Chương 44
Cao phu nhân mệt mỏi đi về nhà chính. Bà lên phòng tìm Cao lão phu nhân.
Cao phu nhân lễ phép gõ cửa, Cao lão phu nhân nói vọng ra:
- “ Vào đi “.
Bà mở cửa bước vào, lễ phép nói:
- “ Dạ thưa mẹ, con có chuyện cần bàn với mẹ một chút ạ!”
Bà nhẹ nhàng kéo tay Cao phu nhân nói:
- “ Con cứ bình tĩnh ngồi xuống đây “.
Cao phu nhân đi lại ngồi xuống cạnh bà. Cao lão phu nhân chậm rãi lên tiếng:
- “ Chuyện Nhân Trạch cho người hại Lãnh An ta cũng đã biết, ta cũng không muốn can dự quá nhiều. Bọn trẻ cũng đã lớn rồi, làm việc gì cũng sẽ phải trả giá thôi “.
Cao phu nhân liền nhẹ giọng đáp:
- “ Thưa mẹ, con sợ nếu là vì vấn đề của Đồng Đồng thì anh em nó sẽ tương tàn, với lại Đồng Đồng bây giờ còn là vợ của Lãnh An “.
Cao phu nhân gật gù đáp:
- “ Con nói phải, nhưng mẹ nghĩ việc Đồng Đồng yêu Lãnh An phần nào cũng làm cho Nhân Trạch chết tâm rồi, nên mẹ nghĩ chắc là không phải đâu “.
Cao phu nhân thở dài đáp:
- “ Con cũng mong là vậy, thật sự nếu là vì Đồng Đồng thì thật sự khó xử mẹ ạ!”
Cao lão phu nhân đưa tay vỗ lên vai Cao phu nhân để trấn an con dâu:
- “ Không sao đâu con, mẹ tin Lãnh An sẽ sáng suốt để giải quyết mọi chuyện “.
Cao phu nhân nghe Cao lão phu nhân trấn an bà cũng có chút yên tâm.
Bà xin phép Cao lão phu nhân ra ngoài.
…
Nhật Tâm, Lãnh An và Đồng Đồng ở biệt thự nằm gác tay lên trán để suy nghĩ xem phải giải quyết chuyện này thế nào?
Đồng Đồng mệt mỏi bỏ đi lên phòng, cô nằm ôm lấy Nấm ngủ.
Nhật Tâm đau đầu nên lấy xe chạy đi ra ngoài xả stress.
Lãnh An mệt mỏi đi lên thư phòng làm việc.
Cao phu nhân lại đi sang biệt thự riêng của anh, đem thêm một ít trái cây sang cho Đồng Đồng.
…
Nhật Tâm đang lái xe thì cảm giác có người theo dõi nên nhìn gương chiếu hậu. Quả nhiên có một chiếc xe theo dõi cô thật.
Nhật Tâm tấp xe vào đổ xăng rồi chạy thẳng ra bãi biển rồi lại vòng về nhà
Nhật Tâm cười thầm:
- “ Còn non và xanh mà dám theo dõi chị nể thật “.
Cô đi thẳng lên thư phòng kể cho Lãnh An chuyện vừa rồi.
Lãnh An liền cho người đi điều tra chiếc xe lúc nãy.
…
Trợ lý Trần điều tra xong liền gọi điện cho Lãnh An:
- “ Thưa Sếp, chiếc xe lúc nãy theo dõi em gái anh đúng là người của Nhân Trạch thiếu gia “.
Lãnh An cười khẩy nói:
- “ Tôi biết ngay mà, trợ lý Trần anh cho người bắt tên khốn đó về Cao viên cho tôi “.
Trợ lý Trần nhàn nhạt lên tiếng:
- “ Vâng, thưa Sếp “.
…
Lãnh An chợt nhớ ra từ sáng đến giờ Đồng Đồng chỉ mới ăn có một bữa. Anh liền đi lên phòng.
Anh nhẹ nhàng mở cửa bước vào thì thấy cô đang ôm Nấm ngủ.
Anh lay nhẹ người cô:
- “ Giản Bình, em muốn ăn gì để anh nấu?”
Đồng Đồng lười biếng lắc lắc đầu nhưng Lãnh An vẫn không bỏ cuộc:
- “ Giản Bình đừng ngủ nữa, em phải ăn cho hai người đấy “.
Đồng Đồng vẫn nhắm nghiền mắt ngủ không trả lời anh.
Lãnh An không gọi cô nữa, liền đi xuống nhà kêu quản gia sai người hầu hầm cho cô một bát canh gà.
…
Anh lên phòng tắm rửa thay đồ lên Cao viên giải quyết công việc.
Trợ lý Trần đã bắt Nhân Trạch và một số đàn em của hắn đang đợi anh xử lý.
Nhân Trạch gặp Lãnh An đi vào liền hét lớn:
- “ Anh trói tôi ở đây là có mục đích gì?”
Lãnh An không vội trả lời thản nhiên ngồi xuống ghế, anh vỗ tay rồi nhàn nhạt lên tiếng:
- “ Cậu hỏi hay lắm! Vậy cậu cho người giết tôi với mục đích gì?”
Cao phu nhân lễ phép gõ cửa, Cao lão phu nhân nói vọng ra:
- “ Vào đi “.
Bà mở cửa bước vào, lễ phép nói:
- “ Dạ thưa mẹ, con có chuyện cần bàn với mẹ một chút ạ!”
Bà nhẹ nhàng kéo tay Cao phu nhân nói:
- “ Con cứ bình tĩnh ngồi xuống đây “.
Cao phu nhân đi lại ngồi xuống cạnh bà. Cao lão phu nhân chậm rãi lên tiếng:
- “ Chuyện Nhân Trạch cho người hại Lãnh An ta cũng đã biết, ta cũng không muốn can dự quá nhiều. Bọn trẻ cũng đã lớn rồi, làm việc gì cũng sẽ phải trả giá thôi “.
Cao phu nhân liền nhẹ giọng đáp:
- “ Thưa mẹ, con sợ nếu là vì vấn đề của Đồng Đồng thì anh em nó sẽ tương tàn, với lại Đồng Đồng bây giờ còn là vợ của Lãnh An “.
Cao phu nhân gật gù đáp:
- “ Con nói phải, nhưng mẹ nghĩ việc Đồng Đồng yêu Lãnh An phần nào cũng làm cho Nhân Trạch chết tâm rồi, nên mẹ nghĩ chắc là không phải đâu “.
Cao phu nhân thở dài đáp:
- “ Con cũng mong là vậy, thật sự nếu là vì Đồng Đồng thì thật sự khó xử mẹ ạ!”
Cao lão phu nhân đưa tay vỗ lên vai Cao phu nhân để trấn an con dâu:
- “ Không sao đâu con, mẹ tin Lãnh An sẽ sáng suốt để giải quyết mọi chuyện “.
Cao phu nhân nghe Cao lão phu nhân trấn an bà cũng có chút yên tâm.
Bà xin phép Cao lão phu nhân ra ngoài.
…
Nhật Tâm, Lãnh An và Đồng Đồng ở biệt thự nằm gác tay lên trán để suy nghĩ xem phải giải quyết chuyện này thế nào?
Đồng Đồng mệt mỏi bỏ đi lên phòng, cô nằm ôm lấy Nấm ngủ.
Nhật Tâm đau đầu nên lấy xe chạy đi ra ngoài xả stress.
Lãnh An mệt mỏi đi lên thư phòng làm việc.
Cao phu nhân lại đi sang biệt thự riêng của anh, đem thêm một ít trái cây sang cho Đồng Đồng.
…
Nhật Tâm đang lái xe thì cảm giác có người theo dõi nên nhìn gương chiếu hậu. Quả nhiên có một chiếc xe theo dõi cô thật.
Nhật Tâm tấp xe vào đổ xăng rồi chạy thẳng ra bãi biển rồi lại vòng về nhà
Nhật Tâm cười thầm:
- “ Còn non và xanh mà dám theo dõi chị nể thật “.
Cô đi thẳng lên thư phòng kể cho Lãnh An chuyện vừa rồi.
Lãnh An liền cho người đi điều tra chiếc xe lúc nãy.
…
Trợ lý Trần điều tra xong liền gọi điện cho Lãnh An:
- “ Thưa Sếp, chiếc xe lúc nãy theo dõi em gái anh đúng là người của Nhân Trạch thiếu gia “.
Lãnh An cười khẩy nói:
- “ Tôi biết ngay mà, trợ lý Trần anh cho người bắt tên khốn đó về Cao viên cho tôi “.
Trợ lý Trần nhàn nhạt lên tiếng:
- “ Vâng, thưa Sếp “.
…
Lãnh An chợt nhớ ra từ sáng đến giờ Đồng Đồng chỉ mới ăn có một bữa. Anh liền đi lên phòng.
Anh nhẹ nhàng mở cửa bước vào thì thấy cô đang ôm Nấm ngủ.
Anh lay nhẹ người cô:
- “ Giản Bình, em muốn ăn gì để anh nấu?”
Đồng Đồng lười biếng lắc lắc đầu nhưng Lãnh An vẫn không bỏ cuộc:
- “ Giản Bình đừng ngủ nữa, em phải ăn cho hai người đấy “.
Đồng Đồng vẫn nhắm nghiền mắt ngủ không trả lời anh.
Lãnh An không gọi cô nữa, liền đi xuống nhà kêu quản gia sai người hầu hầm cho cô một bát canh gà.
…
Anh lên phòng tắm rửa thay đồ lên Cao viên giải quyết công việc.
Trợ lý Trần đã bắt Nhân Trạch và một số đàn em của hắn đang đợi anh xử lý.
Nhân Trạch gặp Lãnh An đi vào liền hét lớn:
- “ Anh trói tôi ở đây là có mục đích gì?”
Lãnh An không vội trả lời thản nhiên ngồi xuống ghế, anh vỗ tay rồi nhàn nhạt lên tiếng:
- “ Cậu hỏi hay lắm! Vậy cậu cho người giết tôi với mục đích gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất