Chương 91
Kinh Trập (1) sắp tới, nhiệt độ không khí dần dần ấm lên.
Con phố mỹ thực ngoài cổng trường Lập Dương Nhị Trung bắt đầu treo băng rôn nom hoành tráng hơn cả năm vừa rồi, nhìn từ đằng xa, suốt cả dọc phố đều là hàng chữ ‘Chúc mừng học kỳ mới’.
Một tháng nghỉ lễ ròng rã, rất nhiều thành phần đến gần cuối nghỉ đông mới bắt tay vào làm bài tập, làm đến tối tăm mặt mũi cả ngày lẫn đêm mà vẫn chưa xong. Cuối cùng đành chấp nhận số phận, tính toán tới ngày nhập học đến sớm một chút để tranh thủ làm hết.
Tạ Du vừa mới lên lầu, đã nghe thấy từ trong lớp 11-3 truyền tới một loạt tiếng kêu gào tuyệt vọng: “Bài này mà cũng giao á?!”
“Bài văn tiếng Anh này là sao?!”
“Có bạn yêu dấu nào làm xong bài tập toán chưa? Mình có bài ngữ văn đổi với bạn nè…”
Tạ Du vừa đi qua cửa phía sau, cong ngón tay lên, đốt ngón tay chạm vào mặt cửa kính, không nặng không nhẹ gõ hai cái.
Lưu Tồn Hạo thân là lớp trưởng cầm đầu đám cóp pi bài, tay vẫn đang giơ bài tập ngữ văn lên rõ cao, chưa kịp hô hết câu, nghe thấy tiếng gõ cửa, bị dọa đến suýt thì nhảy dựng: “Má ơi!”
Bên ngoài gió lớn, Tạ Du mặc áo khoác có mũ, lúc vào đến cửa rồi mới nhớ ra đưa tay kéo mũ xuống.
Ai cũng tưởng là Chó Điên tới tuần tra, cả lớp bỗng chốc im thin thít, mấy giây sau mới đồng loạt òa lên như ong vỡ tổ: “Thiếu điều hù chết người ta… Du ca, ông không phải là Du ca mà tôi biết nữa rồi!”
“Chơi vậy bộ vui lắm hả?”
“Ông khoái khi dễ đám bạn cùng lớp nhỏ bé đáng thương bất lực này lắm sao?”
“…”
Hạ Triều đến từ sớm, ngủ bù trong lớp, thoáng nghe thấy tiếng ồn ào, mơ màng mở mắt ra.
Hắn đã quay về trường từ ngày hôm qua.
Tất cả đám học sinh nội trú về trường sớm đều đánh giá quá thấp tấm lòng nhiệt huyết với nghề phát thanh của Chó Điên, chủ nhiệm Khương đáng kính của cả bọn mới sáu giờ sáng tinh mơ đã bắt đầu bật đài: “Học kỳ mới, khởi đầu mới đây rồi!”
Hạ Triều chống người ngồi dậy, nhìn cậu bạn nhỏ đi tới.
Vốn dĩ hắn đang nghĩ cái câu kia của Chó Điên chẳng gợi nên cảm xúc gì, nhưng chỉ trong chớp mắt khi nhìn thấy bóng dáng Tạ Du, hắn mới chính thức cảm nhận được: Học kỳ mới đến rồi.
Một ngày hoàn toàn mới.
Hạ Triều cười cười, cất tiếng chào: “Chào buổi sáng.”
Tạ Du đi đến cạnh bàn hắn, hơi cúi người, vươn tay kéo khóa áo khoác đang miễn cưỡng mắc kẹt ở trước ngực hắn lên cao: “Chào buổi sáng.”
Ánh nắng chiếu vào từ ngoài khung cửa sổ, cả lớp học cũng trở nên sáng rỡ hơn mấy phần.
Lưu Tồn Hạo vẫn đang tìm kiếm người nguyện ý trao đổi bài tập với cậu ta.
Hạ Triều lôi quyển vở toán trong ngăn bàn ra, quyển này hắn có chọn lọc làm mấy bài, thế nhưng đều dựa theo kế hoạch tiến bộ từng bước trước đó, xác suất làm sai vẫn tương đối cao: “Ê Chuột, tôi đổi với ông này.”
Lưu Tồn Hạo câm nín nhìn hắn mấy giây, rồi lặng lẽ quay mặt về, tiếp tục hỏi: “Còn có bạn nào nữa không?”
Hạ Triều: “Sao nào, ông coi thường ai đấy?”
“Không dám không dám, ông được những bốn mươi chín điểm cơ mà,” Lưu Tồn Hạo sợ đả kích sự tự tin của hắn, khen ngợi một lúc xong vẫn không nhịn được mà muốn hắn đối mặt với hiện thực, “Nhưng mà Triều ca này, làm người không thể quá thỏa mãn, ông hiểu ý tôi chứ.”
“Chuột, bây giờ ông lơ đẹp tôi,” Hạ Triều nói xong ném vở bài tập lên bàn, “—— Sau này tôi lên cao cho ông không với nổi luôn đấy.”
Lưu Tồn Hạo vẻ mặt ‘Tui là ai tui đang ở đâu, vị đại ca lớp chúng mình kia sao giống như phát điên rồi’: “…”
Tạ Du vừa móc bút mực ra khỏi cặp sách, nghe thấy vậy suýt thì lỡ tay quăng luôn cả bút.
Mãi đến khi chuông vào học vang lên, trong lớp mới dần dần yên tĩnh lại.
Ngày đầu tiên vào học kỳ mới, các giáo viên đều thống nhất quan điểm “Thành tích cuối kỳ không được như ý cũng không sao, từ học kỳ này bắt đầu cố gắng”, hy vọng tất cả học sinh kiềm chế lại, đã chơi đủ một kỳ nghỉ lễ rồi, phải mau chóng trở về với trạng thái tập trung học tập.
Nhất là Lão Đường lớp bọn họ, coi tiết ngữ văn như thể họp lớp, chưa giảng được mấy nội dung bài mới, đã tiến hành công tác khuyên nhủ đám học trò.
Tạ Du nghe có hơi buồn ngủ, một tay chống cằm, thoáng liếc qua Hạ Triều đang lúi húi cả tiết với cái điện thoại: “Chơi game à?”
Hạ Triều không hề biến sắc quay về nhìn mặt bàn, “Ừm’ một tiếng tỏ ý đáp lại.
Tạ Du không để ý lắm, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Lúc này Hạ Triều mới lại mở khung chat với Thẩm Tiệp, gõ chữ trả lời: Mày mắc chứng gì đấy?
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn nghĩ về việc tổ chức sinh nhật cho cậu bạn nhỏ. Nghĩ tới nghĩ lui mà không biết nên tặng gì, bèn tìm Thẩm Tiệp hỏi ý kiến xem thế nào, kết quả chờ mấy phút, cuối cùng chờ được mấy chữ: Từ chối trò chuyện.
[Thẩm Tiệp]: Tao thấy đến hết tiết tụi mình hẵng liên hệ là tốt nhất.
[Thẩm Tiệp]: Mày đừng nghĩ tiếp tục hại tao thêm lần nữa!
[Hạ Triều]: …
Một màn xấu hổ gây ầm ĩ trong phòng giáo vụ hồi trước đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn, Thẩm Tiệp nhớ kỹ bài học thấm đẫm máu nước mắt và bản kiểm điểm, sau đó dù có lén lút chơi game trong lớp cũng không bao giờ tiện tay tìm Hạ Triều tổ đội nữa.
Cùng với đó, nếu có thể miễn nói chuyện phiếm thì cũng miễn hết.
Thẩm Tiệp dựng thẳng sách giáo khóa trên bàn, giấu tay vào trong ngăn, gõ chữ được một nửa, ngước mắt lên xác định giáo viên vẫn đang quay lưng về lớp viết bảng, mới tiếp tục gõ nốt lên màn hình: Triều ca, xin mày hãy chăm chỉ lên lớp đi! Đừng tìm tao tám chuyện nữa!
Sinh nhật Tạ Du vào giữa tháng ba, tính ra cũng không còn nhiều thời gian.
Cuối cùng Hạ Triều đành phải thừa dịp nghỉ giữa giờ hẹn Thẩm Tiệp ra ngoài, hai đứa ngồi trên bậc cầu thang trò chuyện một lúc: “Mày có cao kiến gì không.”
Thẩm Tiệp muốn nói: Nếu là người khác, thì tao vẫn có thể tham mưu giúp mày một phen, nhưng mà với Tạ Du nhà mày thì…
Tạ Du là kiểu người không ai có thể nhìn thấu, dù quan hệ hiện giờ với Thẩm Tiệp có thân thiết hơn một chút, nhưng rốt cuộc người ta thích cái gì vẫn là một ẩn số.
“Đưa cái gì bây giờ,” Thẩm Tiệp vắt hết cả óc, cuối cùng do dự nói ra ba chữ, “… Tặng đầu người?”
Hạ Triều không biết có nên khen ngợi trí tưởng tượng phong phú của người anh em này một phen không: “Con mẹ nó mày bình thường chút có được không.”
Thẩm Tiệp hết cách, nghĩ đến trọc đầu cũng không ra được chủ ý tiếp theo: “Lão Tạ nhà mày cơ mà, hẳn là mày phải rõ hơn tao chứ, mày ngẫm kỹ đê, coi có thứ gì làm cậu ta thấy hứng thú không.”
Hạ Triều ngồi trên bậc thang, trầm tư một lát, cuối cùng nói: “Chắc là tao.”
Thẩm Tiệp: “… Hở?”
Hạ Triều nói thêm: “Tao. Cậu ấy cảm thấy hứng thú với tao.”
Thôi hôm nay khỏi trò chuyện gì nữa.
Thẩm Tiệp cúi đầu vuốt mặt, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng: “Dù sao chắc chắn vẫn phải mua bánh gato rồi, nếu không bọn mình cứ đặt bánh sinh nhật trước đã —— ”
Đầu cầu thang ở ngay gần hành lang, lúc nhắc đến mấy chữ ‘bánh gato’ Thẩm Tiệp cũng nói hơi to. Đúng lúc này Vạn Đạt từ phòng giáo vụ quay về, lúc đi qua chỗ cầu thang vốn không biết là có người, nghe thấy tiếng nói chuyện mới dừng lại, lùi về sau mấy bước: “Bánh gato nào đấy? Ai sắp sinh nhật cơ?”
Hạ Triều: “…”
Tạ Du không rõ tại sao từ hôm vào học đến nay cứ rảnh rỗi là Hạ Triều với đám Vạn Đạt lại tụ tập một chỗ rì rầm gì đó, cậu cảm thấy đám người này có hơi kỳ quái, nhưng không nói ra được rốt cuộc là quái ở chỗ nào.
Mỗi lần cậu đi qua, Vạn Đạt liền lập tức cứng ngắc lảng sang chuyện khác: “Trời ơi yêu tổ quốc mình ghê á…”
Đến nửa đêm hôm đó, khi mà Vạn Đạt đến gõ cửa phòng cậu, hỏi cậu có muốn dạo quanh ký túc xá một vòng không, cuối cùng Tạ Du mới có thể tìm được một lý do thích hợp để giải thích hành vi ‘kỳ quái’ này: “Cậu có bệnh à?”
Vạn Đạt đứng trước cửa, khá rầu rĩ nói: “Tui không ngủ được mà, dạo này chịu nhiều áp lực quá, muốn kiếm cậu tâm sự thôi.”
Tạ Du dựa người vào cửa, cúi đầu nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại.
11:30.
Đèn đóm đã tắt hết từ lâu, trong tòa nhà ký túc yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Ký túc xá của Nhị Trung tổng cộng có sáu tầng, sân thượng tầng cao nhất đã bị khóa từ lâu, không cho học sinh đi lên. Vạn Đạt kêu đi dạo loanh quanh, thế mà lại dẫn cậu đi lên phía trên.
“Thật ra gần đây tui thấy hoang mang quá,” Vạn Đạt vừa đi vừa nói, “Chẳng thể nghĩ được hướng đi sau này, đêm nào cũng trằn trọc mãi không ngủ được.”
Tạ Du: “…”
Nếu là bình thường, Tạ Du sẽ nói liên quan cái rắm gì đến tôi.
Thế nhưng nghĩ đến những biểu hiện đúng là khá quái lạ của Vạn Đạt gần đây, Tạ Du nghĩ một lượt trong đầu, đến khi Vạn Đạt đẩy cánh cửa sắt trên tầng cao nhất kia ra, đang định nói ‘Cậu đừng nghĩ quẩn’, bỗng nhiên bị ai đó ôm chầm lấy từ phía sau, dùng một tay bịt kín mắt cậu.
Trước mắt lập tức trở nên tối đen.
—— Khớp xương rõ ràng, mang hơi ấm từ lòng bàn tay, mạnh mẽ che kín tầm mắt cậu.
Tạ Du bị đưa lên phía trước mấy bước, gió trên sân thượng lùa qua thấm vào từng lớp quần áo.
Sau đó bàn tay kia chậm rãi buông ra, thế là từ trong bóng tối, thấp thoáng qua những kẽ tay đang dần nới lỏng, Tạ Du nhìn thấy những đốm sáng nhỏ vụn lấp lánh.
Trước mắt cậu bỗng chốc trở nên sáng bừng.
Sân thượng cũng không quá lớn, nhìn từ trên cao xuống là những ánh đèn rải rác, còn có tiếng xe cộ từ phía xa xa truyền tới, và cả tiếng gió thổi lồng lộng, xào xạc khắp nơi.
Không biết kiếm đâu ra được cái bàn gấp, bánh sinh nhật đang được bày trên bàn, sân thượng được cả bọn trang trí đơn giản qua, bên cạnh còn xếp thêm mấy túi đồ gì đó.
Lúc nói chuyện Hạ Triều hơi cao giọng, ghé sát bên tai cậu mà rằng:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Không chỉ có thế.
Tụi học sinh nội trú của lớp 3 gần như đều có mặt đông đủ, vô cùng náo nhiệt đồng thanh hô: “Sinh nhật vui vẻ nhé Du ca!”
Kỳ thật Tạ Du không nhớ rõ sinh nhật của mình lắm.
Nếu như không phải năm nào cũng có Cố nữ sĩ nhắc nhở, rồi gần như ép buộc mà hỏi cậu thích quà gì, thì chắc cậu sẽ chẳng bao giờ buồn quan tâm đến cái gọi là ‘sinh nhật’ này.
Vài ngày trước Cố nữ sĩ có lần nhắc tới, Tạ Du vừa làm bài tập vừa nghe điện, chờ giải xong một đề, đã không còn nhớ rõ Cố nữ sĩ nói gì trong điện thoại nữa.
“Lúc nãy là gạt tôi đấy hả? Mấy người lấy đâu ra chìa khóa đấy?”
Tạ Du quét qua đám này một lượt, nói tiếp: “Vạn Đạt, con đường nhân sinh của cậu thế nào rồi, còn mất phương hướng, hoang mang nữa không?”
Hạ Triều ho nhẹ một tiếng: “Cạy khóa đấy.”
Vạn Đạt tính lảng sang truyện khác, châm nến, giục cậu cầu nguyện: “Du ca, gió lớn quá nè… Mèn ơi, cậu nhanh nhanh mà thổi đi, không là tắt luôn đó.”
Bọn xung quanh xúm lại thành một vòng tròn nhằm che chắn cho kín: “Nhanh nhanh nhanh, sắp không chịu nổi rồi kìa.”
Đám bạn càng hối, đầu óc Tạ Du càng thêm trống rỗng, chờ đến lúc nến tắt hẳn, cậu vẫn chưa kịp nghĩ ra bất cứ điều ước nào.
Tất cả đều nhảy lên reo hò, chờ đến tiết mục cắt bánh gato.
Hạ Triều lục dao nĩa trong túi, lục mấy lần mà chỉ thấy toàn bia là bia: “Vạn Sự Thông, kêu cậu mua chút đồ ăn, cậu mua nhiều bia thế này làm gì hả?”
Vạn Đạt không thừa nhận là chính mình muốn uống: “Đàn ông mà, mấy khi được tụ tập đông vui trên sân thượng như này…”
Lon bia bị cả bọn quăng ngổn ngang khắp sân thượng .
Có cơn gió thổi qua, liền theo cơn gió mà lăn lông lốc trên mặt đất.
Thừa dịp đám người này đang mải uống bia, Hạ Triều quay sang hỏi: “Vừa rồi em ước gì đấy?”
Tạ Du nói: “Em không ước gì cả.”
“Hả?”
Thấy hắn không tin, Tạ Du mỉm cười lặp lại lần nữa: “Không có điều ước nào hết.”
Dù chẳng ước bất cứ điều gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất cứ ước mơ nào giờ đây đều có thể trở thành hiện thực.
Con phố mỹ thực ngoài cổng trường Lập Dương Nhị Trung bắt đầu treo băng rôn nom hoành tráng hơn cả năm vừa rồi, nhìn từ đằng xa, suốt cả dọc phố đều là hàng chữ ‘Chúc mừng học kỳ mới’.
Một tháng nghỉ lễ ròng rã, rất nhiều thành phần đến gần cuối nghỉ đông mới bắt tay vào làm bài tập, làm đến tối tăm mặt mũi cả ngày lẫn đêm mà vẫn chưa xong. Cuối cùng đành chấp nhận số phận, tính toán tới ngày nhập học đến sớm một chút để tranh thủ làm hết.
Tạ Du vừa mới lên lầu, đã nghe thấy từ trong lớp 11-3 truyền tới một loạt tiếng kêu gào tuyệt vọng: “Bài này mà cũng giao á?!”
“Bài văn tiếng Anh này là sao?!”
“Có bạn yêu dấu nào làm xong bài tập toán chưa? Mình có bài ngữ văn đổi với bạn nè…”
Tạ Du vừa đi qua cửa phía sau, cong ngón tay lên, đốt ngón tay chạm vào mặt cửa kính, không nặng không nhẹ gõ hai cái.
Lưu Tồn Hạo thân là lớp trưởng cầm đầu đám cóp pi bài, tay vẫn đang giơ bài tập ngữ văn lên rõ cao, chưa kịp hô hết câu, nghe thấy tiếng gõ cửa, bị dọa đến suýt thì nhảy dựng: “Má ơi!”
Bên ngoài gió lớn, Tạ Du mặc áo khoác có mũ, lúc vào đến cửa rồi mới nhớ ra đưa tay kéo mũ xuống.
Ai cũng tưởng là Chó Điên tới tuần tra, cả lớp bỗng chốc im thin thít, mấy giây sau mới đồng loạt òa lên như ong vỡ tổ: “Thiếu điều hù chết người ta… Du ca, ông không phải là Du ca mà tôi biết nữa rồi!”
“Chơi vậy bộ vui lắm hả?”
“Ông khoái khi dễ đám bạn cùng lớp nhỏ bé đáng thương bất lực này lắm sao?”
“…”
Hạ Triều đến từ sớm, ngủ bù trong lớp, thoáng nghe thấy tiếng ồn ào, mơ màng mở mắt ra.
Hắn đã quay về trường từ ngày hôm qua.
Tất cả đám học sinh nội trú về trường sớm đều đánh giá quá thấp tấm lòng nhiệt huyết với nghề phát thanh của Chó Điên, chủ nhiệm Khương đáng kính của cả bọn mới sáu giờ sáng tinh mơ đã bắt đầu bật đài: “Học kỳ mới, khởi đầu mới đây rồi!”
Hạ Triều chống người ngồi dậy, nhìn cậu bạn nhỏ đi tới.
Vốn dĩ hắn đang nghĩ cái câu kia của Chó Điên chẳng gợi nên cảm xúc gì, nhưng chỉ trong chớp mắt khi nhìn thấy bóng dáng Tạ Du, hắn mới chính thức cảm nhận được: Học kỳ mới đến rồi.
Một ngày hoàn toàn mới.
Hạ Triều cười cười, cất tiếng chào: “Chào buổi sáng.”
Tạ Du đi đến cạnh bàn hắn, hơi cúi người, vươn tay kéo khóa áo khoác đang miễn cưỡng mắc kẹt ở trước ngực hắn lên cao: “Chào buổi sáng.”
Ánh nắng chiếu vào từ ngoài khung cửa sổ, cả lớp học cũng trở nên sáng rỡ hơn mấy phần.
Lưu Tồn Hạo vẫn đang tìm kiếm người nguyện ý trao đổi bài tập với cậu ta.
Hạ Triều lôi quyển vở toán trong ngăn bàn ra, quyển này hắn có chọn lọc làm mấy bài, thế nhưng đều dựa theo kế hoạch tiến bộ từng bước trước đó, xác suất làm sai vẫn tương đối cao: “Ê Chuột, tôi đổi với ông này.”
Lưu Tồn Hạo câm nín nhìn hắn mấy giây, rồi lặng lẽ quay mặt về, tiếp tục hỏi: “Còn có bạn nào nữa không?”
Hạ Triều: “Sao nào, ông coi thường ai đấy?”
“Không dám không dám, ông được những bốn mươi chín điểm cơ mà,” Lưu Tồn Hạo sợ đả kích sự tự tin của hắn, khen ngợi một lúc xong vẫn không nhịn được mà muốn hắn đối mặt với hiện thực, “Nhưng mà Triều ca này, làm người không thể quá thỏa mãn, ông hiểu ý tôi chứ.”
“Chuột, bây giờ ông lơ đẹp tôi,” Hạ Triều nói xong ném vở bài tập lên bàn, “—— Sau này tôi lên cao cho ông không với nổi luôn đấy.”
Lưu Tồn Hạo vẻ mặt ‘Tui là ai tui đang ở đâu, vị đại ca lớp chúng mình kia sao giống như phát điên rồi’: “…”
Tạ Du vừa móc bút mực ra khỏi cặp sách, nghe thấy vậy suýt thì lỡ tay quăng luôn cả bút.
Mãi đến khi chuông vào học vang lên, trong lớp mới dần dần yên tĩnh lại.
Ngày đầu tiên vào học kỳ mới, các giáo viên đều thống nhất quan điểm “Thành tích cuối kỳ không được như ý cũng không sao, từ học kỳ này bắt đầu cố gắng”, hy vọng tất cả học sinh kiềm chế lại, đã chơi đủ một kỳ nghỉ lễ rồi, phải mau chóng trở về với trạng thái tập trung học tập.
Nhất là Lão Đường lớp bọn họ, coi tiết ngữ văn như thể họp lớp, chưa giảng được mấy nội dung bài mới, đã tiến hành công tác khuyên nhủ đám học trò.
Tạ Du nghe có hơi buồn ngủ, một tay chống cằm, thoáng liếc qua Hạ Triều đang lúi húi cả tiết với cái điện thoại: “Chơi game à?”
Hạ Triều không hề biến sắc quay về nhìn mặt bàn, “Ừm’ một tiếng tỏ ý đáp lại.
Tạ Du không để ý lắm, nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Lúc này Hạ Triều mới lại mở khung chat với Thẩm Tiệp, gõ chữ trả lời: Mày mắc chứng gì đấy?
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn nghĩ về việc tổ chức sinh nhật cho cậu bạn nhỏ. Nghĩ tới nghĩ lui mà không biết nên tặng gì, bèn tìm Thẩm Tiệp hỏi ý kiến xem thế nào, kết quả chờ mấy phút, cuối cùng chờ được mấy chữ: Từ chối trò chuyện.
[Thẩm Tiệp]: Tao thấy đến hết tiết tụi mình hẵng liên hệ là tốt nhất.
[Thẩm Tiệp]: Mày đừng nghĩ tiếp tục hại tao thêm lần nữa!
[Hạ Triều]: …
Một màn xấu hổ gây ầm ĩ trong phòng giáo vụ hồi trước đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn, Thẩm Tiệp nhớ kỹ bài học thấm đẫm máu nước mắt và bản kiểm điểm, sau đó dù có lén lút chơi game trong lớp cũng không bao giờ tiện tay tìm Hạ Triều tổ đội nữa.
Cùng với đó, nếu có thể miễn nói chuyện phiếm thì cũng miễn hết.
Thẩm Tiệp dựng thẳng sách giáo khóa trên bàn, giấu tay vào trong ngăn, gõ chữ được một nửa, ngước mắt lên xác định giáo viên vẫn đang quay lưng về lớp viết bảng, mới tiếp tục gõ nốt lên màn hình: Triều ca, xin mày hãy chăm chỉ lên lớp đi! Đừng tìm tao tám chuyện nữa!
Sinh nhật Tạ Du vào giữa tháng ba, tính ra cũng không còn nhiều thời gian.
Cuối cùng Hạ Triều đành phải thừa dịp nghỉ giữa giờ hẹn Thẩm Tiệp ra ngoài, hai đứa ngồi trên bậc cầu thang trò chuyện một lúc: “Mày có cao kiến gì không.”
Thẩm Tiệp muốn nói: Nếu là người khác, thì tao vẫn có thể tham mưu giúp mày một phen, nhưng mà với Tạ Du nhà mày thì…
Tạ Du là kiểu người không ai có thể nhìn thấu, dù quan hệ hiện giờ với Thẩm Tiệp có thân thiết hơn một chút, nhưng rốt cuộc người ta thích cái gì vẫn là một ẩn số.
“Đưa cái gì bây giờ,” Thẩm Tiệp vắt hết cả óc, cuối cùng do dự nói ra ba chữ, “… Tặng đầu người?”
Hạ Triều không biết có nên khen ngợi trí tưởng tượng phong phú của người anh em này một phen không: “Con mẹ nó mày bình thường chút có được không.”
Thẩm Tiệp hết cách, nghĩ đến trọc đầu cũng không ra được chủ ý tiếp theo: “Lão Tạ nhà mày cơ mà, hẳn là mày phải rõ hơn tao chứ, mày ngẫm kỹ đê, coi có thứ gì làm cậu ta thấy hứng thú không.”
Hạ Triều ngồi trên bậc thang, trầm tư một lát, cuối cùng nói: “Chắc là tao.”
Thẩm Tiệp: “… Hở?”
Hạ Triều nói thêm: “Tao. Cậu ấy cảm thấy hứng thú với tao.”
Thôi hôm nay khỏi trò chuyện gì nữa.
Thẩm Tiệp cúi đầu vuốt mặt, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng: “Dù sao chắc chắn vẫn phải mua bánh gato rồi, nếu không bọn mình cứ đặt bánh sinh nhật trước đã —— ”
Đầu cầu thang ở ngay gần hành lang, lúc nhắc đến mấy chữ ‘bánh gato’ Thẩm Tiệp cũng nói hơi to. Đúng lúc này Vạn Đạt từ phòng giáo vụ quay về, lúc đi qua chỗ cầu thang vốn không biết là có người, nghe thấy tiếng nói chuyện mới dừng lại, lùi về sau mấy bước: “Bánh gato nào đấy? Ai sắp sinh nhật cơ?”
Hạ Triều: “…”
Tạ Du không rõ tại sao từ hôm vào học đến nay cứ rảnh rỗi là Hạ Triều với đám Vạn Đạt lại tụ tập một chỗ rì rầm gì đó, cậu cảm thấy đám người này có hơi kỳ quái, nhưng không nói ra được rốt cuộc là quái ở chỗ nào.
Mỗi lần cậu đi qua, Vạn Đạt liền lập tức cứng ngắc lảng sang chuyện khác: “Trời ơi yêu tổ quốc mình ghê á…”
Đến nửa đêm hôm đó, khi mà Vạn Đạt đến gõ cửa phòng cậu, hỏi cậu có muốn dạo quanh ký túc xá một vòng không, cuối cùng Tạ Du mới có thể tìm được một lý do thích hợp để giải thích hành vi ‘kỳ quái’ này: “Cậu có bệnh à?”
Vạn Đạt đứng trước cửa, khá rầu rĩ nói: “Tui không ngủ được mà, dạo này chịu nhiều áp lực quá, muốn kiếm cậu tâm sự thôi.”
Tạ Du dựa người vào cửa, cúi đầu nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại.
11:30.
Đèn đóm đã tắt hết từ lâu, trong tòa nhà ký túc yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Ký túc xá của Nhị Trung tổng cộng có sáu tầng, sân thượng tầng cao nhất đã bị khóa từ lâu, không cho học sinh đi lên. Vạn Đạt kêu đi dạo loanh quanh, thế mà lại dẫn cậu đi lên phía trên.
“Thật ra gần đây tui thấy hoang mang quá,” Vạn Đạt vừa đi vừa nói, “Chẳng thể nghĩ được hướng đi sau này, đêm nào cũng trằn trọc mãi không ngủ được.”
Tạ Du: “…”
Nếu là bình thường, Tạ Du sẽ nói liên quan cái rắm gì đến tôi.
Thế nhưng nghĩ đến những biểu hiện đúng là khá quái lạ của Vạn Đạt gần đây, Tạ Du nghĩ một lượt trong đầu, đến khi Vạn Đạt đẩy cánh cửa sắt trên tầng cao nhất kia ra, đang định nói ‘Cậu đừng nghĩ quẩn’, bỗng nhiên bị ai đó ôm chầm lấy từ phía sau, dùng một tay bịt kín mắt cậu.
Trước mắt lập tức trở nên tối đen.
—— Khớp xương rõ ràng, mang hơi ấm từ lòng bàn tay, mạnh mẽ che kín tầm mắt cậu.
Tạ Du bị đưa lên phía trước mấy bước, gió trên sân thượng lùa qua thấm vào từng lớp quần áo.
Sau đó bàn tay kia chậm rãi buông ra, thế là từ trong bóng tối, thấp thoáng qua những kẽ tay đang dần nới lỏng, Tạ Du nhìn thấy những đốm sáng nhỏ vụn lấp lánh.
Trước mắt cậu bỗng chốc trở nên sáng bừng.
Sân thượng cũng không quá lớn, nhìn từ trên cao xuống là những ánh đèn rải rác, còn có tiếng xe cộ từ phía xa xa truyền tới, và cả tiếng gió thổi lồng lộng, xào xạc khắp nơi.
Không biết kiếm đâu ra được cái bàn gấp, bánh sinh nhật đang được bày trên bàn, sân thượng được cả bọn trang trí đơn giản qua, bên cạnh còn xếp thêm mấy túi đồ gì đó.
Lúc nói chuyện Hạ Triều hơi cao giọng, ghé sát bên tai cậu mà rằng:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Không chỉ có thế.
Tụi học sinh nội trú của lớp 3 gần như đều có mặt đông đủ, vô cùng náo nhiệt đồng thanh hô: “Sinh nhật vui vẻ nhé Du ca!”
Kỳ thật Tạ Du không nhớ rõ sinh nhật của mình lắm.
Nếu như không phải năm nào cũng có Cố nữ sĩ nhắc nhở, rồi gần như ép buộc mà hỏi cậu thích quà gì, thì chắc cậu sẽ chẳng bao giờ buồn quan tâm đến cái gọi là ‘sinh nhật’ này.
Vài ngày trước Cố nữ sĩ có lần nhắc tới, Tạ Du vừa làm bài tập vừa nghe điện, chờ giải xong một đề, đã không còn nhớ rõ Cố nữ sĩ nói gì trong điện thoại nữa.
“Lúc nãy là gạt tôi đấy hả? Mấy người lấy đâu ra chìa khóa đấy?”
Tạ Du quét qua đám này một lượt, nói tiếp: “Vạn Đạt, con đường nhân sinh của cậu thế nào rồi, còn mất phương hướng, hoang mang nữa không?”
Hạ Triều ho nhẹ một tiếng: “Cạy khóa đấy.”
Vạn Đạt tính lảng sang truyện khác, châm nến, giục cậu cầu nguyện: “Du ca, gió lớn quá nè… Mèn ơi, cậu nhanh nhanh mà thổi đi, không là tắt luôn đó.”
Bọn xung quanh xúm lại thành một vòng tròn nhằm che chắn cho kín: “Nhanh nhanh nhanh, sắp không chịu nổi rồi kìa.”
Đám bạn càng hối, đầu óc Tạ Du càng thêm trống rỗng, chờ đến lúc nến tắt hẳn, cậu vẫn chưa kịp nghĩ ra bất cứ điều ước nào.
Tất cả đều nhảy lên reo hò, chờ đến tiết mục cắt bánh gato.
Hạ Triều lục dao nĩa trong túi, lục mấy lần mà chỉ thấy toàn bia là bia: “Vạn Sự Thông, kêu cậu mua chút đồ ăn, cậu mua nhiều bia thế này làm gì hả?”
Vạn Đạt không thừa nhận là chính mình muốn uống: “Đàn ông mà, mấy khi được tụ tập đông vui trên sân thượng như này…”
Lon bia bị cả bọn quăng ngổn ngang khắp sân thượng .
Có cơn gió thổi qua, liền theo cơn gió mà lăn lông lốc trên mặt đất.
Thừa dịp đám người này đang mải uống bia, Hạ Triều quay sang hỏi: “Vừa rồi em ước gì đấy?”
Tạ Du nói: “Em không ước gì cả.”
“Hả?”
Thấy hắn không tin, Tạ Du mỉm cười lặp lại lần nữa: “Không có điều ước nào hết.”
Dù chẳng ước bất cứ điều gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất cứ ước mơ nào giờ đây đều có thể trở thành hiện thực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất