Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta

Chương 42: Có muốn gặp ông ấy một lần

Trước Sau
Lồng ngực Nguyễn Niệm đập thình thịch, nuốt xuống cái tên không thể gọi ra miệng, “Ngươi…… Ngươi……”

“Đừng nhúc nhích,” Khuất Phong Vân nói khàn khàn, “Chờ một chút.”

Nguyễn Niệm cũng không dám thở mạnh, cả người cứng đơ.

Gió mát thổi qua cành lá xào xạc, ngoài vòm cây trời cao mây trắng. Chẳng biết qua bao lâu, Khuất Phong Vân rốt cuộc nhổm dậy, quay người đưa lưng về phía Nguyễn Niệm nói: “Mặc y phục vào đi.”

Hắn vừa lui lại thì gió liền thổi vào, Nguyễn Niệm khẽ run vì lạnh, vội vàng túm chặt quần áo.

“Cái kia……” Nguyễn Niệm do dự nói, “Ngươi…… Ngươi có ổn không?”

Khuất Phong Vân im lặng, một lát sau mới nói: “Ngươi tìm chỗ trốn đi.”

“Hả?” Nguyễn Niệm hỏi, “Vậy còn ngươi?”

Khuất Phong Vân: “Ta có chuyện khác.”

“Vậy ta đi chung với ngươi,” Nguyễn Niệm nhỏ giọng nói, “Ta đi một mình sợ lắm.”

Khuất Phong Vân xoay người lại nói: “Sợ mà ngươi còn vào cung một mình à?”

“Ta đâu biết Trịnh Vu Phi sẽ mưu phản,” Nguyễn Niệm hối hận đáp, “Ta cứ tưởng lấy thuốc xong rồi về thôi.”

Lúc này cách đó không xa chợt vang lên giọng nói của Từ Chi Nghiêm.

Nguy rồi, Khuất Phong Vân thầm nghĩ, Từ Chi Nghiêm đã bị phát hiện.



Từ Chi Nghiêm ban đầu trốn trong núi giả rất tốt, đột nhiên cái mũi ngứa ngáy, nhịn không được hắt hơi một cái nên bị cấm quân đi ngang qua tóm lấy.

“Thả lão phu ra!” Hắn bị cấm quân kéo ra, vừa giãy dụa vừa mắng, “Các ngươi thật to gan! Mưu phản là tội chết! Sẽ bị tru di cửu tộc!”

Không ai để ý đến hắn, cấm quân chỉ lo kéo hắn đi. Đang đi thì sau lưng chợt nghe tiếng gió, tên đang kéo Từ Chi Nghiêm còn chưa kịp quay đầu thì đã bị đạp lăn. Khuất Phong Vân lôi Từ Chi Nghiêm ném qua cho Nguyễn Niệm, “Dẫn hắn đi trước đi.”

“A a……” Nguyễn Niệm vội vàng đỡ Từ Chi Nghiêm dậy. Khuất Phong Vân ngăn cản cấm quân đuổi theo, nhưng nhân số không ít, Nguyễn Niệm và Từ Chi Nghiêm lại chạy chậm nên chỉ chốc lát sau đã bị đuổi kịp. Khuất Phong Vân vội vàng chạy tới nhưng cấm quân cũng là hộ vệ cao thủ trong cung, một mình hắn che chở hai người có chút gian nan.

Nguyễn Niệm nhìn hết tên này đến tên khác ngã xuống, vội vàng bổ nhào qua nhìn cánh tay Khuất Phong Vân. Lúc nãy y suýt chút nữa bị va vào tảng đá cạnh hòn núi giả, Khuất Phong Vân đã nâng tay lên đỡ y.

Khuất Phong Vân đầu đầy mồ hôi, trêи người toàn vết đao, may là không sâu nhưng cánh tay phải lại không nhúc nhích được.

“A Ngạnh,” Nguyễn Niệm sờ cánh tay hắn lo lắng nói, “Ngươi không sao chứ?”

Khuất Phong Vân liếc nhìn cánh tay phải rồi đáp: “Chắc gãy mất rồi……” Lời còn chưa nói xong đã rêи lên một tiếng.

Nguyễn Niệm buông tay ra, ngượng ngùng nói: “Ta…… Ta khẩn trương……”

Khuất Phong Vân: “……” Ngươi khẩn trương mà bóp ta làm gì?



Trịnh Vu Phi bồn chồn đứng trong điện Kim Loan. Hắn vốn định giết lão Hoàng đế rồi đưa Thái tử cả ngày tu tiên vấn đạo ở Đông cung lên làm Hoàng đế bù nhìn. Nhưng bây giờ lão Hoàng đế còn chưa tìm ra, Thái tử cũng chẳng thấy đâu.

Thật kỳ lạ, hắn nghĩ, nhưng lạ ở chỗ nào? Hắn đã điều động người ở Phụ Lam Sơn tới canh gác ngoài cung, trong cung lại có cấm quân trấn giữ, kinh thành còn nơi nào có binh lực chống lại hắn?

“Trịnh Thống lĩnh!” Ngoài điện có người vội vàng chạy vào, hoảng hốt nói, “Trấn…… Trấn Bắc Quân tới!”



Trịnh Vu Phi không tin, “Không thể nào! Trấn Bắc Quân ở biên giới phía Bắc, sao có thể……”

“Thật đấy ạ, sắp đến cửa thành rồi!”

Trêи tay Trịnh Vu Phi nổi gân xanh, thái dương nhảy thình thịch. Hắn không rõ vì sao Trấn Bắc Quân ở biên giới phía Bắc xa xôi lại đột nhiên chạy về kinh thành? Bên cạnh lão Hoàng đế đều là người của hắn, tuyệt đối không thể âm thầm truyền tin đến biên giới phía Bắc được.

“Đóng cửa thành lại,” Trịnh Vu Phi cắn răng nói, “Ta cũng có binh, phá cửa công thành nào dễ dàng như vậy!”

“Không, không kịp nữa rồi,” người kia nói, “Cửa thành…… bị Thái tử dẫn người……”

Thái tử?!

Trịnh Vu Phi rốt cuộc hiểu ra, cá lọt lưới chính là Thái tử nhiều năm qua trốn ở Đông cung một lòng tu tiên, nhìn như không bàn chính sự!

*

Mộ Dung Diễn đứng trêи cổng thành nhìn Trấn Bắc Quân trùng trùng điệp điệp xông vào cung, quay đầu nói với Cố Lang bên cạnh: “Trấn Bắc tướng quân Ngụy Dung và phụ thân ngươi là bạn cũ, đợi xong việc này ngươi có muốn gặp ông ấy một lần không?”

Cố Lang bị gió thổi đến cay mắt, nửa ngày sau mới nói: “Không cần, mười một năm trước ta đã chết rồi, cần gì phải quấy nhiễu sự thanh tĩnh của người khác.”

Mộ Dung Diễn kéo tay y qua nắm chặt rồi nói: “Năm đó Ngụy lão tướng quân ở biên giới phía Bắc xa xôi, tuy không biết chân tướng nhưng chưa từng hoài nghi phụ thân ngươi. Chuyện năm đó cũng là vết thương trong lòng ông ấy, mười một năm qua ông ấy chưa từng buông xuống. Nếu ông ấy biết ngươi còn sống thì sẽ mừng lắm.”

Cố Lang nhìn bóng người giục ngựa dưới thành, năm ngón tay siết chặt. Khi còn bé y từng gặp Ngụy Dung, người này luôn tới nhà tìm cha y uống rượu đến khi say khướt, bị phu nhân kéo lỗ tai về nhà. Người này cũng rất thích trêu chọc y, nói trẻ con như y phải ra ngoài chơi, dẫn y leo cây, bắt cá, mò tổ chim, làm cho cả người đều bẩn……

Mộ Dung Diễn thấy y chìm vào ký ức, đốt ngón tay siết lại trắng bệch thì xoa tay y nói: “Đi gặp ông ấy một chút đi, ngươi có trưởng bối thì ta mới đưa sính lễ được chứ đúng không?”

Cố Lang: “……”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau