Nhà Có Chính Thê

Chương 156: Tư xông nhà dân

Trước Sau
Đêm khuya ở bar đã bắt đầu dần dần có người tan cuộc, xe nhỏ màu đen dừng ở đầu hẻm cách quán bar không xa, từ trong quán có một cậu thiếu niên hết sức nhỏ bé đi theo đám bạn cười cười nói nói, từng khuôn mặt đều được trang điểm vô cùng diễm lệ, phơi bày ra sự càn rỡ cùng không quan tâm đến hậu quả của tuổi trẻ.

"A Kim, đi thôi, đi tới nhà cậu chúng ta tiếp tục chơi nhé." Thiếu nữ như con mèo với giọng nói nị người, trong đêm tối quả thật khiến cho người ta phát run.

"Không được rồi, tôi phải đi bồi cha nuôi. Ông ấy mới vừa gọi điện thoại cho tôi, nói bên kia tụ họp xong đã giải tán rồi, tôi phải đi bồi ông ấy thôi."

"Cái gì chứ, không phải còn có chị cậu sao?"

"Chị tôi nào có lợi hại như tôi, tháng trước cha nuôi mới vừa đưa cho tôi một cái túi xách của Prada, chị tôi ghen tị tới nỗi xanh mặt luôn."

"Biết rồi biết rồi, cậu lợi hại, ai có thể địch nổi mị lực của cậu chứ. Cậu xem mới vừa rồi mấy tên đàn ông kia nhìn cậu ánh mắt như đang ghen chết với tôi đấy."

"Không còn cách nào cả, ai bảo tôi muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn vóc người có vóc người, ai, lệ chất trời sinh cũng khó bỏ lắm!"

"Mày trước kia không phải nói đã từng kéo mắt (*), nâng mũi, còn nhổ bốn cái răng khôn sao? Làm sao bây giờ lại thành lệ chất trời sinh rồi?" Trương Kỳ từ một bên bỗng nhiên đi ra, trên mặt mang theo sự nhạo báng rõ ràng.

"Trương Kỳ?!" A Kim bị người vạch trần ngay thẳng mặt, tức giận tới nỗi cả khuôn mặt đều vặn vẹo, "Cậu nói nhăng nói cuội gì đó! Cậu mới phẫu thuật thẩm mỹ ấy, không phải là ghen tị tôi có tiền hơn cậu đó chứ? Chạy tới vu oan hãm hại tôi, thật không biết xấu hổ!"

"Ai không biết xấu hổ?" Trương Kỳ cũng là một tên miệng lưỡi bén nhọn, "Cái dạng quỷ làm từ axit uric như mày tao mới đếch thèm."

"Mày!" A Kim hít một hơi thật sâu, cười lạnh một tiếng, "Tao nói này Trương Kỳ, mày sao lại không biết xấu hổ mà tới đây thế? Có phải lần trước còn chưa bị đánh đủ có đúng không? Chẳng lẽ lại không có tiền, chạy về cầu xin tao à? Được, A Kim tao giỏi nhất là nói nghĩa khí, như vậy đi, mày quỳ xuống cầu xin tao, chờ tao tâm tình tốt rồi có lẽ còn có thể thưởng cho mày ăn miếng cơm."

"Tao không có tiền? Ha!" Trương Kỳ giống như là nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời, "Biết ba tao là ai không? Có điều cái loại nhà quê như mày dĩ nhiên không thể nào biết đến điện tử Phú Sĩ (**) rồi. Nói cho mày hay, ba tao là chủ tịch đấy, còn mày thì sao? Hừ! Chỉ là một thằng bị bao dưỡng đến nát bấy rồi, đến xách giày cho tao mày cũng không xứng!"

"Mày! Trương Kỳ, tao hôm nay phải xé rách cái mồm mày!"

A Kim thật sự bị chọc tức, gương mặt vặn vẹo đến dọa người, hướng Trương Kỳ đưa ra móng vuốt muốn cào cấu. A Kim cũng không suy nghĩ lại một chút, rằng đối với cái thân hình gầy yếu này của cậu ta thì làm sao có thể là đối thủ của Trương Kỳ, chỉ nói về chiều cao thôi thì Trương Kỳ đã cao hơn cậu ta nửa cái đầu rồi.

Lần này cậu ta còn chưa cào được đến người mà ngược lại bị Trương Kỳ một cước đá lên lưng.

A Kim bị ngã sấp mặt (***), nằm trên đất mặt mũi trắng bệch.

"Thật là đau..." Cậu ta chưa bao giờ chịu khổ như thế, lúc này đau tới độ nước mắt cũng chảy ra.

Trương Kỳ đứng ở một bên đắc ý cười to: "Ha ha ha, mũi mày không có sao chứ? Nếu bị lệch thì khó coi lắm, được rồi, bổn thiếu gia hôm nay không có thời gian đùa với mày, tự mày từ từ nằm đi, hừ! Như con đàn bà, ở trên giường cũng chỉ là một tên tao hóa, tao nghĩ mày nên dứt khoát đi Thái chuyển giới đi, thật vô dụng!"

Trương Kỳ biết A Kim có một ranh giới cuối cùng không thể đụng vào, nhưng mà cậu ta quả thật quá đàn bà rồi, cho nên vô cùng không thích người khác nói cậu ta giống như đàn bà, ai mà nói cậu ta sẽ sống mái với người đó luôn.

Nhìn Trương Kỳ nghênh ngang muốn đi, A Kim lúc này liền bò dậy, chỉ vào Trương Kỳ, như một con mụ đanh đá mà mắng: "Mày nói ai giống như đàn bà? Ai giống như đàn bà! Trương Kỳ mày đừng có chạy, tao hôm nay sẽ để cho mày biết, ai mới nên đi đổi tính!"

A Kim vừa nói vừa đuổi theo Trương Kỳ.

Bạn bè đi cùng vội gọi lại cậu ta: "A Kim, A Kim! Làm thế nào bây giờ?"

"Tôi sao biết được, A Kim như con chó điên ấy, ai dám ngăn cản chứ, hơn nữa cậu ta lại là người của Đường tổng, người vừa rồi không phải là bạn của A Kim sao? Cậu ta chắc chắn biết quan hệ của A Kim cùng Đường tổng, thế làm sao lại dám đối xử với cậu ta như thế?"

"Cậu nói đúng, phỏng đoán đuổi một hồi không đuổi kịp, A Kim phải tự về thôi, chúng ta cũng đi thôi đi thôi, trở về đi, tôi buồn ngủ muốn chết rồi."

Vốn dĩ chẳng qua là bạn nhậu, người nào thích quản ai sống chết chứ? Lúc này bọn họ chim muôn bay tán ra, không có một người đứng ra giúp đỡ.

Trương Kỳ dẫn A Kim vào chỗ tối lửa tắt đèn, cười lạnh một tiếng, xoay người núp vào, A Kim thở hồng hộc đuổi theo, nhìn trước nhìn sau một hồi.

"Khốn kiếp, mày chạy đi đâu rồi Để tao tìm thấy mày tao xé rách mồm mày đó!"

Cậu ta mới vừa nói xong, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông cao tráng, A Kim cũng không ngu, nhìn thái độ hung hăng như thế cũng biết là nhằm vào mình.

A Kim lui về phía sau mấy bước muốn chạy, kết quả phía sau lại xuất hiện một người, hai tên kẹp cậu ta ở giữa.

"Mày... Chúng mày muốn làm gì? Tao nói cho chúng mày hay, cha nuôi tao là Đường tổng của Huyền Tể Đường, chúng mày nếu dám động vào tao, cha nuôi tao biết nhất định sẽ chặt nát chúng mày ném vào sông làm mồi cho cá... A!"

Trương Kỳ từ sau tường lộ mặt, thấy A Kim bị đánh, vui vẻ không chịu được, xoay người lượn quanh trở về bên cạnh chiếc xe đen, cong ngón tay gõ một cái lên cửa kiếng xe.

"Trương thiếu." Người lái xe mở cửa kính như cũ cười mặt đầy nịnh hót.

Trương Kỳ từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu ném cho gã: "Đây là tiền thù lao, nhớ, sau này chúng ta cũng không ai biết ai, ai cũng chưa từng thấy qua ai."

"Cám ơn Trương thiếu, cám ơn Trương thiếu, " người nọ dùng hai tay nhận lấy chi phiếu, nhìn số tiền phía trên, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh, "Trương thiếu ngài yên tâm, quy củ chúng tôi cũng hiểu, sau này đường ai người nấy đi, ai cũng không nhận ra ai. Trương thiếu ngài đi chỗ nào, có muốn tôi đưa ngài một đoạn đường không?"

" "Hừ!"

Trương Kỳ cười lạnh một tiếng, không ngồi xe của bọn họ mà tự mình đi tới ven đường chặn một chiếc taxi, rời đi. Trong lòng còn cảm thấy thật đáng tiếc, thật muốn nhìn một chút bộ dạng thê thảm sau cùng của A Kim, đáng tiếc cậu ta không thể trở về quá muộn, nếu bị ba biết thì lại bị cấm túc.

*



Quách Tĩnh Tĩnh cùng Hạ Phạm Hành đi bộ về ngôi nhà gạch đỏ, ở cửa đậu một chiếc xe, có người tựa vào trước xe tựa hồ như đang chờ bọn họ trở lại, trong tay kẹp tàn thuốc, đứng ở trong bóng tối, ánh lửa màu đỏ ánh lúc lên lúc xuống, như quỷ lửa vậy.

"Đã trễ thế này rồi, là ai thế?"

Hạ Phạm Hành híp mắt nhìn một chút, nhếch mép: "Là Dương Tuyền."

Quả nhiên, hai người đi vào, nương theo ánh đèn trong phòng nhìn thấy Dương Tuyền mặt đầy sốt ruột chắp sau ót.

"Cậu ở chỗ này làm gì?"

Hạ Phạm Hành ngăn Quách Tĩnh Tĩnh không để cho dựa vào quá gần, cách mấy bước xa cũng có thể ngửi được thấy mùi thuốc lá, cũng không biết người này đứng ở nơi này hút đã bao lâu rồi.

"Đ!t mẹ!" Dương Tuyền vừa quay đầu, nhìn thấy bọn họ trở lại lập tức vứt bỏ tàn thuốc trong tay, "Các cậu cuối cùng cũng trở lại rồi, không trở lại thì tôi chết rét mất."

"Là do cậu ngu mà, không biết chờ ở trong xe à?" Hạ Phạm Hành cười lạnh, kéo Quách Tĩnh Tĩnh tránh như tránh ôn dịch, đi vòng qua người Dương Tuyền cả một vòng lớn, lúc này mới vào phòng.

"..." Dương Tuyền bị những lời này của Hạ Phạm Hành đả kích thật sâu, hai người Quách Tĩnh Tĩnh cũng vào nhà một hồi lâu rồi y mới lấy lại tinh thần, đuổi theo đi vào.

"Tôi đây không phải là nhất thời quên mất sao? Hạ Phạm Hành cậu rốt cuộc có chút đồng tình nào không?"

Vào phòng mới nhìn thấy, người bị y mắng "không có lòng đồng tình " đang ngâm sữa bò cho Quách Tĩnh Tĩnh, thật đúng là đồng nhân bất đồng mệnh mà (cùng là người nhưng mệnh cách mỗi người lại khác nhau)!

Dương Tuyền dĩ nhiên không dám nói ra lời này, cười híp mắt đi tới bên người Quách Tĩnh Tĩnh, ngồi xuống, mặt đầy nịnh nọt nói: "Tĩnh Tĩnh, thương lượng với cậu chuyện này được không?"

"Cùng tôi á?" Quách Tĩnh Tĩnh có chút bất ngờ, ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành một cái, chẳng lẽ không phải là tìm người này có chuyện gì sao?

Hạ Phạm Hành cười ôn nhu, trả lời: "Đừng để ý tới cậu ta."

Dương Tuyền cắn răng, trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt có thể ăn thịt người.

"Qua cầu rút ván! Trọng sắc khinh bạn! Vong ân phụ nghĩa! Y quan sở sở (áo mũ gọn gàng)!"

Dương Tuyền mắng xong nhưng Hạ Phạm Hành lại tựa như không có nghe thấy, cũng không thèm nhìn y. Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, hạ thấp mi mắt suy nghĩ một chút, phỏng đoán không suy nghĩ ra mới ngẩng đầu hỏi Dương Tuyền: "Tại sao không phải là y quan cầm thú (mặt người dạ thú) ?"

(hai câu đấy tui không edit cho thuần Việt để cho thấy sự cố tình của anh Tuyền)

Dương Tuyền lắc đầu: "Không, như vậy sẽ làm nhục cầm thú mất."

Suy luận kiểu gì ế? Ánh mắt Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Dương Tuyền bỗng nhiên có chút đồng tình. Khó trách bị hai người Hạ, Chương bắt nạt, nguyên lai là do đầu óc có vấn đề.

"Tĩnh Tĩnh, cậu nhìn gì vậy?" Dương Tuyền cũng cảm thấy Quách Tĩnh Tĩnh nhìn chằm chằm mình ánh mắt không đúng lắm, cảm giác giống như là đang thương hại y, hoặc như là đang khinh bỉ y?

"Không." Quách Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên sẽ không nói ra, vội vàng vòng vo chuyển đề tài, "Anh mới vừa rồi không phải nói có chuyện cùng tôi thương lượng sao? Chuyện gì?"

"À, đúng!" Dương Tuyền thành công bị dời đi sự chú ý, "Bị Hạ Phạm Hành chen mồm vào tôi thiếu chút nữa đã quên rồi. Tĩnh Tĩnh, thật ra thì cũng không có gì khác, chỉ là tôi muốn mượn Hạ Phạm Hành một đêm, tôi có chút việc muốn cùng cậu ta thỉnh giáo một chút. Tôi bảo đảm, sáng mai liền đưa người bình an trở về cho cậu."

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hai người bọn họ, hiếu kỳ nói: "Hai anh không là bạn sao? Tại sao phải tới hỏi tôi."

Dương Tuyền ái muội cười một tiếng: "Là bạn không sai, nhưng cậu ta bây giờ là người đã có chủ, buổi tối mượn dùng cậu ta tôi khẳng định vẫn phải nói một tiếng với cậu. Tĩnh Tĩnh cậu yên tâm, người ta khẳng định sẽ coi chừng cho cậu, nếu có tình huống gì, không cần cậu nói, tôi trước tiên sẽ thay cậu diệt cậu ta!"

"Chẳng lẽ không phải là sợ tôi cự tuyệt cậu, cho nên cậu mới chạy tới đây tìm ngoại viện à?"

Hạ Phạm Hành không nóng không lạnh nói một câu, trong nháy mắt dập tắt nụ cười của Dương Tuyền. Dương Tuyền cười khan một tiếng, thấy không ai đứng về phía mình, một cái liền bắt được tay của Quách Tĩnh Tĩnh, nắm thật chặt.

"Buông tay!" Sắc mặt Hạ Phạm Hành tối sầm lại.

Dương Tuyền một bộ heo chết không sợ nước sôi, sống chết kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh không thả, nói: "Tĩnh Tĩnh, cậu phải giúp tôi một tay. Cậu ta bây giờ nhất định chính là ông chồng quốc dân, không uống rượu, không hút thuốc lá, không bar bủng, không tham gia bất kỳ buổi liên hoan chè chén nào, tan làm xong không trốn đi chơi, gọi điện đến ngày thứ hai mới có người tiếp, ngay cả tôi, tôi làm bạn với cậu ta hơn hai mươi năm mà có tí chuyện nhờ vả thôi mà cậu ta còn ra oai không thèm để ý tới tôi..."

Dương Tuyền nói, vô cùng ủy khuất, nhìn Hạ Phạm Hành như là oán phụ.

"Hạ Phạm Hành, là anh em thì cậu giúp tôi một lần đi."

"À, không phải, cậu đi đi."

"Tĩnh Tĩnh..." Dương Tuyền quay đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh, một bộ muốn rơi lệ.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn y một hồi, quay đầu nói với Hạ Phạm Hành: "Nếu không thì anh tối nay đi với anh ấy đi, em thấy anh ta thật sự rất thảm."

Hạ Phạm Hành cười nói: "Nhớ một hồi nữa uống xong sữa bò, tắm qua một chút rồi đi ngủ sớm đi, anh sáng mai sẽ về. Bữa ăn sáng em muốn ăn cái gì?"

"Ừm.. bánh chẻo hấp."

" Được."

Cho đến khi Hạ Phạm Hành đứng dậy, Dương Tuyền còn chưa khôi phục lại tinh thần.



"Không đi sao?" Hạ Phạm Hành thiêu mi, từ trên cao nhìn y.

"ĐI chứ, phải đi..." Dương Tuyền vội vàng cầm chìa khóa xe lên, cùng Quách Tĩnh Tĩnh nói tạm biệt rồi đuổi theo Hạ Phạm Hành.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hai người bọn họ ra cửa, Hạ Phạm Hành không lái xe, hắn cùng Dương Tuyền đi cùng nhau không cụng rượu có khả năng không lớn, nếu như sáng sớm ngày mai không thể giải rượu, hắn tất nhiên lại không thể lái xe.

Xe lái lên đường, ánh mắt Dương Tuyền nhìn Hạ Phạm Hành có chút không giống.

"Hạ Phạm Hành, thủ đoạn này của cậu rốt cuộc làm sao có? Tôi trước đó một chút cũng không cùng cậu tập luyện qua, vậy làm sao cậu có thể diễn như lời tôi nói, diễn thâm tình thành thực như vậy chứ? Tĩnh Tĩnh rơi vào trong tay cậu thật không biết là vui vẻ hay là bi ai nữa"

Hạ Phạm Hành hừ cười một tiếng: "Dương Tuyền, có chuyện tôi phải nói cho cậu biết, lòng người là mẫn cảm nhất. Cậu đối với một người tốt hay là không tốt, có phải thật lòng hay không, không phải dựa vào giả vờ là có thể giả vờ được. Trong tình cảm, đừng nghĩ mình quá may mắn, cũng đừng nghĩ người khác như chuyện đương nhiên."

Dương Tuyền nhanh chóng trừng mắt nhìn, cầm tay lái có chút khẩn trương nuốt nước miếng một cái.

"Cậu... Cậu có phải đã đoán được tôi đến tìm cậu là vì cái gì rồi đúng không?"

Hạ Phạm Hành hơi nghiêng đầu, chuyển động con ngươi nhìn y: "Cậu còn có thể suy nghĩ gì? Cậu tìm tôi không phải là vì hỏi làm sao để theo đuổi Quách..... "

"Đừng nói trước!" Dương Tuyền hít một hơi thật sâu, "Cậu... Cậu bây giờ đừng nói, một hồi nữa sau khi uống mấy ly rồi chúng ta lại tiếp tục! "

Hạ Phạm Hành hừ cười một tiếng: "có thể có chút tiền đồ không?"

"Nói nghe dễ nhề" Dương Tuyền nhanh chóng quay đầu trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành một cái, "Tôi cùng cậu ta so với cậu cùng Tĩnh Tĩnh không giống nhau. Với thân thủ này của cậu, áp Tĩnh Tĩnh là có thể bắt vào tay, nhưng xuất thân của cậu ta là gì cậu cũng không phải không biết, tôi chỉ tùy tiện xuất thủ, còn chưa làm gì cả đã có thể bị cậu ta đánh cho bán thân bất toại, trọng thương nằm viện!"

"Cậu... Chẳng lẽ muốn dùng sức mạnh sau?" Hạ Phạm Hành xoa cằm, nhìn Dương Tuyền híp mắt giống như con hồ ly.

"Nói nhảm!" Dương Tuyền đề cao âm lượng, cho mình thêm can đảm, "Lấy được một người lòng, phải trước phải đến thân thể của một người, chờ hắn thành Tĩnh Tĩnh như vậy, hắn còn chạy sao?"

"Dương Nhị tuyền, ngươi..."

"Ta cái gì? Một câu nói xong được không?"

"Dũng khí khả gia a."

"... Cụ!"

*

Sau khi Hạ Phạm Hành đi, Quách Tĩnh Tĩnh uống sữa bò, đơn giản rửa mặt một chút rồi trở về phòng, nằm trên giường một hồi bỗng nhiên có chút không quen. Bên người thiếu đi một người, trong chăn chỉ có nhiệt độ cơ thể của mình cậu. Trước kia rõ ràng hơn hai mươi năm qua cũng ngủ một mình như vậy, nhưng cậu cùng Hạ Phạm Hành chung chăn gối mới có dăm ba tháng đã thành thói quen này.

"Hẳn là do mùa đông, hai người ngủ chung ấm áp hơn chút thôi, con nói xem?"

Quách Tĩnh Tĩnh tìm cho mình một cái cớ, sờ bụng, lộp bộp nói một câu, đứa trẻ như có đáp lại, lòng bàn tay đặt xuống bụng hơi gồ lên. Quách Tĩnh Tĩnh híp mắt một cái, mặc dù đã không phải là lần thứ nhất rồi nhưng loại cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.

"Bé ngoan, sáng sớm ngày mai làm cháo bột ngô sau đó... Sau đó chờ cha con mua bánh chẻo hấp nhưng mà, bánh chẻo hấp là của ba, cháo bột ngô mới là của con".

Quách Tĩnh Tĩnh rúc lại trong chăn, sau khi nói xong lời này còn có chút tự mình đắc ý, nhưng chờ cậy lấy lại tinh thần mới giật mình bản thân mới vừa nói chuyện giọng điệu quả thực không đúng. Đứa trẻ trong bụng vẫn chưa tới sáu tháng, cậu tại sao dường như lại bắt đầu cùng bé con tranh chấp sự cưng chiều của Hạ Phạm Hành chứ.

Mặt Quách Tĩnh Tĩnh lập tức trở nên đỏ ửng một mảnh, nhiệt độ trên người hơi cao, lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên. Quách Tĩnh Tĩnh chợt vén chăn lên ngồi dậy, để cho mặt cùng tai có thể hoàn toàn lộ ra ở trong không khí, cái giá rét trong không khí khiến cậu cảm thấy tốt hơn một chút.

Nếu không ngủ được, không bằng xem tivi một chút, tránh cho suy nghĩ bậy bạ.

Quách Tĩnh Tĩnh vừa mới khoác áo khoác, mở ti vi lên, còn chưa trở về trên giường, ngoài cửa liền nghe thấy có người gõ cửa.

"Chẳng lẽ là Hạ Phạm Hành quên thứ gì sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh cũng không suy nghĩ nhiều, mặc áo rồi đi mở cửa. Cửa vừa mở, còn không chờ cậu thấy rõ người tới thì người mới vừa gõ cửa đã vọt vào phòng.

"Hạ Phạm Hành! Hạ Phạm Hành anh ở chỗ nào! Anh đi ra cho em!"

Giọng của Trương Kỳ ở trong đêm khuya phá lệ bén nhọn, trên mặt tức giận từng lần một kiểm tra mỗi một gian phòng ngủ, trong miệng la hét kêu Hạ Phạm Hành, một bộ như đang bắt chồng ăn vụng.

Quách Tĩnh Tĩnh siết nắm đấm một cái, đứng ở cạnh cửa, sắc mặt trở nên hết sức khó coi, hỏi thử xem, ai lúc nửa đêm lại bị người ta xông vào nhà, ồn ào không ngừng thì còn có thể mặt mày vui vẻ hoan nghênh sao?

□ tác giả lời ong tiếng ve:

Cám ơn y nhân đích chuối tiêu ~ thấy cút bình rồi ~~ hôm nay chỉ có chương một, bởi vì quá mệt mỏi, hôm nay lúc làm việc một mực ngủ gà ngủ gật ngẩn người, cho nên muốn ngủ cá sớm giác nghỉ ngơi một chút, ngày mai sẽ khôi phục canh hai, cám ơn thân môn, sao sao đát.

(*) kéo mắt: Chụp mạch vành trong và ngoài thường được gọi là mở mắt. Nó sử dụng các phương pháp phẫu thuật để điều chỉnh độ phóng đại của góc trong và ngoài của mắt, nhằm loại bỏ lớp biểu bì và kéo dài chiều dài của mắt chẻ để đạt được hiệu quả phóng đại mắt

(**) nguyên văn là 富士电子, mình k biết dịch là điện tử Phú Sĩ có đúng không

(***) dịch theo nguyên gốc là chó ăn cớt đó các cô =))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau