Ngụy Trang Thành Trai Thẳng

Chương 34: Tặng cậu đóa hoa

Trước Sau
Vất vả lắm mới gặp lại nhau, mọi người ôm nhau một hồi, có mấy ngày không gặp thôi mà cứ như lâu ngày xa cách giờ mới được đoàn tụ.

Nhân viên biết ý lui ra, chừa không gian riêng tư lại cho bọn họ.

Lăng Niên chiếu ảnh một người lên, nói với Lý Tấu Tinh rằng: "Gã ta chính là người đánh lén cậu."

Lý Tấu Tinh xác nhận không quen người này, "Tôi đoán gã vốn dĩ không muốn đánh lén tôi, mà chỉ muốn trộm tinh thạch năng lượng."

Cố Vấn Thành liếc anh một cái, "Đúng."

Lý Tấu Tinh cũng không quá quan tâm chuyện này lắm, anh lập tức nói rằng: "Lăng Niên, giúp tôi tra một chút tin tức liên quan đến phi thuyền thương mại Đế Lan."

Lăng Niên gật gật đầu, "Cậu nghi ngờ phi thuyền này có vấn đề à?"

Nghi ngờ ân nhân cứu mạng mình có hơi thiếu đạo đức, nhưng Lý Tấu Tinh lại dứt khoát gật gật đầu, "Không phải phi thuyền có vấn đề, tôi nghi ngờ người trên phi thuyền có vấn đề."

Hi Nam đang ăn ngấu ăn nghiến, "Phải không? Tôi cảm thấy mấy người Kim Địch rất tốt luôn."

Tế Du trầm tư một chốc, "Tấu Tinh, có phải cậu phát hiện ra cái gì không."

Mặc dù có chút không có lương tâm, thế nhưng Tế Du tin tưởng phán đoán của Lý Tấu Tinh.

Lý Tấu Tinh lắc lắc đầu, "Trước hết cứ xem kết quả Lăng Niên tra được đã."

Cố Vấn Thành bên cạnh trầm tư, nếu như nói đội vận chuyển Đế Lan này có gì đó không ổn, như vậy chỉ có một điều, đó là để không đắc tội cướp vũ trụ thì bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ làm dăm ba giao dịch với bọn cướp.

Phi thuyền như vậy có rất nhiều, Đế Lan không đủ lớn cũng không có gì đặc biệt, cũng chỉ là một giọt nước trong biển rộng.

Lăng Niên rà soát toàn mạng cũng chỉ tìm ra một vài tin tức vụn vặt linh tinh, qua hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm được tin tức mong muốn tại một xó xỉnh.

Hắn đưa tin tức cho bọn họ xem.

"Hai ngày trước phi thuyền thương mại Đế Lan gặp cướp khi đi ngang sao Sa."

Tám thiên hà thực sự rất lớn, sự cố xảy ra ở một địa cầu nho nhỏ nào đó như một hạt cát trong sa mạc, trừ khi để ý đến mới biết chứ loại tai nạn phi thuyền thương mại này phần lớn công dân đế quốc đều chưa từng nghe đến, căn bản không ai quan tâm.

Như tin tức này cũng được tìm thấy ở một góc không thể nhỏ hơn nữa ở sao Sa.

"Nói cách khác," Lý Tấu Tinh tủm tỉm cười, nhìn mà muốn nổi cả da gà, "Người ở chung cùng chúng tôi hai ngày qua, thực ra là một phi thuyền giả?"

Những người khác yên lặng gật gật đầu, cảm thông nhìn bọn họ.

Hi Nam há to mồm, khiếp sợ nhìn Lý Tấu Tinh, "Đệt mịa!"

Cảm giác sợ hãi phút chốc dâng lên, "Đám người Kim Địch kia, giết người Đế Lan ban đầu, rồi giả mạo người Đế Lan, sống chung với chúng ta hai ngày?"

Nụ cười hiền hòa thân thiện của Kim Địch dường như đang ở ngay trước mắt.

Không thể tin nổi, đám người cùng bọn họ ăn ăn uống uống, nói cười đùa giỡn, thế mà lại là một đám hung thủ giết người?!

Trời đựu, hắn còn đánh mấy người trên thuyền, trước khi đi còn muốn trao đổi ID mạng với bọn họ nữa chứ.

Hi Nam bụm mặt, lòng đầy cảm xúc phức tạp.

"Chờ đã ——" Cố Vấn Thành híp mắt, quay đầu đối diện với Lý Tấu Tinh, tươi cười nguy hiểm, "Cậu còn nhớ sống cùng bọn họ hai ngày ư —— cậu không mất trí nhớ?"

Lý Tấu Tinh, cậu chơi tôi à?

Lý Tấu Tinh nhíu mày, xoa xoa thái dương, "Tôi vừa nói vậy ư?"

"Cậu có nói." Hi Nam vừa bụm mặt vừa làm chứng cho Cố Vấn Thành.

"Tôi quên mất," anh thở dài, "Được rồi, thành thật mà nói là quên mất một phần, chuyện tương đối quan trọng thì tôi còn có thể nhớ một ít."

Cố Vấn Thành cười gằn, "Ví dụ như?"

"Ví dụ như Tế Du bị thương, chiếc phi thuyền kia tên là Đế Lan, còn có lão soái ca Kim Địch trên phi thuyền," trông Lý Tấu Tinh vô tội hết sức, "Tôi còn cần phải nhớ cái gì nữa ư?"

Anh nói rằng chỉ có thể nhớ một vài chuyện quan trọng, lại quên hết chuyện liên quan tới Cố Vấn Thành.

Cho nên chuyện tối hôm qua đối với anh mà nói cũng không phải là chuyện quan trọng gì cho cam.

Xem thái độ đối với mấy cô gái xinh đẹp vừa nãy của anh đi, giả như đêm qua người gọi video với anh là một cô gái, vậy thì hẳn anh sẽ không quên.

Dựa vào cái gì mà chuyện liên quan tới hắn là có thể quên, chỉ vì hắn là nam ư?

Những lời nói khiến người xấu hổ của anh, ký ức về cơ thể đàn ông, những chuyện này đối với Lý Tấu Tinh mà nói dĩ nhiên không phải chuyện quan trọng.

Giờ phút này Cố Vấn Thành tức đến nổ phổi.

Hắn có cảm giác bị coi thường.

Lý Tấu Tinh chữa lợn lành thành lợn què, lợn què thành lợn tàn tật (*) mở miệng, "Vẻ mặt này của câu... Vấn Thành, có phải tôi quên mất chuyện gì đó có liên quan đến cậu không?"

(*) 好死不死 (hảo tử bất tử) chỉ một việc đã khiến nó tệ rồi mà còn làm cho nó tệ hơn, kiểu làm cú đúp đi vào lòng đất á =))), tạm thời tui chuyển thành câu trên, ai có câu nào oke hơn thì cmt chỉ tui nha

Anh hỏi vô cùng tự nhiên, cứ như không biết gì cả.

Giọng điệu Cố Vấn Thành lạnh lẽo miễn cưỡng, "Cậu thấy sao."

"..."

Người vây xem yên lặng liếc mắt nhìn nhau.

Cái bầu không khí này... hơi sai sai.

Ăn hết đồ ăn trong bầu không khí sai sai này, đến lúc rời đi, bạn nhảy của Lý Tấu Tinh như cánh bướm bay từ sản nhảy lại đây, cánh tay nhỏ nhắn khoát lên vai anh.

"Đêm nay cùng nhau không? Chàng trai của em."

Ánh nhìn quyến rũ của cô đảo một vòng trên người bọn họ, dừng lại trên người Cố Vấn Thành, cười duyên, "Sao anh lại nhìn người ta như vậy?"

"Quý cô xinh đẹp quá mức," Cố Vấn Thành nhoẻn môi, "Đẹp đến mức khiến tôi không dời mắt nổi."

Cô gái che miệng cười, "Đúng là dẻo miệng, không biết miệng anh có ngọt như lời ah nói không nhỉ?"

"Quý cô muốn thử một chút không?"

Cố Vấn Thành đặc biệt liếc mắt nhìn Lý Tấu Tinh, dưới tình huống này cứ như khiêu khích, "Tôi rất mong chờ kỷ niệm tuyệt vời giữa tôi và quý cô."

Cô gái chần chờ.



Cô nhìn Cố Vấn Thành, lại nhìn Lý Tấu Tinh.

Đây là hai loại hình hoàn toàn khác nhau.

Cố Vấn Thành cao gầy tuấn tú, nét lạnh lùng ung dung thỉnh thoảng toát ra từ đáy mắt là mùi vị trưởng thành quyến rũ mấy tay già đời. Còn Lý Tấu Tinh lại cao lớn đẹp trai, dù ở góc độ nào cũng đều thỏa mãn ảo tưởng của các cô gái về hình mẫu bạn tình.

Một người phong độ nhẹ nhàng lịch thiệp quyến rũ, một người phong độ hiên ngang sáng sủa như ánh mặt trời.

Đây thật sự là nỗi muộn phiền quá đỗi ngọt ngào.

Cô gái do dự một lúc lâu, "Cái này thật là làm khó dễ cho người ta quá."

"Vậy không làm khó cô nữa," Lý Tấu Tinh đẩy cô ra, kéo Cố Vấn Thành qua, nụ cười xán lạn, "Cô ngủ phần cô, chúng tôi ngủ phần chúng tôi."

Cố Vấn Thành căng thẳng trong lòng, theo bản năng hất tay anh ra, "Ai thèm ngủ với cậu!"

"Không phải chúng ta vẫn luôn chung phòng sao?" Lý Tấu Tinh mờ mịt, sau đó quay đầu hỏi các đồng đội, "Hay lần này mỗi người một phòng?"

"..." Cố Vấn Thành, "Khụ, ý của tôi là, tôi đã lâu không ngủ cùng phòng với cậu, có thể sẽ có chút không quen."

Hai câu này hoàn toàn quẳng người đẹp kia ra sau đầu.

Cô gái tức giận rời đi, "Một đám khốn kiếp không hiểu phong tình!"

Lý Tấu Tinh bị mắng là đồ khốn sờ mũi một cái, đối mặt với Cố Vấn Thành, nhưng đối phương vừa liếc anh một cái bèn dời tầm mắt, biểu cảm trộn lẫn giữa tức giận và lúng túng, phức tạp khôn kể.

Phi thuyền đến sao Hải Bạch sẽ xuất phát vào ngày mai, bọn họ chỉ có thể tìm một chỗ ở tạm qua đêm. Thời điểm chia phòng Lăng Niên nhớ hắn mới vừa nói không quen, bởi vậy chia Cố Vấn Thành một mình một phòng.

Cố Vấn Thành thoạt đầu thở phào nhẹ nhõm, sau lại không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên hết sức khó coi.

"Không cần," hắn đổi thẻ phòng với Lăng Niên, "Dù gì về trường cũng cùng một phòng, hiện giờ vừa hay để tôi dưỡng lại thói quen trước đây."

Lý Tấu Tinh lấy thẻ phòng từ trong tay hắn, ngón út vẽ một đường cong làm lòng bàn tay hắn ngứa ngáy, "Đi thôi Vấn Thành, trước sau gì cậu cũng phải quen với việc ngủ cùng tôi."

Cố Vấn Thành nắm chặt lòng bàn tay, cất bước đi theo.

Vừa tiến vào phòng Lý Tấu Tinh liền cởi áo khoác ném lên tựa lưng, kéo kéo cổ áo, "Cậu có muốn tắm trước không?"

Hắn cởi hết cúc áo, cởi trần đi tới đi lui trong phòng.

Sống lưng cường tráng toát lên sức hấp dẫn.

Cố Vấn Thành nhìn anh tận một phút mới chậm rãi trả lời, "Ý kiến hay."

Hắn giơ tay mở khuy áo, cởi áo ra.

Lý Tấu Tinh nhịn không được, dù bận rộn nhưng vẫn liếc mắt nhìn lén.

Trước đây ở phòng trong trường mọi người đều quen thay quần áo trong phòng tắm, người đẹp cởi quần áo ra trông cũng đẹp. Đôi bàn tay kia của Cố Vấn Thành vừa trắng, vừa thon lại vừa dài, thời điểm đè khuy áo Lý Tấu Tinh lại có thể nhìn ra chút trêu chọc cùng mập mờ trong đó. Lý Tấu Tinh cứ thế giả vờ giả vịt, trước khi Cố Vấn Thành nhếch mày nhìn qua lại dời tầm mắt đi, làm như mình đang vô cùng bận bịu, hết sức chăm chú vào công việc.

Tối qua lúc gọi video, thiếu niên ngốc nghếch đăm đăm nhìn lồng ngực hắn, ngoài miệng lại nói "Thành Thành, nó thật đáng thương, anh nắm nắm nó đi" các thứ. Cố Vấn Thành còn nhớ, tên khốn này còn không biết xấu hổ nói một câu, "Nhìn thấy Thành Thành, không biết sao Tinh Tinh nhỏ lại đau hơn."

Kết quả hiện tại...

Cố Vấn Thành cười gằn, tên ngốc Lý Tấu Tinh này cũng thực là một tay cao thủ lừa gạt người khác.

Sợ rằng chỉ vì chỗ kia đau nên gặp ai cậu ta cũng có thể biểu đạt như thế.

Cố Vấn Thành mình đây trùng hợp bị xem là một đối tượng có thể trêu chọc được thôi.

Bất kể là trước hay sau khi uống thuốc bí truyền, hắn luôn được người ta đối xử cung kính, loại trêu chọc này làm Cố Vấn Thành không cách nào nhịn được.

Hắn quyết định ăn miếng trả miếng.

Cũng phải đùa bỡn Lý Tấu Tinh một lần mới có thể khiến hắn quay trở lại bình thường từ trạng thái không bình thường này!

Lý Tấu Tinh mới vừa hết việc trên tay, vừa quay đầu liền bị dọa sợ hết hồn, "Sao đứng ở đây vậy?"

Cố Vấn Thành cũng cởi áo, dây nịt to bằng hai ngón tay tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của hắn, thu hút tấm mắt người khác. Hắn ôm tay đứng sau lưng Lý Tấu Tinh, nghe vậy thì cười nhạt, "Nhìn xem cậu đang làm gì."

Tư thế ôm tay của hắn rất khéo, hai núm mật đào một cái bị đè dưới cánh tay, một cái trơ trọi trong gió lạnh, dưới đường nhìn của Lý Tấu Tinh, nó chợt bắt đầu run rẩy đứng thẳng lên.

Thực là chói mắt hấp dẫn khiến Lý Tấu Tinh hoàn toàn dời mắt không nổi.

Anh vô thức liếc nhìn núm mật đào kia, mới đầu còn cẩn thận dè dặt lén la lén lút, song thấy thái độ mắt nhắm mắt mở của Cố Vấn Thành thì anh bèn dứt khoát quang mình chính đại đăm đăm nơi đó.

Ánh mắt như lửa, hết sức tò mò nói: "Vấn Thành, màu sắc nơi này thật đẹp."

Cố Vấn Thành chỉ cảm thấy cánh tay mình tê dại, cảm giác nơi kia hết sức mẫn cảm, lông tơ run rẩy, khiến hắn toan buông cánh tay xuống quay đầu mặc quần áo vào, nhưng hắn nhịn được.

"Nơi nào?"

Hắn nhíu mày hỏi, thay đổi tư thế ôm cánh tay, phía trong cánh tay chạm qua nơi đó, núm đào nho nhỏ đỏ như màu máu, "Chẳng phải cái đó của cậu cũng có màu này ư?"

"Không đẹp bằng cậu," Lý Tấu Tinh mặt đầy thành khẩn, "Nhưng mà chúng ta đều là con trai, thảo luận chuyện này có hơi lạ ha ha ha."

Con trai?

Sắc mặt Cố Vấn Thành hơi chùng xuống, "Tôi đi tắm đây."

Hắn quay người đi vào buồng tắm, ánh mắt Lý Tấu Tinh sáng quắc nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, mãi đến tận khi cửa phòng tắm bị đóng lại anh mới luyến tiếc dời tầm mắt.

Thật là đáng yêu.

Sao mà có thể đáng yêu như thế chứ.

Cảm ơn tác giả 《Thủ Thượng Chinh Đồ》đã viết ra một Cố Vấn Thành đáng yêu như thế.

Anh lấy một chai nước lạnh từ trong tủ lạnh, uống ừng ực hết nửa chai, nửa chai còn lại thì áp vào sau gáy, làm lạnh mấy tế bào đương xúc động kia.

Không ngờ mấy phút sau đó Cố Vấn Thành đương trong phòng tắm cất giọng nói chuyện với anh: "Tấu Tinh, cậu đâu rồi?"

Lý Tấu Tinh thả chai nước xuống bước tới trước cửa phòng tắm, "Đây, sao vậy?"

"Quên lấy quần áo mất rồi," Cố Vấn Thành, "Lấy giúp tôi đi."

"Ò, được thôi," giọng Lý Tấu Tinh hết sức chính trực, "Quần áo gì?"

"Tất cả," Cố Vấn Thành cụp mắt, trên mặt vương chút nét cười, giọng đầy ảo não, "Tất cả quần áo."

Lý Tấu Tinh đáp lại, đưa quần áo cho hắn qua khe cửa, liếc mắt nhìn vào bên trong, huýt sáo, "Vóc người ngày càng đẹp đấy Vấn Thành."



Vô cùng đàn ông, cực kỳ bình thường.

Không chỉ không có ánh mắt nóng bỏng khi nhìn hắn tối qua, mà còn không có bất kỳ biểu hiện nào kiểu như "Nhìn thấy Thành Thành, không biết sao Tinh Tinh nhỏ lại đau hơn".

Quả nhiên, trạng thái ngốc nghếch của Lý Tấu Tinh chỉ tùy tiện xem hắn là một người có thể trêu ghẹo.

Lúc ấy coi như không có Cố Vấn Thành hắn thì cũng có "Niên Niên", "Du Du", "Nam Nam", thậm chí là bất kỳ người nào khác.

Cửa phòng tắm bị Lý Tấu Tinh đóng lại kêu lạch cạch, Cố Vấn Thành chậm rãi nhếch môi cười.

Rất tốt, thật tốt, thật cmn tốt.

...

Nếu đã tới sao Mã Vĩ thì không thể không đi dạo một vòng. Mấy người họ tắm rửa thay quần áo mới mua xong bèn tập hợp dưới khách sạn để đi ngắm cảnh đêm sao Mã Vĩ.

Tinh cầu này cứ như Trái Đất mà Lý Tấu Tinh quen thuộc.

Không phải khoa học kỹ thuật mà là phong cách sinh hoạt cùng kiến trúc văn hóa.

Không có người cưỡi phi hành khí tấp nập đầy trời, trên đường phố cũng không có đường cho xe huyền phù, chỉ có từng người bước đi chậm rãi, thong dong đi lại như đang lãng phí thời gian.

Trong nhiều tinh cầu như vậy đây là tinh cầu khiến Lý Tấu Tinh cảm thấy thoải mái nhất.

Sự thoải mái hiện hữu nơi khuôn mặt anh khiến người địa phương lấy làm kiêu ngạo và hân hạnh, người nhiệt tình thân thiện không ngừng chào hỏi bọn họ, suốt chặng đường đi bọn họ còn học được dăm câu nói địa phương của sao Mã Vĩ.

Ở thế giới này, một số tinh cầu gọi nơi phi thuyền tới từ bên ngoài đậu lại là "bến cảng", lúc này đây bọn họ đang đi dạo gần bến cảng. Ngoài một vài chủng tộc có dáng dấp giống con người ra thì còn có rất nhiều chủng tộc có hình thù kỳ quái khác ở đây.

Một ít chủng tộc còn phù hợp với tưởng tượng về "người ngoài hành tinh" của người Trái Đất.

Cố Vấn Thành mặc một bộ đồ liền thân màu đen, chân mang giày quân đội, bên hông siết chặt bởi dây nịt da, nom cực kỳ ngầu, lại trông rất có cảm giác tuổi trẻ phơi phới. Lúc mới đầu Lý Tấu Tinh còn nhìn người ngắm phong cảnh, dần dần, đôi con mắt ngắm cảnh đẹp kia chốc chốc lại liếc hắn một cái, đã thế nhìn trộm mà cũng không thèm cẩn trọng, ánh mắt càn rỡ kia đã bị Cố Vấn Thành bắt được ngay lần đầu tiên.

Tâm tình hắn hớn hở, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười lãng tử lại ngây ngô, "Sao nào, nhìn tôi đẹp trai lắm phải không?"

"Tôi cảm thấy cậu còn thiếu thiếu cái gì đó."

Lý Tấu Tinh nâng cằm, đi vòng quanh hắn hai bận, "Đẹp thì có đẹp, nhưng chỉ có thể cho cậu 90 điểm."

Mấy chó độc thân bên cạnh không có mắt chen vào từng người từng người một, "Sao tôi lại cảm thấy Vấn Thành đã đẹp trai lắm rồi?"

"Đẹp trai muốn chết luôn á! Tôi cũng muốn mặc như thế, mặc đồng phục trường quân đội phát ngán luôn rồi."

"Tấu Tinh, kỳ thực tôi cảm thấy... thẩm mỹ của cậu không bằng Vấn Thành."

Huyệt thái dương Lý Tấu Tinh bắt đầu giật giật, anh nhẫn nhịn không nổi nóng với đám ngu xuẩn này, chẳng trách hơn nửa quyển sách mà từng người kia chả ai tìm được bạn gái, làm bầu không khí tốt đẹp mất ráo.

Bọn họ còn đương say sưa đàm luận, "Nói mau đi Tấu Tinh, lấy cái trình độ thẩm mỹ ba tuổi của cậu xem thử coi Vấn Thành còn thiếu cái gì?"

Vốn anh muốn trêu chọc một chút rồi bày trò lãng mạn nhưng lại bị lũ này phá sạch.

Lý Tấu Tinh thở dài trong lòng, bước chân vòng quanh Cố Vấn Thành dừng lại, đôi bàn tay lật lại bỗng nhiều thêm một đóa hoa tươi xinh đẹp.

Tựa như hoa hồng, lãng mạn và quyến rũ.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh đặt đóa hoa này vào túi tiền trước ngực Cố Vấn Thành. Hoa đẹp sánh cùng mỹ nhân, sắc đỏ điểm trên nền đen càng thêm hoàn mỹ hơn.

Cố Vấn Thành cúi đầu nhìn rồi đưa tay vuốt ve cánh hoa, đóa hoa bỗng dưng được biến ra này theo động tác của hắn mà thẹn thùng hé lộ nhị hoa.

Bọn Hi Nam hết sức kinh hãi, vây quanh Lý Tấu Tinh nhìn tới nhìn lui tay anh, mồm năm miệng mười hỏi đây là nguyên lý gì, làm sao mà làm được.

Một đám người tương lai lại không có kiến thức, Lý Tấu Tinh khinh bỉ nhìn bọn họ, mở lời vàng ngọc, "Cái này gọi là ảo thuật."

"Ảo thuật?!"

Bọn họ thì thầm đôi lần, "Làm lại lần nữa coi."

Cố Vấn Thành cũng tò mò sáp tới gần, "Cần mượn dụng cụ nhỏ à?"

"Hoàn toàn không cần," Lý Tấu Tinh không chịu nổi nhiệt tình của bọn họ, chỉ có thể bất đắc dĩ nói, "Một lần cuối cùng."

Người đi đường bị tài năng của anh làm kinh sợ nhịn không được tụ lại, những người qua đường này thu hút mấy người khác đến, cuối cùng tạo thành một vòng tròn bao quanh, không ít người còn giơ quang não hướng về phía Lý Tấu Tinh quay video.

Lý Tấu Tinh duỗi hai tay, bàn tay với khớp xương rõ ràng lật qua lật lại, "Có phải không có thứ gì không?"

Người vây xem cùng hô lên: "Không có!"

"Nhìn kỹ."

Anh nhoẻn môi, duỗi một tay ra rồi xoay một vòng trước mặt Cố Vấn Thành, chờ sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào cái tay này anh bèn làm động tác tung đồ vật lên.

Tất cả mọi người theo bản năng dời tầm mắt hướng lên trời.

Chớp mắt tiếp theo, tay còn lại của Lý Tấu Tinh cầm một đóa hoa đưa đến trước mặt Cố Vấn Thành.

"Wow —— "

Đám người ồ lên, liên tiếp thán phục.

"10 tinh tệ một đóa hoa Mã Vĩ," Lý Tấu Tinh, "Tặng cậu."

Cố Vấn Thành vô thức nhoẻn cười.

Tên khốn kia tiếp tục nói: "Cậu có thể tặng bạn gái của cậu, Vấn Thành."

Nụ cười liền cứng lại.

- ------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả: Tới rồi ~

"Tặng cậu đóa hoa."

Vui vẻ cười.

"Cậu có thể tặng bạn gái."

Nụ cười chấm dứt.

Tấu Tinh thật xấu xa! Đúng vậy, thật ra Đại Điếu đã khôi phục trí nhớ từ sớm, mấy chương trước có rất nhiều ám chỉ. Đoạn sau là cậu ấy giả bộ làm cục cưng Tinh Tinh, còn bây giờ cậu ấy đang giả bộ mất trí nhớ, thật ra cậu ấy nhớ rõ nha!

Bây giờ cục cưng Vấn Thành cảm thấy mình bị đùa bỡn nên tức giận, hắn cho rằng mình vẫn rất thẳng, cơ bản không nghĩ về hướng tình iu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau