Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá
Chương 40
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Im lặng….
Không nghĩ tới cách xa nhau nhiều năm không gặp, bây giờ người phụ nữ kia lại gọi điện thoại tới.
Đã bao lâu Hoàng Huyền không gọi mẹ rồi? LQĐ
“Tìm tôi có chuyện gì sao?” Giọng điệu Hoàng Huyền lạnh nhạt, không có thân thiết quen thuộc giữa mẹ và con.
(Thời gian qua sống được không?) giọng người phụ nữ bình thản như nước.
“Rất tốt.” Khóe miệng Hoàng Huyền khẽ nhếch, nhưng lại cười lạnh.
(Bang phái ba con gần đâu có tốt không?)
“Rất tốt.”
(Xem ra mọi chuyện đều suôn sẻ.)
“Nhờ hồng phúc của bà, vì bà không ở đây cho nên mọi chuyện đều tốt đẹp.” Giọng điệu Hoàng Huyền vô cùng sắc bén, nụ cười lạnh đọng lại bên khóe miệng như cũ.
(Con vẫn nói chuyện không biết lớn nhỏ như trước, Tiểu Huyền? Còn ngày càng tệ hơn….)
“Chuyện liên quan gì đến bà?” Dần dần không nhịn được, giọng Hoàng Huyền càng thêm bực bội.
(Hừ, đương nhiên liên quan đến ta, ta là mẹ của con mà!”
“Bà đang nói đùa à?” Thiếu chút nữa Hoàng Huyền cười ra tiếng, trong câu nói mang theo châm chọc.
(Hoàng Huyền!) Xem ra người phụ nữ có chút tức giận, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại. Bà ta hắng giọng nói (Nói tóm lại, ta đặc biệt gọi điện thoại về không phải muốn nói với con chuyện này, ta có vấn đề muốn hỏi con.)
“Vấn đề gì?”
(Con quen bạn gái không? Có tính muốn kết hôn không? Ta muốn ôm cháu lắm rồi, như thế cũng có thể nhanh chóng huấn luyện nó trở thành người thừa kế bang phái!) Trong giọng nói có tính toán thấu đáo, người phụ nữ nói ra một tràng dài.
Nhưng bên kia Hoàng Huyền lại im lặng, chỉ cười mà không nói gì.
(Sao không nói? Tiểu Huyền, ta đang hỏi con đó!)
“Này… Bà biết không? Người bên cạnh tôi bây giờ là ai không?” Mang theo giọng điệu làm người khác khó chịu, Hoàng Huyền đứng dậy ngồi trở lại mép giường, ngón tay nhẹ nhàng vỗ mặt Mại Vu đang ngủ say bên cạnh, nhíu mày chờ đối phương trả lời.
Nghe giọng điệu của con trai, trong đầu người phụ nữ đột nhiên hiện lên hình ảnh một người, bà ta kinh ngạc mở miệng (Với ai? Chẳng lẽ lại là… Là tên tạp chủng bán cá?)
“Mại Vu mới không phải tạp chủng, em ấy bây giờ là người yêu của tôi.” Thương yêu sờ Mại Vu lấm tấm mồ hôi, không kiềm chế được cúi đầu hôn anh một cái.
(Không ngờ con vẫn còn qua lại với tên tạp chủng kia! Thật sự không thể tưởng tượng nổi… Con đại nghịch bất đạo chính là muốn mẹ tức chết sao?)
“À, bà nhỏ giọng một chút, tôi không muốn bà quá lớn tiếng đánh thức em ấy, em ấy vừa bị tôi yêu thảm lắm.” Nồng đậm ý tứ khiêu khích, Hoàng Huyền vuốt ngón tay thon dài của Mại Vu, híp mắt phượng xinh đẹp mỉm cười.
(Con… Con thật sự là không thể nói lý lẽ!) Giọng người phụ nữ chói tai.
“Hừ! Còn chưa vô lý như bà đâu… Nếu như bà muốn tôi làm chuyện ngu xuẩn là sống chết phải kết hôn, cũng có thể, tôi có thể kết hôn với Vu, nhưng xem ra em ấy không thể sinh con được!”
(Con đang nói chuyện quỷ quái gì vậy!) Người phụ nữ gào thét, tức giận nên âm cuối vô cùng cao.
“Hừ, nghe không hiểu thì coi như xong, tôi muốn cúp máy.”
(Từ từ đã! Nói cho con biết, tuần sau ta từ Pháp về, ta mặc kệ tên tạp chủng kia có phải là người yêu của con hay không, sau khi trở về ta không muốn nhìn thấy hắn! Nếu không đến lúc đó con tự mà trông nom hắn, ta cũng không thể cam đoan sẽ dùng thủ đoạn ác độc nào đối phó hắn.)
“Bà người phụ nữ, không cho phép bà làm gì V….”
(Tút tút) điện thoại phát ra âm thanh bị dập máy.
Hoàng Huyền căm giận cúp điện thoại.
Người phụ nữ kia, rõ ràng là xa cách không biết bao nhiêu lâu rồi lại muốn trở về, mục đích trở về vẫn chỉ là muốn hắn kéo dài hương khói! Hừ, loại phụ nữ như vậy có tư cách làm mẹ sao? Thật sự là buồn cười… Còn độc ác nói muốn tổn thương Vu của hắn.
Hoàng Huyền lấn người sang người đang ngủ say bên cạnh, trìu mến hôn xuống mặt anh.
Bất kể như thế nào, Hoàng Huyền hắn cũng là đứa con đã lệch khỏi quỹ đạo, không xem người phụ nữ kia là mẹ của hắn, nếu như người phụ nữ đó thật sự dám làm gì đó với Mại Vu mà nói,,, muốn hắn trở mặt với bà ta cũng không sao, đổi lại, có lẽ hắn sẽ làm ra chuyện gì đó mà chính mình cũng không đoán trước được.
Dù sao, hắn nhất định cũng sẽ bảo vệ tốt đồ mình yêu thích, không để bất cứ kẻ nào phá hỏng!
Che lên môi mềm mại của Mại Vu, Hoàng Huyền ôm chặt Mại Vu vào lòng.
Im lặng….
Không nghĩ tới cách xa nhau nhiều năm không gặp, bây giờ người phụ nữ kia lại gọi điện thoại tới.
Đã bao lâu Hoàng Huyền không gọi mẹ rồi? LQĐ
“Tìm tôi có chuyện gì sao?” Giọng điệu Hoàng Huyền lạnh nhạt, không có thân thiết quen thuộc giữa mẹ và con.
(Thời gian qua sống được không?) giọng người phụ nữ bình thản như nước.
“Rất tốt.” Khóe miệng Hoàng Huyền khẽ nhếch, nhưng lại cười lạnh.
(Bang phái ba con gần đâu có tốt không?)
“Rất tốt.”
(Xem ra mọi chuyện đều suôn sẻ.)
“Nhờ hồng phúc của bà, vì bà không ở đây cho nên mọi chuyện đều tốt đẹp.” Giọng điệu Hoàng Huyền vô cùng sắc bén, nụ cười lạnh đọng lại bên khóe miệng như cũ.
(Con vẫn nói chuyện không biết lớn nhỏ như trước, Tiểu Huyền? Còn ngày càng tệ hơn….)
“Chuyện liên quan gì đến bà?” Dần dần không nhịn được, giọng Hoàng Huyền càng thêm bực bội.
(Hừ, đương nhiên liên quan đến ta, ta là mẹ của con mà!”
“Bà đang nói đùa à?” Thiếu chút nữa Hoàng Huyền cười ra tiếng, trong câu nói mang theo châm chọc.
(Hoàng Huyền!) Xem ra người phụ nữ có chút tức giận, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại. Bà ta hắng giọng nói (Nói tóm lại, ta đặc biệt gọi điện thoại về không phải muốn nói với con chuyện này, ta có vấn đề muốn hỏi con.)
“Vấn đề gì?”
(Con quen bạn gái không? Có tính muốn kết hôn không? Ta muốn ôm cháu lắm rồi, như thế cũng có thể nhanh chóng huấn luyện nó trở thành người thừa kế bang phái!) Trong giọng nói có tính toán thấu đáo, người phụ nữ nói ra một tràng dài.
Nhưng bên kia Hoàng Huyền lại im lặng, chỉ cười mà không nói gì.
(Sao không nói? Tiểu Huyền, ta đang hỏi con đó!)
“Này… Bà biết không? Người bên cạnh tôi bây giờ là ai không?” Mang theo giọng điệu làm người khác khó chịu, Hoàng Huyền đứng dậy ngồi trở lại mép giường, ngón tay nhẹ nhàng vỗ mặt Mại Vu đang ngủ say bên cạnh, nhíu mày chờ đối phương trả lời.
Nghe giọng điệu của con trai, trong đầu người phụ nữ đột nhiên hiện lên hình ảnh một người, bà ta kinh ngạc mở miệng (Với ai? Chẳng lẽ lại là… Là tên tạp chủng bán cá?)
“Mại Vu mới không phải tạp chủng, em ấy bây giờ là người yêu của tôi.” Thương yêu sờ Mại Vu lấm tấm mồ hôi, không kiềm chế được cúi đầu hôn anh một cái.
(Không ngờ con vẫn còn qua lại với tên tạp chủng kia! Thật sự không thể tưởng tượng nổi… Con đại nghịch bất đạo chính là muốn mẹ tức chết sao?)
“À, bà nhỏ giọng một chút, tôi không muốn bà quá lớn tiếng đánh thức em ấy, em ấy vừa bị tôi yêu thảm lắm.” Nồng đậm ý tứ khiêu khích, Hoàng Huyền vuốt ngón tay thon dài của Mại Vu, híp mắt phượng xinh đẹp mỉm cười.
(Con… Con thật sự là không thể nói lý lẽ!) Giọng người phụ nữ chói tai.
“Hừ! Còn chưa vô lý như bà đâu… Nếu như bà muốn tôi làm chuyện ngu xuẩn là sống chết phải kết hôn, cũng có thể, tôi có thể kết hôn với Vu, nhưng xem ra em ấy không thể sinh con được!”
(Con đang nói chuyện quỷ quái gì vậy!) Người phụ nữ gào thét, tức giận nên âm cuối vô cùng cao.
“Hừ, nghe không hiểu thì coi như xong, tôi muốn cúp máy.”
(Từ từ đã! Nói cho con biết, tuần sau ta từ Pháp về, ta mặc kệ tên tạp chủng kia có phải là người yêu của con hay không, sau khi trở về ta không muốn nhìn thấy hắn! Nếu không đến lúc đó con tự mà trông nom hắn, ta cũng không thể cam đoan sẽ dùng thủ đoạn ác độc nào đối phó hắn.)
“Bà người phụ nữ, không cho phép bà làm gì V….”
(Tút tút) điện thoại phát ra âm thanh bị dập máy.
Hoàng Huyền căm giận cúp điện thoại.
Người phụ nữ kia, rõ ràng là xa cách không biết bao nhiêu lâu rồi lại muốn trở về, mục đích trở về vẫn chỉ là muốn hắn kéo dài hương khói! Hừ, loại phụ nữ như vậy có tư cách làm mẹ sao? Thật sự là buồn cười… Còn độc ác nói muốn tổn thương Vu của hắn.
Hoàng Huyền lấn người sang người đang ngủ say bên cạnh, trìu mến hôn xuống mặt anh.
Bất kể như thế nào, Hoàng Huyền hắn cũng là đứa con đã lệch khỏi quỹ đạo, không xem người phụ nữ kia là mẹ của hắn, nếu như người phụ nữ đó thật sự dám làm gì đó với Mại Vu mà nói,,, muốn hắn trở mặt với bà ta cũng không sao, đổi lại, có lẽ hắn sẽ làm ra chuyện gì đó mà chính mình cũng không đoán trước được.
Dù sao, hắn nhất định cũng sẽ bảo vệ tốt đồ mình yêu thích, không để bất cứ kẻ nào phá hỏng!
Che lên môi mềm mại của Mại Vu, Hoàng Huyền ôm chặt Mại Vu vào lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất