Chương 149: Dương Tuyền tâm sự
Dương Tuyền cùng Quách Tử Chương sau khi tách ra, trực tiếp kiều ban (*) đi tìm Hạ Phạm Hành. Khu vực xưởng thuốc Huyền Tể Đường vẫn cách Tể Ninh một đoạn đường, phải đi qua cả thành phố, không kể đường xá có bao xa mà chỉ là xe nhiều đèn đỏ cũng nhiều, làm chậm trễ thời gian.
Hạ Phạm Hành trực tiếp đưa Quách Tĩnh Tĩnh từ ngoài đi qua đó, cho nên xưởng thuốc bên kia, cho dù Dương Tuyền gần hơn so với hắn nhưng hắn lại đến sớm hơn y.
Tầng hành chính một là nhà kho và phòng triển lãm, tầng hai là khu làm việc, tầng ba mới là phòng làm việc của Hạ Phạm Hành. Ban đầu Đường Hồng Lan ngoài mặt nói là để cho hắn để ý tới tất cả phân khu của Huyền Tể Đường ở khu vực này nhưng hết lần này tới lần khác để Đường Đại Nghiệp đè đầu cưỡi cổ hắn. Đường Hồng Lan mượn cớ cũng tốt, lấy lý lịch cùng thân phận của trưởng bối để đè người, Hạ Phạm Hành muốn không theo cũng khó.
Nhưng lúc Dương Tuyền đuổi tới bị buộc phải đợi chừng xấp xỉ một giờ. Mỹ nữ thư kí mặc đồng phục, chân đi giày cao gót, giám đốc sản xuất, kiểm tra chất lượng, nhân viên vật tư đều tới tìm người, mỗi người đều cầm trong tay văn kiện, hoặc là xin chỉ thị hoặc là chờ phê duyệt, ai nấy đều bận rộn.
Nếu là lúc bình thường thì Dương Tuyền đã sớm mất kiên nhẫn, phủi mông bỏ đi rồi, nhưng hôm nay y hiển nhiên đến có chuẩn bị, một mực an tĩnh ngồi ở đó chờ Hạ Phạm Hành hết bận.
Hạ Phạm Hành xử lý xong công vụ, tự mình rót ly trà cho Dương Tuyền, bưng tới khu nghỉ ngơi, đặt trà ở trước mặt Dương Tuyền rồi ngồi xuống trên ghế sô pha.
"Hôm nay Tử Chương không phải đưa chú cậu ta đến bệnh viện kiểm tra sao? Sao vẫn rảnh rỗi mà đến đây thế?"
Dương Tuyền nhìn Hạ Phạm Hành, hỏi: "Đường Đại Nghiệp đâu? Sao những người này đều tới tìm cậu thế?"
"Huyền Tể Đường dù thế nào đi chăng nữa cũng là sản nghiệp Hạ gia, Đường Đại Nghiệp có thể ở đây kiếm tiền nhưng không thể lấy toàn bộ công xưởng làm của riêng, cho nên gần đây gã ta cùng một người bạn làm cho vay vi mô (**), chắc bây giờ đang bận lo cho công ty của mình rồi nên tạm thời không để ý tới bên này."
"Hừ, " Dương Tuyền cười khinh miệt, "Cậu bên này còn chưa có động thủ đâu mà gã đã vội vàng dọn đường cho mình rồi."
Hạ Phạm Hành uống một hớp trà, lạnh nhạt nói: "Ai nói tôi không động thủ?"
Dương Tuyền thật sự kinh ngạc. Y có nghe Quách Tử Chương nói qua, Hạ Phạm Hành bây giờ hai mươi tư giờ đều sắm vai một ông chồng tốt, hướng về Quách Tĩnh Tĩnh che chở trăm bề, đưa đi đón về, mỗi ngày thời gian ở công ty chắc chưa tới năm sáu giờ.
"Hạ Phạm Hành, cậu đây không phải là đang bày kế bỏ trống thành đó chứ? Không, như vậy cũng không hợp lí lắm. Cậu bây giờ ngày ngày đều trưng ra cái bộ dạng làm việc không đàng hoàng thật ra thì là muốn Đường Đại Nghiệp buông lỏng cảnh giác có đúng không? Hiệu ích một giờ của cậu phải đỉnh hơn nửa ngày của người khác có đúng không?" Dẫu sao cũng chỉ là mấy cái phân khu cửa hàng, bản lĩnh Hạ Phạm Hành cũng không nhỏ, nhìn những năm này Tể Ninh phát triển như thế nào thì biết, hà tất gì phải dùng dao mổ trâu để cắt cổ gà?
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: "Cám ơn."
"Ai khen cậu chứ. Ê mà đợi cái, Đường Đại Nghiệp tuy nói là ham ăn biếng làm nhưng lá gan cũng không nhỏ, những năm này tiền lấy được ở Huyền Tể Đường chắc không ít đâu? Nuôi gã mấy đời phỏng đoán cũng không thành vấn đề, sao tự dưng đang êm đẹp lại đi đầu tư mạo hiểm thế?"
"Chính sách quốc gia thắt chặt, ngân hàng cho vay rất khó, công ty cho vay vi mô là xu thế tất nhiên, huống chi vay tiền lại thuận lợi, nhanh chóng và linh hoạt hơn ngân hàng, là phương thức vay tiền đầu tiên mà các xí nghiệp nhỏ trong tương lai, mà đối với Đường Đại Nghiệp, tiền vay lãi suất có mau, có thể để gã lấy được càng nhiều vốn hơn, phương thức chỉ mang không tồn lại không liên quan đến vấn đề tiền gửi công khai, giảm thiểu nguy hiểm xã hội, thấy thế nào cũng đều là một lựa chọn tốt, làm sao cậu lại giống như là nhảy vào hố lửa thế?"
"Hừ." Dương Tuyền hừ nhẹ, "Cậu nói đúng không sai, nhưng Đường Đại Nghiệp nếu dễ dàng thỏa mãn như thế thì gã không phải là Đường Đại Nghiệp rồi. Cho vay vi mô thuộc về kinh doanh tư nhân, nếu như cho vay lấy lãi trước, đối với người vay tiền phải tìm hiểu kĩ, đầy đủ thông tin, biết khống chế nguy hiểm, không quá vội vã dĩ nhiên không tệ, nhưng Đường Đại Nghiệp...Coi như gã có chút đầu óc, làm việc cẩn thận thì cậu cũng có nhiều biện pháp dẫn gã mắc câu mà, không phải sao?"
Hạ Phạm Hành lắc đầu, nhìn Dương Tuyền cười nói: "Tôi từ trước đến giờ không đối nghịch với luật pháp. Tất cả những chuyện pháp luật không cho phép tôi sẽ không làm, người khác có làm hay không dĩ nhiên chẳng liên quan đến tôi."
"Cậu..."
Dương Tuyền còn muốn nói điều gì đó, Hạ Phạm Hành đã giơ tay lên ngăn y lại.
"Dương Tuyền, cậu hôm nay tới đây không phải là do quan tâm đến vấn đề sự nghiệp của tôi đó chứ?" Hạ Phạm Hành nhìn thời gian trên đồng hồ treo tay, "Cậu còn có nửa giờ, nửa giờ sau tôi còn có buổi họp, đến lúc đó kệ cậu."
Dương Tuyền ngừng miệng. Nếu mà đặt vào lúc bình thường, y khẳng định lại muốn nháo một phen, hôm nay an tĩnh như vậy ngược lại khiến cho Hạ Phạm Hành có chút không thích ứng nổi.
"Thế nào? Chẳng lẽ cậu cũng sẽ có chuyện khó thể mở miệng à?"
Dương Tuyền trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành một cái. Ây có ý gì đấy bạn êi, đừng tưởng rằng y nghe không hiểu, đây không phải là đang khịa y không biết xấu hổ à?
Hạ Phạm Hành cười từ chối cho ý kiến.
Dương Tuyền mím môi đấu tranh tư tưởng một phen, trên đường tới y do dự không biết có nên hỏi hay không, cho tới bây giờ y vẫn chưa có được câu trả lời.
Hạ Phạm Hành khoanh tay, dựa vào ghế sa lon đằng sau lưng một chút, nhìn Dương Tuyền hỏi: "Cậu lúc nào mà trở nên đàn bà thế? Dương Tuyền dám nói dám làm trước kia đã chết rồi sao?"
"Đừng có mà kích tôi, cậu càng kích tôi tôi càng giận, " Dương Tuyền vẫn quyết định hỏi, "Cậu cùng Quách Tử Chương, các cậu cùng nhau gạt tôi, cái gì mà anh em huynh đệ, các cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng coi tôi là anh em!"
"Bọn tôi lúc nào nói cậu là anh em bọn tôi? Do cậu tự ảo đó chứ."
"Được! Là tôi mặt dày, ỷ vào các cậu không buông, được chưa? Tôi sẽ về Canada với mẹ tôi, chuyện hư hỏng của mấy người ai thích quản thì quản."
Dương Tuyền nói xong đứng dậy muốn đi, Hạ Phạm Hành ngồi ở đằng kia vững như thái sơn, không nhúc nhích. Dương Tuyền không bước nổi nữa, quay đầu trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành: "Mẹ nó cậu ngay cả giữ tôi cũng đóe thèm giữ à?"
Hạ Phạm Hành giơ tay lên: "Xin cứ tự nhiên."
Dương Tuyền vô cùng tức giận, nhấc chân đi, còn chưa bước được mấy bước đã quay gót lại chỗ cũ, đặt mông ngồi vào trên ghế sa lon, bưng trà lên dùng sức uống một ngụm.
"Hạ Phạm Hành, tôi con mẹ nó đời trước đúng là thiếu nợ mấy cậu mà!"
Hạ Phạm Hành cũng cảm thấy cơn tức này của y chắc xả xong hết rồi, bây giờ lại uống nửa ly nước lạnh xuống bụng, lúc này mới nghiêm mặt nói: "Tỉnh táo chưa? Cậu có phải từ Tử Chương biết được cái gì đó nên chạy tới chỗ tôi trút giận đúng không."
"Tôi có thể biết cái gì, " Dương Tuyền không có ý cười nhếch mép một cái, "Cậu ta cùng ba Tĩnh Tĩnh quen thuộc như thế, hẳn là tôi nên hỏi cậu, cậu biết cái gì mới đúng chứ?"
Dương Tuyền không chú ý tới thời điểm y nói những lời này, giọng điệu hơi chua chua, nhưng Hạ Phạm Hành đã hiểu, hắn ngẩng đầu nhìn Dương Tuyền, nhìn chằm chằm nhìn hồi lâu rồi bỗng nhiên nói: "Dương Tuyền, cậu gần đây nghỉ ngơi không tốt lắm đâu?"
"Cũng không phải thế, cậu không thấy tôi có quầng thâm mắt sao? Trong cổ họng còn nổi bong bóng, đau tới nỗi tôi cái gì cũng ăn không được."
"Tại sao nghỉ ngơi không tốt?"
"Còn không phải là bởi vì Quách Tử Chương..." Dương Tuyền chưa nói xong đã ngậm miệng, hung tợn trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành, "Đừng có mà đánh trống lảng! Bây giờ không phải nói đến vấn đề tôi ngủ có ngon hay không!"
Hạ Phạm Hành đan chéo mười ngón tay, cổ tay khoác lên trên đầu gối, thần sắc như thường nói: "Cậu từ lúc nào thích Tử Chương thế?" Dương Tuyền sợ hết hồn, trợn tròn mắt há miệng muốn phản bác: "Tôi không..."
"Lúc nào?" Hạ Phạm Hành trực tiếp không chút lưu tình cắt đứt.
Dương Tuyền cúi đầu không dám nhìn Hạ Phạm Hành, lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi. Hạ Phạm Hành híp mắt: "Biết nhau lâu như vậy, tâm tư này cậu giấu kĩ thế."
"Tôi trước kia căn bản cũng không biết!" Dương Tuyền cũng đầy ảo não, tóc đều bị y bứt ra một bó to, "Tôi nếu như biết thì đã sớm cách xa cậu ta ra rồi. Tôi cùng các cậu không giống nhau. Hai cậu là phá quán tử phá suất (***), huống chi Tĩnh Tĩnh lại còn có thể mang thai, tôi mà yêu đàn ông thì kiểu gì ba tôi cũng sẽ chặt đứt chân tôi, mẹ tôi sẽ khóc đến trôi luôn trường thành!"
Dương Tuyền bụm mặt, một bộ sinh không thể yêu.
"Không nghĩ tới việc đến An Huy vậy mà sẽ phát sinh nhiều chuyện như thế. Đầu tiên là cậu cùng Quách Tĩnh Tĩnh ở cùng một chỗ, tiếp nữa chính là Tử Chương tự dưng lại thành con trai chú cậu ta, mà tôi, nhìn Tử Chương như vậy, lại thấy đau lòng...Mẹ nó chứ!"
Hạ Phạm Hành ngồi ở đằng kia lẳng lặng nghe y nói.
"Tôi đời trước thật là thiếu nợ hai người mà, trước kia luôn cảm thấy hai người đáng thương, cha không đau mẹ không thương, làm tôi hết lần này tới lần khác được toàn thế giới sủng ái khi đối diện với các cậu lại cảm thấy mình giống như một tội nhân, các cậu thích bắt nạt tôi mặc cho các cậu bắt nạt, thích trêu cợt tôi cũng không ý kiến ý cò gì, nhưng là... Rõ ràng tôi quen cậu lâu hơn cậu ta, coi như tôi thích đàn ông, cũng nên là thích cậu mới đúng... "
"Đừng, tôi không chịu nổi, lời này cậu giữ trong lòng là tốt rồi, đừng nói lung tung." Hạ Phạm Hành tránh như tránh bò cạp.
Dương Tuyền vuốt mặt, ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy cậu nói cho tôi, các cậu rốt cuộc có chuyện gì gạt tôi không?"
Hạ Phạm Hành ngẫm nghĩ chốc lát, hỏi Dương Tuyền: "Tử Chương là con trai ruột của chú cậu ta, chuyện này cậu đã tận mắt nhìn thấy rồi."
"Những thứ này dĩ nhiên tôi biết, cậu nói chỗ tôi không biết đi."
"Quách Dực cả đời chưa lập gia đình, bởi vì ông ấy lúc còn trẻ đã từng yêu một người đàn ông, cái này ở lúc đó là tuyệt đối không thể chấp nhận, huống chi Quách gia có thân phận địa vị như vậy càng không thể để cho nhà mình xảy ra tai tiếng như thế, cho nên tình yêu của Quách Dực đương nhiên bị Quách gia phản đối, Quách Dực bị buộc phải chia tay với người yêu, từ đó không thể gặp nhau nữa, sống chết không biết, mà Tử Chương, ở cùng người yêu của Quách Dực chưa tới một năm bị Quách lão gia tử đem về thu nuôi, thẳng đến khi Quách lão gia tử trước lúc lâm chung, ông ấy muốn để Quách Tử Chương tới bên Quách Dực nhưng lại hết lần này tới lần khác chết cũng không mở miệng, chính là không muốn nói ra Tử Chương chính là con trai của Quách Dực."
Dương Tuyền nghe những thứ này, thật sự không dám tin tưởng. Nếu như đặt ở lúc trước, Hạ Phạm Hành nói với y như vậy y có lẽ còn như rơi vào trong sương mù nghe không quá rõ, nhưng với điều kiện tiên quyết là y trước đó đã biết được chuyện của Quách Tĩnh Tĩnh, nếu như vậy y còn không đoán được vậy y thật đúng là đáng đời bị Hạ Phạm Hành cùng Quách Tử Chương chèn ép chỉ số thông minh nhiều năm như thế.
"Cho... Cho nên ý cậu là, Tử Chương cũng là do hai người đàn ông sinh ra? Như vậy cùng ba của Tĩnh Tĩnh có quan hệ thế nào? Chắc không phải là người năm đó mà Quách Dực yêu đi? Cõi đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ?" Dương Tuyền nhếch miệng cười, cười nửa ngày mới thấy Hạ Phạm Hành như cũ nghiêm cẩn nhìn y, Dương Tuyền liền không cười được nữa.
"Tử Chương thật sự là con trai Quách Dực cùng Trương Thanh sao? Cậu ta... Cậu ta thật sự là do hai người đàn ông sinh ra?"
Lần này không cần Hạ Phạm Hành trả lời, Dương Tuyền dùng là giọng điệu nghi vấn nhưng trên mặt y rõ ràng đã viết rõ sự khiếp sợ, khiếp sợ nói rõ trong lòng y đã tin rồi.
"Nói như vậy, Tử Chương cũng có thể sinh con được à?"
Hạ Phạm Hành không hiểu sự nóng bỏng trong mắt Dương Tuyền là đang có chuyện gì xảy ra, coi như Quách Tử Chương có thể sinh con đi, chẳng lẽ y còn trông cậy vào có thể đè Quách Tử Chương à? Vô luận là từ lý thuyết hay là thực chiến, Dương Tuyền hình như hoàn toàn không có phần thắng đâu?
Có điều Hạ Phạm Hành cũng không nói ra lời trong lòng, mà lại đồng ý gật đầu với Dương Tuyền: "Quả thật có thể." Ở Dương Tuyền xem ra, "có thể" của Hạ Phạm Hành xem ra hơn tám mươi phần trăm là sự thật. Dương Tuyền híp mắt: "Xem ra... Tôi cùng cậu ấy cũng không phải là hoàn toàn không thể nào."
Đến lúc đó gạo sống nấu thành cơm chín, Quách Tử Chương một khi đã mang thai rồi, chỉ bằng hiểu biết mà y đối với mẹ thì không thể chịu bỏ với không bận tâm đến cháu trai đâu, mà ba y, chắc không hy vọng con trai mình trở thành một tên bội tình bạc nghĩa nhỉ?
Nhìn Dương Tuyền mặt đầy ý chí chiến đấu, Hạ Phạm Hành có chút không dám nhìn thẳng, vô tình quay đầu sang một bên.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Cảm ơn đần y nhân, đoạn tụ chi phích, Yokku đích khen thưởng ~~~ từ có khen thưởng, giá một lan nữa cũng sẽ không trống không ~~~
(*) kiều ban: Đề cập đến sự vắng mặt có chủ ý.
(**) cho vay vi mô: là khoản vay tiêu dùng toàn diện với các cá nhân hoặc doanh nghiệp là cốt lõi. Số tiền cho vay thường là hơn 10.000 nhân dân tệ và dưới 200.000 nhân dân tệ.
(***) phá quán tử phá suất: ý là một cái bình đã sứt mẻ thì dù có nát đến như nào đi nữa cũng vẫn là một cái bình mẻ mà thôi
Lời của editor: Đọc đoạn Dương Tuyền âm mưu làm Quách Tử Chương mang bầu mà tui cười =)))
Hạ Phạm Hành trực tiếp đưa Quách Tĩnh Tĩnh từ ngoài đi qua đó, cho nên xưởng thuốc bên kia, cho dù Dương Tuyền gần hơn so với hắn nhưng hắn lại đến sớm hơn y.
Tầng hành chính một là nhà kho và phòng triển lãm, tầng hai là khu làm việc, tầng ba mới là phòng làm việc của Hạ Phạm Hành. Ban đầu Đường Hồng Lan ngoài mặt nói là để cho hắn để ý tới tất cả phân khu của Huyền Tể Đường ở khu vực này nhưng hết lần này tới lần khác để Đường Đại Nghiệp đè đầu cưỡi cổ hắn. Đường Hồng Lan mượn cớ cũng tốt, lấy lý lịch cùng thân phận của trưởng bối để đè người, Hạ Phạm Hành muốn không theo cũng khó.
Nhưng lúc Dương Tuyền đuổi tới bị buộc phải đợi chừng xấp xỉ một giờ. Mỹ nữ thư kí mặc đồng phục, chân đi giày cao gót, giám đốc sản xuất, kiểm tra chất lượng, nhân viên vật tư đều tới tìm người, mỗi người đều cầm trong tay văn kiện, hoặc là xin chỉ thị hoặc là chờ phê duyệt, ai nấy đều bận rộn.
Nếu là lúc bình thường thì Dương Tuyền đã sớm mất kiên nhẫn, phủi mông bỏ đi rồi, nhưng hôm nay y hiển nhiên đến có chuẩn bị, một mực an tĩnh ngồi ở đó chờ Hạ Phạm Hành hết bận.
Hạ Phạm Hành xử lý xong công vụ, tự mình rót ly trà cho Dương Tuyền, bưng tới khu nghỉ ngơi, đặt trà ở trước mặt Dương Tuyền rồi ngồi xuống trên ghế sô pha.
"Hôm nay Tử Chương không phải đưa chú cậu ta đến bệnh viện kiểm tra sao? Sao vẫn rảnh rỗi mà đến đây thế?"
Dương Tuyền nhìn Hạ Phạm Hành, hỏi: "Đường Đại Nghiệp đâu? Sao những người này đều tới tìm cậu thế?"
"Huyền Tể Đường dù thế nào đi chăng nữa cũng là sản nghiệp Hạ gia, Đường Đại Nghiệp có thể ở đây kiếm tiền nhưng không thể lấy toàn bộ công xưởng làm của riêng, cho nên gần đây gã ta cùng một người bạn làm cho vay vi mô (**), chắc bây giờ đang bận lo cho công ty của mình rồi nên tạm thời không để ý tới bên này."
"Hừ, " Dương Tuyền cười khinh miệt, "Cậu bên này còn chưa có động thủ đâu mà gã đã vội vàng dọn đường cho mình rồi."
Hạ Phạm Hành uống một hớp trà, lạnh nhạt nói: "Ai nói tôi không động thủ?"
Dương Tuyền thật sự kinh ngạc. Y có nghe Quách Tử Chương nói qua, Hạ Phạm Hành bây giờ hai mươi tư giờ đều sắm vai một ông chồng tốt, hướng về Quách Tĩnh Tĩnh che chở trăm bề, đưa đi đón về, mỗi ngày thời gian ở công ty chắc chưa tới năm sáu giờ.
"Hạ Phạm Hành, cậu đây không phải là đang bày kế bỏ trống thành đó chứ? Không, như vậy cũng không hợp lí lắm. Cậu bây giờ ngày ngày đều trưng ra cái bộ dạng làm việc không đàng hoàng thật ra thì là muốn Đường Đại Nghiệp buông lỏng cảnh giác có đúng không? Hiệu ích một giờ của cậu phải đỉnh hơn nửa ngày của người khác có đúng không?" Dẫu sao cũng chỉ là mấy cái phân khu cửa hàng, bản lĩnh Hạ Phạm Hành cũng không nhỏ, nhìn những năm này Tể Ninh phát triển như thế nào thì biết, hà tất gì phải dùng dao mổ trâu để cắt cổ gà?
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: "Cám ơn."
"Ai khen cậu chứ. Ê mà đợi cái, Đường Đại Nghiệp tuy nói là ham ăn biếng làm nhưng lá gan cũng không nhỏ, những năm này tiền lấy được ở Huyền Tể Đường chắc không ít đâu? Nuôi gã mấy đời phỏng đoán cũng không thành vấn đề, sao tự dưng đang êm đẹp lại đi đầu tư mạo hiểm thế?"
"Chính sách quốc gia thắt chặt, ngân hàng cho vay rất khó, công ty cho vay vi mô là xu thế tất nhiên, huống chi vay tiền lại thuận lợi, nhanh chóng và linh hoạt hơn ngân hàng, là phương thức vay tiền đầu tiên mà các xí nghiệp nhỏ trong tương lai, mà đối với Đường Đại Nghiệp, tiền vay lãi suất có mau, có thể để gã lấy được càng nhiều vốn hơn, phương thức chỉ mang không tồn lại không liên quan đến vấn đề tiền gửi công khai, giảm thiểu nguy hiểm xã hội, thấy thế nào cũng đều là một lựa chọn tốt, làm sao cậu lại giống như là nhảy vào hố lửa thế?"
"Hừ." Dương Tuyền hừ nhẹ, "Cậu nói đúng không sai, nhưng Đường Đại Nghiệp nếu dễ dàng thỏa mãn như thế thì gã không phải là Đường Đại Nghiệp rồi. Cho vay vi mô thuộc về kinh doanh tư nhân, nếu như cho vay lấy lãi trước, đối với người vay tiền phải tìm hiểu kĩ, đầy đủ thông tin, biết khống chế nguy hiểm, không quá vội vã dĩ nhiên không tệ, nhưng Đường Đại Nghiệp...Coi như gã có chút đầu óc, làm việc cẩn thận thì cậu cũng có nhiều biện pháp dẫn gã mắc câu mà, không phải sao?"
Hạ Phạm Hành lắc đầu, nhìn Dương Tuyền cười nói: "Tôi từ trước đến giờ không đối nghịch với luật pháp. Tất cả những chuyện pháp luật không cho phép tôi sẽ không làm, người khác có làm hay không dĩ nhiên chẳng liên quan đến tôi."
"Cậu..."
Dương Tuyền còn muốn nói điều gì đó, Hạ Phạm Hành đã giơ tay lên ngăn y lại.
"Dương Tuyền, cậu hôm nay tới đây không phải là do quan tâm đến vấn đề sự nghiệp của tôi đó chứ?" Hạ Phạm Hành nhìn thời gian trên đồng hồ treo tay, "Cậu còn có nửa giờ, nửa giờ sau tôi còn có buổi họp, đến lúc đó kệ cậu."
Dương Tuyền ngừng miệng. Nếu mà đặt vào lúc bình thường, y khẳng định lại muốn nháo một phen, hôm nay an tĩnh như vậy ngược lại khiến cho Hạ Phạm Hành có chút không thích ứng nổi.
"Thế nào? Chẳng lẽ cậu cũng sẽ có chuyện khó thể mở miệng à?"
Dương Tuyền trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành một cái. Ây có ý gì đấy bạn êi, đừng tưởng rằng y nghe không hiểu, đây không phải là đang khịa y không biết xấu hổ à?
Hạ Phạm Hành cười từ chối cho ý kiến.
Dương Tuyền mím môi đấu tranh tư tưởng một phen, trên đường tới y do dự không biết có nên hỏi hay không, cho tới bây giờ y vẫn chưa có được câu trả lời.
Hạ Phạm Hành khoanh tay, dựa vào ghế sa lon đằng sau lưng một chút, nhìn Dương Tuyền hỏi: "Cậu lúc nào mà trở nên đàn bà thế? Dương Tuyền dám nói dám làm trước kia đã chết rồi sao?"
"Đừng có mà kích tôi, cậu càng kích tôi tôi càng giận, " Dương Tuyền vẫn quyết định hỏi, "Cậu cùng Quách Tử Chương, các cậu cùng nhau gạt tôi, cái gì mà anh em huynh đệ, các cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng coi tôi là anh em!"
"Bọn tôi lúc nào nói cậu là anh em bọn tôi? Do cậu tự ảo đó chứ."
"Được! Là tôi mặt dày, ỷ vào các cậu không buông, được chưa? Tôi sẽ về Canada với mẹ tôi, chuyện hư hỏng của mấy người ai thích quản thì quản."
Dương Tuyền nói xong đứng dậy muốn đi, Hạ Phạm Hành ngồi ở đằng kia vững như thái sơn, không nhúc nhích. Dương Tuyền không bước nổi nữa, quay đầu trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành: "Mẹ nó cậu ngay cả giữ tôi cũng đóe thèm giữ à?"
Hạ Phạm Hành giơ tay lên: "Xin cứ tự nhiên."
Dương Tuyền vô cùng tức giận, nhấc chân đi, còn chưa bước được mấy bước đã quay gót lại chỗ cũ, đặt mông ngồi vào trên ghế sa lon, bưng trà lên dùng sức uống một ngụm.
"Hạ Phạm Hành, tôi con mẹ nó đời trước đúng là thiếu nợ mấy cậu mà!"
Hạ Phạm Hành cũng cảm thấy cơn tức này của y chắc xả xong hết rồi, bây giờ lại uống nửa ly nước lạnh xuống bụng, lúc này mới nghiêm mặt nói: "Tỉnh táo chưa? Cậu có phải từ Tử Chương biết được cái gì đó nên chạy tới chỗ tôi trút giận đúng không."
"Tôi có thể biết cái gì, " Dương Tuyền không có ý cười nhếch mép một cái, "Cậu ta cùng ba Tĩnh Tĩnh quen thuộc như thế, hẳn là tôi nên hỏi cậu, cậu biết cái gì mới đúng chứ?"
Dương Tuyền không chú ý tới thời điểm y nói những lời này, giọng điệu hơi chua chua, nhưng Hạ Phạm Hành đã hiểu, hắn ngẩng đầu nhìn Dương Tuyền, nhìn chằm chằm nhìn hồi lâu rồi bỗng nhiên nói: "Dương Tuyền, cậu gần đây nghỉ ngơi không tốt lắm đâu?"
"Cũng không phải thế, cậu không thấy tôi có quầng thâm mắt sao? Trong cổ họng còn nổi bong bóng, đau tới nỗi tôi cái gì cũng ăn không được."
"Tại sao nghỉ ngơi không tốt?"
"Còn không phải là bởi vì Quách Tử Chương..." Dương Tuyền chưa nói xong đã ngậm miệng, hung tợn trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành, "Đừng có mà đánh trống lảng! Bây giờ không phải nói đến vấn đề tôi ngủ có ngon hay không!"
Hạ Phạm Hành đan chéo mười ngón tay, cổ tay khoác lên trên đầu gối, thần sắc như thường nói: "Cậu từ lúc nào thích Tử Chương thế?" Dương Tuyền sợ hết hồn, trợn tròn mắt há miệng muốn phản bác: "Tôi không..."
"Lúc nào?" Hạ Phạm Hành trực tiếp không chút lưu tình cắt đứt.
Dương Tuyền cúi đầu không dám nhìn Hạ Phạm Hành, lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi. Hạ Phạm Hành híp mắt: "Biết nhau lâu như vậy, tâm tư này cậu giấu kĩ thế."
"Tôi trước kia căn bản cũng không biết!" Dương Tuyền cũng đầy ảo não, tóc đều bị y bứt ra một bó to, "Tôi nếu như biết thì đã sớm cách xa cậu ta ra rồi. Tôi cùng các cậu không giống nhau. Hai cậu là phá quán tử phá suất (***), huống chi Tĩnh Tĩnh lại còn có thể mang thai, tôi mà yêu đàn ông thì kiểu gì ba tôi cũng sẽ chặt đứt chân tôi, mẹ tôi sẽ khóc đến trôi luôn trường thành!"
Dương Tuyền bụm mặt, một bộ sinh không thể yêu.
"Không nghĩ tới việc đến An Huy vậy mà sẽ phát sinh nhiều chuyện như thế. Đầu tiên là cậu cùng Quách Tĩnh Tĩnh ở cùng một chỗ, tiếp nữa chính là Tử Chương tự dưng lại thành con trai chú cậu ta, mà tôi, nhìn Tử Chương như vậy, lại thấy đau lòng...Mẹ nó chứ!"
Hạ Phạm Hành ngồi ở đằng kia lẳng lặng nghe y nói.
"Tôi đời trước thật là thiếu nợ hai người mà, trước kia luôn cảm thấy hai người đáng thương, cha không đau mẹ không thương, làm tôi hết lần này tới lần khác được toàn thế giới sủng ái khi đối diện với các cậu lại cảm thấy mình giống như một tội nhân, các cậu thích bắt nạt tôi mặc cho các cậu bắt nạt, thích trêu cợt tôi cũng không ý kiến ý cò gì, nhưng là... Rõ ràng tôi quen cậu lâu hơn cậu ta, coi như tôi thích đàn ông, cũng nên là thích cậu mới đúng... "
"Đừng, tôi không chịu nổi, lời này cậu giữ trong lòng là tốt rồi, đừng nói lung tung." Hạ Phạm Hành tránh như tránh bò cạp.
Dương Tuyền vuốt mặt, ngẩng đầu nhìn hắn: "Vậy cậu nói cho tôi, các cậu rốt cuộc có chuyện gì gạt tôi không?"
Hạ Phạm Hành ngẫm nghĩ chốc lát, hỏi Dương Tuyền: "Tử Chương là con trai ruột của chú cậu ta, chuyện này cậu đã tận mắt nhìn thấy rồi."
"Những thứ này dĩ nhiên tôi biết, cậu nói chỗ tôi không biết đi."
"Quách Dực cả đời chưa lập gia đình, bởi vì ông ấy lúc còn trẻ đã từng yêu một người đàn ông, cái này ở lúc đó là tuyệt đối không thể chấp nhận, huống chi Quách gia có thân phận địa vị như vậy càng không thể để cho nhà mình xảy ra tai tiếng như thế, cho nên tình yêu của Quách Dực đương nhiên bị Quách gia phản đối, Quách Dực bị buộc phải chia tay với người yêu, từ đó không thể gặp nhau nữa, sống chết không biết, mà Tử Chương, ở cùng người yêu của Quách Dực chưa tới một năm bị Quách lão gia tử đem về thu nuôi, thẳng đến khi Quách lão gia tử trước lúc lâm chung, ông ấy muốn để Quách Tử Chương tới bên Quách Dực nhưng lại hết lần này tới lần khác chết cũng không mở miệng, chính là không muốn nói ra Tử Chương chính là con trai của Quách Dực."
Dương Tuyền nghe những thứ này, thật sự không dám tin tưởng. Nếu như đặt ở lúc trước, Hạ Phạm Hành nói với y như vậy y có lẽ còn như rơi vào trong sương mù nghe không quá rõ, nhưng với điều kiện tiên quyết là y trước đó đã biết được chuyện của Quách Tĩnh Tĩnh, nếu như vậy y còn không đoán được vậy y thật đúng là đáng đời bị Hạ Phạm Hành cùng Quách Tử Chương chèn ép chỉ số thông minh nhiều năm như thế.
"Cho... Cho nên ý cậu là, Tử Chương cũng là do hai người đàn ông sinh ra? Như vậy cùng ba của Tĩnh Tĩnh có quan hệ thế nào? Chắc không phải là người năm đó mà Quách Dực yêu đi? Cõi đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ?" Dương Tuyền nhếch miệng cười, cười nửa ngày mới thấy Hạ Phạm Hành như cũ nghiêm cẩn nhìn y, Dương Tuyền liền không cười được nữa.
"Tử Chương thật sự là con trai Quách Dực cùng Trương Thanh sao? Cậu ta... Cậu ta thật sự là do hai người đàn ông sinh ra?"
Lần này không cần Hạ Phạm Hành trả lời, Dương Tuyền dùng là giọng điệu nghi vấn nhưng trên mặt y rõ ràng đã viết rõ sự khiếp sợ, khiếp sợ nói rõ trong lòng y đã tin rồi.
"Nói như vậy, Tử Chương cũng có thể sinh con được à?"
Hạ Phạm Hành không hiểu sự nóng bỏng trong mắt Dương Tuyền là đang có chuyện gì xảy ra, coi như Quách Tử Chương có thể sinh con đi, chẳng lẽ y còn trông cậy vào có thể đè Quách Tử Chương à? Vô luận là từ lý thuyết hay là thực chiến, Dương Tuyền hình như hoàn toàn không có phần thắng đâu?
Có điều Hạ Phạm Hành cũng không nói ra lời trong lòng, mà lại đồng ý gật đầu với Dương Tuyền: "Quả thật có thể." Ở Dương Tuyền xem ra, "có thể" của Hạ Phạm Hành xem ra hơn tám mươi phần trăm là sự thật. Dương Tuyền híp mắt: "Xem ra... Tôi cùng cậu ấy cũng không phải là hoàn toàn không thể nào."
Đến lúc đó gạo sống nấu thành cơm chín, Quách Tử Chương một khi đã mang thai rồi, chỉ bằng hiểu biết mà y đối với mẹ thì không thể chịu bỏ với không bận tâm đến cháu trai đâu, mà ba y, chắc không hy vọng con trai mình trở thành một tên bội tình bạc nghĩa nhỉ?
Nhìn Dương Tuyền mặt đầy ý chí chiến đấu, Hạ Phạm Hành có chút không dám nhìn thẳng, vô tình quay đầu sang một bên.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Cảm ơn đần y nhân, đoạn tụ chi phích, Yokku đích khen thưởng ~~~ từ có khen thưởng, giá một lan nữa cũng sẽ không trống không ~~~
(*) kiều ban: Đề cập đến sự vắng mặt có chủ ý.
(**) cho vay vi mô: là khoản vay tiêu dùng toàn diện với các cá nhân hoặc doanh nghiệp là cốt lõi. Số tiền cho vay thường là hơn 10.000 nhân dân tệ và dưới 200.000 nhân dân tệ.
(***) phá quán tử phá suất: ý là một cái bình đã sứt mẻ thì dù có nát đến như nào đi nữa cũng vẫn là một cái bình mẻ mà thôi
Lời của editor: Đọc đoạn Dương Tuyền âm mưu làm Quách Tử Chương mang bầu mà tui cười =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất