Người Trừ Tà Kết Minh Hôn

Chương 56: Tiếng Mèo Kêu

Trước Sau
Khó trách Văn tiểu thư lại ngẩng đầu lên, xem ra là gối đầu có vấn đề.

Đừng nhìn giá trị của loại gối này đắt đỏ, động một chút là hơn một ngàn.

Nhưng dùng loại gối đầu này cho người chết ngủ, hoàn toàn là hại người.

Tôi nhíu mày, sau đó nói với Phong Tuyết Hàn: “Mẹ nó, gối lót đầu của nữ thi này là gối cao su.”

***nữ thi***: xác chết nữ

“Cái gì? Gối cao su? Khó trách nữ thi lại ngẩng đầu! Đinh Phàm, cậu nhanh kéo mí mắt của nữ thi xuống, tôi sẽ tìm đồ vật khác đổi lại!”

Nói xong, Phong Tuyết Hàn liền xoay người đi tìm vật thay thế.

Còn tôi thì bắt đầu dùng tay kéo mí mắt của nữ thi, muốn Văn tiểu thư nhắm mắt lại.

Nhưng lúc này mí mắt của cô ấy đã cứng đờ, căn bản kéo không nhúc nhích, càng không thể làm cô ấy nhắm mắt lại.

“Phong Tuyết Hàn, nữ thi không nhắm mắt được!” Tôi vừa nói vừa tiếp tục cố gắng làm cho nữ thi nhắm mắt.

Nhưng vẫn không thành công, vào lúc này có một giọt nước rơi xuống cánh tay của tôi, giọt nước này lạnh như băng, buốt thấu xương.

Chỉ có một giọt mà thôi nhưng lại khiến tôi lạnh sống lưng.

Theo bản năng tôi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện băng tinh trên xà nhà, giờ phút này đã ngưng tụ ra giọt nước.

Giọt nước vừa rồi chính là giọt nước rơi ra từ băng tinh.

Sắc mặt của tôi lập tức thay đổi, thầm nghĩ không tốt.

Khó trách lại lạnh như vậy, đó là giọt nước do sát khí ngưng tụ ra, một khi giọt nước này rơi xuống thân thể của nữ thi, ngay lập tức sẽ xuất hiện minh hỏa.

Trong nháy mắt sẽ kích phát sát khí ở bên trong nữ thi, làm cơ thể của nữ thi thay đổi, hóa thành cương thi.



Nghĩ đến đây, sắc mặt của tôi trở nên tái nhợt vô cùng.

Tôi vội vàng nói với Phong Tuyết Hàn đang tìm kiếm vật thay thế: “Phong Tuyết Hàn, nhanh lên, băng tinh chứa sát khí ở trên đỉnh đầu đã bắt đầu nhỏ giọt!”

Mặc dù trong ngày thường Phong Tuyết Hàn rất lạnh lùng và cao ngạo, nhưng lúc này cậu ta cũng hoảng sợ.

Đây không phải là một trò đùa, nếu thi biến, sẽ xuất hiện cương thi, việc này thật sự rất phiền phức.

Phải biết rằng cương thi là loại đồ chơi mình đồng da sắt, thực lực vô cùng cường đại, còn mang theo thi độc, một khi xuất hiện thì rất khó đối phó.

Nhưng bọn họ đang ở trong linh đường, biết lấy đâu ra gối khác?

Phong Tuyết Hàn không tìm thấy gối bằng vải bông, cuối cùng cậu ta tìm một bìa cứng, sau khi gấp vài lần, liền cầm lại đây.

“Nhanh, nhanh lấy cái này lót ở dưới đầu của cô ấy!” Nói xong, Phong Tuyết Hàn đã đưa bìa cứng tới.

Bây giờ tôi không quan tâm đến những thứ khác, tôi vội vàng cầm lấy nó, sau đó lấy chiếc gối cao su ra ngoài, thay vào đó là bìa cứng.

Mà giọt nước chứa sát khí, đã nhỏ giọt ba lần.

Nhưng mỗi lần đều nhỏ giọt ở trên người tôi, cho nên không có kích hoạt việc thi biến.

Sau khi đổi gối, tư thế ngủ của nữ thi cũng thay đổi.

Ánh mắt của nữ thi cũng lệch khỏi xà nhà, cũng không còn tồn tại điều cấm kỵ trong phong thủy.

Trước đó dù có cố gắng như thế nào thì tôi cũng không thể kéo mí mắt của nữ thi xuống được, bây giờ đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Phong Tuyết Hàn thấy tôi đã kéo mí mắt của nữ thi xuống, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó chỉ nghe Phong Tuyết Hàn mở miệng nói: “Cuối cùng cũng khép lại, bây giờ chúng ta sẽ nhanh chóng đậy nắp quan tài lại và thắp hương một lần nữa!”

Tôi khẽ gật đầu, trong lòng cũng thở ra một hơi.



Chỉ cần đôi mắt của nữ thi khép lại, thì sẽ phá giải điều cấm kỵ trong phong thủy, việc này xem như đã được giải quyết.

Vì thế, tôi cùng Phong Tuyết Hàn đã hợp lực, chuẩn bị niêm phong quan tài.

Nhưng điều mà chúng tôi không bao giờ nghĩ tới chính là, trong lúc mấu chốt, bên trong linh đường đã xảy ra biến cố.

Đột ngột vang lên một tiếng mèo kêu.

“Meo!”

Thanh âm không lớn, nhưng trong đêm yên tĩnh, lại rất chói tai.

Nghe thấy thanh âm này, sắc mặt của tôi cùng Phong Tuyết Hàn đều biến đổi, theo bản năng quay đầu nhìn sang.

Thì phát hiện, không biết từ khi nào, bên trong linh đường lại có một con mèo đen mập mạp.

Đôi mắt của con mèo đen sáng lên, lúc này, nó đang nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài mà hai chúng tôi đang đỡ.

Bên trong linh đường xuất hiện thứ này, không phải là điềm lành.

Phong Tuyết Hàn trực tiếp mở miệng mắng một câu: “Mèo hoang từ đâu tới, cút ngay!”

Tôi cho rằng con mèo đen sẽ bỏ đi sau khi bị quát lớn.

Nhưng sự thật lại không giống như trong suy nghĩ của tôi, con mèo đen này căn bản không sợ người.

Thay vào đó, nó lao tới, nhảy lên phía trên nắp quan tài của Văn tiểu thư.

Nhìn thấy một màn như vậy, tôi cùng Phong Tuyết Hàn mới vừa buông lỏng trái tim, đột nhiên lại nhắc tới cổ họng, sắc mặt càng thêm kinh hãi.

Mẹ nó! Đúng là muốn mạng mà.

Sao có thể cho đồ vật còn sống đứng ở trên quan tài của người chết?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau