Nhà Có Bé Ngoan

Chương 4

Trước Sau
Vì Văn Chu Nghiêu đến nên vợ chồng Lâm Bách Tòng định sẽ cho hai đứa con trai riêng một dãy phòng. Phòng hai đứa sát nhau, ngoài sân có mấy lu nước lớn, còn đặc biệt trồng hai cây non, nói là để chúng nó lớn lên cùng hai người.

Ngày đầu tiên dọn vào, Lâm Du nằm trên giường mãi vẫn chưa ngủ.

Rồi cậu nghĩ đến Văn Chu Nghiêu ở cách vách, lắng tai nghe thử thì thấy hình như có tiếng nói chuyện ngoài sân.

Tiếng nói chuyện? Lâm Du nhảy phốc dậy ngay.

"Kiến Kinh mà vào đông là tuyết dày cả mét, rét buốt xương."

Lâm Du mở cửa ra thì thấy trong góc sân có một chậu lửa, chú Phú đang cầm kìm gắp đảo than trong chậu. Văn Chu Nghiêu đang ngồi xổm bên cạnh, khoác áo bông màu xanh quân đội của chú Phú, khuôn mặt được ánh lửa phủ một vầng sáng vàng ấm áp.

Tuổi của thầy Phú còn lớn hơn cả các anh em Lâm Bách Tòng, chú vẫn giữ vài thói quen từ khi còn theo ông cụ. Chẳng hạn như vô cùng cung kính với bà cụ, cảm thấy bọn trẻ đều là chủ nhân tôn quý, chẳng hạn như không thích thiết bị sưởi ấm hiện đại, đông tới vẫn quen dùng lửa than để giữ ấm.

"Chú Phú, hai người làm gì vậy?" Lâm Du hỏi.

Chú Phú ngẩng lên thấy cậu liền vẫy tay gọi cậu qua, "Bố con mới nhập một lô gỗ Sưa từ miền nam lên, sẽ đi nhập hàng suốt đêm, mẹ con không yên lòng nên cũng đi theo. Sợ hai đứa mới dọn sang đây chưa quen chỗ nên chú tới xem thử."

Nói rồi ôm lấy Lâm Du đang sà tới, hỏi: "Sao vậy? Không quen chỗ thật à?"

"Quen ạ." Lâm Du nói, phòng của cậu được dời nguyên si cách trang hoàng bày trí sang, thật ra không khác gì mấy.

Chú Phú nắm tay cậu đưa tới gần chậu than hơn, chỉ Văn Chu Nghiêu nói với cậu: "Anh con thì không ngủ được thật, lúc chú đến anh đang ngồi trong phòng."

Lâm Du nhìn sang người vẫn lặng thinh bên cạnh.

"Anh ấy ngủ không ngon." Lâm Du nói.

Văn Chu Nghiêu rời mắt khỏi chậu than, nhìn về cậu.

Lâm Du: "Em biết hết, trước đây lúc chúng ta ngủ chung cả đêm anh chẳng ngủ được bao nhiêu."

"Không buồn ngủ mà thôi." Văn Chu Nghiêu lên tiếng.

Lâm Du thầm nghĩ anh lừa ai đấy hả?

Vừa ngủ là gặp ác mộng, giật mình, rồi mở mắt tới sáng.

Cậu cũng đoán được nguyên nhân đại khái, vừa trải qua một biến cố lớn như vậy, hiện giờ lại bước vào một hoàn cảnh đông người như nhà họ Lâm, là cậu cậu cũng khó ngủ.

Chú Phú lo lắng nhìn Văn Chu Nghiêu rồi nói: "Vẫn ngủ không ngon à? Sao con không nói, không phải chuyện nhỏ đâu, con còn nhỏ như vậy cơ thể sẽ không chịu nổi."

Văn Chu Nghiêu: "Không sao, chắc mấy hôm nữa là hết thôi ạ."

"Chú Phú, chú có thuốc không?" Lâm Du quay sang hỏi.

Chú Phú trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Ngủ không ngon không thể uống thuốc lung tung được, huống chi anh cả con còn nhỏ mà. Nhưng mà lúc trước bà nội con có tìm được một vị thầy thuốc trung y chữa bệnh đau nửa đầu, ông ấy giỏi lắm. Ngày mai chú đi hỏi xem bốc ít thuốc về dưỡng lại được không."

Lâm Du đang muốn đúng phương pháp này, ấn đường Văn Chu Nghiêu khi trưởng thành lúc nào trông cũng ưu tư nặng nề, không giống người ngủ ngon giấc chút nào.

Nếu nguyên nhân bắt đầu từ lúc này thì dù không chữa được trong hai ba tháng, Lâm Du không tin bỏ ra hai ba năm cũng không chữa được.

Chú Phú thấy gió lớn liền giục cả hai: "Được rồi, muộn lắm rồi, mau đi ngủ thôi."

Lâm Du đứng lên ngay, chạy bình bịch theo sau mông Văn Chu Nghiêu.

Tới cửa, Văn Chu Nghiêu dừng chân quay lại nhìn cậu.

Lâm Du vỗ cậu ta: "Đi thôi, anh làm gì vậy?"

"Đây là phòng của anh." Văn Chu Nghiêu nói.

"Em biết, em ngủ với anh."

Văn Chu Nghiêu đứng sừng sững tại chỗ, nói rằng: "Không cần đâu."



Lâm Du nào có buồn nghe nhiều như thế, cậu lách vào từ khoảng trống bên cạnh, không nhìn đông ngó tây gì mà lủi thẳng tới giường, đạp giày ra, lên giường, đắp chăn. Lúc Văn Chu Nghiêu vào thì cậu đã nằm ngoan như cún rồi.

Chiếc chăn này mới, có mùi rất dễ chịu.

Lâm Du kéo chăn che nửa mặt, nói với Văn Chu Nghiêu đang đứng bên giường: "Được rồi, em thừa nhận, đổi chỗ mới nên em sợ."

Văn Chu Nghiêu nhìn cậu một lúc, có vẻ tin, cậu ta cởi giày im lặng lên giường nằm xuống.

Lâm Du tự giác nhích vào trong.

Nửa đêm Lâm Du lại bị tiếng thở dồn dập làm thức giấc, cậu bò dậy nhìn người nằm cạnh. Hiển nhiên Văn Chu Nghiêu đang nằm mơ, chân mày cau chặt, hai tay nắm chặt chăn, tóc ướt đẫm vì mồ hôi.

Lâm Du cũng không biết phải xử lý tình huống này thế nào nữa, cậu thử gọi cậu ta dậy.

"Anh... anh, Văn Chu Nghiêu, anh dậy đi." Lâm Du lắc cánh tay cậu ta.

Không ngờ ngay giây sau đó cậu bị hất mạnh ra, bây giờ cậu nặng chưa tới hai mươi kí, bị đẩy mạnh như thế làm cả người lật nhào ra sau, đầu đụng cốp vào thanh gỗ.

Đúng là quả báo mà, Lâm Du nghĩ, cậu vừa đá người ta một cái là bị anh mình cho một cục u.

Tiếng Lâm Du đập đầu vào thanh gỗ cuối cùng cũng làm Văn Chu Nghiêu tỉnh giấc. Cậu ta ngồi trên giường, nhìn nhìn Lâm Du mới lật nghiêng qua chưa bò dậy được, hoang mang không nắm được tình hình.

Đầu Lâm Du hơi đau đau, cậu đưa tay sờ, ôi có u lên thật này.

Lâm Du nhìn Văn Chu Nghiêu, hỏi cậu ta: "Anh sau vậy? Còn đánh em nữa."

Hiện tại cậu đang trong dạng "bé sữa", không cần phải cố ý giả vờ, chỉ cần xoa đầu nhìn người khác chăm chú là đã trông tủi thân lắm rồi. Rõ ràng bị làm đau mà vẫn cố nhịn không khóc.

Đến đây Văn Chu Nghiêu mới phản ứng lại được. "Qua đây." Cậu ta gọi.

Lâm Du lăn về lại, đụng vào ngực Văn Chu Nghiêu.

Cậu hỏi: "Anh lại gặp ác mộng à? Anh mơ thấy gì thế?"

Văn Chu Nghiêu kéo chăn đắp lên cho cậu, đưa tay xoa ót cho cậu, hỏi: "Ở đây à?"

"Ừm." Tiếng Lâm Du bị ngộp trong lớp áo ngủ trước ngực cậu ta, cậu nói: "Hơi đau, anh xoa cho em đi."

Văn Chu Nghiêu chầm chậm xoa đầu cho cậu thật.

Lâm Du: "Anh chưa nói anh mơ thấy gì."

"Quên rồi."

"Không thể nào."

"Quên thật rồi."

Văn Chu Nghiêu hồi còn nhỏ mà đã khó dụ thế này rồi, Lâm Du nghĩ.

Nhưng Lâm Du cũng đoán được bảy tám phần thứ gì đã ám ảnh cậu ta mãi không xua đi được trong mơ, dù sao bản thân cậu cũng là người bị ác mộng đeo bám dai dẳng. Chỉ có thể nói rằng trong cơ thể cậu là linh hồn của một người trưởng thành, dù cậu nỗ lực thích ứng với bản thân của hiện tại đến mấy, đều không thể thay đổi được những ký ức đã khắc sâu trong đầu.

Không một ngày nào cậu không phải sống trong cảm giác khủng hoảng, chỉ là cậu giỏi che giấu hơn Văn Chu Nghiêu vẫn còn là trẻ con thôi.

Lâm Du cũng không miễn cưỡng, cậu vòng tay nắm lấy bàn tay Văn Chu Nghiêu đang xoa đầu cho mình rồi nằm xuống nói: "Được rồi, vậy anh nắm tay em ngủ. Mẹ em nói lúc em bệnh cứ hay khóc trong mơ, mẹ em nắm tay em thế này, rồi gọi tên em, em sẽ thức dậy. Nếu anh sợ cứ gọi em."

Văn Chu Nghiêu ừm một tiếng, lần này cậu ta không tránh đi.

Đêm hôm ấy trôi qua yên bình, ngủ một giấc đến sáng.

Lúc Lâm Du dậy Văn Chu Nghiêu đã không còn trên giường.

Buổi sớm mai sương giá hãy còn đọng trên mái hiên, hai chiếc lu nước to trong sân cũng đóng một lớp băng dày.

Trẻ con trong nhà họ Lâm đều phải làm bài tập buổi sáng, dù là trời đông rét mướt hay ngày hè oi nực đều phải dậy rất sớm để học các kỹ thuật điêu khắc cơ bản với Lâm Bách Tòng hoặc chú Phú.

Lâm Du vừa qua cơn bạo bệnh nên Lâm Bách Tòng chưa vội bắt cậu dậy sớm.



Hôm nay vừa bước vào nhà ăn là Lâm Du ngửi thấy mùi thuốc Trung y quen thuộc.

Tới cửa nhà bếp thì cậu thấy Dương Hoài Ngọc mẹ mình, thấy cả ấm sắc thuốc bằng gốm đang sôi ùng ục trên lò nhỏ, cậu hỏi: "Mẹ, thuốc này sắc cho anh cả sao?"

Nói rồi định đến gần xem thử.

"Đúng rồi, chú Phú của con đi lấy về từ sáng sớm đó." Dương Hoài Ngọc vừa nói vừa quay lại, thấy động tác của cậu thì giật mình chạy đến bế bổng cậu lên, nói: "Mới định làm gì vậy?! Nóng lắm đó!"

"Mẹ." Giờ Lâm Du đã buông xuôi với thái độ lo lắng quá mức của người nhà, cậu nói: "Con biết nóng mà, con cũng đâu định đụng vào."

"Sau này tránh xa ra một chút."

Dương Hoài Ngọc hoảng hồn lùa cậu ra khỏi bếp, xua đuổi: "Đi, đi ra sân trước tìm bố con đi. Mới sáng ra mẹ đã nghe tiếng bọn Lâm Thước kêu đau vì bị đánh tay rồi, hôm nay con không phải học sớm thì đi hóng chuyện đi."

Lâm Du đành phải ra sân trước.

Hiện tại sân trước đang đông vui lắm.

Văn Chu Nghiêu đang luyện Thái Cực với chú Phú trên sân cỏ. Lâm Du đứng cạnh cửa xem một hồi, phát hiện Văn Chu Nghiêu đánh cũng đâu ra đó lắm. Chú Phú cũng có vẻ hài lòng, đánh hết một bài còn vỗ vai khen cậu ta mấy câu.

Hai anh em Lâm Thước và Lâm Hạo đứng trên bậc thang đá trong sân, trời rét buốt làm nước mũi cả hai chảy ròng ròng, mà còn không dám lau, cùng chìa hai bàn tay bị đánh đỏ ra nhìn Lâm Bách Tòng đang đứng chắp tay sau lưng trước mặt, nói: "Bác cả, bọn con không dám lười biếng nữa đâu!"

Lâm Bách Tòng vẫn không tha, nghiêm khắc nói: "Còn ba cái nữa, đánh xong rồi tính."

Lâm Du đứng đó, xem rất lâu, rất lâu.

Gần đến cuối năm rồi, Lâm Bách Tòng làm xong lô hàng hiện tại cũng sẽ dừng lại nghỉ ngơi chờ qua năm mới nhận đơn tiếp. Mấy ngày tới nhà họ Lâm sẽ đón rất nhiều khách. Tụ họp lại với nhau, nghĩa là năm mới sắp đến rồi.

Lâm Du đột ngột bị ai đó bế lên từ phía sau.

Thời tiết này mà cô út Lâm Mạn Xu còn mặc áo lông chồn, mang giày cao gót trang điểm tỉ mỉ, cô bế cậu lên rồi nói: "Em bé, trốn ở đây một mình nhìn gì đó."

"Xem Lâm Thước với Lâm Hạo bị đòn."

Lâm Mạn Xu cười khanh khách, "Đánh nhau xong còn thù dai à?"

"Đâu có." Lâm Du phủ nhận.

Cậu nhìn Lâm Mạn Xu của hiện tại, thật sự không dám tưởng tượng cô út xinh đẹp lộng lẫy này của cậu, sau này sẽ vì gặp phải một tên đàn ông mà trải qua cả một chuỗi ngày tháng đen tối mang thai trước hôn nhân, cưới xong chồng lại nɠɵạı ŧìиɧ, trong vòng mười năm ngắn ngủi đã bị giày vò đến đánh mất hoàn toàn sự hào hoa phong nhã này.

Lâm Mạn Xu nói: "Cả đám con trai đó có gì hay mà xem, đi, cô út dẫn con tới phòng bà nội. Cô biết bà mới được bạn tặng một hộp bánh của Bát Bảo Trai, dẫn con đi ăn."

Bánh trái của Bát Bảo Trai nức tiếng khắp Kiến Kinh, thường ngày muốn ăn cũng không được.

Lâm Du đáp: "Dạ, không chừa cho bọn họ cái nào!"

"Đúng, không chừa cho ai hết!"

Ngày tháng hiện tại đẹp biết chừng nào, đẹp đến độ Lâm Du chỉ muốn khung cảnh dừng lại, thời gian ngừng trôi.

Nhưng rất nhiều thứ đang chờ đợi cậu phía trước.

Lâm Du biết rõ bản thân mình là ai, cũng biết mình phải làm gì.

Tối hôm ấy một hộp bánh xuất hiện trên bàn trong phòng Văn Chu Nghiêu, giấy gói màu xanh lá nhạt được vẽ trang trí bằng tay, nhìn biết ngay không phải của rẻ.

Lâm Du muốn dỗ trẻ.

Nhưng cuối cùng bánh vẫn vào bụng cậu hết, còn ngồi trên giường của Văn Chu Nghiêu mà ăn, làm vụn bánh rớt đầy giường.

Lý do là Văn Chu Nghiêu không thích ăn đồ ngọt.

Ngoài ra, cậu lại bị Văn Chu Nghiêu hất ra.

Còn bị hất bay thẳng xuống giường. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau