Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 41: Sao véo bụng ta
Trong Lục phủ, các lão Lục Bình Sơn đang gọi đùa chim chóc trong lồng. Tóc hắn đã có chút hoa râm, nhìn như lão già ở nhà nuôi chim giải trí.
Lúc này, tổng quản Lục phủ vội vàng đi tới nói với hắn: “Lão gia, Trịnh Thống lĩnh mưu phản rồi.”
Lục Bình Sơn dừng tay lại hỏi: “Tại sao?”
Quản gia đáp: “Từ thừa tướng dâng tấu nói Trịnh Thống lĩnh ăn hối lộ trái phép, Hoàng thượng muốn tra rõ……”
Lục Bình Sơn: “Hoàng Thượng giờ ở đâu?”
Quản gia: “Được Trần công công đưa đi, cấm quân còn đang tìm kiếm.”
“Lỗ mãng!” Lục Bình Sơn phất tay áo, “Trịnh Vu Phi quản lý cấm quân nhiều năm, trong khoảnh khắc có thể bao vây hoàng thành, Hoàng đế sao lại không biết được! Hắn dám trở mặt với Trịnh Vu Phi, e là đã sớm chuẩn bị.”
Quản gia: “Vậy bây giờ……”
“Cao Thừa ở đâu?’
“Hình như sáng nay đã ra khỏi thành rồi ạ.”
Quả nhiên là không thích hợp.
Lục Bình Sơn nhìn chim trong lồng, nửa ngày sau mới nói: “Cho người trông chừng hoàng cung, có tin tức gì thì báo lại.”
Quản gia: “Vâng, lão gia.”
*
Trong kinh đã vào thu, dù không rét buốt nhưng gió lại hơi se lạnh. Khuất Phong Vân nhìn Nguyễn Niệm đang túm y phục ẩm ướt, thái dương giật giật, “Cởi ra? Ngươi không lạnh à?”
Nguyễn Niệm nhìn lướt qua người hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi mặc tới hai áo……” Hàm ý hết sức rõ ràng.
Khuất Phong Vân: “……”
Khuất Phong Vân nhận mệnh cởi áo ngoài. Nguyễn Niệm cười đến khóe mắt cong cong, cởi y phục ướt đẫm trêи người ra vắt lên nhánh cây sau lưng.
Khuất Phong Vân từng thấy y để trần hai cánh tay nhưng chưa bao giờ thấy y hở ngực lộ lưng như vậy, ngay cả bụng cũng không che, nhìn vừa trắng vừa mềm. Hắn chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, hắn vác y trêи vai, bụng kia quả thực rất mềm.
Nguyễn Niệm cầm áo ngoài của Khuất Phong Vân, đang muốn mặc vào thì bụng liền bị véo một cái. Y run lên, suýt nữa thì hét toáng vì sợ hãi.
“Ngươi làm gì vậy?” Y trừng Khuất Phong Vân, hạ giọng nói, “Sao véo bụng ta?”
Ngón trỏ và ngón cái của Khuất Phong Vân vẫn chà xát như chưa thỏa mãn.
“Mặc y phục vào.” Hắn muốn dời mắt nhưng ánh mắt như bị dính chặt vào thân thể trần trụi của Nguyễn Niệm, muốn kéo cũng không ra.
Dưới cây có cấm quân đi tới, Nguyễn Niệm vừa phủ thêm quần áo lập tức không dám động. Y phục ẩm ướt phơi trêи nhánh cây chảy nước tong tong, thấy nước sắp nhỏ xuống, Khuất Phong Vân vội vàng nghiêng người hứng.
Y phục ẩm ướt ở sau lưng Nguyễn Niệm, Khuất Phong Vân vừa nghiêng người thì dán vào ngực y còn chưa kịp buộc thắt lưng, hệt như ôm chặt y.
Hơi thở của Nguyễn Niệm phun ra bên tai, vì sợ bị phát hiện nên cẩn thận từng li từng tí, vừa nhẹ vừa mát. Khuất Phong Vân trong lòng ngứa ngáy, trong đầu hắn đều là xúc cảm mềm mại khi véo bụng Nguyễn Niệm.
Hắn miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được ôm càng chặt hơn, bả vai hở ra kia giống như y phục đã hút no nước, tựa hồ cắn một cái là hết khát ngay.
Trêи ngực có tiếng thình thịch, hắn chợt phát hiện lồng ngực dán chặt vào mình tim đập như nổi trống.
Nguyễn Niệm túm lấy ống tay áo, tim càng nhảy nhanh hơn. Y chợt nhớ lại lúc trước bị đám Bắc Kỳ đuổi theo, lần đầu tiên Khuất Phong Vân ôm y vào lòng. Khi đó y vùi mặt vào ngực Khuất Phong Vân, trong mũi đều là mùi hương lạ lẫm tự dưng khiến y sinh ra ỷ lại, tựa như chỉ cần có Khuất Phong Vân thì cái gì cũng không sợ.
Lỗ tai càng lúc càng nóng, Nguyễn Niệm không chịu được nữa, nhìn xuống dưới thấy người đi xa mới nhỏ giọng nói: “Người, ngươi buông ra đi……”
Khuất Phong Vân không nhúc nhích, tay hứng nước mò lên y phục ẩm ướt trêи cành cây nói: “Sao tim lại đập nhanh như vậy?”
Nguyễn Niệm ấp úng nói: “Ngươi…… Ngươi đè ta không thở nổi…… Chẳng phải tim ngươi cũng đập nhanh đó sao?”
Khuất Phong Vân không nói gì, chỉ túm chặt y phục ẩm ướt trêи tay, nước chảy xuôi theo cánh tay hơi lạnh.
Nguyễn Niệm thấy hắn không nhúc nhích liền muốn lui lại, đùi vừa động thì đột ngột cọ phải một vật cứng rắn nóng bỏng.
Nguyễn Niệm toàn thân cứng đờ, lắp bắp nói: “A A…… A……” Y bỗng nhiên không gọi được, cảm thấy lúc này không thể nói ra chữ kia.
Lúc này, tổng quản Lục phủ vội vàng đi tới nói với hắn: “Lão gia, Trịnh Thống lĩnh mưu phản rồi.”
Lục Bình Sơn dừng tay lại hỏi: “Tại sao?”
Quản gia đáp: “Từ thừa tướng dâng tấu nói Trịnh Thống lĩnh ăn hối lộ trái phép, Hoàng thượng muốn tra rõ……”
Lục Bình Sơn: “Hoàng Thượng giờ ở đâu?”
Quản gia: “Được Trần công công đưa đi, cấm quân còn đang tìm kiếm.”
“Lỗ mãng!” Lục Bình Sơn phất tay áo, “Trịnh Vu Phi quản lý cấm quân nhiều năm, trong khoảnh khắc có thể bao vây hoàng thành, Hoàng đế sao lại không biết được! Hắn dám trở mặt với Trịnh Vu Phi, e là đã sớm chuẩn bị.”
Quản gia: “Vậy bây giờ……”
“Cao Thừa ở đâu?’
“Hình như sáng nay đã ra khỏi thành rồi ạ.”
Quả nhiên là không thích hợp.
Lục Bình Sơn nhìn chim trong lồng, nửa ngày sau mới nói: “Cho người trông chừng hoàng cung, có tin tức gì thì báo lại.”
Quản gia: “Vâng, lão gia.”
*
Trong kinh đã vào thu, dù không rét buốt nhưng gió lại hơi se lạnh. Khuất Phong Vân nhìn Nguyễn Niệm đang túm y phục ẩm ướt, thái dương giật giật, “Cởi ra? Ngươi không lạnh à?”
Nguyễn Niệm nhìn lướt qua người hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi mặc tới hai áo……” Hàm ý hết sức rõ ràng.
Khuất Phong Vân: “……”
Khuất Phong Vân nhận mệnh cởi áo ngoài. Nguyễn Niệm cười đến khóe mắt cong cong, cởi y phục ướt đẫm trêи người ra vắt lên nhánh cây sau lưng.
Khuất Phong Vân từng thấy y để trần hai cánh tay nhưng chưa bao giờ thấy y hở ngực lộ lưng như vậy, ngay cả bụng cũng không che, nhìn vừa trắng vừa mềm. Hắn chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, hắn vác y trêи vai, bụng kia quả thực rất mềm.
Nguyễn Niệm cầm áo ngoài của Khuất Phong Vân, đang muốn mặc vào thì bụng liền bị véo một cái. Y run lên, suýt nữa thì hét toáng vì sợ hãi.
“Ngươi làm gì vậy?” Y trừng Khuất Phong Vân, hạ giọng nói, “Sao véo bụng ta?”
Ngón trỏ và ngón cái của Khuất Phong Vân vẫn chà xát như chưa thỏa mãn.
“Mặc y phục vào.” Hắn muốn dời mắt nhưng ánh mắt như bị dính chặt vào thân thể trần trụi của Nguyễn Niệm, muốn kéo cũng không ra.
Dưới cây có cấm quân đi tới, Nguyễn Niệm vừa phủ thêm quần áo lập tức không dám động. Y phục ẩm ướt phơi trêи nhánh cây chảy nước tong tong, thấy nước sắp nhỏ xuống, Khuất Phong Vân vội vàng nghiêng người hứng.
Y phục ẩm ướt ở sau lưng Nguyễn Niệm, Khuất Phong Vân vừa nghiêng người thì dán vào ngực y còn chưa kịp buộc thắt lưng, hệt như ôm chặt y.
Hơi thở của Nguyễn Niệm phun ra bên tai, vì sợ bị phát hiện nên cẩn thận từng li từng tí, vừa nhẹ vừa mát. Khuất Phong Vân trong lòng ngứa ngáy, trong đầu hắn đều là xúc cảm mềm mại khi véo bụng Nguyễn Niệm.
Hắn miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được ôm càng chặt hơn, bả vai hở ra kia giống như y phục đã hút no nước, tựa hồ cắn một cái là hết khát ngay.
Trêи ngực có tiếng thình thịch, hắn chợt phát hiện lồng ngực dán chặt vào mình tim đập như nổi trống.
Nguyễn Niệm túm lấy ống tay áo, tim càng nhảy nhanh hơn. Y chợt nhớ lại lúc trước bị đám Bắc Kỳ đuổi theo, lần đầu tiên Khuất Phong Vân ôm y vào lòng. Khi đó y vùi mặt vào ngực Khuất Phong Vân, trong mũi đều là mùi hương lạ lẫm tự dưng khiến y sinh ra ỷ lại, tựa như chỉ cần có Khuất Phong Vân thì cái gì cũng không sợ.
Lỗ tai càng lúc càng nóng, Nguyễn Niệm không chịu được nữa, nhìn xuống dưới thấy người đi xa mới nhỏ giọng nói: “Người, ngươi buông ra đi……”
Khuất Phong Vân không nhúc nhích, tay hứng nước mò lên y phục ẩm ướt trêи cành cây nói: “Sao tim lại đập nhanh như vậy?”
Nguyễn Niệm ấp úng nói: “Ngươi…… Ngươi đè ta không thở nổi…… Chẳng phải tim ngươi cũng đập nhanh đó sao?”
Khuất Phong Vân không nói gì, chỉ túm chặt y phục ẩm ướt trêи tay, nước chảy xuôi theo cánh tay hơi lạnh.
Nguyễn Niệm thấy hắn không nhúc nhích liền muốn lui lại, đùi vừa động thì đột ngột cọ phải một vật cứng rắn nóng bỏng.
Nguyễn Niệm toàn thân cứng đờ, lắp bắp nói: “A A…… A……” Y bỗng nhiên không gọi được, cảm thấy lúc này không thể nói ra chữ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất