Chương 6
06
Trong giới giải trí chính là như vậy, đã sớm không còn là sản phẩm có tốt hay không, mà là xem tài chính có đặt đúng chỗ hay không. Chỉ cần đưa tiền đến, công việc sau đó cũng không thành vấn đề. Bộ phim này của Cố Thanh Bùi và Phàn Nặc Khôn chụp ảnh quảng bá đã gần nửa năm, cũng bởi vì đối phương không ổn chậm chạp đầu tư, làm trễ nãi tiến độ phát hành.
Hiện tại Nguyên Dương không chỉ đưa tiền tới, còn giết gà dọa khỉ, đánh gãy tâm tư của một số người. Phim đạt được 10%, Phàn đạo lập tức đưa đi kiểm tra, rất nhanh được thông qua, ngay cả lịch phát sóng cũng được sắp xếp, chính là tế âm lịch năm sau. Cố Thanh Bùi đối với sắp xếp này đặc biệt xem trọng, bởi vì bộ phim này anh viết về đề tài gia đình, rất thích hợp cho dịp tết âm lịch.
Cố Thanh Bùi đại khái bận rộn gần một tháng, chờ bụi bậm lắng xuống, anh mới phát hiện, Nguyên Dương hình như rất lâu rồi vẫn chưa từng xuất hiện, cũng không liên lạc với anh một lần.
Một ngày nọ Cố Thanh Bùi đang cùng tổ hậu kỳ xác nhận hoàn tất kịch bản cuối cùng của bộ phim, lão Phàn liền tiến vào. Ngồi ở một bên nói năng lộn xộn, hiển nhiên tâm tư cũng không đặt vào bộ phim.
"Anh làm sao vậy? Bản quyền sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"
"Không thành vấn đề, ba nền tảng hợp tác cùng mua bản quyền, đàm phán rất thuận lợi."
"Vậy sao anh lại như thế, nhìn qua cực kỳ khẩn trương."
"Chỉ là ngày hôm nay khi anh đi đàm phán chuyện hợp đồng, bọn họ thuận miệng mời cậu đi dến một... bữa tiệc." Lão Phàn nói xong, cúi đầu, không dám nhìn thẳng Cố Thanh Bùi. Lão Phàn không hỏi là ai dẫn Cố Thanh Bùi theo, nhưng Nguyên gia có mặt ngày hôm đó, sau đó cũng là ra tay Nguyên gia, ông liền có thể đoán ra một hai. Chỉ là ông không biết, đây hết thảy đều là Nguyên Dương làm chủ an bài, bao gồm cả đêm đó Cố Thanh Bùi bị hạ thuốc, cũng là hắn tự mình "trị liệu".
"Bữa tiệc gì?"
Cố Thanh Bùi đã nghĩ về việc bị hạ thuốc trong một tháng này, và thậm chí còn bắt đầu ngẫm nghĩ xem liệu mình có gặp quá ít không, nên rất dễ bị lừa. Vũng nước giới giải trí này rất sâu, có người bơi qua được, cũng có ngượi bị lật thuyền. Cố Thanh Bùi làm biên kịch và đạo diễn, không có khả năng cả đời này sẽ không tham dự bất kỳ loại hoạt động nào, thay vì cứ một mực trốn tránh, không bằng thử nghiệm nắm bắt được các quy tắc.
Hơn nữa, Cố Thanh Bùi suy nghĩ một chút, phát hiện mình quả thực không tổn hại cho lắm. Dùng xuân dược một lần không chỉ giải quyết được vấn đề về tiền bạc, còn không cần tốn nhiều sức để đập tan hoàn toàn thứ cặn bã thèm muốn anh, mà anh chẳng qua là dưới tình huống không bình thường ngủ một giấc với người ta mà thôi, huống hồ đối tượng này không bụng phệ làm người ta buồn nôn chán ghét, ngược lại thì cả người lại khỏe mạnh, cơ thể to lớn, tướng mạo vừa tuấn tú vừa... lưu manh.
"Tiệc sinh nhật của Tống Cư Hàn. Cậu biết Tống Cư Hàn chứ."
"Cái người vừa hát vừa nhảy như sói tru đó hả?"
"Thầy Cố, Cư Hàn không phải sói tru, anh ấy hát rất dễ nghe!"
Cố Thanh Bùi nhìn nữ thực tập sinh ngày thường ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cười một tiếng xin lỗi. Cố Thanh Bùi bời vì đàn em Hà Cố, thật ra anh và Tống Cư Hàn vẫn có tư giao. Hà Cố nhiều lần đều nói gần nói xa muốn nhờ Cố Thanh Bùi viết một vai cho Tống Cư Hàn, nhưng Cố Thanh Bùi cảm giác mình đem kịch bản đặt không đúng chỗ.
"Thanh Bùi, cậu đi không?"
"Đi chứ, dù sao buổi tối cũng không có công việc gì." Vừa lúc gặp lại Hà Cố.
Cố Thanh Bùi về nhà tùy tiện mặc một bộ âu phục liền ra cửa đi nhờ xe của lão Phàn, chờ đến nơi mới phát hiện trong đại sảnh vô cùng vắng vẻ, cùng cảnh tượng náo nhiệt trong tưởng tượng của anh hoàn toàn khác biệt. Anh liếc mặt nhìn lão Phàn, mà lão Phàn lại chột dạ nghiêng đầu tránh né ánh mắt tìm kiếm của anh.
"Phàn Nặc Khôn, anh nói thật đi, hôm nay anh dẫn tôi đến đây rốt cuộc là ăn bữa tiệc gì!" Cố Thanh Bùi thoáng nhìn hai người bảo an đang làm nhiệm vụ trong đại sảnh, nếu như anh cảm giác không sai, anh tin rằng những người đó sẽ không để yên.
"Là Tống Cư Hàn tổ chức, nhưng không phải tiệc sinh nhật, là tiệc gia đình."
"Tiệc gia đình, tiệc nhà của cậu ta gọi tôi đến làm gì?"
"Ôi chao cậu vào rồi thì sẽ biết!" Phàn Nặc Khôn chẳng biết giải thích như thế nào, liền đi trước chuẩn bị đi vào thang máy. Ngay khi Cố Thanh Bùi do dự thì, vai của anh bị ai đó vỗ một cái.
"Đàn anh! Đã lâu không gặp!"
Cố Thanh Bùi quay đầu lại nhin thấy Hà Cố, còn có Tống Cư Hàn ở phía sau đang chuẩn bị kéo Hà Cố đi, quả thật là tiệc gia đình của Tống Cư Hàn. Nhưng anh vẫn không hiểu vì sao Tống Cư Hàn mời mình, không phải là vì Hà Cố chứ?
"Hà Cố, đã lâu không gặp! Ngày hôm nay nhà bọn em tụ họp sao?"
"Không có người trong nhà, đều là bạn bè trong giới của Cư Hàn. Ôi được rồi, anh không phát rất thích Chu Tường sao, anh ấy vừa đi đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài về, ngày hôm nay cũng tới."
"Thật sao?" Cố Thanh Bùi đối với diễn viên tên Chu Tường cực kỳ tán thưởng, hiện tại khó tìm thấy diễn viên trẻ có thể làm diễn viên võ thuật, Cố Thanh Bùi vẫn muốn hợp tác với y, nhưng Chu Tường nhận phim rất ít, lại ra nước ngoài đào tạo hai năm, Cố Thanh Bùi vẫn tìm không được cơ hội.
Hà Cố vây quanh Cố Thanh Bùi hỏi anh tiến triển của bộ phim mới, Tống Cư Hàn yên lặng đi theo ở phía sau liên tục trợn trắng mắt. Không phải chỉ là một tên biên kịch tay mơ thôi sao, giả bộ cái gì mà giả bộ.
Chờ sau khi bọn anh đi vào phòng, Cố Thanh Bùi thoáng cái liền thấy ở bàn của anh là Bành Phóng và Nguyên Cạnh ngồi bên cạnh gã, hô hấp căng thẳng, thiếu chút nữa đụng trúng Hà Cố. Bành Phóng lại hoàn toàn không có chút xấu hổ, đứng dậy chào hỏi Cố Thanh Bùi ngồi vào ghế bên cạnh mình. Cố Thanh Bùi sợ Hà Cố hỏi hai người cái gì, nhanh chóng nói Bành tổng là nhà đầu tư cho bộ phim của anh.
Bữa cơm này Cố Thanh Bùi ăn vừa vui vừa buồn. Vui bởi vì anh rốt cuộc cũng được hợp tác với Chu Tường và Yến Minh Tu, anh phát hiện Chu Tường yêu cầu rất cao với kịch bản, hơn nữa rất có cách nghĩ, quả thực nhất kiến như cố (vừa gặp đã quen) với anh. Mà buồn là vì Bành Phóng bên cạnh liên tục uống rượu, uống không ngừng một lần, Cố Thanh Bùi vẫn căng thẳng thần kinh, rất sợ Bành Phóng nói bậy gì đó.
Nhưng cũng may cho đến khi tiệc tàn, Bành Phóng cũng chỉ là nói về một ít tin bát quái trong vòng giải trí, một câu cũng không nhắc đến Nguyên Dương. Sau khi Tống Cư Hàn thanh toán xong, mọi người cũng chuẩn bị thu dọn rời đi. Cố Thanh Bùi mới vừa đứng dậy mặc áo bành tô, liền nghe được Nguyên Cạnh bên cạnh nói: "Anh trai tôi không liên lạc với anh sao?"
Nguyên Cạnh trong bữa tiệc không mở miệng vừa nói, mọi người liền cảm thấy hứng thú, đều quay đầu lại nhìn Nguyên Cạnh, nhưng không biết Nguyên cạnh những lời này của Nguyên Cạnh là nói với ai.
Đang lúc mọi người lặng im nhìn chăm chú, Cố Thanh Bùi không thể làm gì khác hơn là mở miệng đáp lại: "Không có."
Nguyên Cạnh vừa nghe, sắc mặt ngay tức khắc trầm xuống."Anh tôi đã một tháng không có tin tức."
"Cậu ấy ở quân đội, bất hòa với người nhà không liên lạc được rất bình thường không phải sao? Có lẽ là có nhiệm vụ." Cố Thanh Bùi không biết vì sao, cảm giác mình lúc nói chuyện đặc biệt có chút lo lắng, giống như chính anh thực sự thiếu nợ Nguyên Cạnh cái gì đó.
"Nhưng anh là đối tượng anh ấy đang theo đuổi." Sau khi Nguyên Cạnh nói xong câu đó, vẫn như cũ chấp nhất mà nhìn Cố Thanh Bùi, mà Cố Thanh Bùi hoàn toàn không nghĩ tới Nguyên Cạnh sẽ nói như vậy, anh không dám nhìn Hà Cố. Ánh mắt của bọn họ, nhất định là giật mình, tò mò, dò xét...
Nguyên Cạnh nhìn chằm chằm Cố Thanh Bùi thật lâu, lâu đến nỗi Bành Phóng đi WC quay về lên tiếng cắt ngang: "Gì đây! Mỗi một người đều ở đây làm gì, để cho tôi chờ ở cửa lâu như vậy." Sau khi Nguyên Cạnh thấy Bành Phóng, liền thu hồi ánh mắt. Cậu cầm balo của mình lên, nhỏ giọng nói với Cố Thanh Bùi: "Nếu như anh ấy chưa từng liên lạc với anh vậy anh ấy vẫn đang làm nhiệm vụ đúng không."
Cho đến khi lão Phàn đưa Cố Thanh Bùi về dưới tiểu khu, Cố Thanh Bùi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, những lời này của Nguyên Cạnh rốt cuộc là có ý gì? Lẽ nào Nguyên Dương đã xảy ra chuyện?
Lúc ăn tiệc, Hà Cố và Chu Tường cũng không bát quái về chuyện của Cố Thanh Bùi với Nguyên Dương. Cố Thanh Bùi cũng đang bận rộn chuẩn bị cho buổi liên hoan phim truyền hình, nhưng mỗi ngày anh đều để ý điện thoại của mình. Cho đến một ngày anh thực sự nhịn không được, liền gửi một đoạn tin nhắn cho Nguyên Dương —— Cậu có bận gì không?
Nhưng cho đến lúc bắt đầu buổi liên hoan, Cố Thanh Bùi cũng không nhân được bất kỳ tin nhắn trả lời nào.
Cố Thanh Bùi chỉ tham dự một số sự kiện trao giải điện ảnh và truyền hình quan trọng hàng năm, vì vậy mỗi khi xuất hiện anh đều thu hút rất nhiều sự chú ý, mà lúc này có rất nhiều thương hiệu chen muốn bể đầu để cho Cố Thanh Bùi mặc trang phục của mình. Cố Thanh Bùi đã lâu rồi không ăn mặc trang trọng, khi Cố Thanh Bùi mặc âu phục màu đen thẳng thớm xuất hiện trên thảm đỏ, tất cả nhiếp ảnh gia ở đây đều không chịu thua kém ấn nút để chụp ảnh, rất sợ bỏ lỡ nhất cử nhất động của Cố Thanh Bùi.
Toàn bộ bữa tiệc kéo dài hai tiếng rưỡi, Cố Thanh Bùi đã giành được giải thưởng kịch bản xuất sắc nhất cho bộ phim truyền hình của mình, và bộ phim truyền hình của anh cũng đã đạt được nhiều giải thưởng như giải phim truyền hình hay nhất. Cố Thanh Bùi không nghĩ tới Yến Minh Tu sẽ trao giải thưởng cho anh, bởi vì do Chu Tường, Yến Minh Tu mặt liệt ngàn năm lúc trao giải thưởng cho anh nở một nụ cười chân thành, còn ôm Cố Thanh Bùi một cái ngắn ngủi, coi như là thay Chu Tường xã giao với bạn bè.
Nhưng những phóng viên không biết sự thật đã viết bậy bạ về bức ảnh của hai người, quần chúng ăn đưa nghe tin lập tức hành động chạy tới trợ lực, đem #Yến_Minh_Tu_Cố_Thanh_Bùi_thật_xứng_đôi đưa lên hotsearch đứng đầu bảng.
Lúc này Cố Thanh Bùi rời khỏi hậu trường đang gửi tin nhắn thoại cho Chu Tường, anh muốn giải thích ngày hôm nay của mình với Yến Minh Tu, nhưng Chu Tường trái lại còn nhiệt tình trêu chọc anh, còn nói ngoại trừ anh ra Yến Minh Tu chẳng bao giờ cười với người khác, thực sự rất thần kỳ. Kết quả hai người không trò chuyện lâu lắm, Chu Tường ở bên kia điện thoại bỗng nhiên cắt đứt, đoạn tin nhắn trước còn xuất hiện tiếng gọi của Yến Minh Tu.
Cố Thanh Bùi nghĩ đến Chu Tường và Yến Minh Tu, Hà Cố và Tống Cư Hàn đều rất thú vị, những rắc rối nhỏ đó dường như chẳng qua là những vụn vặt nhỏ bé cho một cuộc sống ngọt ngào. Còn anh thì sao? Cố Thanh Bùi ngẩn ngơ nhìn đèn dường bên ngoài cửa xe. Anh không khỏi nhớ đến Nguyên Dương, vì vậy anh liền mở điện thoại ra, phát hiện tin nhắn Nguyên Dương gửi cho mình một tiếng trước —— Ở nhà của anh.
Cố Thanh Bùi ảo não tại sao mình không nhìn thấy trước đó, sau khi dừng xe bước chân anh càng lúc càng nhanh, trái tim mạnh mẽ đập thình thịch khiến anh hiểu ra, anh thật sự vội vã muốn nhìn thấy Nguyên Dương.
Chờ cửa thang máy vừa mở ra, Cố Thanh Bùi đã thấy Nguyên Dương đứng trước cửa nhà anh. Nguyên Dương nghe âm thanh cửa thang máy mở, hắn vội vàng dập tắt điếu thuốc vừa đốt. Hắn rời khỏi tay cầm valy đang dựa vào đứng thẳng người, nhìn chăm chú vào Cố Thanh Bùi từng bước một đi về phía chính mình.
Khi Cố Thanh Bùi chỉ còn cách Nguyên Dương một bước chân, Nguyên Dương bỗng nhiên đưa tay Cố Thanh Bùi trực tiếp ôm Cố Thanh Bùi vào lòng mình. Cố Thanh Bùi còn chưa kịp đứng vững, Nguyên Dương liền vội không dằn nổi bắt đầu gặm cắn môi Cố Thanh Bùi.
Trước khi bị Nguyên Dương hôn đến hít thở không thông, Cố Thanh Bùi nghe thấy Nguyên Dương nói: "Anh nhớ tôi có phải không!"
Trong giới giải trí chính là như vậy, đã sớm không còn là sản phẩm có tốt hay không, mà là xem tài chính có đặt đúng chỗ hay không. Chỉ cần đưa tiền đến, công việc sau đó cũng không thành vấn đề. Bộ phim này của Cố Thanh Bùi và Phàn Nặc Khôn chụp ảnh quảng bá đã gần nửa năm, cũng bởi vì đối phương không ổn chậm chạp đầu tư, làm trễ nãi tiến độ phát hành.
Hiện tại Nguyên Dương không chỉ đưa tiền tới, còn giết gà dọa khỉ, đánh gãy tâm tư của một số người. Phim đạt được 10%, Phàn đạo lập tức đưa đi kiểm tra, rất nhanh được thông qua, ngay cả lịch phát sóng cũng được sắp xếp, chính là tế âm lịch năm sau. Cố Thanh Bùi đối với sắp xếp này đặc biệt xem trọng, bởi vì bộ phim này anh viết về đề tài gia đình, rất thích hợp cho dịp tết âm lịch.
Cố Thanh Bùi đại khái bận rộn gần một tháng, chờ bụi bậm lắng xuống, anh mới phát hiện, Nguyên Dương hình như rất lâu rồi vẫn chưa từng xuất hiện, cũng không liên lạc với anh một lần.
Một ngày nọ Cố Thanh Bùi đang cùng tổ hậu kỳ xác nhận hoàn tất kịch bản cuối cùng của bộ phim, lão Phàn liền tiến vào. Ngồi ở một bên nói năng lộn xộn, hiển nhiên tâm tư cũng không đặt vào bộ phim.
"Anh làm sao vậy? Bản quyền sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?"
"Không thành vấn đề, ba nền tảng hợp tác cùng mua bản quyền, đàm phán rất thuận lợi."
"Vậy sao anh lại như thế, nhìn qua cực kỳ khẩn trương."
"Chỉ là ngày hôm nay khi anh đi đàm phán chuyện hợp đồng, bọn họ thuận miệng mời cậu đi dến một... bữa tiệc." Lão Phàn nói xong, cúi đầu, không dám nhìn thẳng Cố Thanh Bùi. Lão Phàn không hỏi là ai dẫn Cố Thanh Bùi theo, nhưng Nguyên gia có mặt ngày hôm đó, sau đó cũng là ra tay Nguyên gia, ông liền có thể đoán ra một hai. Chỉ là ông không biết, đây hết thảy đều là Nguyên Dương làm chủ an bài, bao gồm cả đêm đó Cố Thanh Bùi bị hạ thuốc, cũng là hắn tự mình "trị liệu".
"Bữa tiệc gì?"
Cố Thanh Bùi đã nghĩ về việc bị hạ thuốc trong một tháng này, và thậm chí còn bắt đầu ngẫm nghĩ xem liệu mình có gặp quá ít không, nên rất dễ bị lừa. Vũng nước giới giải trí này rất sâu, có người bơi qua được, cũng có ngượi bị lật thuyền. Cố Thanh Bùi làm biên kịch và đạo diễn, không có khả năng cả đời này sẽ không tham dự bất kỳ loại hoạt động nào, thay vì cứ một mực trốn tránh, không bằng thử nghiệm nắm bắt được các quy tắc.
Hơn nữa, Cố Thanh Bùi suy nghĩ một chút, phát hiện mình quả thực không tổn hại cho lắm. Dùng xuân dược một lần không chỉ giải quyết được vấn đề về tiền bạc, còn không cần tốn nhiều sức để đập tan hoàn toàn thứ cặn bã thèm muốn anh, mà anh chẳng qua là dưới tình huống không bình thường ngủ một giấc với người ta mà thôi, huống hồ đối tượng này không bụng phệ làm người ta buồn nôn chán ghét, ngược lại thì cả người lại khỏe mạnh, cơ thể to lớn, tướng mạo vừa tuấn tú vừa... lưu manh.
"Tiệc sinh nhật của Tống Cư Hàn. Cậu biết Tống Cư Hàn chứ."
"Cái người vừa hát vừa nhảy như sói tru đó hả?"
"Thầy Cố, Cư Hàn không phải sói tru, anh ấy hát rất dễ nghe!"
Cố Thanh Bùi nhìn nữ thực tập sinh ngày thường ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, cười một tiếng xin lỗi. Cố Thanh Bùi bời vì đàn em Hà Cố, thật ra anh và Tống Cư Hàn vẫn có tư giao. Hà Cố nhiều lần đều nói gần nói xa muốn nhờ Cố Thanh Bùi viết một vai cho Tống Cư Hàn, nhưng Cố Thanh Bùi cảm giác mình đem kịch bản đặt không đúng chỗ.
"Thanh Bùi, cậu đi không?"
"Đi chứ, dù sao buổi tối cũng không có công việc gì." Vừa lúc gặp lại Hà Cố.
Cố Thanh Bùi về nhà tùy tiện mặc một bộ âu phục liền ra cửa đi nhờ xe của lão Phàn, chờ đến nơi mới phát hiện trong đại sảnh vô cùng vắng vẻ, cùng cảnh tượng náo nhiệt trong tưởng tượng của anh hoàn toàn khác biệt. Anh liếc mặt nhìn lão Phàn, mà lão Phàn lại chột dạ nghiêng đầu tránh né ánh mắt tìm kiếm của anh.
"Phàn Nặc Khôn, anh nói thật đi, hôm nay anh dẫn tôi đến đây rốt cuộc là ăn bữa tiệc gì!" Cố Thanh Bùi thoáng nhìn hai người bảo an đang làm nhiệm vụ trong đại sảnh, nếu như anh cảm giác không sai, anh tin rằng những người đó sẽ không để yên.
"Là Tống Cư Hàn tổ chức, nhưng không phải tiệc sinh nhật, là tiệc gia đình."
"Tiệc gia đình, tiệc nhà của cậu ta gọi tôi đến làm gì?"
"Ôi chao cậu vào rồi thì sẽ biết!" Phàn Nặc Khôn chẳng biết giải thích như thế nào, liền đi trước chuẩn bị đi vào thang máy. Ngay khi Cố Thanh Bùi do dự thì, vai của anh bị ai đó vỗ một cái.
"Đàn anh! Đã lâu không gặp!"
Cố Thanh Bùi quay đầu lại nhin thấy Hà Cố, còn có Tống Cư Hàn ở phía sau đang chuẩn bị kéo Hà Cố đi, quả thật là tiệc gia đình của Tống Cư Hàn. Nhưng anh vẫn không hiểu vì sao Tống Cư Hàn mời mình, không phải là vì Hà Cố chứ?
"Hà Cố, đã lâu không gặp! Ngày hôm nay nhà bọn em tụ họp sao?"
"Không có người trong nhà, đều là bạn bè trong giới của Cư Hàn. Ôi được rồi, anh không phát rất thích Chu Tường sao, anh ấy vừa đi đào tạo chuyên sâu ở nước ngoài về, ngày hôm nay cũng tới."
"Thật sao?" Cố Thanh Bùi đối với diễn viên tên Chu Tường cực kỳ tán thưởng, hiện tại khó tìm thấy diễn viên trẻ có thể làm diễn viên võ thuật, Cố Thanh Bùi vẫn muốn hợp tác với y, nhưng Chu Tường nhận phim rất ít, lại ra nước ngoài đào tạo hai năm, Cố Thanh Bùi vẫn tìm không được cơ hội.
Hà Cố vây quanh Cố Thanh Bùi hỏi anh tiến triển của bộ phim mới, Tống Cư Hàn yên lặng đi theo ở phía sau liên tục trợn trắng mắt. Không phải chỉ là một tên biên kịch tay mơ thôi sao, giả bộ cái gì mà giả bộ.
Chờ sau khi bọn anh đi vào phòng, Cố Thanh Bùi thoáng cái liền thấy ở bàn của anh là Bành Phóng và Nguyên Cạnh ngồi bên cạnh gã, hô hấp căng thẳng, thiếu chút nữa đụng trúng Hà Cố. Bành Phóng lại hoàn toàn không có chút xấu hổ, đứng dậy chào hỏi Cố Thanh Bùi ngồi vào ghế bên cạnh mình. Cố Thanh Bùi sợ Hà Cố hỏi hai người cái gì, nhanh chóng nói Bành tổng là nhà đầu tư cho bộ phim của anh.
Bữa cơm này Cố Thanh Bùi ăn vừa vui vừa buồn. Vui bởi vì anh rốt cuộc cũng được hợp tác với Chu Tường và Yến Minh Tu, anh phát hiện Chu Tường yêu cầu rất cao với kịch bản, hơn nữa rất có cách nghĩ, quả thực nhất kiến như cố (vừa gặp đã quen) với anh. Mà buồn là vì Bành Phóng bên cạnh liên tục uống rượu, uống không ngừng một lần, Cố Thanh Bùi vẫn căng thẳng thần kinh, rất sợ Bành Phóng nói bậy gì đó.
Nhưng cũng may cho đến khi tiệc tàn, Bành Phóng cũng chỉ là nói về một ít tin bát quái trong vòng giải trí, một câu cũng không nhắc đến Nguyên Dương. Sau khi Tống Cư Hàn thanh toán xong, mọi người cũng chuẩn bị thu dọn rời đi. Cố Thanh Bùi mới vừa đứng dậy mặc áo bành tô, liền nghe được Nguyên Cạnh bên cạnh nói: "Anh trai tôi không liên lạc với anh sao?"
Nguyên Cạnh trong bữa tiệc không mở miệng vừa nói, mọi người liền cảm thấy hứng thú, đều quay đầu lại nhìn Nguyên Cạnh, nhưng không biết Nguyên cạnh những lời này của Nguyên Cạnh là nói với ai.
Đang lúc mọi người lặng im nhìn chăm chú, Cố Thanh Bùi không thể làm gì khác hơn là mở miệng đáp lại: "Không có."
Nguyên Cạnh vừa nghe, sắc mặt ngay tức khắc trầm xuống."Anh tôi đã một tháng không có tin tức."
"Cậu ấy ở quân đội, bất hòa với người nhà không liên lạc được rất bình thường không phải sao? Có lẽ là có nhiệm vụ." Cố Thanh Bùi không biết vì sao, cảm giác mình lúc nói chuyện đặc biệt có chút lo lắng, giống như chính anh thực sự thiếu nợ Nguyên Cạnh cái gì đó.
"Nhưng anh là đối tượng anh ấy đang theo đuổi." Sau khi Nguyên Cạnh nói xong câu đó, vẫn như cũ chấp nhất mà nhìn Cố Thanh Bùi, mà Cố Thanh Bùi hoàn toàn không nghĩ tới Nguyên Cạnh sẽ nói như vậy, anh không dám nhìn Hà Cố. Ánh mắt của bọn họ, nhất định là giật mình, tò mò, dò xét...
Nguyên Cạnh nhìn chằm chằm Cố Thanh Bùi thật lâu, lâu đến nỗi Bành Phóng đi WC quay về lên tiếng cắt ngang: "Gì đây! Mỗi một người đều ở đây làm gì, để cho tôi chờ ở cửa lâu như vậy." Sau khi Nguyên Cạnh thấy Bành Phóng, liền thu hồi ánh mắt. Cậu cầm balo của mình lên, nhỏ giọng nói với Cố Thanh Bùi: "Nếu như anh ấy chưa từng liên lạc với anh vậy anh ấy vẫn đang làm nhiệm vụ đúng không."
Cho đến khi lão Phàn đưa Cố Thanh Bùi về dưới tiểu khu, Cố Thanh Bùi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, những lời này của Nguyên Cạnh rốt cuộc là có ý gì? Lẽ nào Nguyên Dương đã xảy ra chuyện?
Lúc ăn tiệc, Hà Cố và Chu Tường cũng không bát quái về chuyện của Cố Thanh Bùi với Nguyên Dương. Cố Thanh Bùi cũng đang bận rộn chuẩn bị cho buổi liên hoan phim truyền hình, nhưng mỗi ngày anh đều để ý điện thoại của mình. Cho đến một ngày anh thực sự nhịn không được, liền gửi một đoạn tin nhắn cho Nguyên Dương —— Cậu có bận gì không?
Nhưng cho đến lúc bắt đầu buổi liên hoan, Cố Thanh Bùi cũng không nhân được bất kỳ tin nhắn trả lời nào.
Cố Thanh Bùi chỉ tham dự một số sự kiện trao giải điện ảnh và truyền hình quan trọng hàng năm, vì vậy mỗi khi xuất hiện anh đều thu hút rất nhiều sự chú ý, mà lúc này có rất nhiều thương hiệu chen muốn bể đầu để cho Cố Thanh Bùi mặc trang phục của mình. Cố Thanh Bùi đã lâu rồi không ăn mặc trang trọng, khi Cố Thanh Bùi mặc âu phục màu đen thẳng thớm xuất hiện trên thảm đỏ, tất cả nhiếp ảnh gia ở đây đều không chịu thua kém ấn nút để chụp ảnh, rất sợ bỏ lỡ nhất cử nhất động của Cố Thanh Bùi.
Toàn bộ bữa tiệc kéo dài hai tiếng rưỡi, Cố Thanh Bùi đã giành được giải thưởng kịch bản xuất sắc nhất cho bộ phim truyền hình của mình, và bộ phim truyền hình của anh cũng đã đạt được nhiều giải thưởng như giải phim truyền hình hay nhất. Cố Thanh Bùi không nghĩ tới Yến Minh Tu sẽ trao giải thưởng cho anh, bởi vì do Chu Tường, Yến Minh Tu mặt liệt ngàn năm lúc trao giải thưởng cho anh nở một nụ cười chân thành, còn ôm Cố Thanh Bùi một cái ngắn ngủi, coi như là thay Chu Tường xã giao với bạn bè.
Nhưng những phóng viên không biết sự thật đã viết bậy bạ về bức ảnh của hai người, quần chúng ăn đưa nghe tin lập tức hành động chạy tới trợ lực, đem #Yến_Minh_Tu_Cố_Thanh_Bùi_thật_xứng_đôi đưa lên hotsearch đứng đầu bảng.
Lúc này Cố Thanh Bùi rời khỏi hậu trường đang gửi tin nhắn thoại cho Chu Tường, anh muốn giải thích ngày hôm nay của mình với Yến Minh Tu, nhưng Chu Tường trái lại còn nhiệt tình trêu chọc anh, còn nói ngoại trừ anh ra Yến Minh Tu chẳng bao giờ cười với người khác, thực sự rất thần kỳ. Kết quả hai người không trò chuyện lâu lắm, Chu Tường ở bên kia điện thoại bỗng nhiên cắt đứt, đoạn tin nhắn trước còn xuất hiện tiếng gọi của Yến Minh Tu.
Cố Thanh Bùi nghĩ đến Chu Tường và Yến Minh Tu, Hà Cố và Tống Cư Hàn đều rất thú vị, những rắc rối nhỏ đó dường như chẳng qua là những vụn vặt nhỏ bé cho một cuộc sống ngọt ngào. Còn anh thì sao? Cố Thanh Bùi ngẩn ngơ nhìn đèn dường bên ngoài cửa xe. Anh không khỏi nhớ đến Nguyên Dương, vì vậy anh liền mở điện thoại ra, phát hiện tin nhắn Nguyên Dương gửi cho mình một tiếng trước —— Ở nhà của anh.
Cố Thanh Bùi ảo não tại sao mình không nhìn thấy trước đó, sau khi dừng xe bước chân anh càng lúc càng nhanh, trái tim mạnh mẽ đập thình thịch khiến anh hiểu ra, anh thật sự vội vã muốn nhìn thấy Nguyên Dương.
Chờ cửa thang máy vừa mở ra, Cố Thanh Bùi đã thấy Nguyên Dương đứng trước cửa nhà anh. Nguyên Dương nghe âm thanh cửa thang máy mở, hắn vội vàng dập tắt điếu thuốc vừa đốt. Hắn rời khỏi tay cầm valy đang dựa vào đứng thẳng người, nhìn chăm chú vào Cố Thanh Bùi từng bước một đi về phía chính mình.
Khi Cố Thanh Bùi chỉ còn cách Nguyên Dương một bước chân, Nguyên Dương bỗng nhiên đưa tay Cố Thanh Bùi trực tiếp ôm Cố Thanh Bùi vào lòng mình. Cố Thanh Bùi còn chưa kịp đứng vững, Nguyên Dương liền vội không dằn nổi bắt đầu gặm cắn môi Cố Thanh Bùi.
Trước khi bị Nguyên Dương hôn đến hít thở không thông, Cố Thanh Bùi nghe thấy Nguyên Dương nói: "Anh nhớ tôi có phải không!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất