Người Trong Lòng Đến Thăm Cỏ Trên Mộ Ta
Chương 54: Đường đường là Thái tử phi
Mộ Dung Diễn trêи đường về Đông cung, đang muốn tới rừng trúc ngoài thành tìm Cố Lang dỗ y đi gặp cha hắn, khi rẽ ngang qua dưới hiên liền thấy người kia đứng cách đó không xa.
Hắn vui vẻ bước nhanh tới, “Cố Lang……”
Cố Lang cứ như ăn trộm, Mộ Dung Diễn đến gần một bước thì y lùi lại một bước như muốn nói ngươi dừng lại, đừng tới đây.
Mộ Dung Diễn: “……”
Ngụy Thanh Đồng thấy Thái tử đi tới liền vội vàng hành lễ: “Thần nữ Ngụy Thanh Đồng khấu kiến Thái tử điện hạ.”
Lúc này Mộ Dung Diễn mới phát hiện còn có một cô nương.
Ngụy…… Hắn lập tức hiểu ra đây chính là Ngụy cô nương có hôn ước từ nhỏ với Cố Lang. Hai người ở đây làm gì?
“Ngụy cô nương.” Mộ Dung Diễn gật đầu với nàng, còn chưa hỏi gì thì Ngụy Thanh Đồng đã hấp tấp giải thích: “Điện hạ, ta…… Ta lạc đường, không cẩn thận đến đây, Cố huynh…… Cố công tử đang muốn dẫn ta ra ngoài.”
Mộ Dung Diễn nhìn Cố Lang cười khẽ: “Thì ra là thế. Ta cũng đang rảnh rỗi, chi bằng đưa Ngụy cô nương xuất cung nhé?”
Ngụy Thanh Đồng được sủng mà sợ, vội nói: “Không cần không cần, sao dám làm phiền điện hạ, ta……”
Cố Lang lui lại hai bước rồi nói: “Vậy ngươi đưa đi, ta về trước.”
“Khoan đã,” Mộ Dung Diễn nói, “Gấp cái gì, ta còn chuyện muốn nói với ngươi đây.”
Cố Lang: “Ngày khác lại nói.”
Mộ Dung Diễn: “Không được, ta sốt ruột.”
Ngụy Thanh Đồng nhìn bọn họ, trong lòng cảm thấy quan hệ giữa hai người có vẻ không tệ, tựa hồ không có chút khách khí nào.
Cố Lang còn đang do dự thì Mộ Dung Diễn bỗng nhiên đi qua giữ chặt tay y nói: “Còn giận ta à? Ta sai rồi, đừng giận nữa được không?”
Cố Lang giật mình, vội vàng rút tay về, “Ta không giận.”
Mộ Dung Diễn: “Vậy tối nay đừng đuổi ta tới thư phòng ngủ nữa được không? Thư phòng lạnh lắm.”
Cố Lang thốt lên: “Ta đuổi ngươi tới thư phòng lúc nào?”
Mộ Dung Diễn: “Tối hôm qua đó, ta ngủ một mình ở thư phòng lạnh lắm.”
“Tối qua rõ ràng ngươi ngủ ở tẩm cung, còn ôm……” Cố Lang nói nửa chừng mới giật mình quay đầu nhìn Ngụy Thanh Đồng, “Không phải, ta……”
Ngụy Thanh Đồng đơ mặt, “……”
“Không có à? Chắc ta nhớ nhầm.” Mộ Dung Diễn cực kỳ tự nhiên ôm eo Cố Lang, cười nói với Ngụy Thanh Đồng, “Để Ngụy cô nương chê cười rồi, mấy ngày nay y cáu kỉnh với ta nên cứ đòi chia phòng ngủ.”
Cố Lang tức giận trừng hắn, “Nói bậy bạ gì đó?!”
Ngụy Thanh Đồng nhìn Cố Lang sững sờ nói: “Nam nhân mà Thái tử giấu…… là ngươi sao?”
Cố Lang nhất thời nghẹn lời, “Ta……”
“Giấu cái gì?” Mộ Dung Diễn quay đầu bảo Cố Lang, “Ta đã nói phải sớm đưa sính lễ mới được, ngươi xem đi, cái này không phải bị người ta hiểu lầm rồi sao? Đường đường là Thái tử phi sao có thể chịu ủy khuất vậy chứ?”
Ngụy Thanh Đồng: “……”
*
Ngụy Dung chờ ngoài cổng thành, hồi lâu sau mới thấy nha đầu nhà mình thất hồn lạc phách đi ra.
“Nha đầu,” Ngụy Dung hỏi, “Sao vậy?”
Ngụy Thanh Đồng ôm chầm cha nàng bật khóc.
“Thế này là sao?” Ngụy Dung vội vàng vỗ lưng nàng, đau lòng nói, “Đừng khóc, xảy ra chuyện gì? Thái tử thật sự giấu nam nhân sao?”
Ngụy Thanh Đồng thút thít nói: “Không có……”
Ngụy Dung đang muốn hỏi vậy nàng khóc cái gì thì nghe Ngụy Thanh Đồng nói: “Người ta đường đường là Thái tử phi, không phải giấu.”
Ngụy Dung: “……” Vậy là vẫn có nam nhân ư?
“Thái tử thật sự……” Ngụy Dung hỏi: “Thích nam nhân sao?”
Ngụy Thanh Đồng gật đầu, “Sắp cưới luôn rồi.”
Ngụy Dung thở dài: “Vậy cũng không thể cưỡng cầu được, nha đầu, con nghĩ thoáng chút đi, trêи đời này còn nhiều nam nhân tốt lắm, nếu không được thì chúng ta lại tìm người khác.”
Hắn chợt nhớ tới Cố Lang, cảm thấy duyên phận của hai đứa vẫn chưa dứt, đây chắc hẳn là ý trời, “Nha đầu, ta thấy Tiểu Lang cũng không tệ, đẹp trai lại còn giỏi võ, nếu không……”
Ngụy Thanh Đồng càng khóc to hơn.
Ngụy Dung tưởng nàng không bằng lòng, “Sao vậy, con không thích Tiểu Lang à? Y có điểm nào không bằng Thái tử? Y……”
Ngụy Thanh Đồng: “Nam nhân mà Thái tử thích chính là Cố Lang.”
Mắt Ngụy Dung chợt tối sầm.
*
Gió đêm hơi lạnh, Nguyễn Niệm ngồi trong sân ngẩn người nhìn mặt trăng trêи trời.
Bỗng nhiên ngoài tường có tiếng động, một bóng người leo vào.
Nguyễn Niệm giật nảy mình, trừng mắt nhìn một hồi mới thấy rõ người tới, “A…… A Ngạnh?”
Khuất Phong Vân đi tới chỉ vào cánh tay bị thương nói: “Đổi thuốc.”
Giờ Nguyễn Niệm mới nhớ phải đổi thuốc cho cánh tay của Khuất Phong Vân, “Ta, ta đi lấy rương thuốc đã.”
Y về phòng lấy rương thuốc rồi ngồi trong sân giúp Khuất Phong Vân tháo băng gạc đổi thuốc mới.
Khuất Phong Vân nhìn y cúi đầu quấn băng gạc, cổ áo trêи gáy hơi hở ra, cổ vừa trắng vừa mịn. Hắn giật giật ngón tay hỏi: “Trong nhà không sao chứ?”
Nguyễn Niệm có chút choáng váng, “Hả?”
Khuất Phong Vân: “Ngươi nói cháy nhà mà.”
Nguyễn Niệm: “……”
“Không có, không có gì.” Nguyễn Niệm quả thực muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, mình nói bậy bạ gì vậy chứ.
Khuất Phong Vân lại nói: “Vậy sao ngươi không quay lại?”
Nguyễn Niệm ngẩn người, ấp úng không nói nên lời, “Ta……”
“Niệm nhi,” Nguyễn đại nương bưng bát mì đi đến, “Cơm tối con ăn ít vậy có đói không, nương nấu bát mì cho con…… Con dâu?”
Nguyễn Niệm: “……”
Khuất Phong Vân: “……”
Nguyễn đại nương lo lắng nói: “Con dâu, lâu lắm rồi không thấy con, có phải lại cãi nhau với Niệm nhi không?”
Nguyễn Niệm định giải thích, “Nương, hắn không phải……”
Khuất Phong Vân đột nhiên nói: “Không cãi nhau đâu ạ.”
“Vậy thì tốt rồi, không cãi nhau thì tốt. Vậy sau này đừng đi nữa, đừng để nương lo lắng.” Nguyễn đại nương vui vẻ nói, “Giờ cũng không còn sớm, ăn mì xong thì ngủ sớm một chút đi, nương đi trải giường chiếu cho các con.”
“Trải…… Trải giường chiếu?” Nguyễn Niệm ngơ ngác nói, “Hắn, hắn ngủ chung phòng với con sao ạ?”
Nguyễn đại nương cười nói: “Đứa nhỏ ngốc này, vợ con đương nhiên phải ngủ chung phòng với con rồi.”
Nguyễn Niệm: “……”
Nguyễn đại nương vui vẻ vào nhà trải giường chiếu, Nguyễn Niệm ngây ngẩn nhìn Khuất Phong Vân.
Khuất Phong Vân: “Muốn ta đi sao?”
Nguyễn Niệm do dự nói: “Nhưng, nhưng…… mẹ ta không thấy ngươi nữa thì làm sao bây giờ?”
Khuất Phong Vân: “Vậy ta không đi?”
Nguyễn Niệm: “…… Ngươi muốn ngủ chung phòng với ta à?”
Khuất Phong Vân xích lại gần chút hỏi: “Không được sao?”
Nguyễn Niệm ấp úng: “Cũng, cũng không phải không được, chỉ là……”
Khuất Phong Vân: “Chỉ là cái gì?”
Nguyễn Niệm liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Ta sợ ngươi lại thở nữa.”
Khuất Phong Vân: “……”
Hắn vui vẻ bước nhanh tới, “Cố Lang……”
Cố Lang cứ như ăn trộm, Mộ Dung Diễn đến gần một bước thì y lùi lại một bước như muốn nói ngươi dừng lại, đừng tới đây.
Mộ Dung Diễn: “……”
Ngụy Thanh Đồng thấy Thái tử đi tới liền vội vàng hành lễ: “Thần nữ Ngụy Thanh Đồng khấu kiến Thái tử điện hạ.”
Lúc này Mộ Dung Diễn mới phát hiện còn có một cô nương.
Ngụy…… Hắn lập tức hiểu ra đây chính là Ngụy cô nương có hôn ước từ nhỏ với Cố Lang. Hai người ở đây làm gì?
“Ngụy cô nương.” Mộ Dung Diễn gật đầu với nàng, còn chưa hỏi gì thì Ngụy Thanh Đồng đã hấp tấp giải thích: “Điện hạ, ta…… Ta lạc đường, không cẩn thận đến đây, Cố huynh…… Cố công tử đang muốn dẫn ta ra ngoài.”
Mộ Dung Diễn nhìn Cố Lang cười khẽ: “Thì ra là thế. Ta cũng đang rảnh rỗi, chi bằng đưa Ngụy cô nương xuất cung nhé?”
Ngụy Thanh Đồng được sủng mà sợ, vội nói: “Không cần không cần, sao dám làm phiền điện hạ, ta……”
Cố Lang lui lại hai bước rồi nói: “Vậy ngươi đưa đi, ta về trước.”
“Khoan đã,” Mộ Dung Diễn nói, “Gấp cái gì, ta còn chuyện muốn nói với ngươi đây.”
Cố Lang: “Ngày khác lại nói.”
Mộ Dung Diễn: “Không được, ta sốt ruột.”
Ngụy Thanh Đồng nhìn bọn họ, trong lòng cảm thấy quan hệ giữa hai người có vẻ không tệ, tựa hồ không có chút khách khí nào.
Cố Lang còn đang do dự thì Mộ Dung Diễn bỗng nhiên đi qua giữ chặt tay y nói: “Còn giận ta à? Ta sai rồi, đừng giận nữa được không?”
Cố Lang giật mình, vội vàng rút tay về, “Ta không giận.”
Mộ Dung Diễn: “Vậy tối nay đừng đuổi ta tới thư phòng ngủ nữa được không? Thư phòng lạnh lắm.”
Cố Lang thốt lên: “Ta đuổi ngươi tới thư phòng lúc nào?”
Mộ Dung Diễn: “Tối hôm qua đó, ta ngủ một mình ở thư phòng lạnh lắm.”
“Tối qua rõ ràng ngươi ngủ ở tẩm cung, còn ôm……” Cố Lang nói nửa chừng mới giật mình quay đầu nhìn Ngụy Thanh Đồng, “Không phải, ta……”
Ngụy Thanh Đồng đơ mặt, “……”
“Không có à? Chắc ta nhớ nhầm.” Mộ Dung Diễn cực kỳ tự nhiên ôm eo Cố Lang, cười nói với Ngụy Thanh Đồng, “Để Ngụy cô nương chê cười rồi, mấy ngày nay y cáu kỉnh với ta nên cứ đòi chia phòng ngủ.”
Cố Lang tức giận trừng hắn, “Nói bậy bạ gì đó?!”
Ngụy Thanh Đồng nhìn Cố Lang sững sờ nói: “Nam nhân mà Thái tử giấu…… là ngươi sao?”
Cố Lang nhất thời nghẹn lời, “Ta……”
“Giấu cái gì?” Mộ Dung Diễn quay đầu bảo Cố Lang, “Ta đã nói phải sớm đưa sính lễ mới được, ngươi xem đi, cái này không phải bị người ta hiểu lầm rồi sao? Đường đường là Thái tử phi sao có thể chịu ủy khuất vậy chứ?”
Ngụy Thanh Đồng: “……”
*
Ngụy Dung chờ ngoài cổng thành, hồi lâu sau mới thấy nha đầu nhà mình thất hồn lạc phách đi ra.
“Nha đầu,” Ngụy Dung hỏi, “Sao vậy?”
Ngụy Thanh Đồng ôm chầm cha nàng bật khóc.
“Thế này là sao?” Ngụy Dung vội vàng vỗ lưng nàng, đau lòng nói, “Đừng khóc, xảy ra chuyện gì? Thái tử thật sự giấu nam nhân sao?”
Ngụy Thanh Đồng thút thít nói: “Không có……”
Ngụy Dung đang muốn hỏi vậy nàng khóc cái gì thì nghe Ngụy Thanh Đồng nói: “Người ta đường đường là Thái tử phi, không phải giấu.”
Ngụy Dung: “……” Vậy là vẫn có nam nhân ư?
“Thái tử thật sự……” Ngụy Dung hỏi: “Thích nam nhân sao?”
Ngụy Thanh Đồng gật đầu, “Sắp cưới luôn rồi.”
Ngụy Dung thở dài: “Vậy cũng không thể cưỡng cầu được, nha đầu, con nghĩ thoáng chút đi, trêи đời này còn nhiều nam nhân tốt lắm, nếu không được thì chúng ta lại tìm người khác.”
Hắn chợt nhớ tới Cố Lang, cảm thấy duyên phận của hai đứa vẫn chưa dứt, đây chắc hẳn là ý trời, “Nha đầu, ta thấy Tiểu Lang cũng không tệ, đẹp trai lại còn giỏi võ, nếu không……”
Ngụy Thanh Đồng càng khóc to hơn.
Ngụy Dung tưởng nàng không bằng lòng, “Sao vậy, con không thích Tiểu Lang à? Y có điểm nào không bằng Thái tử? Y……”
Ngụy Thanh Đồng: “Nam nhân mà Thái tử thích chính là Cố Lang.”
Mắt Ngụy Dung chợt tối sầm.
*
Gió đêm hơi lạnh, Nguyễn Niệm ngồi trong sân ngẩn người nhìn mặt trăng trêи trời.
Bỗng nhiên ngoài tường có tiếng động, một bóng người leo vào.
Nguyễn Niệm giật nảy mình, trừng mắt nhìn một hồi mới thấy rõ người tới, “A…… A Ngạnh?”
Khuất Phong Vân đi tới chỉ vào cánh tay bị thương nói: “Đổi thuốc.”
Giờ Nguyễn Niệm mới nhớ phải đổi thuốc cho cánh tay của Khuất Phong Vân, “Ta, ta đi lấy rương thuốc đã.”
Y về phòng lấy rương thuốc rồi ngồi trong sân giúp Khuất Phong Vân tháo băng gạc đổi thuốc mới.
Khuất Phong Vân nhìn y cúi đầu quấn băng gạc, cổ áo trêи gáy hơi hở ra, cổ vừa trắng vừa mịn. Hắn giật giật ngón tay hỏi: “Trong nhà không sao chứ?”
Nguyễn Niệm có chút choáng váng, “Hả?”
Khuất Phong Vân: “Ngươi nói cháy nhà mà.”
Nguyễn Niệm: “……”
“Không có, không có gì.” Nguyễn Niệm quả thực muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, mình nói bậy bạ gì vậy chứ.
Khuất Phong Vân lại nói: “Vậy sao ngươi không quay lại?”
Nguyễn Niệm ngẩn người, ấp úng không nói nên lời, “Ta……”
“Niệm nhi,” Nguyễn đại nương bưng bát mì đi đến, “Cơm tối con ăn ít vậy có đói không, nương nấu bát mì cho con…… Con dâu?”
Nguyễn Niệm: “……”
Khuất Phong Vân: “……”
Nguyễn đại nương lo lắng nói: “Con dâu, lâu lắm rồi không thấy con, có phải lại cãi nhau với Niệm nhi không?”
Nguyễn Niệm định giải thích, “Nương, hắn không phải……”
Khuất Phong Vân đột nhiên nói: “Không cãi nhau đâu ạ.”
“Vậy thì tốt rồi, không cãi nhau thì tốt. Vậy sau này đừng đi nữa, đừng để nương lo lắng.” Nguyễn đại nương vui vẻ nói, “Giờ cũng không còn sớm, ăn mì xong thì ngủ sớm một chút đi, nương đi trải giường chiếu cho các con.”
“Trải…… Trải giường chiếu?” Nguyễn Niệm ngơ ngác nói, “Hắn, hắn ngủ chung phòng với con sao ạ?”
Nguyễn đại nương cười nói: “Đứa nhỏ ngốc này, vợ con đương nhiên phải ngủ chung phòng với con rồi.”
Nguyễn Niệm: “……”
Nguyễn đại nương vui vẻ vào nhà trải giường chiếu, Nguyễn Niệm ngây ngẩn nhìn Khuất Phong Vân.
Khuất Phong Vân: “Muốn ta đi sao?”
Nguyễn Niệm do dự nói: “Nhưng, nhưng…… mẹ ta không thấy ngươi nữa thì làm sao bây giờ?”
Khuất Phong Vân: “Vậy ta không đi?”
Nguyễn Niệm: “…… Ngươi muốn ngủ chung phòng với ta à?”
Khuất Phong Vân xích lại gần chút hỏi: “Không được sao?”
Nguyễn Niệm ấp úng: “Cũng, cũng không phải không được, chỉ là……”
Khuất Phong Vân: “Chỉ là cái gì?”
Nguyễn Niệm liếc hắn một cái, nhỏ giọng nói: “Ta sợ ngươi lại thở nữa.”
Khuất Phong Vân: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất