Nguyệt Mê Tân Độ (Trăng Mờ Bến Cũ)
Chương 6: Quyển 1Chương 6
Vài lần Diệp Cố Sinh tỉnh lại đều chỉ phát hiện một nam nhân có khối bớt to dài trên mặt ở bên cạnh, chỉ cần lão vừa tỉnh liền rót cho lão uống một loại nước muối tràn đầy vị quýt. Ban đầu, lão còn chưa có tinh thần hỏi gì, dần dần, trong người có một chút khí lực, liền tức giận hỏi: “Ngươi là ai?”
Lục Triển Đình đem múi quýt bỏ vào miệng, mắt lại không rời khỏi trang sách, thản nhiên nói: “Đại phu tam tiểu thư nhà ông mời đến!”
Diệp Cố Sinh trầm mặt nói: “Ngươi tên gì, y quán ở đâu, trước đây xem qua bệnh cho ai?”
“Ta gọi là Chu Nhân, chu của tri chu, ta chưa vào cái quái gì gọi là y quán, trước kia chưa xem qua bệnh cho người nào.” Lục Triển Đình nghĩ một chút, bỗng nhiên cao hứng nói: “Có điều ta đã trị qua cho một con chó nhỏ bị hen của Trương đại nhân, vị đó là quan tam phẩm Đạo đài[1].” Y vừa nói vừa đem vỏ quýt mới bóc xong ném vào trong ấm nước, Diệp Cố Sinh bỗng nhiên ý thức được mình thường ngày uống chính là thứ nước được ngâm như thế chế ra, vừa kinh động vừa tức giận, tay lão run rẩy chỉ vào Lục Triển Đình nói: “Ngươi đi gọi Tuệ Lan đến cho ta.”
Lục Triển Đình cầm ấm nước kia để lên bếp lò, lại tiện tay bỏ vào mấy miếng cam thảo, song lại đi đến nằm xuống y tử, nói: “Không cần kêu, tam tiểu thư đã giao toàn quyền đem ông phó thác cho ta.” Y quay đầu đắc ý cười, nói: “Nơi này trừ ta ra, ai cũng sẽ không tiến vào!”
“Nữ tử bất hiếu này!” Diệp Cố Sinh tức giận đến đầu váng mắt hoa.
Lục Triển Đình kinh ngạc nói: “Đông Hán có một vị Lục Tích[2] sáu tuổi, đi Cửu Giang gặp Viên Thuật, bất quá giấu hai trái quýt Cửu Giang về cho mẫu thân, thế nhân liền xưng hắn là chí hiếu, còn làm thơ rằng: Hiếu đễ giai thiên tính, nhân gian lục tuế nhi. Tự trung hoài lục quất, di mẫu sự kham kỳ[3]. Tuy rằng tiểu thư nhà ông mười sáu cũng không hơn, bất quá nàng chuẩn bị mấy sọt quýt ngọt Cửu Giang thật lớn, sao ông lại có thể nói nàng bất hiếu chứ?”
Diệp Cố Sinh nghe y gảy đông xả tây, tức giận đến miệng khô lưỡi khô, hô to: nước, Lục Triển Đình cười híp mắt mang ấm trà đi vào, Diệp Cố Sinh nếm thử, lại là quýt, muối ăn, nước cam thảo, lão một ngụm phun ra, nói: “Ngươi đem nước thật sạch đến cho ta!”
Lục Triển Đình cũng không cùng lão tranh luận, chỉ đem ấm trà cùng chén trà hướng đầu giường lão để xuống, cười nói: “Ở đây chỉ có một loại nước này, ông không uống thì chịu đựng đi!”
Diệp Cố Sinh cương quyết bất tuân, trong đời nào có chịu qua loại chèn ép này, toàn thân lão khư khư vô lực, lại không thể đứng lên đánh Lục Triển Đình, về phần mắng, Lục Triển Đình thì miệng mồm cực kỳ lanh lợi, lão càng ra sức mắng chửi Lục Triển Đình hơn.
Nhịn một ngày không uống thứ nước kia, chính là đồ ăn bưng lên lại căn bản không có nước canh, chỉ có mấy thứ rau dưa cải cùng một chén cơm tẻ mà thôi. Trái lại Lục Triển Đình để lão ăn trước, còn mình sẽ bới một chén cơm ăn với đồ ăn thừa lại.
Diệp Cố Sinh nhẫn nại đến ban đêm, rốt cụộc chịu không nổi đành uống hai chén nước quýt, lão nghe thấy tiếng Lục Triển Đình cười khẽ ở ngoài cửa, nằm ở trên giường mà vừa tức vừa thẹn.
Ngày hôm sau, đồ ăn như cũ được bưng lên, Diệp Cố Sinh kiên quyết chống lại đem đồ ăn ăn sạch bách. Lục Triển Đình thấy cũng chỉ ảm đạm cười, lại bới một chén cơm trắng ăn với nước canh thừa lại.
Diệp Cố Sinh không đắc ý được bao lâu, ngay sau đó liền cảm thấy bí hơi trướng bụng, đầu lại dâng lên cảm giác chóng mặt hoa mắt, chỉ nghe Lục Triển Đình ngoài cửa thản nhiên nói: “Không dễ chịu thì uống hai miếng nước đi!”
Diệp Cố Sinh không thèm để ý đến y, cách một trận tử vẫn là cảm thấy khát nước, cuối cùng nhịn không được lại uống hết hai chén trà.
Tới buổi chiều, chỉ cảm thấy bụng đau như cắt, vội vàng hô Lục Triển Đình dìu lão đứng lên đến nhà xí, chốc lát sau liền giải ra mấy khối gì đó to lớn cứng rắn như thạch, trong khi lại không ngừng bài khí, Diệp Cố Sinh thấy Lục Triển Đình ở một bên bịt mũi tựa tiếu phi tiếu mà nhìn lão, không khỏi buồn bực cực kỳ. Nhưng khi quay về nằm trên giường, thì cảm thấy ngực bức bối mười mấy năm qua lập tức dễ chịu hẳn lên, không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Tuy rằng trong lòng lão cảm thấy Lục Triển Đình e rằng quả thật có chút môn đạo, nhưng lão có thói quen tự phụ, cũng quen được người khác xu nịnh, gặp một Lục Triển Đình đối với lão xa cách khó gần, nghĩ tới đó háo thắng trong lòng lại nổi lên.
Thân thể tốt lên rồi, liền bắt đầu cùng Lục Triển Đình đàm cổ đàm kim, mục đích của lão là muốn làm cho Lục Triển Đình cảm thấy kính nể ngưỡng mộ mình, nhưng kết quả Lục Triển Đình lại khiến lão âm thầm kinh hãi.
Lục Triển Đình cực kỳ nghe nhiều nhớ dai, một đoạn văn nhiều năm trước xem qua có thể ngâm nga không sai một chữ, đối với bất luận sự vật gì đều có thể luồn ngang xẻ dọc, tự mình khai phá lối đi, một phong cách không câu nệ, bản thân có quan điểm nhận định độc đáo.
Diệp Cố Sinh càng nói càng kinh ngạc, nghĩ thầm, rằng, với học vấn của người này, chỉ sợ không dưới bất luận là vị đương kim tài tử nào, trong khi bản thân lão đã từng nghe qua tên của y đâu.
Lão đối với Lục Triển Đình kính nể là thế nhưng Lục Triển Đình lại thường dùng giọng điệu đầy vẻ châm chọc mỉa mai nhận xét lão nên làm cho ý nghĩ đó dập tắt tan thành mây khói, buổi nói chuyện xuống dưới mỗi khi tức giận đến gần chết. Nhưng ngày hôm sau, lão lại nhịn không được thay một đề tài mới cùng Lục Triển Đình tranh luận, cứ như vậy mà qua được một tháng.
Một ngày nọ, khi lão đang nói đến phương thuốc của mình, giễu cợt Lục Triển Đình dùng thuốc tục tĩu, không biết làm thế nào chương hiển quân thần cùng phụ chi đạo. Tỷ như 《 Bạc trạch biên 》, vỏ quýt tuy là một loại đặc hiệu có thể điều hòa khí, tiêu đờm, tiêu chất bị ứ đọng, nhưng nếu trong toa thuốc được kèm với bán hạ, nam tinh, chỉ thực, phục linh, v…v… thì khi chúng kết hợp với nhau sẽ càng có thể tăng thêm sức mạnh.
Lục Triển Đình buông thư, suy nghĩ một chút, khóe miệng khẽ cong cười nói: “Nói đúng, phương thuốc này quả nhiên đơn giản nhiều lắm”
Diệp Cố Sinh lần đầu tiên nhận được tán thành của Lục Triển Đình, không khỏi mừng rỡ, ai ngờ Lục Triển Đình tiếp theo nói: “Ông nghĩ xem, bình thường ta chỉ xem bệnh cho chó mèo, nếu là cẩu cẩu miêu miêu sẽ không tốn nhiều tiền cho đại phu xem bệnh, hiển nhiên sẽ không uống nhiều thuốc,chó mèo càng sẽ không khoa tay múa chân với đại phu, cho nên ông thấy có phải chó hoặc mèo mắc bệnh phú quý gì đó không?”
Diệp Cố Sinh bị chèn ép này không phải là nhỏ, nhảy từ trên giường xuống, cùng lúc đó, một vài người tiến vào trong viên.
Đi đầu là một hán tử trung niên mày rậm mắt to vận trường bào tương tử sắc tiễn tụ bó buộc thắt lưng, ngoại quái trang trí hoa tiết vẩy hải long cánh tiểu ưng sinh động, vẻ mặt tức giận đi tới cùng Diệp Tuệ Lan khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại có phần ủy khuất, thân vận hạnh hoàng sam, áo choàng thêu hoa, váy xanh nhạt theo sau.
Theo sau nữa, là bạch diện thư sinh một thân nhuyễn trù trường y thanh đạm sắc, áo khoác bối tâm bằng tơ lụa xanh đen.
“Tuệ Minh, Tuệ Lan, các ngươi đến đúng lúc, bắt tên súc sinh này lại cho ta, hắn cư nhiên dám mở miệng nhục mạ lão phu!”
Vừa rồi vẻ mặt Diệp Tuệ Minh còn tức giận, thấy Diệp Cố Sinh tinh thần quắc thước đứng ở đại môn khẩu cao giọng quát mắng, không khỏi đều sửng sờ ngay tại chỗ. Diệp Tuệ Lan cao hứng nói: “Cha, người có thể rời giường rồi!” Nàng nói xong liền đi qua lôi kéo ống tay áo Diệp Cố Sinh.
Diệp Cố Sinh vừa định lộ vẻ trìu mến đối với nữ nhân, nhưng dường như thình lình nhớ tới Luc Triển Đình trước mắt là do bảo bối nữ nhân này đưa đến, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái. Diệp Tuệ Lan thì lại hướng bạch diện thư sinh kia thè lưỡi.
Diệp Tuệ Minh đi đến trước mặt Lục Triển Đình, thấy y vội vàng kinh sợ đứng lên, không khỏi hòa nhã nói: “Vừa rồi ta nghe tiểu muội thỉnh ngươi về, còn nói là hạng người khi thế đạo danh, suýt nữa trách lầm nhân huynh.”
Lục Triển Đình kiệt lực khom lưng, một dáng vẻ trông rất khiêm tốn, tận lực đem thể diện xuống thấp. Y biết người đi sau vị này chính là một trong đương kim tứ địa tài từ Phó Thanh Sơn, tuy rằng tứ đại tài tử kỳ thật không gặp qua mặt gì nhau. Nhưng y và Phó Thanh Sơn cùng là xuất thân sĩ tộc, nhiều năm trước từng gặp qua một lần ngắn ngủi. Hiện giờ trên mặt y có một khối đại bớt, dung mạo nhìn qua đại biến, nhưng lòng vẫn là có chút kiêng dè.
Ai ngờ Phó Thanh Sơn căn bản ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn y một cái, chỉ lo ân cần thăm hỏi Diệp Cố Sinh. Lục Triển Đình trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, y xoay người ra Trúc Tâm viên, mới vừa đi một vài bước, đột nhiên nghe được phía sau có người đuổi theo. Diệp Tuệ Lan đuổi theo y, giương mi nói: “Sửu bát quái, ngươi muốn đi đâu?”
Lục Triển Đình chìa một ngón tay gãi gãi lông mi, cười nói: “Đi trướng phòng Diệp gia nhà nàng lấy một trăm lượng bạc, sau đó chạy lấy người a!”
Diệp Tuệ Lan tâm tình tốt lắm, cho nên cũng tỏ ra đặc biệt vui vẻ hòa nhã, nói: “Ta thấy ngươi cũng không có nơi nào khác để đi, không bằng ở lại Diệp gia đi, chờ một chút ta sai quản gia an bài một chỗ ở cho ngươi.”
Lục Triển Đình nở nụ cười, y nói: “Không cần, đem thù lao trả cho ta là tốt rồi.”
Mặt Diệp Tuệ Lan lộ vẻ kinh ngạc, nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn là nói: “Sửu bát quái, ngươi phải biết rằng ở Dương Châu, Diệp gia tự xưng thứ hai, sẽ không người nào dám xưng thứ nhất. Người khác muốn làm việc ở Diệp Gia cũng cầu không được đâu.”
Lục Triển Đình sầu mi khổ kiểm nói: “Vậy ta càng không thể ở lại nơi này, ta đã quen lười nhác, thực chịu không được quy củ của hào môn đại trạch.”
Diệp Tuệ Lan trừng mắt nhìn y một lúc lâu, lúc này Phó Thanh Sơn ở phía sau gọi nàng, vì thế nàng liền bất đắc dĩ đối người hầu bên người nói: “Đi nói trướng phòng chi một trăm năm mươi lượng bạc cho hắn.”
Lục Triển Đình làm một cái vái chào thật dài, cười nói: “Đa tạ Diệp tiểu thư.” Y xoay người liền theo gia nô mà đi, ngay cả đầu cũng không quay lại một cái.
Trương quản gia đem một bao bạc ném lên trên bàn, tựa hồ có một chút không quen nhìn tên khất cái không biết điều này. Lục Triển Đình lấy bạc lên, cười ha hả ra cửa, khi đại môn Diệp gia phiến sơn đỏ sau lưng đóng lại, y thở phào nhẹ nhõm, híp mắt đón ánh dương quang, uể oải duỗi thắt lưng một cái.
Sau đó, y vừa mua hai bộ y phục trên đường phố Dương Châu vừa tìm một nơi thay bộ trang phục của Diệp gia trên người. Khi y thắt lại đai lưng từ trong ngõ nhỏ đi ra, thì thấy một đội hắc giáp kỵ binh đi ngang qua trên đường. Lục Triển Đình không khỏi biến sắc, hắc giáp kỵ binh cho tới bây giờ đều là đội ngũ hộ vệ cho hoàng thất, chỉ khi phụ cận có người hoàng thất xuất hiện, mới có thân ảnh hắc giáp kỵ binh.
Y nhịn không được một trận hoảng loạn, đứng ở hạng khẩu không biết nên tiến hay lui, thì đột nhiên một người phía sau vỗ vào vai y, nhịn không được bật thốt lên a một tiếng. Y quay đầu thấy Diệp Tuệ Lan đang nhíu mày nhìn mình, nói: “Ngươi sao thế, ta gọi ngươi nửa ngày, ngươi cũng không lên tiếng.” Nàng nhìn Lục Triển Đình kỹ một chút, lại hỏi: “Ngươi không thoải mái sao? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Lục Triển Đình mới ý thức được mình có điểm thất thố, vội vàng cười nói: “Còn không phải bị nàng dọa, nàng tìm ta làm gì?”
Diệp Tuệ Lan cười, vừa định mở miệng nói chuyện, thì nghe có người ôn hòa nói: “Tiểu Lan, muội ở trên phố nghênh đón chúng ta sao?”
Lục Triển Đình cùng Diệp Tuệ Lan đồng thời ngẩng đầu lên, thấy một nam nhân tư thế oai hung hiên ngang ngồi trên con ngựa tảo sắc, quần áo kỵ trang ngân bạch sắc, làn da trắng nõn, ngũ quan anh tuấn, cả thảy nhìn qua có vẻ nho nhã nhưng lại không mất vẻ anh khí, đích thị Phúc Lộc Vương hoàng đế tân phong, Diệc Nhân.
Lục Triển Đình đây cả kinh không phải là nhỏ, y gần như dùng đủ sức lực toàn thân nhịn xuống mới không xoay người bỏ chạy.
Y nghe Diệp Tuệ Lan thân thiết kêu một tiếng tỷ phu, rồi nhìn đến phía sau Diệc Nhân là đội ngũ mã xa. Diệc Nhân dường như căn bản không nhìn đến Lục Triển Đình, hắn nghiêng người lưu loát nhảy xuống ngựa, cười nói: “Tỷ muội vừa rồi còn nhắc đến muội đấy.”
Diệp Tuệ Lan nói: “Tỷ phu, mọi người trở về sao không thông báo sớm một chút, vừa rồi mới nhận được thông báo của hắc giáp kỵ binh, làm cho hiện tại quý phủ chúng ta một mảnh đại loạn.”
Diệc Nhân có một chút kinh ngạc, áy náy nói: “Ta với tỷ muội không muốn nói sớm một chút, chính là không muốn các muội phiền toái. Tỷ muội có thai trong người, tư gia sốt ruột, về đến nhà là được rồi, không cần khách khí như vậy.”
“Như vậy sao được, tỷ phu là Vương gia đương triều mà!” Diệp Tuệ Lan quay người lại thấy Lục Triển Đình đang lặng lẽ xoay người muốn lén đi, vội vàng lớn tiếng gọi y lại, nói: “Sửu bát quái chớ đi! Ta muốn ngươi chăm sóc tỷ tỷ của ta, năm trăm lượng bạc!”
Diệc Nhân giống như là mới chú ý tới Lục Triển Đình, cười hỏi: “Vị này là…?”
Diệp Tuệ Lan vừa định nói, Lục Triển Đình đã giành nói: “Tiểu nhân là hạ nhân Diệp phủ, gọi là Diệp Nhị.”
Diệp Tuệ Lan có một chút kinh ngạc, nhưng nàng dường như cảm thấy Diệp Nhị so với Chu Nhân dễ nghe hơn, thì vừa lòng cười cười, không có phản bác. Nàng xoay người đối Diệc Nhân nói: “Sửu bát quái này tuy xấu nhưng lại rất giỏi chăm sóc người khác, muội đặc biệt chọn đến hầu hạ tỷ tỷ......”
Nàng còn muốn nói gì nữa, thì trong xe ngựa ở phía sau, có một người vén rèm lên, thấp giọng gọi một câu, Diệp Tuệ Lan lập tức cao hứng đi thẳng đến người nọ. Diệc Nhân mỉm cười hướng Lục Triển Đình gật gật đầu, nói: “Làm phiền!” Sau đó xoay người lên ngựa.
Thấy Diệc Nhân căn bản không nhận ra mình, Lục Triển Đình không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Lúc này, cho dù Lục Triển Đình có một trăm không tình nguyện, cũng chỉ bất chấp khó khăn theo bọn họ đi.
Đến khi lại quay về Diệp phủ, từ trên xuống dưới đã là một vùng giăng đèn kết hoa, Lục Triển Đình không khỏi cảm khái Diệp phủ quả thật nhân thủ đông đúc, động tác nhanh nhẹn.
Bên trong Diệp phủ bận bịu rối tinh rối mù, căn bản không người nào lưu ý đến Lục Triển Đình, ngay khi y đi dạo bốn phía trong viện thì mơ hồ nghe được một tiếng quát tháo, liền tò mò theo tiếng mà đi, chỉ thấy một lão phụ áo xám đang hổn hển quát mắng một tiểu nha đầu: “Ngươi thật là sửu nhân nhiều tác quái, đây là hoa cúc đại tiểu thư thích nhất, nhị tiểu thư nói phải cung kính dâng tặng, ngươi chẳng những đập nát còn giẫm lên hoa. Nếu ta là ngươi thì đã sớm nhảy xuống giếng rồi, đỡ phải chờ đến lúc bị đánh chết tươi!”
Tiểu nha đầu kia vừa nghe, sợ tới mức cả người run rẩy khóc lóc không ngừng, Lục Triển Đình thấy bộ dáng nàng khiếp đảm, lại thấy lão phụ nhân kia đi lên thì là vừa véo lại vừa bấu, trong lòng không khỏi tức giận. Nhưng nghĩ đến tình cảnh mình, đành phải âm thầm khắc chế, nghĩ thầm rằng giờ phút này vô luận thế nào cũng không thể rước lấy phiền toái.
Y đang muốn quay đầu tránh đi, thì thấy tiểu nha đầu lại bị lão phụ vừa đánh vừa táng, không cẩn thẩn ngã trên mặt đất. Lục Triển Đình chỉ lướt nhìn qua, liền vội vàng vọt ra ngoài, ôm đồm nắm trụ lấy tay lão phụ nhân còn muốn vung xuống, hướng tiểu nha đầu kia kêu lên một tiếng: “Chu Nhân!”
Tiểu nha đầu mặt đầy nước mắt, nghe Lục Triển Đình lớn tiếng gọi nàng như thế, đầu tiên là ngẩn người, lát sau khiếp vía thốt: “Ta không phải Châu Nhi, ta là Phương Nhân.”
Lục Triển Đình chăm chú nhìn vào, tuy rằng tiểu nha đầu kia cũng là bộ mặt bẹp, nhưng tướng mạo so với Chu Nhân được hơn nhiều lắm. Không khỏi trong lòng một trận mất mát, nhưng không bao giờ để lão phụ nhân đánh tiểu nha đầu này nữa.
“Chỉ là một chậu hoa cúc thôi, Diệp Tuệ Lan hỏi thì nói do ta đánh vỡ.”
“Hừ, ngươi là ai, dám đến nơi này la lối om sòm! Ngươi có biết một chậu cúc quý Tây Vực này bao nhiêu tiền không, đủ mua mười tám nhà ngươi đó.”
Lục Triển Đình dằn lại tính khí, nói: “Tặng đại tiểu thư nhà bà, không nhất định phải là hoa cúc mới được, cũng không cần phải kinh động trách mắng như thế!”
“Ngươi không nên trách Mã ma ma.” Phương Nhân nức nở nói: “Nhất định phải là hoa cúc, Đại tiểu thư nói sau này nếu tặng nàng hoa, chỉ có thể tặng hoa cúc.”
Việc này Lục Triển Đình kinh ngạc không hiểu, hỏi: “Vì sao lại như vậy?”
Phương Nhân sợ hãi nhìn thoáng qua lão phụ, thấy lão ở bên cạnh thở hổn hển, mới nói: “Năm đó tiểu thư đi tuyển tú, Vương gia đề một câu bên cạnh bức tranh của người: Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như cúc[4], chọn tiểu thư làm Vương phi.”
Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như cúc
Lục Triển Đình cười ha ha, nói: “Vậy cũng không có gì, thêm một chậu cúc quý giá nữa, Diệp phủ các ngươi tài hùng thế đại như thế, đổi một chậu khác thì được rồi.”
Phương Nhân lại nức nở đứng lên, nói: “Nhưng Diệp phủ không có hoa cúc, chỉ có hoa lan, trước khi Đại tiểu thư xuất giá, rất không thích hoa cúc, nhị tiểu thư lại càng thích hoa lan cực kỳ, cho nên chỉ một chậu này là vừa rồi nhị tiểu thư phân phó Trương quản gia vội vội vàng vàng ra ngoài mua về, bây giờ lại phải ra ngoài chuẩn bị một chậu hiếm lạ khác, cũng không còn kịp rồi.” Nói xong nàng ngay tại bên kia gào khóc khóc lớn hơn.
Lục Triển Đình nghẹn lời, Mã ma ma cũng vừa khóc nức nở vừa véo Phương Nhân, nói: “Ngươi…cái đồ sao chổi này!” Lục Triển Đình một phen giữ chặt lão, hỏi: “Vậy hoa lan trân quý trong phủ các ngươi nhất định không ít rồi?”
Mã ma ma kinh ngạc không thôi, nói: “Đương nhiên!”
“Vậy lấy một chậu thu lan tốt nhất lại đây.” Lục Triển Đình cười nói, y thấy Mã ma ma vẻ mặt hoài nghi, liền nói tiếp: “Dù sao cũng tốt hơn đợi lát nữa các ngươi tay không tạ thế, ta sẽ dạy nàng nói mấy câu.”
Lúc này có một nam phó vội vàng lại gần, khiển trách nói: “Mã ma ma, bà làm gì vậy, còn không mau cho Phương Nhân đem lễ vật nhị tiểu thư tặng qua đi!”
Mã ma ma một trận hoảng loạn, liên tục xác nhận. Chờ gia nô kia đi, lão cắn răng một cái, xoay người chọn một chậu bạch lan giàn khiết, nói: “Chậu này là Thu lan quý báu nhất, tên gọi Tố tâm.”
Lục Triển Đình ha ha cười, nói: “Chính là nó.”
Phương Nhân thật cẩn thận đem chậu lan kia để tới trước mặt Diệp Tuệ Nghi, nàng một chút cũng không dám nhìn tới sắc mặt Diệp Tuệ Lan. Diệp Tuệ Nghi vận váy gấm ngũ sắc tơ tằm màu thạch thanh, da trắng như tuyết, tóc xanh như mây, sắc mặt nàng có vẻ mệt mỏi nhợt nhạt, nhìn chậu lan trước mặt, liền cười hỏi: “Thu lan này rất đẹp, tên gọi là gì?”
“Khởi bẩm Vương phi, gọi là Tố tâm.” Nàng cắn chặt răng, rốt cuộc đem lời nói của Lục Triển Đình nói ra: “Bởi vì loại lan này lớn lên thoát tục, có ý Trinh phương chích hợp thâm sơn, hồng trần liễu bất tương quan[5], sở dĩ người xưng là lan trung chi cúc là vì thế.”
Mặt Diệp Tuệ Nghi không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, đọc lặp lại mấy lần: Trinh phương chích hợp thâm sơn, hồng trần liễu bất tương quan, thở dài: “Quả nhiên có người ý tứ đạm như cúc đây.” Nàng cúi đầu nhìn Phương Nhân, cười nói: “Ngươi tên gì?”
Phương Nhân nghe ngữ khí nàng có chút ôn hòa, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói: “Nô tỳ gọi là Phương Nhân.”
Diệp Tuệ Nghi quay đầu lại đối Diệp Tuệ Lan cười nói: “Muội muội, vài năm không gặp, học vấn của muội thật sự là tăng thêm a, dùng người cũng có hiểu biết như vậy.”
Bản thân Diệp Tuệ Lan căn bản không hiểu ra sao, thấy Diệp Tuệ Nghi vui vẻ ra mặt, thì cũng tự đắc nói theo: “Tỷ tỷ không ở nhà, ca ca lại nhiều năm chinh chiến bên ngoài, nếu muội không học tập động não, nhà này không biết thành loại gì nữa.”
Một câu nói của nàng làm mọi người trên bàn đều nở nụ cười đùa, sôi nổi nói rõ là khổ thân tiểu tam nhân rồi. Diệp Tuệ Nghi chọn vài loại trái cây trên bàn, đưa cho tì nữ theo hầu phía sau, nói: “Thưởng nàng đi!”
Phương Nhân cầm trái cây đó, tựa như mộng du đi ra đại sảnh, nàng thấy Lục Triển Đình cười tủm tỉm đứng dưới bài lâu, vội vàng chạy tới, lôi kéo y cười nói: “Ngươi thấy không, Đại tiểu thư Vương phi nương nương thưởng ta thứ này ăn đấy, còn khen ta có hiểu biết.” Lục Triển Đình thấy nàng vui vẻ như thế, cũng nở nụ cười theo.
Phương Nhân lôi kéo y, một đường chạy vội vào trong hoa viên, hai người trốn giữa giả sơn động chia nhau ăn trái cây. Phương Nhân ngây thơ hồn nhiên, Lục Triển Đình lại trời sanh tính tình phóng đãng, sau khi hai người nếm qua, thì nằm trong giả sơn động nói chuyện phiếm. Hai người hàn huyên một hồi, nghe được có tiếng người cười đùa, một nữ tử kiều mỵ nói: “Chàng mỗi lần đến đều nói dẫn ta đi, mỗi lần đều là lừa gạt người ta, ta thấy lòng của chàng căn bản là ở trên người nhị tiểu thư Diệp gia, chẳng qua lấy ta giải sầu thôi!”
Phương Nhân vừa nghe thanh âm, cười nói: “Là Vân nhi tỷ tỷ!” Nàng nói xong liền từ giả sơn động nhảy ra ngoài, Lục Triển Đình nghe thanh âm bất thường kia, muốn giữ chặt Phương Nhân lại đã không kịp rồi, hai người từ trong động đi ra, thì nhìn thấy phía sau giả sơn có một nam một nữ đang dây dưa. Nàng kia mặt dài đầy vẻ kiều mỵ, xiêm y nửa cởi, mà cùng nàng ôm ấp một chỗ đích thị là Phó Thanh Sơn một trong tứ đại tài tử.
Hai người vừa thấy trong giả sơn động nhảy ra hai người thì cuống quít tách ra, sửa sang lại quần áo. Lục Triển Đình thấy một bức cảnh tượng này, trong lòng âm thầm kêu khổ, y muốn kéo Phương Nhân đi. Ai ngờ lại bị Phó Thanh Sơn quát dừng lại, nói: “Hai người các ngươi lén lút trong này làm gì?”
Lục Triển Đình thoáng nhíu mày nói: “Vị công tử này, tuy rằng hai ta ở trong này làm chuyện không giống với hai vị, nhưng việc này hôm nay chúng ta sẽ toàn bộ xem như không thấy, hai chúng ta không liên quan gì.”
Vân nhi đã sửa sang lại quần áo, nàng kéo ống tay áo Phó Thanh Sơn nói: “Mau nghĩ cách đi, bị nhị tiểu thư biết, không thể không đánh chết ta.”
Sắc mặt Phó Thanh Sơn lúc đỏ lúc trắng, hắn bỗng nhiên nghe trong gió truyền đến một trận nhân ngữ, đúng là thanh âm vừa giòn giã vừa du dương của Diệp Tuệ Lan. Mặt hắn đột nhiên trầm xuống, quát: “Hai tên hạ nhân các ngươi cư nhiên dám ở nơi này quan hệ bất chính, không coi Diệp phủ ra gì sao?”
Vân nhi cũng vội vàng nói: “Phương Nhân, nha đầu chết tiệt này, còn không biết xấu hổ, có cảm thấy thẹn hay không.”
Lục Triển Đình thấy hắn trả đũa, không khỏi vừa tức giận vừa nóng vội. Phương Nhân chưa gặp qua tình thế này, chỉ biết ở một bên nức nở. Phó Thanh Sơn cùng Vân nhi ngươi một câu ta một câu, thực thành công dẫn đám người dạo bước trong hoa viên đến.
Phó Thanh Sơn vừa thấy Diệp Tuệ Lan, liền giả vờ giả vịt cả giận nói: “Nàng xem cặp hạ nhân này lại cư nhiên ở trong này tằng tịu không biết liêm sỉ!”
Phương Nhân liên tục xua tay nức nở nói: “Không phải, không phải.”
Lục Triển Đình thì ngược lại không giận mà chỉ cười, nói: “Vừa rồi quả thật có một đôi cẩu nam nữ ở trong này tằng tịu với nhau.” Y dùng một ngón tay chỉ Phó Thanh Sơn, nói: “Nàng xem, đai lưng hắn đã thắt lại đâu!”
Phó Thanh Sơn hoảng sợ, phản xạ nhìn xuống đai lưng mình, cúi xuống rồi mới nghĩ tới thì ra là mưu của Lục Triển Đình. Hắn thấy Diệp Tuệ Lan đang nhìn mình, vội vàng nói: “Lan nhi, nàng phải tin tưởng ta, ta cũng xem như là người đọc nhiều thi thư, như thế nào lại làm ra loại việc không biết liêm sỉ này?” Hắn chỉ vào Lục Triển Đình nói: “Loại hạ nhân này mới là làm trái với lễ pháp, là người không biết thế nào là nhục nhã.”
Diệp Cố Sinh ở một bên không lên tiếng đột nhiên xen miệng nói: “Người này thực làm cho người ta chán ghét, có điều sách hắn đọc tuyệt đối sẽ không ít so với Thanh Sơn ngươi.”
Lão mở miệng nói, mặt Phó Thanh Sơn ngột ngạt đỏ bừng.
Diệp Tuệ Nghi ôn hòa nói với Phương Nhân: “Sao ngươi cùng với người này ở trong đó?”
Diệc Nhân cũng cười nói: “Đúng, nên hỏi rõ ràng, nói không chính xác mọi người một hồi hiểu lầm.”
Phương Nhân nuốt một ngụm nước miếng, trộm nhìn thoáng qua Lục Triển Đình, thấp giọng nói: “Nô tì đến cảm tạ Diệp Nhị.”
“Cảm tạ cái gì?”
“Tạ ơn hắn, tạ ơn hắn...... Hoa lan kia......” Nàng thấy Diệp Tuệ Nghi mặt đầy hiếu kỳ nhìn nàng, cắn răng một cái nói: “Nô tì…nô tì làm vỡ chậu cúc của nhị tiểu thư, là Diệp Nhị dạy nô tì đem hoa lan dâng tặng cho Vương phi nương nương, nô tì muốn mời hắn ăn trái cây nương nương thưởng cho, không…không nghĩ lại bị người khác nhìn thấy.”
Diệp Tuệ Nghi nhẹ nhàng Nga một tiếng, nhìn thoáng qua Lục Triển Đình, cười nói: “Ngươi xem ra đọc sách không ít, ngay cả phụ thân ta cũng khen ngươi đây! Thế nhưng cô nam quả nữ muốn tránh bị hiềm nghi tình ngay lý gian, ngươi sao có thể tùy tùy tiện tiện cùng một nữ hài tử ẩn nấp ở nơi ấy như vậy chứ?”
Lục Triển Đình xoay người thi lễ, nói: “Từ xưa tới nay quân tử phóng đãng vô tư, nếu như phẩm hạnh trước sau như một, người trước người sau nhất trí thì sao cần phải thận trọng làm gì?”
Diệp Tuệ Nghi cười, quay đầu dịu dàng nói: “Người này thực ngông cuồng mà, cùng người chàng yêu mến có vài phần giống nhau không?”
Diệc Nhân nở nụ cười, ôn hòa nói: “Nàng lại muốn làm gì?”
Diệp Tuệ Nghi không đáp, mà chỉ quay đầu mỉm cười nói: “Các ngươi đều khăng khăng nói đối phương làm ra việc không có quy cũ, rồi lại cũng không có chứng cứ rõ ràng, nếu ta phán người nào có tội, chỉ sợ các ngươi đều không phục. Như vậy đi, ta thấy hai người các ngươi đều tự phụ có tài năng và học vấn, vậy thì lấy tài học trường đoản của các ngươi để định các ngươi có tội hay không, các ngươi thấy thế nào?”
Lục Triển Đình nhíu mày không đáp, Phó Thanh Sơn vung tóc, cất cao giọng nói: “Mặc cho Vương phi xử lý.”
Diệp Tuệ Nghi lại quay đầu cười hỏi Lục Triển Đình: “Ngươi cảm thấy như vậy được chứ?”
Lục Triển Đình nhìn lướt qua Phương Nhân sợ tới mức hồn phi phách tán, rầu rĩ nói: “Mặc cho Vương phi xử lý.”
Diệp Tuệ Nghi gật đầu nói một tiếng hảo, lại hỏi: “Các ngươi muốn tỷ thí gì đây?”
Phó Thanh Sơn ngạo nghễ nói: “Không bằng Vương phi định đề.”
Lục Triển Đình thì lại đơn giản nói một câu: “Tùy ý!”
Diệp Tuệ Nghi cười nói: “Thanh Sơn là thế giao của chúng ta, lai lịch vị tiên sinh này, ở trên đường Tiểu Lan đã nói qua cho ta, ngươi xem như không phải người Diệp gia chúng ta. Cho nên khi đó nếu có một vị bị thua, ta chỉ phạt tì nữ nhà chúng ta, nhất loạt đánh trên năm mươi bản tử, đuổi ra ngoài, Diệp gia chúng ta thực không chấp nhận được loại hạ nhân làm ô uế đức hạnh, nghe hiểu chưa?” Nàng nói một hồi, làm Phương Nhân cùng Vân nhi đều sợ tới mức mặt không còn chút máu, hai chân như nhũn ra.
Phó Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, Lục Triển Đình thì diện vô biểu tình. Diệp Tuệ Nghi nhẹ nhàng cười nói: “Hôm nay ta sẽ khảo các ngươi viết chữ. Cái này ta để hạ nhân cho các ngươi lấy bút, mỗi người một thô quyên la, thỉnh các ngươi dùng kiểu chữ khác nhau viết ra chữ Thọ, thời gian là một nén hương, đến lúc đó chữ Thọ ai viết nhiều nhất thì tính người đó thắng, thế nào?”
———————-
Chú thích:
[1] Đạo đài: một chức quan thời xưa.
[2], [3]:
懷 橘 遺 親
Hoài Quất Di Thân
Giấu Quýt Cho Mẹ
Vào đời nhà hậu Hán có một em tên là Lục Tích, mới vừa lên sáu tuổi mà đã biết hiếu thảo. Một hôm, em theo cha sang quận Cửu Giang để viếng thăm nhà Viên Thuật. Khi đến nơi, Viên tướng quân lấy trái cây dọn để tiếp đãi, Lục Tích thấy có quýt ngon, nên bèn lấy hai trái bỏ vào trong túi áo. Nhưng khi chào Viên tướng quân để ra về, vô ý làm rơi trái quýt ra ngoài. Bấy giờ, Viên tướng quân mới nói đùa: “Này anh bạn trẻ! Hôm nay con đến chỗ ta làm khách, sao lại dấu quýt của chủ nhà như vậy?” Lục Tích liền quỳ xuống và trả lời: “Mẹ con rất thích ăn quýt, nhân vì thấy có quýt ngon, con muốn lấy vài quả đem về dâng mẹ.” Viên Thuật khen là người con chí hiếu nên biếu tặng cho nhiều quýt mang về.
孝 悌 皆 天 性
人 間 六 歲 兒
袖 中 懷 綠 橘
遺 母 事 堪 奇
Hiếu đễ giai thiên tánh
Nhân gian lục tuế nhi
Tụ trung hoài lục quất
Di mẫu sự kham kỳ
Tánh trời vốn hiếu đễ
Thế gian trẻ lên sáu
Dấu quýt trong vạt áo
Dâng mẹ thật diệu kỳ
[4] Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như cúc:
Bình giải: Quỳnh Như
Lần đầu tiên đọc được câu “Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như cúc” thì đã thích rất sâu sắc rồi. Câu này cho tôi cảm giác về cái gọi là “Cái đẹp lớn lao trong trời đất, ấy vậy mà vẫn lặng bình.” Nó vừa dâng trào mãnh liệt, vừa tĩnh tại sâu xa. Tôi vẫn cứ nghĩ, đó là cảnh giới mà nhân sinh mãi truy cầu.
“Lạc hoa vô ngôn” là một sự bình tĩnh ung dung giữa bao nhiêu chìm nổi thăng trầm. Hoa nở đã im lặng, hoa rơi chẳng nói gì. Đó là cái đại khí “Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi” (Không vì chuyện ngoài mà quá vui sướng, không vì bản thân mình mà quá bi sầu” phải trải qua trăm ngàn tôi luyện trong cuộc sống mới rèn ra được, là tâm tư “Sủng nhục bất kinh, khán đình tiền hoa khai hoa lạc; khứ lưu vô ý, vọng thiên không vân quyển vân thư” (Thành hay bại đều không màng tới, chỉ ngắm nhìn hoa nở hoa tàn trước sân, đến hay đi đều tùy bước, ngước vọng trời cao mây tụ mây tan) được hàm dưỡng mà thành.
Tấm lòng như vậy sẽ không thể cho bạn được huy hoàng ở bề ngoài, nhưng có thể khiến trong nội tâm bạn thành siêu việt, để bản thân mình có thể trở thành không nịnh hót, không khuất phục, không phục tùng mùi quáng, thản nhiên trong sáng. Bình thản đối đãi chuyện được mất, lãnh nhãn nhìn hết phồn hoa. Khi lưu loát thì không điên cuồng, khi trắc trở cũng không quá u trầm. Trong nhân sinh lịch duyệt, hàm dưỡng nên định lực bình tĩnh đạm nhiên. Còn trên sân khấu cuộc đời sóng nổi sống vùi thì có được tư thế hào hiệp nhàn tĩnh đối mặt với hồng trần xô bồ ầm ĩ. Lạc hoa vô ngôn, lưu hương trận trận, là lấy thái độ bình tĩnh ung dung mà đối mặt nhân sinh. Cảnh giới này khó lòng với tới được, nhưng trên đường đi tới ta vẫn cố sức truy cầu.
Nhân đạm như cúc là một sự thật thà nội liễm, tâm tư cự tuyệt sự kiêu ngạo. Nhân đạm như cúc, đây chính là ví với sự giản dị và nội liễm của hoa cúc. Sống trên đời này không thiếu những lúc cảm xúc mãnh liệt, nhưng cảm xúc mãnh liệt của con người đều là chuyện thoáng qua trong chớp mắt, cuộc sống này chung quy cũng nên trở về sự bình thản, như một nhành hoa cúc thật thà bình tĩnh.
Nhân đạm như cúc, cũng không phải là nhạt nhẽo không tính cách, không có đặc điệm, cũng không phải sự cao ngạo thanh lãnh của “Độc ngạo thu sương u cúc khai” (Chỉ mình hoa cúc nở ngạo sương thu u buồn). Nhân đạm nhu cúc là thanh đến tú lệ thoát tục, nhã như sự tĩnh lặng yên ả tự nhiên tách biệt khỏi thời thế chuyển trôi. Trải qua thế sự phân loạn cùng nhân sinh như sóng triều khi chìm khi nổi, tháng năm sống trên đời này đã hằn ghi trên nét mặt con người, cũng khắc sâu vào tâm khảm, cuồn cuộn hồng trần đã mài cõi lòng tinh sơ mềm mại thành tròn trịa. Loại tròn trịa này không hề sáng hóng hoa mỹ, sự tròn trịa này chính là đạm nhiên giản dị. Nó không lớn tiếng, không gây ồn ào, không đẹp đẽ, không có tính cách trẻ con không bệnh cũng kêu rên, không hề có sự huyễn tưởng không thực tế, không có kiểu cách lợi dụng. Đạm nhiên này là thật thà cho đến nơi đến chốn, giàu có chứ không nông cạn, không màng danh lợi, không điều tiếng huyên náo, lý tính và không mù quáng tuân theo.
Nhân sinh biết bao mùa thua, rốt lại cũng khó lòng mọi sự đều thuận ý, cũng không cách nào đạt được đến cảnh có thể tái hiện được cổ phong. Dẫu sao sống trong hồng trần cũng rất khó khăn, nhưng nếu tâm có thể định thì cảnh giới này cũng có thể tu đến, tùy tâm, tùy duyên, tùy ngộ, hành đáo thủy cùng xử, tọa khán vân khởi thì (Đi đến tận cùng dòng nước, ngồi nhìn mây bay lên.”
Lạc hoa vô ngôn lại hữu ngôn, nhân đạm như cúc lòng thuần bạch.
Nhập nhãn xử giai hoa, hoa lạc vô thanh
Nhân diệc đạm bạc tự như, nhược đồng như cúc
(Trăm hoa trôi vào trước mắt, hoa rơi lặng bình
Người cũng thanh đạm thế thôi, như đóa hoa cúc.)
[5] Trinh phương chích hợp thâm sơn, hồng trần liễu bất tương quan
Tố Tâm lan
Lục Triển Đình đem múi quýt bỏ vào miệng, mắt lại không rời khỏi trang sách, thản nhiên nói: “Đại phu tam tiểu thư nhà ông mời đến!”
Diệp Cố Sinh trầm mặt nói: “Ngươi tên gì, y quán ở đâu, trước đây xem qua bệnh cho ai?”
“Ta gọi là Chu Nhân, chu của tri chu, ta chưa vào cái quái gì gọi là y quán, trước kia chưa xem qua bệnh cho người nào.” Lục Triển Đình nghĩ một chút, bỗng nhiên cao hứng nói: “Có điều ta đã trị qua cho một con chó nhỏ bị hen của Trương đại nhân, vị đó là quan tam phẩm Đạo đài[1].” Y vừa nói vừa đem vỏ quýt mới bóc xong ném vào trong ấm nước, Diệp Cố Sinh bỗng nhiên ý thức được mình thường ngày uống chính là thứ nước được ngâm như thế chế ra, vừa kinh động vừa tức giận, tay lão run rẩy chỉ vào Lục Triển Đình nói: “Ngươi đi gọi Tuệ Lan đến cho ta.”
Lục Triển Đình cầm ấm nước kia để lên bếp lò, lại tiện tay bỏ vào mấy miếng cam thảo, song lại đi đến nằm xuống y tử, nói: “Không cần kêu, tam tiểu thư đã giao toàn quyền đem ông phó thác cho ta.” Y quay đầu đắc ý cười, nói: “Nơi này trừ ta ra, ai cũng sẽ không tiến vào!”
“Nữ tử bất hiếu này!” Diệp Cố Sinh tức giận đến đầu váng mắt hoa.
Lục Triển Đình kinh ngạc nói: “Đông Hán có một vị Lục Tích[2] sáu tuổi, đi Cửu Giang gặp Viên Thuật, bất quá giấu hai trái quýt Cửu Giang về cho mẫu thân, thế nhân liền xưng hắn là chí hiếu, còn làm thơ rằng: Hiếu đễ giai thiên tính, nhân gian lục tuế nhi. Tự trung hoài lục quất, di mẫu sự kham kỳ[3]. Tuy rằng tiểu thư nhà ông mười sáu cũng không hơn, bất quá nàng chuẩn bị mấy sọt quýt ngọt Cửu Giang thật lớn, sao ông lại có thể nói nàng bất hiếu chứ?”
Diệp Cố Sinh nghe y gảy đông xả tây, tức giận đến miệng khô lưỡi khô, hô to: nước, Lục Triển Đình cười híp mắt mang ấm trà đi vào, Diệp Cố Sinh nếm thử, lại là quýt, muối ăn, nước cam thảo, lão một ngụm phun ra, nói: “Ngươi đem nước thật sạch đến cho ta!”
Lục Triển Đình cũng không cùng lão tranh luận, chỉ đem ấm trà cùng chén trà hướng đầu giường lão để xuống, cười nói: “Ở đây chỉ có một loại nước này, ông không uống thì chịu đựng đi!”
Diệp Cố Sinh cương quyết bất tuân, trong đời nào có chịu qua loại chèn ép này, toàn thân lão khư khư vô lực, lại không thể đứng lên đánh Lục Triển Đình, về phần mắng, Lục Triển Đình thì miệng mồm cực kỳ lanh lợi, lão càng ra sức mắng chửi Lục Triển Đình hơn.
Nhịn một ngày không uống thứ nước kia, chính là đồ ăn bưng lên lại căn bản không có nước canh, chỉ có mấy thứ rau dưa cải cùng một chén cơm tẻ mà thôi. Trái lại Lục Triển Đình để lão ăn trước, còn mình sẽ bới một chén cơm ăn với đồ ăn thừa lại.
Diệp Cố Sinh nhẫn nại đến ban đêm, rốt cụộc chịu không nổi đành uống hai chén nước quýt, lão nghe thấy tiếng Lục Triển Đình cười khẽ ở ngoài cửa, nằm ở trên giường mà vừa tức vừa thẹn.
Ngày hôm sau, đồ ăn như cũ được bưng lên, Diệp Cố Sinh kiên quyết chống lại đem đồ ăn ăn sạch bách. Lục Triển Đình thấy cũng chỉ ảm đạm cười, lại bới một chén cơm trắng ăn với nước canh thừa lại.
Diệp Cố Sinh không đắc ý được bao lâu, ngay sau đó liền cảm thấy bí hơi trướng bụng, đầu lại dâng lên cảm giác chóng mặt hoa mắt, chỉ nghe Lục Triển Đình ngoài cửa thản nhiên nói: “Không dễ chịu thì uống hai miếng nước đi!”
Diệp Cố Sinh không thèm để ý đến y, cách một trận tử vẫn là cảm thấy khát nước, cuối cùng nhịn không được lại uống hết hai chén trà.
Tới buổi chiều, chỉ cảm thấy bụng đau như cắt, vội vàng hô Lục Triển Đình dìu lão đứng lên đến nhà xí, chốc lát sau liền giải ra mấy khối gì đó to lớn cứng rắn như thạch, trong khi lại không ngừng bài khí, Diệp Cố Sinh thấy Lục Triển Đình ở một bên bịt mũi tựa tiếu phi tiếu mà nhìn lão, không khỏi buồn bực cực kỳ. Nhưng khi quay về nằm trên giường, thì cảm thấy ngực bức bối mười mấy năm qua lập tức dễ chịu hẳn lên, không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Tuy rằng trong lòng lão cảm thấy Lục Triển Đình e rằng quả thật có chút môn đạo, nhưng lão có thói quen tự phụ, cũng quen được người khác xu nịnh, gặp một Lục Triển Đình đối với lão xa cách khó gần, nghĩ tới đó háo thắng trong lòng lại nổi lên.
Thân thể tốt lên rồi, liền bắt đầu cùng Lục Triển Đình đàm cổ đàm kim, mục đích của lão là muốn làm cho Lục Triển Đình cảm thấy kính nể ngưỡng mộ mình, nhưng kết quả Lục Triển Đình lại khiến lão âm thầm kinh hãi.
Lục Triển Đình cực kỳ nghe nhiều nhớ dai, một đoạn văn nhiều năm trước xem qua có thể ngâm nga không sai một chữ, đối với bất luận sự vật gì đều có thể luồn ngang xẻ dọc, tự mình khai phá lối đi, một phong cách không câu nệ, bản thân có quan điểm nhận định độc đáo.
Diệp Cố Sinh càng nói càng kinh ngạc, nghĩ thầm, rằng, với học vấn của người này, chỉ sợ không dưới bất luận là vị đương kim tài tử nào, trong khi bản thân lão đã từng nghe qua tên của y đâu.
Lão đối với Lục Triển Đình kính nể là thế nhưng Lục Triển Đình lại thường dùng giọng điệu đầy vẻ châm chọc mỉa mai nhận xét lão nên làm cho ý nghĩ đó dập tắt tan thành mây khói, buổi nói chuyện xuống dưới mỗi khi tức giận đến gần chết. Nhưng ngày hôm sau, lão lại nhịn không được thay một đề tài mới cùng Lục Triển Đình tranh luận, cứ như vậy mà qua được một tháng.
Một ngày nọ, khi lão đang nói đến phương thuốc của mình, giễu cợt Lục Triển Đình dùng thuốc tục tĩu, không biết làm thế nào chương hiển quân thần cùng phụ chi đạo. Tỷ như 《 Bạc trạch biên 》, vỏ quýt tuy là một loại đặc hiệu có thể điều hòa khí, tiêu đờm, tiêu chất bị ứ đọng, nhưng nếu trong toa thuốc được kèm với bán hạ, nam tinh, chỉ thực, phục linh, v…v… thì khi chúng kết hợp với nhau sẽ càng có thể tăng thêm sức mạnh.
Lục Triển Đình buông thư, suy nghĩ một chút, khóe miệng khẽ cong cười nói: “Nói đúng, phương thuốc này quả nhiên đơn giản nhiều lắm”
Diệp Cố Sinh lần đầu tiên nhận được tán thành của Lục Triển Đình, không khỏi mừng rỡ, ai ngờ Lục Triển Đình tiếp theo nói: “Ông nghĩ xem, bình thường ta chỉ xem bệnh cho chó mèo, nếu là cẩu cẩu miêu miêu sẽ không tốn nhiều tiền cho đại phu xem bệnh, hiển nhiên sẽ không uống nhiều thuốc,chó mèo càng sẽ không khoa tay múa chân với đại phu, cho nên ông thấy có phải chó hoặc mèo mắc bệnh phú quý gì đó không?”
Diệp Cố Sinh bị chèn ép này không phải là nhỏ, nhảy từ trên giường xuống, cùng lúc đó, một vài người tiến vào trong viên.
Đi đầu là một hán tử trung niên mày rậm mắt to vận trường bào tương tử sắc tiễn tụ bó buộc thắt lưng, ngoại quái trang trí hoa tiết vẩy hải long cánh tiểu ưng sinh động, vẻ mặt tức giận đi tới cùng Diệp Tuệ Lan khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại có phần ủy khuất, thân vận hạnh hoàng sam, áo choàng thêu hoa, váy xanh nhạt theo sau.
Theo sau nữa, là bạch diện thư sinh một thân nhuyễn trù trường y thanh đạm sắc, áo khoác bối tâm bằng tơ lụa xanh đen.
“Tuệ Minh, Tuệ Lan, các ngươi đến đúng lúc, bắt tên súc sinh này lại cho ta, hắn cư nhiên dám mở miệng nhục mạ lão phu!”
Vừa rồi vẻ mặt Diệp Tuệ Minh còn tức giận, thấy Diệp Cố Sinh tinh thần quắc thước đứng ở đại môn khẩu cao giọng quát mắng, không khỏi đều sửng sờ ngay tại chỗ. Diệp Tuệ Lan cao hứng nói: “Cha, người có thể rời giường rồi!” Nàng nói xong liền đi qua lôi kéo ống tay áo Diệp Cố Sinh.
Diệp Cố Sinh vừa định lộ vẻ trìu mến đối với nữ nhân, nhưng dường như thình lình nhớ tới Luc Triển Đình trước mắt là do bảo bối nữ nhân này đưa đến, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc nàng một cái. Diệp Tuệ Lan thì lại hướng bạch diện thư sinh kia thè lưỡi.
Diệp Tuệ Minh đi đến trước mặt Lục Triển Đình, thấy y vội vàng kinh sợ đứng lên, không khỏi hòa nhã nói: “Vừa rồi ta nghe tiểu muội thỉnh ngươi về, còn nói là hạng người khi thế đạo danh, suýt nữa trách lầm nhân huynh.”
Lục Triển Đình kiệt lực khom lưng, một dáng vẻ trông rất khiêm tốn, tận lực đem thể diện xuống thấp. Y biết người đi sau vị này chính là một trong đương kim tứ địa tài từ Phó Thanh Sơn, tuy rằng tứ đại tài tử kỳ thật không gặp qua mặt gì nhau. Nhưng y và Phó Thanh Sơn cùng là xuất thân sĩ tộc, nhiều năm trước từng gặp qua một lần ngắn ngủi. Hiện giờ trên mặt y có một khối đại bớt, dung mạo nhìn qua đại biến, nhưng lòng vẫn là có chút kiêng dè.
Ai ngờ Phó Thanh Sơn căn bản ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn y một cái, chỉ lo ân cần thăm hỏi Diệp Cố Sinh. Lục Triển Đình trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, y xoay người ra Trúc Tâm viên, mới vừa đi một vài bước, đột nhiên nghe được phía sau có người đuổi theo. Diệp Tuệ Lan đuổi theo y, giương mi nói: “Sửu bát quái, ngươi muốn đi đâu?”
Lục Triển Đình chìa một ngón tay gãi gãi lông mi, cười nói: “Đi trướng phòng Diệp gia nhà nàng lấy một trăm lượng bạc, sau đó chạy lấy người a!”
Diệp Tuệ Lan tâm tình tốt lắm, cho nên cũng tỏ ra đặc biệt vui vẻ hòa nhã, nói: “Ta thấy ngươi cũng không có nơi nào khác để đi, không bằng ở lại Diệp gia đi, chờ một chút ta sai quản gia an bài một chỗ ở cho ngươi.”
Lục Triển Đình nở nụ cười, y nói: “Không cần, đem thù lao trả cho ta là tốt rồi.”
Mặt Diệp Tuệ Lan lộ vẻ kinh ngạc, nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn là nói: “Sửu bát quái, ngươi phải biết rằng ở Dương Châu, Diệp gia tự xưng thứ hai, sẽ không người nào dám xưng thứ nhất. Người khác muốn làm việc ở Diệp Gia cũng cầu không được đâu.”
Lục Triển Đình sầu mi khổ kiểm nói: “Vậy ta càng không thể ở lại nơi này, ta đã quen lười nhác, thực chịu không được quy củ của hào môn đại trạch.”
Diệp Tuệ Lan trừng mắt nhìn y một lúc lâu, lúc này Phó Thanh Sơn ở phía sau gọi nàng, vì thế nàng liền bất đắc dĩ đối người hầu bên người nói: “Đi nói trướng phòng chi một trăm năm mươi lượng bạc cho hắn.”
Lục Triển Đình làm một cái vái chào thật dài, cười nói: “Đa tạ Diệp tiểu thư.” Y xoay người liền theo gia nô mà đi, ngay cả đầu cũng không quay lại một cái.
Trương quản gia đem một bao bạc ném lên trên bàn, tựa hồ có một chút không quen nhìn tên khất cái không biết điều này. Lục Triển Đình lấy bạc lên, cười ha hả ra cửa, khi đại môn Diệp gia phiến sơn đỏ sau lưng đóng lại, y thở phào nhẹ nhõm, híp mắt đón ánh dương quang, uể oải duỗi thắt lưng một cái.
Sau đó, y vừa mua hai bộ y phục trên đường phố Dương Châu vừa tìm một nơi thay bộ trang phục của Diệp gia trên người. Khi y thắt lại đai lưng từ trong ngõ nhỏ đi ra, thì thấy một đội hắc giáp kỵ binh đi ngang qua trên đường. Lục Triển Đình không khỏi biến sắc, hắc giáp kỵ binh cho tới bây giờ đều là đội ngũ hộ vệ cho hoàng thất, chỉ khi phụ cận có người hoàng thất xuất hiện, mới có thân ảnh hắc giáp kỵ binh.
Y nhịn không được một trận hoảng loạn, đứng ở hạng khẩu không biết nên tiến hay lui, thì đột nhiên một người phía sau vỗ vào vai y, nhịn không được bật thốt lên a một tiếng. Y quay đầu thấy Diệp Tuệ Lan đang nhíu mày nhìn mình, nói: “Ngươi sao thế, ta gọi ngươi nửa ngày, ngươi cũng không lên tiếng.” Nàng nhìn Lục Triển Đình kỹ một chút, lại hỏi: “Ngươi không thoải mái sao? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Lục Triển Đình mới ý thức được mình có điểm thất thố, vội vàng cười nói: “Còn không phải bị nàng dọa, nàng tìm ta làm gì?”
Diệp Tuệ Lan cười, vừa định mở miệng nói chuyện, thì nghe có người ôn hòa nói: “Tiểu Lan, muội ở trên phố nghênh đón chúng ta sao?”
Lục Triển Đình cùng Diệp Tuệ Lan đồng thời ngẩng đầu lên, thấy một nam nhân tư thế oai hung hiên ngang ngồi trên con ngựa tảo sắc, quần áo kỵ trang ngân bạch sắc, làn da trắng nõn, ngũ quan anh tuấn, cả thảy nhìn qua có vẻ nho nhã nhưng lại không mất vẻ anh khí, đích thị Phúc Lộc Vương hoàng đế tân phong, Diệc Nhân.
Lục Triển Đình đây cả kinh không phải là nhỏ, y gần như dùng đủ sức lực toàn thân nhịn xuống mới không xoay người bỏ chạy.
Y nghe Diệp Tuệ Lan thân thiết kêu một tiếng tỷ phu, rồi nhìn đến phía sau Diệc Nhân là đội ngũ mã xa. Diệc Nhân dường như căn bản không nhìn đến Lục Triển Đình, hắn nghiêng người lưu loát nhảy xuống ngựa, cười nói: “Tỷ muội vừa rồi còn nhắc đến muội đấy.”
Diệp Tuệ Lan nói: “Tỷ phu, mọi người trở về sao không thông báo sớm một chút, vừa rồi mới nhận được thông báo của hắc giáp kỵ binh, làm cho hiện tại quý phủ chúng ta một mảnh đại loạn.”
Diệc Nhân có một chút kinh ngạc, áy náy nói: “Ta với tỷ muội không muốn nói sớm một chút, chính là không muốn các muội phiền toái. Tỷ muội có thai trong người, tư gia sốt ruột, về đến nhà là được rồi, không cần khách khí như vậy.”
“Như vậy sao được, tỷ phu là Vương gia đương triều mà!” Diệp Tuệ Lan quay người lại thấy Lục Triển Đình đang lặng lẽ xoay người muốn lén đi, vội vàng lớn tiếng gọi y lại, nói: “Sửu bát quái chớ đi! Ta muốn ngươi chăm sóc tỷ tỷ của ta, năm trăm lượng bạc!”
Diệc Nhân giống như là mới chú ý tới Lục Triển Đình, cười hỏi: “Vị này là…?”
Diệp Tuệ Lan vừa định nói, Lục Triển Đình đã giành nói: “Tiểu nhân là hạ nhân Diệp phủ, gọi là Diệp Nhị.”
Diệp Tuệ Lan có một chút kinh ngạc, nhưng nàng dường như cảm thấy Diệp Nhị so với Chu Nhân dễ nghe hơn, thì vừa lòng cười cười, không có phản bác. Nàng xoay người đối Diệc Nhân nói: “Sửu bát quái này tuy xấu nhưng lại rất giỏi chăm sóc người khác, muội đặc biệt chọn đến hầu hạ tỷ tỷ......”
Nàng còn muốn nói gì nữa, thì trong xe ngựa ở phía sau, có một người vén rèm lên, thấp giọng gọi một câu, Diệp Tuệ Lan lập tức cao hứng đi thẳng đến người nọ. Diệc Nhân mỉm cười hướng Lục Triển Đình gật gật đầu, nói: “Làm phiền!” Sau đó xoay người lên ngựa.
Thấy Diệc Nhân căn bản không nhận ra mình, Lục Triển Đình không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Lúc này, cho dù Lục Triển Đình có một trăm không tình nguyện, cũng chỉ bất chấp khó khăn theo bọn họ đi.
Đến khi lại quay về Diệp phủ, từ trên xuống dưới đã là một vùng giăng đèn kết hoa, Lục Triển Đình không khỏi cảm khái Diệp phủ quả thật nhân thủ đông đúc, động tác nhanh nhẹn.
Bên trong Diệp phủ bận bịu rối tinh rối mù, căn bản không người nào lưu ý đến Lục Triển Đình, ngay khi y đi dạo bốn phía trong viện thì mơ hồ nghe được một tiếng quát tháo, liền tò mò theo tiếng mà đi, chỉ thấy một lão phụ áo xám đang hổn hển quát mắng một tiểu nha đầu: “Ngươi thật là sửu nhân nhiều tác quái, đây là hoa cúc đại tiểu thư thích nhất, nhị tiểu thư nói phải cung kính dâng tặng, ngươi chẳng những đập nát còn giẫm lên hoa. Nếu ta là ngươi thì đã sớm nhảy xuống giếng rồi, đỡ phải chờ đến lúc bị đánh chết tươi!”
Tiểu nha đầu kia vừa nghe, sợ tới mức cả người run rẩy khóc lóc không ngừng, Lục Triển Đình thấy bộ dáng nàng khiếp đảm, lại thấy lão phụ nhân kia đi lên thì là vừa véo lại vừa bấu, trong lòng không khỏi tức giận. Nhưng nghĩ đến tình cảnh mình, đành phải âm thầm khắc chế, nghĩ thầm rằng giờ phút này vô luận thế nào cũng không thể rước lấy phiền toái.
Y đang muốn quay đầu tránh đi, thì thấy tiểu nha đầu lại bị lão phụ vừa đánh vừa táng, không cẩn thẩn ngã trên mặt đất. Lục Triển Đình chỉ lướt nhìn qua, liền vội vàng vọt ra ngoài, ôm đồm nắm trụ lấy tay lão phụ nhân còn muốn vung xuống, hướng tiểu nha đầu kia kêu lên một tiếng: “Chu Nhân!”
Tiểu nha đầu mặt đầy nước mắt, nghe Lục Triển Đình lớn tiếng gọi nàng như thế, đầu tiên là ngẩn người, lát sau khiếp vía thốt: “Ta không phải Châu Nhi, ta là Phương Nhân.”
Lục Triển Đình chăm chú nhìn vào, tuy rằng tiểu nha đầu kia cũng là bộ mặt bẹp, nhưng tướng mạo so với Chu Nhân được hơn nhiều lắm. Không khỏi trong lòng một trận mất mát, nhưng không bao giờ để lão phụ nhân đánh tiểu nha đầu này nữa.
“Chỉ là một chậu hoa cúc thôi, Diệp Tuệ Lan hỏi thì nói do ta đánh vỡ.”
“Hừ, ngươi là ai, dám đến nơi này la lối om sòm! Ngươi có biết một chậu cúc quý Tây Vực này bao nhiêu tiền không, đủ mua mười tám nhà ngươi đó.”
Lục Triển Đình dằn lại tính khí, nói: “Tặng đại tiểu thư nhà bà, không nhất định phải là hoa cúc mới được, cũng không cần phải kinh động trách mắng như thế!”
“Ngươi không nên trách Mã ma ma.” Phương Nhân nức nở nói: “Nhất định phải là hoa cúc, Đại tiểu thư nói sau này nếu tặng nàng hoa, chỉ có thể tặng hoa cúc.”
Việc này Lục Triển Đình kinh ngạc không hiểu, hỏi: “Vì sao lại như vậy?”
Phương Nhân sợ hãi nhìn thoáng qua lão phụ, thấy lão ở bên cạnh thở hổn hển, mới nói: “Năm đó tiểu thư đi tuyển tú, Vương gia đề một câu bên cạnh bức tranh của người: Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như cúc[4], chọn tiểu thư làm Vương phi.”
Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như cúc
Lục Triển Đình cười ha ha, nói: “Vậy cũng không có gì, thêm một chậu cúc quý giá nữa, Diệp phủ các ngươi tài hùng thế đại như thế, đổi một chậu khác thì được rồi.”
Phương Nhân lại nức nở đứng lên, nói: “Nhưng Diệp phủ không có hoa cúc, chỉ có hoa lan, trước khi Đại tiểu thư xuất giá, rất không thích hoa cúc, nhị tiểu thư lại càng thích hoa lan cực kỳ, cho nên chỉ một chậu này là vừa rồi nhị tiểu thư phân phó Trương quản gia vội vội vàng vàng ra ngoài mua về, bây giờ lại phải ra ngoài chuẩn bị một chậu hiếm lạ khác, cũng không còn kịp rồi.” Nói xong nàng ngay tại bên kia gào khóc khóc lớn hơn.
Lục Triển Đình nghẹn lời, Mã ma ma cũng vừa khóc nức nở vừa véo Phương Nhân, nói: “Ngươi…cái đồ sao chổi này!” Lục Triển Đình một phen giữ chặt lão, hỏi: “Vậy hoa lan trân quý trong phủ các ngươi nhất định không ít rồi?”
Mã ma ma kinh ngạc không thôi, nói: “Đương nhiên!”
“Vậy lấy một chậu thu lan tốt nhất lại đây.” Lục Triển Đình cười nói, y thấy Mã ma ma vẻ mặt hoài nghi, liền nói tiếp: “Dù sao cũng tốt hơn đợi lát nữa các ngươi tay không tạ thế, ta sẽ dạy nàng nói mấy câu.”
Lúc này có một nam phó vội vàng lại gần, khiển trách nói: “Mã ma ma, bà làm gì vậy, còn không mau cho Phương Nhân đem lễ vật nhị tiểu thư tặng qua đi!”
Mã ma ma một trận hoảng loạn, liên tục xác nhận. Chờ gia nô kia đi, lão cắn răng một cái, xoay người chọn một chậu bạch lan giàn khiết, nói: “Chậu này là Thu lan quý báu nhất, tên gọi Tố tâm.”
Lục Triển Đình ha ha cười, nói: “Chính là nó.”
Phương Nhân thật cẩn thận đem chậu lan kia để tới trước mặt Diệp Tuệ Nghi, nàng một chút cũng không dám nhìn tới sắc mặt Diệp Tuệ Lan. Diệp Tuệ Nghi vận váy gấm ngũ sắc tơ tằm màu thạch thanh, da trắng như tuyết, tóc xanh như mây, sắc mặt nàng có vẻ mệt mỏi nhợt nhạt, nhìn chậu lan trước mặt, liền cười hỏi: “Thu lan này rất đẹp, tên gọi là gì?”
“Khởi bẩm Vương phi, gọi là Tố tâm.” Nàng cắn chặt răng, rốt cuộc đem lời nói của Lục Triển Đình nói ra: “Bởi vì loại lan này lớn lên thoát tục, có ý Trinh phương chích hợp thâm sơn, hồng trần liễu bất tương quan[5], sở dĩ người xưng là lan trung chi cúc là vì thế.”
Mặt Diệp Tuệ Nghi không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, đọc lặp lại mấy lần: Trinh phương chích hợp thâm sơn, hồng trần liễu bất tương quan, thở dài: “Quả nhiên có người ý tứ đạm như cúc đây.” Nàng cúi đầu nhìn Phương Nhân, cười nói: “Ngươi tên gì?”
Phương Nhân nghe ngữ khí nàng có chút ôn hòa, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng nói: “Nô tỳ gọi là Phương Nhân.”
Diệp Tuệ Nghi quay đầu lại đối Diệp Tuệ Lan cười nói: “Muội muội, vài năm không gặp, học vấn của muội thật sự là tăng thêm a, dùng người cũng có hiểu biết như vậy.”
Bản thân Diệp Tuệ Lan căn bản không hiểu ra sao, thấy Diệp Tuệ Nghi vui vẻ ra mặt, thì cũng tự đắc nói theo: “Tỷ tỷ không ở nhà, ca ca lại nhiều năm chinh chiến bên ngoài, nếu muội không học tập động não, nhà này không biết thành loại gì nữa.”
Một câu nói của nàng làm mọi người trên bàn đều nở nụ cười đùa, sôi nổi nói rõ là khổ thân tiểu tam nhân rồi. Diệp Tuệ Nghi chọn vài loại trái cây trên bàn, đưa cho tì nữ theo hầu phía sau, nói: “Thưởng nàng đi!”
Phương Nhân cầm trái cây đó, tựa như mộng du đi ra đại sảnh, nàng thấy Lục Triển Đình cười tủm tỉm đứng dưới bài lâu, vội vàng chạy tới, lôi kéo y cười nói: “Ngươi thấy không, Đại tiểu thư Vương phi nương nương thưởng ta thứ này ăn đấy, còn khen ta có hiểu biết.” Lục Triển Đình thấy nàng vui vẻ như thế, cũng nở nụ cười theo.
Phương Nhân lôi kéo y, một đường chạy vội vào trong hoa viên, hai người trốn giữa giả sơn động chia nhau ăn trái cây. Phương Nhân ngây thơ hồn nhiên, Lục Triển Đình lại trời sanh tính tình phóng đãng, sau khi hai người nếm qua, thì nằm trong giả sơn động nói chuyện phiếm. Hai người hàn huyên một hồi, nghe được có tiếng người cười đùa, một nữ tử kiều mỵ nói: “Chàng mỗi lần đến đều nói dẫn ta đi, mỗi lần đều là lừa gạt người ta, ta thấy lòng của chàng căn bản là ở trên người nhị tiểu thư Diệp gia, chẳng qua lấy ta giải sầu thôi!”
Phương Nhân vừa nghe thanh âm, cười nói: “Là Vân nhi tỷ tỷ!” Nàng nói xong liền từ giả sơn động nhảy ra ngoài, Lục Triển Đình nghe thanh âm bất thường kia, muốn giữ chặt Phương Nhân lại đã không kịp rồi, hai người từ trong động đi ra, thì nhìn thấy phía sau giả sơn có một nam một nữ đang dây dưa. Nàng kia mặt dài đầy vẻ kiều mỵ, xiêm y nửa cởi, mà cùng nàng ôm ấp một chỗ đích thị là Phó Thanh Sơn một trong tứ đại tài tử.
Hai người vừa thấy trong giả sơn động nhảy ra hai người thì cuống quít tách ra, sửa sang lại quần áo. Lục Triển Đình thấy một bức cảnh tượng này, trong lòng âm thầm kêu khổ, y muốn kéo Phương Nhân đi. Ai ngờ lại bị Phó Thanh Sơn quát dừng lại, nói: “Hai người các ngươi lén lút trong này làm gì?”
Lục Triển Đình thoáng nhíu mày nói: “Vị công tử này, tuy rằng hai ta ở trong này làm chuyện không giống với hai vị, nhưng việc này hôm nay chúng ta sẽ toàn bộ xem như không thấy, hai chúng ta không liên quan gì.”
Vân nhi đã sửa sang lại quần áo, nàng kéo ống tay áo Phó Thanh Sơn nói: “Mau nghĩ cách đi, bị nhị tiểu thư biết, không thể không đánh chết ta.”
Sắc mặt Phó Thanh Sơn lúc đỏ lúc trắng, hắn bỗng nhiên nghe trong gió truyền đến một trận nhân ngữ, đúng là thanh âm vừa giòn giã vừa du dương của Diệp Tuệ Lan. Mặt hắn đột nhiên trầm xuống, quát: “Hai tên hạ nhân các ngươi cư nhiên dám ở nơi này quan hệ bất chính, không coi Diệp phủ ra gì sao?”
Vân nhi cũng vội vàng nói: “Phương Nhân, nha đầu chết tiệt này, còn không biết xấu hổ, có cảm thấy thẹn hay không.”
Lục Triển Đình thấy hắn trả đũa, không khỏi vừa tức giận vừa nóng vội. Phương Nhân chưa gặp qua tình thế này, chỉ biết ở một bên nức nở. Phó Thanh Sơn cùng Vân nhi ngươi một câu ta một câu, thực thành công dẫn đám người dạo bước trong hoa viên đến.
Phó Thanh Sơn vừa thấy Diệp Tuệ Lan, liền giả vờ giả vịt cả giận nói: “Nàng xem cặp hạ nhân này lại cư nhiên ở trong này tằng tịu không biết liêm sỉ!”
Phương Nhân liên tục xua tay nức nở nói: “Không phải, không phải.”
Lục Triển Đình thì ngược lại không giận mà chỉ cười, nói: “Vừa rồi quả thật có một đôi cẩu nam nữ ở trong này tằng tịu với nhau.” Y dùng một ngón tay chỉ Phó Thanh Sơn, nói: “Nàng xem, đai lưng hắn đã thắt lại đâu!”
Phó Thanh Sơn hoảng sợ, phản xạ nhìn xuống đai lưng mình, cúi xuống rồi mới nghĩ tới thì ra là mưu của Lục Triển Đình. Hắn thấy Diệp Tuệ Lan đang nhìn mình, vội vàng nói: “Lan nhi, nàng phải tin tưởng ta, ta cũng xem như là người đọc nhiều thi thư, như thế nào lại làm ra loại việc không biết liêm sỉ này?” Hắn chỉ vào Lục Triển Đình nói: “Loại hạ nhân này mới là làm trái với lễ pháp, là người không biết thế nào là nhục nhã.”
Diệp Cố Sinh ở một bên không lên tiếng đột nhiên xen miệng nói: “Người này thực làm cho người ta chán ghét, có điều sách hắn đọc tuyệt đối sẽ không ít so với Thanh Sơn ngươi.”
Lão mở miệng nói, mặt Phó Thanh Sơn ngột ngạt đỏ bừng.
Diệp Tuệ Nghi ôn hòa nói với Phương Nhân: “Sao ngươi cùng với người này ở trong đó?”
Diệc Nhân cũng cười nói: “Đúng, nên hỏi rõ ràng, nói không chính xác mọi người một hồi hiểu lầm.”
Phương Nhân nuốt một ngụm nước miếng, trộm nhìn thoáng qua Lục Triển Đình, thấp giọng nói: “Nô tì đến cảm tạ Diệp Nhị.”
“Cảm tạ cái gì?”
“Tạ ơn hắn, tạ ơn hắn...... Hoa lan kia......” Nàng thấy Diệp Tuệ Nghi mặt đầy hiếu kỳ nhìn nàng, cắn răng một cái nói: “Nô tì…nô tì làm vỡ chậu cúc của nhị tiểu thư, là Diệp Nhị dạy nô tì đem hoa lan dâng tặng cho Vương phi nương nương, nô tì muốn mời hắn ăn trái cây nương nương thưởng cho, không…không nghĩ lại bị người khác nhìn thấy.”
Diệp Tuệ Nghi nhẹ nhàng Nga một tiếng, nhìn thoáng qua Lục Triển Đình, cười nói: “Ngươi xem ra đọc sách không ít, ngay cả phụ thân ta cũng khen ngươi đây! Thế nhưng cô nam quả nữ muốn tránh bị hiềm nghi tình ngay lý gian, ngươi sao có thể tùy tùy tiện tiện cùng một nữ hài tử ẩn nấp ở nơi ấy như vậy chứ?”
Lục Triển Đình xoay người thi lễ, nói: “Từ xưa tới nay quân tử phóng đãng vô tư, nếu như phẩm hạnh trước sau như một, người trước người sau nhất trí thì sao cần phải thận trọng làm gì?”
Diệp Tuệ Nghi cười, quay đầu dịu dàng nói: “Người này thực ngông cuồng mà, cùng người chàng yêu mến có vài phần giống nhau không?”
Diệc Nhân nở nụ cười, ôn hòa nói: “Nàng lại muốn làm gì?”
Diệp Tuệ Nghi không đáp, mà chỉ quay đầu mỉm cười nói: “Các ngươi đều khăng khăng nói đối phương làm ra việc không có quy cũ, rồi lại cũng không có chứng cứ rõ ràng, nếu ta phán người nào có tội, chỉ sợ các ngươi đều không phục. Như vậy đi, ta thấy hai người các ngươi đều tự phụ có tài năng và học vấn, vậy thì lấy tài học trường đoản của các ngươi để định các ngươi có tội hay không, các ngươi thấy thế nào?”
Lục Triển Đình nhíu mày không đáp, Phó Thanh Sơn vung tóc, cất cao giọng nói: “Mặc cho Vương phi xử lý.”
Diệp Tuệ Nghi lại quay đầu cười hỏi Lục Triển Đình: “Ngươi cảm thấy như vậy được chứ?”
Lục Triển Đình nhìn lướt qua Phương Nhân sợ tới mức hồn phi phách tán, rầu rĩ nói: “Mặc cho Vương phi xử lý.”
Diệp Tuệ Nghi gật đầu nói một tiếng hảo, lại hỏi: “Các ngươi muốn tỷ thí gì đây?”
Phó Thanh Sơn ngạo nghễ nói: “Không bằng Vương phi định đề.”
Lục Triển Đình thì lại đơn giản nói một câu: “Tùy ý!”
Diệp Tuệ Nghi cười nói: “Thanh Sơn là thế giao của chúng ta, lai lịch vị tiên sinh này, ở trên đường Tiểu Lan đã nói qua cho ta, ngươi xem như không phải người Diệp gia chúng ta. Cho nên khi đó nếu có một vị bị thua, ta chỉ phạt tì nữ nhà chúng ta, nhất loạt đánh trên năm mươi bản tử, đuổi ra ngoài, Diệp gia chúng ta thực không chấp nhận được loại hạ nhân làm ô uế đức hạnh, nghe hiểu chưa?” Nàng nói một hồi, làm Phương Nhân cùng Vân nhi đều sợ tới mức mặt không còn chút máu, hai chân như nhũn ra.
Phó Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, Lục Triển Đình thì diện vô biểu tình. Diệp Tuệ Nghi nhẹ nhàng cười nói: “Hôm nay ta sẽ khảo các ngươi viết chữ. Cái này ta để hạ nhân cho các ngươi lấy bút, mỗi người một thô quyên la, thỉnh các ngươi dùng kiểu chữ khác nhau viết ra chữ Thọ, thời gian là một nén hương, đến lúc đó chữ Thọ ai viết nhiều nhất thì tính người đó thắng, thế nào?”
———————-
Chú thích:
[1] Đạo đài: một chức quan thời xưa.
[2], [3]:
懷 橘 遺 親
Hoài Quất Di Thân
Giấu Quýt Cho Mẹ
Vào đời nhà hậu Hán có một em tên là Lục Tích, mới vừa lên sáu tuổi mà đã biết hiếu thảo. Một hôm, em theo cha sang quận Cửu Giang để viếng thăm nhà Viên Thuật. Khi đến nơi, Viên tướng quân lấy trái cây dọn để tiếp đãi, Lục Tích thấy có quýt ngon, nên bèn lấy hai trái bỏ vào trong túi áo. Nhưng khi chào Viên tướng quân để ra về, vô ý làm rơi trái quýt ra ngoài. Bấy giờ, Viên tướng quân mới nói đùa: “Này anh bạn trẻ! Hôm nay con đến chỗ ta làm khách, sao lại dấu quýt của chủ nhà như vậy?” Lục Tích liền quỳ xuống và trả lời: “Mẹ con rất thích ăn quýt, nhân vì thấy có quýt ngon, con muốn lấy vài quả đem về dâng mẹ.” Viên Thuật khen là người con chí hiếu nên biếu tặng cho nhiều quýt mang về.
孝 悌 皆 天 性
人 間 六 歲 兒
袖 中 懷 綠 橘
遺 母 事 堪 奇
Hiếu đễ giai thiên tánh
Nhân gian lục tuế nhi
Tụ trung hoài lục quất
Di mẫu sự kham kỳ
Tánh trời vốn hiếu đễ
Thế gian trẻ lên sáu
Dấu quýt trong vạt áo
Dâng mẹ thật diệu kỳ
[4] Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như cúc:
Bình giải: Quỳnh Như
Lần đầu tiên đọc được câu “Lạc hoa vô ngôn, nhân đạm như cúc” thì đã thích rất sâu sắc rồi. Câu này cho tôi cảm giác về cái gọi là “Cái đẹp lớn lao trong trời đất, ấy vậy mà vẫn lặng bình.” Nó vừa dâng trào mãnh liệt, vừa tĩnh tại sâu xa. Tôi vẫn cứ nghĩ, đó là cảnh giới mà nhân sinh mãi truy cầu.
“Lạc hoa vô ngôn” là một sự bình tĩnh ung dung giữa bao nhiêu chìm nổi thăng trầm. Hoa nở đã im lặng, hoa rơi chẳng nói gì. Đó là cái đại khí “Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi” (Không vì chuyện ngoài mà quá vui sướng, không vì bản thân mình mà quá bi sầu” phải trải qua trăm ngàn tôi luyện trong cuộc sống mới rèn ra được, là tâm tư “Sủng nhục bất kinh, khán đình tiền hoa khai hoa lạc; khứ lưu vô ý, vọng thiên không vân quyển vân thư” (Thành hay bại đều không màng tới, chỉ ngắm nhìn hoa nở hoa tàn trước sân, đến hay đi đều tùy bước, ngước vọng trời cao mây tụ mây tan) được hàm dưỡng mà thành.
Tấm lòng như vậy sẽ không thể cho bạn được huy hoàng ở bề ngoài, nhưng có thể khiến trong nội tâm bạn thành siêu việt, để bản thân mình có thể trở thành không nịnh hót, không khuất phục, không phục tùng mùi quáng, thản nhiên trong sáng. Bình thản đối đãi chuyện được mất, lãnh nhãn nhìn hết phồn hoa. Khi lưu loát thì không điên cuồng, khi trắc trở cũng không quá u trầm. Trong nhân sinh lịch duyệt, hàm dưỡng nên định lực bình tĩnh đạm nhiên. Còn trên sân khấu cuộc đời sóng nổi sống vùi thì có được tư thế hào hiệp nhàn tĩnh đối mặt với hồng trần xô bồ ầm ĩ. Lạc hoa vô ngôn, lưu hương trận trận, là lấy thái độ bình tĩnh ung dung mà đối mặt nhân sinh. Cảnh giới này khó lòng với tới được, nhưng trên đường đi tới ta vẫn cố sức truy cầu.
Nhân đạm như cúc là một sự thật thà nội liễm, tâm tư cự tuyệt sự kiêu ngạo. Nhân đạm như cúc, đây chính là ví với sự giản dị và nội liễm của hoa cúc. Sống trên đời này không thiếu những lúc cảm xúc mãnh liệt, nhưng cảm xúc mãnh liệt của con người đều là chuyện thoáng qua trong chớp mắt, cuộc sống này chung quy cũng nên trở về sự bình thản, như một nhành hoa cúc thật thà bình tĩnh.
Nhân đạm như cúc, cũng không phải là nhạt nhẽo không tính cách, không có đặc điệm, cũng không phải sự cao ngạo thanh lãnh của “Độc ngạo thu sương u cúc khai” (Chỉ mình hoa cúc nở ngạo sương thu u buồn). Nhân đạm nhu cúc là thanh đến tú lệ thoát tục, nhã như sự tĩnh lặng yên ả tự nhiên tách biệt khỏi thời thế chuyển trôi. Trải qua thế sự phân loạn cùng nhân sinh như sóng triều khi chìm khi nổi, tháng năm sống trên đời này đã hằn ghi trên nét mặt con người, cũng khắc sâu vào tâm khảm, cuồn cuộn hồng trần đã mài cõi lòng tinh sơ mềm mại thành tròn trịa. Loại tròn trịa này không hề sáng hóng hoa mỹ, sự tròn trịa này chính là đạm nhiên giản dị. Nó không lớn tiếng, không gây ồn ào, không đẹp đẽ, không có tính cách trẻ con không bệnh cũng kêu rên, không hề có sự huyễn tưởng không thực tế, không có kiểu cách lợi dụng. Đạm nhiên này là thật thà cho đến nơi đến chốn, giàu có chứ không nông cạn, không màng danh lợi, không điều tiếng huyên náo, lý tính và không mù quáng tuân theo.
Nhân sinh biết bao mùa thua, rốt lại cũng khó lòng mọi sự đều thuận ý, cũng không cách nào đạt được đến cảnh có thể tái hiện được cổ phong. Dẫu sao sống trong hồng trần cũng rất khó khăn, nhưng nếu tâm có thể định thì cảnh giới này cũng có thể tu đến, tùy tâm, tùy duyên, tùy ngộ, hành đáo thủy cùng xử, tọa khán vân khởi thì (Đi đến tận cùng dòng nước, ngồi nhìn mây bay lên.”
Lạc hoa vô ngôn lại hữu ngôn, nhân đạm như cúc lòng thuần bạch.
Nhập nhãn xử giai hoa, hoa lạc vô thanh
Nhân diệc đạm bạc tự như, nhược đồng như cúc
(Trăm hoa trôi vào trước mắt, hoa rơi lặng bình
Người cũng thanh đạm thế thôi, như đóa hoa cúc.)
[5] Trinh phương chích hợp thâm sơn, hồng trần liễu bất tương quan
Tố Tâm lan
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất