Chương 3: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc Phục tùng (2)
Edit: Phong NguyệtỞ thế giới Mạnh Miên Đông chết đang rét đậm, nhìn qua như đang ngủ đông.
Mạnh Miên Đông xuất thân là cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện, người thân nhất cũng chỉ có mỗi Văn Nhiên.
Vì vậy, sau khi cảnh sát điều tra xong xuôi, xác nhận Mạnh Miên Đông thật sự nhảy lầu tự sát đã để Văn Nhiên lãnh thi thể Mạnh Miên Đông về nhà.
Trên thi thể lạnh lẽo từ từ xuất hiện các lớp thi ban, Văn Nhiên ôm cậu vào nhà, đặt lên giường, chờ bảy ngày mới hạ táng.
Trong bảy ngày này, Văn Nhiên không hề bước vào công ty một bước, anh luôn trông chừng Mạnh Miên Đông, nấu cơm cho cậu, gọt trái cây cho cậu, tắm táp cho cậu, rảnh rỗi thì ôm cậu trò chuyện.
Thi thể của cậu thủy chung không đáp lại.
Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông có thói quen ghi nhật ký, vất vả lắm mới tìm thấy quyển nhật ký dày cộm trong góc tủ quần áo, anh đọc kỹ từng trang, mới phát hiện cậu mắc chứng trầm cảm.
Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông yêu nhau năm năm, ở chung bốn năm rưỡi, vốn nên hiểu Mạnh Miên Đông nhất, thế mà anh không phát hiện nửa năm trước cậu mắc bệnh.
Ngòi nổ của căn bệnh là công việc không suôn sẻ, song nguyên nhân trực tiếp là cậu bị bắt nạt ở trường học.
Thân là người yêu chung sống với Mạnh Miên Đông, lại hoàn toàn không hay không biết, thậm chí anh còn kiến nghị cậu về trường học học bồi dưỡng.
Là anh gián tiếp hại chết cậu.
Nửa năm này, anh bận…gây dựng sự nghiệp, anh đã làm gì cho cậu?
Mỗi ngày làm bữa sáng? Cũng chỉ vài ba miếng sandwich, cơm chiên, bánh chẻo, hoành thánh, cháo mà thôi.
Anh không hề làm những thứ khác, ngay cả công việc nhà cũng giao hết cho cậu.
Tần suất làm tình thì không giảm, lượng áo mưa trong nửa năm nay không ít hơn lúc trước bao nhiêu.
Anh cười tự giễu, tắm cho mình và cậu xong, liền lên giường, ôm lấy thi thể cậu.
Thi thể bắt đầu thối rửa, anh luyến tiếc buông ra.
May mà bây giờ là mùa đông, lỡ như là mùa hè chắc có lẽ đã có giòi bọ mất rồi.
Anh hạ một nụ hôn xuống cánh môi cứng ngắt của Mạnh Miên Đông, đè ót cậu, để cậu tựa vào lòng anh.
“Rốp” một tiếng, xương cổ của Mạnh Miên Đông nứt ra ư?
Anh đau lòng vuốt ve xương cổ Mạnh Miên Đông, thấp giọng nói: “Miên Đông, xin lỗi.”
Từ “Xin lỗi” này bật ra, anh không khỏi đỏ vành mắt, lời xin lỗi đâu chỉ làm gãy xương cổ Mạnh Miên Đông?
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Anh xin lỗi rất nhiều lần, sau cùng, nghẹn ngào nói, “Miên Đông, anh rất nhớ em.”
Đúng vậy, anh rất nhớ Mạnh Miên Đông, nhớ đến nỗi muốn đi theo cậu.
Bây giờ không được, công ty dùng sinh mệnh của Mạnh Miên Đông đánh đổi chưa thành công, anh cũng chưa báo thù cho cậu.
Ngày kế chính là cúng tuần của cậu, anh tìm một vị trí phong thủy tốt chôn cất cậu, lại tìm ni cô, đạo cô, đạo sĩ, hòa thượng tung kinh siêu độ cho cậu, rồi bắt tay đối phó từng kẻ hà hiếp Mạnh Miên Đông.
Anh điều tra cặn kẽ những người này, nắm nhược điểm của họ trong tay, âm thầm phát tán cho mọi người biết, ngoại trừ vị thiếu gia bắt nạt Mạnh Miên Đông nhiều nhất.
Thiếu gia này trước mắt anh không thể động đến, chỉ có thể tạm thời án binh bất động.
Làm xong những thứ này, anh quay lại công ty.
Anh không về nhà, tắm rửa quần áo và đồ dùng hàng ngày đều nhờ thư ký về lấy.
Thư ký mang theo quần áo và đồ dùng quay lại vẻ mặt vô cùng kỳ quái, anh biết chắc chắn mùi xác chết trong phòng đã hù dọa hắn, song anh không giải thích gì cả.
Mọi người trong công ty đều biết anh và người yêu rất ngọt ngào nhưng không ai biết người yêu của anh đã chết.
Anh không muốn mở miệng nói ra chuyện Mạnh Miên Đông đã chết, tựa như chỉ cần không nói, Mạnh Miên Đông có thể còn sống vậy.
Từ đó về sau, anh triệt để biến thành một người cuồng công việc, ngày nào cũng làm hơn hai mươi tiếng.
Anh không có thời gian để chơi bời, không có thời gian tiêu khiển, càng không có ý định tìm người khác để yêu, lúc không chịu nỗi, bất đắc dĩ phải thủ dâm đều nghĩ đến bản thân Mạnh Miên Đông khi còn sống.
Đối với anh mà nói, Mạnh Miên Đông chết, anh cũng trở thành một cái xác không hồn, không ai có thể bì được một phần của cậu.
Khi Mạnh Miên Đông qua đời, cậu hai mươi tám, anh hai mươi chín.
Ba năm sau, Mạnh Miên Đông minh thọ ba mươi mốt, anh ba mươi hai.
Công ty của anh rốt cuộc cũng phất lên.
Anh kết thúc công việc sớm, đẩy tất cả xã giao, bay chuyến bay sớm nhất về nước, đến nghĩa trang thăm viếng Mạnh Miên Đông.
Anh mặc một bộ tây trang, tay cầm một bó hoa hồng đỏ, cùng với một túi vật phẩm, bia rượu, phờ phạc quỳ xuống mộ của Mạnh Miên Đông.
Anh đặt hoa hồng đỏ trước mộ phần, bày cống phẩm ra, thắp nhang, sau đó mở một lon bia ra uống.
Một lon lại một lon, xung quanh mộ phần của Mạnh Miên Đông chất đầy vỏ lon.
Anh uống đến say mèm, chỉ vào mộ bia lớn tiếng hỏi: “Không phải em không thích anh uống rượu à? Sao em không mắng anh?”
Mộ bia đương nhiên không thể lên tiếng, thi thể Mạnh Miên Đông phía dưới cũng chỉ có một hũ tro, cũng không thể lên tiếng.
Anh hát một bài hát, vừa khóc vừa gào, sau một lúc say rượu, an tĩnh ngồi trước mộ bia, nói về ba năm nay của anh.
Chưa nói xong, trời đã đen, nhân viên quản lý đi tới khuyên nhủ: “Tiên sinh, ngày mai anh hãy trở lại! Buổi tối âm khí nặng.”
Anh lắc đầu, lại nghe nhân viên nghĩa trang nói: “Theo quy định của chúng tôi, buổi tối không thể để người ở lại.”
Anh lấy vài tờ tiền mặt trong túi ra, đưa cho nhân viên nghĩa trang, khàn giọng nói: “Cậu xem như chưa thấy tôi có được không?”
Nhân viên lại khuyên thêm vài câu, cảm thấy không khuyên nổi anh, thế là nhận tiền rời đi mất.
Lát sau, nhân viên mang một ly nước nóng tới đưa cho anh, tức thì thấy anh đem nước nóng tưới lên trên mộ bia, thâm tình hỏi: “Miên Đông, em lạnh lắm phải không? Hai ngày nữa là ngày giỗ của em rồi, lúc em đi…”
Nhân viên nghe thấy anh bỗng nhiên cười một tiếng: “Lúc em đi trời hình như lạnh hơn thì phải? Sao em lại mặc đồ ngủ? Được rồi, có phải em thích nó không? Em sống lại đi, anh sẽ mua thêm mấy bộ cho em, chịu không?”
Nhân viên càng hoảng sợ, vội vã rời đi, cả ly cũng quên lấy lại.
Văn Nhiên không chú ý tới hắn, anh vứt ly sang một bên, ôm lấy mộ bia lạnh như băng, thủ thỉ về ba năm qua của mình.
Anh nói suốt cả đêm, đến tảng sáng, mới mệt mỏi rã rời ngủ quên, người khác tới tảo mộ nhìn thấy, còn tưởng anh là xác chết, hoảng sợ, báo cho nhân viên nghĩa trang hay.
Anh bị cảnh sát đánh thức, đứng dậy, đợi mọi người thấy rõ tướng mạo của anh, càng giật mình hơn.
Anh là doanh nhân trẻ xuất sắc trong nước, mấy ngày nay tin tức về công ty niêm yết trên sàn giao dịch New York luôn ở đầu đề mỗi trang báo lớn và cả bảng tin sáng trưa chiều tối trên đài truyền hình lớn.
Anh tao nhã xin lỗi vì quầy rầy đến mọi người, sau đó rời khỏi nghĩa trang.
Anh muốn tìm tên thiếu gia nhà giàu kia trả thù.
Muốn mạng hắn đương nhiên dễ dàng, khó là làm sao để hắn sống không bằng chết.
Anh dùng thêm gần một năm thu mua sản nghiệp nhà hắn, cho hắn từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Chuyện đằng sau anh không có hứng thú, theo tính tình của tên này không có khả năng đông sơn tái khởi.
Anh vẫn là tên cuồng công việc, mơ mơ hồ hồ đợi ngày giỗ năm thứ tư của cậu.
Còn có mười ngày, anh quyết định nhảy xuống sân thượng tự sát, giống như cậu đã từng.
Anh viết di chúc, bàn giao công ty lại cho em trai, cũng chính là tổng giám đốc đương nhiệm, tất cả tiền mặt của anh đều quyên góp cho cô nhi viện mà Mạnh Miên Đông từng sống.
Ngày thứ ba đếm ngược, anh về nhà, bởi vì một thời gian không được thoáng khí, nên khi mở cửa một cái, mùi vị hôi thối lập tức ập vào mũi.
Bốn năm, sắp bốn năm qua rồi, mùi xác chết gay hơn lúc trước nhiều.
Anh không để ý, tắm xong, nằm lên nơi từng đặt thi thể cậu, lấp đầy cái vị trí trống rỗng đó.
Anh dang tay, tạo thành một vòng, ôm không khí, tựa như đang ôm Mạnh Miên Đông.
Anh cẩn thận nhớ lại quá khứ của mình và Mạnh Miên Đông, cực kỳ hối hận vì không chăm sóc cậu cho tốt.
Ngày cuối cùng, lúc anh chuẩn bị đâu vào đấy, lúc sắp lên sân thượng, bất ngờ nhận được một cú điện thoại quỷ dị.
Giọng nữ bên đầu dây kia nhiệt tình nói: “Tiên sinh có chuyện gì muốn vãn hồi không? Bổn công ty tận lực vì ngài phục vụ.”
Giả sử đổi lại Mạnh Miên Đông còn sống, anh nhất định sẽ không kiên nhẫn nghe cú điện thoại không rõ nguồn gốc này.
Có điều Mạnh Miên Đông mất rồi, anh nghe thấy mình ma xui quỷ khiến nói: “Tôi muốn người yêu tôi sống lại.”
Giọng nữ bên kia nói: “Xin anh mang tên họ, ngày sinh tháng để của người yêu nói cho tôi biết.”
Anh cũng ngây ngốc trả lời từng thứ một.
“Tiên sinh xin ngài chờ một chút.” Một lát sau, giọng nữ nói, “Người yêu ngài chết vì trầm cảm, sau khi chết hồn phách rải rác khắp nơi, nếu ngài muốn người yêu sống lại, phải đến các thế giới khác nhau thu thập hồn phách, khi nào đủ chúng tôi sẽ đảo ngược thời gian để phục vụ cho ngài, phí hơi cao, nhưng có nhiều gói khác nhau để ngài lựa chọn, chúng tôi có thể cho ngài trả góp, sau đây là chi tiết các gói phục vụ, gói thứ nhất…”
Giọng nữ kia giảng giải các nội dung cho anh, anh không chờ nổi mà ngắt lời: “Tôi muốn gói tốt nhất nhanh nhất, phí đắt cũng không sao.”
Ngẫm lại thấy mình điên rồi, vậy mà đi tin cái sự việc quái quỷ này.
Nghĩ thì nghĩ vậy, anh vẫn không rề rà mà gửi tiền vào tài khoản bên kia, dẫu đây là toàn bộ tiền mặt của anh, kể cả tiền bán xe.
Nếu chỉ là một âm mưu, vậy thì anh không còn tiền để quyên góp cho cô nhi viện nữa.
Nhưng anh muốn gặp Mạnh Miên Đông một lần, anh không thể buông tha bất kỳ cơ hội nào.
Sau khi chuyển khoản thành công, trong đầu anh vang lên một thanh âm cứng ngắc: “Chào ngài, Văn tiên sinh, hệ thống 001 vì ngài phục vụ, dựa theo gói phục vụ ngài mua, ba giây sau ngài sẽ xuất phát đến thế giới hồn phách người yêu của ngài đang ở, thời gian đếm ngược bắt đầu, ba, hai, một…”
Đên khi tiếng đếm kết thúc, trước mắt anh xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, ngay sau đó, trong đầu của anh dung nhập mọi lượng thông tin về Mạnh Miên Đông và anh ở thế giới này.
Miên Đông của anh ở thế giới này mắc hội chứng phục tùng, cuộc sống không tốt lành gì cho cam.
Không lâu sau, anh thấy Mạnh Miên Đông quỳ trên mặt đất, trên người khoác một chiếc áo lông dài đầy bụi bặm, bóng lưng vẫn gầy gò như cũ.
Anh nhịn không được đi tới trước mặt Mạnh Miên Đông, đỡ cậu lên, ôn nhu nói: “Em là Miên Đông phải không? Chào em, tôi tên Văn Nhiên.”
Miên Đông, anh tới đón em đây.
Mạnh Miên Đông xuất thân là cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện, người thân nhất cũng chỉ có mỗi Văn Nhiên.
Vì vậy, sau khi cảnh sát điều tra xong xuôi, xác nhận Mạnh Miên Đông thật sự nhảy lầu tự sát đã để Văn Nhiên lãnh thi thể Mạnh Miên Đông về nhà.
Trên thi thể lạnh lẽo từ từ xuất hiện các lớp thi ban, Văn Nhiên ôm cậu vào nhà, đặt lên giường, chờ bảy ngày mới hạ táng.
Trong bảy ngày này, Văn Nhiên không hề bước vào công ty một bước, anh luôn trông chừng Mạnh Miên Đông, nấu cơm cho cậu, gọt trái cây cho cậu, tắm táp cho cậu, rảnh rỗi thì ôm cậu trò chuyện.
Thi thể của cậu thủy chung không đáp lại.
Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông có thói quen ghi nhật ký, vất vả lắm mới tìm thấy quyển nhật ký dày cộm trong góc tủ quần áo, anh đọc kỹ từng trang, mới phát hiện cậu mắc chứng trầm cảm.
Văn Nhiên và Mạnh Miên Đông yêu nhau năm năm, ở chung bốn năm rưỡi, vốn nên hiểu Mạnh Miên Đông nhất, thế mà anh không phát hiện nửa năm trước cậu mắc bệnh.
Ngòi nổ của căn bệnh là công việc không suôn sẻ, song nguyên nhân trực tiếp là cậu bị bắt nạt ở trường học.
Thân là người yêu chung sống với Mạnh Miên Đông, lại hoàn toàn không hay không biết, thậm chí anh còn kiến nghị cậu về trường học học bồi dưỡng.
Là anh gián tiếp hại chết cậu.
Nửa năm này, anh bận…gây dựng sự nghiệp, anh đã làm gì cho cậu?
Mỗi ngày làm bữa sáng? Cũng chỉ vài ba miếng sandwich, cơm chiên, bánh chẻo, hoành thánh, cháo mà thôi.
Anh không hề làm những thứ khác, ngay cả công việc nhà cũng giao hết cho cậu.
Tần suất làm tình thì không giảm, lượng áo mưa trong nửa năm nay không ít hơn lúc trước bao nhiêu.
Anh cười tự giễu, tắm cho mình và cậu xong, liền lên giường, ôm lấy thi thể cậu.
Thi thể bắt đầu thối rửa, anh luyến tiếc buông ra.
May mà bây giờ là mùa đông, lỡ như là mùa hè chắc có lẽ đã có giòi bọ mất rồi.
Anh hạ một nụ hôn xuống cánh môi cứng ngắt của Mạnh Miên Đông, đè ót cậu, để cậu tựa vào lòng anh.
“Rốp” một tiếng, xương cổ của Mạnh Miên Đông nứt ra ư?
Anh đau lòng vuốt ve xương cổ Mạnh Miên Đông, thấp giọng nói: “Miên Đông, xin lỗi.”
Từ “Xin lỗi” này bật ra, anh không khỏi đỏ vành mắt, lời xin lỗi đâu chỉ làm gãy xương cổ Mạnh Miên Đông?
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Anh xin lỗi rất nhiều lần, sau cùng, nghẹn ngào nói, “Miên Đông, anh rất nhớ em.”
Đúng vậy, anh rất nhớ Mạnh Miên Đông, nhớ đến nỗi muốn đi theo cậu.
Bây giờ không được, công ty dùng sinh mệnh của Mạnh Miên Đông đánh đổi chưa thành công, anh cũng chưa báo thù cho cậu.
Ngày kế chính là cúng tuần của cậu, anh tìm một vị trí phong thủy tốt chôn cất cậu, lại tìm ni cô, đạo cô, đạo sĩ, hòa thượng tung kinh siêu độ cho cậu, rồi bắt tay đối phó từng kẻ hà hiếp Mạnh Miên Đông.
Anh điều tra cặn kẽ những người này, nắm nhược điểm của họ trong tay, âm thầm phát tán cho mọi người biết, ngoại trừ vị thiếu gia bắt nạt Mạnh Miên Đông nhiều nhất.
Thiếu gia này trước mắt anh không thể động đến, chỉ có thể tạm thời án binh bất động.
Làm xong những thứ này, anh quay lại công ty.
Anh không về nhà, tắm rửa quần áo và đồ dùng hàng ngày đều nhờ thư ký về lấy.
Thư ký mang theo quần áo và đồ dùng quay lại vẻ mặt vô cùng kỳ quái, anh biết chắc chắn mùi xác chết trong phòng đã hù dọa hắn, song anh không giải thích gì cả.
Mọi người trong công ty đều biết anh và người yêu rất ngọt ngào nhưng không ai biết người yêu của anh đã chết.
Anh không muốn mở miệng nói ra chuyện Mạnh Miên Đông đã chết, tựa như chỉ cần không nói, Mạnh Miên Đông có thể còn sống vậy.
Từ đó về sau, anh triệt để biến thành một người cuồng công việc, ngày nào cũng làm hơn hai mươi tiếng.
Anh không có thời gian để chơi bời, không có thời gian tiêu khiển, càng không có ý định tìm người khác để yêu, lúc không chịu nỗi, bất đắc dĩ phải thủ dâm đều nghĩ đến bản thân Mạnh Miên Đông khi còn sống.
Đối với anh mà nói, Mạnh Miên Đông chết, anh cũng trở thành một cái xác không hồn, không ai có thể bì được một phần của cậu.
Khi Mạnh Miên Đông qua đời, cậu hai mươi tám, anh hai mươi chín.
Ba năm sau, Mạnh Miên Đông minh thọ ba mươi mốt, anh ba mươi hai.
Công ty của anh rốt cuộc cũng phất lên.
Anh kết thúc công việc sớm, đẩy tất cả xã giao, bay chuyến bay sớm nhất về nước, đến nghĩa trang thăm viếng Mạnh Miên Đông.
Anh mặc một bộ tây trang, tay cầm một bó hoa hồng đỏ, cùng với một túi vật phẩm, bia rượu, phờ phạc quỳ xuống mộ của Mạnh Miên Đông.
Anh đặt hoa hồng đỏ trước mộ phần, bày cống phẩm ra, thắp nhang, sau đó mở một lon bia ra uống.
Một lon lại một lon, xung quanh mộ phần của Mạnh Miên Đông chất đầy vỏ lon.
Anh uống đến say mèm, chỉ vào mộ bia lớn tiếng hỏi: “Không phải em không thích anh uống rượu à? Sao em không mắng anh?”
Mộ bia đương nhiên không thể lên tiếng, thi thể Mạnh Miên Đông phía dưới cũng chỉ có một hũ tro, cũng không thể lên tiếng.
Anh hát một bài hát, vừa khóc vừa gào, sau một lúc say rượu, an tĩnh ngồi trước mộ bia, nói về ba năm nay của anh.
Chưa nói xong, trời đã đen, nhân viên quản lý đi tới khuyên nhủ: “Tiên sinh, ngày mai anh hãy trở lại! Buổi tối âm khí nặng.”
Anh lắc đầu, lại nghe nhân viên nghĩa trang nói: “Theo quy định của chúng tôi, buổi tối không thể để người ở lại.”
Anh lấy vài tờ tiền mặt trong túi ra, đưa cho nhân viên nghĩa trang, khàn giọng nói: “Cậu xem như chưa thấy tôi có được không?”
Nhân viên lại khuyên thêm vài câu, cảm thấy không khuyên nổi anh, thế là nhận tiền rời đi mất.
Lát sau, nhân viên mang một ly nước nóng tới đưa cho anh, tức thì thấy anh đem nước nóng tưới lên trên mộ bia, thâm tình hỏi: “Miên Đông, em lạnh lắm phải không? Hai ngày nữa là ngày giỗ của em rồi, lúc em đi…”
Nhân viên nghe thấy anh bỗng nhiên cười một tiếng: “Lúc em đi trời hình như lạnh hơn thì phải? Sao em lại mặc đồ ngủ? Được rồi, có phải em thích nó không? Em sống lại đi, anh sẽ mua thêm mấy bộ cho em, chịu không?”
Nhân viên càng hoảng sợ, vội vã rời đi, cả ly cũng quên lấy lại.
Văn Nhiên không chú ý tới hắn, anh vứt ly sang một bên, ôm lấy mộ bia lạnh như băng, thủ thỉ về ba năm qua của mình.
Anh nói suốt cả đêm, đến tảng sáng, mới mệt mỏi rã rời ngủ quên, người khác tới tảo mộ nhìn thấy, còn tưởng anh là xác chết, hoảng sợ, báo cho nhân viên nghĩa trang hay.
Anh bị cảnh sát đánh thức, đứng dậy, đợi mọi người thấy rõ tướng mạo của anh, càng giật mình hơn.
Anh là doanh nhân trẻ xuất sắc trong nước, mấy ngày nay tin tức về công ty niêm yết trên sàn giao dịch New York luôn ở đầu đề mỗi trang báo lớn và cả bảng tin sáng trưa chiều tối trên đài truyền hình lớn.
Anh tao nhã xin lỗi vì quầy rầy đến mọi người, sau đó rời khỏi nghĩa trang.
Anh muốn tìm tên thiếu gia nhà giàu kia trả thù.
Muốn mạng hắn đương nhiên dễ dàng, khó là làm sao để hắn sống không bằng chết.
Anh dùng thêm gần một năm thu mua sản nghiệp nhà hắn, cho hắn từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Chuyện đằng sau anh không có hứng thú, theo tính tình của tên này không có khả năng đông sơn tái khởi.
Anh vẫn là tên cuồng công việc, mơ mơ hồ hồ đợi ngày giỗ năm thứ tư của cậu.
Còn có mười ngày, anh quyết định nhảy xuống sân thượng tự sát, giống như cậu đã từng.
Anh viết di chúc, bàn giao công ty lại cho em trai, cũng chính là tổng giám đốc đương nhiệm, tất cả tiền mặt của anh đều quyên góp cho cô nhi viện mà Mạnh Miên Đông từng sống.
Ngày thứ ba đếm ngược, anh về nhà, bởi vì một thời gian không được thoáng khí, nên khi mở cửa một cái, mùi vị hôi thối lập tức ập vào mũi.
Bốn năm, sắp bốn năm qua rồi, mùi xác chết gay hơn lúc trước nhiều.
Anh không để ý, tắm xong, nằm lên nơi từng đặt thi thể cậu, lấp đầy cái vị trí trống rỗng đó.
Anh dang tay, tạo thành một vòng, ôm không khí, tựa như đang ôm Mạnh Miên Đông.
Anh cẩn thận nhớ lại quá khứ của mình và Mạnh Miên Đông, cực kỳ hối hận vì không chăm sóc cậu cho tốt.
Ngày cuối cùng, lúc anh chuẩn bị đâu vào đấy, lúc sắp lên sân thượng, bất ngờ nhận được một cú điện thoại quỷ dị.
Giọng nữ bên đầu dây kia nhiệt tình nói: “Tiên sinh có chuyện gì muốn vãn hồi không? Bổn công ty tận lực vì ngài phục vụ.”
Giả sử đổi lại Mạnh Miên Đông còn sống, anh nhất định sẽ không kiên nhẫn nghe cú điện thoại không rõ nguồn gốc này.
Có điều Mạnh Miên Đông mất rồi, anh nghe thấy mình ma xui quỷ khiến nói: “Tôi muốn người yêu tôi sống lại.”
Giọng nữ bên kia nói: “Xin anh mang tên họ, ngày sinh tháng để của người yêu nói cho tôi biết.”
Anh cũng ngây ngốc trả lời từng thứ một.
“Tiên sinh xin ngài chờ một chút.” Một lát sau, giọng nữ nói, “Người yêu ngài chết vì trầm cảm, sau khi chết hồn phách rải rác khắp nơi, nếu ngài muốn người yêu sống lại, phải đến các thế giới khác nhau thu thập hồn phách, khi nào đủ chúng tôi sẽ đảo ngược thời gian để phục vụ cho ngài, phí hơi cao, nhưng có nhiều gói khác nhau để ngài lựa chọn, chúng tôi có thể cho ngài trả góp, sau đây là chi tiết các gói phục vụ, gói thứ nhất…”
Giọng nữ kia giảng giải các nội dung cho anh, anh không chờ nổi mà ngắt lời: “Tôi muốn gói tốt nhất nhanh nhất, phí đắt cũng không sao.”
Ngẫm lại thấy mình điên rồi, vậy mà đi tin cái sự việc quái quỷ này.
Nghĩ thì nghĩ vậy, anh vẫn không rề rà mà gửi tiền vào tài khoản bên kia, dẫu đây là toàn bộ tiền mặt của anh, kể cả tiền bán xe.
Nếu chỉ là một âm mưu, vậy thì anh không còn tiền để quyên góp cho cô nhi viện nữa.
Nhưng anh muốn gặp Mạnh Miên Đông một lần, anh không thể buông tha bất kỳ cơ hội nào.
Sau khi chuyển khoản thành công, trong đầu anh vang lên một thanh âm cứng ngắc: “Chào ngài, Văn tiên sinh, hệ thống 001 vì ngài phục vụ, dựa theo gói phục vụ ngài mua, ba giây sau ngài sẽ xuất phát đến thế giới hồn phách người yêu của ngài đang ở, thời gian đếm ngược bắt đầu, ba, hai, một…”
Đên khi tiếng đếm kết thúc, trước mắt anh xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, ngay sau đó, trong đầu của anh dung nhập mọi lượng thông tin về Mạnh Miên Đông và anh ở thế giới này.
Miên Đông của anh ở thế giới này mắc hội chứng phục tùng, cuộc sống không tốt lành gì cho cam.
Không lâu sau, anh thấy Mạnh Miên Đông quỳ trên mặt đất, trên người khoác một chiếc áo lông dài đầy bụi bặm, bóng lưng vẫn gầy gò như cũ.
Anh nhịn không được đi tới trước mặt Mạnh Miên Đông, đỡ cậu lên, ôn nhu nói: “Em là Miên Đông phải không? Chào em, tôi tên Văn Nhiên.”
Miên Đông, anh tới đón em đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất