Ngươi Tính Manh Chết Ta Sao?

Chương 29: Chương 181

Trước Sau
Bầu trời đầu tháng bảy không bị tầng mây xám xịt che phủ, nhiệt độ không khí dần dần lên cao, tạo thành môi trường thích hợp các loại côn trùng đẻ trứng, khiến số lượng muỗi trêи đất liền tăng mạnh. Đây là chuyện mà đám gấu bắc cực khó chịu nhất ngoài đói khát và cái nóng.

Gió biển thổi khô xác cá voi nên trong thời gian ngắn sẽ không có giòi bọ, chẳng qua là đưa tới sự quấy nhiễu của đám muỗi vo ve.

Kiều Thất Tịch không muốn chia sẻ đồ ăn với đám ruồi nhặng, nên là ưu tiên ăn xong thịt khô, chỉ giữ lại một thùng nhỏ để dọc đường ăn.

Hoa cỏ bên bờ biển đã cao chừng một cánh tay, thường xuyên nhìn thấy các loài động vật nhỏ xuất hiện, như là sóc Marmota, thỏ xám, ở ven bờ đẻ trứng vịt hoang, vân vân.

Nghiêm khác mà nói, những con này cũng có thể trở thành khẩu phần lương thực của gấu bắc cực, nhưng vì bọn chúng tốc độ quá nhanh, gấu bắc cực chạy trêи đất liền không thể nào đuổi kịp chúng nó.

Hơn thế nữa, vào mùa hè các cơ năng trong cơ thể gấu bắc cực gần như lâm vào trạng thái đình trệ. Chúng nó ngay cả việc đi bộ cũng chậm đi rất nhiều.

Đám muỗi bay đầy trời sẽ tập trung đốt những con gấu bắc cực nặng mùi, khiến cho đám gấu bắc cực vô cùng khó chịu, thỉnh thoảng gầm lên vài tiếng táo bạo, lắc đầu muốn đuổi đi những con vật nhỏ đang đốt nó.

Cũng may Otis và Kiều Thất Tịch đều khá yêu thích sạch sẽ, mỗi ngày đều ɭϊếʍ láp lẫn nhau mấy lần, hiện tại mùi trêи cơ thể rất nhạt, ở một mức độ lớn nhất giảm thiểu gặp phải con muỗi hay các loài ruồi bọ phiền phức.

Kiều Thất Tịch phát hiện ra rằng Otis thật sự không thích bị đám côn trùng quấy rầy, đặc biệt là khi đang ngủ lại bị chúng nó đánh thức, cả người nó đều tràn đầy khí áp thấp.

Vì để giải quyết vấn đề này, trong lúc đi bộ Kiều Thất Tịch sẽ chú ý những bụi cỏ xung quanh, hy vọng có thể tìm được loại cây có khả năng đuổi côn trùng hiệu quả.

Sơn dã, bạc hà hay cỏ đuổi muỗi gì đều cũng có thế.

Trong đó, ở phương Nam có rất nhiều sơn dã, sinh trưởng như cỏ dại, nhưng muốn tìm thấy nó ở trêи đảo Greenland vậy thì phải dựa vào vận may thôi.

Trước đó đã từng nói, gấu bắc cực di chuyển vô cùng chậm vào mùa hè.

Mỗi ngày ước chừng đi được mười mấy cây số, mà mười mấy cây số so với đường bờ biển bao la vô tận lại như muối bỏ bể

Điều này dẫn đến địa lý khu vực xung quanh bọn họ qua mấy ngày vẫn không có gì thay đổi.

Thịt khô đã trở thành đồ ăn cấp cứu, chỉ khi nhóc gấu quá đói mới sờ tới. Mà Otis đã không còn chấp nhận thịt cậu đút. Vì thế giữa hai người thường xuyên trình diễn một màn: Ta ngậm cho ngươi, ngươi ngậm lại cho ta.

Flycam từ trêи cao chụp được hình ảnh hai chú gấu bắc cực nhường nhịn cho nhau này, cảm giác vừa để người mỉm cười vì sự ấm áp lại phải khe khẽ thở dài.



Tình cảm của chúng nó thật tốt, tình huống của chúng nó cũng thật xấu.

: Chớp mắt đã qua một tháng kể từ khi đám gấu bắc cực lên bờ. Những con gấu khác đã dần lộ ra tình trạng gầy gò, mặt xám mày tro, Otis và Alexander mặc dù cũng không tìm ra được đồ ăn nhưng chúng nó vẫn luôn trắng nõn.

: A ha, quả nhiên là vật họp theo loài, gấu chia theo bầy. Xem ra có thói quen vệ sinh giống nhau là một trong những điều kiện trở thành bạn tốt nhá.

: Tui thật sự thích xem hai đứa nó, luôn cảm thấy chúng có thể vẽ ra kết quả hoàn mỹ. Quan sát những con gấu bắc cực khác dưới ánh mặt trời mùa hạ thiêu đốt, luôn khiến tui có cảm giác không đành lòng nhìn thẳng.

: Hai chú gấu bắc cực xinh xẻo, hy vọng chúng nó có thể chăm sóc bản thân cho thật tốt, cầu mong không gặp phải điều gì bất ngờ.

Kiều Thất Tịch vận may vô cùng lớn tìm được bạc hà hoang dại trong bụi cỏ, một loại thực vật có thể sinh trưởng ngay cả nhiệt độ là -15 độ lại có công năng đuổi muỗi.

Bạc hà còn có tính mát lạnh, chất lỏng bôi lên vùng bị muỗi đốt ở hốc mắt sẽ khiến nơi đó cảm giác lành lạnh. Otis ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, tâm tình tự nhiên cũng chuyển tốt.

Không còn phiền não, nó thân mật cọ nhóc gấu bắc cực đã mang đến mát mẻ cho nó một cái, bắt đầu chuyên tâm suy tính tiếp theo nên đi nơi nào mới có thể tìm được đồ ăn đủ để cho nhóc gấu ăn no.

Con đường phía trước của bọn họ vô cùng dài lâu lại tràn đầy ẩn số.

Ánh mặt trời chói chang và những cơn gió không còn mát mẽ, cùng với âm thanh sóng vỗ, bầu bạn từng bước chân chậm rãi cùa hai người, cũng không ai biết tương lai sẽ là như thế nào.

Duy một điều có thể chắc chắn là, bọn họ sẽ là chổ dựa vững chắc cho nhau, cùng nhau trải qua đói khát, chờ đợi kiếm tìm.

Thủng nhỏ đã không còn thịt khô giờ đây đựng đầy lá bạc hà để phòng ngừa trêи đường không còn bạc hà để hái.

Cuộc sống như thế này Kiều Thất Tịch đã khá quen, bởi vì cậu biết chính mình không có nguy hiểm tính mạng, một thân mỡ trêи người đủ để nuôi cậu chống được đến mùa đông tiếp theo.

Otis cũng giống thế, bọn họ là những chú gấu bắc cực may mắn.

Đúng vậy, mỗi khi nhớ đến lần hai người gặp lại, Kiều Thất Tịch đều sẽ cảm thấy vô cùng may mắn và biết ơn.

Như là mỗi khi đi ngủ bộ não sẽ theo thói quen suy nghĩ lung tung, nếu nghĩ đến việc này Kiều Thất Tịch sẽ nhiệt huyết dâng trào hôn Otis một cái.

Khi đó Otis dù cho đang mơ màng ngủ cũng sẽ theo bản năng cọ lại cậu trong chốc lát, thậm chí tỉnh ngủ ôm cậu chơi một lúc rồi mới dần ngủ say.



Hóa ra là vì Otis cảm thấy nhóc gấu bị chán không chịu ngủ, cần dỗ một chút mới được.

Vào hè còn có thể nhàn nhã chơi đùa chắc cũng chỉ hai người bọn họ mà thôi!

Còn việc điền bụng, vậy thì để ngủ xong rồi lại nói sau đi.

* * *

Ngày thứ hai, không biết là sáng hay chiều, tóm lại Kiều Thất Tịch cảm giác đói bụng đến mức không còn muốn di chuyển nữa, aaaaaa, cậu nhớ mùi thịt của cá voi, hoặc thịt hải cẩu cũng được, cái gì cũng được, chỉ cần có thể ăn là được!

Đậu xanh, đói lắm rồi!

"Ngao ngao nhao.." Cuộc đời bất công thế, đồ ăn rốt cuộc chạy đi đâu mất rồi vậy?

Nhóc gấu đói bụng đến mức phát cáu, bỗng nhiên nằm xuống đất lăn lộn khóc lóc om sòm, không chịu nhích thêm một bước nào nữa.

"..."

Otis nghe thấy tiếng liền lập tức dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về nhóc gấu, đôi mắt đen sâu thẳm tựa hồ ẩn chứa vô tận cưng chìu và đau lòng. Nó bước từng bước chân to lớn trở về bên Kiều Thất Tịch, vừa phát ra âm thanh trầm thấp vừa đẩy đẩy Kiều Thất Tịch.

"Ô ô." Đói quá à.

Kiều Thất Tịch chính là muốn phát tiết một chút tâm tình xấu của mình. Nếu như vẫn luôn tiếp tục lạc quan tích cực, cậu sợ sẽ tạo thành bệnh tâm thần mất.

Vì đây là một vấn đề rất thực tế đấy.

Không có ai lại có thể mỉm cười đối mặt cơn đói suốt mấy ngày đi đường, ít nhất cũng nên mẳng chửi giải tỏa áp lực một chút.

Còn việc có khiến Otis vì vậy mà áp lực hay không thì, èo, Kiều Thất Tịch cảm thấy.. một con gấu thuần khiết như Otis hẳn là sẽ không bị vài lời cục xúc từ những con gấu bắc cực khác ảnh hưởng.

Nói chung là chỉ có quan hệ huyết thống hoặc hoàn cảnh thay đổi mới ảnh hưởng đến tâm lý của động vật.

Đương nhiên, đây là tổng kết của riêng Kiều Thất Tịch, chưa từng nghiêm túc nghiên cứu qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau