Nhà Có Chính Thê

Chương 118: Vu Hà đánh con

Trước Sau
"Ba, ba con sai rồi, đừng đánh con mà, ba, ô ô, con sai rồi... A! Mẹ, cứu con, mau cứu con, mẹ... Bà nội, ông nội, cứu con đi mà!"

Trương Kỳ khóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, vết thương trên người vừa mới khỏi, vết bầm đen còn chưa tiêu, vào lúc này lại thêm vết thương mới. Trương Vu Hà lần này không mềm lòng với cậu ta, đai lưng ba ba rơi vào trên người cậu ta, một lần đánh là lại thêm một vết đỏ.

Trương Quốc Phú đứng ở một bên gấp tới đầu đầy mồ hôi, muốn tới kéo nhưng ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Trương Vu Hà lại không dám động, Trương Thị ngồi ở một bên cũng đầy căng thẳng, tay bên người nắm thật chặt.

Yamada Edako khóc tới nỗi trôi mất lớp trang điểm. Bà ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy chồng mình tức giận như vậy. Trương Kỳ chính là khúc ruột của bà ta, một roi này quất lên người Trương Kỳ, lòng Yamada Edako như vỡ vụn, nhưng Trương Vu Hà bây giờ rõ ràng đang lửa giận đùng đùng, bà ta không dám cãi lời chồng mình, lại không muốn để Trương Kỳ bị đánh nữa, không biết làm sao chỉ có thể quỳ xuống bên chân Trương Vu Hà.

"Vu Hà, đừng đánh nữa mà." Yamada Edako nắm ống quần Trương Vu Hà thật chặt, "Không cần đánh nữa, Vu Hà, em cầu xin anh, đừng đánh nữa."

"Edako, em tránh ra! Hôm nay anh phải đánh chết cái đứa con bất hiếu này, đều là lỗi của nó! Thậm chí ngay cả mình ông nội cũng dám đánh, đây chính là đại nghịch bất đạo!" Trương Vu Hà chỉ vào Trương Kỳ đang lăn lội trên đất, tức giận tay cũng phát run.

"Ba, con không phải cố ý, con thật sự không cố ý, con không muốn làm ông nội bị thương, ba tin con đi... Ba, mẹ, mẹ cứu con, con đau quá."

Trương Quốc Phú không nhịn được đứng lên: "Vu Hà, thôi, nào có ai đánh con như thế."

"Ba, Edako, hai người mau tránh ra." Trương Vu Hà không biến sắc nhìn Trương Thị, nắm lấy đai lưng, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, "Ba, Trương Kỳ hôm nay phải cho ba một câu trả lời!"

Vừa nói, lại ba một tiếng, hung hăng quất vào trên người Trương Kỳ. Trương Kỳ giống như cá bị ném vào trong chảo dầu, quay cuồng kêu to một tiếng, thê lương chói tai.

"Được rồi!" Trương Thị cuối cùng cũng mở miệng, đứng dậy đi tới đoạt lấy đai lưng trong tay Trương Vu Hà."Đừng đánh, con muốn đánh chết nó sao?"

"Mẹ..."

Trương Vu Hà có lời khó nói. Yamada Edako đã biết cái nhà này do ai làm chủ, bà ta lập tức khom người với Trương Thị: "Mẹ, xin mẹ hãy cứu Kỳ Kỳ đi."

Trương Thị nhìn bà ta, mặc dù sắc mặt không tốt như cũ nhưng cũng không để ý tới bà ta như trước đấy, chỉ nói: "Chúng tôi không thích cái kiểu động một chút là quỳ dưới chân người khác thế này, cô đứng lên đi."

Trán Yamada Edako cũng sắp chạm tới mu bàn tay rồi, duy trì tư thế này không động, Trương Vu Hà bèn nói: "Mẹ cho đứng lên rồi, em mau đứng dậy đi."

" Ừ." Yamada Edako lúc này mới đứng lên, lui về sau lưng Trương Vu Hà. Trương Thị thấy cảnh tượng này, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn chút.

"Kỳ Kỳ."

Trương Quốc Phú đã sớm không nhịn nổi, vội vàng đi qua đỡ TRương Kỳ ở dưới mặt đất lên, để cậu ta ngồi xuống ghế salon.

"Mau để cho ông nội nhìn xem bị thương chỗ nào rồi."

Trương Kỳ lần này sợ thật, cậu ta từ nhỏ chỉ sợ Trương Vu Hà, bây giờ bị đánh ác như thế, cảm giác như mất đi nửa cái mạng vậy.

Trương Quốc Phú quan tâm cậu ta, cậu ta liền gào khóc.

"Ai cho mày ngồi xuống!" Trương Vu Hà gầm một tiếng, Trương Kỳ bị dọa sợ lập tức từ chỗ ngồi đứng lên.

"Vu Hà con làm cái gì thế! Con xem thằng nhỏ cũng bị con dọa cho sợ thành như vậy, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, còn chưa đủ sao?"

Trương Quốc Phú tức giận giậm chân, kéo Trương Kỳ cứng rắn để cậu ta ngồi xuống. Trương Vu Hà sợ Trương Quốc Phú tức giận sinh bệnh, không dám nói gì nữa, quay đầu nhìn về phía Trương Thị.

Trương Thị xoay người, kéo ra ngăn kéo trên bàn uống trà, tìm một chai nước thuốc ở bên trong, đưa cho Yamada Edako.



"Giúp nó bôi vết thương đi, để một hồi nữa sưng lên thì phiền."

"Con cảm ơn mẹ"

Yamada Edako cảm kích hướng Trương Thị khom người, cầm nước thuốc bôi vết thương cho Trương Kỳ.

"Mẹ."

Trương Vu Hà đổi sang Trương Thị, để bà ngồi trên ghế gỗ, nhìn Trương Thị mặt đầy áy náy: "Mẹ, thật xin lỗi, là do con không biết dạy dỗ nó."

Trương Thị cũng không tha thứ cho ông ta, lạnh mặt mắng: "Những năm này con giáo dục con mình kiểu gì thế? Con đánh nó sao không nghĩ tới bản thân mình đi? Người ta nói nuôi mà không dạy là lỗi của cha, mẹ mặc dù không đi học nhưng dầu gì cũng nghe qua Tam tự kinh (*) rồi. Thằng bé lớn lên bên người con, con làm sao lại dạy nó thành cái tính ấy!"

"Mẹ..." Trương Vu Hà áy náy đầu cũng không ngẩng lên được, "Là con bận bịu với công việc, sơ sót trong việc dạy dỗ nó, ông ngoại bà ngoại cưng chiều nó, mọi chuyện đều do nó quyết định. Lần này nó len lén chạy về nước con còn không biết, ông bà nó giúp nó lừa con, con..." "Chuyện này con đừng trách ai cả, đứa con mà mình nuôi làm chuyện sai trái thì phải đánh bản thân tới nỗi nuốt cả răng rụng và máu vào trong bụng!"

Trương Thị lời này có hai cá ý, một là nói cho bà, một là nói cho Trương Vu Hà. Trương Vu Hà làm sao lại không nghe rõ, cũng hơn bốn mươi rồi mà lúc này chẳng khác bọn trẻ con làm chuyện sai bị cha mẹ dạy bảo là mấy.

Trương Kỳ vào lúc này cũng tỉnh lại, thấy ba như vậy, lau nước mắt nói với Trương Vu Hà: "Con như vậy là cũng do ba mà ra, ba cả ngày chỉ biết bận bịu cho cho sự nghiệp, cho tới bây giờ cũng chưa từng chân chính quan tâm tới con! Bà trách ông ngoại bà ngoại giúp con gạt ba trộm đi trở về nước, vậy chính ba thì sao? Con trai ba biến mất hơn nửa năm cũng không biết!"

"Mày im miệng!" Trương Vu Hà mắng cậu ta, Yamada Edako vội vàng kéo con trai, khẽ lắc đầu.

Trương Thị nhìn Trương Vu Hà nói: "Ngày mai đưa Trương Kỳ đến chỗ Trương Thanh nói xin lỗi, nếu người ba này còn không làm tròn được bổn phận thì từ hôm nay trở đi, lo mà dạy cho nó cái gì gọi là tôn trọng trưởng bối."

"Con biết rồi, mẹ."

Trương Vu Hà thành khẩn gật đầu.

Trương Vu Hà không ở lại chỗ Trương Thị, buổi tối trở về ngủ lại nhà khách. Yamada Edako đuổi theo ông ta vào phòng, vừa đóng cửa, sắc mặt Yamada Edako cũng trở nên rất khó nhìn, nhìn Trương Vu Hà nói: "Vu Hà, anh hôm nay không nên đánh con như vậy, nó là con trai ruột của anh đấy!"

"Chính bởi vì nó là con trai ruột của anh nên anh mới có thể đánh nó, Edako, em không phải không biết những chuyện nó làm. Mẹ anh cả đời trọng một chữ lễ, bà ấy đời này không đọc qua sách gì nhưng đối với phương diện này lại cố chấp coi trọng, lần này để Trương Kỳ nếm thử đau khổ một lần cũng tốt, hy vọng trải qua sự việc này nó có thể trở về một đứa con trai bình thường."

Trương Kỳ thích đàn ông, chuyện này như khối ung thư trong lòng Trương Vu Hà. Hôm nay ông ta ra tay ác như vậy, thực ra trong lòng cũng xót lắm, nhưng Trương Thị chưa nói dừng, Trương Kỳ thậm chí còn dám đi bán thân, những điều này làm cho ông ta không thể nào buông xuống đai lưng được.

Yamada Edako mím môi, ngẩng đầu ánh mắt như lửa thiêu nói: "Đứa con mà em dứt ruột đẻ ra không thể nào làm ra những chuyện như vậy được, những thứ này cũng chỉ là lời của con trai Trương Thanh mà thôi, mẹ tin tưởng nó, em không tin. Chắc do tên kia không biết thỏa mãn với thực tại, cho rằng Kỳ Kỳ trở về sẽ đoạt đi hết thảy mọi thứ vốn thuộc về y, cho nên mới để con mình đi vu oan hãm hại cho con chúng ta, đây cũng không phải là không thể nào đúng không? Vu Hà, Kỳ Kỳ của chúng ta vẫn luôn là một đứa trẻ đơn thuần hiền lành, nó làm sao có thể... Sẽ vô duyên vô cớ làm ra chuyện như vậy? Điểm này em vô luận như thế nào cũng sẽ không tin tưởng."

Yamada Edako nói xong, cầm rkhăn che miệng khóc không thành tiếng.

Trương Vu Hà thấy bà ta như vậy, trầm mặt không nói nữa.

Buổi tối, Trương Vu Hà gọi điện cho anh cả Trương Vu Hải, nói rõ tình huống lúc về nước cho Trương Vu Hải một lần.

"Vu Hà, chú có thể trở về gặp mẹ thật sự là quá tốt rồi, mẹ từ nhỏ hiểu rõ nhất chính là chú, chuyện năm đó đều đã qua lâu như vậy, trong lòng mẹ chẳng lẽ thật sự không có áy náy sao? Chú bây giờ chỉ cần hiếu thuận với mẹ thì sẽ không ai có thể tranh giành với chú cả!"

Trương Vu Hải lòng đầy căm phẫn nói, trong lời nói mang hàm ý chỉ trích. Trương Vu Hà làm sao lại nghe không hiểu,nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh cả, Trương Thanh đó, rốt cuộc là một người thế nào?"

"Y á? Hừ! Chẳng qua là một tên tiểu nhân biết dối trên gạt dưới mà thôi, có điều y cũng khôn vặt lắm, giả bộ đáng thương lừa gạt tín nhiệm của cha mẹ chúng ta. Cũng không biết y cho mẹ mình bùa mê thuốc lú gì mà mẹ đối với y muốn gì được đó, nói gì đều tin. Y thì sao? Ngoài mặt cho tới bây giờ cũng chưa từng tranh cướp thứ gì với chúng ta, giống như là chúng ta chèn ép y ở mọi nơi ấy. Không phải là do y thương nhớ chút tiền bạc trong túi cha mẹ với mảnh đất kia sao

Trương Vu Hà cười không chạm đáy mắt: "Ba mẹ thì có bao nhiêu tiền đây? Hơn nữa bây giờ đất cũng chẳng còn đáng giá. "

"Vậy nói không chừng, ba năm đó bán trân châu làm sao lại không thể để dành được chút tiền? Huống chi chú quên rồi à? Năm đó ông nội qua đời, ba anh em lúc tách ra còn phân chia chút gia sản đó, chúng ta khi còn bé còn đã thấy qua, có một con bươm bướm bằng ngọc còn nhớ không? Không chừng giờ nó chính là đồ cổ, còn có mảnh đất kia, đó cũng là tài sản cố định, nói không chừng ngày nào đó sẽ phải dùng tới. Dựa được vào cây đại thụ là mẹ ta thì Trương Thanh kia chiếm được tiện nghi còn lo thiếu sao?"



Trương Vu Hà thử thăm dò: "Vậy anh tại sao không trở về trông nom? Nếu anh ở lại bên cạnh ba mẹ, Trương Thanh tự nhiên sẽ không chiếm được chỗ tốt không phải sao?"

"Anh... Anh đây không phải là không đi được sao? Chị dâu chú không biết chữ chú không phải không biết. Anh cũng không rời được cái hãng may quần áo này, chẳng lẽ muốn anh buông tha bên này sao? Em trai, anh cũng là vì sinh kế mà thôi, không còn cách nào cả..."

Sau đó Trương Vu Hải lại lải nhải bản thân không có bao nhiêu dễ dàng thuận lợi, Trương Vu Hà cứ nghe như vậy.

Cúp điện thoại, trong lòng Trương Vu Hà cũng có chút sáng tỏ, xem ra Trương Thanh quả thật không phải là một người tầm thường.

Yamada Edako thừa dịp Trương Vu Hà gọi điện thoại chạy tới phòng cách vách tìm Trương Kỳ.

"Mẹ,..."

Trương Kỳ vừa thấy mẹ tới liền muốn ôm người nũng nịu nhưng lại quên mất vết thương trên người, vừa động một cái liền trực tiếp động đến vết thương.

Yamada Edako thấy cậu ta đau khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phá lệ tiều tụy, đau lòng không dứt.

"Kỳ Kỳ, đừng lộn xộn, mẹ bôi thuốc cho con."

Yamada Edako ngồi ở bên người Trương Kỳ, ngón tay nhỏ nhắn dè dặt xử lý vết thương cho Trương Kỳ.

"Mẹ." Trương Kỳ hô.

"Sao thế con?"

"Con ngày mai phải xin lỗi chú sao? Không thể không đi sao? Con không muốn nhìn thấy bọn họ! Mẹ, mẹ có biết hay không, thương tích cả người con chính là do Quách Tĩnh Tĩnh ban tặng!"

"Cái gì?" Yamada Edako hiển nhiên không biết cái này, hoảng sợ thay đổi sắc mặt."Đây rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" Trương Kỳ nói chuyện Quách Tĩnh Tĩnh "thấy chết mà không cứu" cho Yamada Edako, sắc mặt Yamada Edako phá lệ ám trầm.

"Mẹ, bất kể như thế nào thì con không muốn gặp lại anh ta nữa, không muốn nhìn thấy anh ta!"

Yamada Edako trầm mặc trong chốc lát, suy nghĩ một chút rồi tiến tới bên tai Trương Kỳ nói: "Con trai, con nếu quả thật không muốn đi, không bằng..." Kết quả ngày thứ hai Trương Kỳ thật sự không đi theo Trương Vu Hà nói xin lỗi. Trương Vu Hà hỏi Yamada Edako chưa khỏi.

Trương Vu Hà làm sao lại không biết con trai có chủ ý gì, nhưng lần này ông ta lại ngầm cho phép, liền dẫn Yamada Edako, hai người cùng đi tìm Trương Thanh.

______________________________

(*):

Nuôi mà không dạy là lỗi của cha.

Dạy mà không nghiêm là quấy của thầy

Con không học thì không phải lẽ.

Còn nhỏ không học, già sẽ làm gì?

Nuôi con mà chẳng dạy dỗ, ấy là lỗi của người cha. Dạy học mà chẳng nghiêm, ấy là quấy của ông thầy. Kẻ làm con mà chẳng học, chẳng phải lẽ nên vậy. Lúc nhỏ chẳng học thì lớn lên rồi tới già sẽ làm gì?

cre: Cổ Hán Văn www.cohanvan.com

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau