Nguyên Huyết

Chương 166: Châm ngôn

Trước Sau
“A a a a a —— “

Tiếng la hét như vọng đến từ vực sâu khủng bố!

Dưới mũ giáp màu đen, Công tước Kỵ Sĩ phát ra tiếng kêu thê lương.

Sau đó, khôi giáp, ngọn giáo, tuấn mã của hắn, đều dần dần tan chảy như sáp nến.

Kỵ sĩ tóc vàng cao lớn ngã trên mặt đất.

Hắn cuộn mình lại, rơi vào thống khổ không gì sánh được, cho dù trái tim đã nát bấy, nhưng máu vẫn còn chảy trong cơ thể, giúp hắn kéo dài hơi tàn.

Mà đây cũng không hẳn là một chuyện may mắn.

Tử vong chỉ là chuyện trong nháy mắt, chờ đợi tử vong cũng là một quá trình vô cùng dài lâu.

Trong lúc chờ đợi, nỗi sợ hãi ngày một gia tăng, nỗi thống khổ bị phóng đại, tra tấn đủ rồi mới một hơi nuốt chửng con mồi.

Rhein đi tới trước mặt Công tước Kỵ Sĩ.

Cậu ngồi xổm xuống, nhìn Công tước Kỵ Sĩ.

Cho dù giờ phút này đang bị đau đớn tra tấn, Công tước Kỵ Sĩ vẫn biết Rhein sắp sửa làm gì. Hắn run run môi, muốn nói gì đó, nhưng không thể phát ra âm thanh, chỉ có máu là liên tục trào ra khỏi miệng hắn.

Rhein vươn tay, cậu điều khiển nước dồn về ngực Công tước Kỵ Sĩ.

Dưới tác dụng của dị năng, ngực kỵ sĩ đột ngột nứt ra, lồng ngực của hắn ưỡn về trước, khe hở ngày càng mở rộng, Nguyên huyết trong ngực Công tước Kỵ Sĩ cũng xông ra.

Công tước Kỵ Sĩ: “Ôi… Ôi ôi… Ôi!”

Tiếng cầu xin và giãy dụa cuối cùng cũng cất lên trong những âm điệu khó hiểu

Rhein không để ý đến đối phương.

Cậu nắm Nguyên huyết trong tay.

Quá khứ thì để ở lại quá khứ, hận thù đã đặt dấu chấm hết.

Mất đi Nguyên huyết, Công tước Kỵ Sĩ nháy mắt hóa thành tro tàn.

Rhein lại đứng dậy.

Kết thúc một cuộc chiến quan trọng, tâm tình cậu cũng thả lỏng, bước chân nhẹ nhàng hơn, cậu sắp sửa đi tìm Tịch Ca, cùng Tịch Ca đối mặt với Thân Vương.

Nhưng đúng lúc này, không gian hắc ám đột nhiên rung chuyển.

Rhein lập tức nhìn trái nhìn phải, phát hiện toàn bộ không gian dường như đã bị thứ gì đó kích thích, cho dù là đất đá dưới lòng bàn chân hay là vách tường tối đen như mực, tất cả đều đang nhấp nhô gợn sóng gợn tự mà mấp máy đứng lên, nhìn thoáng qua… tựa như có sinh mệnh!

Chấn động tựa như có sinh mệnh đến từ trung tâm cuộc chiến trong không gian hắc ám!

Sau câu nói kia của Tịch Ca, cơn phẫn nộ khiến Thân Vương không còn dương dương tự đắc được nữa, gã nổi giận đùng đùng, thề sẽ xé xác kẻ dám khiêu khích mình thành mảnh nhỏ!

Tịch Ca cùng sử dụng kỹ năng thiên phú.

Tác động của dị năng thời gian lên một cá thể và một nhóm cá thể là khác nhau

Sau khi xác nhận không gian này là một cá thể, Tịch Ca liền phát tán dị năng của mình.

Thời gian tiếp xúc với cơ thể khổng lồ, Tịch Ca liền cảm nhận được mình đang tiếp xúc với một nhóm năng lượng thật lớn.

Khống chế nhóm năng lượng này cũng không phức tạp, mà khống chế được chúng đồng nghĩa với việc khống chế được Thân Vương. Hắn chỉ cần một chút sức mạnh… thêm nhiều sức mạnh!

Hai người đứng đối diện nhau.

Bộ móng nhọn của Thân Vương vốn có tốc độ cực mạnh cực nhanh, nhưng sau khi Tịch Ca sử dụng năng lực, mọi thứ đều đã thay đổi.

Bàn tay gã duỗi ra như sa vào bùn lầy, liên tục ngăn trở bước đi của gã.

Móng tay gã khiến không gian vặn vẹo, không chỉ vậy, trong không gian vặn vẹo còn tỏa ra ánh sáng mờ ảo, chúng đan chéo ngang dọc, tràn ra khỏi thân thể gã, trói buộc bàn tay gã, vướng vào móng vuốt của gã…

Đây là dòng chảy thời gian!

Gã kích thích chúng, gạt bỏ chúng, tựa như gạt bỏ sự tồn tại nào đó trong cơ thể, lực lượng lớn mạnh trong cơ thể Thân Vương dần xói mòn!



Nhưng điều này cũng không khiến Thân Vương sợ hãi, ngược lại tăng thêm thô bạo trong lòng Thân Vương.

Lượng lớn sức mạnh đã rút khỏi cơ thể, gã liền lấy nguồn sức mạnh lớn hơn từ không gian.

Không gian hắc ám rung chuyển dữ dội, hậu quả do việc bào mòn năng lượng quá mức rất nhanh đã trở nên rõ ràng, màn trời màu đen xuất hiện vết nứt, đất đã cũng bắt đầu sụp xuống, nhưng tất cả dường như đáng giá. Móng tay của Thân Vương xuyên qua lá chắn cuối cùng, đâm vào ngực Tịch Ca!

Trên mặt Thân Vương lộ ra nụ cười dữ tợn.

Ngón tay gã gấp khúc, dùng sức.

Gã muốn đào Nguyên huyết của Tịch Ca, con châu chấu nhảy nhót hai chân chạy không thoát vận mệnh bị thợ săn bóp chết.

Một giọt máy chảy ra từ ngực Tịch Ca.

Móng tay Thân Vương tiến vào càng sâu hơn.

Sau đó ——

“Thịch!” một tiếng.

Trái tim kim cương nhảy lên trong ngực Tịch Ca.

Nó bình tĩnh uy nghiêm, trực tiếp đánh bật con kiến dám can đảm xâm phạm mình!

Thân Vương cùng không gian hắc ám, đều trúng một đòn chí mạng!

Máu trong cơ thể Thân Vương cuồn cuộn, huyết khí cuồn cuộn khiến dị năng thiên phú của gã không ổn định, không gian hắc ám không ngừng sụp xuống, còn xảy ra hiện tượng biến mất một phần, không còn là không gian khép kín hoàn toàn nữa, ánh nắng đã lâu không xuất hiện, từ trên trời cao vô tận chiếu xuống.

Tịch Ca cũng đã hoàn thành bước cuối cùng.

Đồng hồ quả quýt thật lớn xuất hiện giữa không trung.

Hắn vươn tay, yên lặng ấn vào đồng hồ quả quýt.

“Không, không thể ——”Thân Vương bị bắn ngược ra, làm người đứng đầu thế giới Hắc Ám đã lâu, gã đã quên mất, vào giờ phút này, cảm giác cuồn cuộn như muốn nôn mửa này mang tên sợ hãi, gã cho rằng mình chỉ có phẫn nộ vô cùng, gã gào thét, “Ta biết, lực lượng của chúng ta không hơn kém, ngươi không thể thắng được Thân Vương, Thân Vương đã là sự tồn tại trên đỉnh thế giới, cho dù ngươi là Thân Vương, ngươi cũng không thể giết chết một Thân Vương khác, ngươi không giết được ta  —— “

Tịch Ca: “Quả thật giai đoạn hiện tại thì lực lượng của chúng ta ngang nhau, nhưng ai ngờ dị năng thiên phú của ngươi lại vô dụng thế chứ …”

Thân Vương như vừa nghe thấy chuyện cười, phẫn nộ mà vẫn cười rộ lên: “Ngươi biết cái gì! Ta đã chuyển đổi thiên phú, xây dựng lĩnh vực, ta có được lực lượng nguyên thủy!”

Tịch Ca: “Nếu ngươi cho rằng mình đúng, vậy ta sẽ giải thích cho ngươi biết vì sao hiện giờ không có sự tồn tại nào lớn hơn Thân Vương… Đừng bao giờ dùng từ lực lượng nguyên thủy, lực lượng nguyên thủy sẽ không tự nhốt mình trong một cái lồng sắt đâu. Ngươi chuyển đổi thiên phú của ngươi, cùng lắm chỉ là một hình thức luyện kim mà thôi, tuy rằng không thể nói là vô nghĩa, nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều…”

“Ngươi xem, ta cũng không khai thác thiên phú thời gian của mình làm ra mấy thứ cổ quái. Ta chỉ đơn giản hoá chúng, càng đơn giản càng tốt.”

“Đương nhiên, dù sao cũng phải suy xét đến chênh lệch dị năng giữa ngươi và ta…”

Nụ cười của Tịch Ca hơi thay đổi.

Trở nên khinh miệt, trở nên lạnh lẽo.

“Sức mạnh thời gian, không phải là thứ ngươi có thể mơ ước —— “

Đồng hồ quả quýt bị đè xuống.

Thời gian câm lặng.

Trong thời gian câm lặng, Tịch Ca đào Nguyên huyết từ trong ngực Thân Vương.

Nguyên huyết tới tay, không gian sụp xuống.

Không gian hắc ám hóa thành hư vô, trong hư vô, mơ hồ truyền đến tiếng gào thét không biết của sinh vật gì.

Ánh mặt trời bắn vào mi mắt, Tịch Ca và Rhein lần nữa xuất hiện trên bồn địa.

Hai người liếc nhau.

Tịch Ca giơ nguyên tinh Thân Vương trong tay, hắn nói với Rhein: “Bốn mất một, còn lại ba kẻ, không đủ một bàn mạt trượt.”

Rhein cười thành tiếng.

Một hồi đại chiến đã thắng lợi, vui thích quanh quẩn trong lòng hai người.



Hai người từ bồn địa đi tới một bãi biển không người.

Bất tri bất giác, một ngày đã khép lại, ánh chiều tà nhuộm đại hải và bãi cát thành màu vỏ quýt.

Tiếng sóng biển vỗ vào vách đá không ngừng truyền vào lỗ tai, Tịch Ca nằm trên đùi Rhein, mở điện thoại lên.

Vừa mở điện thoại lên, rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ xuất hiện trên màn hình.

Tin nhắn thì thống nhất bỏ qua, số điện thoại của người lạ cũng bỏ qua, chỉ có cuộc gọi của Lý Lập Phương là khiến Tịch Ca để tâm một chút, nhưng gió biển và cặp đùi của Rhein thoải mái đến mức làm hắn mất năng lực tư duy.

Thôi… còn hai ngày nữa, cũng chẳng cần vội.

Tịch Ca thầm nghĩ, yên ổn tắt di động, làm bộ như mình không thấy gì.

Sau đó hắn xê dịch vị trí, nhìn chiến lợi phẩm đặt trên tay Rhein.

Bắt đầu từ Công tước Thâm Hồng, ba Công tước một Thân Vương, tổng cộng bọn họ đã đoạt được ba Nguyên huyết Công tước và một viên nguyên tinh của Thân Vương.

Rhein được xưng là Công tước thứ mười ba đã lâu, khoảng cách đến Thân Vương vốn không xa, có mấy thứ này, hoàn toàn đủ để cậu tiến lên Thân Vương.

Rhein nhìn chiến lợi phẩm, cậu chần chờ: “Ta sẽ uống mấy thứ này, sau đó tiến vào lòng biển, không biết mất bao lâu để đột phá lên Thân Vương, nghe đồn, có người cần một hai tháng, cũng có người chỉ vài ngày…”

Tịch Ca: “Trông em có vẻ lo lắng.”

Rhein thừa nhận: “Quả thật có một chút, ta vốn đã chuẩn bị trả giá mạng sống để báo thù. Mặc dù tình huống hiện giờ tốt hơn nhiều so với tưởng tượng… Ta vẫn có chút lo lắng. Có lẽ chạy càng đến đích, lòng càng lo lắng xảy ra sai lầm.”

Tịch Ca mỉm cười: “Trong trận chiến vừa rồi, tôi cố tình thả chậm nhịp độ, kiểm tra xem trình độ của Thân Vương. Hiện giờ lực lượng của tôi cao hơn Thân Vương một chút, chờ em đột phá, chúng ta là hai Thân Vương rồi, hai đánh ba, chắc sẽ có chút gian nan, nhưng không có vấn đề gì đâu, nếu tình hình không ổn thì tôi lại bùng nổ tiếp, dù sao đã thăng cấp mấy lần rồi, kém gì lần cuối.”

Rhein không cười, cậu có chút lo âu: “Chúng ta thật sự phải giết chết tất cả Thân Vương ư? Không có Thân Vương, thế giới Hắc Ám…”

Tịch Ca thuận miệng: “Giáo hội trở thành người được lợi nhiều nhất.”

Rhein: “…”

Tịch Ca: “…”

Tịch Ca kịp phản ứng: “Lỗ rồi, nếu tôi giao dịch trước với Giáo hội, không chừng Giáo hoàng sẽ rút sạch tiền của để cảm ơn tôi đấy chứ.”

Rhein: “Sau đó bọn họ sẽ lại đuổi giết chúng ta, tội danh là quét sạch ngân khố của Giáo hội…”

Rhein nói xong cũng cười, tia lo âu cuối cùng trong lòng cũng nhạt dần, tâm báo thù lần nữa vững vàng.

Từ khi rời khỏi Giáo hội, trong nhiều năm lưu lạc, cậu đã tìm ra châm ngôn hoàn toàn mới.

Hận thù lấy máu rửa sạch, ân đức lấy mạng chuộc tội.

Yêu ——

Cậu nhìn thoáng qua Tịch Ca.

Khiến ta cam tâm tình nguyện, quỳ gối trước người, đem hết thảy của ta, kính dâng lên người.

Quyết định xong xuôi, Tịch Ca lưu luyến đứng dậy.

Rhein nuốt tinh nguyên của Thân Vương.

Cậu bước vào trong biển, lúc nước biển cao tới quá thắt lưng, cậu đột nhiên quay đầu lại, hôn lên môi Tịch Ca, quấn lấy Tịch Ca.

Nụ hôn này nồng nhiệt, cũng cực nóng.

Sau nụ hôn đó, cả hai cùng ngã vào trong nước.

Năng lượng trong máu đã cuồn cuồn, Rhein nắm chặt thời gian, hỏi một vấn đề cuối cùng trước khi ngủ say: “Sau khi giết chết Thân Vương, chúng ta sẽ đi đâu?”

Tịch Ca trầm ngâm, quả thật hắn vẫn rất để ý: “Ừm… Tôi mới học hết năm ba thôi, năm tư còn phải ít nhất nửa năm, chúng ta tìm cách trở về vực sâu được không?”

Rhein nói: “Ta cùng ngươi trở về.”

Tịch Ca cắn môi Rhein. Hắn cười nhẹ đáp: “Cho dù em không chịu, tôi cũng sẽ bắt cóc em về.”

Dứt lời, hắn lần nữa hôn lên mắt Rhein:

“Đột phá Thân Vương đi, tôi ôm em, cùng em trải qua, người đầu tiên em thấy khi mở mắt, tất nhiên là tôi; nơi đầu tiên em thấy khi mở mắt, tất nhiên là biển sâu có tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau