Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 20: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc Phục tùng (19)

Trước Sau
Edit: Phong Nguyệt

Văn Nhiên nghiêm túc nói: "Tôi không hi vọng em ăn đến mức nôn ra như vậy."

"Tôi biết sai rồi, sau này tôi sẽ không cố ăn nữa." Mạnh Miên Đông dè dặt nói, "Anh tha thứ cho tôi được không?"

"Tôi vốn không trách em." Văn Nhiên đột nhiên cảm thấy giọng Mạnh Miên Đông mềm mại vô cùng, khàn khàn nức nở, không giống như mong được tha thứ, mà như đang làm nũng.

Ảo giác à?

Không đợi anh suy nghĩ cẩn thận, Mạnh Miên Đông đã phát hiện nước mắt mình dính lên áo sơmi và áo vest của Văn Nhiên, vội vã cầm khăn lau thấm nước tới lau, vừa dốc sức nói: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi... Xin lỗi, Văn tiên sinh, anh đừng ghét tôi..."

Văn Nhiên đè lại tay Mạnh Miên Đông, rồi buông ra, lắc đầu nói: "Tôi không ghét em, đừng sợ, chỉ dính một chút thôi."

"Nhưng mà... Nhưng mà... Bẩn lắm..." Như cái quần lót tối hôm đó bị mình làm bẩn.

Mạnh Miên Đông không chịu dừng tay, chà lau sạch sẽ mới ném khăn đi.

Áo sơmi của Văn Nhiên bị thấm ướt, gần như trong suốt, đường nét da thịt như ẩn như hiện.

Trái tim Mạnh Miên Đông đập như trống đánh, muốn quay đầu đi, nhưng thân thể không nghe sai khiến.

Cậu ôm cổ anh, mềm giọng nói: "Ôm tôi ra ngoài đi."

Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông ngồi lên sofa, vừa muốn đi gọi điện thoại cho Trần Lật, chợt dừng chân, vạt áo bị níu lấy.

Mạnh Miên Đông một tay ôm gối gấu nâu, một tay níu lấy vạt áo anh, đôi mắt đỏ hoe lộ ra sau chiếc gối ôm: "Đừng đi."

"Tôi không đi, tôi chỉ định gọi điện thoại." Văn Nhiên dứt khoát ngồi xuống, gọi điện cho Trần Lật: "Hủy cuộc họp chiều nay, nhớ trông chừng kỹ cho tôi, có tiến triển gì báo cho tôi ngay."

Văn Nhiên cúp điện thoại, cười khổ: "Trước kia không phải em muốn để Trần Lật đi cúng tuần thứ tư và thứ năm với em sao? Tôi tưởng em không muốn gặp lại tôi."

Rồi anh lập tức chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, nhìn Mạnh Miên Đông nói: "Vụ tôi cưỡng hôn em, tôi xin lỗi, chắc em sợ hãi lắm hả?"

"Thật ra..." Mạnh Miên Đông muốn nói lại thôi, lúc đó quả thực cậu rất sợ, nhưng không phải kháng cự nụ hôn của Văn Nhiên, mà chỉ là sợ tiếp xúc thân mật với người khác thôi.

Văn Nhiên kề môi hôn cậu, rồi nhanh chóng buông ra, sau đó, Văn Nhiên xin lỗi cậu, lại sau đó, Văn Nhiên nói để Trần Lật dẫn cậu đi tái khám, sau đó nữa, Văn Nhiên vứt bỏ cậu, để cậu lẻ loi cô quạnh trong căn phòng chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập của mình.

Rốt cuộc vì sao Văn Nhiên hôn cậu?

"Tôi..." Cơ thể Mạnh Miên Đông vô thức run rẩy.



"Lẽ ra tôi không nên nhắc tới, đừng sợ." Văn Nhiên nói, đứng dậy, muốn ngồi cách xa Mạnh Miên Đông một chút.

Nào ngờ, Mạnh Miên Đông bỗng kéo lấy caravat của anh, hôn lên môi anh.

Tuy anh rất kinh ngạc nhưng cũng tùy ý để Mạnh Miên Đông hôn, Mạnh Miên Đông không chiếm được đáp lại của Văn Nhiên, thất vọng từ bỏ.

Mạnh Miên Đông theo thói quen nghiền nát khoang miệng chưa lành hẳn kia, cả người run rẩy như muốn rã ra tới nơi, cậu cúi thấp đầu, vẫn muốn biết câu trả lời của Văn Nhiên: "Lần trước anh hôn tôi nhưng buông ra tức thì, anh chê bai kỹ thuật hôn của tôi không tốt hay anh không thích con người tôi?"

Văn Nhiên là mối tình đầu của cậu, dù có thất tình, cậu cũng hy vọng có được câu trả lời rõ ràng từ Văn Nhiên.

Văn Nhiên càng ngạc nhiên hơn, suy nghĩ lời của Mạnh Miên Đông, chẳng lẽ Mạnh Miên Đông thích mình?

Không nghe thấy Văn Nhiên trả lời, Mạnh Miên Đông vội vàng nói: "Nếu anh chê kỹ thuật hôn của tôi không tốt, tôi sẽ luyện thật giỏi... Tuy... Tuy tôi không muốn hôn môi với người khác... Nhưng tôi có thể tự mình luyện thật giỏi..."

Làm sao có thể tự luyện hôn một mình?

"Tôi và em cùng luyện tập đi!" Văn Nhiên nâng cằm Mạnh Miên Đông lên, đồng thời ôm người vào lòng, hạ môi xuống.

Mạnh Miên Đông vẫn run rẩy như cũ, làm cho Văn Nhiên cảm thấy mình đang bắt nạt Mạnh Miên Đông, hai tay của cậu lại ôm eo anh không buông.

Văn Nhiên vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng dò xét, đảo quanh khóe miệng Mạnh Miên Đông, chặt chẽ không rời, Mạnh Miên Đông trong ngực anh run rẩy dữ dội hơn, anh không đành lòng, hôn một cái lên mi tâm của cậu rồi thôi.

Mạnh Miên Đông mở hai mắt ra, nói: "Bởi vì chú Tân, tôi rất sợ thân cận với người khác, không phải không muốn hôn môi với anh, anh có thể ra lệnh cho tôi, như vậy tôi sẽ nghe theo."

Nghe vậy, Văn Nhiên đau lòng vừa sợ hãi, Mạnh Miên Đông dám để mình lợi dụng bệnh của cậu để phục vụ cho việc hôn nhau.

"Không sao." Mạnh Miên Đông mỉm cười nói, "Không sao, bởi vì là anh, nên không sao."

Mục đích của mình tiến tới thế giới này là trị hết bệnh rối loạn nhân cách phục tùng cho Mạnh Miên Đông, sao có thể lợi dụng ngược lại chứ?

Mạnh Miên Đông không hề để tâm, thậm chí mỉm cười nói ra, Văn Nhiên đau lòng vô cùng.

Văn Nhiên vuốt tóc cậu, ôn nhu nói: "Chúng ta từ từ tới, tôi sẽ làm em có thói quen gần gũi với tôi."

"Ừm." Mạnh Miên Đông dùng gò má cọ cọ lòng bàn tay Văn Nhiên, "Tôi hy vọng có một ngày có thể thoải mái hôn môi cùng anh" và lên giường với anh.

Lòng bàn tay Văn Nhiên nóng rực, thấp thỏm xác nhận: "Em thích tôi không?"

Mạnh Miên Đông xấu hổ gật đầu nói: "Văn... Văn Nhiên, em thích anh."

"Anh cũng thích em." Văn Nhiên dịu dàng hôn đôi mắt sưng đỏ của Mạnh Miên Đông nói, "Miên Đông, chúng ta bên nhau đi!"

Mạnh Miên Đông kích động ôm chầm lấy thắt lưng Văn Nhiên, rạng rỡ nói: "Em muốn cùng anh bên nhau, em chưa từng yêu ai bao giờ, anh có chán ghét em cái gì cũng không hiểu không?"



Ở thế giới hiện thực, Mạnh Miên Đông là mối tình đầu của Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông cũng thế, vậy nên hiện tại Mạnh Miên Đông muốn để anh thành mối tình đầu lần thứ hai của cậu?

"Anh là mối tình đầu của em, anh vui còn không kịp, sao lại chán ghét em." Trong mắt Văn Nhiên chan chứa ý cười, lại nghe thấy Mạnh Miên Đông rụt rè nói: "Thật ra đó là nụ hôn đầu của em."

Văn Nhiên đương nhiên biết đó là nụ hôn đầu của Mạnh Miên Đông, có điều chính miệng Mạnh Miên Đông thốt ra, càng làm anh vui hơn, nhịn không được ở hôn một cái lên môi Mạnh Miên Đông.

Mạnh Miên Đông nhất thời đỏ mặt, cậu luôn chỉ biết làm theo yêu cầu của người khác, nghe theo khát cầu của người khác, chứ không biểu lộ nội tâm chân thật của mình, rất ít như hôm nay, biểu đạt suy nghĩ với người khác.

Cái này đại khái là xuất phát từ chứng bệnh rối loại nhân cách phục tùng, khi đó bị Văn Nhiên vứt bỏ trong phòng, cậu từng ngẩn ngơ không hiểu sao Văn Nhiên lại đồng ý đưa cậu về nhà, bây giờ ngẫm lại, có lẽ nó bắt nguồn từ bệnh chứng này nhỉ? Bởi vì lúc đó mẹ cậu mất, cậu bị anh trai ức hiếp trước mặt Văn Nhiên, dẫn tới Văn Nhiên thương hại cậu.

Hóa ra cậu phải cảm ơn chứng bệnh này sao?

Mà trong khoảng thời gian này, Văn Nhiên một mực cổ vũ cậu, dẫn dắt cậu nhận biết giá trị tồn tại của mình, chứ không phải chỉ cần đối phương lớn tiếng ra lệnh thì nghe theo vô điều kiện.

Cậu phải cố gắng trị hết bệnh đúng không? Vì Văn Nhiên, cũng vì mình.

Nghĩ đến đây, cậu hỏi ra nghi hoặc từ trước đến giờ của mình: "Anh đồng ý mang em về nhà là do thương hại em ư?"

Văn Nhiên phủ nhận: "Không phải, anh đồng ý mang em về nhà là vì anh nhất kiến chung tình với em, không phải thương hại, anh không tốt bụng như thế, tuyệt đối không thể vì thương hại mà đồng ý mang một người xa lạ về nhà."

Nhất kiến chung tình là lý do thoái thác mà anh sớm đã nghĩ ra, chỉ có nhất kiến chung tình mới có thể hợp lý hóa tất cả hành vi của anh.

Mạnh Miên Đông kỳ quái hỏi: "Nếu anh nhất kiến chung tình với em, vậy sao lại nói không muốn lên giường với em?"

Văn Nhiên giải thích: "Lúc đó em muốn anh dẫn em rời khỏi nhà họ Mạnh, để trả thù lao, em có thể miễn cưỡng lên với anh, nhưng anh không hi vọng em lên giường với anh chỉ vì thù lao..."

"Miên Đông..." Anh kề bên tai cậu nói, phả hơi thở lên tai cậu, "Anh hi vọng em lên giường với anh là do em không kìm lòng nổi muốn kết hợp với anh và có từ đó hưởng thụ khoái cảm."

Mặt Mạnh Miên Đông đỏ như máu, lan đến cổ, xương quai xanh, cuối cùng xuyên qua áo nhung trắng.

Văn Nhiên khẽ cười một tiếng, như có như không chạm môi vào lỗ tai Mạnh Miên Đông, rồi đứng lên.

Mạnh Miên Đông xoắn bện hai tay, đứt quãng nói: "Em... em thích anh... đương nhiên... không kìm lòng nổi muốn... muốn cùng anh kết hợp...kết hợp... em... em cũng tin tưởng... em có thể từ đó hưởng thụ khoái cảm... khoái cảm... nhưng... nhưng em... em rất sợ..."

Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cắn môi: "Anh có thể ra lệnh cho em lên giường với anh."

"Giống như anh đã nói, chúng ta từ từ đến." Văn Nhiên đè gáy Mạnh Miên Đông, để cậu tựa vào ngực mình, "Anh không muốn ép em, anh có đầy đủ kiên nhẫn."

"Ừm, cảm ơn anh." Mạnh Miên Đông nhắm hai mắt lại, yên tâm lắng nghe nhịp tim Văn Nhiên.

Văn Nhiên là người đầu tiên cậu gần gũi mà có thể yên tâm trừ mẹ, cơ mà Văn Nhiên không giống như bà, Văn Nhiên chẳng những làm cậu yên tâm, còn có khả năng làm tim cậu rộn ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau