Chương 102: Tình yêu khiến người sa đọa
Mặt trời ngả về phía Tây.
Một cuộc tụ hội đang diễn ra tại nhà thờ thủ đô.
Cha sứ mặc áo dài màu đen đứng trên bục giảng, đang giảng giải giáo lý chương mới, bên cạnh bục giảng, một hàng hoa tươi nở rộ đặt phía trên tế đàn, sau hoa tươi, Đức Trinh Nữ ôm ấp đứa trẻ mới sinh, vẻ mặt thương xót.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bà, đông đảo tín đồ ngồi trên những băng ghế dài được xếp hàng ngay ngắn, yên lặng lắng nghe cha sứ giảng giải.
Hai bên ghế dài, cửa sổ thủy tinh hình vòm với những gam màu sặc sỡ đỏ cam vàng lục, vầng hào quang dịu nhẹ, hết thảy được bao trùm trong sự yên tĩnh và thanh tịnh.
Đến sáu giờ chiều, hoạt động của ngày hôm nay cũng kết thúc.
Các tín đồ giúp đỡ cha sứ quét dọn giáo đường xong, liền kết bạn cùng rời đi.
Cha sứ làm những bước cuối cùng để kết thúc công việc, nhưng khi ông ta chuẩn bị đóng cửa, bỗng phát hiện bên góc giáo đường vẫn còn một khuôn mặt xa lạ.
Khuôn mặt xa lạ kia có thân hình rất cao lớn, tóc vàng mắt xanh, là dáng vẻ điển hình của người Châu Âu.
Ông ta bước đến trước mặt đối phương, đã chuẩn bị dùng tiếng Anh để giao tiếp với đối phương. Nhưng người phương Tây đang chắp tay xưng tội lại mở miệng trước một bước.
Anh ta dùng tiếng Trung hỏi cha sứ: “Ông là Chu tiên sinh phải không?”
Cha sứ nói: “Là tôi, ngài là?”
Kanan đáp: “Tôi là Kanan. Có lẽ, Giám mục Larma đã đề cập với ông về mục đích tôi đến đây.”
Cha sứ Chu nhớ ra rồi: “Hôm trước quả thật tôi đã nhận được một phong thư từ Tổng Giáo hội, trong thư có nói tôi phải hết sức phối hợp với người Tổng Giáo hội —— nhưng tôi nhớ là trong thư đề cập rằng chuyến này có bốn người, Giám mục Larma cũng sẽ đích thân đến, sao lại…”
Kanan giải thích: “Giám mục Larma xảy ra một chút vấn đề về hộ chiếu, chắc ông ấy và những người khác sẽ phải trì hoãn thêm một thời gian.”
Cha sứ Chu thoải mái: “Thì ra là thế. Lúc Giám mục trao đổi với tôi có nói hy vọng tôi sẽ đưa mọi người thăm thú thủ đô, tôi đã lên kế hoạch tham quan hết rồi, tôi có thể đưa cậu đến một vài địa điểm thú vị trước —— anh bạn, không biết hiện giờ cậu đang nghỉ ngơi ở khách sạn nào?”
Kanan nói: “Tôi có thể ở lại nhà thờ không?”
Cha sứ Chu: “À —— có thể, đương nhiên là có thể, nhưng mấy căn phòng trong nhà thờ đã lâu không có người ở, nên không có đệm chăn hay vật dụng linh tinh…”
Trong lúc nói chuyện, ông ta thoáng nhìn qua cái hòm lớn đặt bên cạnh Kanan.
Ông ta có chút tò mò không biết bên trong đựng thứ gì, nhìn có vẻ cũng không giống như chăn đệm để trải giường… Hơn nữa sao Tổng Giáo hội lại keo kiệt thế nhỉ? Xa xôi nghìn dặm tới đây du lịch mà không có nổi tiền trả khách sạn?
Kanan nói: “Không thành vấn đề, nơi ở không quan trọng lắm. Ở gần Chúa càng khiến tôi có cảm giác an toàn.”
Cha sứ Chu nhân tiện nói: “Chúa ban phước cho chúng ta.”
Kanan còn nói: “Tạm thời bỏ qua chuyện phòng ốc, tôi còn một việc muốn hỏi cha sứ.”
Cha sứ Chu: “Chuyện gì?”
Kanan: “Cha sứ thu thập được bao nhiêu tình báo liên quan đến Thế giới Hắc Ám?”
Cha sứ Chu: “Cái gì?”
Kanan: “Tình báo liên quan đến Thế giới Hắc Ám.”
Cha sứ Chu: “Đó là một loại game kiểu mới ư?”
Kanan nhìn cha sứ Chu.
Cha sứ Chu nhìn Kanan.
Kanan nói: “Ông —— không biết Thế giới Hắc Ám?”
Cha sứ Chu vẻ mặt mờ mịt: “Rốt cuộc nó là cái gì vậy?”
Xa xôi nghìn dặm ngoài kia, Tổng Giáo hội.
Giám mục Larma là vị Giám mục Hiệu tòa gần như già đời nhất.
Ông ta có chiều cao trung bình, có một chòm râu dài màu xám, trông rất hòa ái dễ gần.
Nhưng hiện giờ, ông ta lại có vẻ bực bội lắm.
Ông ta hỏi nhân viên kỹ thuật bên cạnh: “Vẫn không thể liên lạc với Kanan à? Ước chừng đã nửa ngày rồi, cho dù có gặp bão điện từ thì đến giờ cũng đi qua rồi chứ?”
Nhân viên kỹ thuật của Giáo hội phân tích: “Sợ rằng vấn đề nằm ở ‘Tường’.”
Giám mục Larma: ” ‘Tường’? Nó đã làm gì?”
Nhân viên kỹ thuật: “Bức tường ở biên giới vực sâu có rất nhiều năng lực mà chúng ta không thể do thám được, hiện nay tạm thời ta chỉ biết được hai điều, thứ nhất, tường ngăn cản người dị năng có cấp bậc cao hơn mức quy định; thứ hai, người có dị năng bên trong tường và ngoài tường không thể giao lưu một cách thông thuận được.”
Giám mục Larma: “Không thể giao lưu một cách thông thuận?”
Nhân viên kỹ thuật: “Tức là, một khi bọn họ nói về đề tài mẫn cảm, ví dụ như dị năng, ma pháp, sự kiện bí ẩn…, tường có thể phát hiện ra, đồng thời che chắn.”
Giám mục Larma: “…Ý của cậu là, ta bị che chắn?”
Nhân viên kỹ thuật: “E là vậy, tôi tin rằng Thánh kỵ sĩ Kanan cũng đã bị che chắn.”
Giám mục Larma chẳng quản đến thân phận mà mắng một câu thô tục: “SHIT.”
Nhân viên kỹ thuật làm bộ như không nghe thấy gì.
Giám mục Larma đỡ trán: “Khi nào thì sửa được?”
Nhân viên kỹ thuật: “Có lẽ là… sau khi ngài tới vực sâu; hoặc là Thánh kỵ sĩ Kanan nghĩ đến việc sử dụng những công cụ liên lạc hiện đại hơn. Nhưng phương án sau chưa chắc đã khả thi, bởi chúng ta vẫn chưa biết được ‘Tường’ có thể chặn lại các thiết bị liên lạc hiện đại hơn không.”
Giám mục Larma bất lực xua tay, ra hiệu cho nhân viên kỹ thuật có thể đi.
Trong lòng ông có dự cảm không tốt tẹo nào.
Ông lầm bầm lầu bầu: “Thánh kỵ sĩ của ta, tuy rằng ta chưa kịp nói cho cậu biết, Giáo hội ở vực sâu vô cùng độc đáo, bọn họ không hoàn toàn tôn kính Tổng Giáo hội, cũng không hề biết đến sự tồn tại của Thế giới Hắc Ám… Nhưng cậu nhất định phải nhớ rõ mục đích thật sự của chúng ta, chắc là không đến nỗi diệt trừ luôn cái Giáo hội tại vực sâu chứ nhỉ?”
“Ta tin tưởng cậu.”
Thật ra ông ta cũng không tin tưởng cho lắm.
“Cậu ngàn lần phải vững vàng…”
*
Tình hình hiện giờ có gì đó rất lạ.
Rhein vướng vào một con thuyền lênh đênh trên biển.
Lúc thì cậu vui mừng, cảm thấy hậu duệ cũng có ý với mình; lúc lại suy sụp, cảm thấy tất cả đều là do mình ảo tưởng.
Dần dần cậu không cách nào đem lực chú ý và ánh mắt dời khỏi người Tịch Ca được, đủ loại hành vi của Tịch Ca cũng có những cách giải thích hoàn toàn mới trong mắt cậu.
Một câu chào buổi sáng của Tịch Ca cũng khiến cậu cân nhắc nhiều lần.
Hai người vô tình đụng chạm cũng sẽ khiến tim cậu đập nhanh hơn.
Mỗi một hành động của đối phương đều mang hàm ý sâu xa, mặc kệ là ý tốt hay ý xấu…
Đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này, Tịch Ca chăm chỉ lên lớp, ngoan ngoãn học tập, đối xử với Rhein cũng theo khuôn phép cũ, không vượt qua Lôi Trì.
Lý do hắn làm như vậy vô cùng đơn giản.
Mình không thể vô lương tâm làm Bì Bì sợ hãi thế được.
Mình phải cho Bì Bì thời gian giảm xóc.
Sau đó, mình sẽ được một tấc lại tiến thêm một bước!
Hiện giờ, Tịch Ca cảm thấy đây là lúc thích hợp để tiến thêm một bước.
Bọn họ trở về từ trường học, Rhein trốn trong phòng mình không biết làm gì, Tịch Ca thì dựa vào thành giường nói chuyện với Lý Lập Phương.
Chủ yếu là Lý Lập Phương báo cáo về thành quả nghiên cứu của mình cho Tịch Ca. Dù sao thì BOSS đã cung cấp cho mình nhiều công cụ như vậy, nếu không kịp thời đáp lại bằng một số thành quả, cứ có cảm giác bát cơm của mình đang chao đảo:
“BOSS, sau khi phân tích những vật phẩm mà cậu đưa tôi gần đây, tôi bắt đầu nghĩ ra một vài ý tưởng, cậu xem có thích cái nào không.”
“Tôi định chế tạo một đôi ‘Cánh dơi’, khung cánh dơi sẽ làm bằng một loại nguyên liệu tên là gỗ bầu trời, gỗ bầu trời xuất phát từ một loại thực vật sinh trưởng trong không trung, có khả năng nổi lơ lửng; tôi còn tìm được cánh rồng của ma long, nghe nói cánh rồng có thể khiêng được cả súng ngắm bắn tỉa. Tôi tính trang bị thêm máy phun khí trên cánh dơi, đến lúc đó bay cao bay thấp cua trái cua phải đều phụ thuộc vào người điều khiển!
“Đồng thời tôi cũng đã phân tích tơ nhện trên con thoi, là một loại nguyên liệu có rất nhiều đặc tính, nó mềm mại, mỏng, lạnh, rắn chắc, chống ăn mòn tốt, không dễ bị trầy xước bởi dụng cụ sắc nhọn, mà khi bị cắt qua thì nó sẽ lập tức phun tơ nhện, quấn chặt lấy vũ khí, đây là một đặc tính vô cùng hữu ích, tôi nghĩ nó có thể đóng vai trò là tầng bảo vệ cuối cùng.
“Tôi cũng tìm thấy một chút linh cảm từ loài ếch, tôi nghĩ mọi đấu sĩ đều cần có một đôi giày thích hợp với họ, ngoài việc leo núi bám tường, còn có thể băng qua nước đạp qua lửa, tôi định thử gộp tất cả công năng vào để thiết kế một đôi giày có thể dùng được trong mọi hoàn cảnh.”
Cậu ta nói một mạch ba loại đồ vật, hỏi Tịch Ca: “BOSS, cậu thấy hứng thú với món đồ nào?”
Tịch Ca: “Hả? Còn phải lựa chọn nữa à? Cả ba đều không tồi, cậu làm hết đi.”
Lý Lập Phương: “???”
Lý Lập Phương: “Vậy thì lâu lắm…”
Tịch Ca không yên lòng: “Cứ từ từ mà làm, không sao.”
Lý Lập Phương cảm thấy đối phương không hề phát hiện ra vấn đề quan trọng nhất hiện giờ, cậu ta không quan tâm hạn chót là khi nào, mà là cậu ta phải thực hiện ba hạng mục cùng một lúc: “Tôi thì có thể từ từ làm, nhưng BOSS cậu không lo về cuộc chiến tiếp theo ư…”
Tịch Ca cảm thấy Lý Lập Phương toàn nói lời vô nghĩa.
Tịch Ca thật sự chẳng lo lắng tí nào.
Ai thèm quan tâm đến Thế giới Hắc Ám, Thế giới Hắc Ám thích ra sao thì ra, giờ hắn chỉ muốn chuyên tâm theo đuổi Bì Bì thôi.
Cõi lòng tràn đầy tình yêu, vô tâm lo cho sự nghiệp.
Đây là thứ tình yêu khiến người sa đọa!
Đúng lúc này, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Tịch Ca không thèm để ý đến Lý Lập Phương còn đang thao thao bất tuyệt, lập tức cúp điện thoại ném sang một bên, hai mắt sáng ngời nhìn về phía cửa phòng.
Một giây sau, Rhein mặc áo ngủ bước vào.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bởi vì ánh mắt của Tịch Ca, trong đầu Rhein lại toát ra vô số ý tưởng.
Cậu ngồi xuống bên mép giường.
Tịch Ca lập tức mở miệng, hắn quyết tâm kéo gần mối quan hệ giữa hai người vào đêm nay: “Bì Bì, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta chơi gì đó trước khi ngủ được không?”
Rhein: “Ngươi muốn chơi cái gì?”
Tịch Ca hào phóng tỏ vẻ: “Gì cũng được.”
Rhein đề nghị: “Ta đọc thơ cho ngươi nghe nhé?”
Tịch Ca: “Không.”
Sau khi kiên quyết từ chối hoạt động trước khi ngủ của mấy thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, Tịch Ca lập tức đề nghị: “Chúng ta chơi bài đi, thua thì phải cởi quần áo, thua một lần cởi một món đồ!”
Rhein: “Không được.”
Bầu không khí bỗng chìm xống.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tịch Ca ngã xuống giường.
Hắn kéo dài giọng: “Bì Bì —— “
Rhein không sao lay chuyển được.
Tịch Ca: “Bì Bì —— “
Rhein có chút dao động.
Tịch Ca: “Bì Bì Bì Bì —— “
Rhein dao động dữ dội, cái trò này cũng không hẳn là không thể…
Cậu nói: “Ngươi…”
Chính lúc này, Tịch Ca đột nhiên cười rộ lên: “Bì Bì cậu tưởng thật đấy à? Tôi chỉ nói giỡn thôi.”
Rhein thoáng sửng sốt.
Tịch Ca lật người một cái, bỏ qua biểu tình trên mặt Rhein lúc này, hắn làm nũng nói: “Bì Bì, gần đây không biết là chiến đấu nhiều hay ngồi quá lâu mà thắt lưng mỏi chết đi được, cậu xoa bóp giúp tôi được không?”
Rhein khống chế trái tim mình, đem giấu thất vọng vào trong góc.
Cậu nói với Tịch Ca: “Được, ngươi nằm xuống trước đi.”
Tịch Ca còn nói: “Tôi muốn phương pháp massage cổ truyền cơ, phương pháp massage cổ truyền ở quốc gia tôi tinh thâm lắm, chuyên trị đau mỏi thắt lưng, vai, cánh tay, Bì Bì, cậu biết massage cổ truyền không?”
Rhein liền bị Tịch Ca chọc cười.
Cậu nói: “Ngươi đang nói đến phương pháp massage cổ truyền nào vậy?”
Đang chờ những lời này đây!
Tịch Ca ngồi dậy, động tác nhanh nhẹn, nhìn không ra mỏi eo đau lưng chỗ nào.
Hắn nói với Rhein: “Phương pháp này nói miệng thì khá phức tạp, Bì Bì cậu nằm xuống đi, tôi ấn một lần là cậu học được thôi.”
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp đè lên đối phương, dang hai chân, khóa ở phía trên Rhein!
Một cuộc tụ hội đang diễn ra tại nhà thờ thủ đô.
Cha sứ mặc áo dài màu đen đứng trên bục giảng, đang giảng giải giáo lý chương mới, bên cạnh bục giảng, một hàng hoa tươi nở rộ đặt phía trên tế đàn, sau hoa tươi, Đức Trinh Nữ ôm ấp đứa trẻ mới sinh, vẻ mặt thương xót.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bà, đông đảo tín đồ ngồi trên những băng ghế dài được xếp hàng ngay ngắn, yên lặng lắng nghe cha sứ giảng giải.
Hai bên ghế dài, cửa sổ thủy tinh hình vòm với những gam màu sặc sỡ đỏ cam vàng lục, vầng hào quang dịu nhẹ, hết thảy được bao trùm trong sự yên tĩnh và thanh tịnh.
Đến sáu giờ chiều, hoạt động của ngày hôm nay cũng kết thúc.
Các tín đồ giúp đỡ cha sứ quét dọn giáo đường xong, liền kết bạn cùng rời đi.
Cha sứ làm những bước cuối cùng để kết thúc công việc, nhưng khi ông ta chuẩn bị đóng cửa, bỗng phát hiện bên góc giáo đường vẫn còn một khuôn mặt xa lạ.
Khuôn mặt xa lạ kia có thân hình rất cao lớn, tóc vàng mắt xanh, là dáng vẻ điển hình của người Châu Âu.
Ông ta bước đến trước mặt đối phương, đã chuẩn bị dùng tiếng Anh để giao tiếp với đối phương. Nhưng người phương Tây đang chắp tay xưng tội lại mở miệng trước một bước.
Anh ta dùng tiếng Trung hỏi cha sứ: “Ông là Chu tiên sinh phải không?”
Cha sứ nói: “Là tôi, ngài là?”
Kanan đáp: “Tôi là Kanan. Có lẽ, Giám mục Larma đã đề cập với ông về mục đích tôi đến đây.”
Cha sứ Chu nhớ ra rồi: “Hôm trước quả thật tôi đã nhận được một phong thư từ Tổng Giáo hội, trong thư có nói tôi phải hết sức phối hợp với người Tổng Giáo hội —— nhưng tôi nhớ là trong thư đề cập rằng chuyến này có bốn người, Giám mục Larma cũng sẽ đích thân đến, sao lại…”
Kanan giải thích: “Giám mục Larma xảy ra một chút vấn đề về hộ chiếu, chắc ông ấy và những người khác sẽ phải trì hoãn thêm một thời gian.”
Cha sứ Chu thoải mái: “Thì ra là thế. Lúc Giám mục trao đổi với tôi có nói hy vọng tôi sẽ đưa mọi người thăm thú thủ đô, tôi đã lên kế hoạch tham quan hết rồi, tôi có thể đưa cậu đến một vài địa điểm thú vị trước —— anh bạn, không biết hiện giờ cậu đang nghỉ ngơi ở khách sạn nào?”
Kanan nói: “Tôi có thể ở lại nhà thờ không?”
Cha sứ Chu: “À —— có thể, đương nhiên là có thể, nhưng mấy căn phòng trong nhà thờ đã lâu không có người ở, nên không có đệm chăn hay vật dụng linh tinh…”
Trong lúc nói chuyện, ông ta thoáng nhìn qua cái hòm lớn đặt bên cạnh Kanan.
Ông ta có chút tò mò không biết bên trong đựng thứ gì, nhìn có vẻ cũng không giống như chăn đệm để trải giường… Hơn nữa sao Tổng Giáo hội lại keo kiệt thế nhỉ? Xa xôi nghìn dặm tới đây du lịch mà không có nổi tiền trả khách sạn?
Kanan nói: “Không thành vấn đề, nơi ở không quan trọng lắm. Ở gần Chúa càng khiến tôi có cảm giác an toàn.”
Cha sứ Chu nhân tiện nói: “Chúa ban phước cho chúng ta.”
Kanan còn nói: “Tạm thời bỏ qua chuyện phòng ốc, tôi còn một việc muốn hỏi cha sứ.”
Cha sứ Chu: “Chuyện gì?”
Kanan: “Cha sứ thu thập được bao nhiêu tình báo liên quan đến Thế giới Hắc Ám?”
Cha sứ Chu: “Cái gì?”
Kanan: “Tình báo liên quan đến Thế giới Hắc Ám.”
Cha sứ Chu: “Đó là một loại game kiểu mới ư?”
Kanan nhìn cha sứ Chu.
Cha sứ Chu nhìn Kanan.
Kanan nói: “Ông —— không biết Thế giới Hắc Ám?”
Cha sứ Chu vẻ mặt mờ mịt: “Rốt cuộc nó là cái gì vậy?”
Xa xôi nghìn dặm ngoài kia, Tổng Giáo hội.
Giám mục Larma là vị Giám mục Hiệu tòa gần như già đời nhất.
Ông ta có chiều cao trung bình, có một chòm râu dài màu xám, trông rất hòa ái dễ gần.
Nhưng hiện giờ, ông ta lại có vẻ bực bội lắm.
Ông ta hỏi nhân viên kỹ thuật bên cạnh: “Vẫn không thể liên lạc với Kanan à? Ước chừng đã nửa ngày rồi, cho dù có gặp bão điện từ thì đến giờ cũng đi qua rồi chứ?”
Nhân viên kỹ thuật của Giáo hội phân tích: “Sợ rằng vấn đề nằm ở ‘Tường’.”
Giám mục Larma: ” ‘Tường’? Nó đã làm gì?”
Nhân viên kỹ thuật: “Bức tường ở biên giới vực sâu có rất nhiều năng lực mà chúng ta không thể do thám được, hiện nay tạm thời ta chỉ biết được hai điều, thứ nhất, tường ngăn cản người dị năng có cấp bậc cao hơn mức quy định; thứ hai, người có dị năng bên trong tường và ngoài tường không thể giao lưu một cách thông thuận được.”
Giám mục Larma: “Không thể giao lưu một cách thông thuận?”
Nhân viên kỹ thuật: “Tức là, một khi bọn họ nói về đề tài mẫn cảm, ví dụ như dị năng, ma pháp, sự kiện bí ẩn…, tường có thể phát hiện ra, đồng thời che chắn.”
Giám mục Larma: “…Ý của cậu là, ta bị che chắn?”
Nhân viên kỹ thuật: “E là vậy, tôi tin rằng Thánh kỵ sĩ Kanan cũng đã bị che chắn.”
Giám mục Larma chẳng quản đến thân phận mà mắng một câu thô tục: “SHIT.”
Nhân viên kỹ thuật làm bộ như không nghe thấy gì.
Giám mục Larma đỡ trán: “Khi nào thì sửa được?”
Nhân viên kỹ thuật: “Có lẽ là… sau khi ngài tới vực sâu; hoặc là Thánh kỵ sĩ Kanan nghĩ đến việc sử dụng những công cụ liên lạc hiện đại hơn. Nhưng phương án sau chưa chắc đã khả thi, bởi chúng ta vẫn chưa biết được ‘Tường’ có thể chặn lại các thiết bị liên lạc hiện đại hơn không.”
Giám mục Larma bất lực xua tay, ra hiệu cho nhân viên kỹ thuật có thể đi.
Trong lòng ông có dự cảm không tốt tẹo nào.
Ông lầm bầm lầu bầu: “Thánh kỵ sĩ của ta, tuy rằng ta chưa kịp nói cho cậu biết, Giáo hội ở vực sâu vô cùng độc đáo, bọn họ không hoàn toàn tôn kính Tổng Giáo hội, cũng không hề biết đến sự tồn tại của Thế giới Hắc Ám… Nhưng cậu nhất định phải nhớ rõ mục đích thật sự của chúng ta, chắc là không đến nỗi diệt trừ luôn cái Giáo hội tại vực sâu chứ nhỉ?”
“Ta tin tưởng cậu.”
Thật ra ông ta cũng không tin tưởng cho lắm.
“Cậu ngàn lần phải vững vàng…”
*
Tình hình hiện giờ có gì đó rất lạ.
Rhein vướng vào một con thuyền lênh đênh trên biển.
Lúc thì cậu vui mừng, cảm thấy hậu duệ cũng có ý với mình; lúc lại suy sụp, cảm thấy tất cả đều là do mình ảo tưởng.
Dần dần cậu không cách nào đem lực chú ý và ánh mắt dời khỏi người Tịch Ca được, đủ loại hành vi của Tịch Ca cũng có những cách giải thích hoàn toàn mới trong mắt cậu.
Một câu chào buổi sáng của Tịch Ca cũng khiến cậu cân nhắc nhiều lần.
Hai người vô tình đụng chạm cũng sẽ khiến tim cậu đập nhanh hơn.
Mỗi một hành động của đối phương đều mang hàm ý sâu xa, mặc kệ là ý tốt hay ý xấu…
Đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này, Tịch Ca chăm chỉ lên lớp, ngoan ngoãn học tập, đối xử với Rhein cũng theo khuôn phép cũ, không vượt qua Lôi Trì.
Lý do hắn làm như vậy vô cùng đơn giản.
Mình không thể vô lương tâm làm Bì Bì sợ hãi thế được.
Mình phải cho Bì Bì thời gian giảm xóc.
Sau đó, mình sẽ được một tấc lại tiến thêm một bước!
Hiện giờ, Tịch Ca cảm thấy đây là lúc thích hợp để tiến thêm một bước.
Bọn họ trở về từ trường học, Rhein trốn trong phòng mình không biết làm gì, Tịch Ca thì dựa vào thành giường nói chuyện với Lý Lập Phương.
Chủ yếu là Lý Lập Phương báo cáo về thành quả nghiên cứu của mình cho Tịch Ca. Dù sao thì BOSS đã cung cấp cho mình nhiều công cụ như vậy, nếu không kịp thời đáp lại bằng một số thành quả, cứ có cảm giác bát cơm của mình đang chao đảo:
“BOSS, sau khi phân tích những vật phẩm mà cậu đưa tôi gần đây, tôi bắt đầu nghĩ ra một vài ý tưởng, cậu xem có thích cái nào không.”
“Tôi định chế tạo một đôi ‘Cánh dơi’, khung cánh dơi sẽ làm bằng một loại nguyên liệu tên là gỗ bầu trời, gỗ bầu trời xuất phát từ một loại thực vật sinh trưởng trong không trung, có khả năng nổi lơ lửng; tôi còn tìm được cánh rồng của ma long, nghe nói cánh rồng có thể khiêng được cả súng ngắm bắn tỉa. Tôi tính trang bị thêm máy phun khí trên cánh dơi, đến lúc đó bay cao bay thấp cua trái cua phải đều phụ thuộc vào người điều khiển!
“Đồng thời tôi cũng đã phân tích tơ nhện trên con thoi, là một loại nguyên liệu có rất nhiều đặc tính, nó mềm mại, mỏng, lạnh, rắn chắc, chống ăn mòn tốt, không dễ bị trầy xước bởi dụng cụ sắc nhọn, mà khi bị cắt qua thì nó sẽ lập tức phun tơ nhện, quấn chặt lấy vũ khí, đây là một đặc tính vô cùng hữu ích, tôi nghĩ nó có thể đóng vai trò là tầng bảo vệ cuối cùng.
“Tôi cũng tìm thấy một chút linh cảm từ loài ếch, tôi nghĩ mọi đấu sĩ đều cần có một đôi giày thích hợp với họ, ngoài việc leo núi bám tường, còn có thể băng qua nước đạp qua lửa, tôi định thử gộp tất cả công năng vào để thiết kế một đôi giày có thể dùng được trong mọi hoàn cảnh.”
Cậu ta nói một mạch ba loại đồ vật, hỏi Tịch Ca: “BOSS, cậu thấy hứng thú với món đồ nào?”
Tịch Ca: “Hả? Còn phải lựa chọn nữa à? Cả ba đều không tồi, cậu làm hết đi.”
Lý Lập Phương: “???”
Lý Lập Phương: “Vậy thì lâu lắm…”
Tịch Ca không yên lòng: “Cứ từ từ mà làm, không sao.”
Lý Lập Phương cảm thấy đối phương không hề phát hiện ra vấn đề quan trọng nhất hiện giờ, cậu ta không quan tâm hạn chót là khi nào, mà là cậu ta phải thực hiện ba hạng mục cùng một lúc: “Tôi thì có thể từ từ làm, nhưng BOSS cậu không lo về cuộc chiến tiếp theo ư…”
Tịch Ca cảm thấy Lý Lập Phương toàn nói lời vô nghĩa.
Tịch Ca thật sự chẳng lo lắng tí nào.
Ai thèm quan tâm đến Thế giới Hắc Ám, Thế giới Hắc Ám thích ra sao thì ra, giờ hắn chỉ muốn chuyên tâm theo đuổi Bì Bì thôi.
Cõi lòng tràn đầy tình yêu, vô tâm lo cho sự nghiệp.
Đây là thứ tình yêu khiến người sa đọa!
Đúng lúc này, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Tịch Ca không thèm để ý đến Lý Lập Phương còn đang thao thao bất tuyệt, lập tức cúp điện thoại ném sang một bên, hai mắt sáng ngời nhìn về phía cửa phòng.
Một giây sau, Rhein mặc áo ngủ bước vào.
Bốn mắt nhìn nhau.
Bởi vì ánh mắt của Tịch Ca, trong đầu Rhein lại toát ra vô số ý tưởng.
Cậu ngồi xuống bên mép giường.
Tịch Ca lập tức mở miệng, hắn quyết tâm kéo gần mối quan hệ giữa hai người vào đêm nay: “Bì Bì, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta chơi gì đó trước khi ngủ được không?”
Rhein: “Ngươi muốn chơi cái gì?”
Tịch Ca hào phóng tỏ vẻ: “Gì cũng được.”
Rhein đề nghị: “Ta đọc thơ cho ngươi nghe nhé?”
Tịch Ca: “Không.”
Sau khi kiên quyết từ chối hoạt động trước khi ngủ của mấy thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, Tịch Ca lập tức đề nghị: “Chúng ta chơi bài đi, thua thì phải cởi quần áo, thua một lần cởi một món đồ!”
Rhein: “Không được.”
Bầu không khí bỗng chìm xống.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tịch Ca ngã xuống giường.
Hắn kéo dài giọng: “Bì Bì —— “
Rhein không sao lay chuyển được.
Tịch Ca: “Bì Bì —— “
Rhein có chút dao động.
Tịch Ca: “Bì Bì Bì Bì —— “
Rhein dao động dữ dội, cái trò này cũng không hẳn là không thể…
Cậu nói: “Ngươi…”
Chính lúc này, Tịch Ca đột nhiên cười rộ lên: “Bì Bì cậu tưởng thật đấy à? Tôi chỉ nói giỡn thôi.”
Rhein thoáng sửng sốt.
Tịch Ca lật người một cái, bỏ qua biểu tình trên mặt Rhein lúc này, hắn làm nũng nói: “Bì Bì, gần đây không biết là chiến đấu nhiều hay ngồi quá lâu mà thắt lưng mỏi chết đi được, cậu xoa bóp giúp tôi được không?”
Rhein khống chế trái tim mình, đem giấu thất vọng vào trong góc.
Cậu nói với Tịch Ca: “Được, ngươi nằm xuống trước đi.”
Tịch Ca còn nói: “Tôi muốn phương pháp massage cổ truyền cơ, phương pháp massage cổ truyền ở quốc gia tôi tinh thâm lắm, chuyên trị đau mỏi thắt lưng, vai, cánh tay, Bì Bì, cậu biết massage cổ truyền không?”
Rhein liền bị Tịch Ca chọc cười.
Cậu nói: “Ngươi đang nói đến phương pháp massage cổ truyền nào vậy?”
Đang chờ những lời này đây!
Tịch Ca ngồi dậy, động tác nhanh nhẹn, nhìn không ra mỏi eo đau lưng chỗ nào.
Hắn nói với Rhein: “Phương pháp này nói miệng thì khá phức tạp, Bì Bì cậu nằm xuống đi, tôi ấn một lần là cậu học được thôi.”
Vừa dứt lời, hắn trực tiếp đè lên đối phương, dang hai chân, khóa ở phía trên Rhein!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất