Người Trừ Tà Kết Minh Hôn

Chương 66: Tới Cửa

Trước Sau
Thời gian trôi qua từng chút một, khoảng mười hai giờ rưỡi, tôi cảm thấy nhiệt độ ở trong phòng hình như đã giảm xuống khá nhiều.

Một cơn gió lạnh không biết từ đâu tràn vào trong linh đường, cả người tôi không khỏi run lên, tôi liền siết chặt quần áo.

Nhưng trong lúc tôi đang siết chặt quần áo, tôi chợt nhận ra dưới ánh đèn lờ mờ, cách đó không xa có một người đang đứng ở cửa sổ.

Một cô gái mặc áo trắng, đầu đội khăn choàng, tóc dài tung bay trong gió, sắc mặt vô cùng tái nhợt, hai mắt không có đồng tử, môi đỏ như máu tươi.

Mà dáng vẻ kia rõ ràng giống hệt Văn tiểu thư đang nằm trong quan tài.

Cô gái kia thấy tôi đang nhìn về phía cô ấy, lúc này cô ấy đã nở một nụ cười ranh mãnh với tôi.

Bỗng nhiên nhìn thấy một màn như vậy, vẻ mặt của tôi liền thay đổi.

Hơn nửa đêm, ai lại đứng ở bên ngoài cửa sổ? Dáng vẻ lại giống hệt Văn tiểu thư, hiển nhiên chính là quỷ hồn của Văn tiểu thư.

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên kêu lên: “Tới, Văn tiểu thư đã trở về!”

Tôi thốt lên một tiếng, trực tiếp kinh động tới đám người Độc đạo trưởng và sư phụ.

“Ở đâu, ở đâu?” Độc đạo trưởng vội vàng hỏi.

Tôi chỉ thẳng vào cửa sổ: "Đấy, đứng ở cửa sổ!"

Nói xong, tôi liền ngẩng đầu nhìn lại, nhưng lúc này làm gì có người? Một cái bóng dáng cũng không có.

Mặc dù Độc đạo trưởng và sư phụ không có nhìn thấy Văn tiểu thư, nhưng vẫn cau mày.

Đồng thời, sư phụ mở miệng nói: “Nếu nữ quỷ đã trở về, bước tiếp theo chính là đòi mạng!”

“Đúng vậy, lão Đinh, hiện tại chúng ta liền đi tới nhà của Văn tiên sinh. Hai người ở lại chỗ này để trông coi, nếu như nữ quỷ trở về, phải nhanh chóng liên lạc với chúng tôi. Nhớ kỹ, điện thoại lúc nào cũng phải mở máy!” Độc đạo trưởng vội vàng nói.



Vừa mới dứt lời, liền cầm lên kiếm gỗ đào đi cùng sư phụ của tôi chạy ra khỏi linh đường.

Tôi và Phong Tuyết Hàn cũng không dám chậm trễ, đều trở nên lo lắng không yên.

Chúng tôi đứng ở hai bên quan tài, hồi hộp nhìn bốn phía trong linh đường.

Nhưng Độc đạo trưởng và sư phụ căn bản không nghĩ tới, lần này nữ quỷ không có hướng về phía vợ chồng Văn tiên sinh, mà là tôi và Phong Tuyết Hàn ở trong linh đường ……

Sau khi sư phụ cùng Độc đạo trưởng rời khỏi, bên trong linh đường chỉ còn lại hai người là tôi và Phong Tuyết Hàn.

Lúc này linh đường rất yên tĩnh, cho dù rớt xuống một cây châm đều có thể nghe thấy tiếng vang.

Tôi có vẻ hơi lo lắng, dù sao ma quỷ là thứ đến rồi đi không để lại dấu vết, nếu nữ quỷ đi rồi lại quay về, chúng tôi sẽ gặp nguy hiểm.

Phong Tuyết Hàn thấy tôi như vậy, đột nhiên nói với tôi: “Đinh Phàm, nữ quỷ kia sẽ không tới đây!”

Tôi cau mày: “Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn!”

Phong Tuyết Hàn thấy tôi cẩn thận như vậy, cũng không nói gì thêm.

Tiếp theo, hai chúng tôi, một bên trái và một bên phải, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía ở trong linh đường và hai cửa sổ.

Nhưng chưa đầy năm phút sau, ngọn đèn trong phòng đột nhiên nhấp nháy hai lần, cuối cùng “Phanh” một tiếng, trực tiếp dập tắt.

Chỉ có hai ngọn nến trước quan tài là còn yếu ớt lập lòe, thấy thế, tôi không khỏi nhíu mày.

Phong Tuyết Hàn lại nghi hoặc nói: “Đứt cầu dao?”

“Không biết, cậu đi nhìn xem, cẩn thận một chút!” Tôi nói với Phong Tuyết Hàn.

Phong Tuyết Hàn cũng không chậm trễ, cậu ta thắp một ngọn nến liền đi thẳng về phía cầu dao của nguồn điện.



Nhưng Phong Tuyết Hàn còn chưa đi được hai bước, bỗng nhiên ngoài phòng truyền đến một trận cười quái dị: “Ha ha ha……”

Giọng không lớn, nhưng rất quỷ dị.

Hai chúng tôi vốn đang căng thẳng, sau khi nghe thấy một tiếng cười kỳ lạ như vậy, sắc mặt của chúng tôi liền thay đổi.

Không đợi chúng tôi có bất kỳ phản ứng nào, một cơn gió lạnh như băng từ ngoài nhà thổi thẳng vào.

“Hô hô hô!”

Ngọn nến ở trước mặt chúng tôi, nhảy lên hai lần liền vụt tắt ngay tại chỗ.

Đây không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là ba nén hương ở trên bàn thờ.

Chỉ nghe một tiếng “Răng rắc”, trực tiếp bị bẻ gãy.

Linh đường đoạn hương, Phật đường tán châu. Đây đều là điềm báo của đại họa.

Thấy vậy, cơ thể tôi không khỏi run lên.

Thầm nghĩ không tốt, khẳng định không phải là đứt cầu dao, mà là có đồ vật dơ bẩn tới cửa.

Nghĩ đến đây, tôi lập tức quát khẽ một tiếng: “Phong Tuyết Hàn, đây nhất định là hồn phách của Văn tiểu thư đã trở lại!”

Mà Phong Tuyết Hàn ở bên cạnh cũng sốt ruột nói: “Tối đen như mực, nhanh mở mắt ra!”

Nói xong, Phong Tuyết Hàn đã lấy ra một lọ nước mắt trâu đã qua điều chế, chuẩn bị bôi trên mí mắt để giảm thấp dương hỏa.

Tôi cũng không nói nhảm, vội vàng lấy thứ này ra, sau đó không ngừng xoa lên mí mắt.

Trong lúc nhất thời tôi chỉ cảm thấy mí mắt lạnh như băng, sau khi tôi mở mắt ra, linh đường tối tăm đã trở nên rõ ràng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau