Chương 117: Giận dỗi
Bóng Quách Tĩnh Tĩnh bận rộng ở trong phòng bếp qua qua lại lại, mua xương sườn bỏ vào trong nồi dùng nước sôi luộc một lần, để lên mấy miếng gừng khử đi mùi tanh. Quách Tĩnh Tĩnh thái khoai tay sợi, sắc mặt không dễ coi.
Trương Thanh đứng ở một bên trộm nhìn sắc mặt của con trai, rúc cổ, nở một nụ cười nịnh hót nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "A Tĩnh? Có cái gì để ba giúp một tay không?"
Khoảng cách gần như vậy cũng không có chuyện không nghe thấy, nhưng Quách Tĩnh Tĩnh lần này lại không để ý tới Trương Thanh, cúi đầu nghiêm túc thái thức ăn, sắc mặt lạnh tanh cứng rắn.
"A Tĩnh?" Trương Thanh lại kêu một tiếng, Quách Tĩnh Tĩnh còn chưa để ý tới y, Trương Thanh bĩu môi, "A Tĩnh, con đừng nóng giận, tay ba thật ra không có nghiêm trọng như vậy đâu, đều do bác sĩ làm quá lên ấy mà. Con xem, cũng bọc tay ba lại thành cái bánh chưng rồi."
Trương Thanh giơ lên tay bị băng bó lắc lư trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh, y vốn chỉ là muốn làm dáng một chút thôi, nào biết Quách Tĩnh Tĩnh thật sự ngừng tay đi xem. Trương Thanh "a" một tiếng rụt tay trở về, cười hắc hắc: "Thật không có chuyện gì đâu, qua mấy ngày là khỏi."
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, cầm lên dao tiếp tục im lặng bực bội thái thức ăn.
"A Tĩnh..." Trương Thanh hoàn toàn bó tay.
Quách Tĩnh Tĩnh tan học trở lại nhìn thấy tay y, tại chỗ đen mặt, nói chẳng qua là cắt rách tay một chút, Quách Tĩnh Tĩnh còn tưởng rằng là một vết thương dán cao dán xong xuôi là được, không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy. Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng tức giận đến cuống cả chân tay, không chỉ là giận Trương Thanh không nói cho cậu biết mà cũng là giận bản thân mình, lại không cẩn thận sơ ý như vậy.
Trương Thanh không biết làm sao đứng ở bên cạnh, cùng con trai ở trong phòng bếp, dù cho y bây giờ giúp cái gì cũng không giúp được.
Trong gian nhà chính, Quách Tử Chương đưa Trương Thanh về còn chưa rời đi. Quách Tử Chương đưa Trương Thanh trở về, chính anh còn chưa kịp đi đâu. quả nhiên, Hạ Phạm Hành lái xe đưa Quách Tĩnh Tĩnh trở lại đụng mặt anh, bằng quan hệ giữa Hạ Phạm Hành cùng Quách Tử Chương cũng không có cái đạo lý không ăn cơm mà đi.
Trò bịp nhỏ này của Quách Tử Chương Hạ Phạm Hành tất nhiên rất rõ ở trong lòng, Quách Tử Chương cũng không phải loại người chỉ biết chiếm tiện nghi mà không biết hồi báo, vào lúc này không cần Hạ Phạm Hành hỏi, anh liền kể từ đầu đến đuôi chuyện anh ở cùng Trương Thanh cho hắn biết.
"Tôi chỉ biết là, chú Trương lúc ấy hẳn bị kích thích rất lớn, quần áo trên người cũng có chút xốc xếch. Chú ấy không cho tôi nói chuyện này cho cậu, hẳn là có cái gì đó rất khó nói, một hồi nữa cậu nói một tiếng với Tĩnh Tĩnh để cậu ấy đừng ép buộc chú ấy quá. Chú Trương đứng ở cửa trường học, tinh thần đều có chút hoảng hốt."
Hạ Phạm Hành cúi đầu nhìn dưới mặt đất, nơi đó đã không còn một mảnh thủy tinh nào. Theo giải thích của Quách Tử Chương, trạng thái tinh thần của Trương Thanh lúc đó không thể nào còn có tâm tư thu dọn nhà, nếu như là Vương Giang Dân dọn dẹp, như vậy nói cách khác, Trương Thanh ném vào Vương Giang Dân rồi bỏ chạy, là cái gì khiến cho Trương Thanh chạy vội vàng hốt hoảng như vậy, Hạ Phạm Hành muốn đoán được cũng không khó, dẫu sao... thái độ Vương Giang Dân đối với Trương Thanh đã quá rõ ràng.
Ánh mắt Hạ Phạm Hành trở nên u ám Nếu như Vương Giang Dân thật sự làm ra chuyện như vậy, như vậy giữa anh cùng Trương Thanh đời này không thể nào bên nhau được nữa. Trương Thanh bề ngoài nhìn như nhu nhược nhưng mà khoảng thời gian này sống chung, Hạ Phạm Hành biết, trong xương cốt Trương Thanh mang khí khái của một người có học, điển hình thích mềm không thích cứng, làm anh nhịn nhiều năm như vậy cuối cùng cũng thất bại trong gang tấc.
"Đúng rồi, hôm nay Quách Tử Hoa gọi điện thoại cho tôi."
Tay Quách Tử Chương cầm ly trà ngừng một lát, ngẩng đầu, đôi mắt như sói như hổ.
Hạ Phạm Hành dời tay, không nhanh không chậm uống một hớp trà. Quách Tĩnh Tĩnh rót cho, mùi vị uống vào có hơi khác biệt. (nguyên văn là 郭靖靖给倒的, 喝着味道都有些不同. Mình không hiểu chỗ 给倒 nên edit tạm như vậy, rất mong mọi người đóng góp TT)
"Chị ấy muốn gặp A Tĩnh."
Hạ Phạm Hành nói xong, chỉ thấy tay Quách Tử Chương siết chặt.
"Có điều A Tĩnh không đồng ý."
Quách Tử Chương há miệng, lời còn chưa nói ra, Hạ Phạm Hành đã giơ tay lên, ngăn ở giữa hai người.
"Tử Chương, cậu biết ranh giới cuối cùng của tôi mà."
Quách Tử Chương trong lòng chua xót, cúi đầu, nhẹ gật một cái: "Tôi biết, cậu tuyệt sẽ không ép Quách Tĩnh Tĩnh làm chuyện mà cậu ấy không thích."
Hạ Phạm Hành khoanh tay, không nói mà chỉ gật đầu, nhưng là thái độ của hắn lại nằm ở chỗ đó. Quách Tử Chương có thể làm bạn với hắn nhiều năm như thế là bởi vì bọn họ tôn trọng lẫn nhau, giữa vợ chồng không thể vượt qua ranh giới cuối cùng của đối phương, bạn bè cũng vậy.
Hạ Phạm Hành cười một tiếng, đưa tay vỗ vai Quách Tử Chương. Quách Tử Chương cách một hồi mới ngẩng đầu nói: "Cậu yên tâm, chuyện của Quách Tĩnh Tĩnh tôi sẽ không nói cho Tử Hoa."
"Cám ơn, xin lỗi cậu."
Quách Tử Chương nhếch mép, cười nhạo một tiếng. Anh căn bản không muốn tiếp lời xin lỗi này được không?!
Ăn cơm tối xong, Quách Tử Chương đi về trước, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn không nói chuyện với Trương Thanh, chỉ là lúc ăn cơm vẫn bày sườn heo chua ngọt ở phía bên trái của y. Trương Thanh bị thương ở tay phải, buổi tối ăn cơm cũng phải dùng tay trái cầm muỗng.
"A Tĩnh, " Trương Thanh nhìn Quách Tĩnh Tĩnh đang đứng trước mặt mình giúp y rửa chân, đưa tay sờ đầu Quách Tĩnh Tĩnh, "A Tĩnh, con đừng nóng giận mà."
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, vẫn không nói lời nào, cứ như vậy tỉ mỉ giúp Trương Thanh rửa chân, lau chùi sạch sẽ, bưng nước rửa chân rời đi, lưu lại Trương Thanh một người ngồi ở đằng kia, hít hít nước mũi. Quả là một người ba đáng thương...
Hạ Phạm Hành đứng ở bên cạnh cái ao đánh răng rửa mặt, thấy Quách Tĩnh Tĩnh đi ra rót nước, hắn liền cất khăn lông đi rồi kéo tay cậu lại.
"Thế nào? Em còn chiến tranh lạnh với chú Trương à?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, mím môi nói: "Ba em không đứng đắn, ba không chịu nói cho em biết tại sao có vết thương đó"
"Vậy em có nghĩ tới hay không, có lẽ cũng không phải là ba em không muốn nói mà là chú ấy không thể nói chứ?" Hạ Phạm Hành liếc mắt nhìn người trốn ở bên trong nghe trộm, bóng dáng đều bị chiếu sáng lên trên đất, rất rõ ràng.
"Ông ấy tại sao không muốn nói? Em là người thân nhất của ba mà." Quách Tĩnh Tĩnh quật cường cứng cổ.
"Chính bởi vì chú ấy là người thân nhất của em cho nên mới không có cách nào nói cho em biết, bởi vì chú ấy không muốn để cho em khổ sở. A Tĩnh, một điểm này, tất cả mọi người đều như thế, giống như em vậy, em cũng có chuyện không muốn để cho ba mình biết không phải sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh lần này không nói chuyện. Hạ Phạm Hành nói đúng, cậu cũng có chuyện không muốn để Trương Thanh biết, chẳng qua là lúc này xảy đến trên người cậu cậu liền quên mất.
Hạ Phạm Hành đưa tay xoa xoa đầu Quách Tĩnh Tĩnh, nói: "Cho ba em một chút thời gian, em là người thân nhất của chú ấy, nếu như có một ngày chú ấy thật cảm thấy mệt mỏi, muốn nói ra, đến lúc đó em chỉ cần ôm chú ấy thật chặt để chú ấy cảm thấy mình cũng không cô đơn là được rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh hồi lâu mới gật đầu: "Em biết rồi, em nhất định sẽ bảo vệ ba thật tốt."
Chuyện Hạ Phạm Hành ngủ lại đã là bình thường như cơm bữa, trong tủ treo quần áo của Quách Tĩnh Tĩnh thậm chí không biết từ khi nào đã có thêm mấy món quần áo của hắn, không nhiều, nhưng là đủ dễ thấy, kích thước không giống, cảm nhận không giống, kiểu cách lại là một trời một vực, có điều nhìn qua lại vô cùng hòa hợp, lộ ra một cảm giác ấm áp nhàn nhạt.
Hạ Phạm Hành vào lúc này đang thay quần áo, Quách Tĩnh Tĩnh đang nhét một túi nước nóng vào trong chăn. Thảm điện ở trên giường cậu từ sau khi mang thai đã bị Trương Thanh rút hết, cũng không biết y nghe được ở nơi nào, nói là thảm điện không tốt cho phụ nữ có thai, Quách Tĩnh Tĩnh là dựng phu tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Cốc cốc!
Cửa phòng bị người gõ, Trương Thanh thò đầu vào, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh thận trọng nói: "A Tĩnh, con tối nay có thể ngủ cùng ba không? Ba ngủ một mình hơi sợ."
Sau khi nói xong, Trương Thanh lại cảm thấy tựa hồ có chút ngượng ngùng, y gãi gãi mặt, vội vàng bổ sung: "Thật ra thì cũng không có gì, ba vẫn nên ngủ một mình đi, ngủ ngon."
Trương Thanh nói xong, thu đầu về, đóng cửa lại liền đi.
Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở mép giường không động, Hạ Phạm Hành đi tới, đưa tay vỗ vai cậu một cái: "Đi đi."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành nở nụ cười khích lệ với cậu. Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, gật đầu nói với Hạ Phạm Hành: "Vậy anh đi ngủ sớm một chút đi."
"Anh biết rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh ôm lấy áo khoác của mình, kéo cửa phòng đi ra.
Trương Thanh đang ngồi ở trên giường ngẩn người, trên ti vi đang chiếu opera xà phòng (*). Trương Thanh bình thường thích xem nhất những thứ này, hôm nay một chữ xem cũng không nổi.
Đèn trong phòng sáng trưng, Trương Thanh ngẩng đầu nhìn, bởi vì đèn quá sáng, nhìn một hồi mắt cũng tối lại. Trương Thanh nhắm hai mắt, đưa tay xoa xoa mặt, thở dài: "Xem ra tối nay phải mở đèn ngủ thôi, sáng mai ngủ dậy phải tắt ngay, bị A Tĩnh thấy nhất định sẽ nói mình lãng phí điện..."
Tắt TV, chăn kéo đến tận cằm, Trương Thanh nhưng lại không ngủ được, ánh mắt luôn luôn đảo qua đảo lại xung quanh, nhắm rồi lại mở ra, liếc một cái rồi lại nhắm lại, sau đó mở ra.
Thời điểm cửa phòng bị người đẩy ra, Trương Thanh vén chăn lên chợt ngồi dậy.
Khoảnh khắc Quách Tĩnh Tĩnh bước vào cửa đã nhìn thấy Trương Thanh sắc mặt rất khó nhìn, tựa hồ như bị kinh sợ vậy, nhưng chờ cậu đóng cửa lại muốn lại cẩn thận hơn thì Trương Thanh đã khôi phục như bình thường, không, phải nói trên mặt đều là hy vọng cùng mừng rỡ.
"A Tĩnh..."
Trương Thanh kêu một tiếng, thấy Quách Tĩnh Tĩnh trong tay ngay cả quần áo cũng ôm tới rồi, vội vàng lấy lòng vén chăn lên.
"Mau vào, cẩn thận bị lạnh đó con."
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, đem quần áo ôm tới đặt ở trên tủ trên đầu giường, cởi áo lông ra rồi mới lên giường.
"Chân con có bị lạnh không? Để ba che cho."
Trương Thanh giống như khi còn bé vậy, để chân Quách Tĩnh Tĩnh vào giữa hai chân mình, Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay ngăn cản cử động của y.
"Không cần đâu, " thấy Trương Thanh trên mặt đều là mất mác, Quách Tĩnh Tĩnh lại nói thêm một câu, "Con không lạnh."
Trương Thanh vẫn không yên tâm sờ một cái, quả thật trên người Quách Tĩnh Tĩnh ấm áp dễ chịu, tay chân đều rất nóng, lúc mò tới trên bụng Quách Tĩnh Tĩnh, Trương Thanh rõ ràng sửng sốt một chút. Ngày thường Quách Tĩnh Tĩnh mặc quần áo nhiều, cậu cũng biểu hiện giống như bình thường vậy, không tận lực suy nghĩ thì Trương Thanh cũng sắp quên Quách Tĩnh Tĩnh đã mang thai sắp năm tháng rồi.
"Đã có thể sờ thấy rồi, bụng có hơi lồi lên." Trương Thanh cảm thán, hai mắt nheo lại hơi phát sáng."A Tĩnh, con có thể cảm nhận được đứa nhỏ không? Nó có biết nhúc nhích không?"
Quách Tĩnh Tĩnh vẫn không quá quen, Trương Thanh sờ cậu, cậu cứ nằm như vậy, cả người cũng cứng lại, nhưng rốt cuộc không ngăn cản hành động của Trương Thanh. Trương Thanh hỏi cậu, cậu suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Con không rõ lắm."
Quách Tĩnh Tĩnh có thể nói chuyện nói chuyện cùng mình, Trương Thanh trong lòng vui vẻ không thôi, không muốn để cho Quách Tĩnh Tĩnh bị lạnh, y vẫn như cũ không thu tay về, đắp chăn lại, nằm xuống sát Quách Tĩnh Tĩnh.
Trương Thanh ngậm cười hỏi: "Làm sao lại không rõ?"
"Con không rõ là do đói bụng hay là nó đang động, có lúc rõ ràng vừa mới ăn n nhưng cũng sẽ có cảm giác bụng hơi động đậy." Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy nghi hoặc.
"Đó là nó đang chào hỏi với con đó." Trương Thanh nhẹ giọng nói, "Sau này chờ nó lớn rồi, khí lực cũng càng ngày càng lớn, đến lúc đó con sẽ cảm nhận được rõ ràng hơn, bây giờ nó còn quá nhỏ."
Quách Tĩnh Tĩnh muốn hỏi Trương Thanh, tại sao những thứ này ba lại đều biết, nhưng Hạ Phạm Hành nói đúng, Trương Thanh không cách nào nói lý do ra khỏi miệng, cậu thân là người thân nhất của y vậy làm sao có thể đi ép buộc y chứ?
"Ba, sau này ba bị thương trước tiên phải nói cho con biết, con không muốn để cho một mình ba đi bệnh viện."
Trương Thanh gật đầu, nghĩ đến Quách Tĩnh Tĩnh không nhìn thấy, nghẹn ngào nói: " Được, thật ra thì... Ba cũng không phải chỉ có một người, đứa bé Quách Tử Chương kia một mực đi cùng ba đấy."
"Con muốn một mực ở bên cạnh ba, con sẽ một mực ở bên cạnh ba."
Hai câu này của Quách Tĩnh Tĩnh hoàn toàn khiến Trương Thanh rơi nước mắt. Y ôm tay của con trai, nghẹn ngào khóc òa lên.
"A Tĩnh..."
Quách Tĩnh Tĩnh trợn to hai mắt, vành mắt đều đỏ, cũng không biết là do trợn mắt hay là bởi vì cái gì khác.
____________________
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Công mới có thể ~~ thử một lần ~~~ cáp cáp cáp cáp ~~~
(*) opera xà phòng: (soap opera) Opera xà phòng là một vở kịch / phim dài kỳ trên truyền hình hoặc phát thanh với nội dung chủ yếu đề cập đời sống của nhiều nhân vật, thường tập trung vào các mối quan hệ tình cảm của họ, và tạo ra kịch tính cao.
Trương Thanh đứng ở một bên trộm nhìn sắc mặt của con trai, rúc cổ, nở một nụ cười nịnh hót nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "A Tĩnh? Có cái gì để ba giúp một tay không?"
Khoảng cách gần như vậy cũng không có chuyện không nghe thấy, nhưng Quách Tĩnh Tĩnh lần này lại không để ý tới Trương Thanh, cúi đầu nghiêm túc thái thức ăn, sắc mặt lạnh tanh cứng rắn.
"A Tĩnh?" Trương Thanh lại kêu một tiếng, Quách Tĩnh Tĩnh còn chưa để ý tới y, Trương Thanh bĩu môi, "A Tĩnh, con đừng nóng giận, tay ba thật ra không có nghiêm trọng như vậy đâu, đều do bác sĩ làm quá lên ấy mà. Con xem, cũng bọc tay ba lại thành cái bánh chưng rồi."
Trương Thanh giơ lên tay bị băng bó lắc lư trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh, y vốn chỉ là muốn làm dáng một chút thôi, nào biết Quách Tĩnh Tĩnh thật sự ngừng tay đi xem. Trương Thanh "a" một tiếng rụt tay trở về, cười hắc hắc: "Thật không có chuyện gì đâu, qua mấy ngày là khỏi."
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, cầm lên dao tiếp tục im lặng bực bội thái thức ăn.
"A Tĩnh..." Trương Thanh hoàn toàn bó tay.
Quách Tĩnh Tĩnh tan học trở lại nhìn thấy tay y, tại chỗ đen mặt, nói chẳng qua là cắt rách tay một chút, Quách Tĩnh Tĩnh còn tưởng rằng là một vết thương dán cao dán xong xuôi là được, không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy. Quách Tĩnh Tĩnh trong lòng tức giận đến cuống cả chân tay, không chỉ là giận Trương Thanh không nói cho cậu biết mà cũng là giận bản thân mình, lại không cẩn thận sơ ý như vậy.
Trương Thanh không biết làm sao đứng ở bên cạnh, cùng con trai ở trong phòng bếp, dù cho y bây giờ giúp cái gì cũng không giúp được.
Trong gian nhà chính, Quách Tử Chương đưa Trương Thanh về còn chưa rời đi. Quách Tử Chương đưa Trương Thanh trở về, chính anh còn chưa kịp đi đâu. quả nhiên, Hạ Phạm Hành lái xe đưa Quách Tĩnh Tĩnh trở lại đụng mặt anh, bằng quan hệ giữa Hạ Phạm Hành cùng Quách Tử Chương cũng không có cái đạo lý không ăn cơm mà đi.
Trò bịp nhỏ này của Quách Tử Chương Hạ Phạm Hành tất nhiên rất rõ ở trong lòng, Quách Tử Chương cũng không phải loại người chỉ biết chiếm tiện nghi mà không biết hồi báo, vào lúc này không cần Hạ Phạm Hành hỏi, anh liền kể từ đầu đến đuôi chuyện anh ở cùng Trương Thanh cho hắn biết.
"Tôi chỉ biết là, chú Trương lúc ấy hẳn bị kích thích rất lớn, quần áo trên người cũng có chút xốc xếch. Chú ấy không cho tôi nói chuyện này cho cậu, hẳn là có cái gì đó rất khó nói, một hồi nữa cậu nói một tiếng với Tĩnh Tĩnh để cậu ấy đừng ép buộc chú ấy quá. Chú Trương đứng ở cửa trường học, tinh thần đều có chút hoảng hốt."
Hạ Phạm Hành cúi đầu nhìn dưới mặt đất, nơi đó đã không còn một mảnh thủy tinh nào. Theo giải thích của Quách Tử Chương, trạng thái tinh thần của Trương Thanh lúc đó không thể nào còn có tâm tư thu dọn nhà, nếu như là Vương Giang Dân dọn dẹp, như vậy nói cách khác, Trương Thanh ném vào Vương Giang Dân rồi bỏ chạy, là cái gì khiến cho Trương Thanh chạy vội vàng hốt hoảng như vậy, Hạ Phạm Hành muốn đoán được cũng không khó, dẫu sao... thái độ Vương Giang Dân đối với Trương Thanh đã quá rõ ràng.
Ánh mắt Hạ Phạm Hành trở nên u ám Nếu như Vương Giang Dân thật sự làm ra chuyện như vậy, như vậy giữa anh cùng Trương Thanh đời này không thể nào bên nhau được nữa. Trương Thanh bề ngoài nhìn như nhu nhược nhưng mà khoảng thời gian này sống chung, Hạ Phạm Hành biết, trong xương cốt Trương Thanh mang khí khái của một người có học, điển hình thích mềm không thích cứng, làm anh nhịn nhiều năm như vậy cuối cùng cũng thất bại trong gang tấc.
"Đúng rồi, hôm nay Quách Tử Hoa gọi điện thoại cho tôi."
Tay Quách Tử Chương cầm ly trà ngừng một lát, ngẩng đầu, đôi mắt như sói như hổ.
Hạ Phạm Hành dời tay, không nhanh không chậm uống một hớp trà. Quách Tĩnh Tĩnh rót cho, mùi vị uống vào có hơi khác biệt. (nguyên văn là 郭靖靖给倒的, 喝着味道都有些不同. Mình không hiểu chỗ 给倒 nên edit tạm như vậy, rất mong mọi người đóng góp TT)
"Chị ấy muốn gặp A Tĩnh."
Hạ Phạm Hành nói xong, chỉ thấy tay Quách Tử Chương siết chặt.
"Có điều A Tĩnh không đồng ý."
Quách Tử Chương há miệng, lời còn chưa nói ra, Hạ Phạm Hành đã giơ tay lên, ngăn ở giữa hai người.
"Tử Chương, cậu biết ranh giới cuối cùng của tôi mà."
Quách Tử Chương trong lòng chua xót, cúi đầu, nhẹ gật một cái: "Tôi biết, cậu tuyệt sẽ không ép Quách Tĩnh Tĩnh làm chuyện mà cậu ấy không thích."
Hạ Phạm Hành khoanh tay, không nói mà chỉ gật đầu, nhưng là thái độ của hắn lại nằm ở chỗ đó. Quách Tử Chương có thể làm bạn với hắn nhiều năm như thế là bởi vì bọn họ tôn trọng lẫn nhau, giữa vợ chồng không thể vượt qua ranh giới cuối cùng của đối phương, bạn bè cũng vậy.
Hạ Phạm Hành cười một tiếng, đưa tay vỗ vai Quách Tử Chương. Quách Tử Chương cách một hồi mới ngẩng đầu nói: "Cậu yên tâm, chuyện của Quách Tĩnh Tĩnh tôi sẽ không nói cho Tử Hoa."
"Cám ơn, xin lỗi cậu."
Quách Tử Chương nhếch mép, cười nhạo một tiếng. Anh căn bản không muốn tiếp lời xin lỗi này được không?!
Ăn cơm tối xong, Quách Tử Chương đi về trước, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn không nói chuyện với Trương Thanh, chỉ là lúc ăn cơm vẫn bày sườn heo chua ngọt ở phía bên trái của y. Trương Thanh bị thương ở tay phải, buổi tối ăn cơm cũng phải dùng tay trái cầm muỗng.
"A Tĩnh, " Trương Thanh nhìn Quách Tĩnh Tĩnh đang đứng trước mặt mình giúp y rửa chân, đưa tay sờ đầu Quách Tĩnh Tĩnh, "A Tĩnh, con đừng nóng giận mà."
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, vẫn không nói lời nào, cứ như vậy tỉ mỉ giúp Trương Thanh rửa chân, lau chùi sạch sẽ, bưng nước rửa chân rời đi, lưu lại Trương Thanh một người ngồi ở đằng kia, hít hít nước mũi. Quả là một người ba đáng thương...
Hạ Phạm Hành đứng ở bên cạnh cái ao đánh răng rửa mặt, thấy Quách Tĩnh Tĩnh đi ra rót nước, hắn liền cất khăn lông đi rồi kéo tay cậu lại.
"Thế nào? Em còn chiến tranh lạnh với chú Trương à?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, mím môi nói: "Ba em không đứng đắn, ba không chịu nói cho em biết tại sao có vết thương đó"
"Vậy em có nghĩ tới hay không, có lẽ cũng không phải là ba em không muốn nói mà là chú ấy không thể nói chứ?" Hạ Phạm Hành liếc mắt nhìn người trốn ở bên trong nghe trộm, bóng dáng đều bị chiếu sáng lên trên đất, rất rõ ràng.
"Ông ấy tại sao không muốn nói? Em là người thân nhất của ba mà." Quách Tĩnh Tĩnh quật cường cứng cổ.
"Chính bởi vì chú ấy là người thân nhất của em cho nên mới không có cách nào nói cho em biết, bởi vì chú ấy không muốn để cho em khổ sở. A Tĩnh, một điểm này, tất cả mọi người đều như thế, giống như em vậy, em cũng có chuyện không muốn để cho ba mình biết không phải sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh lần này không nói chuyện. Hạ Phạm Hành nói đúng, cậu cũng có chuyện không muốn để Trương Thanh biết, chẳng qua là lúc này xảy đến trên người cậu cậu liền quên mất.
Hạ Phạm Hành đưa tay xoa xoa đầu Quách Tĩnh Tĩnh, nói: "Cho ba em một chút thời gian, em là người thân nhất của chú ấy, nếu như có một ngày chú ấy thật cảm thấy mệt mỏi, muốn nói ra, đến lúc đó em chỉ cần ôm chú ấy thật chặt để chú ấy cảm thấy mình cũng không cô đơn là được rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh hồi lâu mới gật đầu: "Em biết rồi, em nhất định sẽ bảo vệ ba thật tốt."
Chuyện Hạ Phạm Hành ngủ lại đã là bình thường như cơm bữa, trong tủ treo quần áo của Quách Tĩnh Tĩnh thậm chí không biết từ khi nào đã có thêm mấy món quần áo của hắn, không nhiều, nhưng là đủ dễ thấy, kích thước không giống, cảm nhận không giống, kiểu cách lại là một trời một vực, có điều nhìn qua lại vô cùng hòa hợp, lộ ra một cảm giác ấm áp nhàn nhạt.
Hạ Phạm Hành vào lúc này đang thay quần áo, Quách Tĩnh Tĩnh đang nhét một túi nước nóng vào trong chăn. Thảm điện ở trên giường cậu từ sau khi mang thai đã bị Trương Thanh rút hết, cũng không biết y nghe được ở nơi nào, nói là thảm điện không tốt cho phụ nữ có thai, Quách Tĩnh Tĩnh là dựng phu tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Cốc cốc!
Cửa phòng bị người gõ, Trương Thanh thò đầu vào, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh thận trọng nói: "A Tĩnh, con tối nay có thể ngủ cùng ba không? Ba ngủ một mình hơi sợ."
Sau khi nói xong, Trương Thanh lại cảm thấy tựa hồ có chút ngượng ngùng, y gãi gãi mặt, vội vàng bổ sung: "Thật ra thì cũng không có gì, ba vẫn nên ngủ một mình đi, ngủ ngon."
Trương Thanh nói xong, thu đầu về, đóng cửa lại liền đi.
Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở mép giường không động, Hạ Phạm Hành đi tới, đưa tay vỗ vai cậu một cái: "Đi đi."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành nở nụ cười khích lệ với cậu. Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, gật đầu nói với Hạ Phạm Hành: "Vậy anh đi ngủ sớm một chút đi."
"Anh biết rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh ôm lấy áo khoác của mình, kéo cửa phòng đi ra.
Trương Thanh đang ngồi ở trên giường ngẩn người, trên ti vi đang chiếu opera xà phòng (*). Trương Thanh bình thường thích xem nhất những thứ này, hôm nay một chữ xem cũng không nổi.
Đèn trong phòng sáng trưng, Trương Thanh ngẩng đầu nhìn, bởi vì đèn quá sáng, nhìn một hồi mắt cũng tối lại. Trương Thanh nhắm hai mắt, đưa tay xoa xoa mặt, thở dài: "Xem ra tối nay phải mở đèn ngủ thôi, sáng mai ngủ dậy phải tắt ngay, bị A Tĩnh thấy nhất định sẽ nói mình lãng phí điện..."
Tắt TV, chăn kéo đến tận cằm, Trương Thanh nhưng lại không ngủ được, ánh mắt luôn luôn đảo qua đảo lại xung quanh, nhắm rồi lại mở ra, liếc một cái rồi lại nhắm lại, sau đó mở ra.
Thời điểm cửa phòng bị người đẩy ra, Trương Thanh vén chăn lên chợt ngồi dậy.
Khoảnh khắc Quách Tĩnh Tĩnh bước vào cửa đã nhìn thấy Trương Thanh sắc mặt rất khó nhìn, tựa hồ như bị kinh sợ vậy, nhưng chờ cậu đóng cửa lại muốn lại cẩn thận hơn thì Trương Thanh đã khôi phục như bình thường, không, phải nói trên mặt đều là hy vọng cùng mừng rỡ.
"A Tĩnh..."
Trương Thanh kêu một tiếng, thấy Quách Tĩnh Tĩnh trong tay ngay cả quần áo cũng ôm tới rồi, vội vàng lấy lòng vén chăn lên.
"Mau vào, cẩn thận bị lạnh đó con."
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, đem quần áo ôm tới đặt ở trên tủ trên đầu giường, cởi áo lông ra rồi mới lên giường.
"Chân con có bị lạnh không? Để ba che cho."
Trương Thanh giống như khi còn bé vậy, để chân Quách Tĩnh Tĩnh vào giữa hai chân mình, Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay ngăn cản cử động của y.
"Không cần đâu, " thấy Trương Thanh trên mặt đều là mất mác, Quách Tĩnh Tĩnh lại nói thêm một câu, "Con không lạnh."
Trương Thanh vẫn không yên tâm sờ một cái, quả thật trên người Quách Tĩnh Tĩnh ấm áp dễ chịu, tay chân đều rất nóng, lúc mò tới trên bụng Quách Tĩnh Tĩnh, Trương Thanh rõ ràng sửng sốt một chút. Ngày thường Quách Tĩnh Tĩnh mặc quần áo nhiều, cậu cũng biểu hiện giống như bình thường vậy, không tận lực suy nghĩ thì Trương Thanh cũng sắp quên Quách Tĩnh Tĩnh đã mang thai sắp năm tháng rồi.
"Đã có thể sờ thấy rồi, bụng có hơi lồi lên." Trương Thanh cảm thán, hai mắt nheo lại hơi phát sáng."A Tĩnh, con có thể cảm nhận được đứa nhỏ không? Nó có biết nhúc nhích không?"
Quách Tĩnh Tĩnh vẫn không quá quen, Trương Thanh sờ cậu, cậu cứ nằm như vậy, cả người cũng cứng lại, nhưng rốt cuộc không ngăn cản hành động của Trương Thanh. Trương Thanh hỏi cậu, cậu suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Con không rõ lắm."
Quách Tĩnh Tĩnh có thể nói chuyện nói chuyện cùng mình, Trương Thanh trong lòng vui vẻ không thôi, không muốn để cho Quách Tĩnh Tĩnh bị lạnh, y vẫn như cũ không thu tay về, đắp chăn lại, nằm xuống sát Quách Tĩnh Tĩnh.
Trương Thanh ngậm cười hỏi: "Làm sao lại không rõ?"
"Con không rõ là do đói bụng hay là nó đang động, có lúc rõ ràng vừa mới ăn n nhưng cũng sẽ có cảm giác bụng hơi động đậy." Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy nghi hoặc.
"Đó là nó đang chào hỏi với con đó." Trương Thanh nhẹ giọng nói, "Sau này chờ nó lớn rồi, khí lực cũng càng ngày càng lớn, đến lúc đó con sẽ cảm nhận được rõ ràng hơn, bây giờ nó còn quá nhỏ."
Quách Tĩnh Tĩnh muốn hỏi Trương Thanh, tại sao những thứ này ba lại đều biết, nhưng Hạ Phạm Hành nói đúng, Trương Thanh không cách nào nói lý do ra khỏi miệng, cậu thân là người thân nhất của y vậy làm sao có thể đi ép buộc y chứ?
"Ba, sau này ba bị thương trước tiên phải nói cho con biết, con không muốn để cho một mình ba đi bệnh viện."
Trương Thanh gật đầu, nghĩ đến Quách Tĩnh Tĩnh không nhìn thấy, nghẹn ngào nói: " Được, thật ra thì... Ba cũng không phải chỉ có một người, đứa bé Quách Tử Chương kia một mực đi cùng ba đấy."
"Con muốn một mực ở bên cạnh ba, con sẽ một mực ở bên cạnh ba."
Hai câu này của Quách Tĩnh Tĩnh hoàn toàn khiến Trương Thanh rơi nước mắt. Y ôm tay của con trai, nghẹn ngào khóc òa lên.
"A Tĩnh..."
Quách Tĩnh Tĩnh trợn to hai mắt, vành mắt đều đỏ, cũng không biết là do trợn mắt hay là bởi vì cái gì khác.
____________________
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Công mới có thể ~~ thử một lần ~~~ cáp cáp cáp cáp ~~~
(*) opera xà phòng: (soap opera) Opera xà phòng là một vở kịch / phim dài kỳ trên truyền hình hoặc phát thanh với nội dung chủ yếu đề cập đời sống của nhiều nhân vật, thường tập trung vào các mối quan hệ tình cảm của họ, và tạo ra kịch tính cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất