Người Tình Hắc Bang Của Anh Chàng Bán Cá
Chương 89
Khi Hoàng Huyền mang theo khí thế như gió bão đi lên lầu hai nhìn từng phòng giống thư phòng, cuối cùng hắn tìm được một phòng bên phải phía trong cùng là thư phòng chân chính.
Đưa chân đá văng cửa, lại phát hiện cảnh tượng trước mắt là như vầy –
Người mẹ đã lâu Hoàng Huyền không gặp, là người và hắn vốn từ một khuôn đúc ra đang ngồi trên lưng người đàn ông nằm trên mặt đất, còn người đàn ông gục trên đất thì tóc tai rối bù, áo sơ mi trên người bị xé thê thảm, không ngừng kêu thét đau đớn cầu cứu như con gái bị cường bạo, bởi vì hiện tại anh thật sự bị người ta cưỡng chế xâm phạm.
Hoàng Huyền nhìn người đàn ông gục trên đất, tấm lưng kia không tốn mấy giây đã nhận ra được.
“Vu Vu!” Bước một bước dài, Hoàng Huyền đẩy người phụ nữ đang cưỡng chế Mại Vu ra, vội ôm đồ thuộc về mình.
“Huyền Huyền….” Mùi hương quen thuộc lấp đầy cõi lòng, Mại Vu ôm chặt người trước mắt, mới vừa tránh thoát khỏi cọp mẹ đáng sợ xâm phạm, anh vẫn còn chưa tỉnh hồn!
Nhào vào trong ngực Hoàng Huyền, lần đầu tiên Mại Vu tin mấy lời “Con cái sẽ giống cha mẹ”……. Thì ra Hoàng Huyền đáng sợ là di truyền từ mẹ anh ấy!
Hoàn toàn không biết trong đầu Mại Vu nghĩ tới chuyện không thể nào xảy ra, Hoàng Huyền chỉ kéo anh vào ngực ôm chặt lấy, tỉ mỉ kiểm tra anh từ trên xuống dưới một lần, muốn tìm xem có xảy ra vấn đề gì không.
Thu Chỉ bị đẩy qua một bên, thật vất vả mới lấy lại tinh thần, nhìn con trai lỗ mãng xông tới phá hư chuyện tốt của mình, Thu Chỉ thở phì phì bước lên trước, đưa tay kéo Mại Vu ra.
“Con thật không có lễ phép ghê, sao tùy tiện xông tới quấy rầy bọn ta?” Ngón trỏ xinh đẹp chỉ vào vẻ mặt đầy khó chịu của con trai, Thu Chỉ kéo Mại Vu còn chưa kịp phản ứng, đang chuẩn bị tiếp tục ôm anh, một giây sau, đồ trong ngực lại bị kéo về.
“Bà mới không lễ phép!” Gân xanh trên trán nổi lên, Hoàng Huyền kéo Mại Vu ra sau người mình, độc ác nhìn Thu Chỉ… Hai con hổ - đối đầu, vậy còn con mồi thì sao? Chỉ có thể mặt đầy vạch đen, chờ một trong hai người kia đưa mình về nhà.
“Kế hoạch độc ác trói Vu Vu của tôi đưa về nhà tên tiểu tử thối dưới lầu kia, bây giờ thế mà còn muốn xâm phạm em ấy?”
“Gì mà kế hoạch độc ác! Con nói cái này nghe cũng hơi quá đáng! Mẹ là mẹ của con đó!” Tức giận giậm chân, Thu Chỉ nháy mắt mấy cái, dùng thân phận làm mẹ phản kích.
“Bà đây là mẹ kiểu gì nhỉ! Khi còn bé hoàn toàn không chăm sóc tôi, toàn ném tôi cho người làm chăm sóc, còn mình cả ngày chạy ngoài đường!”
“Là khi còn bé con quá nghịch ngợm được không, đứa bé gian xảo như vậy sao ta quản được!” Ngẫm lại, trước kia bà ta cũng từng thử muốn làm người mẹ tốt, hàng ngày dẫn Hoàng Huyền theo bên cạnh, nhưng kết quả thì sao, chính là mỗi lần bà ta dẫn tới chỗ nào hoặc quang cảnh nào đó đều bị phá hoại không còn thứ gì…. Không biết nên nên nuôi Hoàng Huyền thế nào, khi còn bé chính là ác ma!
Cho nên cuối cùng, nhất là người không kiên nhẫn như Thu Chỉ, lười nuôi con, dứt khoát giao hết thảy cho người giúp việc đỡ đau đầu.
“Cái gì mà đứa bé gian xảo, không phải làm mẹ nên bao dung tất cả của con cái sao?”
Mại Vu nhìn hình ảnh mẹ con lâu ngày không gặp kích động trước mặt, đột nhiên cảm thấy…. Chủ đề bọn họ cãi nhau hình như có chút vô nghĩa, nói trắng ra, chính là chệch khỏi đề tài….
“Em nói cái này nhé…..” Đột ngột cắt ngang mẹ con hắn tranh luận, Mại Vu hối lỗi gãi mặt, nhưng một câu cũng chưa kịp nói ra đã bị người ta kéo vào trong ngực.
“Nói túm lại, tôi không muốn lãng phí thời gian cãi nhau với bà, bây giờ tôi muốn dẫn em ấy về nhà!” Hoàng Huyền ôm chặt Mại Vu trong ngực, vẻ mặt kiên định nhìn Thu Chỉ.
“Cho dù ta vẫn cứ ngăn cản, con vẫn muốn ở cùng nó?” Thu Chỉ thấy trên mặt con mình hiếm khi xuất hiện biểu cảm, tâm tình có chút phức tạp, còn bây giờ hỏi, vừa hỏi Mại Vu lại vừa hỏi Hoàng Huyền.
“Đương nhiên!” Vẻ mặt đương nhiên đồng thời cùng xuất hiện trên mặt Hoàng Huyền và Mại Vu.
“Nhưng chuyện trong nhà phải tính sao đây, ba con là lão đại bang phái, sau này lấy ai thừa kế, tương lai con tính sao đây?” Thu Chỉ nhìn biểu hiện của hai người họ, trong lòng nhất thời hiểu ra…. Bây giờ muốn xoay chuyển… Không thể nghi ngờ là không tốt.
Quả nhiên, Hoàng Huyền dứt khoát ném cho bà ta đáp án.
“Tôi quản khỉ gió nhiều như vậy làm gì? Cùng lắm là sau này chọn cách giải tán bang phái, còn chờ tôi già rồi, đương nhiên là dựa vào đồng lương ít ỏi tích góp từng chút một của người này sau này nuôi tôi!” Chỉ vào người đàn ông trong ngực, trên mặt Hoàng Huyền hiếm khi dí dỏm.
Truyện chỉ đăng bên diễn đàn LEEQUYDON, mọi trang khác là ăn cắp, bất nhân!
Nhưng thật ra cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, hiện tại Hoàng Huyền có tiền, đâu cần lo đến chuyện sau này? Có điều bây giờ Hoàng Huyền không nghĩ tới điều này, điều vừa nói… Đơn giản là hẹn ước ngầm cùng Mại Vu.
Thu Chỉ nhìn hai người ôm nhau một chỗ, yên lặng thở dài.
Thất bại rồi.
“Mặc kệ các con!” Dọn dẹp đồ đạc của mình, Thu Chỉ trừng mắt liếc nhìn con mình, phóng khoáng rời đi.
Làm ơn đi! Thu Chỉ bà cũng không phải là nhân vật không có trình độ, sẽ không tốn công vô ích tiếp tục chuyện chia rẻ gì đó mà vừa nhìn là biết không có khả năng …. Nhưng trước khi đi bà vẫn phải cho đứa con bất hiếu này chút sắc mặt khó ưa.
“Vu Vu, mặc dù bây giờ ta mặc kệ các người, nhưng vẫn phải tiếp tục liên lạc với ta đó!” Kéo Mại Vu qua rồi hôn khẽ lên môi anh, sau đó không thèm nhìn con trai mình bộc phát cơn giận, dứt khoát rời đi.
Đưa chân đá văng cửa, lại phát hiện cảnh tượng trước mắt là như vầy –
Người mẹ đã lâu Hoàng Huyền không gặp, là người và hắn vốn từ một khuôn đúc ra đang ngồi trên lưng người đàn ông nằm trên mặt đất, còn người đàn ông gục trên đất thì tóc tai rối bù, áo sơ mi trên người bị xé thê thảm, không ngừng kêu thét đau đớn cầu cứu như con gái bị cường bạo, bởi vì hiện tại anh thật sự bị người ta cưỡng chế xâm phạm.
Hoàng Huyền nhìn người đàn ông gục trên đất, tấm lưng kia không tốn mấy giây đã nhận ra được.
“Vu Vu!” Bước một bước dài, Hoàng Huyền đẩy người phụ nữ đang cưỡng chế Mại Vu ra, vội ôm đồ thuộc về mình.
“Huyền Huyền….” Mùi hương quen thuộc lấp đầy cõi lòng, Mại Vu ôm chặt người trước mắt, mới vừa tránh thoát khỏi cọp mẹ đáng sợ xâm phạm, anh vẫn còn chưa tỉnh hồn!
Nhào vào trong ngực Hoàng Huyền, lần đầu tiên Mại Vu tin mấy lời “Con cái sẽ giống cha mẹ”……. Thì ra Hoàng Huyền đáng sợ là di truyền từ mẹ anh ấy!
Hoàn toàn không biết trong đầu Mại Vu nghĩ tới chuyện không thể nào xảy ra, Hoàng Huyền chỉ kéo anh vào ngực ôm chặt lấy, tỉ mỉ kiểm tra anh từ trên xuống dưới một lần, muốn tìm xem có xảy ra vấn đề gì không.
Thu Chỉ bị đẩy qua một bên, thật vất vả mới lấy lại tinh thần, nhìn con trai lỗ mãng xông tới phá hư chuyện tốt của mình, Thu Chỉ thở phì phì bước lên trước, đưa tay kéo Mại Vu ra.
“Con thật không có lễ phép ghê, sao tùy tiện xông tới quấy rầy bọn ta?” Ngón trỏ xinh đẹp chỉ vào vẻ mặt đầy khó chịu của con trai, Thu Chỉ kéo Mại Vu còn chưa kịp phản ứng, đang chuẩn bị tiếp tục ôm anh, một giây sau, đồ trong ngực lại bị kéo về.
“Bà mới không lễ phép!” Gân xanh trên trán nổi lên, Hoàng Huyền kéo Mại Vu ra sau người mình, độc ác nhìn Thu Chỉ… Hai con hổ - đối đầu, vậy còn con mồi thì sao? Chỉ có thể mặt đầy vạch đen, chờ một trong hai người kia đưa mình về nhà.
“Kế hoạch độc ác trói Vu Vu của tôi đưa về nhà tên tiểu tử thối dưới lầu kia, bây giờ thế mà còn muốn xâm phạm em ấy?”
“Gì mà kế hoạch độc ác! Con nói cái này nghe cũng hơi quá đáng! Mẹ là mẹ của con đó!” Tức giận giậm chân, Thu Chỉ nháy mắt mấy cái, dùng thân phận làm mẹ phản kích.
“Bà đây là mẹ kiểu gì nhỉ! Khi còn bé hoàn toàn không chăm sóc tôi, toàn ném tôi cho người làm chăm sóc, còn mình cả ngày chạy ngoài đường!”
“Là khi còn bé con quá nghịch ngợm được không, đứa bé gian xảo như vậy sao ta quản được!” Ngẫm lại, trước kia bà ta cũng từng thử muốn làm người mẹ tốt, hàng ngày dẫn Hoàng Huyền theo bên cạnh, nhưng kết quả thì sao, chính là mỗi lần bà ta dẫn tới chỗ nào hoặc quang cảnh nào đó đều bị phá hoại không còn thứ gì…. Không biết nên nên nuôi Hoàng Huyền thế nào, khi còn bé chính là ác ma!
Cho nên cuối cùng, nhất là người không kiên nhẫn như Thu Chỉ, lười nuôi con, dứt khoát giao hết thảy cho người giúp việc đỡ đau đầu.
“Cái gì mà đứa bé gian xảo, không phải làm mẹ nên bao dung tất cả của con cái sao?”
Mại Vu nhìn hình ảnh mẹ con lâu ngày không gặp kích động trước mặt, đột nhiên cảm thấy…. Chủ đề bọn họ cãi nhau hình như có chút vô nghĩa, nói trắng ra, chính là chệch khỏi đề tài….
“Em nói cái này nhé…..” Đột ngột cắt ngang mẹ con hắn tranh luận, Mại Vu hối lỗi gãi mặt, nhưng một câu cũng chưa kịp nói ra đã bị người ta kéo vào trong ngực.
“Nói túm lại, tôi không muốn lãng phí thời gian cãi nhau với bà, bây giờ tôi muốn dẫn em ấy về nhà!” Hoàng Huyền ôm chặt Mại Vu trong ngực, vẻ mặt kiên định nhìn Thu Chỉ.
“Cho dù ta vẫn cứ ngăn cản, con vẫn muốn ở cùng nó?” Thu Chỉ thấy trên mặt con mình hiếm khi xuất hiện biểu cảm, tâm tình có chút phức tạp, còn bây giờ hỏi, vừa hỏi Mại Vu lại vừa hỏi Hoàng Huyền.
“Đương nhiên!” Vẻ mặt đương nhiên đồng thời cùng xuất hiện trên mặt Hoàng Huyền và Mại Vu.
“Nhưng chuyện trong nhà phải tính sao đây, ba con là lão đại bang phái, sau này lấy ai thừa kế, tương lai con tính sao đây?” Thu Chỉ nhìn biểu hiện của hai người họ, trong lòng nhất thời hiểu ra…. Bây giờ muốn xoay chuyển… Không thể nghi ngờ là không tốt.
Quả nhiên, Hoàng Huyền dứt khoát ném cho bà ta đáp án.
“Tôi quản khỉ gió nhiều như vậy làm gì? Cùng lắm là sau này chọn cách giải tán bang phái, còn chờ tôi già rồi, đương nhiên là dựa vào đồng lương ít ỏi tích góp từng chút một của người này sau này nuôi tôi!” Chỉ vào người đàn ông trong ngực, trên mặt Hoàng Huyền hiếm khi dí dỏm.
Truyện chỉ đăng bên diễn đàn LEEQUYDON, mọi trang khác là ăn cắp, bất nhân!
Nhưng thật ra cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, hiện tại Hoàng Huyền có tiền, đâu cần lo đến chuyện sau này? Có điều bây giờ Hoàng Huyền không nghĩ tới điều này, điều vừa nói… Đơn giản là hẹn ước ngầm cùng Mại Vu.
Thu Chỉ nhìn hai người ôm nhau một chỗ, yên lặng thở dài.
Thất bại rồi.
“Mặc kệ các con!” Dọn dẹp đồ đạc của mình, Thu Chỉ trừng mắt liếc nhìn con mình, phóng khoáng rời đi.
Làm ơn đi! Thu Chỉ bà cũng không phải là nhân vật không có trình độ, sẽ không tốn công vô ích tiếp tục chuyện chia rẻ gì đó mà vừa nhìn là biết không có khả năng …. Nhưng trước khi đi bà vẫn phải cho đứa con bất hiếu này chút sắc mặt khó ưa.
“Vu Vu, mặc dù bây giờ ta mặc kệ các người, nhưng vẫn phải tiếp tục liên lạc với ta đó!” Kéo Mại Vu qua rồi hôn khẽ lên môi anh, sau đó không thèm nhìn con trai mình bộc phát cơn giận, dứt khoát rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất