Ngụy Trang Thành Trai Thẳng

Chương 22: "Ngâm suối nước nóng."

Trước Sau
Dọc đường trở lại sao Thác Bang mọi người như có như không liếc trộm Lý Tấu Tinh.

Trong lòng mọi người đều tò mò muốn chết.

Wasser rất nổi tiếng, những từ khi nhắc đến gã đều là thực lực mạnh mẽ, lòng dạ độc ác. Còn hoa tươi, lãng mạn hay tình cảm là những từ tưởng chừng không liên quan đến Wasser.

Thế nhưng bọn họ đã gặp được những gì?

Là hoa winnie! Ý nghĩa của loài này buồn nôn đến mức bọn họ không thể thốt nên lời!

Lý Tấu Tinh ngồi ở hàng trước, lúc robot dọn dẹp đi ngang qua người thì anh hung hăng ném đóa hoa xanh tươi kia vào thùng "đồ bỏ đi".

Đóa hoa đương nở rộ xinh đẹp chớp mắt bị nghiền nát thành bột phấn.

Trong phi thuyền Đầu Lâu Đỏ nuôi rất nhiều động thực vật có lực sát thương rất lớn. Trừ mấy cái này ra thì ai mà ngờ đám cướp vũ trụ kia lại rảnh rỗi đi trồng loại hoa chỉ có thể ngắm này chứ.

Ai ngờ rằng trong lúc giết chóc tàn ác Wasser còn có thể nhàn nhã đi tìm vườn hoa rồi tỉ mỉ lựa ra đóa winnie đẹp nhất này.

Trong lòng mọi người đều tò mò muốn biết nhưng lại bị vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, sắp sửa bùng nổ của chàng trai trẻ được Wasser tặng hoa chặn lại.

Cũng đúng, bọn họ đồng tình nghĩ, bị một tên cướp vũ trụ đối đãi như một cô gái, dù là ai cũng sẽ không vui vẻ gì.

Mã Nam thở dài, do dự có nên tiến lên khuyên bảo hay không.

Đối với một người đàn ông mà nói, việc bị một tên đàn ông khác tặng một đóa hoa có hàm nghĩa mập mờ như thế thật sự là quá mất mặt.

"Vẻ mặt này của thầy là sao vậy?" Cố Vấn Thành đi ra từ phòng vệ sinh phía sau ông đang lau tay, lúc nhìn thấy Lý Tấu Tinh mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, cười nói, "Thầy đừng lo, chúng em vừa tiến hành một cuộc trò chuyện, cậu ấy rất ổn."

"Phải không?" Mã Nam lo lắng vô cùng, "Ngay cả hoa cũng bị nghiền nát, chắc là không muốn để cho các em lo lắng nên mới che đậy lửa giận đó."

Động tác Cố Vấn Thành ngừng lại, cụp mắt nhìn bàn tay đã được lau sạch, "Hoa bị ném rồi?"

"Ném rồi."

Wasser giết người chưa bao giờ e dè. Để tìm được một đóa hoa winnie sạch sẽ, xinh đẹp làm rung động lòng người trong vườn hoa nhuốm đầy máu kia gần như khiến gã bỏ ra hơn một nửa thời gian.

Hắn nở nụ cười, "Ném đi cũng tốt, để Tấu Tinh khỏi phải thấy rồi nổi giận."

Thực tế Lý Tấu Tinh cũng không có tức giận như vậy, lúc này ý chí chiến đấu của anh bị kích thích bốc lên hừng hực.

Tên kia cố ý làm cho anh mất mặt trước mặt mọi người, anh nhất định phải tìm cơ hội đáp trả. Bất luận là hoa tươi hay là kabedon, một kẻ trong văn ngựa đực như gã mà chơi được anh à?

Anh phải khiến cho Wasser biết rằng cái gì là chơi đùa, cái gì là đáp trả.

Cố Vấn Thành nói với Mã Nam xong thì chầm chậm trở lại chỗ ngồi, "Vẫn còn tức giận à?"

Đôi mắt hắn vừa trong suốt lại thâm sâu, lúc này đang mỉm cười nhìn Lý Tấu Tinh. Lý Tấu Tinh liếc hắn một cái, vẻ mặt khó chịu, "Ừm."

Trong lòng Cố Vấn Thành cảm thấy thú vị, Lý Tấu Tinh khoát cánh tay lên phía sau chỗ tựa lưng của hắn, nghiêng đầu hỏi rất nghiêm túc: "Vấn Thành, lẽ nào tôi không đẹp trai à?"

"Đẹp trai," Cố Vấn Thành phối hợp đánh giá mặt anh. Đầu tiên là khen một câu, sau đó tỉnh bơ hỏi lại, "Không phải cậu bị Wasser đùa đến tự ti rồi chứ?"

Lý Tấu Tinh không trả lời câu hỏi này, anh chỉ đột nhiên nhíu nhíu mày, dường như ngửi thấy mùi gì đó, hít hít về phía Cố Vấn Thành, "Trên người cậu thơm quá."

Da gà da vịt trên người theo câu nói này của anh mà nổi hết cả lên, Cố Vấn Thành trả lời cứng ngắc: "Là sao, tôi không ngửi thấy gì cả."

Cơ bắp hắn cứng còng, lưng thẳng tắp, ngồi không mấy dễ chịu.

Mũi hắn mẫn cảm hơn hẳn người thường, không tự chủ được ngửi nhiều lần nhưng vẫn không ngửi thấy mùi gì.

Lý Tấu Tinh nhắm hai mắt, gương mặt tuấn tú xích lại gần, ngửi ngửi ngay ngực Cố Vấn Thành, sau đó không ngừng dời xuống, mãi đến tận khi Cố Vấn Thành không chịu được nữa đưa tay chặn đầu anh lại Lý Tấu Tinh mới dừng lại tại lòng bàn tay của hắn, "Ở đây."

Anh mở mắt ra, nắm chặt tay Cố Vấn Thành nhìn qua nhìn lại mấy lần, "Tay cậu thơm hết cả lên, mới nắm tay người đẹp nào à?"

Ánh mắt trêu chọc, Cố Vấn Thành kỳ lạ, theo lời anh nói mà giơ tay ngửi một cái, quả nhiên có một mùi thơm thoang thoảng.

"Mới đụng phải một người phụ nữ," hắn giải thích, "Không để ý có phải là... người đẹp hay không, giúp người ta lượm ít thứ."

Lý Tấu Tinh phóng tầm mắt về phía sau, thị lực tuyệt vời không giúp anh thấy được người phụ nữ nào trong đám người cả.

Phản ứng này của anh lại làm cho Cố Vấn Thành hiểu lầm rằng anh hết sức tò mò với phái nữ.

Cũng đúng.

Con trai ở độ tuổi này luôn tràn ngập ảo tưởng đối với người khác phái.

Cố Vấn Thành suy tư.

...

Phi thuyền một đường đến sao Thác Bang. Người bên quân đội nói rằng họ cho mấy học sinh mới trở về nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ tới điều tra chi tiết.

Bọn họ quay về ký túc xá đã lâu không thấy, còn nhà trường tiến hành một cuộc họp về công trạng "giết hết băng cướp Đầu Lâu Đỏ". Dù cho Wasser đóng vai trò gì trong công cuộc này, mấy vị kia sẽ làm như không biết, cố hết mức tranh thủ vinh quang cho học sinh của mình.

Bởi vì không thể nói rõ nên đội ngũ cứu viện lúc trước cũng không đề cập tới. Nhưng thời gian bọn Lý Tấu Tinh trở về lại trùng hợp với thời gian băng cướp Đầu Lâu Đỏ bị tiêu diệt, những người thông minh đã lặng lẽ mò vào tài khoản của bọn họ, mà tin tức đầu tiên mấy người này nhìn thấy chính là hình ảnh bọn kể chuyện xưa cho người cá ở sao Hải Bạch nghe.

Trên nền màu sắc ấm áp trong video, mười mấy người cá nổi trên mặt biển xanh, cách rất gần đội Mộng Chi đang ở trên bờ.

Mỗi người cá trong video đều đẹp vô cùng, đôi mắt đỏ ửng nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn, vừa lau nước mắt vừa nhìn đội Mộng Chi, trông hết sức đáng thương. Cảnh sắc ở sao Hải Bạch cùng với câu chuyện xưa kia khiến cho tình cảnh thoạt trông như một giấc mơ.

Thế mà lại là người cá ở sao Hải Bạch?

Người quan sát tặc lưỡi, đố kị đến mức vẻ mặt vặn vẹo.

Bọ họ không ngừng ầm ĩ kêu gào đòi người đăng video kia đăng thêm nhiều video hơn nữa, đăng ít như vậy bọn họ xem không đã ghiền!

Dụ bọn họ lọt hố mà không chịu trách nhiệm!

Ôi trời ơi, bộ dạng nhóc người cá dùng bàn tay mũm mĩm ôm lấy khuôn mặt phúng phính thực sự quá đáng yêu!

Lăng Niên nhịn không được tắt thông báo đi, cười lạnh nhìn mấy bình luận kêu gào hắn đăng thêm video.

Lý Tấu Tinh nằm liệt trên ghế salon hưởng thụ mấy lời an ủi nhẹ nhàng của đồng đội, "Sao thế?"



"Một đám ngu xuẩn," Lăng Niên, "Tất cả đều hỏi tôi biện pháp quyến rũ người cá."

Lý Tấu Tinh sờ sờ cằm, ngầm kiêu ngạo, "Cái này phải dựa vào sức hấp dẫn của mỗi người."

Những người khác liếc nhìn anh một cái, thấy anh vừa mới chịu đả kích nên ngại nói rằng cái này chỉ cần xảo trá với da mặt dày là được.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày lấy lại sức, ngày hôm sau người quen cũ tới cửa, vẫn là Vưu Mông. Lần này anh ta mang theo nhiều người hơn, trong số đó có một nữ sĩ quan thân hình cao gầy.

"Đây là Sofia, trợ lý của tôi," Vưu Mông cũng không nói nhiều, sau khi ngồi xuống thì trực tiếp vào thẳng vào chủ đề, "Wasser theo các cậu?"

Sofia im lặng đứng sau anh ta, lúc chạm mắt với Cố Vấn Thành thì khẽ mỉm cười, thể hiện thái độ hết sức chín chắn.

Cố Vấn Thành lễ phép đáp lại một nụ cười.

Lý Tấu Tinh tùy ý dời tầm mắt, "Nhưng gã không thừa nhận."

Vưu Mông cười nhạo một tiếng, "Rác rưởi."

Lý Tấu Tinh không khỏi bật cười, cảm thấy vị sĩ quan này thật sự rất đáng yêu, tựa như mắng Wasser là rác rưởi có thể giảm bớt cơn giận, khiến cho tâm trạng anh cũng thoải mái theo.

Thấy anh nở nụ cười đôi mắt Vưu Mông chợt lóe lên, im lặng hồi lâu, "Xin lỗi."

"Quân đội không bảo vệ các cậu chu toàn," anh ta rất hổ thẹn, "Không tiêu diệt được mấy tên cướp vũ trụ khét tiếng kia."

"Ít nhất chúng tôi đã giúp anh tiêu diệt được một băng," Lý Tấu Tinh, "Mặc dù ké ánh hào quang của rác rưởi kia."

Cố Vấn Thành khó hiểu liếc mắt nhìn anh, bị Lý Tấu Tinh bắt được, anh nhíu mày hỏi ngược lại, "Vấn Thành, cậu nói xem Wasser có phải là rác rưởi không?"

"..." Cố Vấn Thành, "Rác rưởi."

Lý Tấu Tinh tán thưởng nhìn hắn, sau đó tiếp tục trả lời câu hỏi của Vưu Mông.

Cố Vấn Thành: "..."

Tâm tình phức tạp.

Sofia đưa cho hắn một ly nước nóng, "Lần thứ hai gặp nhau, còn nhớ cô gái vụng về được cậu giúp đỡ trên phi thuyền hôm qua không?"

"Chào cô," Cố Vấn Thành nhận ly nước, sau nhiều lần cuối cùng hắn cũng có thể tiếp nhận loại quan tâm này một cách tự nhiên, lộ ra tươi cười, "Làm sao mà quên được chứ. Cô đẹp thế kia mà."

Nhưng thực ra khi nhắc tới cô gái này hắn chỉ nhớ rõ hình ảnh Lý Tấu Tinh ngửi loạn khắp người hắn.

Lúc hắn cúi đầu đưa tay nhận lấy thì hình ảnh lay động.

Nụ cười của Sofia càng tươi, cô đi tới ngồi xuống bên người Cố Vấn Thành, vóc người nên lồi thì lồi nên lõm thì lõm, "Tôi cũng không quên được cậu, cứ như gặp ma ấy, luôn muốn trực tiếp nói lời cảm ơn với cậu."

Cố Vấn Thành, "Cô quá lời."

Hắn cười nhẹ nhàng, như gợn nước trong chén, khuấy đảo lòng người không yên.

Trên mặt Sofia bình tĩnh nhưng thực tế lòng bàn tay đã đổ rất nhiều mồ hôi. Cảm giác căng thẳng đã lâu không gặp ập đến khiến cô khó chịu, không biết mỗi một lời nói của mình có phù hợp hay không, nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ thì lời nói đã bật thốt lên.

Đôi mắt cười nhìn cô giống như đang trấn an sự căng thẳng này, chưa bao giờ Sofia cảm thấy ánh mắt của một người đàn ông có thể quyến rũ đến vậy.

Ồ, không không không, cậu ấy còn chưa phải đàn ông, cậu ấy chỉ là một chàng trai.

Suy nghĩ của Sofia đầy ngọt ngào, không biết chàng trai của cô có vui lòng để cô giúp cậu ấy biến thành đàn ông hay không?

"Cô đang nghĩ gì vậy?"

Cố Vấn Thành tò mò hỏi. Chàng trai khiến Sofia xấu hổ, tay run một cái làm cho nước trong ly đổ lên người Cố Vấn Thành.

Mi tâm Cố Vấn Thành nhảy một cái, còn chưa kịp tránh thì một cánh tay từ phía sau hắn duỗi ra, ôm eo hắn kéo về phía sau.

Cả người hắn ngã vào lồng ngực Lý Tấu Tinh.

Một ít nước trong ly văng tới trên tay Lý Tấu Tinh đang che chở cho Cố Vấn Thành, vẫn còn mang theo hơi nóng. Lý Tấu Tinh cau mày, bình tĩnh nhìn Sofia, giọng điệu lộ vẻ không sao: "Tiểu thư cẩn thận một chút."

Sofia nói xin lỗi: "Tôi rất xin lỗi."

Cô nhận lấy khăn giấy người khác đưa tới, nhanh chóng lau hết nước tràn ra trên ghế salon, động tác dứt khoát không chút vụng về.

Lý Tấu Tinh híp mắt lại.

Cố Vấn Thành bị anh ôm chặt trong ngực không chú ý đến Sofia, hắn ho khan vài tiếng mà anh còn chưa buông tay, không thể làm gì khác hơn là lúng túng nói: "Tấu Tinh, cảm ơn."

Lý Tấu Tinh quay đầu nhìn hắn, hừ một tiếng, "Có thể chú ý hoàn cảnh một chút được không?"

Cố Vấn Thành nghi hoặc, "Cái gì?"

Anh dí dỏm liếc mắt nhìn Sofia, tràn đầy ám chỉ, "Hoàn cảnh bây giờ là đang làm việc, không phải tán gẫu, Vưu Mông, anh nói có đúng không?"

Khuôn mặt xinh đẹp của Sofia ửng hồng, càng tăng thêm vẻ quyến rũ. Sau khi lau nước xong thì cô nghiêm túc quay về đứng sau Vưu Mông, hai bàn tay nóng hổi chồng lên nhau, thỉnh thoảng mới nhìn về phía đối diện.

Vưu Mông có chút ý cười, "Cậu nói đúng."

Sofia chỉ cười không nói.

Vưu Mông rất muốn biết, "Ngoại trừ tặng hoa, gã còn làm gì cậu?"

Những người khác dồn dập liếc mắt nhìn qua.

Lặng im không tiếng động vểnh tai lắng nghe.

Vẻ mặt Lý Tấu Tinh biến đổi, tràn đầy vẻ không được tự nhiên, tựa như nhớ ra cái gì đó khó nói nên lời, khuôn mặt đỏ lên vì xấu hổ.

Vốn Cố Vấn Thành dù bận vẫn ung dung ngồi xem chuyện cười của anh, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng kia thì cả người cũng không được bình thường. Hắn cố gắng giả vờ bình thường, như đứng đống lửa như ngồi đống than, cuối cùng lúng túng cúi đầu xuống đất, ánh mắt né tránh.

Vẻ mặt này của anh như thể Wasser đã làm chuyện gì đó không thể tha thứ...

Rõ ràng chỉ đùa có một tí.

Những người khác: "...???"

Rốt cuộc Wasser đã làm gì Lý Tấu Tinh?!



Treo người lên đánh một trận dã man hay là công kích cá nhân bằng từ ngữ độc ác không tình người?

Nhìn dáng vẻ con nhà người ta xem, đây là bị nhục nhã đến mức nào cơ chứ. Hậu quả tồi tệ nhất mà bọn họ có thể nghĩ đến chính là Wasser dùng thực lực cường đại của mình đả kích nặng nề cả về thân thể lẫn tâm lý con nhà người ta.

Để một thiên tài biết mình cực kỳ kém cỏi, đối với một thiên tài mới vừa trưởng thành mà nói thì đây là dằn vặt thê thảm cỡ nào.

Mấy cấp dưới của Vưu Mông quen Lý Tấu Tinh không đành lòng nói: "Gã thật quá đáng."

Lý Tấu Tinh mím môi, vẻ mặt không tự nhiên khiến người khác thương cảm.

Cố Vấn Thành ho khan vài tiếng, nói sang chuyện khác, "Có thể lần theo con đường Wasser rời đi không?"

Mấy người nghiêm túc lại, "Lần theo không được, nhưng quân đội đóng quân tại một tinh cầu hẻo lánh gần phi thuyền cướp vũ trụ xảy ra chuyện có cung cấp thông tin Wasser điều khiển phi thuyền đi qua."

"Không biết gã định làm gì," Cố Vấn Thành, "Chỉ hy vọng đừng gặp lại."

Lý Tấu Tinh không tỏ rõ ý kiến.

Chờ điều tra kết thúc, Vưu Mông ra hiệu cấp dưới đi ra ngoài trước. Anh ta một thân một mình ngồi trên ghế salon, dáng vẻ vẫn cẩn thận tỉ mỉ như trước, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ các cậu cần bảo vệ cá nhân."

"Sofia rất thích hợp trở thành giáo viên thực chiến của trường quân đội các cậu."

Lý Tấu Tinh xem thời gian, "Tới giờ ăn cơm trưa rồi, cùng đi không?"

Mấy người khác đi theo, Hi Nam, "Nghe nói trong căn tin trường học có rất nhiều món ngon, tôi nhớ hương vị của sao Bắc Đẩu, đồ ăn của tinh cầu chúng tôi không kém đồ ăn ở đế quốc, ngài muốn thử không?"

Vưu Mông iim lặng một lúc, "Tôi biết."

Anh ta đứng lên, cùng bọn họ đi ra ngoài, cũng dặn dò một câu, "Tôi hi vọng các cậu có thể kiểm tra trị số tinh thần lực một lần nữa."

"Chúng tôi sẽ xin kiểm tra," Tế Du có chút áy náy, "Cảm ơn sự quan tâm của ngài."

Mặc dù phụ lòng nhưng một giáo viên thực chiến không ở bên cạnh cũng không làm được gì.

"Không hề," Vưu Mông bình tĩnh mở miệng, "Đây cũng không phải là một ý kiến hay."

Chỉ là một trong những phương pháp do Sofia chủ động đưa ra thôi.

Chờ người của quân đội rời đi, Lý Tấu Tinh không bỏ qua ánh mắt không rời của Sofia nhìn về phía Cố Vấn Thành.

Anh híp mắt một cái, so với loại phụ nữ dã tâm bừng bừng này anh vẫn thích nữ sinh đáng yêu thanh thuần hơn.

Trường quân đội Thừa Dương chiếm diện tích rất lớn. Sau khi bọn họ đối chiếu dữ liệu với nhà trường xong, bài kiểm tra trị số tinh thần lực được xếp vào buổi chiều hôm sau, đúng lúc làm bài kiểm tra thể lực cho học sinh mới, bọn họ có thể tiến hành kiểm tra tinh thần lực.

"Các em tới rất đúng lúc," Thái độ của hiệu trưởng bộ phận chiến đấu là Bouvid đối với bọn họ rất thân thiện, "Thầy nghe Mã Nam nói từ khi xây trường đến nay chưa từng thấy đội học sinh mới nào gặp nhiều tai nạn hơn các em."

Bọn họ: ( ̄^ ̄)

Hiệu trưởng cười ha ha, "Lớp học còn chưa bắt đầu, bây giờ thầy cũng không dám để cho các em đi ra ngoài, một lát cũng không được."

Bọn họ yên lặng gật gật đầu, may mà trên vườn hoa có phòng huấn luyện giả lập, độ khó mô phỏng ở bên trong có thể để bọn họ huấn luyện được.

Việc tiêu diệt băng cướp vũ trụ là công lao lớn, tuy rằng không thể gióng trống khua chiêng nhưng hiệu trưởng vẫn cho bọn họ một vài đặc quyền, trong đó có quyền ra vào suối nước nóng chỉ cho học sinh năm sao trong trường đi vào cải tạo.

Trường quân đội Thừa Dương không dùng điểm số mà tính theo sao, bốn sao là có thể tốt nghiệp, năm sao là cực kỳ ưu tú. Học sinh đạt đến cấp bậc năm sao này đều được quân đội chiêu mộ, hiếm khi được hưởng thụ những tiện ích và thiết bị năm sao do nhà trường cung cấp.

Bây giờ bọn Lý Tấu Tinh cũng chỉ mới có ba sao, đây đúng là phá lệ.

Bọn họ cầm giấy thông hành, vui vui vẻ vẻ chuẩn bị buổi tối đi tắm.

Phòng ở trường học vẫn mô phỏng cảnh biển lớn, ngoài cửa sổ là trời xanh biển rộng, tiếng sóng vỗ nghe cực kì dễ chịu.

"Người cá nhỏ có đưa một vỏ ốc biển phải không?" Lúc bọn họ nhìn biển rộng mới nhớ tới chuyện này.

"Ở đây," Tế Du lấy vỏ ốc biển như băng kia ra. Ốc biển phản quang dưới ánh mặt trời, lúc này mới phát hiện hóa ra bên ngoài vỏ ốc biển còn có hoa văn tinh xảo phức tạp, hắn thở dài nói, "Rất đẹp."

"Đặt trên bệ cửa sổ đi," Lý Tấu Tinh liếc nhìn biển rộng ngoài cửa sổ, cười, "Hợp."

Chuyện cổ tích về anh trai phù thủy, bé đáng yêu, em cứ giả bộ như đã từng nghe đi, dù sao duyên phận có thể sẽ hạn chế chúng ta gặp nhau.

Chờ đến buổi tối bọn họ ôm quần áo đi về phía suối nước nóng, vì không phải thời gian đi học nên ăn mặc rất tùy ý, lộ rõ mấy cái dáng người đẹp mắt. Lòng Lý Tấu Tinh tấm tắc, cảm thán gen của thời đại tương lai này quá lợi hại, người này so với người kia còn mlem mlem hơn. =)))

Hi Nam rục rà rục rịch, khoe cơ bắp cánh tay, "Tôi cũng ngại nói, dáng người của tôi là đẹp nhất!"

"A." Lăng Niên cười lạnh.

"Ngu ngốc," Tế Du mặc cả cây trắng, sáng loáng trong đêm đen, "So to nhỏ không?"

Lý Tấu Tinh không ngờ hắn đột nhiên đua xe, hết hồn, "Cái gì to nhỏ?"

(*) đua xe trong tiếng Trung chỉ mấy cái 18+ á =)))

"Đương nhiên là so đầu ai to hơn," Tế Du kỳ lạ nói, "Đầu càng lớn người càng thông minh, trong này chắc chắn đầu Hi Nam nhỏ nhất. Muốn không?"

"..." Những người khác lườm một cái, thực sự đánh giá hắn quá cao.

Suối nước nóng cách ký túc xá rất xa, bọn họ đi hơn 20 phút mới tới nơi.

Năm thiếu niên ở phòng thay đồ cởi hết quần áo chỉ để lại quần lót, xiêu xiêu vẹo vẹo đi về phía sau.

Mấy người này đều là kiểu người mặc quần áo thì gầy cởi ra thì có thịt, ở thời đại tương lai này người có dáng người không đẹp rất ít.

Thân xác chẳng qua chỉ là một phương tiện để thể hiện sức hấp dẫn, Lý Tấu Tinh nghĩ vậy. Nhìn các đồng đội cởi trần cười cười nói nói với mình, Lý Tấu Tinh cảm thấy quyến rũ cực kỳ.

—— đặc biệt là Cố Vấn Thành.

Nam chính《Thủ Thượng Chinh Đồ》, tác giả dùng vô số từ ngữ hoa mỹ mô tả dung mạo và vóc người, hình dáng nơi ngủ say hơi nhô lên kia tuyệt đối là kích thước đàn ông ước ao phụ nữ yêu thích.

Hai tay thon dài của hắn lấy khăn tắm bên hông ra vắt trên cánh tay, từng cử chỉ vừa tao nhã vừa tùy ý, nhìn từ phía sau có thể thấy vai rộng eo nhỏ chân dài. Lý Tấu Tinh nghèo nàn từ ngữ không biết hình dung ra sao, chỉ có thể nói mình rất thích.

Đặc biệt là hai cái hõm eo kia.

Không biết có thể chứa mồ hôi rơi xuống không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau