Chương 7
Sau khi thi cấp ba xong Chu Vọng Thư dọn về nhà.
Ba tháng ngắn ngủi qua đi, ngôi nhà nghênh đón bà chủ mới trông càng ra gì và này nọ hơn. Nhà đối với ba mẹ cậu mà nói chỉ tựa như một chốn nghỉ ngơi, yêu cầu với nó cũng chỉ là yên tĩnh sạch sẽ gọn gàng. Mà giờ đây nơi này lại không còn dáng vẻ âm u nữa, khi Chu Vọng Thư vào cửa, Hứa Mạn Chi đang nửa ngồi ở ban công chăm sóc hoa cỏ của cô ta, khóe mắt nhác thấy bóng dáng của Chu Vọng Thư bèn bỏ bình tưới trong tay sang một bên, đứng dậy cười hỏi: “Thanh Thanh về rồi đấy à? Có đói bụng không, muốn ăn gì dì làm cho con?”
Buổi chiều tà, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua rèm vải thưa nhẹ chiếu xuống mặt cô ta, phản chiếu gương mặt đẹp đẽ hiện lên nét điềm tĩnh dịu dàng, lại lờ mờ mang khí chất chỉ thuộc về thiếu nữ.
Chu Vọng Thư bị một màn này làm choáng mắt. Cậu yên lặng kéo vali vào nói nhỏ một câu “Không đói”, tránh đi bàn tay muốn giúp của Hứa Mạn Chi, xách hành lý đi thẳng lên lầu hai.
Phòng của cậu vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi cậu đi, thậm chí còn sạch sẽ hơn cũng không chừng. Tuy rằng cậu không xác định được là công lao thuộc về cô quét dọn hay là của người mẹ kế trông có vẻ rất hiền lương thục đức kia của cậu.
Chu Vọng Thư ngồi xếp bằng trên thảm mở vali ra bắt đầu dọn hành lý. Đồ cậu không nhiều, sách vở cấp hai đều nhờ chú Trần xử lý, chỉ thừa lại một ít quần áo và đồ dùng sinh hoạt cần thu xếp. Không bao lâu sau vali đã trống không. Chu Vọng Thư tiện tay rút khăn ướt lau tay, tầm mắt rơi vào một ngăn giữa vali.
Nơi đó phồng lên như nhét một cuốn sách.
Chu Vọng Thư nhìn chằm chằm chỗ đó một hồi rồi như thỏa hiệp vươn tay qua kéo dây kéo lấy đồ từ bên trong ra.
Là một xấp thư dày.
Cậu không truy tìm người viết rốt cuộc là ai, mà người lạ mang đầy dục vọng không thể nói đối với cậu dường như bởi vì nhận được sự im lặng cho phép của cậu mà bắt đầu táo tợn hơn nhét đủ mọi loại thư tình tục tĩu. Nhiều khi Chu Vọng Thư có thể tìm thấy một lá trong cặp sách, một lá trong ngăn kéo bàn học, khi về ký túc xá còn có thể tìm thấy một lá dưới khe cửa.
Theo thời gian, cách dùng từ của người xa lạ càng trở nên thô bỉ khó coi hơn, có khi Chu Vọng Thư xem rồi thậm chí sẽ sinh ra ảo giác rằng thật sự có một người muốn tùy ý làm bậy với thân thể của cậu.
Nhưng cậu cũng không hề nảy sinh dục vọng vì điều này. Ham muốn trần trụi không thèm che đậy của đối phương dần dần khiến Chu Vọng Thư thấy mất cả hứng, cậu nhíu mày rút vài lá từ trong đó ném vào máy hủy giấy ở bên cạnh. Sau đó cậu kéo hộc bàn cách gần nhất ra gấp mấy tờ giấy còn lại nhét vào trong vài cuốn sách nằm dưới cùng.
Cậu đóng ngăn bàn lại nghĩ có lẽ tìm một cái tủ có khóa để cất sẽ càng thích hợp hơn.
Vẫn chưa kịp nghĩ gì thêm, cánh cửa phòng khép hờ của Chu Vọng Thư chợt vang lên tiếng gõ cửa. Cậu quay đầu qua, là Hứa Mạn Chi mỉm cười nhẹ nhàng, dịu giọng hỏi cậu: “Thanh Thanh, ăn trái cây nha?”
Cảm giác quỷ dị từ sống lưng Chu Vọng Thư bò lên. Cậu đứng dậy đóng vali trống đẩy qua một bên, nhận dĩa trái cây trong tay Hứa Mạn Chi nói: “Cảm ơn.”
Lúc này cậu mới phát hiện dáng người Hứa Mạn Chi thì ra nhỏ nhắn như vậy. Cô mặc đồ ở nhà, tóc búi lơi phía sau lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh và cần cổ thon dài. Lúc này đang mang dép lê, ánh mắt tự nhiên đối mắt với cậu. Nếu như không phải biết tuổi thật của cô, người ngoài sẽ hiểu lầm bọn họ là anh em cũng không chừng.
Nhưng Hứa Mạn Chi không có ý định đi. Cô nhìn lướt qua vai Chu Vọng Thư vọng vào phòng hỏi: “Thanh Thanh, con đang dọn dẹp à? Có cần dì phụ không?”
Cô tinh mắt nhìn thấy máy hủy giấy, chỉ chỉ: “Máy hủy giấy chưa bật kìa.”
Chu Vọng Thư lập tức biến sắc. Cậu nhúc nhích chặn tầm nhìn của Hứa Mạn Chi, cố sức giữ bình tĩnh: “Cảm ơn đã nhắc, tự tôi có thể làm được.” Cậu vốn muốn đóng cửa luôn nhưng lại nhịn xuống, “Tôi đóng cửa đây.”
Cửa đóng uỳnh lại một tiếng.
Chu Vọng Thư đặt dĩa trái cây sang bên, đi tới trước máy cắt giấy bật công tắc. Tiếng máy khởi động xen lẫn với tiếng giấy bị hủy, những dải giấy vụn rào rào rớt ra.
“Tôi muốn làm em trên ban công. Làm em từ phía sau như một con heo đực cưỡi lên heo cái, cảm thấy hả hê vì thứ mùi hôi nồng nặc bốc lên từ mông và mùi mồ hôi của em.”*
“Tôi muốn bắn tất cả tinh dịch của mình vào trong lỗ nhỏ của em, một giọt cũng không chừa lại. Tôi muốn em ngậm lấy tinh dịch của tôi lên lớp, người ngoài sẽ nghĩ rằng quần em ướt đẫm vì mồ hôi, chỏ có tôi biết trên đó là mùi vị dâm ô do tôi ** em để lại.”
Một tên đàn ông cả ngày chỉ ảo tưởng muốn điên cuồng làm tình với một thiếu niên 14 tuổi, dùng con chữ để phát tiết dục vọng không thể nói cho ai biết, và một người đàn ông không tiếc chặn lại tương lai gia đình cũng phải cưới một người phụ nữ nhỏ hơn mình gần 20 tuổi, trông không kém là bao với con trai mình.
Rốt cuộc là ai không bình thường hơn đây?
HếtLời tác giả:
*Trích từ “Thư tình gửi Nora” – James Augustine, Lý Hoành Vĩ dịch.
Umm, máy hủy giấy là loại gia đình, tính bảo mật không cao, cắt thành từng sợi giấy dài. Cốt truyện yêu câu, đừng nghiên cứu sâu (ôm đầu khóc lóc)
Mấy chương này đều không có Úc Thiên xuất hiện… ừ thì… Nhưng xuất hiện rồi thì sẽ yêu đương ngọt ngào (hả?)
Nắm tay!
Ba tháng ngắn ngủi qua đi, ngôi nhà nghênh đón bà chủ mới trông càng ra gì và này nọ hơn. Nhà đối với ba mẹ cậu mà nói chỉ tựa như một chốn nghỉ ngơi, yêu cầu với nó cũng chỉ là yên tĩnh sạch sẽ gọn gàng. Mà giờ đây nơi này lại không còn dáng vẻ âm u nữa, khi Chu Vọng Thư vào cửa, Hứa Mạn Chi đang nửa ngồi ở ban công chăm sóc hoa cỏ của cô ta, khóe mắt nhác thấy bóng dáng của Chu Vọng Thư bèn bỏ bình tưới trong tay sang một bên, đứng dậy cười hỏi: “Thanh Thanh về rồi đấy à? Có đói bụng không, muốn ăn gì dì làm cho con?”
Buổi chiều tà, ánh nắng vàng nhạt xuyên qua rèm vải thưa nhẹ chiếu xuống mặt cô ta, phản chiếu gương mặt đẹp đẽ hiện lên nét điềm tĩnh dịu dàng, lại lờ mờ mang khí chất chỉ thuộc về thiếu nữ.
Chu Vọng Thư bị một màn này làm choáng mắt. Cậu yên lặng kéo vali vào nói nhỏ một câu “Không đói”, tránh đi bàn tay muốn giúp của Hứa Mạn Chi, xách hành lý đi thẳng lên lầu hai.
Phòng của cậu vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi cậu đi, thậm chí còn sạch sẽ hơn cũng không chừng. Tuy rằng cậu không xác định được là công lao thuộc về cô quét dọn hay là của người mẹ kế trông có vẻ rất hiền lương thục đức kia của cậu.
Chu Vọng Thư ngồi xếp bằng trên thảm mở vali ra bắt đầu dọn hành lý. Đồ cậu không nhiều, sách vở cấp hai đều nhờ chú Trần xử lý, chỉ thừa lại một ít quần áo và đồ dùng sinh hoạt cần thu xếp. Không bao lâu sau vali đã trống không. Chu Vọng Thư tiện tay rút khăn ướt lau tay, tầm mắt rơi vào một ngăn giữa vali.
Nơi đó phồng lên như nhét một cuốn sách.
Chu Vọng Thư nhìn chằm chằm chỗ đó một hồi rồi như thỏa hiệp vươn tay qua kéo dây kéo lấy đồ từ bên trong ra.
Là một xấp thư dày.
Cậu không truy tìm người viết rốt cuộc là ai, mà người lạ mang đầy dục vọng không thể nói đối với cậu dường như bởi vì nhận được sự im lặng cho phép của cậu mà bắt đầu táo tợn hơn nhét đủ mọi loại thư tình tục tĩu. Nhiều khi Chu Vọng Thư có thể tìm thấy một lá trong cặp sách, một lá trong ngăn kéo bàn học, khi về ký túc xá còn có thể tìm thấy một lá dưới khe cửa.
Theo thời gian, cách dùng từ của người xa lạ càng trở nên thô bỉ khó coi hơn, có khi Chu Vọng Thư xem rồi thậm chí sẽ sinh ra ảo giác rằng thật sự có một người muốn tùy ý làm bậy với thân thể của cậu.
Nhưng cậu cũng không hề nảy sinh dục vọng vì điều này. Ham muốn trần trụi không thèm che đậy của đối phương dần dần khiến Chu Vọng Thư thấy mất cả hứng, cậu nhíu mày rút vài lá từ trong đó ném vào máy hủy giấy ở bên cạnh. Sau đó cậu kéo hộc bàn cách gần nhất ra gấp mấy tờ giấy còn lại nhét vào trong vài cuốn sách nằm dưới cùng.
Cậu đóng ngăn bàn lại nghĩ có lẽ tìm một cái tủ có khóa để cất sẽ càng thích hợp hơn.
Vẫn chưa kịp nghĩ gì thêm, cánh cửa phòng khép hờ của Chu Vọng Thư chợt vang lên tiếng gõ cửa. Cậu quay đầu qua, là Hứa Mạn Chi mỉm cười nhẹ nhàng, dịu giọng hỏi cậu: “Thanh Thanh, ăn trái cây nha?”
Cảm giác quỷ dị từ sống lưng Chu Vọng Thư bò lên. Cậu đứng dậy đóng vali trống đẩy qua một bên, nhận dĩa trái cây trong tay Hứa Mạn Chi nói: “Cảm ơn.”
Lúc này cậu mới phát hiện dáng người Hứa Mạn Chi thì ra nhỏ nhắn như vậy. Cô mặc đồ ở nhà, tóc búi lơi phía sau lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh và cần cổ thon dài. Lúc này đang mang dép lê, ánh mắt tự nhiên đối mắt với cậu. Nếu như không phải biết tuổi thật của cô, người ngoài sẽ hiểu lầm bọn họ là anh em cũng không chừng.
Nhưng Hứa Mạn Chi không có ý định đi. Cô nhìn lướt qua vai Chu Vọng Thư vọng vào phòng hỏi: “Thanh Thanh, con đang dọn dẹp à? Có cần dì phụ không?”
Cô tinh mắt nhìn thấy máy hủy giấy, chỉ chỉ: “Máy hủy giấy chưa bật kìa.”
Chu Vọng Thư lập tức biến sắc. Cậu nhúc nhích chặn tầm nhìn của Hứa Mạn Chi, cố sức giữ bình tĩnh: “Cảm ơn đã nhắc, tự tôi có thể làm được.” Cậu vốn muốn đóng cửa luôn nhưng lại nhịn xuống, “Tôi đóng cửa đây.”
Cửa đóng uỳnh lại một tiếng.
Chu Vọng Thư đặt dĩa trái cây sang bên, đi tới trước máy cắt giấy bật công tắc. Tiếng máy khởi động xen lẫn với tiếng giấy bị hủy, những dải giấy vụn rào rào rớt ra.
“Tôi muốn làm em trên ban công. Làm em từ phía sau như một con heo đực cưỡi lên heo cái, cảm thấy hả hê vì thứ mùi hôi nồng nặc bốc lên từ mông và mùi mồ hôi của em.”*
“Tôi muốn bắn tất cả tinh dịch của mình vào trong lỗ nhỏ của em, một giọt cũng không chừa lại. Tôi muốn em ngậm lấy tinh dịch của tôi lên lớp, người ngoài sẽ nghĩ rằng quần em ướt đẫm vì mồ hôi, chỏ có tôi biết trên đó là mùi vị dâm ô do tôi ** em để lại.”
Một tên đàn ông cả ngày chỉ ảo tưởng muốn điên cuồng làm tình với một thiếu niên 14 tuổi, dùng con chữ để phát tiết dục vọng không thể nói cho ai biết, và một người đàn ông không tiếc chặn lại tương lai gia đình cũng phải cưới một người phụ nữ nhỏ hơn mình gần 20 tuổi, trông không kém là bao với con trai mình.
Rốt cuộc là ai không bình thường hơn đây?
HếtLời tác giả:
*Trích từ “Thư tình gửi Nora” – James Augustine, Lý Hoành Vĩ dịch.
Umm, máy hủy giấy là loại gia đình, tính bảo mật không cao, cắt thành từng sợi giấy dài. Cốt truyện yêu câu, đừng nghiên cứu sâu (ôm đầu khóc lóc)
Mấy chương này đều không có Úc Thiên xuất hiện… ừ thì… Nhưng xuất hiện rồi thì sẽ yêu đương ngọt ngào (hả?)
Nắm tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất