Chương 8: Chương 51
Edit by: Rùa Rabu
PHẦN 1: GẤU BẮC CỰC - VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC
Otis, người bị Kiều Thất Tịch nhắc mãi, quả thật không hề đối với hoàn cảnh xung quanh cảm thấy khó chịu. So với cách săn mồi uất ức của Kiều Thất Tịch, mục tiêu của nó rất chuẩn xác, chỉ có hải cẩu báo, thậm chí là hải mã[1] với đôi răng nanh dài nguy hiểm.
Bởi vì chúng nó nhiều thịt.
Săn thành công một con là đủ một bữa ăn no nê.
Gấu bắc cực không thói quen giấu đi đồ ăn thừa. Sau khi ăn no chúng nó thường sẽ nghênh ngang rời đi.
Mùi máu tanh quá dễ dàng thu hút một con gấu bắc cực khác. Nếu bị con đến sau nhìn chằm chằm, kết quả chính là một hồi ác chiến.
Đánh nhau đối với gấu bắc cực không phải là một cuộc buôn bán có lời, cho nên nếu đã ăn no chúng sẽ lựa chọn bỏ lại con mồi và rời đi.
Chúng nó còn là loài thích sạch sẽ, sau khi ăn xong đều rửa sạch thân mình, tránh để lại mùi quá nặng, dễ dàng bại lộ tung tích.
Một con gấu bắc cực sinh hoạt có tốt hay không, thường thì cứ nhìn xem bề ngoài của nó là biết. Nếu bề ngoài vô cùng sạch sẽ, thân hình đầy đặn thì chứng tỏ cuộc sống của nó không hề tệ chút nào.
Nếu trên người bẩn thỉu, luộm thuộm, vậy thì ngược lại rồi.
Nếu so với Kiều Thất Tịch, Otis có lẽ không sạch sẽ trắng trẻo bằng, nhưng vẫn là kẻ tám lạng người nửa cân, không được 9 điểm thì cũng đạt 8.
Với tính cách bình tĩnh, trầm ổn, Otis lần đầu tiên đi săn sau khi trở lại liền thành công, ăn được một con hải cẩu báo[2] nặng mấy trăm cân[3]. Một mình nó hoàn toàn ăn không hết.
Otis ăn hết một nửa liền dừng lại. Nó ngẩng đầu liếm miệng, cả một cái mặt đều là vẻ mờ mịt đặc thù của loài gấu, đôi mắt lại hướng ra mặt băng xa xa dò xét.
Có lẽ nó đang cảnh giác xung quanh, để phòng ngừa có gấu bắc cực lạ tới gần.
Hoặc có lẽ nó đang tìm kiếm cái gì.
Gần hai tháng sống ở trạm Cứu Trợ vẫn là để lại một ít ấn tượng trong đầu chú gấu này.
Nhưng theo thời gian trôi đi, nó sẽ quên đi ký ức của hai tháng ngắn ngủi đó.
Nếu nói riêng về trí thông minh thì gấu bắc cực không hề thấp. Nếu không cũng không có khả năng trở thành vua không ngai trên mảnh đất băng tuyết này.
Nhưng sự thông minh này chỉ được gấu bắc cực thể hiện ở trên kỹ xảo sinh tồn. Ngoại trừ những gì giúp nó sống sót được thì còn lại đều không hề nhạy cảm.
Chúng nó đã không còn tiến hóa, thông minh có hạn, không thể lấy chỉ số IQ ra để đo lường được.
Các nhà khoa học tin tưởng, gấu bắc cực ngoại trừ những phản ứng theo bản năng ra thì sẽ có rất ít những hành động mang tính sáng tạo.
Kiều Thất Tịch không biết rõ về những chuyện liên quan đến gấu bắc cực, cũng không biết trạm Cứu Trợ đang theo dõi sát sao quỹ tích hoạt động của cậu.
So sánh với quỹ tích hoạt động của những con gấu bắc cực khác thì dữ liệu của Kiều Thất Tịch có hơi kỳ lạ. Nói chung là cách sinh hoạt không giống đồng loại, mỗi ngày chỉ qua lại trước những động thở, không những vậy còn thích ngủ ở cùng một nơi.
Bởi vì Kiều Thất Tịch yêu cầu cảm giác an toàn. Ở tại nơi mình quen thuộc là một trong những cách để cậu có được cảm giác này.
Cậu coi khu vực này thành địa bàn của mình.
Chỉ là tại một chỗ quá lâu sẽ lưu lại khí vị dày đặc, dần dần liền không còn sinh vật biển nào tới những động thở ở đây để Kiều Thất Tịch có thể ôm cây đợi thỏ.
Vì vậy, kế hoạch ăn no chờ chết của Kiều Thất Tịch tuyên cáo thất bại, cậu vẫn phải phát triền kỹ năng săn thú ra bên ngoài.
Đồ ăn trong tự nhiên không tập trung tại một chỗ giống như trong trạm Cứu Trợ. Từ khi trở lại vùng đất băng tuyết hoang dã này, Kiều Thất Tịch chưa bao giờ ăn được một bữa thật no.
Cậu luôn nằm trong trạng thái nửa no nửa đói, chỉ cần không nỗ lực cố gắng thì chắc chắn nếm được mùi vị của cái đói là thế nào.
Chính là có cảm giác khủng hoảng.
Nếu có lưới đánh cá thì tốt rồi, Kiều Thất Tịch thỉnh thoảng sẽ nghĩ như vậy. Chỉ là dù có lưới thì cũng không có tay giữ mà.
Cho nên nó chỉ là suy nghĩ viễn vông thôi.
Làm gấu bắc cực quá lâu sẽ khiến cậu đôi khi quên mất mình đã từng là một con người. Tóm lại, mọi chuyện thật sự ảo diệu vô cùng, làm người không phân biệt rõ được quá khứ là thật hay hiện tại mới là thật?
Ai biết được?
Đôi khi Kiều Thất Tịch thật sự sẽ bắt gặp hải báo phơi nắng trên mặt băng, giống như hiện tại, sau đó, phản ứng đầu tiên của cậu đó là, chúng thật dễ thương nha!
Ngay sau đó mới có thể nghĩ đến mùi vị không biết như thế nào?
Kiều Thất Tịch sửng sốt, sau đó lại vui vẻ trong lòng. Thật tốt, sự thay đổi này là một dấu hiệu tốt. Cậu cảm thấy thời điểm bản thân trở thành sát thủ hải báo máu lạnh vô tình không còn xa nữa.
Con hải báo gần đó cũng phát hiện ra Kiều Thất Tịch. Sau đó, con hải báo kia trở mình, tiếp tục phơi một mặt khác.
Đây là tôn trọng lớn nhất của nó đối với một chú gấu bắc cực con.
Đệt, con hải báo này ghê gớm nhỉ, kiêu ngạo nhỉ.
Kiều Thất Tịch bị khinh bỉ thử nhe răng, nghĩ thầm, anh mày sớm muộn thịt mi.
Và đã một tuần kể từ khi cậu phát ra lời thề độc này.
Mỗi ngày đều ở trong trạng thái nửa đói nửa no đã tiêu hao không ít lượng mỡ của Kiều Thất Tịch.
Nhưng bề ngoài của cậu vẫn là trắng nõn sạch sẽ, không giống bộ dáng của một con gấu với tương lai mù mịt nên có.
Có lẽ là vì cậu sở hữu linh hồn của người trưởng thành, luôn cảm thấy sống chết mặc bây nhưng nhất định phải tao nhã.
Vào tháng 5, gió trên mặt băng ở vùng duyên hải Bắc Băng Dương trở nên nhẹ nhàng.
Cũng chính là nói hướng gió đã đổi.
Gió bắc của mùa xuân đã qua, giờ gió đông bắt đầu xuất hiện trên vòng bắc cực. Sau này mùa hạ hầu hết đều là gió đông.
Khi Otis sắp sửa sẽ quên đi có một chú gấu nhỏ gọi là Alexander đã từng xuất hiện trong cuộc đời mình thì một trận đổi gió hướng đông lại mang đến một tia khí vị dường như đã từng quen thuộc.
Lúc này Otis đang ăn cơm. Nếu muốn nói khi nào Otis nhớ đến những ký ức về Alexander rõ ràng nhất thì chỉ có thể là lúc nó ăn cơm. truyện teen hay
Trở về tự nhiên đã qua nửa tháng, nó càng ngày càng ít nhớ tới cuộc sống ở trạm Cứu Trợ. Trong trí nhớ của nó chỉ còn lại hình ảnh của một bé gấu bắc cực.
Mà ngay cả bé gấu bắc cực cũng càng ngày càng ít nhớ đến. Dù sao thì đây chỉ là một con gấu bắc cực, trong ký ức của nó sẽ không lưu trữ những thứ râu ria này.
Có lẽ khi gặp lại nhau sau rất nhiều năm, ngửi được mùi vị quen thuộc của đối phương, sẽ lập tức nhớ tới. Nhưng trong những năm tháng xa cách dài lâu kia, thì sẽ không nghĩ đến.
Trong lúc ăn cơm Otis ngửi được một mùi hương theo gió mang đến. Nó nghi hoặc ngẩng đầu lên, dùng mũi đánh hơi, tìm tòi trong không khí. Nhưng đáng tiếc mùi vị trải qua hơn một trăm cây số, đã tản đi chỉ còn lại rất ít.
[1] Nguyên văn 海象: hải tượng. Qua tìm hiểu, mình nhận ra tác giả đang đề cập tới hải mã. Vì bên trung hai con ngày đều như nhau nhưng bên mình phân ra nhiều loai, dựa theo đặc điểm tác giả đã đề cập, mình tự động dịch thành Hải mã.
[2] 斑海豹: Ban hải báo. Chương trước tác giả chỉ mới đề cập chung chung đến loại hải cẩu. Đến chương này mới thật sự là hải cẩu báo. Sorry mọi người nhé:(
[3] Bình thường mình sẽ chuyển “cân” sang “kilogram” nhưng ở đây tác giả không nói con số cụ thể nên mình vẫn để nguyên. Các bạn có thể ước lượng là 1 cân của Trung bằng nửa kí bên mình nhé
PHẦN 1: GẤU BẮC CỰC - VƯƠNG GIẢ VÙNG ĐỊA CỰC
Otis, người bị Kiều Thất Tịch nhắc mãi, quả thật không hề đối với hoàn cảnh xung quanh cảm thấy khó chịu. So với cách săn mồi uất ức của Kiều Thất Tịch, mục tiêu của nó rất chuẩn xác, chỉ có hải cẩu báo, thậm chí là hải mã[1] với đôi răng nanh dài nguy hiểm.
Bởi vì chúng nó nhiều thịt.
Săn thành công một con là đủ một bữa ăn no nê.
Gấu bắc cực không thói quen giấu đi đồ ăn thừa. Sau khi ăn no chúng nó thường sẽ nghênh ngang rời đi.
Mùi máu tanh quá dễ dàng thu hút một con gấu bắc cực khác. Nếu bị con đến sau nhìn chằm chằm, kết quả chính là một hồi ác chiến.
Đánh nhau đối với gấu bắc cực không phải là một cuộc buôn bán có lời, cho nên nếu đã ăn no chúng sẽ lựa chọn bỏ lại con mồi và rời đi.
Chúng nó còn là loài thích sạch sẽ, sau khi ăn xong đều rửa sạch thân mình, tránh để lại mùi quá nặng, dễ dàng bại lộ tung tích.
Một con gấu bắc cực sinh hoạt có tốt hay không, thường thì cứ nhìn xem bề ngoài của nó là biết. Nếu bề ngoài vô cùng sạch sẽ, thân hình đầy đặn thì chứng tỏ cuộc sống của nó không hề tệ chút nào.
Nếu trên người bẩn thỉu, luộm thuộm, vậy thì ngược lại rồi.
Nếu so với Kiều Thất Tịch, Otis có lẽ không sạch sẽ trắng trẻo bằng, nhưng vẫn là kẻ tám lạng người nửa cân, không được 9 điểm thì cũng đạt 8.
Với tính cách bình tĩnh, trầm ổn, Otis lần đầu tiên đi săn sau khi trở lại liền thành công, ăn được một con hải cẩu báo[2] nặng mấy trăm cân[3]. Một mình nó hoàn toàn ăn không hết.
Otis ăn hết một nửa liền dừng lại. Nó ngẩng đầu liếm miệng, cả một cái mặt đều là vẻ mờ mịt đặc thù của loài gấu, đôi mắt lại hướng ra mặt băng xa xa dò xét.
Có lẽ nó đang cảnh giác xung quanh, để phòng ngừa có gấu bắc cực lạ tới gần.
Hoặc có lẽ nó đang tìm kiếm cái gì.
Gần hai tháng sống ở trạm Cứu Trợ vẫn là để lại một ít ấn tượng trong đầu chú gấu này.
Nhưng theo thời gian trôi đi, nó sẽ quên đi ký ức của hai tháng ngắn ngủi đó.
Nếu nói riêng về trí thông minh thì gấu bắc cực không hề thấp. Nếu không cũng không có khả năng trở thành vua không ngai trên mảnh đất băng tuyết này.
Nhưng sự thông minh này chỉ được gấu bắc cực thể hiện ở trên kỹ xảo sinh tồn. Ngoại trừ những gì giúp nó sống sót được thì còn lại đều không hề nhạy cảm.
Chúng nó đã không còn tiến hóa, thông minh có hạn, không thể lấy chỉ số IQ ra để đo lường được.
Các nhà khoa học tin tưởng, gấu bắc cực ngoại trừ những phản ứng theo bản năng ra thì sẽ có rất ít những hành động mang tính sáng tạo.
Kiều Thất Tịch không biết rõ về những chuyện liên quan đến gấu bắc cực, cũng không biết trạm Cứu Trợ đang theo dõi sát sao quỹ tích hoạt động của cậu.
So sánh với quỹ tích hoạt động của những con gấu bắc cực khác thì dữ liệu của Kiều Thất Tịch có hơi kỳ lạ. Nói chung là cách sinh hoạt không giống đồng loại, mỗi ngày chỉ qua lại trước những động thở, không những vậy còn thích ngủ ở cùng một nơi.
Bởi vì Kiều Thất Tịch yêu cầu cảm giác an toàn. Ở tại nơi mình quen thuộc là một trong những cách để cậu có được cảm giác này.
Cậu coi khu vực này thành địa bàn của mình.
Chỉ là tại một chỗ quá lâu sẽ lưu lại khí vị dày đặc, dần dần liền không còn sinh vật biển nào tới những động thở ở đây để Kiều Thất Tịch có thể ôm cây đợi thỏ.
Vì vậy, kế hoạch ăn no chờ chết của Kiều Thất Tịch tuyên cáo thất bại, cậu vẫn phải phát triền kỹ năng săn thú ra bên ngoài.
Đồ ăn trong tự nhiên không tập trung tại một chỗ giống như trong trạm Cứu Trợ. Từ khi trở lại vùng đất băng tuyết hoang dã này, Kiều Thất Tịch chưa bao giờ ăn được một bữa thật no.
Cậu luôn nằm trong trạng thái nửa no nửa đói, chỉ cần không nỗ lực cố gắng thì chắc chắn nếm được mùi vị của cái đói là thế nào.
Chính là có cảm giác khủng hoảng.
Nếu có lưới đánh cá thì tốt rồi, Kiều Thất Tịch thỉnh thoảng sẽ nghĩ như vậy. Chỉ là dù có lưới thì cũng không có tay giữ mà.
Cho nên nó chỉ là suy nghĩ viễn vông thôi.
Làm gấu bắc cực quá lâu sẽ khiến cậu đôi khi quên mất mình đã từng là một con người. Tóm lại, mọi chuyện thật sự ảo diệu vô cùng, làm người không phân biệt rõ được quá khứ là thật hay hiện tại mới là thật?
Ai biết được?
Đôi khi Kiều Thất Tịch thật sự sẽ bắt gặp hải báo phơi nắng trên mặt băng, giống như hiện tại, sau đó, phản ứng đầu tiên của cậu đó là, chúng thật dễ thương nha!
Ngay sau đó mới có thể nghĩ đến mùi vị không biết như thế nào?
Kiều Thất Tịch sửng sốt, sau đó lại vui vẻ trong lòng. Thật tốt, sự thay đổi này là một dấu hiệu tốt. Cậu cảm thấy thời điểm bản thân trở thành sát thủ hải báo máu lạnh vô tình không còn xa nữa.
Con hải báo gần đó cũng phát hiện ra Kiều Thất Tịch. Sau đó, con hải báo kia trở mình, tiếp tục phơi một mặt khác.
Đây là tôn trọng lớn nhất của nó đối với một chú gấu bắc cực con.
Đệt, con hải báo này ghê gớm nhỉ, kiêu ngạo nhỉ.
Kiều Thất Tịch bị khinh bỉ thử nhe răng, nghĩ thầm, anh mày sớm muộn thịt mi.
Và đã một tuần kể từ khi cậu phát ra lời thề độc này.
Mỗi ngày đều ở trong trạng thái nửa đói nửa no đã tiêu hao không ít lượng mỡ của Kiều Thất Tịch.
Nhưng bề ngoài của cậu vẫn là trắng nõn sạch sẽ, không giống bộ dáng của một con gấu với tương lai mù mịt nên có.
Có lẽ là vì cậu sở hữu linh hồn của người trưởng thành, luôn cảm thấy sống chết mặc bây nhưng nhất định phải tao nhã.
Vào tháng 5, gió trên mặt băng ở vùng duyên hải Bắc Băng Dương trở nên nhẹ nhàng.
Cũng chính là nói hướng gió đã đổi.
Gió bắc của mùa xuân đã qua, giờ gió đông bắt đầu xuất hiện trên vòng bắc cực. Sau này mùa hạ hầu hết đều là gió đông.
Khi Otis sắp sửa sẽ quên đi có một chú gấu nhỏ gọi là Alexander đã từng xuất hiện trong cuộc đời mình thì một trận đổi gió hướng đông lại mang đến một tia khí vị dường như đã từng quen thuộc.
Lúc này Otis đang ăn cơm. Nếu muốn nói khi nào Otis nhớ đến những ký ức về Alexander rõ ràng nhất thì chỉ có thể là lúc nó ăn cơm. truyện teen hay
Trở về tự nhiên đã qua nửa tháng, nó càng ngày càng ít nhớ tới cuộc sống ở trạm Cứu Trợ. Trong trí nhớ của nó chỉ còn lại hình ảnh của một bé gấu bắc cực.
Mà ngay cả bé gấu bắc cực cũng càng ngày càng ít nhớ đến. Dù sao thì đây chỉ là một con gấu bắc cực, trong ký ức của nó sẽ không lưu trữ những thứ râu ria này.
Có lẽ khi gặp lại nhau sau rất nhiều năm, ngửi được mùi vị quen thuộc của đối phương, sẽ lập tức nhớ tới. Nhưng trong những năm tháng xa cách dài lâu kia, thì sẽ không nghĩ đến.
Trong lúc ăn cơm Otis ngửi được một mùi hương theo gió mang đến. Nó nghi hoặc ngẩng đầu lên, dùng mũi đánh hơi, tìm tòi trong không khí. Nhưng đáng tiếc mùi vị trải qua hơn một trăm cây số, đã tản đi chỉ còn lại rất ít.
[1] Nguyên văn 海象: hải tượng. Qua tìm hiểu, mình nhận ra tác giả đang đề cập tới hải mã. Vì bên trung hai con ngày đều như nhau nhưng bên mình phân ra nhiều loai, dựa theo đặc điểm tác giả đã đề cập, mình tự động dịch thành Hải mã.
[2] 斑海豹: Ban hải báo. Chương trước tác giả chỉ mới đề cập chung chung đến loại hải cẩu. Đến chương này mới thật sự là hải cẩu báo. Sorry mọi người nhé:(
[3] Bình thường mình sẽ chuyển “cân” sang “kilogram” nhưng ở đây tác giả không nói con số cụ thể nên mình vẫn để nguyên. Các bạn có thể ước lượng là 1 cân của Trung bằng nửa kí bên mình nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất