Chương 17: Gặp nhau lần nữa
Hạ Phạm Hành rót cho mình một li nước, ngón tay vuốt ve trên miệng li, hơi rũ mắt, tiêu cự đặt ở ngón tay của mình, giọng đều đều nói: "Bây giờ đến lượt chúng ta nói chuyện một chút. Cậu có hai con đường, một là nghe theo lời của Đường tổng, gã bắt cậu làm cái gì thì cậu làm cái đó, cậu sẽ được nhận một khoản tiền, nhưng là sau chuyện này cậu có thể sẽ mất mạng. Mặt khác, bây giờ cậu nghe theo tôi, tôi có thể đáp ứng hết thảy mong muốn của cậu, hiểu chứ?"
Hạ Phạm Hành nói xong, bên kia hồi lâu không có ai lên tiếng. Hắn hơi hơi nhăn mày. Làm sao? Không đồng ý? Hắn ngẩng đầu xem xét, trên giường quả thật từng có người nằm, nhưng lúc này ngoại trừ giường loạn tung ra thì chẳng có bóng người nào.
"Cộc".
Có vật gì đó đập lên sàn nhà, Hạ Phạm Hành lập tức đứng lên, giày da ở trên sàn phát ra âm thanh cách Quách Tĩnh Tĩnh ngày càng gần. Quách Tĩnh Tĩnh muốn đứng lên, nhưng ngay cả khí lực chống tay cũng không có, thân thể kịch liệt nóng lên. Thật sự bây giờ cậu chỉ muốn giang rộng tứ chi nằm ở trên sàn nhà, sàn nhà lạnh như băng sẽ giúp cậu giữ được lí trí hết mức có thể.
Hạ Phạm Hành đi qua giường, dựa vào cửa sổ nhìn một chút, chỉ thấy một nam nhân không mặc quần áo đang nằm úp sấp xuống sàn, trên cổ buộc ga trải giường. Bộ dáng này thật đúng là...độc đáo. Muốn làm siêu nhân sao?
Bất quá không khó để nhìn ra, người này dùng ga trải giường để che đi thân thể lõa lồ, hiển nhiên chả có tác dụng gì. Ga giường che đi một chút ở phía lưng, mông cùng chân tất cả đều lộ ra. Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Phạm Hành nghĩ: người này có chút ngu, lần thứ hai nghĩ: cái mông này ngược lại rất vểnh, bộ dáng cũng tương đối khá.
Hạ Phạm Hành híp mắt một cái, đây là cái gì? Sắc dụ sao? Hắn khoanh tay đứng ở một bên, lạnh lùng nói: "Tuy bây giờ không phải mùa đông, nhưng cậu nằm trên đất chắc không thoải mái lắm nhỉ? Không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện? Như thế nào?"
Tay Quách Tĩnh Tĩnh như muốn đem sàn nhà cậy ra cho vào trong miệng mà cắn rồi. Khốn kiếp! Cậu bây giờ mà có thể đứng lên thì đã không nằm lâu như vậy rồi! Người đàn ông này không có mắt sao?! Hô ~ Nóng quá, làm sao lại nóng như vậy.
Hạ Phạm Hành dĩ nhiên không biết lúc này Quách Tĩnh Tĩnh đang chửi hắn trong lòng như thế nào. Hắn đứng ở một bên, cẩn thận quan sát tình huống của cậu, cách một hồi, giọng nghi ngờ nói: "Cậu...không thể động?"
Nói nhảm!
"Nói chuyện cũng không thể?"
Mới không phải!
"A!", Hạ Phạm Hành vỗ tay một cái, đối với bộ dạng thảm hại của Quách Tĩnh Tĩnh hắn tựa hồ rất vui vẻ, gật đầu nói: "Bức lương vi xướng (ép con nhà lành làm kĩ)?Xem ra không cần chọn, tôi nghĩ cậu khẳng định hết sức nguyện ý chọn con đường thứ hai!"
Tôi không cần đi đường, tôi chỉ muốn nhảy cửa sổ! Quách Tĩnh Tĩnh buồn bực nghĩ.
"Cần...tôi đỡ cậu không?"
Mặc dù không thấy được mặt Hạ Phạm Hành nhưng giọng nói của hắn thể hiện việc cười trên nỗi đau của người khác làm cậu rất khó chịu. Cậu há miệng "a, ô", cắn ga trải giường một cái.
"Tôi nghĩ cậu cần đấy."
Vốn bị Đường Đại Nghiệp "cưỡng bách" đi đến nơi này khiến tâm tình Hạ Phạm Hành hết sức tồi tệ, nhưng khi nhìn thấy "thi thể" nằm trên mặt đất, đùa bỡn cậu ta một phen làm tâm tình hắn trong nháy mắt khá hơn nhiều.
Hạ Phạm Hành ngồi xổm xuống, kéo một cánh tay Quách Tĩnh Tĩnh, đem cậu từ dưới đất kéo lên.
Hạ Phạm Hành vừa ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem dáng dấp tên tiểu tử xui xẻo này ra làm sao, kết quả không nghĩ tới lại là "người quen".
Quách Tĩnh Tĩnh có thể không biết hắn, nhưng hắn thì biết cậu. Đêm hôm đó, tiểu quỷ này không sợ trời không sợ đất đem Đường Đại Nghiệp ép ở trên đầu xe. Thật ra thì lúc nghe Đường Đại Nghiệp miệng đầy dơ bẩn mắng loạn, hắn cũng rất muốn làm như vậy, nhưng hắn không thể. Quách Tĩnh Tĩnh lại làm được. Hạ Phạm Hành để mặt ở chỗ tối không phải là sợ Quách Tĩnh Tĩnh nhìn rõ mặt hắn mà là không muốn để Đường Đại Nghiệp thấy hắn đang cười.
Hạ Phạm Hành vốn chỉ định kéo người ném lên giường bỗng thay đổi ý định, ôm lấy eo Quách Tĩnh Tĩnh, cảm nhận xúc cảm truyền tới bàn tay, hắn thật là có điểm tâm viên ý mã. Bất quá nghĩ rằng hắn sẽ làm trò gì đó sao, tất nhiên là không rồi. Nếu bản lĩnh kiềm chế của hắn không mạnh, hắn cũng sẽ không có vị trí như ngày hôm nay.
Đem người nhẹ nhàng đặt ở trên giường, thuận tay kéo chăn, động tác nhanh chóng đắp ở hạ thân Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh cơ bụng rất đẹp, cơ ngực cũng được lắm, dù sao cũng là từ trường cảnh sát đi ra, đường cong và kết cấu rất đẹp. Thực ra cậu muốn trở thành kim cang (chắc ẻm muốn trở thành một người to con á =))) nhưng không biết khi còn bé có phải bị tuyết đông kinh mạch hay là không có duyên, vô luận cậu khắc khổ rèn luyện như thế nào cũng không thể có được thân hình tam giác ngược lí tưởng mà mình mong muốn. Cũng may là không có thân hình đó, nếu có mà kết hợp với gương mặt này có thể so sánh với Kinh Kong cùng Barbie.
Nhưng mà cậu cũng cảm thấy mình rất đàn ông. Từ nhỏ đến lớn ông bà nội đều khoe khắp thôn rằng cậu dáng dấp anh tuấn, hơn nữa cậu còn cao tận 1m75, đừng cười, trong cái thôn ít thanh niên kia, cậu quả thật được coi là cao, đàn ông trong thôn chỉ cao chừng một mét bảy.
Hạ Phạm Hành đắp chăn cho cậu, cách nhìn của cậu về hắn cũng có chút thay đổi, cảm giác người này biết tôn trọng đàn ông. Hạ Phạm Hành từ trên cao nhìn xuống thấy toàn thân cậu đỏ lên, thầm nghĩ nguyên lai tên này thật dễ dàng xấu hổ. Hắn không biết, cậu là do bị bôi thuốc nên mới khí huyết cuồn cuộn. Khóe mắt hắn bất tri bất giác thêm chút ánh cười, hỏi: "Tiểu quỷ cậu sao lại ở chỗ này? Là cậu tự tìm tới Đường tổng? Hai người không phải...quan hệ không tốt lắm sao?"
Hạ Phạm Hành biết tại sao Đường Đại Nghiệp nhất định phải đưa đàn ông tới bên cạnh hắn, hắn nếu đã bị đưa tới nơi này, trước đó làm sao lại không thực hiện chút điều tra? Huống chi quan hệ giữa Đường Đại Nghiệp và Đường Hồng Lan, hắn đã sớm tra qua. Muốn chỉnh Đường Đại Nghiệp thì rất đơn giản, nhưng bây giờ không được, hắn muốn Đường Hồng Lan đối với hắn yên tâm cho nên hắn khắp nơi tỏ ra yếu thế, để Đường Đại Nghiệp tự mình bành trướng. Chỉ có để cho gã hài lòng mới có thể khiến Đường Hồng lan buông lỏng cảnh giác.
Đường Đại Nghiệp muốn dùng đàn ông cùng cuộc sống xa hoa hoàn mỹ kìm chân hắn, để cho hắn sa đọa, để hắn đi theo Đường Đại Nghiệp, chẳng qua là đưa đàn ông tới, tất nhiên không thể là người Đường gia. Hạ Phạm Hành đối với Đường Đại Nghiệp chỉ có một yêu cầu duy nhất, nam nhân đưa tới phải là một người trẻ tuổi (QT là "một đứa con nít", ý của anh chắc là muốn kiểu thiếu niên thanh thuần nên mình sẽ để thiếu niên cho dễ hiểu). Đây là một vở kịch, tất nhiên phải diễn cho chân thực, một thiếu niên có nhiều điểm tốt lắm, đầu tiên là cậu ta sạch sẽ, cậu ta không nên có tâm tư gì trước, Hạ Phạm Hành sẽ dạy cho cậu ta cái gì gọi là an phận, sau đó, hắn có thể biểu lộ ra một bộ dáng chung tình, diệt sạch cơ hội để Đường Đại Nghiệp nhét thêm người ở bên cạnh hắn.
Nhưng Hạ Phạm Hành không nghĩ tới, người này trước khi xảy ra chuyện là một cảnh sát giao thông, hắn biết Đường Đại Nghiệp hận cậu ta, ngấm ngầm khiến cho cậu ta mất đi việc làm còn chưa đủ sao? Không... Không thể nào, Đường Đại Nghiệp nếu muốn khiến hắn mê mệt trong đó, thì không thể tìm một người hoàn toàn không muốn phục vụ cho hắn, dẫu sao sau chuyện này quá mức phiền toái, Đường Đại Nghiệp không có lý do rước buồn bực cho mình, nhưng là bây giờ người xác xác thật thật nằm ở chỗ này, hơn nữa còn là cả người vô lực, mất đi năng lực ngôn ngữ, cái này giải thích thế nào?
Quách Tĩnh Tĩnh thấy đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đem mình đỡ dậy, nói xong một câu liền đứng ở một bên một mình rơi vào trầm tư. Quách Tĩnh Tĩnh cắn răng, này là ý gì, sống hay chết dù sao phải cho một lời ý kiến chứ? Vì vậy lại quên mình không thể nói chuyện, há miệng kêu: "A!"
Cái gì cũng không nói được, chỉ có thể phát ra a một tiếng.
Không quá khó để đem hồn vía Hạ Phạm Hành kêu trở lại, tầm mắt Hạ Phạm Hành đặt trên người hắn, mở miệng hỏi: "Làm sao?"
Cái gì làm sao! Là anh rốt cuộc nghĩ thế nào chứ?
"A a."
Người quen biết Hạ Phạm hành sẽ không có ai làm ra cái loại cử chỉ bất nhã như trợn mắt trắng thế này, Quách Tĩnh Tĩnh là người đầu tiên, hiển nhiên hắn cảm thấy loại biểu tình này rất thú vị, rất sinh động.
Hạ Phạm Hành cười một cái nói: "Tôi biết cậu hiện tại tâm tình rất khó chịu, bất quá tình trạng thân thể của cậu, bây giờ cũng cái gì cũng làm không được, không bằng như vậy, chờ thuốc trên người cậu bớt đi, chúng ta thương lượng một chút chuyện về sau, thế nào?... Cậu không nói lời nào tôi coi như ngươi đồng ý, bây giờ đã trễ lắm rồi, ngủ một giấc đi, ngủ dậy là có thể động."
Hạ Phạm Hành tâm tình rất tốt đi tới bên kia giường, mới vừa vén chăn lên, cảm giác mình bị một đôi mắt nhìn chằm chằm.
Hạ Phạm Hành ngẩng đầu, thấy Quách Tĩnh Tĩnh một bộ muốn ăn tươi nuốt sống hắn, thở dài nói: "Chẳng lẽ cậu muốn cho tôi ngủ dưới đất sao? Cậu yên tâm, tôi cái gì cũng sẽ không làm, chẳng qua là đơn thuần ngủ mà thôi."
Vừa nói đưa tay vén lên một bên, áo khoác đã sớm cởi, cởi hết quần liền đi vào trong chăn, nhắm mắt ngủ.
Hạ Phạm Hành thật ra cũng không có thói quen cùng người khác chung chăn gối, trước kia với đối tượng lui tới cũng chỉ có ngủ cùng nhau, nhưng có lẽ là biết người bên cạnh không thể động đậy vô cớ, Hạ Phạm Hành lần này ngược lại cũng không cảm thấy khó chịu, nhắm mắt nghỉ ngơi, mới vừa cảm thấy có chút buồn ngủ, âm thanh người nọ giãy dụa khiến cho hắn tỉnh ngủ.
"Cậu làm sao?"
Hạ Phạm Hành quay đầu xem Quách Tĩnh Tĩnh, không thấy mặt Quách Tĩnh Tĩnh, đã nhìn thấy cậu khom người, lộ ra tóc như đang xù lông.
Trong chăn có hơi nóng tỏa ra, Hạ Phạm Hành khẽ run, chẳng phải không thể động sao?
Hắn dứt khoát đứng dậy, chợt vén chăn mền trên người Quách Tĩnh Tĩnh lên, hình ảnh trước mắt khiến ánh mắt của hắn nháy mắt trở nên âm trầm.
Hạ Phạm Hành nói xong, bên kia hồi lâu không có ai lên tiếng. Hắn hơi hơi nhăn mày. Làm sao? Không đồng ý? Hắn ngẩng đầu xem xét, trên giường quả thật từng có người nằm, nhưng lúc này ngoại trừ giường loạn tung ra thì chẳng có bóng người nào.
"Cộc".
Có vật gì đó đập lên sàn nhà, Hạ Phạm Hành lập tức đứng lên, giày da ở trên sàn phát ra âm thanh cách Quách Tĩnh Tĩnh ngày càng gần. Quách Tĩnh Tĩnh muốn đứng lên, nhưng ngay cả khí lực chống tay cũng không có, thân thể kịch liệt nóng lên. Thật sự bây giờ cậu chỉ muốn giang rộng tứ chi nằm ở trên sàn nhà, sàn nhà lạnh như băng sẽ giúp cậu giữ được lí trí hết mức có thể.
Hạ Phạm Hành đi qua giường, dựa vào cửa sổ nhìn một chút, chỉ thấy một nam nhân không mặc quần áo đang nằm úp sấp xuống sàn, trên cổ buộc ga trải giường. Bộ dáng này thật đúng là...độc đáo. Muốn làm siêu nhân sao?
Bất quá không khó để nhìn ra, người này dùng ga trải giường để che đi thân thể lõa lồ, hiển nhiên chả có tác dụng gì. Ga giường che đi một chút ở phía lưng, mông cùng chân tất cả đều lộ ra. Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Phạm Hành nghĩ: người này có chút ngu, lần thứ hai nghĩ: cái mông này ngược lại rất vểnh, bộ dáng cũng tương đối khá.
Hạ Phạm Hành híp mắt một cái, đây là cái gì? Sắc dụ sao? Hắn khoanh tay đứng ở một bên, lạnh lùng nói: "Tuy bây giờ không phải mùa đông, nhưng cậu nằm trên đất chắc không thoải mái lắm nhỉ? Không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện? Như thế nào?"
Tay Quách Tĩnh Tĩnh như muốn đem sàn nhà cậy ra cho vào trong miệng mà cắn rồi. Khốn kiếp! Cậu bây giờ mà có thể đứng lên thì đã không nằm lâu như vậy rồi! Người đàn ông này không có mắt sao?! Hô ~ Nóng quá, làm sao lại nóng như vậy.
Hạ Phạm Hành dĩ nhiên không biết lúc này Quách Tĩnh Tĩnh đang chửi hắn trong lòng như thế nào. Hắn đứng ở một bên, cẩn thận quan sát tình huống của cậu, cách một hồi, giọng nghi ngờ nói: "Cậu...không thể động?"
Nói nhảm!
"Nói chuyện cũng không thể?"
Mới không phải!
"A!", Hạ Phạm Hành vỗ tay một cái, đối với bộ dạng thảm hại của Quách Tĩnh Tĩnh hắn tựa hồ rất vui vẻ, gật đầu nói: "Bức lương vi xướng (ép con nhà lành làm kĩ)?Xem ra không cần chọn, tôi nghĩ cậu khẳng định hết sức nguyện ý chọn con đường thứ hai!"
Tôi không cần đi đường, tôi chỉ muốn nhảy cửa sổ! Quách Tĩnh Tĩnh buồn bực nghĩ.
"Cần...tôi đỡ cậu không?"
Mặc dù không thấy được mặt Hạ Phạm Hành nhưng giọng nói của hắn thể hiện việc cười trên nỗi đau của người khác làm cậu rất khó chịu. Cậu há miệng "a, ô", cắn ga trải giường một cái.
"Tôi nghĩ cậu cần đấy."
Vốn bị Đường Đại Nghiệp "cưỡng bách" đi đến nơi này khiến tâm tình Hạ Phạm Hành hết sức tồi tệ, nhưng khi nhìn thấy "thi thể" nằm trên mặt đất, đùa bỡn cậu ta một phen làm tâm tình hắn trong nháy mắt khá hơn nhiều.
Hạ Phạm Hành ngồi xổm xuống, kéo một cánh tay Quách Tĩnh Tĩnh, đem cậu từ dưới đất kéo lên.
Hạ Phạm Hành vừa ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem dáng dấp tên tiểu tử xui xẻo này ra làm sao, kết quả không nghĩ tới lại là "người quen".
Quách Tĩnh Tĩnh có thể không biết hắn, nhưng hắn thì biết cậu. Đêm hôm đó, tiểu quỷ này không sợ trời không sợ đất đem Đường Đại Nghiệp ép ở trên đầu xe. Thật ra thì lúc nghe Đường Đại Nghiệp miệng đầy dơ bẩn mắng loạn, hắn cũng rất muốn làm như vậy, nhưng hắn không thể. Quách Tĩnh Tĩnh lại làm được. Hạ Phạm Hành để mặt ở chỗ tối không phải là sợ Quách Tĩnh Tĩnh nhìn rõ mặt hắn mà là không muốn để Đường Đại Nghiệp thấy hắn đang cười.
Hạ Phạm Hành vốn chỉ định kéo người ném lên giường bỗng thay đổi ý định, ôm lấy eo Quách Tĩnh Tĩnh, cảm nhận xúc cảm truyền tới bàn tay, hắn thật là có điểm tâm viên ý mã. Bất quá nghĩ rằng hắn sẽ làm trò gì đó sao, tất nhiên là không rồi. Nếu bản lĩnh kiềm chế của hắn không mạnh, hắn cũng sẽ không có vị trí như ngày hôm nay.
Đem người nhẹ nhàng đặt ở trên giường, thuận tay kéo chăn, động tác nhanh chóng đắp ở hạ thân Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh cơ bụng rất đẹp, cơ ngực cũng được lắm, dù sao cũng là từ trường cảnh sát đi ra, đường cong và kết cấu rất đẹp. Thực ra cậu muốn trở thành kim cang (chắc ẻm muốn trở thành một người to con á =))) nhưng không biết khi còn bé có phải bị tuyết đông kinh mạch hay là không có duyên, vô luận cậu khắc khổ rèn luyện như thế nào cũng không thể có được thân hình tam giác ngược lí tưởng mà mình mong muốn. Cũng may là không có thân hình đó, nếu có mà kết hợp với gương mặt này có thể so sánh với Kinh Kong cùng Barbie.
Nhưng mà cậu cũng cảm thấy mình rất đàn ông. Từ nhỏ đến lớn ông bà nội đều khoe khắp thôn rằng cậu dáng dấp anh tuấn, hơn nữa cậu còn cao tận 1m75, đừng cười, trong cái thôn ít thanh niên kia, cậu quả thật được coi là cao, đàn ông trong thôn chỉ cao chừng một mét bảy.
Hạ Phạm Hành đắp chăn cho cậu, cách nhìn của cậu về hắn cũng có chút thay đổi, cảm giác người này biết tôn trọng đàn ông. Hạ Phạm Hành từ trên cao nhìn xuống thấy toàn thân cậu đỏ lên, thầm nghĩ nguyên lai tên này thật dễ dàng xấu hổ. Hắn không biết, cậu là do bị bôi thuốc nên mới khí huyết cuồn cuộn. Khóe mắt hắn bất tri bất giác thêm chút ánh cười, hỏi: "Tiểu quỷ cậu sao lại ở chỗ này? Là cậu tự tìm tới Đường tổng? Hai người không phải...quan hệ không tốt lắm sao?"
Hạ Phạm Hành biết tại sao Đường Đại Nghiệp nhất định phải đưa đàn ông tới bên cạnh hắn, hắn nếu đã bị đưa tới nơi này, trước đó làm sao lại không thực hiện chút điều tra? Huống chi quan hệ giữa Đường Đại Nghiệp và Đường Hồng Lan, hắn đã sớm tra qua. Muốn chỉnh Đường Đại Nghiệp thì rất đơn giản, nhưng bây giờ không được, hắn muốn Đường Hồng Lan đối với hắn yên tâm cho nên hắn khắp nơi tỏ ra yếu thế, để Đường Đại Nghiệp tự mình bành trướng. Chỉ có để cho gã hài lòng mới có thể khiến Đường Hồng lan buông lỏng cảnh giác.
Đường Đại Nghiệp muốn dùng đàn ông cùng cuộc sống xa hoa hoàn mỹ kìm chân hắn, để cho hắn sa đọa, để hắn đi theo Đường Đại Nghiệp, chẳng qua là đưa đàn ông tới, tất nhiên không thể là người Đường gia. Hạ Phạm Hành đối với Đường Đại Nghiệp chỉ có một yêu cầu duy nhất, nam nhân đưa tới phải là một người trẻ tuổi (QT là "một đứa con nít", ý của anh chắc là muốn kiểu thiếu niên thanh thuần nên mình sẽ để thiếu niên cho dễ hiểu). Đây là một vở kịch, tất nhiên phải diễn cho chân thực, một thiếu niên có nhiều điểm tốt lắm, đầu tiên là cậu ta sạch sẽ, cậu ta không nên có tâm tư gì trước, Hạ Phạm Hành sẽ dạy cho cậu ta cái gì gọi là an phận, sau đó, hắn có thể biểu lộ ra một bộ dáng chung tình, diệt sạch cơ hội để Đường Đại Nghiệp nhét thêm người ở bên cạnh hắn.
Nhưng Hạ Phạm Hành không nghĩ tới, người này trước khi xảy ra chuyện là một cảnh sát giao thông, hắn biết Đường Đại Nghiệp hận cậu ta, ngấm ngầm khiến cho cậu ta mất đi việc làm còn chưa đủ sao? Không... Không thể nào, Đường Đại Nghiệp nếu muốn khiến hắn mê mệt trong đó, thì không thể tìm một người hoàn toàn không muốn phục vụ cho hắn, dẫu sao sau chuyện này quá mức phiền toái, Đường Đại Nghiệp không có lý do rước buồn bực cho mình, nhưng là bây giờ người xác xác thật thật nằm ở chỗ này, hơn nữa còn là cả người vô lực, mất đi năng lực ngôn ngữ, cái này giải thích thế nào?
Quách Tĩnh Tĩnh thấy đột nhiên xuất hiện một người đàn ông đem mình đỡ dậy, nói xong một câu liền đứng ở một bên một mình rơi vào trầm tư. Quách Tĩnh Tĩnh cắn răng, này là ý gì, sống hay chết dù sao phải cho một lời ý kiến chứ? Vì vậy lại quên mình không thể nói chuyện, há miệng kêu: "A!"
Cái gì cũng không nói được, chỉ có thể phát ra a một tiếng.
Không quá khó để đem hồn vía Hạ Phạm Hành kêu trở lại, tầm mắt Hạ Phạm Hành đặt trên người hắn, mở miệng hỏi: "Làm sao?"
Cái gì làm sao! Là anh rốt cuộc nghĩ thế nào chứ?
"A a."
Người quen biết Hạ Phạm hành sẽ không có ai làm ra cái loại cử chỉ bất nhã như trợn mắt trắng thế này, Quách Tĩnh Tĩnh là người đầu tiên, hiển nhiên hắn cảm thấy loại biểu tình này rất thú vị, rất sinh động.
Hạ Phạm Hành cười một cái nói: "Tôi biết cậu hiện tại tâm tình rất khó chịu, bất quá tình trạng thân thể của cậu, bây giờ cũng cái gì cũng làm không được, không bằng như vậy, chờ thuốc trên người cậu bớt đi, chúng ta thương lượng một chút chuyện về sau, thế nào?... Cậu không nói lời nào tôi coi như ngươi đồng ý, bây giờ đã trễ lắm rồi, ngủ một giấc đi, ngủ dậy là có thể động."
Hạ Phạm Hành tâm tình rất tốt đi tới bên kia giường, mới vừa vén chăn lên, cảm giác mình bị một đôi mắt nhìn chằm chằm.
Hạ Phạm Hành ngẩng đầu, thấy Quách Tĩnh Tĩnh một bộ muốn ăn tươi nuốt sống hắn, thở dài nói: "Chẳng lẽ cậu muốn cho tôi ngủ dưới đất sao? Cậu yên tâm, tôi cái gì cũng sẽ không làm, chẳng qua là đơn thuần ngủ mà thôi."
Vừa nói đưa tay vén lên một bên, áo khoác đã sớm cởi, cởi hết quần liền đi vào trong chăn, nhắm mắt ngủ.
Hạ Phạm Hành thật ra cũng không có thói quen cùng người khác chung chăn gối, trước kia với đối tượng lui tới cũng chỉ có ngủ cùng nhau, nhưng có lẽ là biết người bên cạnh không thể động đậy vô cớ, Hạ Phạm Hành lần này ngược lại cũng không cảm thấy khó chịu, nhắm mắt nghỉ ngơi, mới vừa cảm thấy có chút buồn ngủ, âm thanh người nọ giãy dụa khiến cho hắn tỉnh ngủ.
"Cậu làm sao?"
Hạ Phạm Hành quay đầu xem Quách Tĩnh Tĩnh, không thấy mặt Quách Tĩnh Tĩnh, đã nhìn thấy cậu khom người, lộ ra tóc như đang xù lông.
Trong chăn có hơi nóng tỏa ra, Hạ Phạm Hành khẽ run, chẳng phải không thể động sao?
Hắn dứt khoát đứng dậy, chợt vén chăn mền trên người Quách Tĩnh Tĩnh lên, hình ảnh trước mắt khiến ánh mắt của hắn nháy mắt trở nên âm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất