Chương 59: Chứng nghiện rượu (15)
Edit: Phong Nguyệt
Mạnh Miên Đông để di động xuống, ôm eo Văn Nhiên, bỗng dưng buồn buồn nói “Tuy chúng ta đã nhận được lời chúc, nhưng chúng ta sẽ thật sự hạnh phúc chứ?”
Văn Nhiên vỗ nhẹ sống lưng Mạnh Miên Đông, an ủi: “Đừng sợ, dù sau này có gặp phải chuyện gì đi nữa, chúng ta cũng cùng nhau đối mặt.”
Mạnh Miên Đông ngẩng đầu lên, nhìn Văn Nhiên: “Anh không muốn có gia đình chân chính sao? Có vợ, có con, nếu anh ở bên em, anh sẽ không thể cưới vợ sinh con nữa.”
“Anh đã gặp con gái Hàn Thừa, đó là một cô nhóc đáng yêu, thích làm nũng nhưng lại không hề yếu đuối, vấp ngã tự biết đứng lên, nhưng Miên Đông à, anh sẽ không vì con cái rất đáng yêu mà kết hôn với con gái.” Văn Nhiên nghiêm túc nói, “Anh chỉ có thể xây dựng gia đình với em, nếu anh đã thích em, thì sẽ không cần con cái hay xây dựng một gia đình với một cô gái nào đó vì những định kiến của người khác, hơn nữa làm như vậy đối với cô gái đó không công bằng, họ không phải là công cụ sinh đẻ.”
Mạnh Miên Đông lập tức xin lỗi: “Em sai rồi, xin lỗi.”
“Anh biết em đang lo lắng thay anh, nhưng không cần đâu….” Văn Nhiên nâng cằm Mạnh Miên Đông, ánh mắt hai người giao nhau, gằn từng chữ nói, “Với anh mà nói, em là tốt nhất, anh không cần ai khác.”
Mạnh Miên Đông nhẹ nhàng cọ xát môi Văn Nhiên, nói: “Đối với em, anh cũng là tốt nhất.”
Không đợi Mạnh Miên Đông rút lui, Văn Nhiên đã há mồm ngậm lấy môi cậu, triền miên mà hôn lên.
Hôn xong, anh ôm Mạnh Miên Đông, nói: “Đi tắm đi!”
Mạnh Miên Đông ngơ ngác hỏi: “Không phải em tắm rồi sao?”
Văn Nhiên ý vị thâm trường hỏi: “Không phải em lại ra mồ hôi à?”
Mạnh Miên Đông chôn mặt vào lòng Văn Nhiên, xấu hổ không nói gì.
Văn Nhiên tắm cho Mạnh Miên Đông, rồi ôm Mạnh Miên Đông về giường, tắt đèn, ôn nhu nói: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Mạnh Miên Đông gối đầu lên ngực Văn Nhiên, lắng nghe nhịp tim gần trong gang tất của anh, vừa định nhắm mắt ngủ, cơn nghiện rượu lại phát tác.
Cả ngày hôm nay cậu không uống rượu, lúc này, thân thể không chịu được nữa mà “nhắc nhở” cậu.
Rất khó chịu, nhưng nhất định phải chịu đựng!
Để phân tán lực chú ý, cậu cắn miệng mình.
Cậu nhanh chóng ngửi thấy mùi tanh, có điều không đau lắm.
Không bao lâu sau, Văn Nhiên phát hiện sự bất thường của cậu, anh mở đèn, nhìn Mạnh Miên Đông hỏi: “Cơn nghiện rượu lại phát tác?”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông đáng thương mà ôm lấy cánh tay Văn Nhiên, “Em đã hứa với anh sẽ tốt hơn, anh đừng chán ghét em.”
“Anh sẽ không vì em lên cơn nghiện rượu mà chán ghét em.” Văn Nhiên rút cánh tay ra, tiếp đó anh đứng dậy, lấy một chai rượu dâu, đổ vào ly, đưa cho Mạnh Miên Đông.
Rượu dâu này chỉ có 9 độ, đối với người mắc chứng nghiện rượu như Mạnh Miên Đông mà nói, chẳng khác gì nước lã.
Mạnh Miên Đông lại bướng bỉnh không chịu nhận, lui đến cuối giường, liên tục lắc đầu nói: “Em không muốn uống.”
Văn Nhiên đặt ly rượu lên tủ đầu giường, ôm chầm lấy Mạnh Miên Đông: “Anh sẽ cùng em tiến bộ từng chút, em đừng ép bản thân mình quá.”
“Không muốn…” Mạnh Miên Đông nghẹn ngào nói, “Em không muốn uống… không muốn…”
Muốn trị liệu chứng nghiện rượu trước tiên phải xác định được nguyên nhân, nếu xuất phát từ tâm lý thì phải trị liệu tâm lý, dưới tình huống nghiêm trọng, phải dùng thuốc an thần.
Với những bệnh nhân đã mắc bệnh hai năm, không khác gì những tên nghiện, không thể ngăn cản được cơn nghiện, dựa vào trị liệu tâm lý cũng không thể trừ tận gốc, phương pháp hữu hiệu nhất là phẫu thuật.
Điều kiện tiên quyết để phẫu thuật là thân thể khỏe mạnh, hơn nữa phải trải qua hai lần trị liệu cai rượu.
Mạnh Miên Đông không thỏa mãn điều kiện phẫu thuật, cho nên chỉ có thể dựa vào ý chí của mình để cai rượu.
Nhưng trị dứt bệnh cũng không phải là một chuyện dễ dàng, quá vội vàng chỉ dẫn đến co giật, buồn nôn,…
Văn Nhiên chỉ yêu cầu Mạnh Miên Đông không uống rượu cao độ, chính là xuất phát từ nguyên nhân này.
Anh nhìn thấy rõ rành Mạnh Miên Đông thèm rượu song lại liều mạng kiềm chế, trái tim như bị đao cắt, duỗi tay, cầm ly rượu lên, kề bên khóe miệng Mạnh Miên Đông, dụ dỗ: “Không sao, uống đi.”
Mạnh Miên Đông cắn chặt hàm răng, mơ hồ nói: “Em không muốn uống rượu…”
Mặc dù ý thức của cậu cố gắng giằng co với cơn nghiện, nhưng thân thể cậu lại vì rượu trước mắt mà kích động.
Văn Nhiên đau lòng Mạnh Miên Đông hành hạ mình như thế, dỗ dành: “Anh không chán ghét em đâu, uống đi.”
Hai mắt Mạnh Miên Đông đã ánh lên một tầng hơi nước, cậu hơi do dự, nhưng sau đó lại chợt gạt đổ ly rượu trong tay Văn Nhiên.
Màu rượu tím vươn vãi trên ra trải giường màu xám tro, cực kì chói mắt, khiến nó biến thành màu nâu sẫm, cũng có không ít rượu đổ lên thân hai người.
“Xin lỗi…” Mạnh Miên Đông đẩy Văn Nhiên ra, “Anh đừng động vào em, anh thay bộ khác đi!”
Văn Nhiên thở dài, ngậm một ngụm rượu, ôm ghì eo Mạnh Miên Đông, không cho Mạnh Miên Đông tránh thoát, hạ môi xuống.
Mạnh Miên Đông hiểu ý Văn Nhiên, nhưng vẫn không thể chống lại nụ hôn của Văn Nhiên mà hé mở khớp hàm.
Rượu rơi vào trong miệng, thân thể cậu thoáng thả lỏng, nhưng sau đó sinh ra cảm giác chán ghét bản thân mình.
“Không sao.” Văn Nhiên vuốt gò má Mạnh Miên Đông, lại đút một ngụm cho cậu.
Hai ngụm rượu dâu đương nhiên không thể giải cơn nghiện, Mạnh Miên Đông bị nó hành hạ đến tái nhợt mặt mày, lại kiên trì, không đòi Văn Nhiên đút cho mình thêm ngụm nào.
Văn Nhiên không thể không đút Mạnh Miên Đông uống tiếp, đút đến chai thứ hai, cơn nghiện cũng chưa rút lui.
Hồi nãy anh có tìm qua một lần, trong nhà không có một rượu cao độ, chỉ có vài chai rượu thấp độ, chẳng lẽ phải đến quán bar?
Anh không khỏi hối hận, anh không mắc chứng nghiện rượu nên quá coi thường nó ngay từ đầu bắt Mạnh Miên Đông không được uống rượu cao độ.
Anh hôn lên mi tâm Mạnh Miên Đông, nói: “Miên Đông, anh ra ngoài mua rượu, sẽ nhanh chóng trở về ngay, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh nhé.”
Mạnh Miên Đông túm lấy cổ tay Văn Nhiên, không cho Văn Nhiên rời đi: “Đừng đi, ở lại đây.”
Văn Nhiên gỡ tay Mạnh Miên Đông ra: “Cứ tiếp tục như vậy thân thể của em sẽ không chịu nổi.”
Mạnh Miên Đông đỏ vành mắt nói: “Em không muốn làm anh thất vọng.”
“Em không làm anh thất vọng, Miên Đông của anh là giỏi nhất.” Văn Nhiên thay quần áo, ra ngoài mua một chai rượu Gin.
Rượu Gin thường dùng để pha chế cocktail, là trái tim của cocktail, nồng độ khoảng 35-55 độ, độ cồn càng cao, phẩm chất càng tốt.
Văn Nhiên mua một chai 43 độ, anh khui nắp chai, hớp một cái rồi đút Mạnh Miên Đông.
Rượu lăn qua yết hầu, Mạnh Miên Đông vẫn cảm thấy cơn nghiện quấy phá, cậu càng ghét mình hơn.
Cậu không đòi thêm, mà tát một cái thật nặng lên mặt mình, tự hỏi: “Sao mày lại vô dụng như thế này?”
Da cậu non nớt, cái bạt tay này vừa vung xuống, má phải lập tức hằn năm dấu tay, sưng tấy lên.
Văn Nhiên không kịp ngăn cản, vội lấy túi chườm đá trong tủ lạnh, thoa lên má phải Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông không có dư sức cảm thấy má phải lạnh lẽo, cậu dè dặt níu lấy áo Văn Nhiên, dường như rất sợ Văn Nhiên đẩy cậu ra rồi đi mất.
Văn Nhiên ngưng mắt nhìn Mạnh Miên Đông nói: “Anh biết em không thể nào hoàn toàn cởi bỏ tự ti, nhưng Miên Đông, en phải hiểu rằng anh sẽ không vì em nghiện rượu mà chán ghét em, anh có đầy đủ kiên nhẫn cùng em từ từ thay đổi nó, anh không phép em cảm thấy mình vô dụng, không chó phép em tự đánh mình nữa, càng không cho phép em chán bản thân, em chỉ cần cùng anh từ từ thay đổi là được được rồi.”
Mạnh Miên Đông khóc lên: “Nhưng em thật sự rất vô dụng.”
“Đừng khóc.” Văn Nhiên cẩn thận hôn lên vệt nước mắt của Mạnh Miên Đông, “Không phải em vô dụng, em chỉ là không may mắc bệnh điếc đột ngột thôi.”
Mạnh Miên Đông nghẹn ngào nói: “Nếu em không trốn tránh hiện thực, không uống nhiều rượu như thế, em cũng sẽ không mắc chứng nghiện rượu.”
“Em rơi từ trên cao xuống, chỉ mắc phải chứng nghiện rượu đã rất lợi hại rồi, vả lại em cũng đã vứt hết rượu cao độ trong nhà đi.” Văn Nhiên khích lệ nói, “Anh tin em có thể thuận lợi quay trở lại sân khấu, mang đến bất ngờ cho fans hâm mộ, cố lên, Miên Đông.”
“Em sẽ cố gắng lên.” Bây giờ là thời điểm Mạnh Miên Đông yếu đuối nhất, yếu đuối đến mức muốn từ bỏ mọi quyết tâm, được Văn Nhiên an ủi, cậu mới có thể tiếp tục kiên trì.
Văn Nhiên đút Mạnh Miên Đông uống khoảng chừng 100 ml, Mạnh Miên Đông mới miễn cưỡng khống chế được cơn nghiện.
Mạnh Miên Đông biết đây chỉ là tạm thời, ngày mai, ngày mốt, ngày kia… Hoặc có lẽ là mấy phút sau, mấy tiếng sau, cơn nghiện rượu lại phát tác.
Cậu được Văn Nhiên ôm vào lòng, rồi bị Văn Nhiên hôn, mới cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Cậu không ngủ ngay mà dùng tay chân quấn lấy Văn Nhiên, lo lắng nói: “Đừng rời bỏ em.”
“Anh không rời xa em, cũng không bỏ mặc em, ngủ đi, Miên Đông.” Văn Nhiên chườm đá lên má phải Mạnh Miên Đông một hồi nữa mới ôm cậu đi ngủ.
Anh không mơ thấy Mạnh Miên Đông, bởi vì Miên Đông của anh đang nằm trong lòng anh – Người anh yêu thương, nguyện ý dâng hết mọi thứ.
Mạnh Miên Đông để di động xuống, ôm eo Văn Nhiên, bỗng dưng buồn buồn nói “Tuy chúng ta đã nhận được lời chúc, nhưng chúng ta sẽ thật sự hạnh phúc chứ?”
Văn Nhiên vỗ nhẹ sống lưng Mạnh Miên Đông, an ủi: “Đừng sợ, dù sau này có gặp phải chuyện gì đi nữa, chúng ta cũng cùng nhau đối mặt.”
Mạnh Miên Đông ngẩng đầu lên, nhìn Văn Nhiên: “Anh không muốn có gia đình chân chính sao? Có vợ, có con, nếu anh ở bên em, anh sẽ không thể cưới vợ sinh con nữa.”
“Anh đã gặp con gái Hàn Thừa, đó là một cô nhóc đáng yêu, thích làm nũng nhưng lại không hề yếu đuối, vấp ngã tự biết đứng lên, nhưng Miên Đông à, anh sẽ không vì con cái rất đáng yêu mà kết hôn với con gái.” Văn Nhiên nghiêm túc nói, “Anh chỉ có thể xây dựng gia đình với em, nếu anh đã thích em, thì sẽ không cần con cái hay xây dựng một gia đình với một cô gái nào đó vì những định kiến của người khác, hơn nữa làm như vậy đối với cô gái đó không công bằng, họ không phải là công cụ sinh đẻ.”
Mạnh Miên Đông lập tức xin lỗi: “Em sai rồi, xin lỗi.”
“Anh biết em đang lo lắng thay anh, nhưng không cần đâu….” Văn Nhiên nâng cằm Mạnh Miên Đông, ánh mắt hai người giao nhau, gằn từng chữ nói, “Với anh mà nói, em là tốt nhất, anh không cần ai khác.”
Mạnh Miên Đông nhẹ nhàng cọ xát môi Văn Nhiên, nói: “Đối với em, anh cũng là tốt nhất.”
Không đợi Mạnh Miên Đông rút lui, Văn Nhiên đã há mồm ngậm lấy môi cậu, triền miên mà hôn lên.
Hôn xong, anh ôm Mạnh Miên Đông, nói: “Đi tắm đi!”
Mạnh Miên Đông ngơ ngác hỏi: “Không phải em tắm rồi sao?”
Văn Nhiên ý vị thâm trường hỏi: “Không phải em lại ra mồ hôi à?”
Mạnh Miên Đông chôn mặt vào lòng Văn Nhiên, xấu hổ không nói gì.
Văn Nhiên tắm cho Mạnh Miên Đông, rồi ôm Mạnh Miên Đông về giường, tắt đèn, ôn nhu nói: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Mạnh Miên Đông gối đầu lên ngực Văn Nhiên, lắng nghe nhịp tim gần trong gang tất của anh, vừa định nhắm mắt ngủ, cơn nghiện rượu lại phát tác.
Cả ngày hôm nay cậu không uống rượu, lúc này, thân thể không chịu được nữa mà “nhắc nhở” cậu.
Rất khó chịu, nhưng nhất định phải chịu đựng!
Để phân tán lực chú ý, cậu cắn miệng mình.
Cậu nhanh chóng ngửi thấy mùi tanh, có điều không đau lắm.
Không bao lâu sau, Văn Nhiên phát hiện sự bất thường của cậu, anh mở đèn, nhìn Mạnh Miên Đông hỏi: “Cơn nghiện rượu lại phát tác?”
“Ừm.” Mạnh Miên Đông đáng thương mà ôm lấy cánh tay Văn Nhiên, “Em đã hứa với anh sẽ tốt hơn, anh đừng chán ghét em.”
“Anh sẽ không vì em lên cơn nghiện rượu mà chán ghét em.” Văn Nhiên rút cánh tay ra, tiếp đó anh đứng dậy, lấy một chai rượu dâu, đổ vào ly, đưa cho Mạnh Miên Đông.
Rượu dâu này chỉ có 9 độ, đối với người mắc chứng nghiện rượu như Mạnh Miên Đông mà nói, chẳng khác gì nước lã.
Mạnh Miên Đông lại bướng bỉnh không chịu nhận, lui đến cuối giường, liên tục lắc đầu nói: “Em không muốn uống.”
Văn Nhiên đặt ly rượu lên tủ đầu giường, ôm chầm lấy Mạnh Miên Đông: “Anh sẽ cùng em tiến bộ từng chút, em đừng ép bản thân mình quá.”
“Không muốn…” Mạnh Miên Đông nghẹn ngào nói, “Em không muốn uống… không muốn…”
Muốn trị liệu chứng nghiện rượu trước tiên phải xác định được nguyên nhân, nếu xuất phát từ tâm lý thì phải trị liệu tâm lý, dưới tình huống nghiêm trọng, phải dùng thuốc an thần.
Với những bệnh nhân đã mắc bệnh hai năm, không khác gì những tên nghiện, không thể ngăn cản được cơn nghiện, dựa vào trị liệu tâm lý cũng không thể trừ tận gốc, phương pháp hữu hiệu nhất là phẫu thuật.
Điều kiện tiên quyết để phẫu thuật là thân thể khỏe mạnh, hơn nữa phải trải qua hai lần trị liệu cai rượu.
Mạnh Miên Đông không thỏa mãn điều kiện phẫu thuật, cho nên chỉ có thể dựa vào ý chí của mình để cai rượu.
Nhưng trị dứt bệnh cũng không phải là một chuyện dễ dàng, quá vội vàng chỉ dẫn đến co giật, buồn nôn,…
Văn Nhiên chỉ yêu cầu Mạnh Miên Đông không uống rượu cao độ, chính là xuất phát từ nguyên nhân này.
Anh nhìn thấy rõ rành Mạnh Miên Đông thèm rượu song lại liều mạng kiềm chế, trái tim như bị đao cắt, duỗi tay, cầm ly rượu lên, kề bên khóe miệng Mạnh Miên Đông, dụ dỗ: “Không sao, uống đi.”
Mạnh Miên Đông cắn chặt hàm răng, mơ hồ nói: “Em không muốn uống rượu…”
Mặc dù ý thức của cậu cố gắng giằng co với cơn nghiện, nhưng thân thể cậu lại vì rượu trước mắt mà kích động.
Văn Nhiên đau lòng Mạnh Miên Đông hành hạ mình như thế, dỗ dành: “Anh không chán ghét em đâu, uống đi.”
Hai mắt Mạnh Miên Đông đã ánh lên một tầng hơi nước, cậu hơi do dự, nhưng sau đó lại chợt gạt đổ ly rượu trong tay Văn Nhiên.
Màu rượu tím vươn vãi trên ra trải giường màu xám tro, cực kì chói mắt, khiến nó biến thành màu nâu sẫm, cũng có không ít rượu đổ lên thân hai người.
“Xin lỗi…” Mạnh Miên Đông đẩy Văn Nhiên ra, “Anh đừng động vào em, anh thay bộ khác đi!”
Văn Nhiên thở dài, ngậm một ngụm rượu, ôm ghì eo Mạnh Miên Đông, không cho Mạnh Miên Đông tránh thoát, hạ môi xuống.
Mạnh Miên Đông hiểu ý Văn Nhiên, nhưng vẫn không thể chống lại nụ hôn của Văn Nhiên mà hé mở khớp hàm.
Rượu rơi vào trong miệng, thân thể cậu thoáng thả lỏng, nhưng sau đó sinh ra cảm giác chán ghét bản thân mình.
“Không sao.” Văn Nhiên vuốt gò má Mạnh Miên Đông, lại đút một ngụm cho cậu.
Hai ngụm rượu dâu đương nhiên không thể giải cơn nghiện, Mạnh Miên Đông bị nó hành hạ đến tái nhợt mặt mày, lại kiên trì, không đòi Văn Nhiên đút cho mình thêm ngụm nào.
Văn Nhiên không thể không đút Mạnh Miên Đông uống tiếp, đút đến chai thứ hai, cơn nghiện cũng chưa rút lui.
Hồi nãy anh có tìm qua một lần, trong nhà không có một rượu cao độ, chỉ có vài chai rượu thấp độ, chẳng lẽ phải đến quán bar?
Anh không khỏi hối hận, anh không mắc chứng nghiện rượu nên quá coi thường nó ngay từ đầu bắt Mạnh Miên Đông không được uống rượu cao độ.
Anh hôn lên mi tâm Mạnh Miên Đông, nói: “Miên Đông, anh ra ngoài mua rượu, sẽ nhanh chóng trở về ngay, em ngoan ngoãn ở đây chờ anh nhé.”
Mạnh Miên Đông túm lấy cổ tay Văn Nhiên, không cho Văn Nhiên rời đi: “Đừng đi, ở lại đây.”
Văn Nhiên gỡ tay Mạnh Miên Đông ra: “Cứ tiếp tục như vậy thân thể của em sẽ không chịu nổi.”
Mạnh Miên Đông đỏ vành mắt nói: “Em không muốn làm anh thất vọng.”
“Em không làm anh thất vọng, Miên Đông của anh là giỏi nhất.” Văn Nhiên thay quần áo, ra ngoài mua một chai rượu Gin.
Rượu Gin thường dùng để pha chế cocktail, là trái tim của cocktail, nồng độ khoảng 35-55 độ, độ cồn càng cao, phẩm chất càng tốt.
Văn Nhiên mua một chai 43 độ, anh khui nắp chai, hớp một cái rồi đút Mạnh Miên Đông.
Rượu lăn qua yết hầu, Mạnh Miên Đông vẫn cảm thấy cơn nghiện quấy phá, cậu càng ghét mình hơn.
Cậu không đòi thêm, mà tát một cái thật nặng lên mặt mình, tự hỏi: “Sao mày lại vô dụng như thế này?”
Da cậu non nớt, cái bạt tay này vừa vung xuống, má phải lập tức hằn năm dấu tay, sưng tấy lên.
Văn Nhiên không kịp ngăn cản, vội lấy túi chườm đá trong tủ lạnh, thoa lên má phải Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông không có dư sức cảm thấy má phải lạnh lẽo, cậu dè dặt níu lấy áo Văn Nhiên, dường như rất sợ Văn Nhiên đẩy cậu ra rồi đi mất.
Văn Nhiên ngưng mắt nhìn Mạnh Miên Đông nói: “Anh biết em không thể nào hoàn toàn cởi bỏ tự ti, nhưng Miên Đông, en phải hiểu rằng anh sẽ không vì em nghiện rượu mà chán ghét em, anh có đầy đủ kiên nhẫn cùng em từ từ thay đổi nó, anh không phép em cảm thấy mình vô dụng, không chó phép em tự đánh mình nữa, càng không cho phép em chán bản thân, em chỉ cần cùng anh từ từ thay đổi là được được rồi.”
Mạnh Miên Đông khóc lên: “Nhưng em thật sự rất vô dụng.”
“Đừng khóc.” Văn Nhiên cẩn thận hôn lên vệt nước mắt của Mạnh Miên Đông, “Không phải em vô dụng, em chỉ là không may mắc bệnh điếc đột ngột thôi.”
Mạnh Miên Đông nghẹn ngào nói: “Nếu em không trốn tránh hiện thực, không uống nhiều rượu như thế, em cũng sẽ không mắc chứng nghiện rượu.”
“Em rơi từ trên cao xuống, chỉ mắc phải chứng nghiện rượu đã rất lợi hại rồi, vả lại em cũng đã vứt hết rượu cao độ trong nhà đi.” Văn Nhiên khích lệ nói, “Anh tin em có thể thuận lợi quay trở lại sân khấu, mang đến bất ngờ cho fans hâm mộ, cố lên, Miên Đông.”
“Em sẽ cố gắng lên.” Bây giờ là thời điểm Mạnh Miên Đông yếu đuối nhất, yếu đuối đến mức muốn từ bỏ mọi quyết tâm, được Văn Nhiên an ủi, cậu mới có thể tiếp tục kiên trì.
Văn Nhiên đút Mạnh Miên Đông uống khoảng chừng 100 ml, Mạnh Miên Đông mới miễn cưỡng khống chế được cơn nghiện.
Mạnh Miên Đông biết đây chỉ là tạm thời, ngày mai, ngày mốt, ngày kia… Hoặc có lẽ là mấy phút sau, mấy tiếng sau, cơn nghiện rượu lại phát tác.
Cậu được Văn Nhiên ôm vào lòng, rồi bị Văn Nhiên hôn, mới cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Cậu không ngủ ngay mà dùng tay chân quấn lấy Văn Nhiên, lo lắng nói: “Đừng rời bỏ em.”
“Anh không rời xa em, cũng không bỏ mặc em, ngủ đi, Miên Đông.” Văn Nhiên chườm đá lên má phải Mạnh Miên Đông một hồi nữa mới ôm cậu đi ngủ.
Anh không mơ thấy Mạnh Miên Đông, bởi vì Miên Đông của anh đang nằm trong lòng anh – Người anh yêu thương, nguyện ý dâng hết mọi thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất