Chương 119: Báo thù
Cuối cùng A Đức không nhịn được nổi, tiếng cười lao ra khỏi yết hầu.
Hắn không cho Thôi Đồ chút mặt mũi nào, hắn bắt đầu cười như điên, vừa cười vừa nện bàn:
“Ha ha ha ha ha, ngươi xem, các ngươi nhìn đi, buồn cười chết mất ha ha ha ha ha —— “
A Đức nói như vẹt, le lưỡi với Gã Khờ:
“Chủ nhân của ta sắp sửa chinh phục Thế giới Hắc Ám —— “
“Tham vọng vĩ đại của ta —— “
“Bắt đầu từ căn nhà nhỏ này đi —— “
“Ha ha ha ha ha ha, tại sao có thể buồn cười như vậy, còn có Thôi Đồ, Thôi Đồ tốt bụng ơi, Thôi Đồ tốt bụng cảm thấy thế nào? Nếu hắn ta không nói, ta còn không biết ngươi có cái biệt danh này đấy, Thôi Đồ tốt bụng thân mến của ta —— “
Gã Khờ im lặng giữ vẻ tao nhã, chỉ có khóe miệng là hơi nhếch lên, nếp nhăn trên mặt lộ ra khi cười rõ mồn một.
Sắc mặt Thôi Đồ từ tái nhợt chuyển sang đỏ bừng, rồi từ đỏ bừng biến thành xanh mét, xanh mét tiếp tục hóa thành xanh tím, tóm lại, trên mặt của hắn đã tô đủ cả một bảng màu, đỏ cam vàng lục lam chàm tím gì cũng có.
Nụ cười thân thiết không thể duy trì được nữa. Trông hắn như dã thú, phát ra một tiếng gầm rú phẫn nộ tới cực điểm: “Đủ rồi, mau bảo bọn họ tắt màn hình lớn đi, ngay lập tức!”
A Đức cười nửa ngày mới hơi chút khống chế được bản thân.
Bên khóe mắt hắn vẫn còn lưu lại nếp nhăn khi cười, thân thể thả lỏng dựa vào ghế, nhìn Thôi Đồ: “Sao phải tắt? Chẳng lẽ ngươi làm mà không dám nhận?”
“Đúng rồi, Thôi Đồ, thật ra ta luôn tò mò một việc.”
“Ngươi muốn thống trị thế giới Hắc Ám, vậy trong kế hoạch của ngươi, ngươi định giết ta và Gã Khờ như thế nào?”
Trong Nhiễu Xà Chi Hoàn, không khí giữa ba người chợt trở nên căng thẳng!
Trong đại sảnh nhiệm vụ, đoạn video khôi hài vẫn còn đang tiếp tục.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn màn hình lớn, đến tiếng kim rơi cũng nghe được rõ ràng, ít nhất từ khi đại sảnh mở ra tới nay, chưa bao giờ nó yên tĩnh đến vậy.
Khổng Thạch trốn trong đám đông làm bộ làm tịch khiếp sợ.
Hắn trợn tròn mắt đảo qua mấy diễn viên quần chúng.
Hắn ra hiệu với bọn họ: Đã đến lúc, có thể bắt đầu rồi, trước tiên phải khuấy động không khí, sau đó tạo chủ đề thảo luận, khống chế hướng đi của dư luận, miễn cho thế lực Thôi Đồ lại đây, cưỡng ép tắt màn hình lớn…
Sau đó, hắn cúi đầu, chuẩn bị lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch.
Nhưng trước nay hắn chưa làm chuyện này bao giờ, lúc sắp sửa hành động, trong lòng chợt căng thẳng, khiến âm thanh trở nên khô khốc sắc nhọn: “Ha ha…”
Một loại âm điệu kỳ quái truyền đến tai, Khổng Thạch hoảng sợ đến run lên!
Nhưng ngoại trừ hắn ra, không ai để ý đến.
Sau tiếng “Ha ha” đó, mọi thứ từ không thành có.
Tưởng như tiếng nổ mạnh, khiến cả đại sảnh trở nên huyên náo.
Ai nấy đều mở miệng, âm thanh có cao có thấp, có trầm có bổng, tất cả bọn họ đều đang thảo luận:
“Cái gì? Sao có thể, ngoại trừ thao túng bóng ra, đại nhân Thôi Đồ còn có dị năng thứ hai?”
“Không thể nào, tôi không tin, tôi từng gặp đại nhân Thôi Đồ rồi, ngài ấy vô cùng tốt bụng còn giúp đỡ tôi…”
“Đại nhân Thôi Đồ muốn độc chiếm thế giới Hắc Ám? Ông ta đặt đại nhân Gã Khờ và đại nhân A Đức ở chỗ nào? Nếu ông ta thành công, chẳng phải chúng ta sẽ sống dưới chế độ độc tài à?”
“Dị năng thứ hai của đại nhân Thôi Đồ là khống chế người cùng tộc, biến cùng tộc trở thành tôi tớ của ông ta?”
“Sao đại nhân Thôi Đồ có thể làm vậy chứ? Ngài ấy luôn luôn giúp đỡ những người cùng tộc…”
“Chứ không phải ông ta định nuôi béo rồi thịt cậu à?”
“Trời ạ trời ạ, cái người theo bên cạnh Thôi Đồ là bạn cũ của tôi, có đoạn thời gian cậu ta chợt đổi tính đổi nết, từ đó tôi không còn liên hệ với cậu ta nữa, tôi tưởng rằng… Thật không ngờ!”
“Phải gọi dị năng thứ hai của Thôi Đồ là hủy diệt ý chí mới đúng, lão ta tàn nhẫn sát hại bọn họ!”
“Tôi hoàn toàn phản đối hành vi của Thôi Đồ, ông ta thật đáng sợ!”
“Tôi đề nghị trục xuất Thôi Đồ ra khỏi nhóm ba nhà sáng lập, cái tên ác độc này không xứng trở thành người dẫn dắt chúng ta!”
“Ít nhất phải tra rõ, tra xem từ trước đến nay đại nhân Thôi Đồ đã làm ra bao nhiêu chuyện sau lưng chúng ta!”
Đại sảnh nhiệm vụ chớp mắt đã thành cái chợ vỡ.
Giữa chợ, quần chúng bị kích động, dường như chỉ ngắn ngủi mười giây, Thôi Đồ đã trở thành con chuột chạy qua đường người người hô đánh, chẳng ai kính xưng hắn một tiếng “đại nhân” nữa.
Khổng Thạch trợn mắt há hốc mồm. Hắn vô cùng hoang mang.
Khoan đã, cái video BOSS làm có hiệu quả vậy cơ à? Không phải nó chỉ là một video hài bình thường thôi sao? Chỉ vạch trần việc đại nhân Thôi Đồ có dị năng thứ hai và tập hợp được một nhóm thuộc hạ trung thành tận tâm thôi mà…
Ôm nghi vấn, hắn cẩn thận quan sát kỹ những người to mồm nhất trong số đó.
Sau đó hắn phát hiện, cái đám hét to nhất cũng đang giao lưu với nhau bằng ánh mắt.
Đây…
Chẳng lẽ…
Khổng Thạch đột nhiên hít thở không thông.
Hắn cảm thấy mình đã phát hiện ra một chuyện vô cùng ghê gớm.
Quả… quả nhiên, mình thật sự thiếu rèn luyện chính trị ư?
Thì ra bọn họ thật sự chỉ cần một lý do để ra tay.
Những người đó nhanh chóng lên tiếng như vậy, còn dùng ánh mắt giao lưu dẫn dắt dư luận theo hướng bất lợi cho Thôi Đồ, chẳng lẽ… hẳn là… tám mươi phần trăm là thuộc hạ của hai vị đại nhân Gã Khờ và A Đức!
Tình hình ở đại sảnh nhiệm vụ đều được truyền về thông qua hộp lập phương, tường thuật trực tiếp ngay trước mắt ba người Gã Khờ.
Thôi Đồ rống cũng đã rống, cướp cũng đã cướp, nhưng không thể ngăn cản A Đức truyền tin.
Khi hắn nhìn thấy tình cảnh ở đại sảnh nhiệm vụ, người nói giúp hắn dần dần biến mất, tất cả mọi người đều đang hò hét, phải tra xét hắn, phải trục xuất hắn khỏi Nhiễu Xà Chi Hoàn, sắc mặt hắn chỉ còn lại một màu xám xịt chết chóc.
“Được rồi, A Đức.” Sau khi kết quả đã quá rõ ràng, Gã Khờ lên tiếng dừng trò hề này lại, “Tắt màn hình đi, địa vị của chúng ta bình đẳng, dù thế nào đi nữa, cũng phải giữ lại một ít thể diện cho nhau.”
A Đức phát ra một tiếng cười lạnh tràn ngập khinh thường.
Nhưng mặc dù vậy, hắn vẫn nghe lời Gã Khờ, tắt màn hình.
Gã Khờ lại chuyển hướng Thôi Đồ: “Về đoạn video được đăng ở đại sảnh nhiệm vụ, ta nghĩ ngươi cần cho chúng ta một lời giải thích.”
Thôi Đồ: “Ta…”
Gã Khờ ngắt lời, hai bàn tay nhăn nheo đan vào nhau, ánh mắt nhìn Thôi Đồ mang theo vài phần trào phúng, ông ta bình tĩnh tuyên bố: “Vừa rồi ta đã phái người đến lâu đài của ngươi, dẫn những huyết tộc xuất hiện trong video đi điều tra, ta nghĩ lần này cần phải điều tra toàn diện, từ trong ra ngoài.”
“Về phần ngươi, đồng nghiệp của ta. Niềm tin của dân chúng thế giới Hắc Ám dành cho ngươi đã ngã xuống đáy vực rồi, nếu ngươi vẫn ung dung đứng ở Nhiễu Xà Chi Hoàn, cho dù là người sói – kẻ địch của chúng ta, hay thuật sư luyện kim và phù thủy, bọn họ đều sẽ không đồng ý.
“Địa vị của Dốc Bàn Tròn cũng như Nhiễu Xà Chi Hoàn tuyệt đối không thể dao động, vì thế, ta nghĩ, ngươi hãy tạm thời rời khỏi Nhiễu Xà Chi Hoàn và chờ đợi kết quả điều tra đi… Ngươi có thể tranh thủ cơ hội này để nghỉ ngơi chẳng hạn.”
Thôi Đồ mặt mày xám xịt nghe Gã Khờ nói đến đây, ngây ngẩn cả ra.
Ánh mắt của hắn từ trên người Gã Khờ chuyển sang A Đức, lại từ trên người A Đức chuyển tới Gã Khờ.
Dây thừng vòng quanh cổ đã siết chặt, cảm giác bị uy hiếp mạng sống không hẹn mà cùng xuất hiện, đối mặt với cái chết, gần như không ai có thể giữ nổi bình tĩnh.
Hắn đột nhiên điên cuồng: “Các ngươi —— là âm mưu của các ngươi, các ngươi đã sớm muốn trục xuất ta khỏi Nhiễu Xà Chi Hoàn! Cho nên tất cả mới tiến triển nhanh như vậy, đây là cái bẫy của các ngươi!”
Thôi Đồ hướng Gã Khờ: “Gã Khờ, lão già chết tiệt, ngươi sẽ không có kết cục tốt, ngươi tưởng diệt trừ được ta xong là có thể nghỉ ngơi ư? Ha ha ha, đừng quên, phía trên còn một vị Hầu tước, ngài đang suy nghĩ gì không ai biết được đâu, nếu ngài nguyện ý, ngài có thể dễ dàng nắm toàn bộ Thế giới Hắc Ám!”
Gã Khờ ung dung bất động.
Thôi Đồ lại hướng A Đức: “A Đức, ngươi là đồ ngu! Ngươi cho rằng chỉ có mình ta muốn thống trị toàn bộ thế giới Hắc Ám thôi ư? Ngươi sai rồi, sau khi Gã Khờ loại bỏ ta, lão sẽ xuống tay với ngươi, mà ngươi thì hoàn toàn không phải đối thủ của lão, không có ta, ngươi chính là con dê béo đặt trên giá nướng, cái chết đang đến gần, mà ngươi còn ở đây cợt nhả —— “
A Đức ôm ngực cười lạnh.
Thôi Đồ gào thét càng lúc càng lớn, vẻ mặt của hắn càng ngày càng điên cuồng.
Hết, hết thật rồi, không còn gì nữa.
Tất cả đều kết thúc.
Khát vọng của hắn, lý tưởng của hắn, kế hoạch mà hắn khổ tâm sắp đặt, thành tựu mà hắn tích lũy sau từng ấy năm!
Hắn đã hất bại!
Mà kẻ đầu sỏ gây tội chính là ——
Tịch Ca!!!
Hắn cắn nát răng nanh.
Cho dù hắn chết, cũng phải kéo Tịch Ca chôn cùng!
*
Trung tâm thành phố, Tịch Ca nằm trên giường xem phát trực tiếp tình hình ở đại sảnh nhiệm vụ, sau khi thấy Thôi Đồ bị dân chúng đẩy xuống, liền lười xem tiếp.
Hắn cất di động, ôm Rhein, yên ổn nhắm mắt đi ngủ.
Mọi hận thù của Thôi Đồ giờ đã tập trung hết lên người hắn.
Giờ chỉ cần chờ đến ngày mai, hoàn thành bước cuối cùng trong kế hoạch, hắn và Thôi Đồ có thể đánh trận cuối…
Hận thù, quả nhiên phải đáp trả ngay mới thích.
*
Chín giờ sáng ngày hôm sau.
Tại một phòng khách sạn năm sao sang trọng ở trung tâm thành phố, chuông cửa reo vang.
Mấy người đang cùng nhau cầu nguyện trong phòng chợt bừng tỉnh.
Kanan đứng dậy đầu tiên, cầm thanh cự kiếm bước tới, cách cửa hỏi: “Ai vậy?”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh: “Là tôi.”
Khoan, giọng nói này, chẳng lẽ là…
Kanan nhìn thoáng qua mắt mèo, lập tức mở cửa: “Là cậu!”
Tịch Ca đứng bên ngoài.
Sau một giấc ngủ ngon, hiện giờ tâm trạng của hắn rất tốt, hắn mỉm cười với Kanan, vươn tay, lịch sự nói: “Chào anh, tôi chính thức giới thiệu, tôi tên Tịch Ca, hôm nay tôi đến đây là để cảm ơn các anh lần trước cứu tôi khỏi tay Bá tước huyết tộc —— “
Mới là lạ, hôm nay tôi đến, là để lợi dụng các anh đi giết Bá tước huyết tộc đấy.
Hắn không cho Thôi Đồ chút mặt mũi nào, hắn bắt đầu cười như điên, vừa cười vừa nện bàn:
“Ha ha ha ha ha, ngươi xem, các ngươi nhìn đi, buồn cười chết mất ha ha ha ha ha —— “
A Đức nói như vẹt, le lưỡi với Gã Khờ:
“Chủ nhân của ta sắp sửa chinh phục Thế giới Hắc Ám —— “
“Tham vọng vĩ đại của ta —— “
“Bắt đầu từ căn nhà nhỏ này đi —— “
“Ha ha ha ha ha ha, tại sao có thể buồn cười như vậy, còn có Thôi Đồ, Thôi Đồ tốt bụng ơi, Thôi Đồ tốt bụng cảm thấy thế nào? Nếu hắn ta không nói, ta còn không biết ngươi có cái biệt danh này đấy, Thôi Đồ tốt bụng thân mến của ta —— “
Gã Khờ im lặng giữ vẻ tao nhã, chỉ có khóe miệng là hơi nhếch lên, nếp nhăn trên mặt lộ ra khi cười rõ mồn một.
Sắc mặt Thôi Đồ từ tái nhợt chuyển sang đỏ bừng, rồi từ đỏ bừng biến thành xanh mét, xanh mét tiếp tục hóa thành xanh tím, tóm lại, trên mặt của hắn đã tô đủ cả một bảng màu, đỏ cam vàng lục lam chàm tím gì cũng có.
Nụ cười thân thiết không thể duy trì được nữa. Trông hắn như dã thú, phát ra một tiếng gầm rú phẫn nộ tới cực điểm: “Đủ rồi, mau bảo bọn họ tắt màn hình lớn đi, ngay lập tức!”
A Đức cười nửa ngày mới hơi chút khống chế được bản thân.
Bên khóe mắt hắn vẫn còn lưu lại nếp nhăn khi cười, thân thể thả lỏng dựa vào ghế, nhìn Thôi Đồ: “Sao phải tắt? Chẳng lẽ ngươi làm mà không dám nhận?”
“Đúng rồi, Thôi Đồ, thật ra ta luôn tò mò một việc.”
“Ngươi muốn thống trị thế giới Hắc Ám, vậy trong kế hoạch của ngươi, ngươi định giết ta và Gã Khờ như thế nào?”
Trong Nhiễu Xà Chi Hoàn, không khí giữa ba người chợt trở nên căng thẳng!
Trong đại sảnh nhiệm vụ, đoạn video khôi hài vẫn còn đang tiếp tục.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn màn hình lớn, đến tiếng kim rơi cũng nghe được rõ ràng, ít nhất từ khi đại sảnh mở ra tới nay, chưa bao giờ nó yên tĩnh đến vậy.
Khổng Thạch trốn trong đám đông làm bộ làm tịch khiếp sợ.
Hắn trợn tròn mắt đảo qua mấy diễn viên quần chúng.
Hắn ra hiệu với bọn họ: Đã đến lúc, có thể bắt đầu rồi, trước tiên phải khuấy động không khí, sau đó tạo chủ đề thảo luận, khống chế hướng đi của dư luận, miễn cho thế lực Thôi Đồ lại đây, cưỡng ép tắt màn hình lớn…
Sau đó, hắn cúi đầu, chuẩn bị lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch.
Nhưng trước nay hắn chưa làm chuyện này bao giờ, lúc sắp sửa hành động, trong lòng chợt căng thẳng, khiến âm thanh trở nên khô khốc sắc nhọn: “Ha ha…”
Một loại âm điệu kỳ quái truyền đến tai, Khổng Thạch hoảng sợ đến run lên!
Nhưng ngoại trừ hắn ra, không ai để ý đến.
Sau tiếng “Ha ha” đó, mọi thứ từ không thành có.
Tưởng như tiếng nổ mạnh, khiến cả đại sảnh trở nên huyên náo.
Ai nấy đều mở miệng, âm thanh có cao có thấp, có trầm có bổng, tất cả bọn họ đều đang thảo luận:
“Cái gì? Sao có thể, ngoại trừ thao túng bóng ra, đại nhân Thôi Đồ còn có dị năng thứ hai?”
“Không thể nào, tôi không tin, tôi từng gặp đại nhân Thôi Đồ rồi, ngài ấy vô cùng tốt bụng còn giúp đỡ tôi…”
“Đại nhân Thôi Đồ muốn độc chiếm thế giới Hắc Ám? Ông ta đặt đại nhân Gã Khờ và đại nhân A Đức ở chỗ nào? Nếu ông ta thành công, chẳng phải chúng ta sẽ sống dưới chế độ độc tài à?”
“Dị năng thứ hai của đại nhân Thôi Đồ là khống chế người cùng tộc, biến cùng tộc trở thành tôi tớ của ông ta?”
“Sao đại nhân Thôi Đồ có thể làm vậy chứ? Ngài ấy luôn luôn giúp đỡ những người cùng tộc…”
“Chứ không phải ông ta định nuôi béo rồi thịt cậu à?”
“Trời ạ trời ạ, cái người theo bên cạnh Thôi Đồ là bạn cũ của tôi, có đoạn thời gian cậu ta chợt đổi tính đổi nết, từ đó tôi không còn liên hệ với cậu ta nữa, tôi tưởng rằng… Thật không ngờ!”
“Phải gọi dị năng thứ hai của Thôi Đồ là hủy diệt ý chí mới đúng, lão ta tàn nhẫn sát hại bọn họ!”
“Tôi hoàn toàn phản đối hành vi của Thôi Đồ, ông ta thật đáng sợ!”
“Tôi đề nghị trục xuất Thôi Đồ ra khỏi nhóm ba nhà sáng lập, cái tên ác độc này không xứng trở thành người dẫn dắt chúng ta!”
“Ít nhất phải tra rõ, tra xem từ trước đến nay đại nhân Thôi Đồ đã làm ra bao nhiêu chuyện sau lưng chúng ta!”
Đại sảnh nhiệm vụ chớp mắt đã thành cái chợ vỡ.
Giữa chợ, quần chúng bị kích động, dường như chỉ ngắn ngủi mười giây, Thôi Đồ đã trở thành con chuột chạy qua đường người người hô đánh, chẳng ai kính xưng hắn một tiếng “đại nhân” nữa.
Khổng Thạch trợn mắt há hốc mồm. Hắn vô cùng hoang mang.
Khoan đã, cái video BOSS làm có hiệu quả vậy cơ à? Không phải nó chỉ là một video hài bình thường thôi sao? Chỉ vạch trần việc đại nhân Thôi Đồ có dị năng thứ hai và tập hợp được một nhóm thuộc hạ trung thành tận tâm thôi mà…
Ôm nghi vấn, hắn cẩn thận quan sát kỹ những người to mồm nhất trong số đó.
Sau đó hắn phát hiện, cái đám hét to nhất cũng đang giao lưu với nhau bằng ánh mắt.
Đây…
Chẳng lẽ…
Khổng Thạch đột nhiên hít thở không thông.
Hắn cảm thấy mình đã phát hiện ra một chuyện vô cùng ghê gớm.
Quả… quả nhiên, mình thật sự thiếu rèn luyện chính trị ư?
Thì ra bọn họ thật sự chỉ cần một lý do để ra tay.
Những người đó nhanh chóng lên tiếng như vậy, còn dùng ánh mắt giao lưu dẫn dắt dư luận theo hướng bất lợi cho Thôi Đồ, chẳng lẽ… hẳn là… tám mươi phần trăm là thuộc hạ của hai vị đại nhân Gã Khờ và A Đức!
Tình hình ở đại sảnh nhiệm vụ đều được truyền về thông qua hộp lập phương, tường thuật trực tiếp ngay trước mắt ba người Gã Khờ.
Thôi Đồ rống cũng đã rống, cướp cũng đã cướp, nhưng không thể ngăn cản A Đức truyền tin.
Khi hắn nhìn thấy tình cảnh ở đại sảnh nhiệm vụ, người nói giúp hắn dần dần biến mất, tất cả mọi người đều đang hò hét, phải tra xét hắn, phải trục xuất hắn khỏi Nhiễu Xà Chi Hoàn, sắc mặt hắn chỉ còn lại một màu xám xịt chết chóc.
“Được rồi, A Đức.” Sau khi kết quả đã quá rõ ràng, Gã Khờ lên tiếng dừng trò hề này lại, “Tắt màn hình đi, địa vị của chúng ta bình đẳng, dù thế nào đi nữa, cũng phải giữ lại một ít thể diện cho nhau.”
A Đức phát ra một tiếng cười lạnh tràn ngập khinh thường.
Nhưng mặc dù vậy, hắn vẫn nghe lời Gã Khờ, tắt màn hình.
Gã Khờ lại chuyển hướng Thôi Đồ: “Về đoạn video được đăng ở đại sảnh nhiệm vụ, ta nghĩ ngươi cần cho chúng ta một lời giải thích.”
Thôi Đồ: “Ta…”
Gã Khờ ngắt lời, hai bàn tay nhăn nheo đan vào nhau, ánh mắt nhìn Thôi Đồ mang theo vài phần trào phúng, ông ta bình tĩnh tuyên bố: “Vừa rồi ta đã phái người đến lâu đài của ngươi, dẫn những huyết tộc xuất hiện trong video đi điều tra, ta nghĩ lần này cần phải điều tra toàn diện, từ trong ra ngoài.”
“Về phần ngươi, đồng nghiệp của ta. Niềm tin của dân chúng thế giới Hắc Ám dành cho ngươi đã ngã xuống đáy vực rồi, nếu ngươi vẫn ung dung đứng ở Nhiễu Xà Chi Hoàn, cho dù là người sói – kẻ địch của chúng ta, hay thuật sư luyện kim và phù thủy, bọn họ đều sẽ không đồng ý.
“Địa vị của Dốc Bàn Tròn cũng như Nhiễu Xà Chi Hoàn tuyệt đối không thể dao động, vì thế, ta nghĩ, ngươi hãy tạm thời rời khỏi Nhiễu Xà Chi Hoàn và chờ đợi kết quả điều tra đi… Ngươi có thể tranh thủ cơ hội này để nghỉ ngơi chẳng hạn.”
Thôi Đồ mặt mày xám xịt nghe Gã Khờ nói đến đây, ngây ngẩn cả ra.
Ánh mắt của hắn từ trên người Gã Khờ chuyển sang A Đức, lại từ trên người A Đức chuyển tới Gã Khờ.
Dây thừng vòng quanh cổ đã siết chặt, cảm giác bị uy hiếp mạng sống không hẹn mà cùng xuất hiện, đối mặt với cái chết, gần như không ai có thể giữ nổi bình tĩnh.
Hắn đột nhiên điên cuồng: “Các ngươi —— là âm mưu của các ngươi, các ngươi đã sớm muốn trục xuất ta khỏi Nhiễu Xà Chi Hoàn! Cho nên tất cả mới tiến triển nhanh như vậy, đây là cái bẫy của các ngươi!”
Thôi Đồ hướng Gã Khờ: “Gã Khờ, lão già chết tiệt, ngươi sẽ không có kết cục tốt, ngươi tưởng diệt trừ được ta xong là có thể nghỉ ngơi ư? Ha ha ha, đừng quên, phía trên còn một vị Hầu tước, ngài đang suy nghĩ gì không ai biết được đâu, nếu ngài nguyện ý, ngài có thể dễ dàng nắm toàn bộ Thế giới Hắc Ám!”
Gã Khờ ung dung bất động.
Thôi Đồ lại hướng A Đức: “A Đức, ngươi là đồ ngu! Ngươi cho rằng chỉ có mình ta muốn thống trị toàn bộ thế giới Hắc Ám thôi ư? Ngươi sai rồi, sau khi Gã Khờ loại bỏ ta, lão sẽ xuống tay với ngươi, mà ngươi thì hoàn toàn không phải đối thủ của lão, không có ta, ngươi chính là con dê béo đặt trên giá nướng, cái chết đang đến gần, mà ngươi còn ở đây cợt nhả —— “
A Đức ôm ngực cười lạnh.
Thôi Đồ gào thét càng lúc càng lớn, vẻ mặt của hắn càng ngày càng điên cuồng.
Hết, hết thật rồi, không còn gì nữa.
Tất cả đều kết thúc.
Khát vọng của hắn, lý tưởng của hắn, kế hoạch mà hắn khổ tâm sắp đặt, thành tựu mà hắn tích lũy sau từng ấy năm!
Hắn đã hất bại!
Mà kẻ đầu sỏ gây tội chính là ——
Tịch Ca!!!
Hắn cắn nát răng nanh.
Cho dù hắn chết, cũng phải kéo Tịch Ca chôn cùng!
*
Trung tâm thành phố, Tịch Ca nằm trên giường xem phát trực tiếp tình hình ở đại sảnh nhiệm vụ, sau khi thấy Thôi Đồ bị dân chúng đẩy xuống, liền lười xem tiếp.
Hắn cất di động, ôm Rhein, yên ổn nhắm mắt đi ngủ.
Mọi hận thù của Thôi Đồ giờ đã tập trung hết lên người hắn.
Giờ chỉ cần chờ đến ngày mai, hoàn thành bước cuối cùng trong kế hoạch, hắn và Thôi Đồ có thể đánh trận cuối…
Hận thù, quả nhiên phải đáp trả ngay mới thích.
*
Chín giờ sáng ngày hôm sau.
Tại một phòng khách sạn năm sao sang trọng ở trung tâm thành phố, chuông cửa reo vang.
Mấy người đang cùng nhau cầu nguyện trong phòng chợt bừng tỉnh.
Kanan đứng dậy đầu tiên, cầm thanh cự kiếm bước tới, cách cửa hỏi: “Ai vậy?”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh: “Là tôi.”
Khoan, giọng nói này, chẳng lẽ là…
Kanan nhìn thoáng qua mắt mèo, lập tức mở cửa: “Là cậu!”
Tịch Ca đứng bên ngoài.
Sau một giấc ngủ ngon, hiện giờ tâm trạng của hắn rất tốt, hắn mỉm cười với Kanan, vươn tay, lịch sự nói: “Chào anh, tôi chính thức giới thiệu, tôi tên Tịch Ca, hôm nay tôi đến đây là để cảm ơn các anh lần trước cứu tôi khỏi tay Bá tước huyết tộc —— “
Mới là lạ, hôm nay tôi đến, là để lợi dụng các anh đi giết Bá tước huyết tộc đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất