Người Trước Mắt

Chương 17

Trước Sau
"Đến đến đến, chúc mừng "Tung tích không rõ" hoàn mỹ thu quan*! Mọi người cùng nhau cạn ly này! Chúc phòng vé đại thắng!"

*Thuật ngữ cờ vây nghĩa là kết thúc.

"Phòng vé đại thắng!"

"Cạn!"

Bên trong KTV, phó đạo diễn đại diện cho cả đoàn phát biểu tổng kết, trong lúc này nhất thời chỉ nghe được tiếng chạm cốc cùng tiếng mở nắp chai liên tục vang lên.

Phương Sùng Viễn phi thường sôi nổi, mang theo bình rượu ly rượu xông một vòng, bắt đầu từ Khương Phong mỗi người uống một ly, tuy là hắn uống bia, nhưng quay một vòng cũng đã ba, bốn chai vào bụng, hắn ra sức uống đến cực kì lợi hại, đôi mắt cơ hồ cũng không chớp một cái, có người còn không nhịn được khen ngợi.

*Đoạn này tác giả viết lúc thì rượu lúc thì bia tui đọc không hiểu!

"Viễn ca tửu lượng kinh người!"

"Cái này gọi là năng lực càng lớn cái bụng cũng càng lớn ha ha ha "

Một đám người uống say đến chếch choáng, bắt đầu pha trò với Phương Sùng Viễn, Phương Sùng Viễn giả vờ tức giận, ngước mắt nhìn đối phương nói, "Ai nói tôi bụng bự? Đến đến đến, tôi với cậu thổi bình*..."

*Cụm thổi bình là uống trực tiếp trong chai, và uống trong 1 hơi.

"Tiểu Phương lợi hại!" Khương Phong tửu lượng kém, say nhanh nhất là hắn, vui vẻ nhất cũng là hắn, nghe đến Phương Sùng Viễn nói muốn cùng ai thổi bình, cười nói, "Là nam nhân thì lên! Tiểu Lâm, đừng sợ!"

Cái vị gọi là Tiểu Lâm kia bình thường cùng Phương Sùng Viễn ở gần tương đối hòa hợp, biết Phương Sùng Viễn là cố ý nháo lên bầu không khí, cũng cười đứng lên vỗ vỗ bụng, khí thế chân chính lớn mạnh, "Được! Viễn ca! Đến đây tôi với anh thổi hai cái!"

"Oa..."

"Cố lên! Viễn ca!"

"Viễn ca! Cố lên!"

(Từ khúc này tác giả viết rượu nên tui dịch rượu luôn.)

Mấy hàng ghế vang lên tiếng huýt gió nhiệt liệt, Phương Sùng Viễn cũng không sợ Tiểu Lâm, mấy năm qua hắn hầu như là ngâm mình trong vò rượu, uống chút rượu này cũng chỉ giống như chơi, hắn quay đầu nhìn về hướng Lan Tranh ngồi, thấy người kia ở trong góc tối hút thuốc nhìn hắn cười.

Trong lòng hắn bỗng nhiên có chút ngứa ngứa.

Hai người đứng ở giữa, Khương Phong làm trọng tài, hô một hai ba bắt đầu, rượu ừng ực vào bụng hai người tựa như nước không ngăn lại được...



Phương Sùng Viễn dẫn đầu uống hết chai đầu tiên, liếc mắt khiêu khích nhìn đối phương một cái, liền cầm lấy chai thứ hai chuẩn bị uống tiếp, kết quả Tiểu Lâm uống hết chai thứ nhất liền quay người thiếu chút nữa nôn ra ngoài, sắc mặt tái nhợt mà khoát tay nói, "Tôi thua rồi thua rồi, không uống nữa, thật đáng sợ ..."

Mọi người bị cái dáng vẻ kia của hắn chọc cho cười đến nghiên ngả.

Phương Sùng Viễn cười hì hì cầm chai rượu đến ngồi kế bên người Lan Tranh.

"Lan lão sư." Hắn gọi y.

Lan Tranh đang hút thuốc liền đảo mắt nhìn hắn, trên mặt cười mà như không cười, "Thật không nhìn ra, Viễn ca lợi hại như vậy."

"Đó là cần thiết, " Phương Sùng Viễn lúc này rượu thấm tới não, đầu có chút choáng váng, bộ dáng nhìn Lan Tranh giống như chú chó lớn nhìn chủ nhân của mình, "Lan lão sư nhìn tôi, không được sợ hãi!"

"Lan lão sư, tôi hát cho anh nghe nha, anh không biết đâu, tôi hát nghe cực kỳ hay đó." Phương Sùng Viễn lấy điện thoại di động ra bắt đầu chọn bài, vừa chọn bài vừa không quên nhìn Lan Tranh phóng điện.

Lan Tranh chỉ cảm thấy Phương Sùng Viễn giống như là sắp say rồi.

Hắn chọn một bài của Vương Lực Hoành gọi là "Cần người ở bên".

"Mở cửa sổ để cô đơn thoáng khí, căn phòng này, kín kẽ như vậy..."

Lan Tranh lúc đầu cho là Phương Sùng Viễn nói mình ca hát êm tai, thật ra là Vương bà bán dưa*, không thể coi là thật, mà lúc Phương Sùng Viễn vừa mở miệng hát câu đầu tiên, y đã biết mình sai rồi, Phương Sùng Viễn ca hát, thật sự nghe rất hay.

*Tự bán tự khen.

Vốn dĩ có vài người trời sinh chính là có đủ các loại thiên phú, Lan Tranh nhìn Phương Sùng Viễn say mê ca hát, nghĩ, bất kể là đóng phim hay là hát hò, Phương Sùng Viễn đều cực kì tài năng, hắn trời sinh có một khuôn mặt đẹp cho nên đi làm diễn viên, còn ngoài kia bao nhiêu người luyện giọng nhiều năm, sợ cũng không sánh được với thanh âm nguyên bản chưa qua rèn giũa của hắn.

Nói không rõ là tâm tình gì, Lan Tranh đột nhiên cảm thấy trời cao chính là như vậy không công bằng, đem hết thảy cái tốt đều tập trung trên người một người, mà những người khác, mãi mãi cũng chỉ có thể bình thường hoặc là trải qua một đời không mấy trọn vẹn.

Bài hát kết thúc, bên trong phòng vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt.

Có người chạy tới kính rượu Phương Sùng Viễn, chân chính sùng bái, "Viễn ca, ra album đi, em nhất định sẽ mua!"

Phương Sùng Viễn cười cùng hắn chạm ly, "Chớ có khen tôi, tôi rất dễ kiêu ngạo đó ha ha ha."

Uống rượu xong ngồi xuống, hắn quay đầu nhìn phản ứng của Lan Tranh xem có phải hay không là rất kinh ngạc, lại chỉ thấy đối phương cau mày đang suy nghĩ cái gì, như là đã xuất thần hồi lâu.

"Lan lão sư, Lan Tranh?" Phương Sùng Viễn cười vỗ vỗ vai y, hài hước nói, "Nghĩ gì mà xuất thần như vậy, tôi hát bài này câu lên chuyện cũ chua xót gì trong lòng anh à?"

Lan Tranh bị hắn gọi như thế mới phục hồi lại tinh thần, nhắm mắt thu lại hết thảy biểu tình, y chậm rãi rót một chén rượu, nhìn Phương Sùng Viễn nói, "Nào, tôi mời cậu, chúc cậu tiền đồ vô lượng."



Phương Sùng Viễn nhất thời sửng sốt, không biết Lan Tranh làm sao bỗng nhiên xa lạ như vậy, ánh mắt ở trên người y liếc qua liếc lại mấy cái, nhìn thấy vẻ mặt Lan Tranh vẫn là thờ ơ như cũ, liền cầm ly rượu nói, "Cảm ơn."

Ăn tiệc đóng máy xong, ngày tiếp theo mọi người cũng lục tục rời đi.

Phương Sùng Viễn vốn dĩ là yêu thích bám giường, mà chuyện xưa nay chưa từng thấy là mới sáng sớm hắn đã bảo Tiểu Ngải đến đây thu dọn đồ đạc, Tiểu Ngải buồn ngủ mông lung nghe điện thoại, nghe được âm thanh nhẹ nhàng của Phương Sùng Viễn không khỏi sợ hết hồn, theo bản năng đưa tay nhìn đồng hồ, mới 6h15, hù chết cô, còn tưởng đã ngủ quên.

Vội vội vàng vàng rửa mặt xong liền đến gõ cửa phòng Phương Sùng Viễn, lại nghe được âm thanh Phương Sùng Viễn từ trong phòng Lan Tranh truyền đến.

"Anh thật sự không định nghỉ ngơi một quãng thời gian sao?"

"Ừm, đoàn phim đợi tôi hai tháng rồi, chỉ chờ bộ phim này đóng máy thôi, tôi còn nghỉ ngơi nữa bọn họ sẽ không thể bắt đầu công việc."

"Ai, tôi còn định hẹn Lan lão sư cùng đi ra biển luyện mã giáp tuyến*."



*Đây là mã giáp tuyến. (Cre: trong ảnh)

Lan Tranh nở nụ cười, "Không cần luyện, tôi có rồi."

"Có rồi?" Phương Sùng Viễn giả vờ kinh ngạc, nhìn y hỏi, "Của ai? Có phải là của tôi không? Xin lỗi bảo bối, đêm đó có phải là tôi quá nhiệt tình..."

Tiểu Ngải ngoài cửa không nhịn được lườm một cái, dậy sớm như thế, thì ra là đi đến đối diện đùa giỡn đi.

Máy bay của Lan Tranh đến sớm hơn Phương Sùng Viễn hai giờ, Phương Sùng Viễn một đường đưa y tới tận cửa, cực kì ân cần.

"Chờ kì nghỉ của tôi kết thúc, tôi đến đoàn phim thăm anh Lan lão sư." Phương Sùng Viễn quay lại nhìn y nói.

Lan Tranh nhìn hắn khẽ mỉm cười, xe vừa vặn lái tới, y mang kính râm vào nói, "Cậu muốn đến, bất cứ lúc nào cũng có thể đến."

Cửa xe đóng lại ,Phương Sùng Viễn còn mỉm cười vẫy tay tạm biệt với Lan Tranh, Liễu Cầm nhìn thấy cảnh tượng này liền không nhịn được nhìn về phía Lan Tranh, người kia sau khi ngồi lên xe lập tức thay đổi bộ dạng, Liễu Cầm nhấp môi muốn nói cái gì, lại nhìn thấy gương mặt dưới cặp kính râm kia khá lạnh nhạt, cô dừng lại, vẫn là đem lời muốn nói nuốt vào trong.

Trong gương chiếu hậu, Phương Sùng Viễn vẫn còn đứng ở cửa nhìn xe bọn họ rời đi, Liễu Cầm thầm nghĩ, xem ra lần sau gặp lại Phương Sùng Viễn, cô tất yếu phải nhắc nhở hắn một tiếng.

Editor có lời:

Bài Cần người ở bên hay lắm đó nha, mn search nghe chơi cho biết!

319020

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau