Ngụy Vô Tiện Đoan Chính Quy Phạm – Hàm Quang Quân Bắt Cá Bẫy Chim
Chương 2: Kiểm tra
Đuổi Lam Tư Truy đi rồi, Ngụy Vô Tiện liền xách vạt áo lên chạy một mạch, đi thẳng đến Hàn Thất.
"Trạch Vu Quân Trạch Vu Quân, xảy ra chuyện lớn rồi!" Hắn hấp tấp đẩy cửa đi vào, vừa ngước mắtlên, liền đối diện với tầm mắt của hai người Lam Hi Thần và "Ngụy Vô Tiện".
"Lam Trạm?" Hắn thử gọi.
Đối phương: "Ừm."
Cam đoan không phải là Lam Vong Cơ giả. Tuy rằng trong lòng sớm đã hiểu được bảy tám phần, nhưng chính mắt chứng kiến sự thật rành rành này, Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy đau dạ dày một trận— biểu tình lạnh lùng băng sương này của Lam Trạm, cho dù đặt lên khuôn mặt của ai cũng đều làngười sống chớ gần như nhau.
"Vong Cơ mới vừa nói với ta việc này, Ngụy công tử," Trạch Vu Quân ngược lại bình thản ung dung, làm như không hề có trở ngại gì đối với một gương mặt đệ đệ có tên gọi khác của huynh ấy, "Chúng ta đang định đi tìm ngươi."
"Vậy đúng lúc, đỡ cho các ngươi phải đi thêm một chuyến. Các ngươi bàn bạc ra được cái gì rồi?"
"Thuật pháp ly hồn đổi xá, bất kể là đoạt xá hay là hiến xá, phần lớn là đem hồn người chết nhập vào thân thể người sống để sử dụng. Đổi xá trên người sống như thế này, có thể nói là cực kỳ hiếm thấy. Dân gian tuy có cùng loại truyền thuyết, nhưng đều là những kỳ văn dị sự không thể kiểm chứng, trong một trăm năm gần đây chỉ có hai ba ví dụ chân chính có để lại dấu vết, ta xác thật cũng là lần đầu tiên nhìn thấy."
"Sau đó thì sao?"
"Không có."
"Cứ vậy mà không có?" Ngụy Vô Tiện sặc rồi. Hắn mới vừa tự rót cho mình chén trà, đang định vừa uống vừa nghe Lam gia thao thao bất tuyệt, kết quả trà còn kịp nhấm nháp được một nửa, đã bị câu nói'Không có' làm phí hết rồi. "Trạch Vu Quân, ngươi đây là hoàn hảo tránh né toàn bộ những điểm quan trọng. Tại sao như vậy, làm thế nào để đổi trở về, ngươi lại không nói một chút gì á."
"Bởi vì không ai biết." Sau khi im lặng một lúc lâu, có người lên tiếng nói một câu như vậy.
Ngụy Vô Tiện quay đầu, thấy "Ngụy Vô Tiện" buông chén trà, trịnh trọng đối diện với chính mình.
Ngụy Vô Tiện: "......"
"Thật hổ thẹn, ta đúng thật là không biết," Lam Hi Thần thở dài, "Sở trường của Lam thị không phải ở chỗ này, vừa rồi ta và Vong Cơ cũng chỉ là đại khái hiểu biết tình huống một chút, nêu ra một vài khả năng cùng với những cuốn sách có thể nghĩ ra trước mắt, nhưng trước khi nghĩ đến biện pháp giải quyết, vẫn phải cùng ngươi thương lượng một chút, việc này cần bàn bạc kỹ hơn."
Nghe ra là một lý do thoái thác vô cùng bình thường. Nhưng Lam Hi Thần lại nghiêm túc chờ ý kiếncủa hắn, khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy chắc chắn không đơn giản như vậy.
Bàn bạc kỹ hơn, cái gì gọi là bàn bạc kỹ hơn? Chờ đến khi hắn phản ứng lại, kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rớt xuống.
"...... Ngươi là muốn ta vẫn luôn giả dạng làm Lam Trạm?"
"Chúng ta đều cảm thấy, trước khi làm rõ đây là vĩnh viễn hay là tạm thời, thì không nên lộ ra. Ý của Ngụy công tử thế nào?"
Giống như hồn lìa khỏi xác, Ngụy Vô Tiện cầm mạt ngạch lên quơ quơ, rồi lại giơ tay áo vân văn lên lắc lắc, sau khi ngây người một lúc lâu, bỗng nhiên gào lên: "Trạch Vu Quân, Hi Thần ca ca, Lam đại ca, ngươi cần phải cứu ta! Đóng giả một lần hai lần thì thôi đi, mỗi ngày đều như thế là muốn cáimạng già này rồi. Ta thú nhận hết với ngươi, con người ta đây thỉnh thoảng phải đi uống rượu, chơi đoán số, nghe tiểu khúc, bắt cá trèo cây săn thú rừng để ăn, 3000 điều gia quy của Lam thị không có điều nào ta không vi phạm, đã bao nhiêu năm rồi, mất mặt mũi cũng quen rồi. Cho dù không vì ta, thìcũng phải suy xét đến Hàm Quang Quân chứ! Mang gương mặt của Lam Trạm, nhỡ nhất thời ta không nhịn được chuồn ra ngoài để người khác nhìn thấy, Hàm Quang Quân làm thế nào còn có thể gặp người a a a—" Tình cảm chân thành lời lẽ khẩn thiết, hắn chỉ thiếu điều ôm chân Lam Hi Thần khóclóc.
Lam Hi Thần có chút dở khóc dở cười. "Ngụy công tử yên tâm, ta chắc chắn dốc hết sức lực sưu tầm phương pháp phá giải, ngươi bình tĩnh một chút, sẽ không để các ngươi như vậy mãi, ngươi đứng lêntrước..."
"4000." Trong một góc, có người thình lình sửa lại một chút.
Ngụy Vô Tiện: "Cái gì?"
"Vong Cơ nói, gia quy hiện tại là 4000 điều." Lam Hi Thần giải thích.
Đây là lúc nào với lúc nào rồi hả, hai huynh đệ này tại sao người này biết bắt trọng điểm hơn cả người kia vậy, Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt. Nhưng lần này đột nhiên bị cắt ngang, trong nháy mắt hắn quên mất mới vừa rồi mình gào đến đoạn nào. Bất quá cũng may là hắn ngừng lại, bởi vì ngay sau đó, Lam Tư Truy đã đứng bên ngoài cửa.
Lại nói sau khi Lam Tư Truy đi rồi, mơ màng hồ đồ trở về Lan Thất truyền đạt chỉ thị của "Hàm Quang Quân", nhưng chờ hoài chờ mãi cũng không thấy người tới, đành phải trở ra đi tìm người. Tĩnh Thất không có người, liền chuyển qua Hàn Thất, kết quả từ cách xa ba trượng đã nghe thấy tiếng kêu la lảnh lót. Trong lòng cậu kinh ngạc, chần chờ đi tới gần, không nghĩ cửa phòng Trạch Vu Quân mở ra, bất ngờ bị cậu nhìn thấy "Hàm Quang Quân" đang gục đầu trên vai Trạch Vu Quân.
"Hàm, Hàm, Hàm Quang Quân?" Lam Tư Truy gần như đứng không vững.
"Không có việc gì, vấp ngã một cái." "Hàm Quang Quân" nghiêm mặt nói, không chút hoang mang lùinửa bước về phía sau đứng thật ngay ngắn.
Lam Tư Truy: "......"
"Chuyện gì?" "Ngụy tiền bối" đột nhiên hỏi, "Lúc này không phải đang đọc sách buổi sáng sao?"
"A, đúng, đọc sách buổi sáng," Lam Tư Truy lúc này mới nhớ ra mình tới đây làm gì, "Hàm Quang Quân vừa rồi nói là muốn kiểm tra, hiện giờ đã quá nửa thời gian đọc sách buổi sáng, các đệ tử muốn hỏi có thể bắt đầu được chưa?"
Ánh mắt của ba người đồng loạt rơi trên người hắn. Ngụy Vô Tiện xấu hổ vuốt vuốt tóc, hắn vội quá quên mất việc này.
"Ờm...... là thế này, Tư Truy —"
"Đã nói kiểm tra, thì phải làm." "Ngụy tiền bối" mở miệng ngắt lời hắn, "Ngươi đi trước đi, Lam Trạm."
"Hàm Quang Quân" không thể tin nổi nhìn về phía "Ngụy Vô Tiện", mà người sau thì hờ hững dời mắt đi. Ngay sau đó hắn nhìn về phía Trạch Vu Quân, Trạch Vu Quân trầm ngâm một lát, nói: "VongCơ, đi đi, ta và Ngụy công tử thảo luận việc này trước."
Ánh mắt "Hàm Quang Quân" di chuyển qua lại mấy chặp giữa hai người, sau một hồi lâu, mới nghẹn ra được một từ "Được."
- -----
Ngụy Vô Tiện dẫn theo Tư Truy đi về hướng Lan Thất, bước đi nặng nề, tâm tình phức tạp.
Vốn tưởng rằng tìm được Lam Hi Thần thì rất nhanh sẽ có thể giải quyết được phiền toái này, kết quả không như mong muốn, ngược lại thêm nhiều việc khác nữa. "Ngụy Vô Tiện" ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chính là một người rảnh rỗi, Lam Trạm chiếm thân thể hắn thật ra nhẹ nhàng, khổ cho hắn mỗi ngày phải dậy sớm, thay thế "Hàm Quang Quân" đi nhìn chằm chằm đám nhóc kia đọc sách buổi sáng. Phảinghĩ ra biện pháp......
"Hàm Quang Quân nói cái gì?"
"Không có gì," Ngụy Vô Tiện vội vàng nói, hắn không cẩn thận nói suy nghĩ ra miệng, may mà chỉ lộnửa câu cuối. Tư Truy cũng không nghi ngờ.
Đây chính là các ngươi kêu ta đi giám sát giờ đọc sách buổi sáng nha, Ngụy Vô Tiện suy nghĩ, trong lòng đã có đối sách. Hắn chỉ hy vọng lúc Lam Trạm giải quyết hậu quả có thể bình tĩnh một chút, "Di Lăng lão tổ" cầm Tị Trần rượt "Hàm Quang Quân" chạy, hình ảnh đó quá khó để có thể tưởng tượng.
"Đều đã chuẩn bị tốt chưa?" "Hàm Quang Quân" hỏi.
Trước mắt bao người, hắn ngồi trên vị trí của Lam Khải Nhân, lần lượt nhìn qua các quyển trục để trên bàn. Mở ra một quyển,《Gia phả tiên môn》, bỏ qua, lại mở ra một quyển khác, 《Nghi thức đại lễ của Lam thị》, lại bỏ qua.
Tại sao toàn mấy thứ vô dụng thế này, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm.
Học sinh đầy trong phòng, chỉ có rải rác vài người lên tiếng trả lời. Hắn đặt hết tâm trí vào việc tìm tư liệu để kiểm tra, cũng không để ý lắm có ai trả lời hắn hay không. Tìm không thấy thì tìm không thấyvậy, kiểm tra hắn cũng không sợ, ra đề bài không phải là chuyện nhỏ hay sao.
"Hàm Quang Quân" vỗ vỗ quần áo đứng lên, thong thả ung dung bắt đầu ra đề bài: "Một người đánh bạc, thiếu tiền người ta quá hạn không trả, chủ nợ truy đòi làm bị thương cha mẹ của người này, ngườiđánh bạc định trả thù nhưng ngược lại bị đánh chết, sau khi chết quấy phá hành hung, làm thế nào đểbài trừ, đây là đề thứ nhất; Có một đám trộm mộ, đào mồ quật mả không dưới trăm cái, âm khí quá nặng bị tà ám quấy nhiễu, cứ bảy ngày đột ngột chết một người, cứu hay không cứu, đây là đề thứ hai; Có một thư sinh, chuộc thân cho một nữ tử lầu xanh, lấy nàng làm vợ, nhưng vợ lại ngoại tình, thư sinh tức giận giết người vợ này sau đó tự sát, hóa thành lệ quỷ quanh quẩn không đi, tại sao, đây là đềthứ ba. Sau một nén nhang nộp bài."
Đám tiểu bối bên dưới nghe xong nhìn lẫn nhau, bọn chúng đọc sách học thuộc lòng từ sáng sớm, không ngờ tất cả đề bài kiểm tra đều là đề ứng dụng. Ngoại trừ vài đứa đám Tư Truy hơi lớn một chút còn có thể viết vài câu, còn lại đều giương mắt nhìn. Một nén nhang qua đi, bài làm nộp lên có thể nóilà thảm không nỡ nhìn.
"Chậc chậc". Ngụy Vô Tiện vừa lật xem, vừa líu lưỡi, trong lòng cảm khái Lam gia dạy dỗ ra đời sau thật là càng thêm cứng nhắc, đàn thanh tâm âm, dùng tiên khí trấn áp, nói chuyện nhân sinh với lệ quỷ... Hoa hoè loè loẹt cái gì cũng có, nhưng lại thiếu sự rèn luyện, có lòng mà không có sức, đều khôngnói được điểm mấu chốt.
"Để ta nói cho các ngươi vậy, ba đề này thật ra đều cùng là một loại tà ám, phương pháp giải trừ cũng chỉ là..." Hắn sắn tay áo lên, nói về những chiến tích vĩ đại săn đêm trừ tuý của mình lúc thời niênthiếu, thêm mắm dặm muối, so với tiên sinh kể chuyện còn xuất sắc hơn. Còn dùng cái miệng của Lam Trạm, đem "Đại đệ tử Ngụy Anh của Vân Mộng Giang thị" khen qua vài lần. Mọi người nghe xongsửng sốt.
"Hàm Quang Quân biết thật nhiều nha!" Đệ tử Lam thị sôi nổi cảm khái.
"Khụ, Ngụy Anh kể cho ta." Nhận ra mình kể hơi nhiều chi tiết, Ngụy Vô Tiện liền nói dối một câu đểlấp liếm.
"Hàm Quang Quân thật là lợi hại! Phương pháp áp chế hung thi đó, chưa từng nghe nói qua á." Một tiểu bối kinh ngạc cảm thán nói.
Sắc mặt của Lam Cảnh Nghi Lam Tư truy khẽ thay đổi. Bọn chúng từng nghe qua, không chỉ nghe qua, còn gặp qua, thậm chí còn gặp qua cả người phát minh ra phương pháp đó.
"Ha ha, đó là tất nhiên." Ngụy Vô Tiện thản nhiên tiếp nhận sự ngưỡng mộ, để ý khen hắn hay khen Lam Trạm làm gì chứ, đều giống nhau cả. "Nhưng mà..." Mới cười hai tiếng, biểu tình của hắn chợtbiến đổi, "Các ngươi không dùng được."
"Tại sao?"
"Đây là bàng môn tà đạo, sẽ tổn hại đến căn cơ của người tu hành." Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói, "Nhẹ thì bỏ bê sự nghiệp chính đạo bỏ lỡ cơ hội tốt để đặt nền móng, nặng thì lầm đường lạc lối dẫn tới oán khí quấn thân sống không bằng chết. Kim đan khó kết dễ hủy, đạo lý linh khí và oán khí khắcchế nhau, không cần ta nói đâu nhỉ."
"Vậy cẩn thận một chút, chỉ sử dụng một hai lần trong tình huống khẩn cấp chắc sẽ không sao đúngkhông?"
"Không có một hai lần gì cả...... Bàng môn tà đạo, chỉ nói tới có hay là không có, không phân biệt ít lần hay là nhiều lần." Hắn chậm rãi nói, nhìn chung quanh một vòng, "Ngay cả Di Lăng Lão Tổ - người sáng lập ra phương pháp này - cuối cùng cũng chịu vạn quỷ phản phệ mà chết, các ngươi cảm thấy bản thân mình có thể lợi hại hơn hắn hay sao?"
Lặng ngắt như tờ.
Lời vừa nói đến đây, cửa Lan Thất mở ra. "Ngụy Vô Tiện" sắc mặt xanh mét đứng ở ngoài cửa, nói: "Ra đây."
"Trạch Vu Quân Trạch Vu Quân, xảy ra chuyện lớn rồi!" Hắn hấp tấp đẩy cửa đi vào, vừa ngước mắtlên, liền đối diện với tầm mắt của hai người Lam Hi Thần và "Ngụy Vô Tiện".
"Lam Trạm?" Hắn thử gọi.
Đối phương: "Ừm."
Cam đoan không phải là Lam Vong Cơ giả. Tuy rằng trong lòng sớm đã hiểu được bảy tám phần, nhưng chính mắt chứng kiến sự thật rành rành này, Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy đau dạ dày một trận— biểu tình lạnh lùng băng sương này của Lam Trạm, cho dù đặt lên khuôn mặt của ai cũng đều làngười sống chớ gần như nhau.
"Vong Cơ mới vừa nói với ta việc này, Ngụy công tử," Trạch Vu Quân ngược lại bình thản ung dung, làm như không hề có trở ngại gì đối với một gương mặt đệ đệ có tên gọi khác của huynh ấy, "Chúng ta đang định đi tìm ngươi."
"Vậy đúng lúc, đỡ cho các ngươi phải đi thêm một chuyến. Các ngươi bàn bạc ra được cái gì rồi?"
"Thuật pháp ly hồn đổi xá, bất kể là đoạt xá hay là hiến xá, phần lớn là đem hồn người chết nhập vào thân thể người sống để sử dụng. Đổi xá trên người sống như thế này, có thể nói là cực kỳ hiếm thấy. Dân gian tuy có cùng loại truyền thuyết, nhưng đều là những kỳ văn dị sự không thể kiểm chứng, trong một trăm năm gần đây chỉ có hai ba ví dụ chân chính có để lại dấu vết, ta xác thật cũng là lần đầu tiên nhìn thấy."
"Sau đó thì sao?"
"Không có."
"Cứ vậy mà không có?" Ngụy Vô Tiện sặc rồi. Hắn mới vừa tự rót cho mình chén trà, đang định vừa uống vừa nghe Lam gia thao thao bất tuyệt, kết quả trà còn kịp nhấm nháp được một nửa, đã bị câu nói'Không có' làm phí hết rồi. "Trạch Vu Quân, ngươi đây là hoàn hảo tránh né toàn bộ những điểm quan trọng. Tại sao như vậy, làm thế nào để đổi trở về, ngươi lại không nói một chút gì á."
"Bởi vì không ai biết." Sau khi im lặng một lúc lâu, có người lên tiếng nói một câu như vậy.
Ngụy Vô Tiện quay đầu, thấy "Ngụy Vô Tiện" buông chén trà, trịnh trọng đối diện với chính mình.
Ngụy Vô Tiện: "......"
"Thật hổ thẹn, ta đúng thật là không biết," Lam Hi Thần thở dài, "Sở trường của Lam thị không phải ở chỗ này, vừa rồi ta và Vong Cơ cũng chỉ là đại khái hiểu biết tình huống một chút, nêu ra một vài khả năng cùng với những cuốn sách có thể nghĩ ra trước mắt, nhưng trước khi nghĩ đến biện pháp giải quyết, vẫn phải cùng ngươi thương lượng một chút, việc này cần bàn bạc kỹ hơn."
Nghe ra là một lý do thoái thác vô cùng bình thường. Nhưng Lam Hi Thần lại nghiêm túc chờ ý kiếncủa hắn, khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy chắc chắn không đơn giản như vậy.
Bàn bạc kỹ hơn, cái gì gọi là bàn bạc kỹ hơn? Chờ đến khi hắn phản ứng lại, kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rớt xuống.
"...... Ngươi là muốn ta vẫn luôn giả dạng làm Lam Trạm?"
"Chúng ta đều cảm thấy, trước khi làm rõ đây là vĩnh viễn hay là tạm thời, thì không nên lộ ra. Ý của Ngụy công tử thế nào?"
Giống như hồn lìa khỏi xác, Ngụy Vô Tiện cầm mạt ngạch lên quơ quơ, rồi lại giơ tay áo vân văn lên lắc lắc, sau khi ngây người một lúc lâu, bỗng nhiên gào lên: "Trạch Vu Quân, Hi Thần ca ca, Lam đại ca, ngươi cần phải cứu ta! Đóng giả một lần hai lần thì thôi đi, mỗi ngày đều như thế là muốn cáimạng già này rồi. Ta thú nhận hết với ngươi, con người ta đây thỉnh thoảng phải đi uống rượu, chơi đoán số, nghe tiểu khúc, bắt cá trèo cây săn thú rừng để ăn, 3000 điều gia quy của Lam thị không có điều nào ta không vi phạm, đã bao nhiêu năm rồi, mất mặt mũi cũng quen rồi. Cho dù không vì ta, thìcũng phải suy xét đến Hàm Quang Quân chứ! Mang gương mặt của Lam Trạm, nhỡ nhất thời ta không nhịn được chuồn ra ngoài để người khác nhìn thấy, Hàm Quang Quân làm thế nào còn có thể gặp người a a a—" Tình cảm chân thành lời lẽ khẩn thiết, hắn chỉ thiếu điều ôm chân Lam Hi Thần khóclóc.
Lam Hi Thần có chút dở khóc dở cười. "Ngụy công tử yên tâm, ta chắc chắn dốc hết sức lực sưu tầm phương pháp phá giải, ngươi bình tĩnh một chút, sẽ không để các ngươi như vậy mãi, ngươi đứng lêntrước..."
"4000." Trong một góc, có người thình lình sửa lại một chút.
Ngụy Vô Tiện: "Cái gì?"
"Vong Cơ nói, gia quy hiện tại là 4000 điều." Lam Hi Thần giải thích.
Đây là lúc nào với lúc nào rồi hả, hai huynh đệ này tại sao người này biết bắt trọng điểm hơn cả người kia vậy, Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt. Nhưng lần này đột nhiên bị cắt ngang, trong nháy mắt hắn quên mất mới vừa rồi mình gào đến đoạn nào. Bất quá cũng may là hắn ngừng lại, bởi vì ngay sau đó, Lam Tư Truy đã đứng bên ngoài cửa.
Lại nói sau khi Lam Tư Truy đi rồi, mơ màng hồ đồ trở về Lan Thất truyền đạt chỉ thị của "Hàm Quang Quân", nhưng chờ hoài chờ mãi cũng không thấy người tới, đành phải trở ra đi tìm người. Tĩnh Thất không có người, liền chuyển qua Hàn Thất, kết quả từ cách xa ba trượng đã nghe thấy tiếng kêu la lảnh lót. Trong lòng cậu kinh ngạc, chần chờ đi tới gần, không nghĩ cửa phòng Trạch Vu Quân mở ra, bất ngờ bị cậu nhìn thấy "Hàm Quang Quân" đang gục đầu trên vai Trạch Vu Quân.
"Hàm, Hàm, Hàm Quang Quân?" Lam Tư Truy gần như đứng không vững.
"Không có việc gì, vấp ngã một cái." "Hàm Quang Quân" nghiêm mặt nói, không chút hoang mang lùinửa bước về phía sau đứng thật ngay ngắn.
Lam Tư Truy: "......"
"Chuyện gì?" "Ngụy tiền bối" đột nhiên hỏi, "Lúc này không phải đang đọc sách buổi sáng sao?"
"A, đúng, đọc sách buổi sáng," Lam Tư Truy lúc này mới nhớ ra mình tới đây làm gì, "Hàm Quang Quân vừa rồi nói là muốn kiểm tra, hiện giờ đã quá nửa thời gian đọc sách buổi sáng, các đệ tử muốn hỏi có thể bắt đầu được chưa?"
Ánh mắt của ba người đồng loạt rơi trên người hắn. Ngụy Vô Tiện xấu hổ vuốt vuốt tóc, hắn vội quá quên mất việc này.
"Ờm...... là thế này, Tư Truy —"
"Đã nói kiểm tra, thì phải làm." "Ngụy tiền bối" mở miệng ngắt lời hắn, "Ngươi đi trước đi, Lam Trạm."
"Hàm Quang Quân" không thể tin nổi nhìn về phía "Ngụy Vô Tiện", mà người sau thì hờ hững dời mắt đi. Ngay sau đó hắn nhìn về phía Trạch Vu Quân, Trạch Vu Quân trầm ngâm một lát, nói: "VongCơ, đi đi, ta và Ngụy công tử thảo luận việc này trước."
Ánh mắt "Hàm Quang Quân" di chuyển qua lại mấy chặp giữa hai người, sau một hồi lâu, mới nghẹn ra được một từ "Được."
- -----
Ngụy Vô Tiện dẫn theo Tư Truy đi về hướng Lan Thất, bước đi nặng nề, tâm tình phức tạp.
Vốn tưởng rằng tìm được Lam Hi Thần thì rất nhanh sẽ có thể giải quyết được phiền toái này, kết quả không như mong muốn, ngược lại thêm nhiều việc khác nữa. "Ngụy Vô Tiện" ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chính là một người rảnh rỗi, Lam Trạm chiếm thân thể hắn thật ra nhẹ nhàng, khổ cho hắn mỗi ngày phải dậy sớm, thay thế "Hàm Quang Quân" đi nhìn chằm chằm đám nhóc kia đọc sách buổi sáng. Phảinghĩ ra biện pháp......
"Hàm Quang Quân nói cái gì?"
"Không có gì," Ngụy Vô Tiện vội vàng nói, hắn không cẩn thận nói suy nghĩ ra miệng, may mà chỉ lộnửa câu cuối. Tư Truy cũng không nghi ngờ.
Đây chính là các ngươi kêu ta đi giám sát giờ đọc sách buổi sáng nha, Ngụy Vô Tiện suy nghĩ, trong lòng đã có đối sách. Hắn chỉ hy vọng lúc Lam Trạm giải quyết hậu quả có thể bình tĩnh một chút, "Di Lăng lão tổ" cầm Tị Trần rượt "Hàm Quang Quân" chạy, hình ảnh đó quá khó để có thể tưởng tượng.
"Đều đã chuẩn bị tốt chưa?" "Hàm Quang Quân" hỏi.
Trước mắt bao người, hắn ngồi trên vị trí của Lam Khải Nhân, lần lượt nhìn qua các quyển trục để trên bàn. Mở ra một quyển,《Gia phả tiên môn》, bỏ qua, lại mở ra một quyển khác, 《Nghi thức đại lễ của Lam thị》, lại bỏ qua.
Tại sao toàn mấy thứ vô dụng thế này, Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm.
Học sinh đầy trong phòng, chỉ có rải rác vài người lên tiếng trả lời. Hắn đặt hết tâm trí vào việc tìm tư liệu để kiểm tra, cũng không để ý lắm có ai trả lời hắn hay không. Tìm không thấy thì tìm không thấyvậy, kiểm tra hắn cũng không sợ, ra đề bài không phải là chuyện nhỏ hay sao.
"Hàm Quang Quân" vỗ vỗ quần áo đứng lên, thong thả ung dung bắt đầu ra đề bài: "Một người đánh bạc, thiếu tiền người ta quá hạn không trả, chủ nợ truy đòi làm bị thương cha mẹ của người này, ngườiđánh bạc định trả thù nhưng ngược lại bị đánh chết, sau khi chết quấy phá hành hung, làm thế nào đểbài trừ, đây là đề thứ nhất; Có một đám trộm mộ, đào mồ quật mả không dưới trăm cái, âm khí quá nặng bị tà ám quấy nhiễu, cứ bảy ngày đột ngột chết một người, cứu hay không cứu, đây là đề thứ hai; Có một thư sinh, chuộc thân cho một nữ tử lầu xanh, lấy nàng làm vợ, nhưng vợ lại ngoại tình, thư sinh tức giận giết người vợ này sau đó tự sát, hóa thành lệ quỷ quanh quẩn không đi, tại sao, đây là đềthứ ba. Sau một nén nhang nộp bài."
Đám tiểu bối bên dưới nghe xong nhìn lẫn nhau, bọn chúng đọc sách học thuộc lòng từ sáng sớm, không ngờ tất cả đề bài kiểm tra đều là đề ứng dụng. Ngoại trừ vài đứa đám Tư Truy hơi lớn một chút còn có thể viết vài câu, còn lại đều giương mắt nhìn. Một nén nhang qua đi, bài làm nộp lên có thể nóilà thảm không nỡ nhìn.
"Chậc chậc". Ngụy Vô Tiện vừa lật xem, vừa líu lưỡi, trong lòng cảm khái Lam gia dạy dỗ ra đời sau thật là càng thêm cứng nhắc, đàn thanh tâm âm, dùng tiên khí trấn áp, nói chuyện nhân sinh với lệ quỷ... Hoa hoè loè loẹt cái gì cũng có, nhưng lại thiếu sự rèn luyện, có lòng mà không có sức, đều khôngnói được điểm mấu chốt.
"Để ta nói cho các ngươi vậy, ba đề này thật ra đều cùng là một loại tà ám, phương pháp giải trừ cũng chỉ là..." Hắn sắn tay áo lên, nói về những chiến tích vĩ đại săn đêm trừ tuý của mình lúc thời niênthiếu, thêm mắm dặm muối, so với tiên sinh kể chuyện còn xuất sắc hơn. Còn dùng cái miệng của Lam Trạm, đem "Đại đệ tử Ngụy Anh của Vân Mộng Giang thị" khen qua vài lần. Mọi người nghe xongsửng sốt.
"Hàm Quang Quân biết thật nhiều nha!" Đệ tử Lam thị sôi nổi cảm khái.
"Khụ, Ngụy Anh kể cho ta." Nhận ra mình kể hơi nhiều chi tiết, Ngụy Vô Tiện liền nói dối một câu đểlấp liếm.
"Hàm Quang Quân thật là lợi hại! Phương pháp áp chế hung thi đó, chưa từng nghe nói qua á." Một tiểu bối kinh ngạc cảm thán nói.
Sắc mặt của Lam Cảnh Nghi Lam Tư truy khẽ thay đổi. Bọn chúng từng nghe qua, không chỉ nghe qua, còn gặp qua, thậm chí còn gặp qua cả người phát minh ra phương pháp đó.
"Ha ha, đó là tất nhiên." Ngụy Vô Tiện thản nhiên tiếp nhận sự ngưỡng mộ, để ý khen hắn hay khen Lam Trạm làm gì chứ, đều giống nhau cả. "Nhưng mà..." Mới cười hai tiếng, biểu tình của hắn chợtbiến đổi, "Các ngươi không dùng được."
"Tại sao?"
"Đây là bàng môn tà đạo, sẽ tổn hại đến căn cơ của người tu hành." Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói, "Nhẹ thì bỏ bê sự nghiệp chính đạo bỏ lỡ cơ hội tốt để đặt nền móng, nặng thì lầm đường lạc lối dẫn tới oán khí quấn thân sống không bằng chết. Kim đan khó kết dễ hủy, đạo lý linh khí và oán khí khắcchế nhau, không cần ta nói đâu nhỉ."
"Vậy cẩn thận một chút, chỉ sử dụng một hai lần trong tình huống khẩn cấp chắc sẽ không sao đúngkhông?"
"Không có một hai lần gì cả...... Bàng môn tà đạo, chỉ nói tới có hay là không có, không phân biệt ít lần hay là nhiều lần." Hắn chậm rãi nói, nhìn chung quanh một vòng, "Ngay cả Di Lăng Lão Tổ - người sáng lập ra phương pháp này - cuối cùng cũng chịu vạn quỷ phản phệ mà chết, các ngươi cảm thấy bản thân mình có thể lợi hại hơn hắn hay sao?"
Lặng ngắt như tờ.
Lời vừa nói đến đây, cửa Lan Thất mở ra. "Ngụy Vô Tiện" sắc mặt xanh mét đứng ở ngoài cửa, nói: "Ra đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất