Chương 90: Chiến lợi phẩm
Từ đó, hết thảy đều khôi phục về trạng thái vốn có.
Hai người đợi một hồi, không có dị tượng xuất hiện. Bọn họ trở lại chiến trường thu hoạch chiến lợi phẩm. Đồ vật mà mấy con tiểu ác ma rơi xuống đều bỏ hết vào túi áo ác ma, qua một vòng chuyển hoán có thể cầm nắm ở trong hiện thực.
Nhưng vật mà con mực đất đánh rơi rất thần kỳ.
Đó là một đoạn roi cuộn lại trên mặt đất, chiều dài ước chừng 2m. Màu sắc cũng thiên về nâu đậm, bên trên cũng có đường vân, nếu không phải bề ngoài không có dịch nhầy, khéo Tịch Ca đã tưởng rằng cây roi này được tạo thành từ dàn da của con mực đất.
Tịch Ca than vãn với Rhein: “Yêu nữ nhện rớt cái con thoi thì thôi đi, tôi miễn cưỡng xem như liên quan đến thần thoại Arachne dệt vải, nhưng mà cái thứ trông như roi da này là dựa trên cái gì… Chẳng lẽ thật sự giống trong game, sinh vật địa ngục cấp bậc càng cao thì rớt vật phẩm càng tốt?”
Dứt lời, hắn xoay người nhặt đoạn roi, vung thử lên, trường tiên (roi dài) bỗng tách ra giữa không trung, lơ lửng bốn phía quanh Tịch Ca.
Lơ lửng một hồi, có lẽ bởi vì Tịch Ca không có động tác tiếp theo, dưới lực hấp dẫn vô hình nào đó, đoạn roi tách ra lại sáp nhập vào nhau, lần nữa biến trở về trường tiên!
Hứng thú của Tịch Ca ngay lập tức bị khơi dậy.
Thậm chí quên mất cả đau đớn dày đặc nơi vị trí trái tim, bắt đầu thử nghiệm vũ khí mới trong tay.
Hắn vung trường tiên, phát hiện trong nháy mắt roi tách ra, hắn có thể điều khiển được từng đoạn roi bằng ý nghĩ thông qua tay cầm, như thể tay hắn mọc ra rất nhiều xúc tu vậy.
Hắn thao túng trường tiên, làm những đoạn roi xếp thành hàng trước mặt.
Một, hai, ba, GO!
Tay cầm tay, uốn éo, đá chân, bước đến trước mặt Rhein khiêu vũ.
Rhein: “…”
Hoàn toàn không có vấn đề, mỗi một đoạn roi đều vô cùng linh hoạt.
Tịch Ca không nhịn được tán thưởng: “Tôi sẽ tha thứ cho con mực đất, con mực đất thật sự không tồi, chết rồi còn ném lại cho chúng ta một thứ đồ chơi thú vị như vậy, tôi nghĩ mình có thể khai phá ra rất nhiều cách sử dụng của đoạn roi này!”
Rhein lạnh lẽo nhìn Tịch Ca, miệng vết thương còn chưa khỏi đã quên đau, lười nhắc nhở hắn.
Thông qua túi chuyển hoán ác ma, điện thoại Tịch Ca phát ra vô số tiếng đinh đinh đang đang, nhờ vào cuộc chiến lần này, hắn đã mở khóa được mười cái thẻ bài.
Đối với thẻ bài của đám ác ma thông thường, Tịch Ca đã khinh thường không thèm liếc đến. Hắn đảo qua, chăm chú quan sát thẻ bài của nữ yêu nhền nhện và con mực đất, hắn phát hiện hai tấm thẻ này đều chứa nhiều nội dung hơn của ác ma phổ thông.
Tên ác ma: Chu nữ
Chức vụ: Kẻ tuần tra
Cấp bậc: C
Kỹ năng: Chân nhện, phun lưới, nhện con bạo động
Rớt vật phẩm: con thoi
Đánh giá: Tổ tiên của Chu nữ là Arachne, một nữ thợ dệt tài hoa, dám can đảm khiêu chiến và vũ nhục Thần minh. Thần minh đã giết chết cô ta, rồi dung hợp cô ta với con nhện, xem như đây là trừng phạt cho hành vi tự đại cuồng vọng của cô ta. (1)
Mặc dù thời gian trôi qua, Arachne đã trở thành một cái tên chỉ tồn tại trong sử sách, nhưng chúng ta vẫn có thể bắt gặp bóng dáng của Arachne trên người Chu nữ.
Bọn chúng vẫn thích dệt vải như trước, mỗi một con Chu nữ đều có một con thoi được bảo quản cẩn thận.
Bọn chúng vẫn kiêu ngạo cuồng vọng như trước, mỗi một con Chu nữ cũng không chịu chung địa bàn với Chu nữ khác.
Nếu bạn muốn liều mạng với Chu nữ, nhớ kỹ, hãy nhục nhã kỹ thuật dệt may của bọn chúng, hãy nói với bọn chúng rằng, “Này, tám cái chân của ngươi trông ngu ngốc giống như tám cái chày gỗ!”
Tên ác ma: Vô diện
Chức vụ: Kẻ săn mồi
Cấp bậc: B
Kỹ năng: xúc tu, phân liệt, giả chết
Rớt vật phẩm: Xúc tu vô diện
Đánh giá: Đây là một giống loài nguy hiểm với sức sống vô cùng mạnh mẽ. Nghe đồn, từng có một vị cường giả chiến đấu với Vô diện, chẻ Vô diện thành hai mươi tám đoạn, cuối cùng, hai mươi tám đoạn thân thể của Vô diện cùng hành động, vây chết vị cường giả này. Theo lý luận, Vô diện có được năng lực phân liệt vô hạn, bất kể là hai mươi tám đoạn, năm mươi sáu đoạn, hay một trăm mười hai đoạn, chúng nó vẫn có thể di chuyện tự do, tựa như bộ não của nó cũng phân liệt ra số lượng tương tự.
Nhưng đây không phải là kỹ năng đáng sợ nhất của Vô diện, kỹ năng đáng sợ nhất của nó là giả chết.
Dù sao, chẳng ai ngờ đến, một con quái vật cấp BOSS có thể duy trì sự tồn tại của một khe nứt địa ngục, sở hữu năng lực cấp B, chiếm được chức vụ “săn mồi”, sẽ không biết xấu hổ đi giả chết gạt người phải không?
Xem xong thẻ bài, Tịch Ca vô cùng hiếu kỳ: “Kẻ tuần tra và kẻ săn mồi mà trên thẻ viết rốt cuộc là gì? Có phải chỉ cần sở hữu năng lực cấp C, đều là kẻ tuần tra, đến cấp B, đều là kẻ săn mồi? Vậy sinh vật địa ngục cấp A hoặc là cấp cao hơn nữa thì được gọi là gì?”
Về điều này thì Rhein biết rõ ràng.
Thật ra cậu biết rất nhiều thứ, nhưng những vấn đề xảy ra trên người Tịch Ca luôn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cậu…
Rhein nói: “Cấp bậc này là do Giáo đình phân loại ra. Ở chỗ của ta, cứ mười năm một lần, Giáo đình sẽ ra tay xử lý ác ma xâm lấn trên phạm vi toàn thế giới… ngoại trừ vực sâu.”
Cậu bổ sung một câu, rồi sau đó giới thiệu khái quát: “Qua vài đợt địa ngục xâm lấn, bọn họ dần dần phát hiện một ít quy tắc. Đầu tiên, mỗi mười năm một lần địa ngục xâm lấn bên trong, sinh vật địa ngục xâm lấn nhân gian đều không giống nhau như đúc, nhưng tóm lại là quy luật tuần hoàn là như thế này: Địa ngục sinh vật cao cấp nhất xuất hiện tại nhân gian là tử thần cấp A, nhưng trăm năm khó gặp. Tiếp đến là kẻ săn mồi cấp B mỗi một khe nứt đều có một con, là BOSS cuối của khe nứt, kẻ tuần tra cấp C thì từ 1 đến 3 con. Về phần ác ma phổ thông thì không quy định số lượng cụ thể.”
“Muốn thanh lý một cái khe nứt hoàn toàn, đều phải giết chết kẻ săn mồi lẩn trốn bên dưới. Chỉ cần kẻ săn mồi biến mất, khe nứt sẽ tự động khép lại.
“Đến khi hơn một nửa số khe nứt trong địa ngục xâm lấn đóng lại, không có đủ hơi thở ác ma để chống đỡ, địa ngục bắt đầu phát sinh thay đổi, tách ra khỏi nhân gian, địa ngục xâm lấn cũng chấm dứt.”
Hai người vừa nói chuyện vừa về nhà.
Ánh trăng trên không trung biến mất, đèn đường đưa tiễn chiến thắng của họ.
Vất vả suốt cả một buổi tối, cuối cùng Tịch Ca và Rhein đã mang được một đống chiến lợi phẩm về nhà, Tịch Ca còn đang thảo luận với Rhein: “Tôi nghĩ lần tới chúng ta ra ngoài chiến đấu nên dẫn theo Khổng Thạch.”
Rhein: “Để làm gì?”
Tịch Ca lý lẽ đương nhiên: “Nhặt đồ chứ làm gì, rớt nhiều vật phẩm như vậy, chẳng lẽ đánh xong còn bắt chúng ta nhặt từng cái một?”
Rhein: “…”
Tịch Ca: “Dù sao, một ông chủ thành công luôn phải biết cách phân chia nhiệm vụ cho nhân viên.”
Rhein lười nghe Tịch Ca ngụy biện.
Tiến vào cửa, cậu liền đem một đống đồ vật trên tay ném trên sô pha, sau đó xách Tịch Ca về phía phòng ngủ chính lầu hai.
Tịch Ca: “?”
Động tác của Rhein quá nhanh, hắn còn chưa có cơ hội đặt xúc tu vô diện xuống, chỉ kịp treo nó lên chậu cây cảnh đặt trên kệ gỗ ở hành lang lầu hai, đã bị Rhein thẳng thừng ném vào phòng tắm trong phòng ngủ.
Trong phòng tắm, Rhein đóng cửa, lời ít mà ý nhiều: “Được rồi, cởi quần áo ra.”
Tịch Ca: “???”
Không phải chính miệng mình nói câu này, đã vậy còn trò chuyện trong khung cảnh như vậy nữa, thật sự khó mà kìm nén được suy nghĩ thác loạn…
Tịch Ca muốn nói lại thôi: “Bì Bì, cậu…”
Rhein không cho Tịch Ca cơ hội mở miệng.
Cậu nói một câu, sau khi thấy Tịch Ca vẫn bất động, liền tự tay giúp Tịch Ca cởi đồ.
Cậu duỗi hai tay, bắt được áo của Tịch Ca, hơi dùng sức, đã xé mở nửa thân trên.
“Xoẹt” một tiếng, áo bung ra, nửa người trên của Tịch Ca hoàn toàn lõa lồ.
Ngay sau đó, hai vai hắn bị Rhein đè lại, đối phương ấn mạnh lên bờ vai hắn, ánh mắt băn khoăn di chuyển trên phần thân của hắn.
Không khí vô cùng quỷ dị.
Không khí ngưng đọng lại khiến người hô hấp cũng thấy gian nan.
Khoan đã, có chuyện gì xảy ra với Bì Bì!
Tịch Ca hít vào một hơi, đang lúc hắn nghiêm túc tự hỏi mình có nên phản kháng hay không, hắn bỗng nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt bên tai:
“Được rồi, sau này không được làm chuyện nguy hiểm vậy nữa. Một con săn mồi thôi, sẽ không tạo ra bất cứ thương tổn nào cho ta.”
Rhein nói, sau đó buông bả vai Tịch Ca, lui ra sau một bước, nhìn Tịch Ca, nghiêm túc lặp lại một lần:
“Đừng bao giờ làm vậy nữa.”
Thì ra là vậy, mình còn tưởng rằng sau cái ôm ấm áp đó, Bì Bì đã thả lỏng… Không ngờ cho tới bây giờ Bì Bì vẫn còn canh cánh trong lòng, quả nhiên cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Tịch Ca bình thường trở lại.
Hắn hào phóng khoe khoang nửa người trên, thuận tiện đá cái vòi bên cạnh bồn tắm massage —— nếu đã đến đây rồi, thì nhất định phải tắm một trận cho ra trò.
Trong tiếng nước xối xả, hắn và Rhein thảo luận về cuộc chiến vừa rồi: “Bì Bì, thật ra tôi không bị ngoại thương, chỉ là lúc chế trụ vô diện ngón tay hình như bị ăn mòn…”
Ánh mắt Rhein lập tức hướng xuống dưới.
Tịch Ca liền nâng hai tay nâng lên, chỉ thấy dưới ngọn đèn, mười đầu ngón tay trắng nõn, móng tay hồng hào, vô cùng xinh đẹp, vô cùng hoàn mỹ.
Xấu hổ chết được.
Tịch Ca bổ sung: “Ừm, xem ra đã hồi phục rồi.”
Hắn tiếp tục nói: “Lúc đó nghĩ rằng cậu bị Vô diện nuốt chửng, nên tôi cũng rất giận dữ, tiến vào một loại trạng thái rất thần kỳ… giống cái kiểu bùng nổ sức mạnh ý! Tóm lại, trong trạng thái đó, tôi có cảm giác như mình biến thành thần của thời gian, có thể điều khiển thời gian tùy thích.”
Hắn miêu tả ngắn gọn về quá trình mình rút cạn thời gian của Vô diện.
Tiếp đó hắn nói: “Trừ cái này ra, tôi còn có cảm giác… thiên phú thời gian của tôi lại đột phá.”
Rhein: “…”
Tịch Ca: “…”
Hơi nước lượn lờ.
Xuyên qua màn hơi nước mịt mờ, Tịch Ca cảm thấy biểu tình của Rhein vô cùng phức tạp.
Rhein nói: “Ngươi đột phá ở đâu?”
Tịch Ca quyết định làm mẫu cho Rhein xem.
Hắn nhìn trái nhìn phải, nhặt cái khay đựng xà bông bên cạnh bồn tắm lớn, lấy cục xà phòng ra, sau đó đập khay thủy tinh xuống đất.
“Choang” một tiếng, mảnh nhỏ văng tứ tung.
Lúc này, Tịch Ca lại khom lưng, nhặt một mảnh thủy tinh lên, sử dụng năng lực mới mình vừa lĩnh ngộ, khống chế thời gian!
Bằng mắt thường có thể thấy, những mảnh nhỏ thủy tinh nằm rải rác trên đất đột nhiên bị một sức mạnh vô hình nào đó nâng lên, sức mạnh vô hình đưa chúng nó gắn kết lại với nhau, lần nữa biến trở về dáng vẻ ban đầu.
Trên mặt Rhein xẹt qua một tia khiếp sợ.
Tịch Ca giải thích: “Đây chính là năng lực mới của tôi, khống chế thời gian của một vật thể, tiến lên trước hoặc lùi về sau, còn khống chế về khoảng thời gian nào…” Hắn có chút rối rắm, “thì không biết, tôi cũng không xác định chuẩn được, tóm lại, đây là một bước đột phá khủng bố.”
Rhein nhất thời nghẹn lại, quả thật cậu không biết phải nói gì.
Hậu duệ luôn lắc lư giữa hai thái cực vô cùng lợi hại và vô cùng kém cỏi, đến cậu cũng rơi vào bối rối.
Nhưng điều này, sao có thể chứ?
Hơn nữa dị năng của hắn cũng không tuân theo quy luật cân bằng, thiên phú quá mức cường đại thì ngược lại năng lượng trong máu sẽ vô cùng nhỏ yếu, thế nhưng năng lượng máu của Tịch Ca lại không hề ít ỏi.
Xuất hiện loại tình huống này, trừ phi…
“Rào rào.”
Một dòng nước ấm bất ngờ tuôn ra khỏi bồn tắm lớn, nhào vào ống quần Tịch Ca.
Tịch Ca quay đầu liền thấy, nước đã thả ngập bồn tắm lớn.
Hắn lập tức cởi quần, bước vào trong nước, đồng thời dùng giọng điệu tràn ngập thỏa mãn nói với Rhein: “Bì Bì, nước trong bồn đã sẵn sàng rồi này, đến đây đi, chúng ta cùng ngâm mình —”
Nhưng không ai đáp lại, chỉ có một trận gió thổi qua sau lưng Tịch Ca.
“Bì Bì?”
Tịch Ca buồn bực quay đầu lại, chỉ thấy phía sau trống rỗng, gió lạnh không ngừng thổi đến từ cửa phòng tắm.
Về phần Rhein, sớm không biết đã chạy đi đâu.
Chú thích:
(1) Theo phiên bản của Ovidius, Arachne là con gái của một người chăn cừu, học nghề dệt từ nhỏ nên khi lớn đã rất thành thạo. Cô khoe khoang rằng tài năng của mình còn hơn cả nữ thần trí tuệ Athena, và phủ nhận khi những bạn dệt nói rằng tài năng cô có được một phần là sự ban ân của thần linh. Nữ thần Athena phật lòng nên hóa thành một bà lão và đến khuyên nhủ cô gái:
“Con người không bao giờ sánh được với thần linh. Hãy thành tâm hối cải rồi nữ thần sẽ tha cho.”
“Ha, ta chỉ nói lên sự thật. Nếu Athena có giỏi thì đến đây mà đọ tài với ta.” – Arachne đáp lại bà lão.
Cảm thấy bị xúc phạm bởi cô gái, bà lão lộ nguyên hình là nữ thần Athena, khoác áo trắng rực rỡ trong ánh hào quang. Cả hai liền mở một cuộc thi dệt. Athena dệt một bức tranh mang hình ảnh về bốn câu chuyện giữa thần linh và con người; trong đó con người bị trừng phạt vì dám đòi sánh ngang với thần linh. Ngược lại, Arachne dệt nên một bức tranh bóc trần sự suy đồi và áp bức của thế giới thần linh; rõ rệt nhất là những hình ảnh thần Zeus dụ dỗ và cưỡng hiếp các thiếu nữ dương gian. Điều đáng nói là bức tranh do Arachne dệt lại đẹp hơn hẳn bức tranh của nữ thần Athena, và thế là Athena chính thức thua cuộc.
Đường đường là nữ thần trí tuệ đầy oai nghiêm, nay lại thua tài một cô gái chốn phàm trần. Không những thế còn phải chứng kiến những câu chuyện nhục nhã của thần linh được dệt thành tranh. Nữ thần Athena lên cơn cuồng nộ, xé nát bức tranh do Arachne thêu. Chưa hả giận, Athena còn đổ lên người cô gái thứ độc dược của nữ thần tà phép Hecate, biến Arachne thành một con nhện xấu xí và nguyền rủa rằng cô phải giăng tơ dệt lưới đến đời đời kiếp kiếp. (Theo Wikipedia)
Hai người đợi một hồi, không có dị tượng xuất hiện. Bọn họ trở lại chiến trường thu hoạch chiến lợi phẩm. Đồ vật mà mấy con tiểu ác ma rơi xuống đều bỏ hết vào túi áo ác ma, qua một vòng chuyển hoán có thể cầm nắm ở trong hiện thực.
Nhưng vật mà con mực đất đánh rơi rất thần kỳ.
Đó là một đoạn roi cuộn lại trên mặt đất, chiều dài ước chừng 2m. Màu sắc cũng thiên về nâu đậm, bên trên cũng có đường vân, nếu không phải bề ngoài không có dịch nhầy, khéo Tịch Ca đã tưởng rằng cây roi này được tạo thành từ dàn da của con mực đất.
Tịch Ca than vãn với Rhein: “Yêu nữ nhện rớt cái con thoi thì thôi đi, tôi miễn cưỡng xem như liên quan đến thần thoại Arachne dệt vải, nhưng mà cái thứ trông như roi da này là dựa trên cái gì… Chẳng lẽ thật sự giống trong game, sinh vật địa ngục cấp bậc càng cao thì rớt vật phẩm càng tốt?”
Dứt lời, hắn xoay người nhặt đoạn roi, vung thử lên, trường tiên (roi dài) bỗng tách ra giữa không trung, lơ lửng bốn phía quanh Tịch Ca.
Lơ lửng một hồi, có lẽ bởi vì Tịch Ca không có động tác tiếp theo, dưới lực hấp dẫn vô hình nào đó, đoạn roi tách ra lại sáp nhập vào nhau, lần nữa biến trở về trường tiên!
Hứng thú của Tịch Ca ngay lập tức bị khơi dậy.
Thậm chí quên mất cả đau đớn dày đặc nơi vị trí trái tim, bắt đầu thử nghiệm vũ khí mới trong tay.
Hắn vung trường tiên, phát hiện trong nháy mắt roi tách ra, hắn có thể điều khiển được từng đoạn roi bằng ý nghĩ thông qua tay cầm, như thể tay hắn mọc ra rất nhiều xúc tu vậy.
Hắn thao túng trường tiên, làm những đoạn roi xếp thành hàng trước mặt.
Một, hai, ba, GO!
Tay cầm tay, uốn éo, đá chân, bước đến trước mặt Rhein khiêu vũ.
Rhein: “…”
Hoàn toàn không có vấn đề, mỗi một đoạn roi đều vô cùng linh hoạt.
Tịch Ca không nhịn được tán thưởng: “Tôi sẽ tha thứ cho con mực đất, con mực đất thật sự không tồi, chết rồi còn ném lại cho chúng ta một thứ đồ chơi thú vị như vậy, tôi nghĩ mình có thể khai phá ra rất nhiều cách sử dụng của đoạn roi này!”
Rhein lạnh lẽo nhìn Tịch Ca, miệng vết thương còn chưa khỏi đã quên đau, lười nhắc nhở hắn.
Thông qua túi chuyển hoán ác ma, điện thoại Tịch Ca phát ra vô số tiếng đinh đinh đang đang, nhờ vào cuộc chiến lần này, hắn đã mở khóa được mười cái thẻ bài.
Đối với thẻ bài của đám ác ma thông thường, Tịch Ca đã khinh thường không thèm liếc đến. Hắn đảo qua, chăm chú quan sát thẻ bài của nữ yêu nhền nhện và con mực đất, hắn phát hiện hai tấm thẻ này đều chứa nhiều nội dung hơn của ác ma phổ thông.
Tên ác ma: Chu nữ
Chức vụ: Kẻ tuần tra
Cấp bậc: C
Kỹ năng: Chân nhện, phun lưới, nhện con bạo động
Rớt vật phẩm: con thoi
Đánh giá: Tổ tiên của Chu nữ là Arachne, một nữ thợ dệt tài hoa, dám can đảm khiêu chiến và vũ nhục Thần minh. Thần minh đã giết chết cô ta, rồi dung hợp cô ta với con nhện, xem như đây là trừng phạt cho hành vi tự đại cuồng vọng của cô ta. (1)
Mặc dù thời gian trôi qua, Arachne đã trở thành một cái tên chỉ tồn tại trong sử sách, nhưng chúng ta vẫn có thể bắt gặp bóng dáng của Arachne trên người Chu nữ.
Bọn chúng vẫn thích dệt vải như trước, mỗi một con Chu nữ đều có một con thoi được bảo quản cẩn thận.
Bọn chúng vẫn kiêu ngạo cuồng vọng như trước, mỗi một con Chu nữ cũng không chịu chung địa bàn với Chu nữ khác.
Nếu bạn muốn liều mạng với Chu nữ, nhớ kỹ, hãy nhục nhã kỹ thuật dệt may của bọn chúng, hãy nói với bọn chúng rằng, “Này, tám cái chân của ngươi trông ngu ngốc giống như tám cái chày gỗ!”
Tên ác ma: Vô diện
Chức vụ: Kẻ săn mồi
Cấp bậc: B
Kỹ năng: xúc tu, phân liệt, giả chết
Rớt vật phẩm: Xúc tu vô diện
Đánh giá: Đây là một giống loài nguy hiểm với sức sống vô cùng mạnh mẽ. Nghe đồn, từng có một vị cường giả chiến đấu với Vô diện, chẻ Vô diện thành hai mươi tám đoạn, cuối cùng, hai mươi tám đoạn thân thể của Vô diện cùng hành động, vây chết vị cường giả này. Theo lý luận, Vô diện có được năng lực phân liệt vô hạn, bất kể là hai mươi tám đoạn, năm mươi sáu đoạn, hay một trăm mười hai đoạn, chúng nó vẫn có thể di chuyện tự do, tựa như bộ não của nó cũng phân liệt ra số lượng tương tự.
Nhưng đây không phải là kỹ năng đáng sợ nhất của Vô diện, kỹ năng đáng sợ nhất của nó là giả chết.
Dù sao, chẳng ai ngờ đến, một con quái vật cấp BOSS có thể duy trì sự tồn tại của một khe nứt địa ngục, sở hữu năng lực cấp B, chiếm được chức vụ “săn mồi”, sẽ không biết xấu hổ đi giả chết gạt người phải không?
Xem xong thẻ bài, Tịch Ca vô cùng hiếu kỳ: “Kẻ tuần tra và kẻ săn mồi mà trên thẻ viết rốt cuộc là gì? Có phải chỉ cần sở hữu năng lực cấp C, đều là kẻ tuần tra, đến cấp B, đều là kẻ săn mồi? Vậy sinh vật địa ngục cấp A hoặc là cấp cao hơn nữa thì được gọi là gì?”
Về điều này thì Rhein biết rõ ràng.
Thật ra cậu biết rất nhiều thứ, nhưng những vấn đề xảy ra trên người Tịch Ca luôn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của cậu…
Rhein nói: “Cấp bậc này là do Giáo đình phân loại ra. Ở chỗ của ta, cứ mười năm một lần, Giáo đình sẽ ra tay xử lý ác ma xâm lấn trên phạm vi toàn thế giới… ngoại trừ vực sâu.”
Cậu bổ sung một câu, rồi sau đó giới thiệu khái quát: “Qua vài đợt địa ngục xâm lấn, bọn họ dần dần phát hiện một ít quy tắc. Đầu tiên, mỗi mười năm một lần địa ngục xâm lấn bên trong, sinh vật địa ngục xâm lấn nhân gian đều không giống nhau như đúc, nhưng tóm lại là quy luật tuần hoàn là như thế này: Địa ngục sinh vật cao cấp nhất xuất hiện tại nhân gian là tử thần cấp A, nhưng trăm năm khó gặp. Tiếp đến là kẻ săn mồi cấp B mỗi một khe nứt đều có một con, là BOSS cuối của khe nứt, kẻ tuần tra cấp C thì từ 1 đến 3 con. Về phần ác ma phổ thông thì không quy định số lượng cụ thể.”
“Muốn thanh lý một cái khe nứt hoàn toàn, đều phải giết chết kẻ săn mồi lẩn trốn bên dưới. Chỉ cần kẻ săn mồi biến mất, khe nứt sẽ tự động khép lại.
“Đến khi hơn một nửa số khe nứt trong địa ngục xâm lấn đóng lại, không có đủ hơi thở ác ma để chống đỡ, địa ngục bắt đầu phát sinh thay đổi, tách ra khỏi nhân gian, địa ngục xâm lấn cũng chấm dứt.”
Hai người vừa nói chuyện vừa về nhà.
Ánh trăng trên không trung biến mất, đèn đường đưa tiễn chiến thắng của họ.
Vất vả suốt cả một buổi tối, cuối cùng Tịch Ca và Rhein đã mang được một đống chiến lợi phẩm về nhà, Tịch Ca còn đang thảo luận với Rhein: “Tôi nghĩ lần tới chúng ta ra ngoài chiến đấu nên dẫn theo Khổng Thạch.”
Rhein: “Để làm gì?”
Tịch Ca lý lẽ đương nhiên: “Nhặt đồ chứ làm gì, rớt nhiều vật phẩm như vậy, chẳng lẽ đánh xong còn bắt chúng ta nhặt từng cái một?”
Rhein: “…”
Tịch Ca: “Dù sao, một ông chủ thành công luôn phải biết cách phân chia nhiệm vụ cho nhân viên.”
Rhein lười nghe Tịch Ca ngụy biện.
Tiến vào cửa, cậu liền đem một đống đồ vật trên tay ném trên sô pha, sau đó xách Tịch Ca về phía phòng ngủ chính lầu hai.
Tịch Ca: “?”
Động tác của Rhein quá nhanh, hắn còn chưa có cơ hội đặt xúc tu vô diện xuống, chỉ kịp treo nó lên chậu cây cảnh đặt trên kệ gỗ ở hành lang lầu hai, đã bị Rhein thẳng thừng ném vào phòng tắm trong phòng ngủ.
Trong phòng tắm, Rhein đóng cửa, lời ít mà ý nhiều: “Được rồi, cởi quần áo ra.”
Tịch Ca: “???”
Không phải chính miệng mình nói câu này, đã vậy còn trò chuyện trong khung cảnh như vậy nữa, thật sự khó mà kìm nén được suy nghĩ thác loạn…
Tịch Ca muốn nói lại thôi: “Bì Bì, cậu…”
Rhein không cho Tịch Ca cơ hội mở miệng.
Cậu nói một câu, sau khi thấy Tịch Ca vẫn bất động, liền tự tay giúp Tịch Ca cởi đồ.
Cậu duỗi hai tay, bắt được áo của Tịch Ca, hơi dùng sức, đã xé mở nửa thân trên.
“Xoẹt” một tiếng, áo bung ra, nửa người trên của Tịch Ca hoàn toàn lõa lồ.
Ngay sau đó, hai vai hắn bị Rhein đè lại, đối phương ấn mạnh lên bờ vai hắn, ánh mắt băn khoăn di chuyển trên phần thân của hắn.
Không khí vô cùng quỷ dị.
Không khí ngưng đọng lại khiến người hô hấp cũng thấy gian nan.
Khoan đã, có chuyện gì xảy ra với Bì Bì!
Tịch Ca hít vào một hơi, đang lúc hắn nghiêm túc tự hỏi mình có nên phản kháng hay không, hắn bỗng nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt bên tai:
“Được rồi, sau này không được làm chuyện nguy hiểm vậy nữa. Một con săn mồi thôi, sẽ không tạo ra bất cứ thương tổn nào cho ta.”
Rhein nói, sau đó buông bả vai Tịch Ca, lui ra sau một bước, nhìn Tịch Ca, nghiêm túc lặp lại một lần:
“Đừng bao giờ làm vậy nữa.”
Thì ra là vậy, mình còn tưởng rằng sau cái ôm ấm áp đó, Bì Bì đã thả lỏng… Không ngờ cho tới bây giờ Bì Bì vẫn còn canh cánh trong lòng, quả nhiên cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.
Tịch Ca bình thường trở lại.
Hắn hào phóng khoe khoang nửa người trên, thuận tiện đá cái vòi bên cạnh bồn tắm massage —— nếu đã đến đây rồi, thì nhất định phải tắm một trận cho ra trò.
Trong tiếng nước xối xả, hắn và Rhein thảo luận về cuộc chiến vừa rồi: “Bì Bì, thật ra tôi không bị ngoại thương, chỉ là lúc chế trụ vô diện ngón tay hình như bị ăn mòn…”
Ánh mắt Rhein lập tức hướng xuống dưới.
Tịch Ca liền nâng hai tay nâng lên, chỉ thấy dưới ngọn đèn, mười đầu ngón tay trắng nõn, móng tay hồng hào, vô cùng xinh đẹp, vô cùng hoàn mỹ.
Xấu hổ chết được.
Tịch Ca bổ sung: “Ừm, xem ra đã hồi phục rồi.”
Hắn tiếp tục nói: “Lúc đó nghĩ rằng cậu bị Vô diện nuốt chửng, nên tôi cũng rất giận dữ, tiến vào một loại trạng thái rất thần kỳ… giống cái kiểu bùng nổ sức mạnh ý! Tóm lại, trong trạng thái đó, tôi có cảm giác như mình biến thành thần của thời gian, có thể điều khiển thời gian tùy thích.”
Hắn miêu tả ngắn gọn về quá trình mình rút cạn thời gian của Vô diện.
Tiếp đó hắn nói: “Trừ cái này ra, tôi còn có cảm giác… thiên phú thời gian của tôi lại đột phá.”
Rhein: “…”
Tịch Ca: “…”
Hơi nước lượn lờ.
Xuyên qua màn hơi nước mịt mờ, Tịch Ca cảm thấy biểu tình của Rhein vô cùng phức tạp.
Rhein nói: “Ngươi đột phá ở đâu?”
Tịch Ca quyết định làm mẫu cho Rhein xem.
Hắn nhìn trái nhìn phải, nhặt cái khay đựng xà bông bên cạnh bồn tắm lớn, lấy cục xà phòng ra, sau đó đập khay thủy tinh xuống đất.
“Choang” một tiếng, mảnh nhỏ văng tứ tung.
Lúc này, Tịch Ca lại khom lưng, nhặt một mảnh thủy tinh lên, sử dụng năng lực mới mình vừa lĩnh ngộ, khống chế thời gian!
Bằng mắt thường có thể thấy, những mảnh nhỏ thủy tinh nằm rải rác trên đất đột nhiên bị một sức mạnh vô hình nào đó nâng lên, sức mạnh vô hình đưa chúng nó gắn kết lại với nhau, lần nữa biến trở về dáng vẻ ban đầu.
Trên mặt Rhein xẹt qua một tia khiếp sợ.
Tịch Ca giải thích: “Đây chính là năng lực mới của tôi, khống chế thời gian của một vật thể, tiến lên trước hoặc lùi về sau, còn khống chế về khoảng thời gian nào…” Hắn có chút rối rắm, “thì không biết, tôi cũng không xác định chuẩn được, tóm lại, đây là một bước đột phá khủng bố.”
Rhein nhất thời nghẹn lại, quả thật cậu không biết phải nói gì.
Hậu duệ luôn lắc lư giữa hai thái cực vô cùng lợi hại và vô cùng kém cỏi, đến cậu cũng rơi vào bối rối.
Nhưng điều này, sao có thể chứ?
Hơn nữa dị năng của hắn cũng không tuân theo quy luật cân bằng, thiên phú quá mức cường đại thì ngược lại năng lượng trong máu sẽ vô cùng nhỏ yếu, thế nhưng năng lượng máu của Tịch Ca lại không hề ít ỏi.
Xuất hiện loại tình huống này, trừ phi…
“Rào rào.”
Một dòng nước ấm bất ngờ tuôn ra khỏi bồn tắm lớn, nhào vào ống quần Tịch Ca.
Tịch Ca quay đầu liền thấy, nước đã thả ngập bồn tắm lớn.
Hắn lập tức cởi quần, bước vào trong nước, đồng thời dùng giọng điệu tràn ngập thỏa mãn nói với Rhein: “Bì Bì, nước trong bồn đã sẵn sàng rồi này, đến đây đi, chúng ta cùng ngâm mình —”
Nhưng không ai đáp lại, chỉ có một trận gió thổi qua sau lưng Tịch Ca.
“Bì Bì?”
Tịch Ca buồn bực quay đầu lại, chỉ thấy phía sau trống rỗng, gió lạnh không ngừng thổi đến từ cửa phòng tắm.
Về phần Rhein, sớm không biết đã chạy đi đâu.
Chú thích:
(1) Theo phiên bản của Ovidius, Arachne là con gái của một người chăn cừu, học nghề dệt từ nhỏ nên khi lớn đã rất thành thạo. Cô khoe khoang rằng tài năng của mình còn hơn cả nữ thần trí tuệ Athena, và phủ nhận khi những bạn dệt nói rằng tài năng cô có được một phần là sự ban ân của thần linh. Nữ thần Athena phật lòng nên hóa thành một bà lão và đến khuyên nhủ cô gái:
“Con người không bao giờ sánh được với thần linh. Hãy thành tâm hối cải rồi nữ thần sẽ tha cho.”
“Ha, ta chỉ nói lên sự thật. Nếu Athena có giỏi thì đến đây mà đọ tài với ta.” – Arachne đáp lại bà lão.
Cảm thấy bị xúc phạm bởi cô gái, bà lão lộ nguyên hình là nữ thần Athena, khoác áo trắng rực rỡ trong ánh hào quang. Cả hai liền mở một cuộc thi dệt. Athena dệt một bức tranh mang hình ảnh về bốn câu chuyện giữa thần linh và con người; trong đó con người bị trừng phạt vì dám đòi sánh ngang với thần linh. Ngược lại, Arachne dệt nên một bức tranh bóc trần sự suy đồi và áp bức của thế giới thần linh; rõ rệt nhất là những hình ảnh thần Zeus dụ dỗ và cưỡng hiếp các thiếu nữ dương gian. Điều đáng nói là bức tranh do Arachne dệt lại đẹp hơn hẳn bức tranh của nữ thần Athena, và thế là Athena chính thức thua cuộc.
Đường đường là nữ thần trí tuệ đầy oai nghiêm, nay lại thua tài một cô gái chốn phàm trần. Không những thế còn phải chứng kiến những câu chuyện nhục nhã của thần linh được dệt thành tranh. Nữ thần Athena lên cơn cuồng nộ, xé nát bức tranh do Arachne thêu. Chưa hả giận, Athena còn đổ lên người cô gái thứ độc dược của nữ thần tà phép Hecate, biến Arachne thành một con nhện xấu xí và nguyền rủa rằng cô phải giăng tơ dệt lưới đến đời đời kiếp kiếp. (Theo Wikipedia)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất