Chương 130: Trên máy bay
Trên chiếc máy bay tư nhân siêu xa hoa, Tịch Ca và Rhein đang xem xét những trang bị do kỹ sư trưởng chế tạo.
Sau khi vượt mọi chông gai, ngay cả đang trong tuần thi cuối kỳ mà vẫn nỗ lực nghiên cứu không ngừng nghỉ, Lý Lập Phương đã đúng hẹn giao ba loại trang bị mà trước đây đã hứa sẽ làm cho Tịch Ca.
Đầu tiên là cánh dơi.
Bộ cánh dơi trông ngầu bá cháy này được tạo ra bằng cách kết hợp nguyên liệu Hắc Ám với kỹ thuật khoa học hiện đại, không chỉ có thể co rút lại tự nhiên, còn có công năng chuyển hướng và tăng tốc, theo như hướng dẫn, cánh dơi có thể thoả mãn nhu cầu bay lượn ở tầng trời thấp và trong cự li ngắn.
Tịch Ca vừa đeo cánh lên liền có ảo giác mình biến thành Batman, bầu trời xanh trong bên kia ô cửa sổ bỗng trở nên vô cùng hấp dẫn, thậm chí hắn còn kêu tiếp viên tới mở cửa khoang máy bay.
Chính Rhein đã giữ chặt hắn.
Rhein không mấy tin tưởng vào kỹ thuật luyện kim của Lý Lập Phương.
Hơn nữa cậu vẫn nhớ có lần hậu duệ xoay quanh mình hỏi, ma cà rồng có biến thành dơi được không.
Ma cà rồng, thật sự, không thể, biến thành, dơi.
Cho dù có nhảy xuống ngay lúc này, cũng không thể.
Cậu sợ mình mà buông lỏng tay, khi nhìn lại sẽ chỉ thấy hậu duệ đã ngã chết.
Món thứ hai là giày vạn năng.
Nhìn ngoài thì giày vạn năng không có điểm gì đặc biệt cả, trông giống một đôi giày thể thao bình thường, có chăng cũng chỉ là phần đế cao hơn một chút, Tịch Ca thò tay vào trong giày đo chiều dài, lúc đụng tới mũi giày, bỗng “xoạt” một tiếng, một lưỡi dao lớn bằng nửa cái ngón tay bắn ra, Tịch Ca nhổ một sợi tóc đi thử, vừa chạm vào đã xẻ làm đôi; hắn lại đè xuống đế giày, “lách tách” hai tiếng, đột nhiên đế giày phân bố ra một lớp vật chất màu trắng, Tịch Ca đặt giày lên bàn, sau đó không nhấc lên được nữa.
Cuối cùng vẫn phải xem sách hướng dẫn đi kèm, mới giải quyết được vấn đề……
Món thứ ba là giáp bảo vệ.
Giáp bảo vệ chính là một chiếc áo lót có chức năng phòng ngự.
Rhein dùng móng tay kiểm tra năng lực phòng ngự của nó. Cậu phải dùng đến tám phần lực, mới khiến cái áo lót này bung chỉ.
Đây cũng là sản phẩm duy nhất trong ba món đồ được Rhein công nhận.
Nghiên cứu xong xuôi, Tịch Ca mặc áo và xỏ giày thể thao vào. Sau đó, hắn cầm điện thoại gọi cho quản lý khách sạn.
Cuộc gọi rất nhanh được kết nối.
Quản lý khách sạn vô cùng khiêm tốn: “Chào chủ tịch.”
Tịch Ca: “Chào anh.” Hắn vào thẳng vấn đề chính, “Tình hình bên kia thế nào rồi?”
Quản lý khách sạn: “Không có tình huống gì đặc biệt, vị khách ở đối diện phòng ngài hôm nay còn không ra khỏi cửa lấy nửa bước, tuy nhiên có một việc rất đáng chú ý……”
Tịch Ca: “Việc gì vậy?”
Giám đốc khách sạn: “Sáng sớm nay, lúc nhân viên đến phòng tổng thống quét dọn, phát hiện trên mặt tường phòng khách và trên thảm có đốm lấm tấm màu đỏ sậm rất đáng ngờ, trông như vết máu.”
Tịch Ca: “Hả?”
Giám đốc khách sạn tiếp tục bổ sung: “Nhưng vết máu bắn ra rất ít, nhân viên vệ sinh cũng không tiếp xúc với khách nên không lấy được nhiều thông tin.”
Tịch Ca: “Tôi hiểu rồi, các anh cứ tiếp tục quan sát.”
Nói xong hắn liền cúp máy.
Việc Tịch Ca đặt cùng khách sạn với Gã Khờ, đã vậy còn ngay phòng đối diện, đây quả thật là trùng hợp ngẫu nhiên.
Thế nhưng còn có chuyện trùng hợp hơn nữa.
Sau khi Tịch Ca nghe được tin Gã Khờ sẽ đến Phúc Thành, hắn có tìm người điều tra và sau đó phát hiện, khách sạn mà Gã Khờ đang ở vừa hay là bất động sản dưới tên hắn.
Hắn chỉ mất vài phút, đã biết được mọi động thái của Gã Khờ sau khi đến Phúc Thành.
……
Quả thật trùng hợp.
Khiến Tịch Ca cũng hết sức ngạc nhiên.
“Rhein,” Tịch Ca trầm ngâm, “Quản lý phát hiện trong phòng Gã Khờ có vết máu……”
Rhein: “Cái gì?”
Tịch Ca: “Em đoán xem, lẽ nào Gã Khờ đã chiến đấu với ai đó?”
Rhein suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu phủ nhận: “Gã Khờ đã là người có cấp bậc cao nhất tại vực sâu, ở đây hẳn là không ai thắng áp đảo được lão ta, nếu thật sự có đánh nhau, động tĩnh không nhỏ thế đâu, những vết máu đó chưa chắc là do đánh nhau, rất có thể là đồ ăn.”
Tịch Ca cảm thấy Rhein nói rất có lý.
Hắn tạm gác chuyện này sang một bên.
Đúng là lúc này, máy bay bỗng nhiên hạ độ cao, rẽ ra tầng mây, thành phố hiện ra trước mắt.
Phúc Thành đây rồi!
Sau khi vượt mọi chông gai, ngay cả đang trong tuần thi cuối kỳ mà vẫn nỗ lực nghiên cứu không ngừng nghỉ, Lý Lập Phương đã đúng hẹn giao ba loại trang bị mà trước đây đã hứa sẽ làm cho Tịch Ca.
Đầu tiên là cánh dơi.
Bộ cánh dơi trông ngầu bá cháy này được tạo ra bằng cách kết hợp nguyên liệu Hắc Ám với kỹ thuật khoa học hiện đại, không chỉ có thể co rút lại tự nhiên, còn có công năng chuyển hướng và tăng tốc, theo như hướng dẫn, cánh dơi có thể thoả mãn nhu cầu bay lượn ở tầng trời thấp và trong cự li ngắn.
Tịch Ca vừa đeo cánh lên liền có ảo giác mình biến thành Batman, bầu trời xanh trong bên kia ô cửa sổ bỗng trở nên vô cùng hấp dẫn, thậm chí hắn còn kêu tiếp viên tới mở cửa khoang máy bay.
Chính Rhein đã giữ chặt hắn.
Rhein không mấy tin tưởng vào kỹ thuật luyện kim của Lý Lập Phương.
Hơn nữa cậu vẫn nhớ có lần hậu duệ xoay quanh mình hỏi, ma cà rồng có biến thành dơi được không.
Ma cà rồng, thật sự, không thể, biến thành, dơi.
Cho dù có nhảy xuống ngay lúc này, cũng không thể.
Cậu sợ mình mà buông lỏng tay, khi nhìn lại sẽ chỉ thấy hậu duệ đã ngã chết.
Món thứ hai là giày vạn năng.
Nhìn ngoài thì giày vạn năng không có điểm gì đặc biệt cả, trông giống một đôi giày thể thao bình thường, có chăng cũng chỉ là phần đế cao hơn một chút, Tịch Ca thò tay vào trong giày đo chiều dài, lúc đụng tới mũi giày, bỗng “xoạt” một tiếng, một lưỡi dao lớn bằng nửa cái ngón tay bắn ra, Tịch Ca nhổ một sợi tóc đi thử, vừa chạm vào đã xẻ làm đôi; hắn lại đè xuống đế giày, “lách tách” hai tiếng, đột nhiên đế giày phân bố ra một lớp vật chất màu trắng, Tịch Ca đặt giày lên bàn, sau đó không nhấc lên được nữa.
Cuối cùng vẫn phải xem sách hướng dẫn đi kèm, mới giải quyết được vấn đề……
Món thứ ba là giáp bảo vệ.
Giáp bảo vệ chính là một chiếc áo lót có chức năng phòng ngự.
Rhein dùng móng tay kiểm tra năng lực phòng ngự của nó. Cậu phải dùng đến tám phần lực, mới khiến cái áo lót này bung chỉ.
Đây cũng là sản phẩm duy nhất trong ba món đồ được Rhein công nhận.
Nghiên cứu xong xuôi, Tịch Ca mặc áo và xỏ giày thể thao vào. Sau đó, hắn cầm điện thoại gọi cho quản lý khách sạn.
Cuộc gọi rất nhanh được kết nối.
Quản lý khách sạn vô cùng khiêm tốn: “Chào chủ tịch.”
Tịch Ca: “Chào anh.” Hắn vào thẳng vấn đề chính, “Tình hình bên kia thế nào rồi?”
Quản lý khách sạn: “Không có tình huống gì đặc biệt, vị khách ở đối diện phòng ngài hôm nay còn không ra khỏi cửa lấy nửa bước, tuy nhiên có một việc rất đáng chú ý……”
Tịch Ca: “Việc gì vậy?”
Giám đốc khách sạn: “Sáng sớm nay, lúc nhân viên đến phòng tổng thống quét dọn, phát hiện trên mặt tường phòng khách và trên thảm có đốm lấm tấm màu đỏ sậm rất đáng ngờ, trông như vết máu.”
Tịch Ca: “Hả?”
Giám đốc khách sạn tiếp tục bổ sung: “Nhưng vết máu bắn ra rất ít, nhân viên vệ sinh cũng không tiếp xúc với khách nên không lấy được nhiều thông tin.”
Tịch Ca: “Tôi hiểu rồi, các anh cứ tiếp tục quan sát.”
Nói xong hắn liền cúp máy.
Việc Tịch Ca đặt cùng khách sạn với Gã Khờ, đã vậy còn ngay phòng đối diện, đây quả thật là trùng hợp ngẫu nhiên.
Thế nhưng còn có chuyện trùng hợp hơn nữa.
Sau khi Tịch Ca nghe được tin Gã Khờ sẽ đến Phúc Thành, hắn có tìm người điều tra và sau đó phát hiện, khách sạn mà Gã Khờ đang ở vừa hay là bất động sản dưới tên hắn.
Hắn chỉ mất vài phút, đã biết được mọi động thái của Gã Khờ sau khi đến Phúc Thành.
……
Quả thật trùng hợp.
Khiến Tịch Ca cũng hết sức ngạc nhiên.
“Rhein,” Tịch Ca trầm ngâm, “Quản lý phát hiện trong phòng Gã Khờ có vết máu……”
Rhein: “Cái gì?”
Tịch Ca: “Em đoán xem, lẽ nào Gã Khờ đã chiến đấu với ai đó?”
Rhein suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu phủ nhận: “Gã Khờ đã là người có cấp bậc cao nhất tại vực sâu, ở đây hẳn là không ai thắng áp đảo được lão ta, nếu thật sự có đánh nhau, động tĩnh không nhỏ thế đâu, những vết máu đó chưa chắc là do đánh nhau, rất có thể là đồ ăn.”
Tịch Ca cảm thấy Rhein nói rất có lý.
Hắn tạm gác chuyện này sang một bên.
Đúng là lúc này, máy bay bỗng nhiên hạ độ cao, rẽ ra tầng mây, thành phố hiện ra trước mắt.
Phúc Thành đây rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất