Chương 52: Tránh khỏi mọi thứ mang họ Tạ
Biên tập: Thanh Beo
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Lúc Thẩm An Đồ tiếp điện thoại lần thứ hai của Simon là vào bốn giờ mười lăm phút chiều, cậu đang ở tiệm trang sức chọn nhẫn.
Cậu biết Tạ Đạc đã chuẩn bị kỹ nhẫn cưới, đồng thời cũng đã nhìn thấy nó, chiếc nhẫn kim cương tận năm carat, chói mù cả mắt. Thẩm An Đồ vô cùng muốn biểu lộ tâm trạng vui sướng và kích động của mình, cậu không dám nói vật này vừa chiếm chỗ lại không thực dụng. Về sau cậu mới biết được việc này là do Chu Minh Huy đề nghị: Yêu người nào thì cái gì sang xịn mịn nhất cứ mua mà đem tặng thôi.
Đầu tiên Thẩm An Đồ muốn gạch tên của Chu Minh Huy trên danh sách khách mời hôn lễ, sau đó đáng tin nhất vẫn là tự bản thân mình đi lựa.
Để nhìn chất lượng của nhẫn, Thẩm An Đồ bỏ kính râm xuống. Cậu chọn một chiếc nhẫn bạch kim có đính kim cương, nhưng vẫn cảm thấy không vừa lòng với kiểu dáng lắm.
"Hay là tiên sinh thử cái này xem?" Nữ nhân viên đưa ra một chiếc nhẫn kim cương bạch kim khác: "Đây là kiểu dáng mà chúng tôi bán chạy nhất, đặc biệt là đối với phái nữ, rất nhiều khách hàng nữ đều thích kiểu dáng này."
Thẩm An Đồ nhìn cô một chút, cặp mắt hoa đào lộ ra phía trên chiếc khẩu trang có chút cong lên: "Ngại quá, tôi không mua cho bạn gái, đối tượng kết hôn của tôi cũng là nam."
Cô nhân viên sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười nhẹ: "Chúc hai người hạnh phúc, nếu như mấy mẫu này ngài đều thấy không ưng thì tiệm của chúng tôi còn có những mẫu khác. Sáng hôm nay hàng vừa về, có lẽ sẽ làm ngài hài lòng, xin ngài chờ một chút."
Thẩm An Đồ gật đầu nói cảm ơn, ngồi ở trên ghế chân cao chờ đợi, cậu buồn bực ngán ngẩm đánh giá những chiếc nhẫn trong quầy. Đột nhiên phát hiện một nhân viên phục vụ cứ nhìn chằm chằm vào cậu, mà khi Thẩm An Đồ đảo mắt lại nhìn thì cô liền cúi phắt đầu xuống nhìn điện thoại.
Trong quá khứ Thẩm An Đồ cũng thường gặp loại tình huống này khi đi trên đường, mà cậu cũng không thấy có vấn đề gì. Vừa lúc này điện thoại từ Simon gọi tới, Thẩm An Đồ điềm nhiên bắt máy: "Cuối cùng cũng rảnh để gọi điện cho tôi rồi à? Tình huống như thế nào rồi?"
"Cậu bây giờ đang ở đâu?" Giọng Simon rất nhỏ, còn mang theo ý ám chỉ điều gì đó bất thường.
Thẩm An Đồ đơn giản trả lời: "Shopping."
"Andrew, cậu nhất định phải ngay lập tức rời khỏi cửa hàng, không cần biết là chỗ của Cẩm Thịnh hay Thụy Càn, cậu đều phải lập tức rời đi ngay, tránh bị theo dõi. Cậu có đeo khẩu trang đúng không? Đừng để bất kỳ ai nhìn thấy cậu."
Thẩm An Đồ liếc mắt trông thấy nhân viên phục vụ đối diện mình vẫn còn nhìn mình như cũ, còn cầm điện thoại giống như đang so sánh gì đó, trong lòng cậu nhảy lên một cái, cầm lấy kính râm rời khỏi tiệm trang sức.
Nữ nhân viên phục vụ hồi nãy trở về, cô trông thấy Thẩm An Đồ liền gọi với lại: "Tiên sinh, ngài không xem nhẫn sao?"
Thẩm An Đồ không để ý đến, cậu nhanh chân rời khỏi tiệm trang sức, một chút cũng không chậm trễ, phía trước hai trăm mét là xe của Tạ Đạc đang đậu ở đó.
"Nếu như ở Ngự Thủy dùng tên của Tạ Đạc thuê phòng thì tôi nghĩ cậu nên rời khỏi chỗ đó luôn đi, bao gồm cả biệt thự của Tạ Đạc nữa. Xe cậu đi nếu là của hắn thì tốt nhất đừng nên dùng, vứt hết tất cả những thiết bị điện tử trên người mà hắn đưa cho cậu luôn, từ giờ trở đi bỏ hết những đồ của tên họ Tạ đó."
Nghe thấy Simon nói, bước chân của Thẩm An Đồ rẽ hướng, bước nhanh rời khỏi nơi nguy hiểm, cậu hạ giọng: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Dù Thạch Hiểu Đông dù cho có báo cảnh sát cũng không thể kiểm soát được hành tung của Tạ Đạc, vì sao tôi phải tách ra với anh ấy?"
Đầu dây bên kia Simon dừng lại một chút, thanh âm truyền qua loa điện thoại có hơi lạc đi: "Bởi vì sáng nay Tạ Đạc bị tai nạn ở nước B, nếu như tôi không đoán sai thì hẳn việc này là do Thạch Hiểu Đông sai người làm, nhưng mọi người ở họ Tạ dường như lại cho rằng... đây là sắp xếp của cậu."
Thẩm An Đồ đột nhiên dừng bước, trong đầu cậu đột nhiên ong ong lên, tiếng ong ong này gần như lấn át cả âm thanh của tiếng còi xe cộ, lấp đi cả tiếng người đi đường tiếng chửi rủa. Trong chốc lát dường như cậu không còn suy nghĩ được gì nữa, cũng không thể động đậy, tưởng chừng như hồn lìa khỏi xác.
"Hiện tại cảnh sát và nhà họ Tạ còn có Thạch Hiểu Đông đều đang truy tìm tung tích của cậu. Nói cho tôi biết vị trí của cậu, giữ nguyên cuộc điện thoại, tôi lập tức sẽ đến đón cậu..."
Thẩm An Đồ nghe thấy bản thân mình hỏi: "Anh ấy hiện tại... thế nào rồi?" Âm thanh này cứng ngắc như một cái máy điện tử.
"Cậu hỏi Tạ Đạc sao? Không rõ nữa, tôi chỉ biết là bên cạnh anh ta có một vệ sĩ bị chết." Simon tăng tốc nói: "Nói cho tôi vị trí của cậu đi Andrew. Bên cậu đang rất ồn, cậu còn đang ở trên đường cái hả?"
Đột nhiên, trong túi truyền đến tiếng nhạc chuông du dương, đây là tiếng chuông điện thoại mà Tạ Đạc cài cho cậu, Thẩm An Đồ lo lắng mình ra đường sẽ không nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Tạ Đạc nên cố ý cài chuông rất lớn, nhưng bây giờ, nhìn dãy số xa lạ hiển thị trên màn hình di động, dù là Tạ Đạc hay là Tạ Văn Hiên, đều không gọi điện hay báo cho cậu tin tức gì
Thẩm An Đồ dường như quên mất mình đang ở đâu, cậu mờ mịt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy những đôi mắt không hề có thiện cảm đang theo dõi cậu.
Hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên phía trên, như rắn quấn chặt lấy cậu từng vòng rồi từng vòng khiến cho cậu ngộp thở. Lúc cảm giác lạnh lẽo này lan tới đỉnh đầu, Thẩm An Đồ cảm thấy đến hít thở cũng trở nên đau nhức khó chịu, nhanh chân chạy về phía trước.
Đầu tiên cậu đưa tay tắt điện thoại, tiếp theo liền tháo sim ra bẻ đôi rồi ném vào thùng rác bên đường, cuối cùng thả điện thoại xuống đất, hung hăng giẫm xuống, mãi cho đến khi màn hình điện thoại hoàn toàn vỡ vụn.
"Không cần đón tôi, đến quán bar Heaven, gặp ở chỗ cũ."
Tại ngõ nhỏ ở cửa sau của quán bar Heaven, có một người đàn ông ngoại quốc. Do có huyết thống của người Bắc Âu mà dáng vẻ hắn vô cùng cao lớn, tóc ngắn màu vàng óng, đôi mắt xanh thẳm, sóng mũi cao thẳng, toàn bộ ngũ quan có thể so với David*.
*Tượng David.
Simon nhất quyết chờ đến khi màn đêm buông xuống, cơm tối nay cũng không đụng tới, đứng đợi một bước cũng không hề rời đi.
Từ lúc đó đến giờ Thẩm Lẫm đều không nhận điện thoại của hắn, treo máy hai ba lần rồi sau đó trực tiếp dập máy, nhưng Simon vẫn cố gọi lại cho cậu, đương nhiên vẫn là phí công vô ích.
Simon ngậm lấy điếu thuốc, rít thật chậm rãi, hắn nghĩ đến cảnh tưởng lát nữa gặp lại Thẩm Lẫm, trong lòng vừa khẩn trương vừa hưng phấn.
Simon đã ở cùng cậu ba năm rưỡi, nhưng từ năm năm trước đã nghe đến cái tên Thẩm Lẫm này. Lúc đó hắn chỉ mới là một thực tập sinh ở phân bộ của công ty Card Set, mà Thẩm Lẫm trong miệng mọi người lúc đó chính là bạn trai mới của Ngu tiểu thư. Về sau cậu giúp Ngu Khả Nghiên đoạt lấy quyền kế thừa, cướp lấy một phần ba của phân bộ tập đoàn Card Set, mọi người liền bắt đầu gọi cậu một tiếng "Thẩm tiên sinh"
Về sau Simon mới hiểu rõ, Thẩm tiên sinh không phải là không danh không phận, xuất thân vô danh tiểu tốt mà chính là con riêng của tập đoàn lớn nào đó ở Hoa Quốc. Cùng lúc đó để đoạt lại quyền hành, cậu cần về nước để phát triển, vì thế cậu muốn tuyển một thư ký có thể tin tưởng được về nước cùng cậu, Simon là được chọn từ lần đó.
"Simon, mặc dù tôi là một người tương đối máu lạnh nhưng anh đã làm việc cùng tôi, tôi cũng xem anh như bạn bè của mình. Nếu như anh muốn rời khỏi Hoa quốc, muốn trở về, tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng vé máy bay cũng như taxi cho anh."
Buổi tối rời khỏi nước A kia, Thẩm Lẫm nói những vậy với Simon.
Simon vẫn giữ thái độ thân sĩ đặc hữu lễ phép tiêu chuẩn của người Châu Âu khiến cho người ta có cảm giác có khoảng cách, trả lời: "Thẩm tiên sinh, tôi hiểu rồi."
Từ đó, Thẩm Lẫm trở thành mặt trời của Simon, mà hắn trở thành một hành tinh, quanh năm vây quanh mặt trời Thẩm Lẫm này mà chuyển động. Mặt trời không yêu cầu hành tinh xoay vòng quanh mình nhưng hành tinh là hắn đây tự nguyện. Cậu không nhìn thấy hoặc có lẽ là không quan tâm rằng mình đã trở thành lực hút trí mạng của hành tinh kia. Dù sao cũng có nhiều thiên thể như vậy xoay xung quanh mặt trời, hành tinh cũng đã tới tám cái, mà Simon chính là cái tầm thường nhất trong những cái kia.
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, bóng đêm bao phủ lấy các con hẻm nhỏ trong thành phố đang ngày càng đậm hơn kéo theo cả sự tĩnh mịch cho con hẻm nhỏ. Simon đã hút hết điếu thuốc thứ nhất, hắn không muốn hút thêm điếu thứ hai.
Đúng lúc này, tiếng bước chân từ xa vang lên quanh quẩn trong con hẻm nhỏ, Simon đứng thẳng người, nhìn về phía có tiếng bước chân.
Mặt trời của hắn đến rồi.
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Lúc Thẩm An Đồ tiếp điện thoại lần thứ hai của Simon là vào bốn giờ mười lăm phút chiều, cậu đang ở tiệm trang sức chọn nhẫn.
Cậu biết Tạ Đạc đã chuẩn bị kỹ nhẫn cưới, đồng thời cũng đã nhìn thấy nó, chiếc nhẫn kim cương tận năm carat, chói mù cả mắt. Thẩm An Đồ vô cùng muốn biểu lộ tâm trạng vui sướng và kích động của mình, cậu không dám nói vật này vừa chiếm chỗ lại không thực dụng. Về sau cậu mới biết được việc này là do Chu Minh Huy đề nghị: Yêu người nào thì cái gì sang xịn mịn nhất cứ mua mà đem tặng thôi.
Đầu tiên Thẩm An Đồ muốn gạch tên của Chu Minh Huy trên danh sách khách mời hôn lễ, sau đó đáng tin nhất vẫn là tự bản thân mình đi lựa.
Để nhìn chất lượng của nhẫn, Thẩm An Đồ bỏ kính râm xuống. Cậu chọn một chiếc nhẫn bạch kim có đính kim cương, nhưng vẫn cảm thấy không vừa lòng với kiểu dáng lắm.
"Hay là tiên sinh thử cái này xem?" Nữ nhân viên đưa ra một chiếc nhẫn kim cương bạch kim khác: "Đây là kiểu dáng mà chúng tôi bán chạy nhất, đặc biệt là đối với phái nữ, rất nhiều khách hàng nữ đều thích kiểu dáng này."
Thẩm An Đồ nhìn cô một chút, cặp mắt hoa đào lộ ra phía trên chiếc khẩu trang có chút cong lên: "Ngại quá, tôi không mua cho bạn gái, đối tượng kết hôn của tôi cũng là nam."
Cô nhân viên sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười nhẹ: "Chúc hai người hạnh phúc, nếu như mấy mẫu này ngài đều thấy không ưng thì tiệm của chúng tôi còn có những mẫu khác. Sáng hôm nay hàng vừa về, có lẽ sẽ làm ngài hài lòng, xin ngài chờ một chút."
Thẩm An Đồ gật đầu nói cảm ơn, ngồi ở trên ghế chân cao chờ đợi, cậu buồn bực ngán ngẩm đánh giá những chiếc nhẫn trong quầy. Đột nhiên phát hiện một nhân viên phục vụ cứ nhìn chằm chằm vào cậu, mà khi Thẩm An Đồ đảo mắt lại nhìn thì cô liền cúi phắt đầu xuống nhìn điện thoại.
Trong quá khứ Thẩm An Đồ cũng thường gặp loại tình huống này khi đi trên đường, mà cậu cũng không thấy có vấn đề gì. Vừa lúc này điện thoại từ Simon gọi tới, Thẩm An Đồ điềm nhiên bắt máy: "Cuối cùng cũng rảnh để gọi điện cho tôi rồi à? Tình huống như thế nào rồi?"
"Cậu bây giờ đang ở đâu?" Giọng Simon rất nhỏ, còn mang theo ý ám chỉ điều gì đó bất thường.
Thẩm An Đồ đơn giản trả lời: "Shopping."
"Andrew, cậu nhất định phải ngay lập tức rời khỏi cửa hàng, không cần biết là chỗ của Cẩm Thịnh hay Thụy Càn, cậu đều phải lập tức rời đi ngay, tránh bị theo dõi. Cậu có đeo khẩu trang đúng không? Đừng để bất kỳ ai nhìn thấy cậu."
Thẩm An Đồ liếc mắt trông thấy nhân viên phục vụ đối diện mình vẫn còn nhìn mình như cũ, còn cầm điện thoại giống như đang so sánh gì đó, trong lòng cậu nhảy lên một cái, cầm lấy kính râm rời khỏi tiệm trang sức.
Nữ nhân viên phục vụ hồi nãy trở về, cô trông thấy Thẩm An Đồ liền gọi với lại: "Tiên sinh, ngài không xem nhẫn sao?"
Thẩm An Đồ không để ý đến, cậu nhanh chân rời khỏi tiệm trang sức, một chút cũng không chậm trễ, phía trước hai trăm mét là xe của Tạ Đạc đang đậu ở đó.
"Nếu như ở Ngự Thủy dùng tên của Tạ Đạc thuê phòng thì tôi nghĩ cậu nên rời khỏi chỗ đó luôn đi, bao gồm cả biệt thự của Tạ Đạc nữa. Xe cậu đi nếu là của hắn thì tốt nhất đừng nên dùng, vứt hết tất cả những thiết bị điện tử trên người mà hắn đưa cho cậu luôn, từ giờ trở đi bỏ hết những đồ của tên họ Tạ đó."
Nghe thấy Simon nói, bước chân của Thẩm An Đồ rẽ hướng, bước nhanh rời khỏi nơi nguy hiểm, cậu hạ giọng: "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Dù Thạch Hiểu Đông dù cho có báo cảnh sát cũng không thể kiểm soát được hành tung của Tạ Đạc, vì sao tôi phải tách ra với anh ấy?"
Đầu dây bên kia Simon dừng lại một chút, thanh âm truyền qua loa điện thoại có hơi lạc đi: "Bởi vì sáng nay Tạ Đạc bị tai nạn ở nước B, nếu như tôi không đoán sai thì hẳn việc này là do Thạch Hiểu Đông sai người làm, nhưng mọi người ở họ Tạ dường như lại cho rằng... đây là sắp xếp của cậu."
Thẩm An Đồ đột nhiên dừng bước, trong đầu cậu đột nhiên ong ong lên, tiếng ong ong này gần như lấn át cả âm thanh của tiếng còi xe cộ, lấp đi cả tiếng người đi đường tiếng chửi rủa. Trong chốc lát dường như cậu không còn suy nghĩ được gì nữa, cũng không thể động đậy, tưởng chừng như hồn lìa khỏi xác.
"Hiện tại cảnh sát và nhà họ Tạ còn có Thạch Hiểu Đông đều đang truy tìm tung tích của cậu. Nói cho tôi biết vị trí của cậu, giữ nguyên cuộc điện thoại, tôi lập tức sẽ đến đón cậu..."
Thẩm An Đồ nghe thấy bản thân mình hỏi: "Anh ấy hiện tại... thế nào rồi?" Âm thanh này cứng ngắc như một cái máy điện tử.
"Cậu hỏi Tạ Đạc sao? Không rõ nữa, tôi chỉ biết là bên cạnh anh ta có một vệ sĩ bị chết." Simon tăng tốc nói: "Nói cho tôi vị trí của cậu đi Andrew. Bên cậu đang rất ồn, cậu còn đang ở trên đường cái hả?"
Đột nhiên, trong túi truyền đến tiếng nhạc chuông du dương, đây là tiếng chuông điện thoại mà Tạ Đạc cài cho cậu, Thẩm An Đồ lo lắng mình ra đường sẽ không nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Tạ Đạc nên cố ý cài chuông rất lớn, nhưng bây giờ, nhìn dãy số xa lạ hiển thị trên màn hình di động, dù là Tạ Đạc hay là Tạ Văn Hiên, đều không gọi điện hay báo cho cậu tin tức gì
Thẩm An Đồ dường như quên mất mình đang ở đâu, cậu mờ mịt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy những đôi mắt không hề có thiện cảm đang theo dõi cậu.
Hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên phía trên, như rắn quấn chặt lấy cậu từng vòng rồi từng vòng khiến cho cậu ngộp thở. Lúc cảm giác lạnh lẽo này lan tới đỉnh đầu, Thẩm An Đồ cảm thấy đến hít thở cũng trở nên đau nhức khó chịu, nhanh chân chạy về phía trước.
Đầu tiên cậu đưa tay tắt điện thoại, tiếp theo liền tháo sim ra bẻ đôi rồi ném vào thùng rác bên đường, cuối cùng thả điện thoại xuống đất, hung hăng giẫm xuống, mãi cho đến khi màn hình điện thoại hoàn toàn vỡ vụn.
"Không cần đón tôi, đến quán bar Heaven, gặp ở chỗ cũ."
Tại ngõ nhỏ ở cửa sau của quán bar Heaven, có một người đàn ông ngoại quốc. Do có huyết thống của người Bắc Âu mà dáng vẻ hắn vô cùng cao lớn, tóc ngắn màu vàng óng, đôi mắt xanh thẳm, sóng mũi cao thẳng, toàn bộ ngũ quan có thể so với David*.
*Tượng David.
Simon nhất quyết chờ đến khi màn đêm buông xuống, cơm tối nay cũng không đụng tới, đứng đợi một bước cũng không hề rời đi.
Từ lúc đó đến giờ Thẩm Lẫm đều không nhận điện thoại của hắn, treo máy hai ba lần rồi sau đó trực tiếp dập máy, nhưng Simon vẫn cố gọi lại cho cậu, đương nhiên vẫn là phí công vô ích.
Simon ngậm lấy điếu thuốc, rít thật chậm rãi, hắn nghĩ đến cảnh tưởng lát nữa gặp lại Thẩm Lẫm, trong lòng vừa khẩn trương vừa hưng phấn.
Simon đã ở cùng cậu ba năm rưỡi, nhưng từ năm năm trước đã nghe đến cái tên Thẩm Lẫm này. Lúc đó hắn chỉ mới là một thực tập sinh ở phân bộ của công ty Card Set, mà Thẩm Lẫm trong miệng mọi người lúc đó chính là bạn trai mới của Ngu tiểu thư. Về sau cậu giúp Ngu Khả Nghiên đoạt lấy quyền kế thừa, cướp lấy một phần ba của phân bộ tập đoàn Card Set, mọi người liền bắt đầu gọi cậu một tiếng "Thẩm tiên sinh"
Về sau Simon mới hiểu rõ, Thẩm tiên sinh không phải là không danh không phận, xuất thân vô danh tiểu tốt mà chính là con riêng của tập đoàn lớn nào đó ở Hoa Quốc. Cùng lúc đó để đoạt lại quyền hành, cậu cần về nước để phát triển, vì thế cậu muốn tuyển một thư ký có thể tin tưởng được về nước cùng cậu, Simon là được chọn từ lần đó.
"Simon, mặc dù tôi là một người tương đối máu lạnh nhưng anh đã làm việc cùng tôi, tôi cũng xem anh như bạn bè của mình. Nếu như anh muốn rời khỏi Hoa quốc, muốn trở về, tôi sẽ chuẩn bị kỹ càng vé máy bay cũng như taxi cho anh."
Buổi tối rời khỏi nước A kia, Thẩm Lẫm nói những vậy với Simon.
Simon vẫn giữ thái độ thân sĩ đặc hữu lễ phép tiêu chuẩn của người Châu Âu khiến cho người ta có cảm giác có khoảng cách, trả lời: "Thẩm tiên sinh, tôi hiểu rồi."
Từ đó, Thẩm Lẫm trở thành mặt trời của Simon, mà hắn trở thành một hành tinh, quanh năm vây quanh mặt trời Thẩm Lẫm này mà chuyển động. Mặt trời không yêu cầu hành tinh xoay vòng quanh mình nhưng hành tinh là hắn đây tự nguyện. Cậu không nhìn thấy hoặc có lẽ là không quan tâm rằng mình đã trở thành lực hút trí mạng của hành tinh kia. Dù sao cũng có nhiều thiên thể như vậy xoay xung quanh mặt trời, hành tinh cũng đã tới tám cái, mà Simon chính là cái tầm thường nhất trong những cái kia.
Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, bóng đêm bao phủ lấy các con hẻm nhỏ trong thành phố đang ngày càng đậm hơn kéo theo cả sự tĩnh mịch cho con hẻm nhỏ. Simon đã hút hết điếu thuốc thứ nhất, hắn không muốn hút thêm điếu thứ hai.
Đúng lúc này, tiếng bước chân từ xa vang lên quanh quẩn trong con hẻm nhỏ, Simon đứng thẳng người, nhìn về phía có tiếng bước chân.
Mặt trời của hắn đến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất