Chương 39: Chương 232
Otis nhảy vào trong nước biển, hai cái cánh tay thô to, rắn chắc ôm lấy nhóc gấu bắc cực, kéo nhóc gấu bắc cực về lại bờ biển.
Loại tín hiệu dừng lại này Kiều Thất Tịch đương nhiên cảm nhận được, sau khi ủy khuất xong thì chính là tràn đầy xấu hổ.
A a a, sáu lần!
Suốt sáu lần đều không đụng đến được cá voi trắng!
Duy nhất một lần có va chạm lại là vì nó đụng mình trước, cậu làm sao có thể đối mặt với điều này được chứ?
Ngoại trừ nằm ở trêи bờ giả chết, tránh đi tầm mắt quan tâm của Otis, Kiều Thất Tịch không biết mình còn có thể làm thế nào nữa.
Dù sao thì ở trong mắt Otis, cậu hẳn đã là một con gấu bắc cực.. vô phương cứu chữa rồi.
Ngoài trừ gà ra thì vẫn là gà.
Thật đau lòng.
Nhưng mà thật ra mọi việc không phải giống như vậy. Sau khi lên bờ, Otis vẫn kiên nhẫn, như cũ cẩn thận ɭϊếʍ bộ lông cậu.
Phảng phất không hề ngại chuyện cậu liên tục sáu lần vồ hụt, còn bị cá voi trắng đụng ngã ngửa, vẫn xem cậu là nhóc gấu con nó luôn nâng ở trong lòng bàn tay giống như trước đây vậy.
Càng là như vậy, Kiều Thất Tịch càng cảm thấy mình càng nên cố gắng, không thể phụ lòng yêu quý của Otis.
Vụ đi xuống biển săn bắt vẫn là nên kết thúc, cần cẩn thận tổng kết kinh nghiệm thất bại của hôm nay, ngày sau tái chiến.
An bài như thế là hợp lý.
Chờ bộ lông trêи người đã phơi khô hơn nửa, Kiều Thất Tịch một lần nữa đứng lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Otis, có một việc cần nói, cậu muốn thử một lần vật lộn tự do.
A a a, big gan!
Vậy thì sao chứ?
Vô số lần thất bại, chật vật không chịu được ban nãy đã hoàn toàn khơi dậy quyết tâm muốn tiến tới của Kiều Thất Tịch.
Không muốn tiếp tục làm kẻ vô dụng, vậy thì nhất định phải trả cái giá lớn là bị quăng tới quẳng lui.
Có chút sợ.
Nhưng không sao cả.
Nhóc gấu bắc cực lông còn chưa khô nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy cậu chậm rãi lui ra phía sau vài bước, trước tiên trù tính sân bãi vật lộn.
Vấn đề tới, Kiều Thất Tịch ngẩng đầu nghĩ thầm, chiêu thứ nhất hẳn là đánh lén Otis nhỉ?
Hay là để đối phương biết mình định chuẩn bị đánh nhau đây?
Xét thấy không có kinh nghiệm cùng với lời nói từng được truyền nhau, Kiều Thất Tịch cả một khuôn mặt banh thành bộ dáng nghiêm túc, nhìn đối phương một lát.
Nghĩ Otis hẳn là đã từ ánh mắt của mình nhận được ám chỉ.
Sau đó, Kiều Thất Tịch đè thấp trọng tâm, trong miệng ngao ngao hai tiếng, chân sau đạp đất, ngay lập tức phóng đến.
Otis ngồi xổm dưới ánh nắng mặt trời, ban đầu là híp mắt, nhìn thấy nhóc gấu bắc cực dần dần xông tới, đôi mắt càng ngày càng mở to.
Kiều Thất Tịch nằm mơ cũng không tưởng được khi bản thân hùng hổ chạy đến với vận tốc 60km/ giờ, Otis sẽ phản ứng như thế này!
Otis không hề suy nghĩ mà đứng lên, mở ra đôi tay hoàn mĩ tiếp được viên cầu gấu là cậu.
Trong khoảnh khắc đâm vào trong lồng ngực Otis, Kiều Thất Tịch cảm nhận được hạ bàn của một Oits 800 ký..
Đến tột cùng có bao nhiêu vững.
Đơn giản nói, nặng mấy trăm cân thịt đạn phóng tới với tốc độ 60km/giờ, lại không hề xê xích một chút.
Còn có thiên lý hay không đây!
Otis mạnh mẽ, càng nổi bật bản thân nhỏ yếu bao nhiêu. Trong nhất thời, Kiều Thất Tịch có chút thất bại và suy sụp.
Cái tên nhào vào trong lồng ngực Otis không chịu được, dùng tay gấu công kϊƈɦ ngực nó.
Nghe nói tay gấu đập xuống nặng mấy chục ký, hai cánh tay gấu nhỏ nhắn của cậu cho dù thực lực giảm phân nửa cũng có thể khiến đôi phương ăn chút đau khổ ha?
Cốt truyệt tiếp theo nên là, bộ phận yếu ớt của Otis bị công kϊƈɦ, tức giận, sau đó một cái tát tát ngã nhóc gấu trêи người, đánh bay nhóc gấu ra xa.
Chỉ là Kiều Thất Tịch suy nghĩ quá nhiều, cốt truyện không hề dựa theo dự đoán của hắn phát triển. Tay gấu nhỏ không tạo thành bao nhiêu thương tổn, ít nhất có thể khẳng định, biểu tình của Otis thoạt nhìn không giống như đang bị công kϊƈɦ.
Thành niên gấu bắc cực với thân hình khổng lồ nheo lại đôi mắt, con ngươi ngăm đen, yên lặng nhìn xuống nhóc gấu bé con đang giở thói ngang ngược trong lòng nó.
Trải qua một đoạn thời gian cố gắng, Kiều Thất Tịch rốt cuộc phát hiện một cái vấn đề tương đương nghiêm trọng, có phải Otis căn bản không phát hiện mình đang cùng nó đánh nhau hay không?
Có lẽ đối phương cảm thấy mình đang làm nũng, hoặc là chơi đùa?
Ngẫm lại đều có khả năng.
A, này..
Kiều Thất Tịch muốn xỉu, nửa bên quai hàm đang sưng kia bị đụng đến phát đau.
Nếu tay gấu không có cách nào tạo thành thương tổn cho đối phương, vậy thì dùng miệng cắn, Kiều Thất Tịch hung ác nghĩ, sau đó nghiêng đầu cắn một ngụm lên cẳng chân Otis.
Lực đạo đương nhiên lớn hơn kiểu nghiến răng ngày thường một chút chứ!
Nhưng không đến mức bị trầy da.
Răng sữa nhòn nhọn của nhóc gấu bắc cực đâm vào da thịt, rốt cuộc tạo thành một chút đau đớn.
Chỉ thấy mí mắt Otis hơi giật, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, giống như còn mang chút hoang mang.
Kiều Thất Tịch tròng mắt xoay một vòng, ấy đúng rồi, bản thân hình như đã quên mắng mấy câu thô tục.
Theo sự quan sát của cậu, trước khi gấu bắc cực đánh nhau thường sẽ không thiếu giai đoạn lẫn nhau rít gào qua lại.
"Ngao ô!" Kiều Thất Tịch học theo, nâng cao chân sau hướng về Otis nạt một cái.
Lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Mí mắt Otis giật giật, cho người cảm giác như nó đang suy tư, giây tiếp theo, thay đổi xảy ra bất ngờ. Nó bỗng nhiên cúi đầu há mồm, một tiếng gầm rống chính diện đối mặt nhóc gấu bắc cực.
"!"
Tiếng gầm trầm thấp đến mức dọa người nháy mắt truyền ra, so với giàn âm hưởng tốt nhất mà Kiều Thất Tịch nghe qua còn trâu bò hơn, thanh âm trực tiếp chấn động đáy lòng cậu, thậm chí cả linh hồn.
Cảm thụ duy nhất của cậu chính là sợ hãi, lông tơ dựng đứng.
Chờ Kiều Thất Tịch hồi phục tinh thần nhìn lại, cậu phát hiện bản thân thế mà lại đặt ʍôиɠ ngồi bệt xuống đất, hai cái chân múp loáng thoáng run rẩy.
Sự áp chế trong huyết mạch giữa gấu bắc cực thành niên và gấu bắc cực con là đơn giản trực tiếp mà còn sáng tỏ như vậy.
Cho dù Kiều Thất Tịch mang linh hồn của người trưởng thành cũng không khống chế được phản ứng của bản năng, lộ ra trạng thái sợ hãi.
Cậu vì hình ảnh chật vật và nhát gan của bản thân mà thẹn quá hóa thành giận. Đáng chết, sao Otis có thể làm như vậy, thật là quá đáng mà.
Sau đó không nhịn được nghĩ, giữa gấu bắc cực và gấu bắc cực vẫn là có sự khác nhau đi?
Tóm lại, Otis hẳn là thuộc loại rất mạnh bên kia.
Tưởng tượng như vậy, bản thân bị người ta dọa đến mềm chân.. giống như về mặt cảm tình vẫn còn có thể tha thứ.
Kiều Thất Tịch ngồi ở dưới đất nghĩ này nghĩ nọ, không phát hiện đỉnh đầu bị một bóng ma che phủ. Otis đã nhìn cậu thật lâu, sau đó trong mắt bắt đầu ẩn chứa lo lắng.
Có lẽ, Otis đã nhận ra toan tính muốn tiến bộ của Kiều Thất Tịch. Nếu nó là một phụ huynh đủ tư cách, nó hẳn sẽ có 100 cách để huấn luyện nhóc gấu thành công.
Nhưng nó có lẽ không phải là một phụ huynh đủ tư cách.
Nó chỉ là một con gấu bắc cực đực không có bản năng nuôi con mà thôi.
Nhưng mà những thứ Otis có, tuyệt đối nhiều hơn những con gấu bắc cực đực và gấu bắc cực cái khác.
Những con gấu bắc cực khác có lẽ cả đời cũng sẽ không làm ra được kiểu cố tình dọa sợ nhóc gấu rồi sau đó tự mình an ủi đâu.
Nhưng Otis có thể.
Từ yên lặng xem nhóc gấu bắc cực đi săn thât bại, rồi đến đẩy cậu vào bờ, sau đó dùng tiếng hô khủng bố dọa khóc nhóc gấu bắc cực đang muốn luyện tập vật kỹ xảo vật lộn.
Cuối cùng dịu dàng ɭϊếʍ lông, ôm nhóc gấu bắc cực đã mệt mỏi cộng với bị sợ hãi cả một ngày đi vào giấc ngủ.
Loại tín hiệu dừng lại này Kiều Thất Tịch đương nhiên cảm nhận được, sau khi ủy khuất xong thì chính là tràn đầy xấu hổ.
A a a, sáu lần!
Suốt sáu lần đều không đụng đến được cá voi trắng!
Duy nhất một lần có va chạm lại là vì nó đụng mình trước, cậu làm sao có thể đối mặt với điều này được chứ?
Ngoại trừ nằm ở trêи bờ giả chết, tránh đi tầm mắt quan tâm của Otis, Kiều Thất Tịch không biết mình còn có thể làm thế nào nữa.
Dù sao thì ở trong mắt Otis, cậu hẳn đã là một con gấu bắc cực.. vô phương cứu chữa rồi.
Ngoài trừ gà ra thì vẫn là gà.
Thật đau lòng.
Nhưng mà thật ra mọi việc không phải giống như vậy. Sau khi lên bờ, Otis vẫn kiên nhẫn, như cũ cẩn thận ɭϊếʍ bộ lông cậu.
Phảng phất không hề ngại chuyện cậu liên tục sáu lần vồ hụt, còn bị cá voi trắng đụng ngã ngửa, vẫn xem cậu là nhóc gấu con nó luôn nâng ở trong lòng bàn tay giống như trước đây vậy.
Càng là như vậy, Kiều Thất Tịch càng cảm thấy mình càng nên cố gắng, không thể phụ lòng yêu quý của Otis.
Vụ đi xuống biển săn bắt vẫn là nên kết thúc, cần cẩn thận tổng kết kinh nghiệm thất bại của hôm nay, ngày sau tái chiến.
An bài như thế là hợp lý.
Chờ bộ lông trêи người đã phơi khô hơn nửa, Kiều Thất Tịch một lần nữa đứng lên, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Otis, có một việc cần nói, cậu muốn thử một lần vật lộn tự do.
A a a, big gan!
Vậy thì sao chứ?
Vô số lần thất bại, chật vật không chịu được ban nãy đã hoàn toàn khơi dậy quyết tâm muốn tiến tới của Kiều Thất Tịch.
Không muốn tiếp tục làm kẻ vô dụng, vậy thì nhất định phải trả cái giá lớn là bị quăng tới quẳng lui.
Có chút sợ.
Nhưng không sao cả.
Nhóc gấu bắc cực lông còn chưa khô nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy cậu chậm rãi lui ra phía sau vài bước, trước tiên trù tính sân bãi vật lộn.
Vấn đề tới, Kiều Thất Tịch ngẩng đầu nghĩ thầm, chiêu thứ nhất hẳn là đánh lén Otis nhỉ?
Hay là để đối phương biết mình định chuẩn bị đánh nhau đây?
Xét thấy không có kinh nghiệm cùng với lời nói từng được truyền nhau, Kiều Thất Tịch cả một khuôn mặt banh thành bộ dáng nghiêm túc, nhìn đối phương một lát.
Nghĩ Otis hẳn là đã từ ánh mắt của mình nhận được ám chỉ.
Sau đó, Kiều Thất Tịch đè thấp trọng tâm, trong miệng ngao ngao hai tiếng, chân sau đạp đất, ngay lập tức phóng đến.
Otis ngồi xổm dưới ánh nắng mặt trời, ban đầu là híp mắt, nhìn thấy nhóc gấu bắc cực dần dần xông tới, đôi mắt càng ngày càng mở to.
Kiều Thất Tịch nằm mơ cũng không tưởng được khi bản thân hùng hổ chạy đến với vận tốc 60km/ giờ, Otis sẽ phản ứng như thế này!
Otis không hề suy nghĩ mà đứng lên, mở ra đôi tay hoàn mĩ tiếp được viên cầu gấu là cậu.
Trong khoảnh khắc đâm vào trong lồng ngực Otis, Kiều Thất Tịch cảm nhận được hạ bàn của một Oits 800 ký..
Đến tột cùng có bao nhiêu vững.
Đơn giản nói, nặng mấy trăm cân thịt đạn phóng tới với tốc độ 60km/giờ, lại không hề xê xích một chút.
Còn có thiên lý hay không đây!
Otis mạnh mẽ, càng nổi bật bản thân nhỏ yếu bao nhiêu. Trong nhất thời, Kiều Thất Tịch có chút thất bại và suy sụp.
Cái tên nhào vào trong lồng ngực Otis không chịu được, dùng tay gấu công kϊƈɦ ngực nó.
Nghe nói tay gấu đập xuống nặng mấy chục ký, hai cánh tay gấu nhỏ nhắn của cậu cho dù thực lực giảm phân nửa cũng có thể khiến đôi phương ăn chút đau khổ ha?
Cốt truyệt tiếp theo nên là, bộ phận yếu ớt của Otis bị công kϊƈɦ, tức giận, sau đó một cái tát tát ngã nhóc gấu trêи người, đánh bay nhóc gấu ra xa.
Chỉ là Kiều Thất Tịch suy nghĩ quá nhiều, cốt truyện không hề dựa theo dự đoán của hắn phát triển. Tay gấu nhỏ không tạo thành bao nhiêu thương tổn, ít nhất có thể khẳng định, biểu tình của Otis thoạt nhìn không giống như đang bị công kϊƈɦ.
Thành niên gấu bắc cực với thân hình khổng lồ nheo lại đôi mắt, con ngươi ngăm đen, yên lặng nhìn xuống nhóc gấu bé con đang giở thói ngang ngược trong lòng nó.
Trải qua một đoạn thời gian cố gắng, Kiều Thất Tịch rốt cuộc phát hiện một cái vấn đề tương đương nghiêm trọng, có phải Otis căn bản không phát hiện mình đang cùng nó đánh nhau hay không?
Có lẽ đối phương cảm thấy mình đang làm nũng, hoặc là chơi đùa?
Ngẫm lại đều có khả năng.
A, này..
Kiều Thất Tịch muốn xỉu, nửa bên quai hàm đang sưng kia bị đụng đến phát đau.
Nếu tay gấu không có cách nào tạo thành thương tổn cho đối phương, vậy thì dùng miệng cắn, Kiều Thất Tịch hung ác nghĩ, sau đó nghiêng đầu cắn một ngụm lên cẳng chân Otis.
Lực đạo đương nhiên lớn hơn kiểu nghiến răng ngày thường một chút chứ!
Nhưng không đến mức bị trầy da.
Răng sữa nhòn nhọn của nhóc gấu bắc cực đâm vào da thịt, rốt cuộc tạo thành một chút đau đớn.
Chỉ thấy mí mắt Otis hơi giật, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, giống như còn mang chút hoang mang.
Kiều Thất Tịch tròng mắt xoay một vòng, ấy đúng rồi, bản thân hình như đã quên mắng mấy câu thô tục.
Theo sự quan sát của cậu, trước khi gấu bắc cực đánh nhau thường sẽ không thiếu giai đoạn lẫn nhau rít gào qua lại.
"Ngao ô!" Kiều Thất Tịch học theo, nâng cao chân sau hướng về Otis nạt một cái.
Lẳng lặng chờ đợi kết quả.
Mí mắt Otis giật giật, cho người cảm giác như nó đang suy tư, giây tiếp theo, thay đổi xảy ra bất ngờ. Nó bỗng nhiên cúi đầu há mồm, một tiếng gầm rống chính diện đối mặt nhóc gấu bắc cực.
"!"
Tiếng gầm trầm thấp đến mức dọa người nháy mắt truyền ra, so với giàn âm hưởng tốt nhất mà Kiều Thất Tịch nghe qua còn trâu bò hơn, thanh âm trực tiếp chấn động đáy lòng cậu, thậm chí cả linh hồn.
Cảm thụ duy nhất của cậu chính là sợ hãi, lông tơ dựng đứng.
Chờ Kiều Thất Tịch hồi phục tinh thần nhìn lại, cậu phát hiện bản thân thế mà lại đặt ʍôиɠ ngồi bệt xuống đất, hai cái chân múp loáng thoáng run rẩy.
Sự áp chế trong huyết mạch giữa gấu bắc cực thành niên và gấu bắc cực con là đơn giản trực tiếp mà còn sáng tỏ như vậy.
Cho dù Kiều Thất Tịch mang linh hồn của người trưởng thành cũng không khống chế được phản ứng của bản năng, lộ ra trạng thái sợ hãi.
Cậu vì hình ảnh chật vật và nhát gan của bản thân mà thẹn quá hóa thành giận. Đáng chết, sao Otis có thể làm như vậy, thật là quá đáng mà.
Sau đó không nhịn được nghĩ, giữa gấu bắc cực và gấu bắc cực vẫn là có sự khác nhau đi?
Tóm lại, Otis hẳn là thuộc loại rất mạnh bên kia.
Tưởng tượng như vậy, bản thân bị người ta dọa đến mềm chân.. giống như về mặt cảm tình vẫn còn có thể tha thứ.
Kiều Thất Tịch ngồi ở dưới đất nghĩ này nghĩ nọ, không phát hiện đỉnh đầu bị một bóng ma che phủ. Otis đã nhìn cậu thật lâu, sau đó trong mắt bắt đầu ẩn chứa lo lắng.
Có lẽ, Otis đã nhận ra toan tính muốn tiến bộ của Kiều Thất Tịch. Nếu nó là một phụ huynh đủ tư cách, nó hẳn sẽ có 100 cách để huấn luyện nhóc gấu thành công.
Nhưng nó có lẽ không phải là một phụ huynh đủ tư cách.
Nó chỉ là một con gấu bắc cực đực không có bản năng nuôi con mà thôi.
Nhưng mà những thứ Otis có, tuyệt đối nhiều hơn những con gấu bắc cực đực và gấu bắc cực cái khác.
Những con gấu bắc cực khác có lẽ cả đời cũng sẽ không làm ra được kiểu cố tình dọa sợ nhóc gấu rồi sau đó tự mình an ủi đâu.
Nhưng Otis có thể.
Từ yên lặng xem nhóc gấu bắc cực đi săn thât bại, rồi đến đẩy cậu vào bờ, sau đó dùng tiếng hô khủng bố dọa khóc nhóc gấu bắc cực đang muốn luyện tập vật kỹ xảo vật lộn.
Cuối cùng dịu dàng ɭϊếʍ lông, ôm nhóc gấu bắc cực đã mệt mỏi cộng với bị sợ hãi cả một ngày đi vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất