Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá

Chương 57

Trước Sau
“Haizzz!” Khẽ thở dài, Mại Vu hắng giọng, cố gắng trợn to mắt thành đôi mắt long lanh, biểu lộ mang chút ngượng ngùng và quyến rũ, giả bộ giọng điệu anh nghĩ là đáng yêu nhất, “Người ta ~ Thích Huyền Huyền nhất, cho nên bây giờ muốn Huyền Huyền ăn hết người ta ~”

Lần này… Trong lòng Mại Vu thầm suy nghĩ… Cuối cùng mỹ nhân Hoàng Huyền cũng nên hài lòng rồi chứ?

Chỉ thấy mỹ nhân Hoàng Huyền nhìn về phía anh cười quyến rũ, đứng dậy chậm rãi cởi quần áo của mình, khiến Mại Vu đặt tất cả tinh thần lên trên người hắn. Thân thể mỹ nhân Hoàng Huyền trắng hồng, dáng người lại rắn chắc thoạt nhìn trông hắn không gầy yếu, nhất thời Mại Vu nhìn mỹ nhân đến mất hồn, chút ý thức nguy cơ mới nảy mầm lúc trước héo úa trong nháy mắt.

Không biết Hoàng Huyền cởi quần áo ngay lúc này có dụng ý khác hay không, dù sao bây giờ hắn cũng đã khiến Mại Vu hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, tin một lát nữa nếu làm quá mức, Mại Vu cũng không đến nỗi làm được nửa chừng với hắn lại phàn nàn nói không muốn làm.

“Huyền Huyền…. Anh đẹp quá.” Trình độ kiềm chế của đàn ông rất yếu, Mại Vu không nhịn được vươn tay, sờ qua sờ lại trên người mỹ nhân, quả thực là một con cừu nhỏ ngốc nghếch thuần khiết, đã quên Hoàng Huyền chính là sói hoang dã khoác vỏ ngoài mỹ nhân.

Phải biết rằng sói hoang thích ăn dê nhất, nhất là dê đã cạo sạch lông chờ làm thịt.

“Ừ, cảm ơn đã khen.” Hoàng Huyền đưa tay bắt lấy tay Mại Vu đang dính trên người hắn, tiếp đó Hoàng Huyền nhào tới.

Đừng quên, Hoàng Huyền và Mại Vu đều là đàn ông giống nhau, mà vừa rồi có nói trình độ kiềm chế của đàn ông rất yếu, từ lúc Mại Vu dùng bộ dạng này nói mấy lời Hoàng Huyền ra lệnh thì Hoàng Huyền đã sớm vứt bỏ cmn lý trí vốn ở vị trí 0h kia.

“Ô… Ừ… Đừng cắn mà!” Cơ thể Mại Vu khẽ run rẩy, nheo mắt lại, vẻ mặt e thẹn đỏ bừng.

“Sao vậy, đau à?” Mỹ nhân Hoàng Huyền đưa đầu lưỡi liếm mặt đỏ au mê người của anh, liếm vòng quanh một trong hai hạt đậu đáng yêu trước ngực Mại Vu mà hắn cắn đỏ.

“Đau… Ngứa….” Thân thể co rút, Mại Vu không nhịn được co người lên, né tránh đầu lưỡi công kích không kiêng nể gì.

“Vậy anh nhẹ một chút là ổn, ngoan nào.” Hoàng Huyền nghiêng đầu, nở nụ cười vô cùng ngây thơ, tiếp tục dùng đầu lưỡi của mình liếm quanh nụ hoa đã dính đầy nước kia.

“A ừ…. Ừ….” Cảm giác trước ngực quen thuộc và kỳ quái khiến Mại Vu liên tục rên khẽ lại quyến rũ, chọc đáy lòng Hoàng Huyền ngứa ngáy.

“Vu Vu thật đáng yêu, vì thưởng em lần nào cũng đáng yêu như vậy, hôm nay xử phạt không uống thuốc kích thích có được không?” Hoàng Huyền ngẩng đầu, gẩy mái tóc đen rơi loạn trên trán Mại Vu, Hoàng Huyền cắn khẽ lên mặt anh, nhẹ giọng hỏi.

“Không muốn dùng….” Mại Vu nhỏ giọng trả lời, sợ nếu lớn tiếng quá thì tiếng rên rỉ cũng sẽ phát ra.



“Được, không dùng cũng không sao, anh sẽ để Vu Vu nhìn thân thể của mình không cần dùng xuân dược cũng nhiệt tình cỡ nào.” Ngón tay dài trắng xinh đẹp của Hoàng Huyền trượt lên làn da trắng sáng của Mại Vu, rất không khách khí gãi nhẹ khu vực gợi cảm gần thắt lưng.

Mại Vu cắn môi dưới, mắt tròn nổi sương mù, rất khó tưởng tượng một người đàn ông trưởng thành như anh lại có vẻ mặt đáng yêu như thế.

Hoàng Huyền gặm dọc theo lồng ngực Mại Vu, đi thẳng xuống đường cong vùng bụng nhìn ra vân da, rồi đi xuống tới đồ vật đáng yêu đã ngẩng đầu lên của Mại Vu, Hoàng Huyền khẽ cười, cầm lấy vật đáng yêu kia há miệng ngậm nó vào.

“Ừ a, a, ừ… Huyền Huyền!” Mại Vu kinh ngạc, không ngờ Huyền Huyền nhà anh lại ngậm lấy chỗ xấu hổ kia.

“Làm cái gì? Không phải trước kia chưa từng làm như vậy.” Hoàng Huyền vì trả lời Mại Vu tạm thời nhả vật nóng trong miệng ra, nước bọt không kịp nuốt xuống còn kéo ra sợi tơ bạc, tràn đầy ý tứ dâm mỹ.

“Nhưng.. Nhưng mà em, em thấy ngại!” Toàn thân Mại Vu đỏ như tôm luộc chín, anh cũng biết chuyện như vậy trước kia đã làm rất nhiều lần, nhưng không biết tại sao tuổi càng nhiều thì lại cảm thấy mỗi lần làm như thế rất xấu hổ.

Truyện bên LêQuydon

“Có gì mà xấu hổ?” Mắt đối phương thoáng lơ đãng di chuyển, Hoàng Huyền lại một lần nữa cúi đầu ngậm lấy lửa nóng của Mại Vu.

Sau đó, Mại Vu khiến trái tim Hoàng Huyền ngứa ngáy, tiếng rên mang chút bị đè nén lại bắt đầu tràn ngập trong căn phòng.

Thân thể Hoàng Huyền bắt đầu nóng lên, mặc dù bình thường Vu Vu nhà hắn ngốc nghếch đơn thuần không hiểu tán tỉnh như thế nào, nhưng vài động tác lơ đãng vài tiếng rên là khiến dục vọng của hắn bành trướng.

A, xem em còn có thể phát ra tiếng rên đáng yêu hơn nữa không.

Ngón tay Hoàng Huyền ôm trọn lửa nóng của Mại Vu, miệng dùng sức mút, sau một hồi thân thể Mại Vu run rẩy kịch liệt, tiếp đó hắn nghe thấy, trong miệng anh phát ra tiếng ngâm nga… Mà thỉnh thoảng mới có một lần, rất hiếm có, âm cuối kéo rất dài, mang theo ý tứ làm nũng.

Lúc này, chính Hoàng Huyền cũng không thể nào kiềm chế dục vọng mãnh liệt trong cơ thể được nữa.

Hết chương 56

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau