Chương 54
Hai người ngồi trên xe, Lan Tranh thấp giọng hỏi hắn muốn đi đâu ?
Phương Sùng Viễn bật cười một tiếng, quay đầu nhìn y nói, đương nhiên là khách sạn.
Lan Tranh nhắm mắt lại, không nói nữa.
Phía trước cách đó không xa có một tòa InterContinental*, tài xế lái xe đến trước cửa, xe còn chưa có dừng hẳn, Phương Sùng Viễn đã mở cửa đi xuống, Lan Tranh đuổi theo hắn, trước khi đóng cửa còn kịp nói với tài xế, "Cậu đi trước đi, ngày mai hãy tới đón tôi."
Tài xế trả lời một tiếng “được”, nhìn hai người một trước một sau đi vào khách sạn, không yên tâm nên lấy điện thoại ra gọi cho Liễu Cầm, Liễu Cầm ở bên kia trầm ngâm vài giây rồi mới nói, "Không sao, cậu đi trước đi, Tranh ca sẽ tự mình quyết định."
Lúc này tài xế mới yên tâm lái xe đi.
Hai người đi từ đại sảnh về đến phòng một câu cũng không nói. Cửa vừa mới mở ra, Phương Sùng Viễn giống như là điên rồi mà kéo Lan Tranh đến phòng ngủ, mạnh mẽ đẩy y ngã lên trên giường, đôi mắt đỏ ngầu, lạnh giọng ra lệnh, "Cởi quần."
Lan Tranh cảm thấy ánh mắt Phương Sùng Viễn bên dưới ánh đèn kia đâm sâu đến mức lục phủ ngũ tạng của y đều rất đau, y khàn giọng kêu một tiếng Sùng Viễn, Phương Sùng Viễn lại chỉ thẳng vào y cười lạnh nói, "Mẹ kiếp đừng có gọi tôi! Sao, hối hận rồi?"
Hắn thấy Lan Tranh nở một nụ cười trào phúng, đáy mắt lập tức nổi lên lãnh ý, hắn nói, "Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, hoặc là ngoan ngoãn nằm trên giường cho tôi làm, hoặc là ngày mai tất cả mọi người đều có thể tìm được chỗ em trai bảo bối của anh đang sống, đến lúc đó hết thảy phóng viên sẽ chen chúc đi qua, bọn họ biết em trai của anh bị khuyết tật sao? Anh nói xem, bọn họ sẽ làm sao mà đưa tin về nó đây..."
"Đừng nói nữa." Ánh mắt Lan Tranh né tránh, đôi môi vì mím lại mà trở nên tái nhợt, y động tay mở thắt lưng ra.
Phương Sùng Viễn nhìn y, ánh mắt phút chốc co rụt lại, chỉ còn tàn dư thống khổ cùng hận ý.
Kỳ thực hắn không muốn báo thù, hắn chỉ muốn né tránh Lan Tranh thật xa, nhưng mà một lần rồi lại một lần, hắn biết được chân tướng, một lần rồi lại một lần, hắn cho rằng đó đã là cuối cùng. Nhưng sự thật lại là thứ khiến hắn không thể nào nghĩ tới, ngay từ lúc bắt đầu, tất cả đều đã nằm trong tính toán của Lan Tranh.
Vậy thì hắn tính là gì? Phương Sùng Viễn hắn, đến tột cùng là dựa vào cái gì mà có thể để cho Lan Tranh tùy ý đùa bỡn như vậy?!
Ký ức ngày hôm đó đối với Lan Tranh mà nói giống như là bị lăng trì, Phương Sùng Viễn dùng một đa.o c.ắt thịt y, không mang theo chút tình cảm nào nói, "Cầu tôi, chỉ cần anh cầu tôi, tôi liền cho anh sảng khoái."
Đôi môi bị y cắn đến chảy cả máu, Phương Sùng Viễn lập tức lạnh mặt, bóp miệng Lan Tranh buộc y phải mở miệng, sau đó mạnh mẽ hôn lên, mút vệt máu còn chưa khô kia cười lạnh một tiếng, "Nếu anh không mở miệng, vậy cứ tiếp tục chịu đựng đi."
Hắn kéo mạnh eo Lan Tranh một cái, khiến cho y phải bày ra cái tư thế càng thêm khuất nhục mà phục vụ mình. Lan Tranh bị đau rên lên, sau đó đem hết những âm thanh kia nuốt trở vào trong bụng.
Phương Sùng Viễn bất chấp mà xâm lược y, từ tinh thần đến thể xác đều không có một tia khoái cảm, hoặc nếu có thì cũng chỉ là phản ứng bản năng của đàn ông. Nửa giờ đồng hồ, đối với Lan Tranh mà nói thì chính là đau khổ cùng giày vò, còn đối với người đang ở trên người y, chưa chắc đó không phải là thống khổ phát tiết.
Vào một khắc cuối cùng, Phương Sùng Viễn ôm lấy Lan Tranh, cùng y càng chặt chẽ hơn mà thân cận, thân thể hắn không ngừng run rẩy, càng lúc càng đẩy nhanh tốc độ khiến Lan Tranh không thể chịu đựng nổi. Phương Sùng Viễn hung hắn cắn vào cái cổ của y, nhưng Lan Tranh lại không còn cảm nhận được bất kì cơn đau nào nữa, y chỉ nghe một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, đó là mảnh ý thức cuối cùng của y trước khi mê man, "Lan Tranh, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi."
******
Thời điểm Lan Tranh tỉnh lại, trong phòng đã không còn một bóng người.
Y vẫn cứ duy trì tư thế nằm sấp, chỗ dưới thân đó đau rát đến mức y không chịu được phải nhíu mày.
Phương Sùng Viễn đi khi nào, Lan Tranh vẫn mơ hồ có chút ấn tượng, trong lúc y còn hỗn loạn mê man, người đó đã mặc xong quần áo rồi rời đi, để y lại một mình, đến một chút khí lực động đậy cũng không có.
Lan Tranh chật vật đứng dậy muốn đi vào phòng tắm, nhưng lúc xuống giường lại động đến vết thương, cơn đau khiến y phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Y nhịn đau đi tới phòng tắm tẩy rửa, vẫn còn may, tuy là Phương Sùng Viễn không có bôi trơn đã đi vào, nhưng lại ngoài ý muốn không có chảy máu, y tùy tiện dọn dẹp cho mình một chút, sau đó trở về nằm lại trên giường, tiếp tục mê man ngủ thiếp đi.
Qua ngày hôm đó, chỉ cần là Phương Sùng Viễn gọi điện thoại, bất luận đang ở chỗ nào Lan Tranh cũng đều lập tức chạy tới bên cạnh hắn, để cho hắn phát tiết.
An Địch kỳ quái mấy ngày nay hành tung của sếp mình rất lạ, thường hay tắt máy không liên lạc được, mấy tiếng sau mới mỏi mệt mà xuất hiện trước mặt bọn cô, cô cũng đã cẩn thận hỏi y nhưng chỉ được đáp lại qua loa, An Địch có chút bận tâm, cảm thấy khoảng thời gian này Lan Tranh như biến thành người khác.
Tối hôm đó Lan Tranh nhận lời có mặt tại một phong hội từ thiện, vốn dĩ loại hoạt động này Lan Tranh không cần phải đi, nhưng vì Khương Phong muốn dẫn theo các diễn viên chính, sẵn mượn cơ hội quảng bá phim mới, cho nên Lan Tranh mới đồng ý. Lúc An Địch mang âu phục đến khách sạn, Lan Tranh vẫn còn đang ngủ, dáng vẻ mấy ngày nay của y vẫn luôn mệt mỏi, cả người gầy đi trông thấy.
Nhìn thời gian không còn sớm nữa, An Địch mới nhỏ giọng đánh thức Lan Tranh, y tỉnh lại liền cảm thấy có chút váng đầu, mở to mắt như là đang suy nghĩ xem mình ở đâu, mãi đến lúc nhìn thấy mặt An Địch thì mới phản ứng lại được, xoa xoa đôi mắt đỏ hoe rồi hỏi, "Mấy giờ rồi?"
"Sắp đến giờ rồi sếp, anh ngồi dậy thay quần áo được rồi." An Địch chu đáo giúp y mở đèn tường, ánh sáng xuất hiện, dịu dàng mà không hề chói mắt.
Lan Tranh ừ một tiếng, liếc mắt nhìn đồng hồ để trên tủ đầu giường, nói, "Tôi đi tắm, mười phút nữa cô hãy gọi thợ trang điểm qua đây."
"Được."
Cửa phòng tắm đóng lại, Lan Tranh trút xuống lớp áo quần, đứng trước gương nhìn những vết tích mà Phương Sùng Viễn để lại trên người mình, mỏi mệt che kín hai mắt.
Hắn đối với y đã không còn dịu dàng giống như lúc trước nữa, Phương Sùng Viễn đã từng!, ở trên giường hỏi tới hỏi lui xem y có đau hay không, có phải là không thoải mái hay không, mỗi một cái biểu cảm nhỏ bé của y đều sẽ hiện lên trong đôi mắt hắn, nhưng mà bây giờ, ngoại trừ ghét bỏ, cái gì hắn cũng không muốn cho y.
******
Lúc Lan Tranh đến nơi đã là một giờ sau đó, y xuống xe đi đến địa điểm đã định trước để cùng Khương Phong hội họp. Phương Sùng Viễn cũng đã đến rồi, hắn bưng một ly cocktail cùng cười đùa vui vẻ với vị khách nữ, góc nghiêng anh tuấn lịch lãm làm lu mờ cả những nhân vật xung quanh.
Khương Phong nhìn thấy y đến liền tươi cười chào hỏi, đúng lúc có người đi tới nhắc nhở bọn họ có thể di chuyển vào bên trong, Khương Phong liền quay lại gọi một tiếng Sùng Viễn, Phương Sùng Viễn mới cười cùng vị khách nữ kia tạm biệt, đi tới chỗ bọn họ.
Ba người cùng đi thảm đỏ, tuy rằng dung mạo Khương Phong không được nổi bật như hai người kia, nhưng mà qua nhiều năm kiên trì tập thể hình như vậy, khí chất của hắn cũng rất phi phàm, đi giữa hai người thật không kém cạnh chút nào, làm cho các fan phải liên tục hò hét.
Sau khi đi qua thảm đỏ và kí tên lên bức tường kỉ niệm, ba người mới cùng nhau đi vào hội trường chính tìm một vị trí ngồi xuống.
Có nữ minh tinh nhìn thấy Phương Sùng Viễn đi vào liền nóng lòng muốn tiến lên trước cùng hắn nói chuyện, lại bị hắn lễ phép từ chối, hắn liếc mắt qua nhìn Lan Tranh, nói một câu phòng nghỉ ngơi rồi cười đứng lên bỏ đi.
Lan Tranh đi cùng hắn, một trước một sau tiến vào phòng nghỉ.
Gian phòng này là cố ý chuẩn bị cho Phương Sùng Viễn, Lan Tranh biết hắn và người tổ chức có quan hệ không tệ, cho nên cũng không khó nghĩ đến chuyện hắn sẽ có phòng riêng.
Cửa vừa mới đóng lại, Phương Sùng Viễn đã mạnh mẽ ấn Lan Tranh lên trên tường, giọng nói lạnh như băng cất lên, "Từ giờ đến lúc bắt đầu còn nửa tiếng, cởi quần ra, quay lưng về phía cửa, bây giờ tôi muốn làm anh."
*InterContinental: InterContinental Hotels Group plc, còn được gọi là InterContinental Hotels hay IHG,là một công ty dịch vụ khách sạn đa quốc gia của Anh có trụ sở chính tại Denham, Buckinghamshire, Anh.
IHG có khoảng 889.582 phòng khách và hơn 5.900 khách sạn trên gần 100 quốc gia. IHG sở hữu một số thương hiệu, bao gồm InterContinental, Regent Hotels, Six Senses Hotels, Kimpton Hotels and Resorts,...
302021
Phương Sùng Viễn bật cười một tiếng, quay đầu nhìn y nói, đương nhiên là khách sạn.
Lan Tranh nhắm mắt lại, không nói nữa.
Phía trước cách đó không xa có một tòa InterContinental*, tài xế lái xe đến trước cửa, xe còn chưa có dừng hẳn, Phương Sùng Viễn đã mở cửa đi xuống, Lan Tranh đuổi theo hắn, trước khi đóng cửa còn kịp nói với tài xế, "Cậu đi trước đi, ngày mai hãy tới đón tôi."
Tài xế trả lời một tiếng “được”, nhìn hai người một trước một sau đi vào khách sạn, không yên tâm nên lấy điện thoại ra gọi cho Liễu Cầm, Liễu Cầm ở bên kia trầm ngâm vài giây rồi mới nói, "Không sao, cậu đi trước đi, Tranh ca sẽ tự mình quyết định."
Lúc này tài xế mới yên tâm lái xe đi.
Hai người đi từ đại sảnh về đến phòng một câu cũng không nói. Cửa vừa mới mở ra, Phương Sùng Viễn giống như là điên rồi mà kéo Lan Tranh đến phòng ngủ, mạnh mẽ đẩy y ngã lên trên giường, đôi mắt đỏ ngầu, lạnh giọng ra lệnh, "Cởi quần."
Lan Tranh cảm thấy ánh mắt Phương Sùng Viễn bên dưới ánh đèn kia đâm sâu đến mức lục phủ ngũ tạng của y đều rất đau, y khàn giọng kêu một tiếng Sùng Viễn, Phương Sùng Viễn lại chỉ thẳng vào y cười lạnh nói, "Mẹ kiếp đừng có gọi tôi! Sao, hối hận rồi?"
Hắn thấy Lan Tranh nở một nụ cười trào phúng, đáy mắt lập tức nổi lên lãnh ý, hắn nói, "Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, hoặc là ngoan ngoãn nằm trên giường cho tôi làm, hoặc là ngày mai tất cả mọi người đều có thể tìm được chỗ em trai bảo bối của anh đang sống, đến lúc đó hết thảy phóng viên sẽ chen chúc đi qua, bọn họ biết em trai của anh bị khuyết tật sao? Anh nói xem, bọn họ sẽ làm sao mà đưa tin về nó đây..."
"Đừng nói nữa." Ánh mắt Lan Tranh né tránh, đôi môi vì mím lại mà trở nên tái nhợt, y động tay mở thắt lưng ra.
Phương Sùng Viễn nhìn y, ánh mắt phút chốc co rụt lại, chỉ còn tàn dư thống khổ cùng hận ý.
Kỳ thực hắn không muốn báo thù, hắn chỉ muốn né tránh Lan Tranh thật xa, nhưng mà một lần rồi lại một lần, hắn biết được chân tướng, một lần rồi lại một lần, hắn cho rằng đó đã là cuối cùng. Nhưng sự thật lại là thứ khiến hắn không thể nào nghĩ tới, ngay từ lúc bắt đầu, tất cả đều đã nằm trong tính toán của Lan Tranh.
Vậy thì hắn tính là gì? Phương Sùng Viễn hắn, đến tột cùng là dựa vào cái gì mà có thể để cho Lan Tranh tùy ý đùa bỡn như vậy?!
Ký ức ngày hôm đó đối với Lan Tranh mà nói giống như là bị lăng trì, Phương Sùng Viễn dùng một đa.o c.ắt thịt y, không mang theo chút tình cảm nào nói, "Cầu tôi, chỉ cần anh cầu tôi, tôi liền cho anh sảng khoái."
Đôi môi bị y cắn đến chảy cả máu, Phương Sùng Viễn lập tức lạnh mặt, bóp miệng Lan Tranh buộc y phải mở miệng, sau đó mạnh mẽ hôn lên, mút vệt máu còn chưa khô kia cười lạnh một tiếng, "Nếu anh không mở miệng, vậy cứ tiếp tục chịu đựng đi."
Hắn kéo mạnh eo Lan Tranh một cái, khiến cho y phải bày ra cái tư thế càng thêm khuất nhục mà phục vụ mình. Lan Tranh bị đau rên lên, sau đó đem hết những âm thanh kia nuốt trở vào trong bụng.
Phương Sùng Viễn bất chấp mà xâm lược y, từ tinh thần đến thể xác đều không có một tia khoái cảm, hoặc nếu có thì cũng chỉ là phản ứng bản năng của đàn ông. Nửa giờ đồng hồ, đối với Lan Tranh mà nói thì chính là đau khổ cùng giày vò, còn đối với người đang ở trên người y, chưa chắc đó không phải là thống khổ phát tiết.
Vào một khắc cuối cùng, Phương Sùng Viễn ôm lấy Lan Tranh, cùng y càng chặt chẽ hơn mà thân cận, thân thể hắn không ngừng run rẩy, càng lúc càng đẩy nhanh tốc độ khiến Lan Tranh không thể chịu đựng nổi. Phương Sùng Viễn hung hắn cắn vào cái cổ của y, nhưng Lan Tranh lại không còn cảm nhận được bất kì cơn đau nào nữa, y chỉ nghe một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, đó là mảnh ý thức cuối cùng của y trước khi mê man, "Lan Tranh, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi."
******
Thời điểm Lan Tranh tỉnh lại, trong phòng đã không còn một bóng người.
Y vẫn cứ duy trì tư thế nằm sấp, chỗ dưới thân đó đau rát đến mức y không chịu được phải nhíu mày.
Phương Sùng Viễn đi khi nào, Lan Tranh vẫn mơ hồ có chút ấn tượng, trong lúc y còn hỗn loạn mê man, người đó đã mặc xong quần áo rồi rời đi, để y lại một mình, đến một chút khí lực động đậy cũng không có.
Lan Tranh chật vật đứng dậy muốn đi vào phòng tắm, nhưng lúc xuống giường lại động đến vết thương, cơn đau khiến y phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Y nhịn đau đi tới phòng tắm tẩy rửa, vẫn còn may, tuy là Phương Sùng Viễn không có bôi trơn đã đi vào, nhưng lại ngoài ý muốn không có chảy máu, y tùy tiện dọn dẹp cho mình một chút, sau đó trở về nằm lại trên giường, tiếp tục mê man ngủ thiếp đi.
Qua ngày hôm đó, chỉ cần là Phương Sùng Viễn gọi điện thoại, bất luận đang ở chỗ nào Lan Tranh cũng đều lập tức chạy tới bên cạnh hắn, để cho hắn phát tiết.
An Địch kỳ quái mấy ngày nay hành tung của sếp mình rất lạ, thường hay tắt máy không liên lạc được, mấy tiếng sau mới mỏi mệt mà xuất hiện trước mặt bọn cô, cô cũng đã cẩn thận hỏi y nhưng chỉ được đáp lại qua loa, An Địch có chút bận tâm, cảm thấy khoảng thời gian này Lan Tranh như biến thành người khác.
Tối hôm đó Lan Tranh nhận lời có mặt tại một phong hội từ thiện, vốn dĩ loại hoạt động này Lan Tranh không cần phải đi, nhưng vì Khương Phong muốn dẫn theo các diễn viên chính, sẵn mượn cơ hội quảng bá phim mới, cho nên Lan Tranh mới đồng ý. Lúc An Địch mang âu phục đến khách sạn, Lan Tranh vẫn còn đang ngủ, dáng vẻ mấy ngày nay của y vẫn luôn mệt mỏi, cả người gầy đi trông thấy.
Nhìn thời gian không còn sớm nữa, An Địch mới nhỏ giọng đánh thức Lan Tranh, y tỉnh lại liền cảm thấy có chút váng đầu, mở to mắt như là đang suy nghĩ xem mình ở đâu, mãi đến lúc nhìn thấy mặt An Địch thì mới phản ứng lại được, xoa xoa đôi mắt đỏ hoe rồi hỏi, "Mấy giờ rồi?"
"Sắp đến giờ rồi sếp, anh ngồi dậy thay quần áo được rồi." An Địch chu đáo giúp y mở đèn tường, ánh sáng xuất hiện, dịu dàng mà không hề chói mắt.
Lan Tranh ừ một tiếng, liếc mắt nhìn đồng hồ để trên tủ đầu giường, nói, "Tôi đi tắm, mười phút nữa cô hãy gọi thợ trang điểm qua đây."
"Được."
Cửa phòng tắm đóng lại, Lan Tranh trút xuống lớp áo quần, đứng trước gương nhìn những vết tích mà Phương Sùng Viễn để lại trên người mình, mỏi mệt che kín hai mắt.
Hắn đối với y đã không còn dịu dàng giống như lúc trước nữa, Phương Sùng Viễn đã từng!, ở trên giường hỏi tới hỏi lui xem y có đau hay không, có phải là không thoải mái hay không, mỗi một cái biểu cảm nhỏ bé của y đều sẽ hiện lên trong đôi mắt hắn, nhưng mà bây giờ, ngoại trừ ghét bỏ, cái gì hắn cũng không muốn cho y.
******
Lúc Lan Tranh đến nơi đã là một giờ sau đó, y xuống xe đi đến địa điểm đã định trước để cùng Khương Phong hội họp. Phương Sùng Viễn cũng đã đến rồi, hắn bưng một ly cocktail cùng cười đùa vui vẻ với vị khách nữ, góc nghiêng anh tuấn lịch lãm làm lu mờ cả những nhân vật xung quanh.
Khương Phong nhìn thấy y đến liền tươi cười chào hỏi, đúng lúc có người đi tới nhắc nhở bọn họ có thể di chuyển vào bên trong, Khương Phong liền quay lại gọi một tiếng Sùng Viễn, Phương Sùng Viễn mới cười cùng vị khách nữ kia tạm biệt, đi tới chỗ bọn họ.
Ba người cùng đi thảm đỏ, tuy rằng dung mạo Khương Phong không được nổi bật như hai người kia, nhưng mà qua nhiều năm kiên trì tập thể hình như vậy, khí chất của hắn cũng rất phi phàm, đi giữa hai người thật không kém cạnh chút nào, làm cho các fan phải liên tục hò hét.
Sau khi đi qua thảm đỏ và kí tên lên bức tường kỉ niệm, ba người mới cùng nhau đi vào hội trường chính tìm một vị trí ngồi xuống.
Có nữ minh tinh nhìn thấy Phương Sùng Viễn đi vào liền nóng lòng muốn tiến lên trước cùng hắn nói chuyện, lại bị hắn lễ phép từ chối, hắn liếc mắt qua nhìn Lan Tranh, nói một câu phòng nghỉ ngơi rồi cười đứng lên bỏ đi.
Lan Tranh đi cùng hắn, một trước một sau tiến vào phòng nghỉ.
Gian phòng này là cố ý chuẩn bị cho Phương Sùng Viễn, Lan Tranh biết hắn và người tổ chức có quan hệ không tệ, cho nên cũng không khó nghĩ đến chuyện hắn sẽ có phòng riêng.
Cửa vừa mới đóng lại, Phương Sùng Viễn đã mạnh mẽ ấn Lan Tranh lên trên tường, giọng nói lạnh như băng cất lên, "Từ giờ đến lúc bắt đầu còn nửa tiếng, cởi quần ra, quay lưng về phía cửa, bây giờ tôi muốn làm anh."
*InterContinental: InterContinental Hotels Group plc, còn được gọi là InterContinental Hotels hay IHG,là một công ty dịch vụ khách sạn đa quốc gia của Anh có trụ sở chính tại Denham, Buckinghamshire, Anh.
IHG có khoảng 889.582 phòng khách và hơn 5.900 khách sạn trên gần 100 quốc gia. IHG sở hữu một số thương hiệu, bao gồm InterContinental, Regent Hotels, Six Senses Hotels, Kimpton Hotels and Resorts,...
302021
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất