Chương 10
Úc Thiên quả nhiên nói lời giữ lời.
Ba ngày sau Chu Vọng Thư nhận được tin nhắn của anh: [Sau 3 giờ chiều nay tôi rảnh, chúng ta gặp nhau ở đâu?]
Lúc đó Chu Vọng Thư đang nằm dài không có hình tượng trên ghế sofa trong văn phòng của Thẩm Linh, nhìn thấy tin nhắn liền ngồi thẳng người lên gửi địa chỉ phòng tranh cho anh.
Thẩm Linh đối diện đang cầm bản phác họa vẽ vẽ lại tặc lưỡi, cau mày: “Em lại nhúc nhích!”
Chu Vọng Thư dứt khoát đã làm thì làm không làm thì thôi, ngồi luôn dậy, mắt sáng rỡ: “Cô ơi, anh đẹp trai lần trước đồng ý làm người mẫu cho em rồi.”
“Úi chà.” Thẩm Linh dừng bút, chế nhạo, “Giỏi nha nhóc.” Cô lấy bút điểm điểm Chu Vọng Thư, “Có tư liệu sống tốt như vậy, em dám vẽ bừa ra một người qua mặt cô thử xem.”
Chu Vọng Thư lập tức làm động tác xin tha.
Vừa qua 3 giờ rưỡi, Úc Thiên đã tới đúng hẹn. Anh ăn mặc không khác gì lần trước nhưng vẫn chói mắt như cũ. Hôm nay là ngày thường, trong tòa nhà văn phòng không thiếu mấy cô gái làm văn phòng qua lại, nhìn thấy Úc Thiên đều không khỏi sững lại, sau đó không giấu được hưng phấn nhỏ giọng thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh.
Úc Thiên vẫn như thường, dường như đã quen với việc bị người chú ý. Trái lại Chu Vọng Thư hơi ngại, cậu kéo kéo vạt áo thun của Úc Thiên, nói bằng giọng thương lượng: “Phòng tranh ở lầu hai, chúng ta đi thang bộ nha anh? Ít người.”
Úc Thiên gật đồng ra hiệu đồng ý.
Hai người rất nhanh đi tới phòng tranh, Thẩm Linh đứng bên cửa cười híp mắt vẫy gọi họ: “Bé Thanh Thanh, bên này.”
Cách gọi này làm Chu Vọng Thư đỏ cả tai, lầm bầm một câu “Đừng gọi lung tung” như có như không, theo sau Thẩm Linh vào một phòng tranh không người.
Đây là một phòng tranh vẽ người và vật thực, bày đầy các loại mô hình và đồ trang trí. Thẩm Linh và Chu Vọng Thư thu dọn những dụng cụ kia sang một bên, kéo một cái ghế mây để chính giữa, trải đệm và khăn sạch sẽ lên, vỗ vỗ ra hiệu cho Úc Thiên: “Anh đẹp trai, lát nữa ngồi ở đây.”
Úc Thiên nói “Được”, đồng thời nói: “Cảm ơn.”
Mà sau khi Chu Vọng Thư ôm giá vẽ qua, đặt cách Úc Thiên khoảng 2 mét. Cậu trải giấy vẽ xong, lại nhìn Úc Thiên đang ngồi ngay ngắn, nói: “Anh có thể tùy ý chút, trạng thái tự nhiên là được.”
“Được rồi.”
Thẩm Linh hoàn toàn không có ý đi. Cô tìm một cái ghế khác xoay ngược lưng ghế lại ngồi lên, khoanh hai tay gác lên lưng ghế, tựa cằm lên mu bàn tay cười khanh khách nhìn Úc Thiên: “Làm người mẫu chán lắm, để chị nói chuyện với em.”
Chu Vọng Thư lạnh giọng nói: “Cô, Dã tâm của Tư Mã Chiêu, cả người đi đường cũng biết rõ.”
“Đoạn Nhất Thanh, biết tôn sư trọng đạo không hở?”
Úc Thiên nghe vậy cười cười.
Chu Vọng Thư bèn mím môi, bắt đầu vẽ.
Thẩm Linh nói khẩu hình với Úc Thiên: “Cố-gắng-đừng-nhúc-nhích.”
Úc Thiên như vừa muốn gật đầu, mà trong nháy mắt vừa muốn cử động lập tức phản ứng lại, chớp chớp mắt tỏ ý đã biết.
Chu Vọng Thư vẽ rất nhanh. Ánh mắt của cậu qua lại giữa Úc Thiên và bảng vẽ, không lâu sau đã không nhìn Úc Thiên nữa, nhìn chằm chằm giấy vẽ không rời mắt, nói: “Anh có thể cử động rồi ạ.”
Thẩm Linh nghiêng nửa người nhìn bảng vẽ của Chu Vọng Thư, bị Chu Vọng Thư giả vờ che lại, không nhấc mắt lên: “Cô cũng không sợ ghế nghiêng ngã sấp mặt.”
“Xì.” Thẩm Linh ra vẻ khinh thường, “Em chắn chắn vẽ không đẹp bằng người thật.”
Cô lại cười tủm tỉm nhìn Úc Thiên, hỏi anh: “Anh đẹp trai tên Úc Thiên nhỉ? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Úc Thiên đang khoác một tay lên bả vai hoạt động xương cốt có vẻ như hơi cứng vì giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài, nghe vậy ngẩng đầu lên: “19 ạ.”
Thẩm Linh nói: “Woa, trẻ vậy. Vừa lên đại học năm hai nhỉ?”
“Vâng…”
Úc Thiên trầm ngâm một lát, giải thích ngắn gọn: “Em học y lâm sàng chế độ tám năm, sau nghỉ hè này là năm ba, dựa theo đại học bình thường mà tính thì có thể gần năm tư.”
Thẩm Linh quíu lưỡi trợn mắt, nhìn Chu Vọng Thư: “Ghê thật á. Bé Thanh Thanh, anh đẹp trai này của em là sinh viên xuất sắc đó.”
Chu Vọng Thư cuối cùng cũng nghiêng đầu liếc chị: “Đừng kêu em như vậy.”
Thẩm Linh kéo ghế tới bên cạnh Chu Vọng Thư, ôm vai cậu nói như thật với Úc Thiên: “Soái cưa, cậu đừng thấy dáng vẻ này của Đoạn Nhất Thanh, nó cũng là trạng nguyên thi chuyển cấp của thành phố ta đó.”
“Không phải.” Chu Vọng Thư nói, nhúc nhích vai muốn hất tay Thẩm Linh ra, “Lần đó là thi thử.”
“WTF?” Thẩm Linh kinh ngạc nhìn cậu, “Em thi chuyển cấp tạch rồi?”
“Cô đè em như vậy sao em vẽ được?”
Chu Vọng Thư đưa tay đẩy Thẩm Linh, cáu lên: “Dù sao đều vào thẳng trường, thi cao thi thấp có gì khác nhau đâu?”
Thẩm Linh bấy giờ mới rụt tay lại, môi động động như có lời muốn nói nhưng lại thôi: “Thôi, kệ em.”
Lại dời ghế về, chuyển qua Úc Thiên: “Nghe khẩu âm của cậu, Tiểu Úc không phải người địa phương nhỉ?”
“Vâng.” Úc Thiên nói tên một thành phố phía bắc, “Em sinh ra và lớn lên ở đó, cấp hai ba mẹ chuyển công tác nên chuyển tới đây.”
“Thế à.” Thẩm Linh gật gật đầu, “Trong nhà cậu có một mình cậu thôi hả?”
“Em còn có một người chị.”
“Quào.” Thẩm Linh làm bộ ngạc nhiên, “Thế chị cậu chắc chắn cũng là một người đẹp.”
“Xem là vậy đi.” Úc Thiên khẽ cười, “Em giúp chị ấy xử lý rất nhiều thư tình.”
Thẩm Linh trêu ghẹo anh: “Cũng có không ít thư gửi cho cậu đâu nhở.”
“Này.” Chu Vọng Thư hết nghe lọt, “Thẩm Linh, cô là bên ủy ban khu phố xuống điều tra hộ khẩu hay là muốn trâu già gặm cỏ non á?”
Thẩm Linh vươn tay chỉ cậu từ xa xa: “Em xem kìa, em xem kìa, cho em chút mặt mũi là hếch lên trời. Lát nữa cô treo băng rôn trước cửa phòng tranh, miễn tiếp trẻ trâu và Đoạn Nhất Thanh.”
Chu Vọng Thư lại buông bút, mắt sáng lên nhìn chị: “Phác thảo xong rồi, cô muốn xem thử không?”
Thẩm Linh lập tức lại lê ghế sáp tới bên cạnh cậu.
Chu Vọng Thư không phải vẽ chân dung của Úc Thiên. Giấy vẽ được một mặt gương chia thành hai, trước gương là một thiếu niên với mái tóc cắt ngắn vẻ ngoài tinh tế, ánh mắt điềm đạm nhưng lại ẩn vẻ sắc bén. Người trong gương có dung mạo y hệt như anh, nhưng lại có tóc dài gợn sóng. Cô cụp mắt, mái tóc hơi dài phủ trước trán thoáng che biểu cảm, nhưng lại có thể đọc được một vẻ đẹp mong manh nhưng lạnh lùng.
Thẩm Linh không khỏi khẽ nhíu mày: “Em đây là…”
Úc Thiên không biết cũng tới phía sau họ từ lúc nào, yên lặng đánh giá tác phẩm của Chu Vọng Thư.
“Trí tưởng tượng rất phong phú nha.” Úc Thiên cười nói, “Thì ra tôi để tóc dài trông như thế này.”
Chu Vọng Thư giật mình, ngẩng đầu nhìn Úc Thiên: “K-không phải…” Cậu giải thích, “Đó không phải anh. Tại hai người vừa lúc nói tới anh có chị…”
“Cậu vẽ chị gái tôi vào?”
Úc Thiên cười khẽ: “Có điều chị ấy không giống tôi lắm, chúng tôi không phải sinh đôi.”
Chu Vọng Thư nói: “Anh có thấy phiền không? Em có thể vẽ lại.”
Úc Thiên nói: “Không sao, rất thú vị.”
HếtLời tác giả:
Tiểu Chu, người thứ nhất nặn bùn chồng (Hả?)
Bắt đầu yêu đương *uốn éo*
Bằng cấp của Úc Thiên là tham khảo chế độ 8 năm y học lâm sàng.
À thì, có thể anh và Ứng Bạc Hàm là bạn học…
Thẩm Linh có thể còn có một em gái tên Thẩm Duyệt, cũng mở phòng tranh, tuyển một người tên Chung Linh làm giáo viên…
Ba ngày sau Chu Vọng Thư nhận được tin nhắn của anh: [Sau 3 giờ chiều nay tôi rảnh, chúng ta gặp nhau ở đâu?]
Lúc đó Chu Vọng Thư đang nằm dài không có hình tượng trên ghế sofa trong văn phòng của Thẩm Linh, nhìn thấy tin nhắn liền ngồi thẳng người lên gửi địa chỉ phòng tranh cho anh.
Thẩm Linh đối diện đang cầm bản phác họa vẽ vẽ lại tặc lưỡi, cau mày: “Em lại nhúc nhích!”
Chu Vọng Thư dứt khoát đã làm thì làm không làm thì thôi, ngồi luôn dậy, mắt sáng rỡ: “Cô ơi, anh đẹp trai lần trước đồng ý làm người mẫu cho em rồi.”
“Úi chà.” Thẩm Linh dừng bút, chế nhạo, “Giỏi nha nhóc.” Cô lấy bút điểm điểm Chu Vọng Thư, “Có tư liệu sống tốt như vậy, em dám vẽ bừa ra một người qua mặt cô thử xem.”
Chu Vọng Thư lập tức làm động tác xin tha.
Vừa qua 3 giờ rưỡi, Úc Thiên đã tới đúng hẹn. Anh ăn mặc không khác gì lần trước nhưng vẫn chói mắt như cũ. Hôm nay là ngày thường, trong tòa nhà văn phòng không thiếu mấy cô gái làm văn phòng qua lại, nhìn thấy Úc Thiên đều không khỏi sững lại, sau đó không giấu được hưng phấn nhỏ giọng thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh.
Úc Thiên vẫn như thường, dường như đã quen với việc bị người chú ý. Trái lại Chu Vọng Thư hơi ngại, cậu kéo kéo vạt áo thun của Úc Thiên, nói bằng giọng thương lượng: “Phòng tranh ở lầu hai, chúng ta đi thang bộ nha anh? Ít người.”
Úc Thiên gật đồng ra hiệu đồng ý.
Hai người rất nhanh đi tới phòng tranh, Thẩm Linh đứng bên cửa cười híp mắt vẫy gọi họ: “Bé Thanh Thanh, bên này.”
Cách gọi này làm Chu Vọng Thư đỏ cả tai, lầm bầm một câu “Đừng gọi lung tung” như có như không, theo sau Thẩm Linh vào một phòng tranh không người.
Đây là một phòng tranh vẽ người và vật thực, bày đầy các loại mô hình và đồ trang trí. Thẩm Linh và Chu Vọng Thư thu dọn những dụng cụ kia sang một bên, kéo một cái ghế mây để chính giữa, trải đệm và khăn sạch sẽ lên, vỗ vỗ ra hiệu cho Úc Thiên: “Anh đẹp trai, lát nữa ngồi ở đây.”
Úc Thiên nói “Được”, đồng thời nói: “Cảm ơn.”
Mà sau khi Chu Vọng Thư ôm giá vẽ qua, đặt cách Úc Thiên khoảng 2 mét. Cậu trải giấy vẽ xong, lại nhìn Úc Thiên đang ngồi ngay ngắn, nói: “Anh có thể tùy ý chút, trạng thái tự nhiên là được.”
“Được rồi.”
Thẩm Linh hoàn toàn không có ý đi. Cô tìm một cái ghế khác xoay ngược lưng ghế lại ngồi lên, khoanh hai tay gác lên lưng ghế, tựa cằm lên mu bàn tay cười khanh khách nhìn Úc Thiên: “Làm người mẫu chán lắm, để chị nói chuyện với em.”
Chu Vọng Thư lạnh giọng nói: “Cô, Dã tâm của Tư Mã Chiêu, cả người đi đường cũng biết rõ.”
“Đoạn Nhất Thanh, biết tôn sư trọng đạo không hở?”
Úc Thiên nghe vậy cười cười.
Chu Vọng Thư bèn mím môi, bắt đầu vẽ.
Thẩm Linh nói khẩu hình với Úc Thiên: “Cố-gắng-đừng-nhúc-nhích.”
Úc Thiên như vừa muốn gật đầu, mà trong nháy mắt vừa muốn cử động lập tức phản ứng lại, chớp chớp mắt tỏ ý đã biết.
Chu Vọng Thư vẽ rất nhanh. Ánh mắt của cậu qua lại giữa Úc Thiên và bảng vẽ, không lâu sau đã không nhìn Úc Thiên nữa, nhìn chằm chằm giấy vẽ không rời mắt, nói: “Anh có thể cử động rồi ạ.”
Thẩm Linh nghiêng nửa người nhìn bảng vẽ của Chu Vọng Thư, bị Chu Vọng Thư giả vờ che lại, không nhấc mắt lên: “Cô cũng không sợ ghế nghiêng ngã sấp mặt.”
“Xì.” Thẩm Linh ra vẻ khinh thường, “Em chắn chắn vẽ không đẹp bằng người thật.”
Cô lại cười tủm tỉm nhìn Úc Thiên, hỏi anh: “Anh đẹp trai tên Úc Thiên nhỉ? Bao nhiêu tuổi rồi?”
Úc Thiên đang khoác một tay lên bả vai hoạt động xương cốt có vẻ như hơi cứng vì giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài, nghe vậy ngẩng đầu lên: “19 ạ.”
Thẩm Linh nói: “Woa, trẻ vậy. Vừa lên đại học năm hai nhỉ?”
“Vâng…”
Úc Thiên trầm ngâm một lát, giải thích ngắn gọn: “Em học y lâm sàng chế độ tám năm, sau nghỉ hè này là năm ba, dựa theo đại học bình thường mà tính thì có thể gần năm tư.”
Thẩm Linh quíu lưỡi trợn mắt, nhìn Chu Vọng Thư: “Ghê thật á. Bé Thanh Thanh, anh đẹp trai này của em là sinh viên xuất sắc đó.”
Chu Vọng Thư cuối cùng cũng nghiêng đầu liếc chị: “Đừng kêu em như vậy.”
Thẩm Linh kéo ghế tới bên cạnh Chu Vọng Thư, ôm vai cậu nói như thật với Úc Thiên: “Soái cưa, cậu đừng thấy dáng vẻ này của Đoạn Nhất Thanh, nó cũng là trạng nguyên thi chuyển cấp của thành phố ta đó.”
“Không phải.” Chu Vọng Thư nói, nhúc nhích vai muốn hất tay Thẩm Linh ra, “Lần đó là thi thử.”
“WTF?” Thẩm Linh kinh ngạc nhìn cậu, “Em thi chuyển cấp tạch rồi?”
“Cô đè em như vậy sao em vẽ được?”
Chu Vọng Thư đưa tay đẩy Thẩm Linh, cáu lên: “Dù sao đều vào thẳng trường, thi cao thi thấp có gì khác nhau đâu?”
Thẩm Linh bấy giờ mới rụt tay lại, môi động động như có lời muốn nói nhưng lại thôi: “Thôi, kệ em.”
Lại dời ghế về, chuyển qua Úc Thiên: “Nghe khẩu âm của cậu, Tiểu Úc không phải người địa phương nhỉ?”
“Vâng.” Úc Thiên nói tên một thành phố phía bắc, “Em sinh ra và lớn lên ở đó, cấp hai ba mẹ chuyển công tác nên chuyển tới đây.”
“Thế à.” Thẩm Linh gật gật đầu, “Trong nhà cậu có một mình cậu thôi hả?”
“Em còn có một người chị.”
“Quào.” Thẩm Linh làm bộ ngạc nhiên, “Thế chị cậu chắc chắn cũng là một người đẹp.”
“Xem là vậy đi.” Úc Thiên khẽ cười, “Em giúp chị ấy xử lý rất nhiều thư tình.”
Thẩm Linh trêu ghẹo anh: “Cũng có không ít thư gửi cho cậu đâu nhở.”
“Này.” Chu Vọng Thư hết nghe lọt, “Thẩm Linh, cô là bên ủy ban khu phố xuống điều tra hộ khẩu hay là muốn trâu già gặm cỏ non á?”
Thẩm Linh vươn tay chỉ cậu từ xa xa: “Em xem kìa, em xem kìa, cho em chút mặt mũi là hếch lên trời. Lát nữa cô treo băng rôn trước cửa phòng tranh, miễn tiếp trẻ trâu và Đoạn Nhất Thanh.”
Chu Vọng Thư lại buông bút, mắt sáng lên nhìn chị: “Phác thảo xong rồi, cô muốn xem thử không?”
Thẩm Linh lập tức lại lê ghế sáp tới bên cạnh cậu.
Chu Vọng Thư không phải vẽ chân dung của Úc Thiên. Giấy vẽ được một mặt gương chia thành hai, trước gương là một thiếu niên với mái tóc cắt ngắn vẻ ngoài tinh tế, ánh mắt điềm đạm nhưng lại ẩn vẻ sắc bén. Người trong gương có dung mạo y hệt như anh, nhưng lại có tóc dài gợn sóng. Cô cụp mắt, mái tóc hơi dài phủ trước trán thoáng che biểu cảm, nhưng lại có thể đọc được một vẻ đẹp mong manh nhưng lạnh lùng.
Thẩm Linh không khỏi khẽ nhíu mày: “Em đây là…”
Úc Thiên không biết cũng tới phía sau họ từ lúc nào, yên lặng đánh giá tác phẩm của Chu Vọng Thư.
“Trí tưởng tượng rất phong phú nha.” Úc Thiên cười nói, “Thì ra tôi để tóc dài trông như thế này.”
Chu Vọng Thư giật mình, ngẩng đầu nhìn Úc Thiên: “K-không phải…” Cậu giải thích, “Đó không phải anh. Tại hai người vừa lúc nói tới anh có chị…”
“Cậu vẽ chị gái tôi vào?”
Úc Thiên cười khẽ: “Có điều chị ấy không giống tôi lắm, chúng tôi không phải sinh đôi.”
Chu Vọng Thư nói: “Anh có thấy phiền không? Em có thể vẽ lại.”
Úc Thiên nói: “Không sao, rất thú vị.”
HếtLời tác giả:
Tiểu Chu, người thứ nhất nặn bùn chồng (Hả?)
Bắt đầu yêu đương *uốn éo*
Bằng cấp của Úc Thiên là tham khảo chế độ 8 năm y học lâm sàng.
À thì, có thể anh và Ứng Bạc Hàm là bạn học…
Thẩm Linh có thể còn có một em gái tên Thẩm Duyệt, cũng mở phòng tranh, tuyển một người tên Chung Linh làm giáo viên…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất