Nguyền Rủa Đảo Ác Mộng

Chương 7: Nguyền rủa

Trước Sau
“Như em mong muốn.” Blaise cười khổ nắm chặt bàn tay đang khẽ run của tôi, tuy rằng không sử dụng lực, nhưng vẫn khiến lòng tôi bỗng cảm thấy trầm trọng.

Trong lúc nhất thời, hai chúng tôi rơi vào giằng co, tôi có thể nhìn thấy máu tươi lấy dao găm làm trung tâm từ từ tràn ra ngoài, từng chút từng chút một thấm vào Âu phục, com lê trắng nõn.

Ngay ở lúc tôi suy nghĩ hắn muốn chảy bao nhiêu máu mới có thể chết đi, tiếng chuông cửa vang lên dưới lầu, không đúng lúc như vậy, không nhanh không chậm.

Tôi trước tiên buông lỏng tay ra, đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo, cũng không thèm nhìn người trên giường.

Tôi nghĩ là thư tử thường ngày tặng hoa cho tôi lại đến, nhưng xuyên thấu qua cửa kính, tôi thấy được một bóng người thấp bé, nhếch môi, ngoan ngoãn đứng ở bên ngoài.

Trong lúc vô tình, thời gian nghỉ hè đã đến, An Mộc cũng trở lại rồi.

…………………………

An Mộc từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn nghe lời, cho dù theo tôi xa xứ cũng không có nửa câu oán hận.

Với chuyện của Gail, tôi chỉ bình thản nói là đối phương đã chết rồi, nó liền ồ một tiếng, rồi không tiếp tục nói nữa, sau đó trong cuộc sống liền như thể chưa từng xuất hiện một người tên là Gail vậy.

Tôi không biết phương thức giáo dục của tôi với An Mộc có phải là sai hay không.

Nhưng nếu như có người hỏi tôi hi vọng bồi dưỡng An Mộc thành hạng người gì trong tương lai, thật ra tôi cũng không biết.



Lúc sinh ra An Mộc, tôi mới chưa đầy 15 tuổi, bị vây ở trong một nhà giam, cả ngày nhìn đất trời, trong lòng tê dại không ngớt, chỉ theo bản năng biết phải đem những tri thức mình đã từng học được truyền thụ cho nó, sau đó, đã không có sau đó rồi.

“Hùng phụ.” An Mộc ngừng làm bài tập, lần thứ hai tâm sự nặng nề nhìn tôi, muốn nói lại thôi, lần này nghỉ hè trở về, nó rõ ràng có tâm sự.

Tôi cũng không có ý định ép hỏi nó, dù sao mỗi người đều nên có không gian của chính mình.

“…… Con.” An Mộc không nhịn được cúi đầu, nhẹ vò góc áo, “Lúc trước ở trên đường con hình như thấy được……”

Thật vất vả lấy dũng khí nói ra liền bị Phong Linh thanh ngoài cửa đánh gãy.

Tôi cùng An Mộc theo bản năng quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, rất nhanh, An Mộc lại trầm mặc xuống, mà tôi biết giờ khắc này sắc mặt của tôi khẳng định đen, dù sao nụ cười trên mặt Blaise thực sự là xán lạn đến chói mắt.

“Sao anh lại đến.” Tôi không chút khách khí mở miệng, cũng không che giấu sự thiếu kiên nhẫn của chính mình.

Sau khi tự mình buông tha Blaise, vốn cho là đối phương sẽ không tiếp tục dây dưa, kết quả lại không nghĩ tới ngày hôm sau hắn liền ôm một bó hoa hồng đến, còn lanh chanh mua rất nhiều đồ chơi cho An Mộc, ý đồ này thực sự là quá rõ ràng!

Mà Blaise làm bộ giống như không nghe thấy vậy, sau khi thả xuống bó hoa, liền ngồi xuống dán chặt lấy tôi, đẩy như thế nào cũng không ra.

“Hiếm thấy Tiểu An Mộc được nghỉ hè, anh đương nhiên phải nắm chặt thời gian biểu để biểu hiện, dù sao anh rất có thể sẽ trở thành thư phụ kế tiếp của hắn.”

Câu nói này khiến tôi không nhịn được cười lạnh thành tiếng, An Mộc cũng lạnh nhạt liếc hắn một cái, cầm lấy bài tập đang làm dở chạy lên gác.

Lúc đó tôi vẫn chưa để ý điều An Mộc muốn nói, chuyện gì nên cho tôi biết một ngày nào đó nó sẽ cho tôi biết, thế nhưng tôi lại không nghĩ tới, tôi còn chưa đợi được câu chuyện của An Mộc, liền biết hắn muốn nói cái gì rồi.



…………………………

Ác quỷ từ địa ngục đến đòi mạng, cho dù có trốn tới chân trời góc biển, cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày bị tìm được, mà ngày đó, máu tươi sẽ nhuộm đỏ mọi thứ, mang u ám đến nhân gian.

Tựa hồ đã có một chút linh cảm trong cõi u minh, một sáng sớm nọ, tôi để An Mộc theo hàng xóm đi tham quan khoa học kỹ thuật của đế quốc, sau đó treo bảng nghỉ bán lên, một thân một mình thu dọn hoa cỏ ở sân sau.

Mấy ngày nay tôi mơ hồ cảm giác được có người một mực ngoài cửa, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh rình coi tôi, ác ý lộ ra trong ánh mắt khiến tôi kinh hoảng không thôi, nhưng tôi không nhớ nổi là tôi đã phạm lỗi với người nào cả.

Chẳng lẽ là người thân của Gail?

Tiếng bước chân nhẹ nhàng đột ngột vang lên ở trong phòng hoa, cắt đứt tâm tư của tôi, nhưng tiếng bước chân này hình như là ảo giác của tôi, bởi vì sau đó, toàn bộ nhà kính trồng hoa đều chìm vào yên lặng, chỉ còn tiếng tim đập của tôi.

Một lần, hai lần, ba lần……

Không, nơi này còn có một người khác, tôi còn nghe được tiếng tim đập khác.

Một lần, hai lần, từ từ ẩn giấu ở bên trong tiếng tim đập của tôi……

Đột nhiên, một gương mặt khủng bố bị thiêu đến máu thịt be bét đưa đến trước mắt tôi, nghiêng ngoẹo cổ, lật lên con ngươi khổng lồ đã không còn mí mắt, phát ra tiếng cười hê hê sởn cả tóc gáy với tôi.

Rốt cuộc tìm được anh, anh trai yêu quí của tôi……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau