Chương 17: Khương Thất bị khống chế
Hai người nghe giọng Liễu Y thì liền buông tay ra, vẻ mặt cả hai khó hiểu quay sang đồng thanh hỏi:
- "Tuyết điện hạ?"
- "Đúng ạ, Tuyết điện hạ là Ly Tư Tuyết cũng chính là bạn thân của công chúa, không lẽ đến cả chuyện này mà người cũng quên sao?"
Lý Nhuyễn quay sang Khương Thất, đối thoại bằng mắt với cô ấy:
- (Cậu là Ly Tư Tuyết à? Sao cậu không nói tớ biết?)
- (Tớ cũng mới biết tên của tớ luôn đó, không thể trách tớ được.)
Cả hai người họ cứ đứng như vậy mà đối thoại bằng mắt, quên luôn cả Liễu Y đang đứng đằng sau. Liễu Y thấy vậy lo lắng tiến lên hỏi thăm hai người xem có bị thương ở đâu hay không:
- "Công chúa, Tuyết điện hạ, hai người có bị đám người kia đả thương không, có cần em..."
- "Không sao, đám kia ấy à, chúng chỉ là hạt thóc bé nhỏ, sao bằng công chúa của em được." Lý Nhuyễn nghênh mặt nói.
- "Đúng đúng, chỉ có người là đệ nhất!"
//Ọt... ọt... //
Âm thanh phát ra từ bụng Khương Thất, làm cô ngại đến đỏ hết cả mặt y như quả cà chua, Lý Nhuyễn thấy vậy chộp lấy thời cơ trêu ghẹo Khương Thất một tí, do quen miệng nên xém thì quên luôn Khương Thất hiện tại là Ly Tư Tuyết.
- "Thất... khụ... Tư Tuyết, ngươi bị phụ vương bỏ đói à?" Lý Nhuyễn nhướng mày, giọng lại có chút trêu chọc.
- "Này, cậu, đã là lúc nào rồi, còn trêu tớ." Khương Thất đánh vào người Lý Nhuyễn một phát như gãi ngứa.
- "Rồi rồi, không trêu cậu nữa, haha."
- "Liễu Y, vị Tuyết điện hạ đã đói rồi, chúng ta đến tửu lâu đằng kia nghỉ ngơi thôi."
- "Vâng!"
Sau khi cả ba vào tửu lâu thì Lý Nhuyễn liền đặt một phòng cao cấp nhất ở nơi này, bởi vì chuyện tiếp theo cô muốn hỏi Khương Thất không thể nào cho người thứ ba biết được, vì vậy phải thật kín đáo đề phòng bất trắc.
- "Ta muốn một phòng thật kín, ta không thích bị làm phiền bởi tiếng ồn."
Lý Nhuyễn nói xong liền quăng túi tiền về phía ông chủ, ai mà chẳng ham tiền, thấy tiền là mắt sáng rực cả lên, ông chủ kia cũng vậy, giọng nói nhẹ nhàng lại còn tỏ ra hết sức nhiệt tình.
- "Được được tiểu thư, mời người đi theo ta."
- "Tiểu thư gì chứ, đây rõ ràng là công... ưm..."
- "Suỵt, đừng để lộ thân phận." Lý Nhuyễn nhanh tay che miệng Liễu Y lại, tránh những người xung quanh biết được thân phận của cô.
- "A, vâng!"
....
Ba người dừng trước cửa phòng, Lý Nhuyễn nhờ Liễu Y đem một ít bánh lên trước để ăn lót dạ trước khi có bữa chính:
- "Liễu Y, em xuống chỗ nhà bếp lấy cho ta ít bánh hoa quế."
Ngoài mặt thì nói là nhờ đi lấy bánh nhưng thực chất cô muốn tách riêng Liễu Y ra để nói chuyện quan trọng hơn với Khương Thất, chuyện giữa cô và Khương Thất không thể cho người nào biết được.
Lý Nhuyễn và Khương Thất bước vào phòng. Sau đó Lý Nhuyễn hai tay nắm chốt cửa đầu thì ngó nghiêng ngó dọc kiểm tra xem có ai xung quanh không, sau khi xác định không có ai khác cô mới cẩn thận đóng cửa.
Giờ thì có thể nói chuyện một cách bình thản rồi, Lý Nhuyễn vào thẳng vấn đề chính không chút vòng vo:
- "Cậu cũng xuyên không ư?"
- "Ừm."
- "Sao cậu đến được đây thế, lẽ nào cậu ở hiện đại cũng bị tai nạn giống mình?"
- "Không! Mình đến đây là để..."
Bỗng một giọng vang lên trong đầu khiến mặt Khương Thất tối sầm lại, hai chân mày cũng khó chịu mà bất giác nhíu dính lại với nhau, tay cô nắm chặt tỏ vẻ phẫn nộ, một vật thể màu xanh hình chữ nhật xuất hiện trước mắt cô nhắc nhở:
[Hệ thống phát hiện bạn có ý định lệch khỏi quỹ đạo ngoài sự cho phép của hệ thống]
[Vui lòng hãy dừng lại trước khi chịu sự trừng phạt của hệ thống]
- "Kí chủ, đừng bảo ta không nhắc nhở cô trước, cô đến nơi này là để cứu bạn cô, cô vạn nhất tuyệt đối không nên xen vào cốt truyện ban đầu, nghịch đảo thêm nữa. Nếu không hậu quả khó lường, cô tự gánh chịu!"
- "Vậy sao, Via? Sao ta có cảm giác hệ thống đang giấu diếm ta điều gì đó không muốn cho ta biết nhỉ? Có phải liên quan đến việc ta đến đây cứu bạn ta không, hệ thống còn điều gì ẩn khuất sau ta sao?"
- "Kí chủ, cô nghĩ nhiều rồi, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện theo nguyên tác thì cô có thể đưa bạn cô và cô về hiện đại."
- "Được, tốt nhất là hệ thống ngươi đừng hòng lừa gạt ta, không thì bà đây đình công không làm nữa!"
Lý Nhuyễn hỏi nãy giờ nhưng Khương Thất không nghe thấy, Khương Thất nãy giờ chỉ trầm mặt ngồi đó không đáp trả. Lý Nhuyễn lo lắng cho Khương Thất không biết Khương Thất có khó chịu chỗ nào không, chứ vẻ mặt nãy giờ của Khương Thất có vẻ không được thoải mái, Lý Nhuyễn nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Khương Thất để trấn an cô.
- "Thất Thất! Cậu có ổn không?"
Theo tiếng gọi của Lý Nhuyễn, Khương Thất giật nảy mình mãi vài giây sau mới hoàn hồn lại, cô đáp lời:
- "Tớ không sao, cậu đừng lo."
- "Ò, mà Thất Thất này, lúc nãy cậu định nói gì với tớ vậy?"
- "Không... không có gì, tớ nói là không biết sao tớ lại xuyên đến đây, ngủ dậy đã ở thế giới này rồi."
Khương Thất không dám đánh cược một lần nữa, hiện tại hệ thống đang giám sát cô rất chặt chẽ, lúc này cô không thể manh động như vừa nãy được. Mặc dù cô vẫn nghi ngờ hệ thống nhưng nó hiện tại là thứ khống chế cô rồi, chỉ có tuân theo nó cô mới có thể cứu được Nguyệt San. Vì thế cô chỉ đành rút lại lời nói vừa định thốt ra vừa nãy rồi trả lời qua loa lấy lệ.
- "Thế... cậu có hệ thống không, Thất Thất?"
[Không được tiết lộ hệ thống]
[Bạn có thời gian suy nghĩ nên tiết lộ hay không?]
[3 giây đếm ngược]
[1... 2... 3]
- "Được, ta không tiết lộ là được chứ gì."
- "Kí chủ, ngày mai cô sẽ có nhiệm vụ đầu tiên, hôm nay hãy tận hưởng thật tốt đi."
- "Cái hệ thống rách nát, chết tiệt, đừng để ta nắm được thóp của các ngươi, không ta băm ngươi ra thành trăm mảnh." Sâu tận trong thâm tâm Khương Thất đã cực kì hận cái hệ thống ép buộc người khác này.
- "Thất Thất, cậu sao nữa thế, nãy giờ cứ xao nhãng lời nói của tớ mãi vậy."
- "À không gì đâu, cậu hỏi tớ gì ấy nhỉ?"
- "Tớ hỏi là cậu có hệ thống đi theo lúc xuyên đến đây không?"
- "Không, không, làm gì có. Mình còn chẳng biết hệ thống là quái gì."
- "Vậy sao..."
Nhìn những biểu hiện từ lúc bước vào tới giờ cũng khiến cho Lý Nhuyễn có phần đa nghi, Khương Thất luôn bơ những câu hỏi của cô như đang nghĩ về một cái gì đó rất quan trọng, là bạn thân hơn 10 năm sao cô không phát giác ra được điều kì lạ này chứ, chỉ là Lý Nhuyễn không muốn hỏi thêm nếu Khương Thất không muốn nói cho cô biết.
- "Cậu ấy có chuyện giấu mình sao... Thật lạ quá, trước giờ bí mật lớn nhỏ đều kể cho nhau mà rõ là lúc này cậu ấy đang gặp khó khăn gì đó nhưng không chịu nói với mình." Cô đang đau đầu suy tư vì Khương Thất.
- "Tuyết điện hạ?"
- "Đúng ạ, Tuyết điện hạ là Ly Tư Tuyết cũng chính là bạn thân của công chúa, không lẽ đến cả chuyện này mà người cũng quên sao?"
Lý Nhuyễn quay sang Khương Thất, đối thoại bằng mắt với cô ấy:
- (Cậu là Ly Tư Tuyết à? Sao cậu không nói tớ biết?)
- (Tớ cũng mới biết tên của tớ luôn đó, không thể trách tớ được.)
Cả hai người họ cứ đứng như vậy mà đối thoại bằng mắt, quên luôn cả Liễu Y đang đứng đằng sau. Liễu Y thấy vậy lo lắng tiến lên hỏi thăm hai người xem có bị thương ở đâu hay không:
- "Công chúa, Tuyết điện hạ, hai người có bị đám người kia đả thương không, có cần em..."
- "Không sao, đám kia ấy à, chúng chỉ là hạt thóc bé nhỏ, sao bằng công chúa của em được." Lý Nhuyễn nghênh mặt nói.
- "Đúng đúng, chỉ có người là đệ nhất!"
//Ọt... ọt... //
Âm thanh phát ra từ bụng Khương Thất, làm cô ngại đến đỏ hết cả mặt y như quả cà chua, Lý Nhuyễn thấy vậy chộp lấy thời cơ trêu ghẹo Khương Thất một tí, do quen miệng nên xém thì quên luôn Khương Thất hiện tại là Ly Tư Tuyết.
- "Thất... khụ... Tư Tuyết, ngươi bị phụ vương bỏ đói à?" Lý Nhuyễn nhướng mày, giọng lại có chút trêu chọc.
- "Này, cậu, đã là lúc nào rồi, còn trêu tớ." Khương Thất đánh vào người Lý Nhuyễn một phát như gãi ngứa.
- "Rồi rồi, không trêu cậu nữa, haha."
- "Liễu Y, vị Tuyết điện hạ đã đói rồi, chúng ta đến tửu lâu đằng kia nghỉ ngơi thôi."
- "Vâng!"
Sau khi cả ba vào tửu lâu thì Lý Nhuyễn liền đặt một phòng cao cấp nhất ở nơi này, bởi vì chuyện tiếp theo cô muốn hỏi Khương Thất không thể nào cho người thứ ba biết được, vì vậy phải thật kín đáo đề phòng bất trắc.
- "Ta muốn một phòng thật kín, ta không thích bị làm phiền bởi tiếng ồn."
Lý Nhuyễn nói xong liền quăng túi tiền về phía ông chủ, ai mà chẳng ham tiền, thấy tiền là mắt sáng rực cả lên, ông chủ kia cũng vậy, giọng nói nhẹ nhàng lại còn tỏ ra hết sức nhiệt tình.
- "Được được tiểu thư, mời người đi theo ta."
- "Tiểu thư gì chứ, đây rõ ràng là công... ưm..."
- "Suỵt, đừng để lộ thân phận." Lý Nhuyễn nhanh tay che miệng Liễu Y lại, tránh những người xung quanh biết được thân phận của cô.
- "A, vâng!"
....
Ba người dừng trước cửa phòng, Lý Nhuyễn nhờ Liễu Y đem một ít bánh lên trước để ăn lót dạ trước khi có bữa chính:
- "Liễu Y, em xuống chỗ nhà bếp lấy cho ta ít bánh hoa quế."
Ngoài mặt thì nói là nhờ đi lấy bánh nhưng thực chất cô muốn tách riêng Liễu Y ra để nói chuyện quan trọng hơn với Khương Thất, chuyện giữa cô và Khương Thất không thể cho người nào biết được.
Lý Nhuyễn và Khương Thất bước vào phòng. Sau đó Lý Nhuyễn hai tay nắm chốt cửa đầu thì ngó nghiêng ngó dọc kiểm tra xem có ai xung quanh không, sau khi xác định không có ai khác cô mới cẩn thận đóng cửa.
Giờ thì có thể nói chuyện một cách bình thản rồi, Lý Nhuyễn vào thẳng vấn đề chính không chút vòng vo:
- "Cậu cũng xuyên không ư?"
- "Ừm."
- "Sao cậu đến được đây thế, lẽ nào cậu ở hiện đại cũng bị tai nạn giống mình?"
- "Không! Mình đến đây là để..."
Bỗng một giọng vang lên trong đầu khiến mặt Khương Thất tối sầm lại, hai chân mày cũng khó chịu mà bất giác nhíu dính lại với nhau, tay cô nắm chặt tỏ vẻ phẫn nộ, một vật thể màu xanh hình chữ nhật xuất hiện trước mắt cô nhắc nhở:
[Hệ thống phát hiện bạn có ý định lệch khỏi quỹ đạo ngoài sự cho phép của hệ thống]
[Vui lòng hãy dừng lại trước khi chịu sự trừng phạt của hệ thống]
- "Kí chủ, đừng bảo ta không nhắc nhở cô trước, cô đến nơi này là để cứu bạn cô, cô vạn nhất tuyệt đối không nên xen vào cốt truyện ban đầu, nghịch đảo thêm nữa. Nếu không hậu quả khó lường, cô tự gánh chịu!"
- "Vậy sao, Via? Sao ta có cảm giác hệ thống đang giấu diếm ta điều gì đó không muốn cho ta biết nhỉ? Có phải liên quan đến việc ta đến đây cứu bạn ta không, hệ thống còn điều gì ẩn khuất sau ta sao?"
- "Kí chủ, cô nghĩ nhiều rồi, cô chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cốt truyện theo nguyên tác thì cô có thể đưa bạn cô và cô về hiện đại."
- "Được, tốt nhất là hệ thống ngươi đừng hòng lừa gạt ta, không thì bà đây đình công không làm nữa!"
Lý Nhuyễn hỏi nãy giờ nhưng Khương Thất không nghe thấy, Khương Thất nãy giờ chỉ trầm mặt ngồi đó không đáp trả. Lý Nhuyễn lo lắng cho Khương Thất không biết Khương Thất có khó chịu chỗ nào không, chứ vẻ mặt nãy giờ của Khương Thất có vẻ không được thoải mái, Lý Nhuyễn nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Khương Thất để trấn an cô.
- "Thất Thất! Cậu có ổn không?"
Theo tiếng gọi của Lý Nhuyễn, Khương Thất giật nảy mình mãi vài giây sau mới hoàn hồn lại, cô đáp lời:
- "Tớ không sao, cậu đừng lo."
- "Ò, mà Thất Thất này, lúc nãy cậu định nói gì với tớ vậy?"
- "Không... không có gì, tớ nói là không biết sao tớ lại xuyên đến đây, ngủ dậy đã ở thế giới này rồi."
Khương Thất không dám đánh cược một lần nữa, hiện tại hệ thống đang giám sát cô rất chặt chẽ, lúc này cô không thể manh động như vừa nãy được. Mặc dù cô vẫn nghi ngờ hệ thống nhưng nó hiện tại là thứ khống chế cô rồi, chỉ có tuân theo nó cô mới có thể cứu được Nguyệt San. Vì thế cô chỉ đành rút lại lời nói vừa định thốt ra vừa nãy rồi trả lời qua loa lấy lệ.
- "Thế... cậu có hệ thống không, Thất Thất?"
[Không được tiết lộ hệ thống]
[Bạn có thời gian suy nghĩ nên tiết lộ hay không?]
[3 giây đếm ngược]
[1... 2... 3]
- "Được, ta không tiết lộ là được chứ gì."
- "Kí chủ, ngày mai cô sẽ có nhiệm vụ đầu tiên, hôm nay hãy tận hưởng thật tốt đi."
- "Cái hệ thống rách nát, chết tiệt, đừng để ta nắm được thóp của các ngươi, không ta băm ngươi ra thành trăm mảnh." Sâu tận trong thâm tâm Khương Thất đã cực kì hận cái hệ thống ép buộc người khác này.
- "Thất Thất, cậu sao nữa thế, nãy giờ cứ xao nhãng lời nói của tớ mãi vậy."
- "À không gì đâu, cậu hỏi tớ gì ấy nhỉ?"
- "Tớ hỏi là cậu có hệ thống đi theo lúc xuyên đến đây không?"
- "Không, không, làm gì có. Mình còn chẳng biết hệ thống là quái gì."
- "Vậy sao..."
Nhìn những biểu hiện từ lúc bước vào tới giờ cũng khiến cho Lý Nhuyễn có phần đa nghi, Khương Thất luôn bơ những câu hỏi của cô như đang nghĩ về một cái gì đó rất quan trọng, là bạn thân hơn 10 năm sao cô không phát giác ra được điều kì lạ này chứ, chỉ là Lý Nhuyễn không muốn hỏi thêm nếu Khương Thất không muốn nói cho cô biết.
- "Cậu ấy có chuyện giấu mình sao... Thật lạ quá, trước giờ bí mật lớn nhỏ đều kể cho nhau mà rõ là lúc này cậu ấy đang gặp khó khăn gì đó nhưng không chịu nói với mình." Cô đang đau đầu suy tư vì Khương Thất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất