Chương 165: Bị nhục mạ
Quách Tiểu Niên bực bội không lên tiếng quay mặt đi, bóng hình nhỏ bé kia nhìn đặc biệt ủy khuất, hình như là đang khóc rồi.
"Ngày hôm qua bà nội gọi điện cho con, bảo con về sớm đón Tết... Con phải đi rồi mà thầy lại không cùng con..." Quách Tĩnh Tĩnh mềm lòng, đưa tay đặt lên đầu Quách Tiểu Niên, xoa xoa nói: "Ngày mai thầy phải sửa bài thi, ngày mốt mang con đi tới vương quốc trẻ em chơi nhé?"
" Được ạ!"
Quách Tiểu Niên quay đầu, cười tươi như đóa hoa, không có chút nào như muốn khóc cả.
"Vậy hôm nay con đi về trước, Tĩnh Tĩnh, ngày mốt con ở nhà chờ thầy tới đón con, thầy nhất định phải tới nha"
Nhìn Quách Tiểu Niên vui mừng rời đi, Quách Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy hối hận, không nên đáp ứng nhóc mới đúng, cậu bây giờ không tiện đi mấy chỗ đông người chút nào.
Bỗng nhiên, Quách Tĩnh Tĩnh cảm giác có người đang nhìn chằm chằm cậu, cậu nhìn sang, đều là phụ huynh tới đón con mình, không phân rõ ai là ai.
"Thầy Quách sao đó? Đợi cậu cả nửa ngày rồi đó, đứng ở đây ngẩn người làm gì thế?"
Phó Vĩ ở cửa đợi nửa ngày cũng không thấy Quách Tĩnh Tĩnh đâu, đến tìm người lại thấy Quách Tĩnh Tĩnh đứng im không nhúc nhích như cái cọc gỗ.
Ông Tần cũng theo Phó Vĩ tới, thấy Quách Tĩnh Tĩnh thần sắc không đúng bèn hỏi: "Tĩnh Tĩnh, có phải thân thể không thoải mái đúng không?"
"Không có, ông ơi cháu không sao."
Ông Tần nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Đúng rồi, mấy ngày nay sao lại không thấy... Bạn cậu tới đón cậu tan làm thế?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người ra một chút rồi mới trả lời: "Anh ấy gần đây tương đối bận rộn, không có thời gian ạ."
"Phải không?" Ông Tần trầm tư trong chốc lát, chỉ chỉ Phó Vĩ nói: "Các cậu muốn cùng nhau đi ăn tối sao?"
"Không phải đâu ông, tối nay thầy Quách có chuyện rất quan trọng phải làm, cháu chỉ đơn thuần tới giúp một chút thôi, ha ha."
Phó Vĩ cười ám muội, ông Tần cũng cười theo, mặt đầy nếp nhăn nói: " Được đấy, tuổi trẻ nên giúp đỡ nhau một chút. Tiểu Phó à, đã giúp là phải giúp tới cùng, một hồi nữa nhớ đưa thầy Quách trở về nhé."
"Dạ?" Phó Vĩ hơi không hiểu ý câu này.
"Dạ cái gì mà dạ, cậu lớn hơn Tĩnh Tĩnh, chiếu cố em trai cũng là phải mà, bây giờ cuộc sống này không an toàn lắm đâu, Tĩnh Tĩnh một mình trở về không an toàn lắm."
Lời này nghe có hơi là lạ, Phó Vĩ gãi đầu một cái rồi nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, lại cảm thấy ông Tần nói rất rất giống như... Cũng đúng, y gật đầu đáp ứng: "Dạ, cháu biết rồi, ông cứ yên tâm đi, cháu nhất định sẽ nhìn Quách Tĩnh Tĩnh vào cửa rồi mới về."
" Ừ, vậy đi nhanh lên, thừa dịp trời còn chưa tối thì mau làm đi."
"Ai, được rồi ạ, chúng cháu đi ông nhé."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn ông Tần: "Vậy chúng cháu đi đây."
"Đi nhanh đi."
Ông Tần đẩy người rời đi, quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông đứng ở trước quầy bán đồ lặt vặt, ông không thể nói ông có thể nhớ hết mặt phụ huynh trong trường học, nhưng mà người nào quen mắt hay không quen mắt ông vẫn biết, hai người này hiển nhiên là chưa từng thấy.
Hy vọng không xảy ra chuyện gì.
氺
Phó Vĩ trước tiên đưa Quách Tĩnh Tĩnh tới một tiệm cắt tóc. Tóc Quách Tĩnh Tĩnh có hơi dài, không phải là không đẹp, chẳng qua là sợi tóc nếp nào ra nếp nấy ở trên đầu, nhìn qua thì giống như là một bé ngoan hơn, thiếu đi vài phần gọn gàng chỉnh tề của đàn ông.
"Bây giờ phụ nữ đều thích kiểu đàn ông thành thục, chững chạc, oppa có hiểu không?"
Phó Vĩ ngồi ở một bên, nhìn thợ hớt tóc cho Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy tóc ở hai bên rơi xuống như mưa, suy nghĩ một chút rồi mới hỏi một câu: "Đàn ông cũng thích như vậy sao?"
"Khụ khụ..." Cảm giác được ánh mắt của thợ hớt tóc có chút khác thường, Phó Vĩ thiếu chút nữa đã bị sặc nước bọt rồi, "Cái gì đó, thầy Quách, tôi cảm thấy ý kiến của cậu rất tốt, ngay cả tôi là đàn ông cũng thấy cậu đẹp trai nữa thì phụ nữ cũng sẽ như thế thôi."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Phó Vĩ, thấy thế nào cũng cảm thấy Phó Vĩ cùng Hạ Phạm Hành không cùng một đẳng cấp, cậu nói: "Cũng không nhất định."
"Hả?" Phó Vĩ không biết Quách Tĩnh Tĩnh có ý gì, có điều y cảm thấy Quách Tĩnh Tĩnh vừa rồi hình như hơi "xem thường" y?
Từ tiệm làm tóc đi ra, Quách Tĩnh Tĩnh không còn giống như hồi trước nữa. Thợ hớt tóc cắt cho cậu kiểu tóc mốt vô cùng, phần tóc ở tai toàn bộ được cắt bằng phẳng, để lại một tầng ở trên tai. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn chung quanh, cảm thấy mình như đang đội một cây nấm trên đầu vậy. Thợ hớt tóc còn đề nghị nói nhuộm tóc sẽ đẹp mắt hơn, Quách Tĩnh Tĩnh không đồng ý, đi theo Phó Vĩ ra khỏi tiệm làm tóc lại chạy thẳng tới tiệm bán hoa.
"Mười một đóa hoa hồng, đủ chưa?" Phó Vĩ hỏi.
Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút: "Chín mươi chín đóa đi."
Phó Vĩ ngẩng đầu, giật mình nhìn Quách Tĩnh Tĩnh: "Cậu... Cậu không phải là thật sự muốn cầu hôn đó chứ? Chín mươi chín đóa? Trời ạ, cậu biết kia là bao nhiêu tiền không?"
"Tôi có mang theo sổ tiết kiệm." Quách Tĩnh Tĩnh cho là Phó Vĩ là lo lắng cậu không trả nổi tiền.
Thật ra thì Quách Tĩnh Tĩnh nghĩ rất đơn giản, cậu chỉ tưởng tượng một chút bộ dáng Hạ Phạm Hành cầm mười một đóa hoa hồng cùng chín mươi chín đóa hoa hồng, sau đó liền dứt khoát quyết định chín mươi chín đóa.
Thời điểm trả tiền, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn hơi khẩn trương mím môi dưới, thật sự rất đắt. Phó Vĩ an ủi vỗ vai cậu một cái.
"Chỉ cần có thể dỗ dành cô ấy thì hết thảy đều đáng giá."
"Ừ!" Quách Tĩnh Tĩnh nghe lời này xong, động tác moi tiền rõ ràng tràn đầy động lực hơn nhiều.
"Tốt lắm, phần còn lại đành phải trông chờ vào cậu thôi, tôi đưa cậu trở về nhé." Giúp xong rồi, Phó Vĩ thật đúng là giống như ông Tần nói, chuẩn bị đưa Quách Tĩnh Tĩnh trở về.
Quách Tĩnh Tĩnh cố ý chọn tiệm bán hoa cách trường học không xa chính là vì thuận lợi, nghe Phó Vĩ nói như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu: "Không cần, hôm nay đã làm phiền thầy Phó rồi, trưa mai trường học liên hoan, buổi tối mình tôi sẽ mời cậu ăn cơm."
"Thật? Vậy được, vậy tôi chờ cậu" Phó Vĩ thật vui vẻ, "Nhưng mà tôi vẫn phải đưa cậu trở về, ông Tần nói hết rồi, để tôi phải đưa cậu về, hơn nữa phải nhìn cậu vào cửa mới được."
"Thật sự không cần đâu."
"Đi thôi." Phó Vĩ đẩy người đi về phía trước, "Tôi nhớ nhà cậu ở thôn Mã Tình Sơn đúng không? Xe buýt khẳng định không cho chúng ta lên đâu, hay là thuê xe đi ^ "
"Tôi hôm nay không trở về thôn."
"A?" Phó Vĩ sửng sốt một chút, "Vậy cậu..."
"Tôi thuê nhà ở bên này." Quách Tĩnh Tĩnh giải thích.
"A? Vậy...một tháng tiền lương của cậu chắc không đủ mướn phòng đâu ha? Nhà bên này cũng không rẻ, phòng ở khu học chánh, cậu có hiểu không?"
Quách Tĩnh Tĩnh hơi do dự một chút, Phó Vĩ dẫu sao cũng giúp cậu nhiều như vậy, giấu giếm hình như cũng không tốt lắm, liền giải thích một câu: "Tiền mướn phòng không phải tôi trả, là anh ấy trả."
"Cô ấy trả tiền?" Phó Vĩ hết sức kinh ngạc, "Cô ấy cũng làm việc ở đây sao?"
"Không phải, ở trong thành phố."
"Cô ấy ở trong thành phố làm việc nhưng lại tới bên này mướn phòng?"
Phó Vĩ hơi không hiểu lắm, cả người rơi vào trong sương mù lượn quanh. Một cô gái vì để thuận tiện cho bạn trai đi làm mà mướn nhà cho bạn trai, còn bản thân thì chen chúc trên xe buýt chạy tới chạy lui?
"Đi thôi, tôi muốn về sớm một chút để chuẩn bị."
"À, được."
Phó Vĩ đuổi theo Quách Tĩnh Tĩnh, nghiêng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh mấy lần, nhiều lần lời đến khóe miệng rồi lại nuốt xuống, chẳng lẽ muốn y hỏi Quách Tĩnh Tĩnh, cậu có phải tiểu bạch thỏ bị người ta bao dưỡng hay không sao? Lời này Phó Vĩ không thể nói ra khỏi miệng được, nhưng biểu hiện của Quách Tĩnh Tĩnh lại quả thực dễ dàng khiến cho người ta suy nghĩ sai lệch.
Cứ như vậy đi một đường, lúc đi ngang qua bãi đậu xe, Quách Tĩnh Tĩnh ngừng chân một lát.
"Sao đấy? Thầy Quách."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn xe Hạ Phạm Hành có chút kinh ngạc, làm sao người này hôm nay lại trở về sớm như vậy? Cây nến cậu mua còn chưa dùng tới đâu, thức ăn cũng còn chưa làm nữa.
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nói với Phó Vĩ: "Trước mặt là tới rồi, thầy Phó, cám ơn anh hôm nay đã đi cùng tôi lâu như vậy, tôi đi về trước đây, anh trên đường cẩn thận."
Quách Tĩnh Tĩnh nói xong liền vội vã đi về phía trước. Phó Vĩ nhìn bóng lưng vội vàng của Quách Tĩnh Tĩnh, suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn lặng lẽ đi theo.
Lúc đi tới cửa, bởi vì đi quá nhanh mà Quách Tĩnh Tĩnh hơi thở mạnh, cậu bây giờ không giống trước kia nữa, dù bên ngoài có che giấu cẩn thận thế nào thì bụng che ở dưới lớp áo vẫn mang tới cho cậu những sự thay đổi.
Quách Tĩnh Tĩnh một tay cầm hoa, một tay cầm chìa khóa, chín mươi chín đóa hoa hồng quả thực quá lớn, chìa khóa không cầm chắc nên bị rơi trên mặt đất. Quách Tĩnh Tĩnh đang không biết làm sao để nhặt thì cửa trước mặt đã bị người từ bên trong đẩy ra. Hạ Phạm Hành đứng ở bên trong cửa nhìn cậu, mặt không cảm xúc.
Quách Tĩnh Tĩnh há miệng: "Anh, anh đã về rồi."
Hạ Phạm Hành nhìn hoa hồng trong tay cậu, ánh mắt dừng lại ở kiểu tóc mới của Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh ngượng ngùng cúi đầu, thấp giọng nói: "Em mới cắt tóc đấy, có được không?"
Hạ Phạm Hành không trả lời, khom người nhặt lên chìa khóa ở trên đất.
"Vào nhà trước đi đi."
Vừa nói vừa xoay người vào phòng, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hoa hồng trong tay, hít một hơi thật sâu, vừa muốn theo sau lại nhìn thấy Phó Vĩ mặt đầy kinh ngạc đi tới nhìn cậu.
"Thầy Quách, cậu..."
Quách Tĩnh Tĩnh cả người chấn động, tay cầm hoa bỗng nhiên không biết nên giải thích như thế nào, Hạ Phạm Hành cũng xoay người lại.
"Cậu... Cậu cùng anh ta, " Phó Vĩ cười có chút khó coi, "Các cậu chắc là bạn bè bình thường thôi đúng không?"
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, không trả lời.
Phó Vĩ cười không nổi nữa, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh, vứt đi hoa hồng trên tay cậu. Những bông hoa tươi đẹp rơi trên mặt đất, cánh hoa tung tóe khắp sàn.
"Cậu điên rồi! Cậu yêu đàn ông? Hắn ta uy hiếp cậu sao? Hắn ta có phải đã uy hiếp cậu đúng không?"
Quách Tĩnh Tĩnh cau mày, nhìn Phó Vĩ lắc đầu: "Không phải."
"Cậu..." Phó Vĩ không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh lại trả lời khẳng định như thế, "Cậu là vì... Tiền? Tôi biết, lương của giáo viên dạy thay không cao, nhưng cậu đường đường là một người đàn ông có tay có chân, chẳng lẽ còn phải dựa vào một người đàn ông khác nuôi mình sao? Sao cậu có thể chìm đắm trong trụy lạc như vậy chứ!"
Sắc mặt Quách Tĩnh Tĩnh trở nên trắng nhợt. Ánh mắt Hạ Phạm Hành vô cùng lạnh lẽo, đi tới kéo Quách Tĩnh Tĩnh ra phía sau mình, hắn còn cao hơn cả Phó Vĩ, khí tràng cũng mạnh hơn quá nhiều, đứng như thế khiến Phó Vĩ lập tức cảm thấy bản thân vô hình có cảm giác bị áp bách.
"Bạo lực ngôn từ cũng thuộc về phạm vi tổn thương tinh thần, chú ý lời nói của cậu, còn nữa, đừng có dùng sự tín nhiệm và tình cảm của người khác đối với cậu để coi nó như một con dao sắc, tùy ý khiến người khác trọng thương."
Phó Vĩ bị Hạ Phạm Hành làm cho nghẹn họng, trợn mắt nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt tái nhợt, nhìn y trong mắt đều là vô trợ cùng thống khổ.
"Tôi... Tôi..." Phó Vĩ không nói nên lời, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh như vậy, y biết bản thân vừa rồi đã nói quá nặng lời, nhưng muốn y nói xin lỗi thì y quả thực không làm được. Y cắn răng, xoay người bỏ chạy.
Quách Tĩnh Tĩnh đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Lời của Phó Vĩ quả thật là một đả kích không nhỏ đối với cậu.
Từ sau khi cậu và Hạ Phạm Hành ở bên nhau, những ai biết đều hết sức khoan dung, thậm chí ngay cả khi cậu mang thai cũng luôn nhận được sự quan tâm và yêu mến từ mọi người. Phó Vĩ là người đầu tiên nói xấu thẳng ngay trước mặt cậu, Quách Tĩnh Tĩnh biết, đây sẽ không phải là người cuối cùng, nếu như chuyện của cậu cùng Hạ Phạm Hành bị phơi bày ra rồi thì những lời như vậy thậm chí sẽ càng nhiều hơn, càng khó nghe hơn nữa.
Đây không thể nghi ngờ là một loại đả kích tinh thần nghiêm trọng, nếu như không phải là Phó Vĩ thì Quách Tĩnh Tĩnh thiếu chút nữa cũng sắp quên mất, cậu thiếu chút nữa đã lầm tưởng bản thân đang yêu đương bình thường, có tình yêu bình thường, mang thai bình thường, và là người bình thường.
Đương nhiên, sẽ nhận được nhiều lời chúc phúc từ mọi người hóa ra cũng không phải.
Nhìn những cánh hoa hồng rơi trên đất, Quách Tĩnh Tĩnh hít một hơi, khom người muốn nhặt.
"Đừng nhặt." Hạ Phạm Hành đưa tay ngăn lại, "Nếu em thích thì anh sẽ mua thêm cho em."
Lâu như vậy rồi, cuối cùng Hạ Phạm Hành cũng khôi phục được sự ôn nhu trước đây. Quách Tĩnh Tĩnh hít mũi, thanh âm khàn khàn nói: "Không được đâu, đắt lắm."
"Dù có đắt đến mấy nhưng mua cho em cũng đều đáng giá." Hạ Phạm Hành ôn nhu nói.
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, vành mắt ửng đỏ, cậu nói với Hạ Phạm Hành: "Vốn là mua xong rồi em muốn tặng cho anh, nói xin lỗi với anh.."
Hạ Phạm Hành thông suốt ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nửa ngày, đành cười một tiếng, thở dài, nhặt hoa rơi từ trên đất lên, đưa tới trước mũi ngửi một lần.
"Rất đẹp, cám ơn em."
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, không lên tiếng, Hạ Phạm Hành dắt tay cậu vào trong phòng.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Cầu đề cử! Cầu đề cử! Cầu! Đẩy! Tiến!
"Ngày hôm qua bà nội gọi điện cho con, bảo con về sớm đón Tết... Con phải đi rồi mà thầy lại không cùng con..." Quách Tĩnh Tĩnh mềm lòng, đưa tay đặt lên đầu Quách Tiểu Niên, xoa xoa nói: "Ngày mai thầy phải sửa bài thi, ngày mốt mang con đi tới vương quốc trẻ em chơi nhé?"
" Được ạ!"
Quách Tiểu Niên quay đầu, cười tươi như đóa hoa, không có chút nào như muốn khóc cả.
"Vậy hôm nay con đi về trước, Tĩnh Tĩnh, ngày mốt con ở nhà chờ thầy tới đón con, thầy nhất định phải tới nha"
Nhìn Quách Tiểu Niên vui mừng rời đi, Quách Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy hối hận, không nên đáp ứng nhóc mới đúng, cậu bây giờ không tiện đi mấy chỗ đông người chút nào.
Bỗng nhiên, Quách Tĩnh Tĩnh cảm giác có người đang nhìn chằm chằm cậu, cậu nhìn sang, đều là phụ huynh tới đón con mình, không phân rõ ai là ai.
"Thầy Quách sao đó? Đợi cậu cả nửa ngày rồi đó, đứng ở đây ngẩn người làm gì thế?"
Phó Vĩ ở cửa đợi nửa ngày cũng không thấy Quách Tĩnh Tĩnh đâu, đến tìm người lại thấy Quách Tĩnh Tĩnh đứng im không nhúc nhích như cái cọc gỗ.
Ông Tần cũng theo Phó Vĩ tới, thấy Quách Tĩnh Tĩnh thần sắc không đúng bèn hỏi: "Tĩnh Tĩnh, có phải thân thể không thoải mái đúng không?"
"Không có, ông ơi cháu không sao."
Ông Tần nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Đúng rồi, mấy ngày nay sao lại không thấy... Bạn cậu tới đón cậu tan làm thế?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩn người ra một chút rồi mới trả lời: "Anh ấy gần đây tương đối bận rộn, không có thời gian ạ."
"Phải không?" Ông Tần trầm tư trong chốc lát, chỉ chỉ Phó Vĩ nói: "Các cậu muốn cùng nhau đi ăn tối sao?"
"Không phải đâu ông, tối nay thầy Quách có chuyện rất quan trọng phải làm, cháu chỉ đơn thuần tới giúp một chút thôi, ha ha."
Phó Vĩ cười ám muội, ông Tần cũng cười theo, mặt đầy nếp nhăn nói: " Được đấy, tuổi trẻ nên giúp đỡ nhau một chút. Tiểu Phó à, đã giúp là phải giúp tới cùng, một hồi nữa nhớ đưa thầy Quách trở về nhé."
"Dạ?" Phó Vĩ hơi không hiểu ý câu này.
"Dạ cái gì mà dạ, cậu lớn hơn Tĩnh Tĩnh, chiếu cố em trai cũng là phải mà, bây giờ cuộc sống này không an toàn lắm đâu, Tĩnh Tĩnh một mình trở về không an toàn lắm."
Lời này nghe có hơi là lạ, Phó Vĩ gãi đầu một cái rồi nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, lại cảm thấy ông Tần nói rất rất giống như... Cũng đúng, y gật đầu đáp ứng: "Dạ, cháu biết rồi, ông cứ yên tâm đi, cháu nhất định sẽ nhìn Quách Tĩnh Tĩnh vào cửa rồi mới về."
" Ừ, vậy đi nhanh lên, thừa dịp trời còn chưa tối thì mau làm đi."
"Ai, được rồi ạ, chúng cháu đi ông nhé."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn ông Tần: "Vậy chúng cháu đi đây."
"Đi nhanh đi."
Ông Tần đẩy người rời đi, quay đầu nhìn về phía hai người đàn ông đứng ở trước quầy bán đồ lặt vặt, ông không thể nói ông có thể nhớ hết mặt phụ huynh trong trường học, nhưng mà người nào quen mắt hay không quen mắt ông vẫn biết, hai người này hiển nhiên là chưa từng thấy.
Hy vọng không xảy ra chuyện gì.
氺
Phó Vĩ trước tiên đưa Quách Tĩnh Tĩnh tới một tiệm cắt tóc. Tóc Quách Tĩnh Tĩnh có hơi dài, không phải là không đẹp, chẳng qua là sợi tóc nếp nào ra nếp nấy ở trên đầu, nhìn qua thì giống như là một bé ngoan hơn, thiếu đi vài phần gọn gàng chỉnh tề của đàn ông.
"Bây giờ phụ nữ đều thích kiểu đàn ông thành thục, chững chạc, oppa có hiểu không?"
Phó Vĩ ngồi ở một bên, nhìn thợ hớt tóc cho Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy tóc ở hai bên rơi xuống như mưa, suy nghĩ một chút rồi mới hỏi một câu: "Đàn ông cũng thích như vậy sao?"
"Khụ khụ..." Cảm giác được ánh mắt của thợ hớt tóc có chút khác thường, Phó Vĩ thiếu chút nữa đã bị sặc nước bọt rồi, "Cái gì đó, thầy Quách, tôi cảm thấy ý kiến của cậu rất tốt, ngay cả tôi là đàn ông cũng thấy cậu đẹp trai nữa thì phụ nữ cũng sẽ như thế thôi."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Phó Vĩ, thấy thế nào cũng cảm thấy Phó Vĩ cùng Hạ Phạm Hành không cùng một đẳng cấp, cậu nói: "Cũng không nhất định."
"Hả?" Phó Vĩ không biết Quách Tĩnh Tĩnh có ý gì, có điều y cảm thấy Quách Tĩnh Tĩnh vừa rồi hình như hơi "xem thường" y?
Từ tiệm làm tóc đi ra, Quách Tĩnh Tĩnh không còn giống như hồi trước nữa. Thợ hớt tóc cắt cho cậu kiểu tóc mốt vô cùng, phần tóc ở tai toàn bộ được cắt bằng phẳng, để lại một tầng ở trên tai. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn chung quanh, cảm thấy mình như đang đội một cây nấm trên đầu vậy. Thợ hớt tóc còn đề nghị nói nhuộm tóc sẽ đẹp mắt hơn, Quách Tĩnh Tĩnh không đồng ý, đi theo Phó Vĩ ra khỏi tiệm làm tóc lại chạy thẳng tới tiệm bán hoa.
"Mười một đóa hoa hồng, đủ chưa?" Phó Vĩ hỏi.
Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút: "Chín mươi chín đóa đi."
Phó Vĩ ngẩng đầu, giật mình nhìn Quách Tĩnh Tĩnh: "Cậu... Cậu không phải là thật sự muốn cầu hôn đó chứ? Chín mươi chín đóa? Trời ạ, cậu biết kia là bao nhiêu tiền không?"
"Tôi có mang theo sổ tiết kiệm." Quách Tĩnh Tĩnh cho là Phó Vĩ là lo lắng cậu không trả nổi tiền.
Thật ra thì Quách Tĩnh Tĩnh nghĩ rất đơn giản, cậu chỉ tưởng tượng một chút bộ dáng Hạ Phạm Hành cầm mười một đóa hoa hồng cùng chín mươi chín đóa hoa hồng, sau đó liền dứt khoát quyết định chín mươi chín đóa.
Thời điểm trả tiền, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn hơi khẩn trương mím môi dưới, thật sự rất đắt. Phó Vĩ an ủi vỗ vai cậu một cái.
"Chỉ cần có thể dỗ dành cô ấy thì hết thảy đều đáng giá."
"Ừ!" Quách Tĩnh Tĩnh nghe lời này xong, động tác moi tiền rõ ràng tràn đầy động lực hơn nhiều.
"Tốt lắm, phần còn lại đành phải trông chờ vào cậu thôi, tôi đưa cậu trở về nhé." Giúp xong rồi, Phó Vĩ thật đúng là giống như ông Tần nói, chuẩn bị đưa Quách Tĩnh Tĩnh trở về.
Quách Tĩnh Tĩnh cố ý chọn tiệm bán hoa cách trường học không xa chính là vì thuận lợi, nghe Phó Vĩ nói như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu: "Không cần, hôm nay đã làm phiền thầy Phó rồi, trưa mai trường học liên hoan, buổi tối mình tôi sẽ mời cậu ăn cơm."
"Thật? Vậy được, vậy tôi chờ cậu" Phó Vĩ thật vui vẻ, "Nhưng mà tôi vẫn phải đưa cậu trở về, ông Tần nói hết rồi, để tôi phải đưa cậu về, hơn nữa phải nhìn cậu vào cửa mới được."
"Thật sự không cần đâu."
"Đi thôi." Phó Vĩ đẩy người đi về phía trước, "Tôi nhớ nhà cậu ở thôn Mã Tình Sơn đúng không? Xe buýt khẳng định không cho chúng ta lên đâu, hay là thuê xe đi ^ "
"Tôi hôm nay không trở về thôn."
"A?" Phó Vĩ sửng sốt một chút, "Vậy cậu..."
"Tôi thuê nhà ở bên này." Quách Tĩnh Tĩnh giải thích.
"A? Vậy...một tháng tiền lương của cậu chắc không đủ mướn phòng đâu ha? Nhà bên này cũng không rẻ, phòng ở khu học chánh, cậu có hiểu không?"
Quách Tĩnh Tĩnh hơi do dự một chút, Phó Vĩ dẫu sao cũng giúp cậu nhiều như vậy, giấu giếm hình như cũng không tốt lắm, liền giải thích một câu: "Tiền mướn phòng không phải tôi trả, là anh ấy trả."
"Cô ấy trả tiền?" Phó Vĩ hết sức kinh ngạc, "Cô ấy cũng làm việc ở đây sao?"
"Không phải, ở trong thành phố."
"Cô ấy ở trong thành phố làm việc nhưng lại tới bên này mướn phòng?"
Phó Vĩ hơi không hiểu lắm, cả người rơi vào trong sương mù lượn quanh. Một cô gái vì để thuận tiện cho bạn trai đi làm mà mướn nhà cho bạn trai, còn bản thân thì chen chúc trên xe buýt chạy tới chạy lui?
"Đi thôi, tôi muốn về sớm một chút để chuẩn bị."
"À, được."
Phó Vĩ đuổi theo Quách Tĩnh Tĩnh, nghiêng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh mấy lần, nhiều lần lời đến khóe miệng rồi lại nuốt xuống, chẳng lẽ muốn y hỏi Quách Tĩnh Tĩnh, cậu có phải tiểu bạch thỏ bị người ta bao dưỡng hay không sao? Lời này Phó Vĩ không thể nói ra khỏi miệng được, nhưng biểu hiện của Quách Tĩnh Tĩnh lại quả thực dễ dàng khiến cho người ta suy nghĩ sai lệch.
Cứ như vậy đi một đường, lúc đi ngang qua bãi đậu xe, Quách Tĩnh Tĩnh ngừng chân một lát.
"Sao đấy? Thầy Quách."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn xe Hạ Phạm Hành có chút kinh ngạc, làm sao người này hôm nay lại trở về sớm như vậy? Cây nến cậu mua còn chưa dùng tới đâu, thức ăn cũng còn chưa làm nữa.
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nói với Phó Vĩ: "Trước mặt là tới rồi, thầy Phó, cám ơn anh hôm nay đã đi cùng tôi lâu như vậy, tôi đi về trước đây, anh trên đường cẩn thận."
Quách Tĩnh Tĩnh nói xong liền vội vã đi về phía trước. Phó Vĩ nhìn bóng lưng vội vàng của Quách Tĩnh Tĩnh, suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn lặng lẽ đi theo.
Lúc đi tới cửa, bởi vì đi quá nhanh mà Quách Tĩnh Tĩnh hơi thở mạnh, cậu bây giờ không giống trước kia nữa, dù bên ngoài có che giấu cẩn thận thế nào thì bụng che ở dưới lớp áo vẫn mang tới cho cậu những sự thay đổi.
Quách Tĩnh Tĩnh một tay cầm hoa, một tay cầm chìa khóa, chín mươi chín đóa hoa hồng quả thực quá lớn, chìa khóa không cầm chắc nên bị rơi trên mặt đất. Quách Tĩnh Tĩnh đang không biết làm sao để nhặt thì cửa trước mặt đã bị người từ bên trong đẩy ra. Hạ Phạm Hành đứng ở bên trong cửa nhìn cậu, mặt không cảm xúc.
Quách Tĩnh Tĩnh há miệng: "Anh, anh đã về rồi."
Hạ Phạm Hành nhìn hoa hồng trong tay cậu, ánh mắt dừng lại ở kiểu tóc mới của Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh ngượng ngùng cúi đầu, thấp giọng nói: "Em mới cắt tóc đấy, có được không?"
Hạ Phạm Hành không trả lời, khom người nhặt lên chìa khóa ở trên đất.
"Vào nhà trước đi đi."
Vừa nói vừa xoay người vào phòng, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hoa hồng trong tay, hít một hơi thật sâu, vừa muốn theo sau lại nhìn thấy Phó Vĩ mặt đầy kinh ngạc đi tới nhìn cậu.
"Thầy Quách, cậu..."
Quách Tĩnh Tĩnh cả người chấn động, tay cầm hoa bỗng nhiên không biết nên giải thích như thế nào, Hạ Phạm Hành cũng xoay người lại.
"Cậu... Cậu cùng anh ta, " Phó Vĩ cười có chút khó coi, "Các cậu chắc là bạn bè bình thường thôi đúng không?"
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, không trả lời.
Phó Vĩ cười không nổi nữa, nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh, vứt đi hoa hồng trên tay cậu. Những bông hoa tươi đẹp rơi trên mặt đất, cánh hoa tung tóe khắp sàn.
"Cậu điên rồi! Cậu yêu đàn ông? Hắn ta uy hiếp cậu sao? Hắn ta có phải đã uy hiếp cậu đúng không?"
Quách Tĩnh Tĩnh cau mày, nhìn Phó Vĩ lắc đầu: "Không phải."
"Cậu..." Phó Vĩ không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh lại trả lời khẳng định như thế, "Cậu là vì... Tiền? Tôi biết, lương của giáo viên dạy thay không cao, nhưng cậu đường đường là một người đàn ông có tay có chân, chẳng lẽ còn phải dựa vào một người đàn ông khác nuôi mình sao? Sao cậu có thể chìm đắm trong trụy lạc như vậy chứ!"
Sắc mặt Quách Tĩnh Tĩnh trở nên trắng nhợt. Ánh mắt Hạ Phạm Hành vô cùng lạnh lẽo, đi tới kéo Quách Tĩnh Tĩnh ra phía sau mình, hắn còn cao hơn cả Phó Vĩ, khí tràng cũng mạnh hơn quá nhiều, đứng như thế khiến Phó Vĩ lập tức cảm thấy bản thân vô hình có cảm giác bị áp bách.
"Bạo lực ngôn từ cũng thuộc về phạm vi tổn thương tinh thần, chú ý lời nói của cậu, còn nữa, đừng có dùng sự tín nhiệm và tình cảm của người khác đối với cậu để coi nó như một con dao sắc, tùy ý khiến người khác trọng thương."
Phó Vĩ bị Hạ Phạm Hành làm cho nghẹn họng, trợn mắt nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh sắc mặt tái nhợt, nhìn y trong mắt đều là vô trợ cùng thống khổ.
"Tôi... Tôi..." Phó Vĩ không nói nên lời, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh như vậy, y biết bản thân vừa rồi đã nói quá nặng lời, nhưng muốn y nói xin lỗi thì y quả thực không làm được. Y cắn răng, xoay người bỏ chạy.
Quách Tĩnh Tĩnh đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Lời của Phó Vĩ quả thật là một đả kích không nhỏ đối với cậu.
Từ sau khi cậu và Hạ Phạm Hành ở bên nhau, những ai biết đều hết sức khoan dung, thậm chí ngay cả khi cậu mang thai cũng luôn nhận được sự quan tâm và yêu mến từ mọi người. Phó Vĩ là người đầu tiên nói xấu thẳng ngay trước mặt cậu, Quách Tĩnh Tĩnh biết, đây sẽ không phải là người cuối cùng, nếu như chuyện của cậu cùng Hạ Phạm Hành bị phơi bày ra rồi thì những lời như vậy thậm chí sẽ càng nhiều hơn, càng khó nghe hơn nữa.
Đây không thể nghi ngờ là một loại đả kích tinh thần nghiêm trọng, nếu như không phải là Phó Vĩ thì Quách Tĩnh Tĩnh thiếu chút nữa cũng sắp quên mất, cậu thiếu chút nữa đã lầm tưởng bản thân đang yêu đương bình thường, có tình yêu bình thường, mang thai bình thường, và là người bình thường.
Đương nhiên, sẽ nhận được nhiều lời chúc phúc từ mọi người hóa ra cũng không phải.
Nhìn những cánh hoa hồng rơi trên đất, Quách Tĩnh Tĩnh hít một hơi, khom người muốn nhặt.
"Đừng nhặt." Hạ Phạm Hành đưa tay ngăn lại, "Nếu em thích thì anh sẽ mua thêm cho em."
Lâu như vậy rồi, cuối cùng Hạ Phạm Hành cũng khôi phục được sự ôn nhu trước đây. Quách Tĩnh Tĩnh hít mũi, thanh âm khàn khàn nói: "Không được đâu, đắt lắm."
"Dù có đắt đến mấy nhưng mua cho em cũng đều đáng giá." Hạ Phạm Hành ôn nhu nói.
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, vành mắt ửng đỏ, cậu nói với Hạ Phạm Hành: "Vốn là mua xong rồi em muốn tặng cho anh, nói xin lỗi với anh.."
Hạ Phạm Hành thông suốt ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nửa ngày, đành cười một tiếng, thở dài, nhặt hoa rơi từ trên đất lên, đưa tới trước mũi ngửi một lần.
"Rất đẹp, cám ơn em."
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, không lên tiếng, Hạ Phạm Hành dắt tay cậu vào trong phòng.
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Cầu đề cử! Cầu đề cử! Cầu! Đẩy! Tiến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất