Chương 72: Có lợi không chiếm em tưởng anh là Liễu Hạ Huệ chắc?
Trên đường về với Cao Duy, Liêu Thần Hi cứ nghĩ mãi câu “sắp rồi”. Cậu thấy thanh niên này lại nói bậy nói bạ, bọn cậu sống chung còn phải đợi một tháng nữa làm sao mà “sắp” kết hôn được.
Nhưng không thể phủ nhận lần đi dạo này rất có ý nghĩa với Liêu Thần Hi, cậu thức đêm hoàn thành ca khúc đầu tiên trong album.
Chờ cậu ngẩng đầu lên khỏi bản phổ nhạc, cốc cà phê Cao Duy pha cho cậu lúc nửa đêm đã nguội lạnh từ lâu, ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, nhắc nhở cậu một ngày mới đã đến.
Liêu Thần Hi rất hưng phấn, ừng ực tu sạch cốc cà phê nguội lạnh sau đó bắn người lên đàn.
Bởi Liêu Thần Hi không ngủ cả đêm nên Cao Duy ngủ rất nông, nghe thấy tiếng đàn bèn đến phòng sách xem Liêu Thần Hi.
Anh đứng trước cửa, nghe bài nhạc, mỉm cười.
Đợi tới khi Liêu Thần Hi đàn xong Cao Duy mới bước vào, nhìn cái cốc trống rỗng “Ăn cơm không?”
“Ăn không trôi.” Liêu Thần Hi đứng lên chậm rãi xoay người hỏi “Nghe được không? Ổn không?”
“Hay lắm.” Cao Duy ôm eo cậu, hôn cậu một cái, “Đi tắm đi, anh nấu cháo cho em.”
Liêu Thần Hi vỗ mông Cao Duy một cái, cười chạy đi “Hiền thục ghê cơ!”
Cậu đi thẳng vào phòng tắm, đồ ngủ quần lót quăng khắp nơi.
Cao Duy đi sau thu dọn, cảm thấy mình thật sự thành bảo mẫu của cái nhà này rồi.
Trong bữa ăn, Cao Duy bảo Liêu Thần Hi “Quay xong tập “SH” tới là anh phải vào đoàn.”
“Hả? Sắp bấm máy rồi à?” Dạo này cuộc sống Liêu Thần Hi lộn tùng phèo hết cả nên mất khái niệm ngày tháng.
“Ừ, ngày kia ghi “SH”, ngày kìa vào đoàn.” Cao Duy bảo, “Anh hơi lo lắng.”
Liêu Thần Hi cười ha ha, buộc lại chỏm tóc bị tuột trên đỉnh đầu “Anh là thiên vương, thiên vương đấy! Đừng lo quá, cùng lắm là thê thảm* tí thôi!”
*Gốc là 扑街, xuất phát từ tiếng Quảng Đông có nghĩa là xác chết trên đường, ngày nay chỉ việc ngã xuống đường, ngoài ra còn có nghĩa bày tỏ sự xui xẻo như thê thảm, chết thảm, tiêu rồi,…
Cao Duy lườm cậu “Nói gì may mắn chút đê.”
Liêu Thần Hi nhanh chóng nghiêm chỉnh “Yên tâm, anh không sao đâu.”
“Anh nghĩ rồi.” Cao Duy húp một thìa cháo, nhìn cậu bảo, “Nếu mà ngã thật thì cùng lắm cho em làm bảo mẫu, em bao ăn bao ở, nhân tiện giải quyết nhu cầu sinh lý cho anh, cũng ok.”
“… Thôi xin đấy!” Lỗ tai Liêu Thần Hi đỏ bừng, ăn thêm mấy miếng rồi chạy về phòng ngủ ngủ bù.
Từ khi “SH” chỉ còn lại hai CP, trọng trách trên vai Liêu Thần Hi và Cao Duy lại nặng hơn.
Bởi vì Triệu Gia Kỳ nên khiến cho chương trình ăn kha khá gạch đá, nhiều fan CP lo lắng không biết CP nhà mình có phải đang diễn trò thôi hay không, trong chương trình thì thân thiết lắm, mỗi chi tiết nhỏ thôi cũng mờ ám vô cùng nhưng ngoài đời lại chẳng có mối liên hệ nào.
Thậm chí có báo còn đặt ra nghi vấn, thật ra “SH” là một chương trình cố tình chạy theo xu hướng nam nam.
Tuy đây đúng là dự tính ban đầu của chương trình thật nhưng lúc này bị lôi ra ném đá vẫn dẫn đến việc sụt giảm rating, trên các nền tảng mạng xã hội gần như không chê bai thì cũng là tranh cãi.
Ngô Dục Lâm nhìn mà sốt hết cả ruột nhưng y không có tâm trạng đi lo chuyện này, dù sao chuyện này không đến lượt y lo, bên quan hệ công chúng của đài truyền hình chẳng phải đám ăn không ngồi rồi.
Liêu Thần Hi nhìn những bình luận ấy mà giận, trước khi ghi tập mới “SH” bèn đăng một cái video về cuộc sống hằng ngày của mình và Cao Duy, trong video còn bảo “Dạo này đang tập trung sáng tác nhạc, anh Duy thành anh nội trợ đảm đang mất rồi. Cảm ơn “SH” đã gửi người đàn ông này cho em, em nhất định sẽ trân trọng!”
Sau khi cậu đăng video, fan phấn khởi lắm, tất nhiên cũng có anti vào bảo làm màu cho chương trình.
Liêu Thần Hi tức điên, còn Cao Duy không quan tâm lắm.
Cao Duy rất thích chủ đề tập lần này, ghi hình tại phòng gym.
Anh vẫn luôn muốn kéo Liêu Thần Hi đi tập thể hình mà thanh niên này quá lười để đi tập.
Vì lần ghi hình này nên Liêu Thần Hi đã đặc biệt đi mua áo ba lỗ và quần đùi thể thao.
Thay đồ xong Liêu Thần Hi liền tụt hứng, dáng người Cao Duy quá đẹp, cậu không muốn cho người khác nhìn đâu.
“Sao lại muốn quay cái này?” Liêu Thần Hi đau khổ đi cùng Cao Duy vào khu thể hình.
Cao Duy cười cười, ôm Liêu Thần Hi.
Thời gian ghi hình của họ là buổi sáng, ê-kíp chương trình đã hẹn trước nên lúc tới đây không có ai khác ngoài huấn luyện viên.
Nhưng Cao Duy hoàn toàn không để huấn luyện viên tới gần Liêu Thần Hi, như diều hâu bảo vệ mồi, người khác nhìn Thần Hi nhà anh thêm một chút anh cũng không vui.
“Anh chống đẩy, em ngồi lên người anh.” Cao Duy chống hai tay xuống đất, để Liêu Thần Hi ngồi lên lưng mình.
“Anh làm được không?” Liêu Thần Hi vỗ lưng anh, sợ mình ngồi xuống một cái Cao Duy sẽ dập mặt xuống đất mất.
“Thử xem.” Cao Duy quay lại nhìn cậu cười, “Nào.”
Liêu Thần Hi vừa mới đặt mông xuống, Cao Duy đã bất ngờ chuyển động, dễ dàng chống đẩy xong mười cái.
“Để em!” Liêu Thần Hi bảo, “Anh đợi một tí, em đổi tư thế cái.”
Cậu cưỡi lên lưng Cao Duy bảo “Bạch Long mã, chúng ta đi!”
Huấn luyện viên đứng bên cạnh bị bọn cậu chọc cười không ngừng, mãi tới khi Cao Duy lại chống đẩy thêm mười cái mới đề nghị “Hai người biết kiểu chống đẩy mặt đối mặt không?”
Dù Liêu Thần Hi chưa từng ăn thịt lợn thì cũng từng xem heo chạy, đỏ mặt chủ động nằm xuống.
Cao Duy thấy cậu chủ động như thế bèn cười xấu xa nằm trên người cậu.
Anh chống tay xuống đất bảo “Thật ra anh làm cái này không tốt lắm.”
“Anh nói bậy!” Vừa nãy ngồi lên người còn chống đẩy được hai mươi cái không thở dốc chút nào, giờ chống đẩy mặt đối mặt chỉ là trò trẻ con.
“Được rồi, anh bắt đầu đây.” Cao Duy cười dịu dàng nhìn Liêu Thần Hi, sau đó thong thả từ tốn chống đẩy ba cái.
Đến cái thứ tư, Cao Duy đột nhiên đè xuống, hôn luôn lên môi Liêu Thần Hi.
Huấn luyện viên che miệng quay đi chỗ khác cười ầm ầm, người trong ê-kíp chương trình thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cảm thấy rating tập này có bảo đảm rồi.
Liêu Thần Hi trợn tròn mắt, đẩy Cao Duy ra, chỉ vào anh bảo “Anh cố ý phải không?”
Cao Duy không hề né tránh, thẳng thắn đáp lời “Đúng rồi, có lợi không chiếm em tưởng anh là Liễu Hạ Huệ (1) chắc?
“Lưu manh!” Liêu Thần Hi bò dậy chạy tới chỗ máy tập, Cao Duy đuổi theo ôm cậu đi vào cùng.
Cả một tập này, trừ lúc Cao Duy trêu Liêu Thần Hi ở bên ngoài thì những lúc khác đều rất nghiêm túc dạy cậu tập thể hình, đến lúc tập xong Liêu Thần Hi đã mệt đến mức không nhấc nổi chân tay lên nữa.
“Em quá thiếu rèn luyện.” Lúc tắm xong thay quần áo Cao Duy bóp tay cho cậu.
“Em chỉ cần vận động trên giường với anh là đủ rồi, các loại vận động khác xin biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của em!”
Nhưng không thể phủ nhận lần đi dạo này rất có ý nghĩa với Liêu Thần Hi, cậu thức đêm hoàn thành ca khúc đầu tiên trong album.
Chờ cậu ngẩng đầu lên khỏi bản phổ nhạc, cốc cà phê Cao Duy pha cho cậu lúc nửa đêm đã nguội lạnh từ lâu, ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, nhắc nhở cậu một ngày mới đã đến.
Liêu Thần Hi rất hưng phấn, ừng ực tu sạch cốc cà phê nguội lạnh sau đó bắn người lên đàn.
Bởi Liêu Thần Hi không ngủ cả đêm nên Cao Duy ngủ rất nông, nghe thấy tiếng đàn bèn đến phòng sách xem Liêu Thần Hi.
Anh đứng trước cửa, nghe bài nhạc, mỉm cười.
Đợi tới khi Liêu Thần Hi đàn xong Cao Duy mới bước vào, nhìn cái cốc trống rỗng “Ăn cơm không?”
“Ăn không trôi.” Liêu Thần Hi đứng lên chậm rãi xoay người hỏi “Nghe được không? Ổn không?”
“Hay lắm.” Cao Duy ôm eo cậu, hôn cậu một cái, “Đi tắm đi, anh nấu cháo cho em.”
Liêu Thần Hi vỗ mông Cao Duy một cái, cười chạy đi “Hiền thục ghê cơ!”
Cậu đi thẳng vào phòng tắm, đồ ngủ quần lót quăng khắp nơi.
Cao Duy đi sau thu dọn, cảm thấy mình thật sự thành bảo mẫu của cái nhà này rồi.
Trong bữa ăn, Cao Duy bảo Liêu Thần Hi “Quay xong tập “SH” tới là anh phải vào đoàn.”
“Hả? Sắp bấm máy rồi à?” Dạo này cuộc sống Liêu Thần Hi lộn tùng phèo hết cả nên mất khái niệm ngày tháng.
“Ừ, ngày kia ghi “SH”, ngày kìa vào đoàn.” Cao Duy bảo, “Anh hơi lo lắng.”
Liêu Thần Hi cười ha ha, buộc lại chỏm tóc bị tuột trên đỉnh đầu “Anh là thiên vương, thiên vương đấy! Đừng lo quá, cùng lắm là thê thảm* tí thôi!”
*Gốc là 扑街, xuất phát từ tiếng Quảng Đông có nghĩa là xác chết trên đường, ngày nay chỉ việc ngã xuống đường, ngoài ra còn có nghĩa bày tỏ sự xui xẻo như thê thảm, chết thảm, tiêu rồi,…
Cao Duy lườm cậu “Nói gì may mắn chút đê.”
Liêu Thần Hi nhanh chóng nghiêm chỉnh “Yên tâm, anh không sao đâu.”
“Anh nghĩ rồi.” Cao Duy húp một thìa cháo, nhìn cậu bảo, “Nếu mà ngã thật thì cùng lắm cho em làm bảo mẫu, em bao ăn bao ở, nhân tiện giải quyết nhu cầu sinh lý cho anh, cũng ok.”
“… Thôi xin đấy!” Lỗ tai Liêu Thần Hi đỏ bừng, ăn thêm mấy miếng rồi chạy về phòng ngủ ngủ bù.
Từ khi “SH” chỉ còn lại hai CP, trọng trách trên vai Liêu Thần Hi và Cao Duy lại nặng hơn.
Bởi vì Triệu Gia Kỳ nên khiến cho chương trình ăn kha khá gạch đá, nhiều fan CP lo lắng không biết CP nhà mình có phải đang diễn trò thôi hay không, trong chương trình thì thân thiết lắm, mỗi chi tiết nhỏ thôi cũng mờ ám vô cùng nhưng ngoài đời lại chẳng có mối liên hệ nào.
Thậm chí có báo còn đặt ra nghi vấn, thật ra “SH” là một chương trình cố tình chạy theo xu hướng nam nam.
Tuy đây đúng là dự tính ban đầu của chương trình thật nhưng lúc này bị lôi ra ném đá vẫn dẫn đến việc sụt giảm rating, trên các nền tảng mạng xã hội gần như không chê bai thì cũng là tranh cãi.
Ngô Dục Lâm nhìn mà sốt hết cả ruột nhưng y không có tâm trạng đi lo chuyện này, dù sao chuyện này không đến lượt y lo, bên quan hệ công chúng của đài truyền hình chẳng phải đám ăn không ngồi rồi.
Liêu Thần Hi nhìn những bình luận ấy mà giận, trước khi ghi tập mới “SH” bèn đăng một cái video về cuộc sống hằng ngày của mình và Cao Duy, trong video còn bảo “Dạo này đang tập trung sáng tác nhạc, anh Duy thành anh nội trợ đảm đang mất rồi. Cảm ơn “SH” đã gửi người đàn ông này cho em, em nhất định sẽ trân trọng!”
Sau khi cậu đăng video, fan phấn khởi lắm, tất nhiên cũng có anti vào bảo làm màu cho chương trình.
Liêu Thần Hi tức điên, còn Cao Duy không quan tâm lắm.
Cao Duy rất thích chủ đề tập lần này, ghi hình tại phòng gym.
Anh vẫn luôn muốn kéo Liêu Thần Hi đi tập thể hình mà thanh niên này quá lười để đi tập.
Vì lần ghi hình này nên Liêu Thần Hi đã đặc biệt đi mua áo ba lỗ và quần đùi thể thao.
Thay đồ xong Liêu Thần Hi liền tụt hứng, dáng người Cao Duy quá đẹp, cậu không muốn cho người khác nhìn đâu.
“Sao lại muốn quay cái này?” Liêu Thần Hi đau khổ đi cùng Cao Duy vào khu thể hình.
Cao Duy cười cười, ôm Liêu Thần Hi.
Thời gian ghi hình của họ là buổi sáng, ê-kíp chương trình đã hẹn trước nên lúc tới đây không có ai khác ngoài huấn luyện viên.
Nhưng Cao Duy hoàn toàn không để huấn luyện viên tới gần Liêu Thần Hi, như diều hâu bảo vệ mồi, người khác nhìn Thần Hi nhà anh thêm một chút anh cũng không vui.
“Anh chống đẩy, em ngồi lên người anh.” Cao Duy chống hai tay xuống đất, để Liêu Thần Hi ngồi lên lưng mình.
“Anh làm được không?” Liêu Thần Hi vỗ lưng anh, sợ mình ngồi xuống một cái Cao Duy sẽ dập mặt xuống đất mất.
“Thử xem.” Cao Duy quay lại nhìn cậu cười, “Nào.”
Liêu Thần Hi vừa mới đặt mông xuống, Cao Duy đã bất ngờ chuyển động, dễ dàng chống đẩy xong mười cái.
“Để em!” Liêu Thần Hi bảo, “Anh đợi một tí, em đổi tư thế cái.”
Cậu cưỡi lên lưng Cao Duy bảo “Bạch Long mã, chúng ta đi!”
Huấn luyện viên đứng bên cạnh bị bọn cậu chọc cười không ngừng, mãi tới khi Cao Duy lại chống đẩy thêm mười cái mới đề nghị “Hai người biết kiểu chống đẩy mặt đối mặt không?”
Dù Liêu Thần Hi chưa từng ăn thịt lợn thì cũng từng xem heo chạy, đỏ mặt chủ động nằm xuống.
Cao Duy thấy cậu chủ động như thế bèn cười xấu xa nằm trên người cậu.
Anh chống tay xuống đất bảo “Thật ra anh làm cái này không tốt lắm.”
“Anh nói bậy!” Vừa nãy ngồi lên người còn chống đẩy được hai mươi cái không thở dốc chút nào, giờ chống đẩy mặt đối mặt chỉ là trò trẻ con.
“Được rồi, anh bắt đầu đây.” Cao Duy cười dịu dàng nhìn Liêu Thần Hi, sau đó thong thả từ tốn chống đẩy ba cái.
Đến cái thứ tư, Cao Duy đột nhiên đè xuống, hôn luôn lên môi Liêu Thần Hi.
Huấn luyện viên che miệng quay đi chỗ khác cười ầm ầm, người trong ê-kíp chương trình thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cảm thấy rating tập này có bảo đảm rồi.
Liêu Thần Hi trợn tròn mắt, đẩy Cao Duy ra, chỉ vào anh bảo “Anh cố ý phải không?”
Cao Duy không hề né tránh, thẳng thắn đáp lời “Đúng rồi, có lợi không chiếm em tưởng anh là Liễu Hạ Huệ (1) chắc?
“Lưu manh!” Liêu Thần Hi bò dậy chạy tới chỗ máy tập, Cao Duy đuổi theo ôm cậu đi vào cùng.
Cả một tập này, trừ lúc Cao Duy trêu Liêu Thần Hi ở bên ngoài thì những lúc khác đều rất nghiêm túc dạy cậu tập thể hình, đến lúc tập xong Liêu Thần Hi đã mệt đến mức không nhấc nổi chân tay lên nữa.
“Em quá thiếu rèn luyện.” Lúc tắm xong thay quần áo Cao Duy bóp tay cho cậu.
“Em chỉ cần vận động trên giường với anh là đủ rồi, các loại vận động khác xin biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của em!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất