Chương 22: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc Phục tùng (21)
Edit: Phong Nguyệt
Hai người ăn cơm xong, chẳng bao lâu sau, Mạnh Miên Đông bỗng nhiên che miệng, ngầm bảo Văn Nhiên ôm cậu đến nhà vệ sinh.
Mạnh Miên Đông quỳ xổm trước toilet, nôn liên tục ba bận, nôn sạch toàn bộ thức ăn ban nãy ra.
Mặt cậu phờ phệt, cổ họng bỏng rát.
"Văn Nhiên..." Cậu khàn giọng, nơm nớp nói, "Lần này em không có ăn nhiều, cũng không phải em cố ý."
"Anh biết em không có ăn nhiều, em cũng không cố ý." Văn Nhiên xông vào toilet, đỡ Mạnh Miên Đông đến trước bồn rửa mặt, một tay vịn eo cậu, một tay rót ly nước, đưa cho Mạnh Miên Đông súc miệng.
Mạnh Miên Đông súc xong, đặt ly trên bồn, nhờ dì giúp việc lấy một cái túi nilon, ngoan ngoãn nói: "Dẫn em đến bệnh viện đi!"
Văn Nhiên dùng tay xoa tóc Mạnh Miên Đông, rồi bế cậu lên.
Cơn buồn nôn qua đi, Mạnh Miên Đông mệt đờ người, cậu sợ mình sẽ nôn tiếp làm Văn Nhiên bẩn nên dùng túi nilon che hơn nửa gương mặt, vì thế hơi có chút khó thở.
Văn Nhiên đau lòng vô cùng, anh không thể làm gì, thẳng đến lên xe mới gỡ túi nilon xuống, lại bị Mạnh Miên Đông túm chặt.
Mạnh Miên Đông dùng đôi mắt đen lay láy nhìn Văn Nhiên, khẩn cầu: "Em sợ mình sẽ nôn tiếp, anh đừng lấy nó đi được không?"
Văn Nhiên không muốn ép buộc Mạnh Miên Đông, thở dài: "Nôn tiếp cũng không sao, nôn lên người anh hay nôn lên xe cũng không sao."
Mạnh Miên Đông kiên trì nói: "Không, bẩn lắm."
"Được rồi." Văn Nhiên kéo túi nilon xuống thấp một chút, "Miên Đông, để mũi lộ ra ngoài."
"Ừm." Mạnh Miên Đông ngồi lên ghế, toàn thân căng cứng, hai tay nắm chặt túi nilon.
Với tốc độ lái xe bình thường, chỉ cần mười lăm phút là đến bệnh viện, nhưng Văn Nhiên sợ lái nhanh quá làm Mạnh Miên Đông khó chịu hơn, vậy nên cỡ bốn mươi phút mới tới nơi.
Trước khi ra cửa, Văn Nhiên có ôm Mạnh Miên Đông đi lấy thẻ bảo hiểm y tế, thế nên bây giờ anh ôm Mạnh Miên Đông ngồi lên ghế, dùng thẻ bảo hiểm y tế đăng ký vào máy lấy số thứ tự.
-- Buổi tối không thể sử dụng máy lấy số thứ tự để đăng ký khám gấp.
Sau khi đăng ký xong, Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông đến khoa tiêu hóa.
Trong khoa tiêu hóa có không ít bệnh nhân đang đợi, một tiếng sau mới đến phiên Mạnh Miên Đông.
Sau khi bác sĩ hỏi qua bệnh trạng của Mạnh Miên Đông, kết luận Mạnh Miên Đông bị chứng nôn thần kinh dạ dày, tức là nôn mửa theo thói quen, thuốc chỉ hỗ trợ trị liệu, quan trọng là phải điều chỉnh tâm tình cho tốt.
Cuối cùng, bác sĩ kê cho Mạnh Miên Đông một mớ thuốc bổ sung dinh dưỡng rồi thôi.
Mạnh Miên Đông vì muốn để mình chú ý mới cố ý ăn quá sức, thân thể không chịu nổi, tạo thành áp lực, dẫn tới nôn mửa, lâu dầu biến thành chứng nôn thần kinh dạ dày, xét đến cùng mấu chốt ở trên người mình, hiện nay mấu chốt đã được cởi bỏ, Mạnh Miên Đông chắc chắn sẽ nhanh chóng khỏe lại.
Văn Nhiên nghĩ thế, vừa hối hận vừa tự trách, hôn lên trán Mạnh Miên Đông, nói: "Xin lỗi, chúng ta về nhà đi."
"Không phải lỗi của anh." Mạnh Miên Đông vùi đầu vào lòng Văn Nhiên, "Mang em về nhà đi."
Sau khi về nhà, Văn Nhiên đút Mạnh Miên Đông uống thuốc trước, sau đó ôm cậu lên giường, canh chừng bên người cậu.
Mạnh Miên Đông vẫn giữ khư khư túi nilon, run giọng hỏi: "Văn Nhiên, có phải em là phiền toái không? Từ khi anh gặp em, luôn bị em làm phiền, chẳng có chuyện gì tốt."
Văn Nhiên lắc đầu: "Không phải, em không phải là phiền toái gì cả, gặp được em là chuyện hạnh phúc nhất đời này của anh."
Mạnh Miên Đông thoáng đỏ vành mắt, hít mũi một cái, nói đùa: "Anh nói anh nhất kiến chung tình với em, chắc chắn lúc đó mắt anh có vấn đề rồi."
Văn Nhiên mỉm cười: "Có lẽ ánh mắt của anh cả đời không thể khôi phục được, em có chịu trách nhiệm không?"
"Em sẽ chịu trách nhiệm với anh." Mạnh Miên Đông cảm thấy tốt hơn một chút, khó khăn lấy túi nilon xuống, lát sau cơn buồn nôn lại mãnh liệt ập tới.
Cậu không kịp chuẩn bị, nôn bẩn quần áo của Văn Nhiên, ra giường, vỏ chăn.
Văn Nhiên nhanh chóng rút giấy ra, lau miệng, cằm cho cậu, sau đó cất giọng gọi dì Lưu tới đổi giúp.
Mạnh Miên Đông không ngừng xin lỗi Văn Nhiên: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Văn Nhiên ngăn không được, dứt khoát hôn lên môi Mạnh Miên Đông, làm Mạnh Miên Đông giật nảy mình.
Muốn đổi ra gường, vỏ chăn phải đợi một chút, Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông về phòng mình trước.
Nào ngờ, lưng vừa đặt xuống giường Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông không tự chủ được run lẩy bẩy.
Bởi vì có Văn Nhiên ở đây ư?
Thân thể cậu theo bản năng không dám cùng Văn Nhiên tồn tại ở một nơi riêng tư.
Văn Nhiên thấy thế, trong lòng hiểu rõ, ôm Mạnh Miên Đông ôm lên ghế sofa.
Sau đó, anh lấy khăn nóng lau mặt cho Mạnh Miên Đông, lau xong, Mạnh Miên Đông lại che túi nilon lên mặt.
Văn Nhiên thấp giọng hỏi: "Mấy ngày qua em vẫn làm thế này?"
"Ừm, vậy thì những chỗ khác sẽ không bị bẩn." Mạnh Miên Đông ngốc nghếch nói, "Có phải em thông minh lắm không?"
Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông không phải tìm niềm vui trong nỗi khổ mà thật sự cho rằng đó là ý kiến hay, anh chỉ thấy cảnh Mạnh Miên Đông trùm túi nilon che nửa gương mặt làm trái tim người ta tim như bị đao cắt thôi.
Ngay sau đó, bên tai anh chợt vang lên tiếng thúc giục của Mạnh Miên Đông: "Sao anh còn không nhanh chóng thay quần áo?"
Tất nhiên mặc quần áo dính nước nôn rất khó chịu, nhưng anh không thấy khó chịu chút nào nên không gấp gáp thay, mà chỉ nói: "Em tháo túi nilon xuống, anh sẽ đi thay quần áo, được không?"
"Em... " Khuôn mặt Mạnh Miên Đông tràn đầy lưỡng lự.
Văn Nhiên bỗng nhiên nhận ra lời này giống như đe dọa, không thể nói như vậy, bèn đứng lên nói: "Anh đi thay quần áo."
Mạnh Miên Đông bổ sung: "Anh tắm rửa đi! Bẩn lắm, nhất định phải tắm."
"Không bẩn." Văn Nhiên giơ tay lên vuốt ve mi mắt của Mạnh Miên Đông, "Đến giờ ngủ trưa rồi, hơn nữa em cũng đã mệt mỏi, nhanh ngủ đi, chờ dì Lưu thay xong ra giường và vỏ chăn, anh sẽ ôm em về phòng."
Được sự dịu dàng của Văn Nhiên bao bọc, trong lòng Mạnh Miên Đông tràn đầy áy náy, không biết nên nói gì, liền khép mắt lại.
Rốt cục Văn Nhiên vẫn nghe theo lời Mạnh Miên Đông đi tắm rửa, thay quần áo ở nhà, rồi trở lại bên cạnh cậu, lúc này, ra giường, vỏ chăn đã được đổi xong, Mạnh Miên Đông vẫn chưa ngủ, thế nhưng cậu cố gắng giả bộ ngủ, anh không vạch trần, trái lại ôm Mạnh Miên Đông về phòng.
Anh đặt Mạnh Miên Đông lên giường, dời ghế, đem một quyển sách tới.
Một lát sau, Mạnh Miên Đông nhịn không được duỗi tay, móc lấy ngón tay út của Văn Nhiên.
Văn Nhiên cúi đầu, hôn lên ngón trỏ của cậu trước khi Mạnh Miên Đông thẹn thùng thu tay về.
Trong khi Mạnh Miên Đông bị cơn nôn thần kinh dạ dày hành hạ, Mạnh Ngưng Hạ cũng sứt đầu mẻ trán.
Thành tích của cô rất xuất sắc, luôn trụ ở top 3 trong lớp một thời gian dài, giáo viên các môn đều rất coi trọng cô.
Cô và một nam sinh khác thay phiên nhau giữ hạng hai, hạng ba, nhưng một nữ sinh tên Vương Vân luôn nhất lớp từ khi khai giảng lớp mười tới giờ.
Ở thành tích học tập, cô vô cùng háo thắng, tối nào cũng mơ mình được nhất lớp, cứ mơ như vậy hơn hai năm.
Cô vẫn cố gắng học tập, bốn năm giờ sáng đã có mặt trong lớp học.
Thi giữa kỳ lần này cô vẫn không chiếm được hạng nhất, càng làm cô không cam lòng là Vương Vân giữ hạng nhất chỉ hơn cô một điểm.
Sau kỳ thi giữa kỳ là thi tháng, các thầy cô còn chưa chấm thi xong, giờ ăn trưa, văn phòng không một bóng người, cửa khép hờ, bài thi đang bày trên bàn làm việc.
Lúc nào cô cũng ăn bánh quy, bánh mì để tiết kiệm thời gian.
Trong phòng học chỉ có mình cô, cô vừa làm đề toán, vừa ăn bánh quy, trong lòng đột nhiên toát ra suy nghĩ: Thay đổi đáp án là được rồi, chắc chắn trong văn phòng không có ai.
Suy nghĩ này không đè xuống được, trong lúc cô giãy dụa, hai chân đã bước tới trước cửa văn phòng mất rồi, quả nhiên trong phòng không có ai.
Cô đi vào phòng, bài thi toán đang bày trên bàn giáo viên Toán gần nhất, cô run rẩy, tìm bài thi Vương Vân, thay đáp án của một trong những câu hỏi từ " 0" thành " 10" .
Câu hỏi này năm điểm.
Cô buông bút máy ra, dẫu sau lưng đã đổ một lớp mồ hôi, song cô vẫn ra vẻ thong dong ra khỏi văn phòng, gió đông bắc thổi qua làm cả người cô lạnh cóng.
Cô trở lại phòng học, tiếp tục làm bài, vì bản thân làm chuyện xấu mà có chút chột dạ, nhưng lại có chút sung sướng lạ kỳ.
Hôm sau, chủ nhiệm lớp công bố thành tích kiểm tra tháng, cuối cùng cô cũng được nhất lớp, trớ trêu thay cô chỉ hơn Vương Vân bốn điểm, nếu cô không thay đổi đáp án, chắc chắn không đến lượt cô hạng nhất.
Cô được chủ nhiệm lớp tán thưởng, những người khác cũng ngạc nhiên khi cô có thể vượt mặt Vương Vân, giành lấy hạng nhất lớp.
Cô sa vào sự thỏa mãn hư vinh giả dối, có một ngày, một nam sinh đi ngang qua bàn cô, nhìn cô không chớp mắt nói: "Tớ nhìn thấy."
"Cậu nhìn thấy gì vậy?" Cô không tin lắm, ngày đó cô cũng đã nhìn xung quanh, không hề có người nào khác ngoài cô.
Nam sinh không trả lời cô, hôm sau, cô nhận được tờ giấy: Tớ nhìn thấy trưa hôm đó cậu vào văn phòng sửa bài thi, đó có phải là bài của Vương Vân không? Tớ còn thấy Vương Vân tới tìm giáo viên Toán nói bài thi của cậu ấy bị sửa rồi, bài đó cậu ấy nhớ rất rõ ràng, cậu ấy chắc chắn mình viết "0" mà không phải là "10", hơn nữa câu đó quá đơn giản, xác suất cả lớp sai không đến 10%, Vương Vân không thể nào phạm sai lầm cỏn con như vậy.
Câu kia quả thực quá đơn giản, chẳng qua lúc đó Mạnh Ngưng Hạ hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, từ "0" đổi thành "10" là đáp án dễ đổi nhất với cô.
Ngày thứ ba, cô lại nhận được một tờ giấy: Tớ nhìn thấy rồi. Làm bạn gái của tớ!
Ngày thứ tư, cô lại nhận được tờ giấy: Tớ nhìn thấy rồi. Trưa nay chúng ta hôn nhau đi!
Buổi trưa, cô bị ép hôn nhau cùng nam sinh kia, đó là nụ hôn đầu của cô.
Ngày thứ năm, trùng hợp là thứ sáu, được nghỉ cuối tuần, lúc tan học, một tờ giấy được nhét vào lòng bàn tay của cô, nội dung là: Tớ nhìn thấy rồi. Làm tình với tớ.
Nếu như chuyện sửa đáp án của Vương Vân bị lộ ra ngoài, cô sẽ không còn là học sinh xuất sắc trong mắt mọi người nữa, ánh hào quang ngược lại sẽ trở thành gông xiềng, chứng cứ phạm tội của cô; nếu như thuận theo nam sinh kia, vậy cô sẽ bị ép mất trinh.
Nên làm thế nào mới tốt?
Hai người ăn cơm xong, chẳng bao lâu sau, Mạnh Miên Đông bỗng nhiên che miệng, ngầm bảo Văn Nhiên ôm cậu đến nhà vệ sinh.
Mạnh Miên Đông quỳ xổm trước toilet, nôn liên tục ba bận, nôn sạch toàn bộ thức ăn ban nãy ra.
Mặt cậu phờ phệt, cổ họng bỏng rát.
"Văn Nhiên..." Cậu khàn giọng, nơm nớp nói, "Lần này em không có ăn nhiều, cũng không phải em cố ý."
"Anh biết em không có ăn nhiều, em cũng không cố ý." Văn Nhiên xông vào toilet, đỡ Mạnh Miên Đông đến trước bồn rửa mặt, một tay vịn eo cậu, một tay rót ly nước, đưa cho Mạnh Miên Đông súc miệng.
Mạnh Miên Đông súc xong, đặt ly trên bồn, nhờ dì giúp việc lấy một cái túi nilon, ngoan ngoãn nói: "Dẫn em đến bệnh viện đi!"
Văn Nhiên dùng tay xoa tóc Mạnh Miên Đông, rồi bế cậu lên.
Cơn buồn nôn qua đi, Mạnh Miên Đông mệt đờ người, cậu sợ mình sẽ nôn tiếp làm Văn Nhiên bẩn nên dùng túi nilon che hơn nửa gương mặt, vì thế hơi có chút khó thở.
Văn Nhiên đau lòng vô cùng, anh không thể làm gì, thẳng đến lên xe mới gỡ túi nilon xuống, lại bị Mạnh Miên Đông túm chặt.
Mạnh Miên Đông dùng đôi mắt đen lay láy nhìn Văn Nhiên, khẩn cầu: "Em sợ mình sẽ nôn tiếp, anh đừng lấy nó đi được không?"
Văn Nhiên không muốn ép buộc Mạnh Miên Đông, thở dài: "Nôn tiếp cũng không sao, nôn lên người anh hay nôn lên xe cũng không sao."
Mạnh Miên Đông kiên trì nói: "Không, bẩn lắm."
"Được rồi." Văn Nhiên kéo túi nilon xuống thấp một chút, "Miên Đông, để mũi lộ ra ngoài."
"Ừm." Mạnh Miên Đông ngồi lên ghế, toàn thân căng cứng, hai tay nắm chặt túi nilon.
Với tốc độ lái xe bình thường, chỉ cần mười lăm phút là đến bệnh viện, nhưng Văn Nhiên sợ lái nhanh quá làm Mạnh Miên Đông khó chịu hơn, vậy nên cỡ bốn mươi phút mới tới nơi.
Trước khi ra cửa, Văn Nhiên có ôm Mạnh Miên Đông đi lấy thẻ bảo hiểm y tế, thế nên bây giờ anh ôm Mạnh Miên Đông ngồi lên ghế, dùng thẻ bảo hiểm y tế đăng ký vào máy lấy số thứ tự.
-- Buổi tối không thể sử dụng máy lấy số thứ tự để đăng ký khám gấp.
Sau khi đăng ký xong, Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông đến khoa tiêu hóa.
Trong khoa tiêu hóa có không ít bệnh nhân đang đợi, một tiếng sau mới đến phiên Mạnh Miên Đông.
Sau khi bác sĩ hỏi qua bệnh trạng của Mạnh Miên Đông, kết luận Mạnh Miên Đông bị chứng nôn thần kinh dạ dày, tức là nôn mửa theo thói quen, thuốc chỉ hỗ trợ trị liệu, quan trọng là phải điều chỉnh tâm tình cho tốt.
Cuối cùng, bác sĩ kê cho Mạnh Miên Đông một mớ thuốc bổ sung dinh dưỡng rồi thôi.
Mạnh Miên Đông vì muốn để mình chú ý mới cố ý ăn quá sức, thân thể không chịu nổi, tạo thành áp lực, dẫn tới nôn mửa, lâu dầu biến thành chứng nôn thần kinh dạ dày, xét đến cùng mấu chốt ở trên người mình, hiện nay mấu chốt đã được cởi bỏ, Mạnh Miên Đông chắc chắn sẽ nhanh chóng khỏe lại.
Văn Nhiên nghĩ thế, vừa hối hận vừa tự trách, hôn lên trán Mạnh Miên Đông, nói: "Xin lỗi, chúng ta về nhà đi."
"Không phải lỗi của anh." Mạnh Miên Đông vùi đầu vào lòng Văn Nhiên, "Mang em về nhà đi."
Sau khi về nhà, Văn Nhiên đút Mạnh Miên Đông uống thuốc trước, sau đó ôm cậu lên giường, canh chừng bên người cậu.
Mạnh Miên Đông vẫn giữ khư khư túi nilon, run giọng hỏi: "Văn Nhiên, có phải em là phiền toái không? Từ khi anh gặp em, luôn bị em làm phiền, chẳng có chuyện gì tốt."
Văn Nhiên lắc đầu: "Không phải, em không phải là phiền toái gì cả, gặp được em là chuyện hạnh phúc nhất đời này của anh."
Mạnh Miên Đông thoáng đỏ vành mắt, hít mũi một cái, nói đùa: "Anh nói anh nhất kiến chung tình với em, chắc chắn lúc đó mắt anh có vấn đề rồi."
Văn Nhiên mỉm cười: "Có lẽ ánh mắt của anh cả đời không thể khôi phục được, em có chịu trách nhiệm không?"
"Em sẽ chịu trách nhiệm với anh." Mạnh Miên Đông cảm thấy tốt hơn một chút, khó khăn lấy túi nilon xuống, lát sau cơn buồn nôn lại mãnh liệt ập tới.
Cậu không kịp chuẩn bị, nôn bẩn quần áo của Văn Nhiên, ra giường, vỏ chăn.
Văn Nhiên nhanh chóng rút giấy ra, lau miệng, cằm cho cậu, sau đó cất giọng gọi dì Lưu tới đổi giúp.
Mạnh Miên Đông không ngừng xin lỗi Văn Nhiên: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Văn Nhiên ngăn không được, dứt khoát hôn lên môi Mạnh Miên Đông, làm Mạnh Miên Đông giật nảy mình.
Muốn đổi ra gường, vỏ chăn phải đợi một chút, Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông về phòng mình trước.
Nào ngờ, lưng vừa đặt xuống giường Văn Nhiên, Mạnh Miên Đông không tự chủ được run lẩy bẩy.
Bởi vì có Văn Nhiên ở đây ư?
Thân thể cậu theo bản năng không dám cùng Văn Nhiên tồn tại ở một nơi riêng tư.
Văn Nhiên thấy thế, trong lòng hiểu rõ, ôm Mạnh Miên Đông ôm lên ghế sofa.
Sau đó, anh lấy khăn nóng lau mặt cho Mạnh Miên Đông, lau xong, Mạnh Miên Đông lại che túi nilon lên mặt.
Văn Nhiên thấp giọng hỏi: "Mấy ngày qua em vẫn làm thế này?"
"Ừm, vậy thì những chỗ khác sẽ không bị bẩn." Mạnh Miên Đông ngốc nghếch nói, "Có phải em thông minh lắm không?"
Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông không phải tìm niềm vui trong nỗi khổ mà thật sự cho rằng đó là ý kiến hay, anh chỉ thấy cảnh Mạnh Miên Đông trùm túi nilon che nửa gương mặt làm trái tim người ta tim như bị đao cắt thôi.
Ngay sau đó, bên tai anh chợt vang lên tiếng thúc giục của Mạnh Miên Đông: "Sao anh còn không nhanh chóng thay quần áo?"
Tất nhiên mặc quần áo dính nước nôn rất khó chịu, nhưng anh không thấy khó chịu chút nào nên không gấp gáp thay, mà chỉ nói: "Em tháo túi nilon xuống, anh sẽ đi thay quần áo, được không?"
"Em... " Khuôn mặt Mạnh Miên Đông tràn đầy lưỡng lự.
Văn Nhiên bỗng nhiên nhận ra lời này giống như đe dọa, không thể nói như vậy, bèn đứng lên nói: "Anh đi thay quần áo."
Mạnh Miên Đông bổ sung: "Anh tắm rửa đi! Bẩn lắm, nhất định phải tắm."
"Không bẩn." Văn Nhiên giơ tay lên vuốt ve mi mắt của Mạnh Miên Đông, "Đến giờ ngủ trưa rồi, hơn nữa em cũng đã mệt mỏi, nhanh ngủ đi, chờ dì Lưu thay xong ra giường và vỏ chăn, anh sẽ ôm em về phòng."
Được sự dịu dàng của Văn Nhiên bao bọc, trong lòng Mạnh Miên Đông tràn đầy áy náy, không biết nên nói gì, liền khép mắt lại.
Rốt cục Văn Nhiên vẫn nghe theo lời Mạnh Miên Đông đi tắm rửa, thay quần áo ở nhà, rồi trở lại bên cạnh cậu, lúc này, ra giường, vỏ chăn đã được đổi xong, Mạnh Miên Đông vẫn chưa ngủ, thế nhưng cậu cố gắng giả bộ ngủ, anh không vạch trần, trái lại ôm Mạnh Miên Đông về phòng.
Anh đặt Mạnh Miên Đông lên giường, dời ghế, đem một quyển sách tới.
Một lát sau, Mạnh Miên Đông nhịn không được duỗi tay, móc lấy ngón tay út của Văn Nhiên.
Văn Nhiên cúi đầu, hôn lên ngón trỏ của cậu trước khi Mạnh Miên Đông thẹn thùng thu tay về.
Trong khi Mạnh Miên Đông bị cơn nôn thần kinh dạ dày hành hạ, Mạnh Ngưng Hạ cũng sứt đầu mẻ trán.
Thành tích của cô rất xuất sắc, luôn trụ ở top 3 trong lớp một thời gian dài, giáo viên các môn đều rất coi trọng cô.
Cô và một nam sinh khác thay phiên nhau giữ hạng hai, hạng ba, nhưng một nữ sinh tên Vương Vân luôn nhất lớp từ khi khai giảng lớp mười tới giờ.
Ở thành tích học tập, cô vô cùng háo thắng, tối nào cũng mơ mình được nhất lớp, cứ mơ như vậy hơn hai năm.
Cô vẫn cố gắng học tập, bốn năm giờ sáng đã có mặt trong lớp học.
Thi giữa kỳ lần này cô vẫn không chiếm được hạng nhất, càng làm cô không cam lòng là Vương Vân giữ hạng nhất chỉ hơn cô một điểm.
Sau kỳ thi giữa kỳ là thi tháng, các thầy cô còn chưa chấm thi xong, giờ ăn trưa, văn phòng không một bóng người, cửa khép hờ, bài thi đang bày trên bàn làm việc.
Lúc nào cô cũng ăn bánh quy, bánh mì để tiết kiệm thời gian.
Trong phòng học chỉ có mình cô, cô vừa làm đề toán, vừa ăn bánh quy, trong lòng đột nhiên toát ra suy nghĩ: Thay đổi đáp án là được rồi, chắc chắn trong văn phòng không có ai.
Suy nghĩ này không đè xuống được, trong lúc cô giãy dụa, hai chân đã bước tới trước cửa văn phòng mất rồi, quả nhiên trong phòng không có ai.
Cô đi vào phòng, bài thi toán đang bày trên bàn giáo viên Toán gần nhất, cô run rẩy, tìm bài thi Vương Vân, thay đáp án của một trong những câu hỏi từ " 0" thành " 10" .
Câu hỏi này năm điểm.
Cô buông bút máy ra, dẫu sau lưng đã đổ một lớp mồ hôi, song cô vẫn ra vẻ thong dong ra khỏi văn phòng, gió đông bắc thổi qua làm cả người cô lạnh cóng.
Cô trở lại phòng học, tiếp tục làm bài, vì bản thân làm chuyện xấu mà có chút chột dạ, nhưng lại có chút sung sướng lạ kỳ.
Hôm sau, chủ nhiệm lớp công bố thành tích kiểm tra tháng, cuối cùng cô cũng được nhất lớp, trớ trêu thay cô chỉ hơn Vương Vân bốn điểm, nếu cô không thay đổi đáp án, chắc chắn không đến lượt cô hạng nhất.
Cô được chủ nhiệm lớp tán thưởng, những người khác cũng ngạc nhiên khi cô có thể vượt mặt Vương Vân, giành lấy hạng nhất lớp.
Cô sa vào sự thỏa mãn hư vinh giả dối, có một ngày, một nam sinh đi ngang qua bàn cô, nhìn cô không chớp mắt nói: "Tớ nhìn thấy."
"Cậu nhìn thấy gì vậy?" Cô không tin lắm, ngày đó cô cũng đã nhìn xung quanh, không hề có người nào khác ngoài cô.
Nam sinh không trả lời cô, hôm sau, cô nhận được tờ giấy: Tớ nhìn thấy trưa hôm đó cậu vào văn phòng sửa bài thi, đó có phải là bài của Vương Vân không? Tớ còn thấy Vương Vân tới tìm giáo viên Toán nói bài thi của cậu ấy bị sửa rồi, bài đó cậu ấy nhớ rất rõ ràng, cậu ấy chắc chắn mình viết "0" mà không phải là "10", hơn nữa câu đó quá đơn giản, xác suất cả lớp sai không đến 10%, Vương Vân không thể nào phạm sai lầm cỏn con như vậy.
Câu kia quả thực quá đơn giản, chẳng qua lúc đó Mạnh Ngưng Hạ hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, từ "0" đổi thành "10" là đáp án dễ đổi nhất với cô.
Ngày thứ ba, cô lại nhận được một tờ giấy: Tớ nhìn thấy rồi. Làm bạn gái của tớ!
Ngày thứ tư, cô lại nhận được tờ giấy: Tớ nhìn thấy rồi. Trưa nay chúng ta hôn nhau đi!
Buổi trưa, cô bị ép hôn nhau cùng nam sinh kia, đó là nụ hôn đầu của cô.
Ngày thứ năm, trùng hợp là thứ sáu, được nghỉ cuối tuần, lúc tan học, một tờ giấy được nhét vào lòng bàn tay của cô, nội dung là: Tớ nhìn thấy rồi. Làm tình với tớ.
Nếu như chuyện sửa đáp án của Vương Vân bị lộ ra ngoài, cô sẽ không còn là học sinh xuất sắc trong mắt mọi người nữa, ánh hào quang ngược lại sẽ trở thành gông xiềng, chứng cứ phạm tội của cô; nếu như thuận theo nam sinh kia, vậy cô sẽ bị ép mất trinh.
Nên làm thế nào mới tốt?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất