Chương 6
Lúc hai người ra khỏi phòng đã là buổi chiều, Phương Sùng Viễn đeo kính râm lên không nói một lời, Trần Tiêu đi theo phía sau hắn, nói, "Bọn họ mới vừa đến quán cơm, trợ lý của em đã phái xe tới đón chúng ta."
"Ừm." Phương Sùng Viễn nhàn nhạt đáp một tiếng.
Hai người đứng ở đó chờ tài xế tới đón, trong khoảng thời gian này, Trần Tiêu nhiều lần muốn nói chuyện cùng Phương Sùng Viễn, nhưng mà cậu không thể mở lời được, cậu nhìn ra Phương Sùng Viễn không có hứng thú, vừa nãy ở trên giường cũng rõ là qua loa cho xong.
Bình thường tính tình Trần Tiêu cũng rất kiêu ngạo, nhưng chỉ vì gặp được người mình thích nên mới chịu cúi đầu lấy lòng, vốn cho là Phương Sùng Viễn cầm lòng không đặng, nhưng vừa nãy nhìn thái độ của hắn đối với mình, Trần Tiêu chỉ cảm thấy đáy lòng nguội đi mấy phần.
Phương Sùng Viễn không hề chú ý tới tâm tình biến hóa của người bên cạnh, chỉ lo cúi đầu nhắn tin với Lan Tranh, hắn hỏi y có muốn đi ăn cơm luôn hay không, cách vài phút sau Lan Tranh mới trả lời hắn, đã ăn ở khách sạn rồi.
"Hay là tối nay để tôi mang đồ ăn khuya cho anh đi, Lan lão sư muốn ăn cái gì?"
"Không ăn đâu, tôi đoán là vì uống thuốc nên bây giờ mệt đến không được rồi, muốn ngủ."
Không ra ngoài ăn cơm cũng không ăn khuya, Phương Sùng Viễn không nhịn được hơi hạ khóe miệng, Lan lão sư, anh còn rất khó chiều.
Đến quán cơm rồi liền nhìn thấy một nhóm người đang chờ hai người bọn họ, Phương Sùng Viễn tháo kính mắt xuống nhìn bọn họ cười nói, "Thật là ngại quá mọi người, lúc nãy có việc làm trễ nãi."
Hắn nói mà mặt không đỏ tim không đập, những người khác cũng chỉ giả bộ hồ đồ, chơi đến một nửa thì hai người đột nhiên biến mất, còn có thể đi làm cái chính sự gì, nhưng mà vòng giải trí thì đều là như thế, cho nên cũng đừng bàn ai sạch sẽ hơn ai.
Một đám người cơm nước xong liền có người đề nghị đi Karaoke, Phương Sùng Viễn ra ngoài từ sáng sớm nên có chút mất tập trung, lúc ăn cơm xong ra cửa hắn liền nói mình không thoải mái, muốn về khách sạn trước.
Có người còn giống như đùa giỡn nói, "Viễn ca hẳn là bị Lan lão sư lây bệnh cho đi ha ha."
Phương Sùng Viễn nghe được lời này, trong lòng khó giải thích được có chút tốt lên, đắc ý nói, "Thật ra tôi lại nguyện ý bị bệnh thay cho Lan lão sư của mọi người đấy, thân thể anh ấy quý giá cực kì, chúng ta da dày thịt béo, loại ốm vặt như cảm mạo này không cần uống thuốc cũng có thể khỏi."
Trần Tiêu nghe xong lời này, từ trong đám người ngước mắt lên nhìn hắn một cái, ánh mắt mang theo âm u cùng hận ý.
Sau khi tạm biệt mọi người, Phương Sùng Viễn gọi điện thoại để trợ lý sắp xếp xe tới đón hắn về khách sạn, lúc cửa thang máy mở ra, hắn bất ngờ gặp phải An Địch.
"Viễn ca, anh về rồi à?" An Địch lễ phép chào hỏi hắn.
Phương Sùng Viễn gật gật đầu, giả vờ bình tĩnh mà hỏi, "Sếp các cô có khá hơn không?"
"Khá hơn một chút, uống thuốc rồi ngủ một giấc, lúc nãy mới tỉnh dậy nói đói bụng nên tôi đi mua cho anh ấy ít đồ."
"À, vậy sao, " Phương Sùng Viễn nhìn cô, nở nụ cười, "Bên ngoài trời lạnh thế này mà sếp các cô cũng không biết đau lòng người ta, như vậy đi, anh ấy muốn ăn cái gì, để tôi đi mua cho."
Từ sau khi vào đoàn phim, Lan Tranh và Phương Sùng Viễn có thân cận nhau hơn một chút, quan hệ của hai người so với những người khác phải tốt hơn mấy phần, An Địch tự nhiên nhìn ra được, cho nên bây giờ Phương Sùng Viễn hỏi tình huống Lan Tranh thì cô liền nói, nhưng chỉ cho là hắn thuận miệng hỏi, không nghĩ tới Phương Sùng Viễn sẽ chủ động muốn đi mua đồ ăn cho Lan Tranh, nhất thời An Địch có chút lờ mờ, không biết là Phương Sùng Viễn thật lòng quan tâm cô hay là còn có mục đích gì khác, dù sao đi theo Lan Tranh nhiều năm như vậy, tự mình biết mình đương nhiên cô hiểu, huống chi đối phương là Phương Sùng Viễn.
An Địch vẫn còn đang sững sờ, Phương Sùng Viễn đã chậm rãi tới bên tai cô, gỡ tóc xuống, nhìn cô chớp chớp mắt, "Lan Tranh thích ăn cái gì?"
An Địch đối diện với hắn ba giây liền mặt đỏ tim đập mà dời đi ánh mắt, biết rõ ràng là đang đùa giỡn mỹ nam kế cùng Phương Sùng Viễn, nhưng cô vẫn không chống đỡ được, đành nói, "Sếp nói ăn cái gì cũng được, anh ấy không kén chọn."
Phương Sùng Viễn nở nụ cười, miệng còn rất nghiêm, "Vậy cô đi về trước đi, chút nữa tôi mang tới cho anh ấy, vừa vặn xung quanh đây có cửa hàng bán cháo, tôi mang vài món thanh đạm tới."
An Địch nhìn Phương Sùng Viễn không giống như là đùa mình, phỏng chừng là hắn thật sự rãnh rỗi muốn đi mua đồ ăn cho Lan Tranh, nghĩ một hồi liền gật đầu, "Vậy thì cảm ơn anh, Viễn ca."
"Không có gì, cô mau trở về đi thôi, trời lạnh thế này, cẩn thận lại bị cảm giống sếp nhà cô nữa."
An Địch nhìn Phương Sùng Viễn đóng cửa thang máy xuống lầu, tâm tình còn rất tốt mà huýt sáo, thực sự hơi kinh ngạc.
Lúc Phương Sùng Viễn gõ cửa, Lan Tranh còn đang ngồi trên ghế salon, mang kính mắt đọc kịch bản, y tưởng là An Địch, nói một tiếng cửa không khóa, nhưng cách một lúc sau lại cảm giác được không phải là khí vị quen thuộc, quay đầu nhìn lại, liền thấy hai tay Phương Sùng Viễn xách theo đầy đồ đứng ở trước cửa phòng, nhìn mình cười cười.
Lan Tranh kinh ngạc tháo mắt kính xuống, "Sao lại là cậu?"
Phương Sùng Viễn bước vào đóng cửa lại, để từng món đồ trong tay lên trên bàn, bình tĩnh nói, "Tôi bảo An Địch quay về rồi, bây giờ quá muộn, anh để một cô gái ra ngoài mua đồ ăn cho anh rất không an toàn."
Nói xong liền ngẩng đầu nhìn y, cười đến hỏng, "Lan lão sư nói chuyện lại được rồi?"
Lan Tranh thật không ngờ người tới sẽ là Phương Sùng Viễn, y nhìn hắn lấy từ trong túi ra từng cái từng cái hộp giữ nhiệt, tâm tình khó giải thích được có chút gợn sóng, "Những thứ này đều là cậu mua cho tôi à?"
"Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, " Phương Sùng Viễn cười nhìn y, "Trợ lý của anh miệng nghiêm quá, hỏi không ra là anh thích ăn cái gì, đành phải thấy cái gì cũng đều mua đến cho anh."
"Cậu cũng thật là..." Lan Tranh không biết phải nói hắn thế nào, đành chuyển sang chuyện khác, "Không phải cậu đi chơi cùng bọn họ sao, sao lại về sớm như vậy?"
"Không có hứng thú, vốn là không muốn đi, " Phương Sùng Viễn ngồi xuống bên cạnh, như cũ mở ra từng cái hộp giữ ấm, hỏi y, "Anh xem một chút, muốn ăn cái gì."
Lan Tranh nhìn đồ ăn bày đầy trên bàn, có vài món là đồ ăn vặt địa phương, còn có cháo cùng một ít đồ ăn thanh đạm, y ngước mắt nhìn ngó người bên cạnh, Phương Sùng Viễn vẫn là cái bộ dáng lưu manh kia, tâm tình đột nhiên dâng lên một tia ấm áp.
Y nói với hắn, "Chắc cậu cũng chưa ăn no, cùng nhau ăn đi."
"Sao anh biết tôi ăn không no?" Phương Sùng Viễn cười đến xấu xa, không biết làm sao liền nhớ đến chuyện buổi chiều mới làm cùng Trần Tiêu, nghĩ một chút quả thật là mình ăn chưa no, Trần Tiêu làm hắn cảm thấy đồ ăn rất vô vị, dưới góc nhìn của hắn, mười Trần Tiêu cũng không sánh bằng một Lan Tranh.
Hắn đã cảm thấy hứng thú với y từ rất lâu trước đây rồi.
Khi đó hắn mới vừa xuất đạo, hơi có danh tiếng, nhận một lời mời tham dự hoạt động quảng bá của tuần lễ điện ảnh, hắn ngồi ở hàng ghế đầu, nhìn Lan Tranh mặc âu phục đứng trên sân khấu nhận phỏng vấn của MC, đó là lần đầu tiên hắn tiếp xúc ở cự li gần như vậy với y, cảm thấy người trước mắt này thật là rực rỡ như ngọc, bộ dáng y đứng trên sân khấu, khoác bộ tây trang Armani màu đen, toát ra một loại khí chất tinh quý không sao tả được.
Thực ra Lan Tranh rất ít khi có mặt ở những hoạt động như vậy, xuất thân của y làm cho y đối với vòng giải trí ngư long hỗn tạp này từ đầu tới cuối luôn duy trì một loại cảm giác xa cách, y đem tinh lực có được toàn bộ đặt vào trong diễn xuất, trừ một số trường hợp quá cần thiết không thể đẩy đi thì y rất ít khi lộ mặt trước công chúng chớ nói chi là trên chương trình tạp kỹ.
Cho nên không cần nói đến khán giả, ngay cả đồng nghiệp chung nghề, cũng rất ít khi có thể nhìn thấy con người y.
Phương Sùng Viễn vào nghề nhiều năm như vậy, nếu không phải vì lần đóng phim này thì chắc cơ hội hắn gặp Lan Tranh đếm được vài đầu ngón tay.
Ngón tay thon dài trắng nõn quơ quơ trước mắt hắn, Lan Tranh cười nhạt nhìn hắn nói, "Đang suy nghĩ gì đấy, cười xấu xa như vậy?"
Phương Sùng Viễn phục hồi lại tinh thần, nhìn ngọn đèn quen thuộc trong phòng khách, hắn vô thức véo khóe miệng một cái, hỏi Lan Tranh, "Vừa nãy tôi cười rồi sao?"
Lan Tranh ừ một tiếng, "Cười rất vi diệu*."
*微妙(wēimiào): tinh xảo, khéo léo.
Phương Sùng Viễn thuận theo đó cười nhẹ một cái, nghĩ thầm, tôi có suy nghĩ gì cũng không thể để cho anh biết.
Vừa nãy đúng là hắn ăn không no, không phải vì cơm nước không quen, mà là vì không có thèm ăn, bây giờ ở cùng một chỗ với Lan Tranh, lại đột nhiên đói bụng, hai người vừa tán gẫu vừa ăn, trong phòng tràn ngập một loại mông lung ấm áp.
218020
"Ừm." Phương Sùng Viễn nhàn nhạt đáp một tiếng.
Hai người đứng ở đó chờ tài xế tới đón, trong khoảng thời gian này, Trần Tiêu nhiều lần muốn nói chuyện cùng Phương Sùng Viễn, nhưng mà cậu không thể mở lời được, cậu nhìn ra Phương Sùng Viễn không có hứng thú, vừa nãy ở trên giường cũng rõ là qua loa cho xong.
Bình thường tính tình Trần Tiêu cũng rất kiêu ngạo, nhưng chỉ vì gặp được người mình thích nên mới chịu cúi đầu lấy lòng, vốn cho là Phương Sùng Viễn cầm lòng không đặng, nhưng vừa nãy nhìn thái độ của hắn đối với mình, Trần Tiêu chỉ cảm thấy đáy lòng nguội đi mấy phần.
Phương Sùng Viễn không hề chú ý tới tâm tình biến hóa của người bên cạnh, chỉ lo cúi đầu nhắn tin với Lan Tranh, hắn hỏi y có muốn đi ăn cơm luôn hay không, cách vài phút sau Lan Tranh mới trả lời hắn, đã ăn ở khách sạn rồi.
"Hay là tối nay để tôi mang đồ ăn khuya cho anh đi, Lan lão sư muốn ăn cái gì?"
"Không ăn đâu, tôi đoán là vì uống thuốc nên bây giờ mệt đến không được rồi, muốn ngủ."
Không ra ngoài ăn cơm cũng không ăn khuya, Phương Sùng Viễn không nhịn được hơi hạ khóe miệng, Lan lão sư, anh còn rất khó chiều.
Đến quán cơm rồi liền nhìn thấy một nhóm người đang chờ hai người bọn họ, Phương Sùng Viễn tháo kính mắt xuống nhìn bọn họ cười nói, "Thật là ngại quá mọi người, lúc nãy có việc làm trễ nãi."
Hắn nói mà mặt không đỏ tim không đập, những người khác cũng chỉ giả bộ hồ đồ, chơi đến một nửa thì hai người đột nhiên biến mất, còn có thể đi làm cái chính sự gì, nhưng mà vòng giải trí thì đều là như thế, cho nên cũng đừng bàn ai sạch sẽ hơn ai.
Một đám người cơm nước xong liền có người đề nghị đi Karaoke, Phương Sùng Viễn ra ngoài từ sáng sớm nên có chút mất tập trung, lúc ăn cơm xong ra cửa hắn liền nói mình không thoải mái, muốn về khách sạn trước.
Có người còn giống như đùa giỡn nói, "Viễn ca hẳn là bị Lan lão sư lây bệnh cho đi ha ha."
Phương Sùng Viễn nghe được lời này, trong lòng khó giải thích được có chút tốt lên, đắc ý nói, "Thật ra tôi lại nguyện ý bị bệnh thay cho Lan lão sư của mọi người đấy, thân thể anh ấy quý giá cực kì, chúng ta da dày thịt béo, loại ốm vặt như cảm mạo này không cần uống thuốc cũng có thể khỏi."
Trần Tiêu nghe xong lời này, từ trong đám người ngước mắt lên nhìn hắn một cái, ánh mắt mang theo âm u cùng hận ý.
Sau khi tạm biệt mọi người, Phương Sùng Viễn gọi điện thoại để trợ lý sắp xếp xe tới đón hắn về khách sạn, lúc cửa thang máy mở ra, hắn bất ngờ gặp phải An Địch.
"Viễn ca, anh về rồi à?" An Địch lễ phép chào hỏi hắn.
Phương Sùng Viễn gật gật đầu, giả vờ bình tĩnh mà hỏi, "Sếp các cô có khá hơn không?"
"Khá hơn một chút, uống thuốc rồi ngủ một giấc, lúc nãy mới tỉnh dậy nói đói bụng nên tôi đi mua cho anh ấy ít đồ."
"À, vậy sao, " Phương Sùng Viễn nhìn cô, nở nụ cười, "Bên ngoài trời lạnh thế này mà sếp các cô cũng không biết đau lòng người ta, như vậy đi, anh ấy muốn ăn cái gì, để tôi đi mua cho."
Từ sau khi vào đoàn phim, Lan Tranh và Phương Sùng Viễn có thân cận nhau hơn một chút, quan hệ của hai người so với những người khác phải tốt hơn mấy phần, An Địch tự nhiên nhìn ra được, cho nên bây giờ Phương Sùng Viễn hỏi tình huống Lan Tranh thì cô liền nói, nhưng chỉ cho là hắn thuận miệng hỏi, không nghĩ tới Phương Sùng Viễn sẽ chủ động muốn đi mua đồ ăn cho Lan Tranh, nhất thời An Địch có chút lờ mờ, không biết là Phương Sùng Viễn thật lòng quan tâm cô hay là còn có mục đích gì khác, dù sao đi theo Lan Tranh nhiều năm như vậy, tự mình biết mình đương nhiên cô hiểu, huống chi đối phương là Phương Sùng Viễn.
An Địch vẫn còn đang sững sờ, Phương Sùng Viễn đã chậm rãi tới bên tai cô, gỡ tóc xuống, nhìn cô chớp chớp mắt, "Lan Tranh thích ăn cái gì?"
An Địch đối diện với hắn ba giây liền mặt đỏ tim đập mà dời đi ánh mắt, biết rõ ràng là đang đùa giỡn mỹ nam kế cùng Phương Sùng Viễn, nhưng cô vẫn không chống đỡ được, đành nói, "Sếp nói ăn cái gì cũng được, anh ấy không kén chọn."
Phương Sùng Viễn nở nụ cười, miệng còn rất nghiêm, "Vậy cô đi về trước đi, chút nữa tôi mang tới cho anh ấy, vừa vặn xung quanh đây có cửa hàng bán cháo, tôi mang vài món thanh đạm tới."
An Địch nhìn Phương Sùng Viễn không giống như là đùa mình, phỏng chừng là hắn thật sự rãnh rỗi muốn đi mua đồ ăn cho Lan Tranh, nghĩ một hồi liền gật đầu, "Vậy thì cảm ơn anh, Viễn ca."
"Không có gì, cô mau trở về đi thôi, trời lạnh thế này, cẩn thận lại bị cảm giống sếp nhà cô nữa."
An Địch nhìn Phương Sùng Viễn đóng cửa thang máy xuống lầu, tâm tình còn rất tốt mà huýt sáo, thực sự hơi kinh ngạc.
Lúc Phương Sùng Viễn gõ cửa, Lan Tranh còn đang ngồi trên ghế salon, mang kính mắt đọc kịch bản, y tưởng là An Địch, nói một tiếng cửa không khóa, nhưng cách một lúc sau lại cảm giác được không phải là khí vị quen thuộc, quay đầu nhìn lại, liền thấy hai tay Phương Sùng Viễn xách theo đầy đồ đứng ở trước cửa phòng, nhìn mình cười cười.
Lan Tranh kinh ngạc tháo mắt kính xuống, "Sao lại là cậu?"
Phương Sùng Viễn bước vào đóng cửa lại, để từng món đồ trong tay lên trên bàn, bình tĩnh nói, "Tôi bảo An Địch quay về rồi, bây giờ quá muộn, anh để một cô gái ra ngoài mua đồ ăn cho anh rất không an toàn."
Nói xong liền ngẩng đầu nhìn y, cười đến hỏng, "Lan lão sư nói chuyện lại được rồi?"
Lan Tranh thật không ngờ người tới sẽ là Phương Sùng Viễn, y nhìn hắn lấy từ trong túi ra từng cái từng cái hộp giữ nhiệt, tâm tình khó giải thích được có chút gợn sóng, "Những thứ này đều là cậu mua cho tôi à?"
"Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, " Phương Sùng Viễn cười nhìn y, "Trợ lý của anh miệng nghiêm quá, hỏi không ra là anh thích ăn cái gì, đành phải thấy cái gì cũng đều mua đến cho anh."
"Cậu cũng thật là..." Lan Tranh không biết phải nói hắn thế nào, đành chuyển sang chuyện khác, "Không phải cậu đi chơi cùng bọn họ sao, sao lại về sớm như vậy?"
"Không có hứng thú, vốn là không muốn đi, " Phương Sùng Viễn ngồi xuống bên cạnh, như cũ mở ra từng cái hộp giữ ấm, hỏi y, "Anh xem một chút, muốn ăn cái gì."
Lan Tranh nhìn đồ ăn bày đầy trên bàn, có vài món là đồ ăn vặt địa phương, còn có cháo cùng một ít đồ ăn thanh đạm, y ngước mắt nhìn ngó người bên cạnh, Phương Sùng Viễn vẫn là cái bộ dáng lưu manh kia, tâm tình đột nhiên dâng lên một tia ấm áp.
Y nói với hắn, "Chắc cậu cũng chưa ăn no, cùng nhau ăn đi."
"Sao anh biết tôi ăn không no?" Phương Sùng Viễn cười đến xấu xa, không biết làm sao liền nhớ đến chuyện buổi chiều mới làm cùng Trần Tiêu, nghĩ một chút quả thật là mình ăn chưa no, Trần Tiêu làm hắn cảm thấy đồ ăn rất vô vị, dưới góc nhìn của hắn, mười Trần Tiêu cũng không sánh bằng một Lan Tranh.
Hắn đã cảm thấy hứng thú với y từ rất lâu trước đây rồi.
Khi đó hắn mới vừa xuất đạo, hơi có danh tiếng, nhận một lời mời tham dự hoạt động quảng bá của tuần lễ điện ảnh, hắn ngồi ở hàng ghế đầu, nhìn Lan Tranh mặc âu phục đứng trên sân khấu nhận phỏng vấn của MC, đó là lần đầu tiên hắn tiếp xúc ở cự li gần như vậy với y, cảm thấy người trước mắt này thật là rực rỡ như ngọc, bộ dáng y đứng trên sân khấu, khoác bộ tây trang Armani màu đen, toát ra một loại khí chất tinh quý không sao tả được.
Thực ra Lan Tranh rất ít khi có mặt ở những hoạt động như vậy, xuất thân của y làm cho y đối với vòng giải trí ngư long hỗn tạp này từ đầu tới cuối luôn duy trì một loại cảm giác xa cách, y đem tinh lực có được toàn bộ đặt vào trong diễn xuất, trừ một số trường hợp quá cần thiết không thể đẩy đi thì y rất ít khi lộ mặt trước công chúng chớ nói chi là trên chương trình tạp kỹ.
Cho nên không cần nói đến khán giả, ngay cả đồng nghiệp chung nghề, cũng rất ít khi có thể nhìn thấy con người y.
Phương Sùng Viễn vào nghề nhiều năm như vậy, nếu không phải vì lần đóng phim này thì chắc cơ hội hắn gặp Lan Tranh đếm được vài đầu ngón tay.
Ngón tay thon dài trắng nõn quơ quơ trước mắt hắn, Lan Tranh cười nhạt nhìn hắn nói, "Đang suy nghĩ gì đấy, cười xấu xa như vậy?"
Phương Sùng Viễn phục hồi lại tinh thần, nhìn ngọn đèn quen thuộc trong phòng khách, hắn vô thức véo khóe miệng một cái, hỏi Lan Tranh, "Vừa nãy tôi cười rồi sao?"
Lan Tranh ừ một tiếng, "Cười rất vi diệu*."
*微妙(wēimiào): tinh xảo, khéo léo.
Phương Sùng Viễn thuận theo đó cười nhẹ một cái, nghĩ thầm, tôi có suy nghĩ gì cũng không thể để cho anh biết.
Vừa nãy đúng là hắn ăn không no, không phải vì cơm nước không quen, mà là vì không có thèm ăn, bây giờ ở cùng một chỗ với Lan Tranh, lại đột nhiên đói bụng, hai người vừa tán gẫu vừa ăn, trong phòng tràn ngập một loại mông lung ấm áp.
218020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất