Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá

Chương 46

Trước Sau
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Tại sao không được?” Bị hai người nào đó trước sau kiên quyết từ chối, Thạch Thái không hiểu hỏi lại, anh ta muốn dẫn Mại Vu tới chỗ mình làm việc mà hai người này làm cái quái gì vậy hả? LQĐÔn

“Đúng rồi, tại sao không được?” Mại Vu phụ họa theo, Thạch Thái đã nói đi chơi vậy chắc là không đến chỗ quá mức buồn tẻ, dù sao ở trong nhà Nam Thiên Tôn anh cũng khá nhàm chán.

“Không được là không!” Nam Thiên Tôn quay đầu liếc Mại Vu một cái, rồi quay đầu lại trửng mắt nhìn Thạch Thái.

Đông Phương Điển ngồi bên cạnh ôm Thạch Thái trêu chọc từ nãy giờ cũng lên tiếng: “Đúng rồi, cục đá nhỏ, cậu cũng không muốn tới chỗ làm việc, cho nên tốt nhất là không nên đi!”

“A – Các anh quản tôi! Đó là chỗ bây giờ tôi muốn kiếm tiền!” Liếc mắt nhìn Đông Phương Điển, Thạch Thái không vui nói. Hai tên biến thái này thế mà dám cả gan xem chỗ làm việc của anh ta thành nơi nguy hiểm không tốt, thật sự là quá đáng giận quá ghê tởm!

“Không được! Cậu cũng không muốn làm chỗ đó, nếu như cho chị dâu theo lỡ mà có gì xấu anh hưởng đến tinh thần và thể xác thì làm sao đây?” Nam Thiên Tôn hùng hổ dọa người lấn lên trước, kẹp Thạch Thái gần như thành cái nhân bánh, “Tôi thấy hôm nay cậu không nên đi thì tốt hơn, ngoan ngoãn ở nhà cùng bọn tôi!”

“Không thể, tôi muốn đi!”

“Không được đi, ở nhà cùng bọn tôi!” Tiếng nói dễ nghe của Đông Phương Điển lẩm bẩm bên tai Thạch Thái, khiến lông mao anh ta dựng thẳng cả lên.

“Không thể, đừng quên hợp đồng đã nói các người không thể hạn chế tự do công việc của tôi!” Thạch Thái quát lên với hai người, chép miệng thở phì phò.

“A…” Bị Thạch Thái phản đòn như vậy, Nam Thiên Tôn ngày thường khéo mồm khéo miệng ngược loại không nói nên lời.



Vẻ mặt Thạch Thái mang thắng lợi mỉm cười, khiêu khích nhìn lướt qua, “Hừ, dù thế nào thì lát nữa tôi cũng sẽ dẫn Tiểu Vu cùng đi làm, xe của Điển cho tôi mượn!”

“Xe của tôi?”

“Đương nhiên, muốn dẫn Tiểu Vu đi cùng thì dù sao tôi cũng không thể cưỡi con xe 50 CC Little Sheep cũ nát của tôi được! Đến lúc đó dừng lại nửa đường thì làm thế nào!”

“Nhưng cậu không biết lái xe!” Nam Thiên Tô nhíu mày, một câu giết sạch.

“Không, Tiểu Vu sẽ lái, có đúng không?” Tầm mắt Thạch Thái lướt qua Nam Thiên Tôn, nháy mắt với Mại Vu hoàn toàn ở ngoài lề.

“À, đúng!” Mại Vu gật đầu, không được nói lời nào cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng.

Nam Thiên Tôn quay đầu liếc nhìn Mại Vu, rồi quay trở lại, giận dữ nói với Thạch Thái: “Cậu nhìn bộ dạng ngu ngốc đó đi, sao tôi có thể tin tưởng anh ta! Để anh ta lái xe đây?”

“Gì mà bộ dạng nguc ngốc!” Mại Vu lớn tiếng kháng nghị, rõ ràng bộ dạng bề ngoài anh rất điển trai, sao lại bị nói thành bộ dạng ngu ngốc!

“Đúng vậy, mặc dù Tiểu Vu hơi ngốc chút xíu, nhưng ít nhiều gì cũng có kỹ năng lái xe!” Thạch Thái cũng cãi lại nhưng không chú ý lời mình nói càng tổn thương Mại Vu.

“Tiểu Thái…” Mại Vu cứng ngắc giật khóe miệng.



“Không được! Tôi vẫn không yên lòng, cho nên không cho phép cậu đi!” Nam Thiên Tôn ôm cổ Thạch Thái, Thạch Thái bị kẹp giữa Nam Thiên Tôn và Đông Phương Điểm có chút khỏ thở, chỉ đành bóp bụng gầy gò của Nam Thiên Tôn tỏ vẻ không vừa lòng, đáng tiếc Nam Thiên Tôn giống như bị tê dại hoàn toàn không chú ý tới anh ta.

“Tôi muốn đi!” Nghiến răng nghiến lợi, Thạch Thái gần như trên bờ vực bùng nổ.

“Không cho phép!”

“Tôi muốn đi!”

Đông Phương Điển chứng kiến Thạch Thái trong ngực và Nam Thiên Tôn tranh cãi đỏ mặt tía tai, đột nhiên nghĩ ra một cách: “Vậy không bằng tôi cũng đi theo được không?”

“Cái gì?” Mọi người đều ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tươi cười cả người lẫn vật đều vô hại của Đông Phương Điển.

“Tôi đi theo nha, như vậy tôi cũng có thể lái xe chở các người, hơn nữa đến chỗ cục đá nhỏ công tác tôi cũng có thể phòng ngừa lỡ như chị dâu nhỏ thấy được hình ảnh có hại cho thể xác và tinh thần.” Đông Phương Điển lại mỉm cười lần nữa, lấn qua người Thạch Thái cọ xát.

Nam Thiên Tôn nhìn Đông Phương Điển nghĩ ngợi.

“Như vậy không có ý kiến gì nữa chứ?” Đông Phương Điển nhìn Thạch Thái mỉm cười.

Thạch Thái nhìn hắn ta, khẽ gật đầu.

Tiếp theo ba người cùng nhau nhìn Mại Vu ở ngoài cuộc, Mại Vu không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau