Chương 186: Nhạc đệm nho nhỏ
Mặc dù ở bệnh viện, nhưng là bởi vì ở dương phòng phần lớn đều là người già nên lúc đón năm mới tâm tình của mọi người cũng tốt theo.
"Đây đều là đặc sản của quê tôi, con trai con gái muốn tới nên tôi để chúng mang theo. Thịt xông khói này lúc hấp lên thơm cực, cơm đêm giao thừa mà, nhất định phải nhà mình làm mới giống chứ, có đúng hay không?"
Ông Lâu đưa thịt xông khói tới là người Hồ Nam, nói chuyện còn mang khẩu âm, đen đen gầy gầy, một khi ông cười lên da mặt nhăn lại thành một đoàn.
Trương Thanh cười tiếp, thấy bên trong còn có hai lon tiêu ngâm thì càng vui hơn.
"Ông Lâu, đây là tiêu ngâm sao? Cách cái nắp mà cháu cũng có thể ngửi được mùi vị của nó, khẳng định ăn rất ngon."
"Ha ha ha, biết phân biết đồ tốt đồ xấu đấy, Tiểu Trương à, sân đầy ông già mà có mỗi cậu biết phân biệt hàng, đây chính là bảo bối đó nha, đổi thành người khác chưa chắc ông đã cho đâu."
"Bảo bối gì thế? Ông Lâu, ông làm thế không phúc hậu đâu nha."
Ông lão vào viện môn tóc bạc trắng, trong tay chống gậy, lớn tuổi như vậy nhưng dáng người vẫn cao ngất như cũ, thân phận của người này rất đặc thù, Trương Thanh mấy ngày nay thường nhìn thấy ông dọc theo hành lang tản bộ, sau lưng chưa bao giờ thiếu người, không phải nhân viên điều dưỡng thì lại giống như quân nhân, vệ sĩ tùy thời đi theo phía sau, mấu chốt là khí chất của ông không bình thường, bị người khác đi theo ông cũng hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, tựa hồ là sớm đã thành thói quen.
Trong sân bất luận là ai, thấy ông cũng sẽ tới gật đầu chào hỏi, một đám lão đầu đứng trước mặt ông trong nháy mắt trở thành đám tiểu tử, kích động không thôi.
Ví như bay giờ lão già họ Lâu này, bỗng chốc bay thẳng lên không trung, tóm lấy tay của ông.
"Thủ... thủ trưởng, tôi không có gì khác, chỉ là hai lon tiêu ngâm, mấy thứ đồ thôn quê đạm bạc này cũng không tiện cầm tới trước mặt ngài..."
Mới vừa còn nói là bảo bối của mình, vào lúc này lại thành đồ thôn quê đạm bạc, Trương Thanh khẽ cười cười, bỗng nhiên cảm giác được có ai đó đang nhìn mình. Trương Thanh đón ánh mắt nhìn sang, lúc này mới chú ý tới, hôm nay đi theo phía sau thủ trưởng là người khác, là một người trẻ tuổi rất khí phái, tướng mạo hết sức xuất chúng, gương mặt lịch sự, ánh mắt nhưng phá lệ thâm thúy, khí chất giống như là sự kết hợp giữa Quách Tử Chương cùng Hạ Phạm Hành.
Người nọ thấy mình quan sát bị phát hiện nhưng lại không cảm thấy lúng túng chút nào, ngược lại còn gật đầu chào hỏi với Trương Thanh, thái độ ung dung cũng không thân thiện, có thể là do sự kiêu ngạo sẵn có trên người nến thái độ như vậy cũng không khiến người ta cảm thấy đường đột hoặc khó chịu.
Ngược lại là Trương Thanh, có chút cẩn trọng gật đầu đáp lễ lại.
Thủ trưởng và ông Lâu nói chuyện xong rồi lại quay đầu nói với Trương Thanh: "Tôi cũng là hôm nay mới biết nguyên lai phòng này là của Quách Dực. Sao rồi, thân thể có khá hơn chút nào không?"
Với cấp bậc của Quách Dực, người có thể gọi tên của ông cũng không nhiều, nhưng thái độ của vị này lại hết sức tự nhiên, Trương Thanh liền vội vàng cười nói: "Đã tốt hơn nhiều rồi, cám ơn ngài."
Trương Thanh vẫn còn đang suy nghĩ về thân phận của người này, nhất thời cũng không biết nên tiếp đãi như thế nào, cũng may vào lúc này Quách Tử Chương cùng Quách Tĩnh Tĩnh đi ra. Quách Tử Chương vừa thấy người này, ngớ ngẩn rồi vội vàng đi tới, gật đầu kêu một tiếng: "Ông Lục."
Lão thủ trưởng nhìn Quách Tử Chương, không nhận ra được, thần sắc nghi ngờ nói: "Cậu là?"
"Cháu kêu Quách Tử Chương, cha cháu là Quách Lương, trước đây lúc duyệt binh cha cháu có đưa cháu đi chào hỏi ngài."
Lão thủ trưởng nhớ lại một chút, tựa hồ nhớ ra cái gì đó: "À, tôi nhớ ra rồi, Quách gia có một người là cậu, một người là Quách Dực, hai người không bày mưu tính kế, không tham gia vào các vấn đề chính trị, từ quân đội tới cướp chén cơm với chúng tôi."
Lão thủ trưởng nói chúng tôi là chỉ ông cùng ông Lâu, lời này dĩ nhiên là đùa giỡn, ông Lâu cũng vội vàng hùa theo nói: "Còn không phải sao? Quách Dực tiểu tử này quá xấu xa."
Có Quách Tử Chương, bầu không khí rõ ràng hòa hoãn hơn không ít. Hôm nay thời tiết tốt, ba người ngồi ở ghế gỗ trong sân hàn huyên, Trương Thanh đi theo Quách Tĩnh Tĩnh cùng nhau vào nhà thêm trà bánh cho họ.
Trò chuyện mấy câu, có thể thấy được lão thủ trưởng đối với Quách Tử Chương hết sức hài lòng, gật đầu liên tục vỗ vai Quách Tử Chương khen anh là người đàn ông tốt.
"Tử Chương có ý tưởng này quả thật hiếm thấy. Quách Lương làm người biết điều trung hậu, tính cậu lại giống chú cậu Quách Dực như đúc, chỉ tiếc cháu ngoại của tôi, " lão thủ trưởng liếc thanh niên cùng ông vào cửa một cái, "Giống y xì ba nó, làm bộ đội không muốn mà lại cứ muốn đi làm ăn cái gì, sĩ nông công thương, nó hết lần này tới lần khác lại cứ chọn cái cuối cùng."
Người đàn ông nghe ông ngoại mình nói như vậy cũng không tức giận, nhếch khóe miệng cười khẽ. Quách Tử Chương thấy được, lão thủ trưởng ngoài miệng nói như vậy nhưng trong ánh mắt hướng về cháu ngoại lại hết sức hài lòng. Quả nhiên, coi như người đàn ông không biện giải cho mình thì thủ trưởng cũng nói: "Tóm lại nó cũng có chút đầu óc, những năm này làm ăn làm không tệ, kiếm được chút tiền, còn biết làm từ thiện, cũng coi là cống hiến nhỏ vì nước theo đường vòng."
"Thủ trưởng, ngài quá khiêm tốn rồi, năm năm liên tục lọt vào bảng xếp hạng top 10 nhà hảo tâm trong nước, cống hiến nhỏ chỗ nào chứ." Lão Lâu nói không ngừng, chậc lưỡi hít hà, nhớ tới số tiền quyên góp thấy được trên tivi, trong lòng ủy khuất. Bao nhiêu tiền như thế mà còn nói là "kiếm chút tiền", bọn họ chính là dân nghèo đó
Quả nhiên, lời này khiến cho lão thủ trưởng rất hưởng thụ, ông không nói thêm cái gì cả, nhưng mà biểu tình trên mặt lại có thêm chút vui thích.
Sau đó lại trò chuyện một chút, sắp gần mười giờ rưỡi thì nhân tài giải tán. Lúc sắp đi, người đàn ông vẫn luôn không mở miệng lại nói với Quách Tử Chương: "Tử Chương hàng năm ở kinh thành có biết Hạ tiên sinh của Huyền Tể Đường không?"
Quách Tử Chương nhìn hắn ta, khẽ cười nói: "Không biết ngài nói là vị Hạ tiên sinh nào?
"Dĩ nhiên là Hạ Phạm Hành."
"Biết, chúng tôi là bạn lâu năm." Quách Tử Chương không hiểu người này tại sao phải hỏi tới Hạ Phạm Hành, luôn cảm thấy hắn tựa hồ đã biết chút ít cái gì đó.
"Thật sao..." Người đàn ông cười khẽ, ánh mắt như có như không nhìn Quách Tĩnh Tĩnh một cái rồi nói với Quách Tử Chương: "Khoảng thời gian này tôi vẫn đang thảo luận một dự án hợp tác với Huyền Tể Đường, nhưng mà người ra mặt luôn là em trai của Hạ tiên sinh, có cơ hội, tôi hy vọng có thể cùng Hạ tiên sinh ngay mặt nói một chút về dự án hợp tác này, dẫu sao thì cùng một loại người cũng sẽ trao đổi dễ hơn."
Người đàn ông nói xong liền rời đi, Quách Tử Chương một mực không thể biết hắn nói lời này có ý gì.
Cho tới sau này, sau khi người này thật sự hợp tác với Hạ Phạm Hành, anh mới hiểu được cái gọi là "cùng loại người" có ý gì.
*
Cái này chỉ là một nhạc đệm mà thôi, mặc dù hai ngày kia, đề tài của Trương Thanh lúc nào cũng là về hai ông cháu kia, có điều cũng khó trách, hai người như vậy cũng khiến cho người ta phải nhớ kỹ.
Hai mươi chín tháng chạp, nhân viên điều dưỡng và nhà ăn cũng nghỉ để về nhà ăn tết rồi. Sáng sớm Trương Thanh đã xoay vòng khắp vòng, vô cùng vui vẻ nói với hai con trai: "Quá tốt, cái nhà này bây giờ đã thuộc về bốn người chúng ta rồi, A Tĩnh, chúng ta đi mua thức ăn đi, mai nhưng là đêm ba mươi rồi."
"Đừng, hai người đi khẳng định sẽ xảy ra chuyện, hay là con cùng Tĩnh Tĩnh đi, ba vẫn là đàng hoàng ở nhà đi" Quách Tử Chương lại không yên tâm hai người này cùng nhau ra cửa, nếu đi thật thì có thể về nhà trước khi trời tối hay không lại là một chuyện khác.
Trương Thanh thật không vui chu mỏ: "Nhưng mà ba cũng muốn đi, trước đây thức ăn cho đêm ba mươi đều là ba cùng A Tĩnh đi mua."
"Năm nay ba có hai con trai, cũng không cần khổ cực như vậy đâu, ngoan ngoãn cùng cha con ở nhà đi, con cùng Tĩnh Tĩnh đi là được."
Quách Tử Chương đẩy vai Trương Thanh, đẩy y tới phòng Quách Dực. Trương Thanh vừa thấy Quách Dực, lòng liền mềm nhũn.
"Không đi thì không đi, các con đi đi."
Trương Thanh khoát khoát tay, mắt không thấy tâm không phiền, hừ hừ lết đến bên người Quách Dực.
Quách Tử Chương cười một tiếng, xoay người cầm lên chìa khóa xe, mặc vào áo choàng dài rồi đi theo Quách Tĩnh Tĩnh đi siêu thị mua thức ăn.
Ngày hai mươi chín siêu thị tấp nập người, hai anh em đi vào trong vừa đứng đã nghe thấy tiếng huyên náo, nguyên lai hôm nay siêu thị làm hoạt động giảm giá cuối năm, bởi vì là ngày cuối cùng mà chiến đấu hết sức kịch liệt.
Ngay cả Quách Tử Chương thường thấy tình cảnh hỗn loạn cũng phải rụt bước về phía sau, quay đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Quách Tử Chương một cái, ổn định nói: "Ăn tết đều là như vậy, đi chỗ nào cũng tấp nập người, nhất là chợ đồ ăn, đều là gót chân nối tiếp gót chân, một hồi nữa anh đi theo em, loại chuyện này rất dễ tản ra."
"Không, em không thể đi vào được, vạn nhất đụng phải thì làm thế nào? Em tới ngồi bên kia chờ anh đi." Quách Tử Chương chỉ khu giải trí cho trẻ em cách đó không xa. Hôm nay đều là người lớn tới đổ máu, trẻ con ngược lại không nhiều, ở đó còn có mấy chỗ ngồi trống.
Quách Tĩnh Tĩnh nghi ngờ nhìn Quách Tử Chương một cái, do dự một chút rồi mới hỏi: "Anh chắc chắn sao?"
Quách Tử Chương vỗ một cái lên bả vai Quách Tĩnh Tĩnh, nở một nụ cười "yên tâm" với cậu rồi xoay người dứt khoát đâm vào trong biển người.
Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, vẫn là không có đi tới khu nghỉ ngơi. Cậu đi loanh quanh đi xem một chút còn có cái gì khác muốn mua không, mặc dù phòng bếp của dương phòng không có ai dùng qua, nhưng thứ nên có thì vẫn phải có. Bệnh viện bên này quản lý rất cẩn thận, bất kể bạn có dùng hay không thì vẫn nên có.
Quách Tĩnh Tĩnh thích cho chút tảo tía tươi vào canh, chiêu này là do trước đây đi tới một sạp ăn hoành thánh, học được từ người bán. Đồ ăn vặt ở cửa trường học có rất nhiều, nhưng ông này lại làm đồ ăn ngon nhất, bởi vì mì sợi, hoành thánh nhà ông ta đặc biệt ăn ngon. Quách Tĩnh Tĩnh cố ý chú ý tới, mỗi lần làm xong hoành thánh, lúc bỏ hành vào, ông chủ cũng sẽ cho vào trong chút tảo tía, mùi vị lập tức khác đi.
Quách Tĩnh Tĩnh đã hỏi qua Quách Tử Chương, bọn họ ăn tết thích ăn sủi cảo, vì vậy Quách Tĩnh Tĩnh mua một phần tảo tía, lại đi mua chút da sủi cảo. Hai nơi này cũng không có nhiều người, yếu hoạt động bán giảm giá vẫn là mấy chỗ bán thức ăn, thịt, rượu kia, Quách Tĩnh Tĩnh tận lực tránh đi, khá tốt, không tính là quá chen chúc.
Sau đó lại kéo giỏ mua găng tay dùng một lần, màng bọc thực phẩm các loại đồ dùng hàng ngày. Thức ăn đêm ba mươi ăn không hết, còn dư lại bỏ vào tủ lạnh, nhất định phải dùng đến màng bọc thực phẩm, cũng phải dùng bao tay, lúc làm nhân sủi cảo phải dùng tới.
Sau một hồi, đồ Quách Tĩnh Tĩnh mua cũng chất đầy một giỏ, lúc đi tới quầy thu tiền vừa vặn đụng vào Quách Tử Chương. Tình huống của Quách Tử Chương cũng không tốt lắm, trên chân không biết bị ai đạp mấy dấu chân, ngay cả trên ống quần cũng dính không ít bụi bẩn, quần áo cũng bị kéo nên có hơi nhàu nhĩ, mấu chốt là biểu tình trên mặt đen như cái đít nồi vậy.
Thấy Quách Tĩnh Tĩnh tới, Quách Tử Chương còn thật áy náy, lúng túng cười một cái nói: "Không phải bảo em nghỉ ngơi sao? Sao em lại mua nhiều vậy?"
Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng mà nhìn xe đẩy trong tay anh. Một cái xe đẩy lớn như vậy mà chỉ có vài ba củ cà rốt ở bên trong. Quách Tử Chương nhìn theo Quách Tĩnh Tĩnh, tiếp bốn mắt nhìn nhau, thảm hại nói một câu: "Xin lỗi, thảm quá em à, quả nhiên sức chiến đấu của các bà bác Trung Quốc không thể khinh thường được."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn bộ dạng như bị thương nặng của anh, rất không phúc hậu nhếch khóe miệng.
"Tĩnh Tĩnh..." Quách Tử Chương híp mắt một cái, "Anh thấy hình như em đang cười trên nỗi đau của người khác thì phải?"
"Không có." Quách Tĩnh Tĩnh đầy đứng đắn lắc đầu một cái.
"Rõ ràng có."
Quách Tử Chương cảm thấy, trên đời này có loại người có bản lĩnh giả heo để ăn cọp nhất định chính là kỹ năng trời sinh! Tỷ như Quách Tĩnh Tĩnh, tỷ như Hạ Phạm Hành, mặc dù cách biểu đạt của hai người này hoàn toàn không giống nhau.
Trước kia anh còn cảm thấy em trai bảo bối nhà mình đi theo Hạ Phạm Hành thật là quá thiệt thòi, đứa nhỏ này vừa biết điều lại biết vị trí, bổn phận của mình, vô cùng dễ thương, vô cùng chính trực, bây giờ anh mới biết, cái gì gọi là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.
_______________________________
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Cháu ngoại của ông Lục là nam chính của một bộ tiểu thuyết nha ~
Lời của editor: tưởng tượng một quân nhân vào sinh ra tử như Quách Tử Chương lại chen hàng với mấy bà bác đến thảm hại tôi buồn cười quá =))))
"Đây đều là đặc sản của quê tôi, con trai con gái muốn tới nên tôi để chúng mang theo. Thịt xông khói này lúc hấp lên thơm cực, cơm đêm giao thừa mà, nhất định phải nhà mình làm mới giống chứ, có đúng hay không?"
Ông Lâu đưa thịt xông khói tới là người Hồ Nam, nói chuyện còn mang khẩu âm, đen đen gầy gầy, một khi ông cười lên da mặt nhăn lại thành một đoàn.
Trương Thanh cười tiếp, thấy bên trong còn có hai lon tiêu ngâm thì càng vui hơn.
"Ông Lâu, đây là tiêu ngâm sao? Cách cái nắp mà cháu cũng có thể ngửi được mùi vị của nó, khẳng định ăn rất ngon."
"Ha ha ha, biết phân biết đồ tốt đồ xấu đấy, Tiểu Trương à, sân đầy ông già mà có mỗi cậu biết phân biệt hàng, đây chính là bảo bối đó nha, đổi thành người khác chưa chắc ông đã cho đâu."
"Bảo bối gì thế? Ông Lâu, ông làm thế không phúc hậu đâu nha."
Ông lão vào viện môn tóc bạc trắng, trong tay chống gậy, lớn tuổi như vậy nhưng dáng người vẫn cao ngất như cũ, thân phận của người này rất đặc thù, Trương Thanh mấy ngày nay thường nhìn thấy ông dọc theo hành lang tản bộ, sau lưng chưa bao giờ thiếu người, không phải nhân viên điều dưỡng thì lại giống như quân nhân, vệ sĩ tùy thời đi theo phía sau, mấu chốt là khí chất của ông không bình thường, bị người khác đi theo ông cũng hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, tựa hồ là sớm đã thành thói quen.
Trong sân bất luận là ai, thấy ông cũng sẽ tới gật đầu chào hỏi, một đám lão đầu đứng trước mặt ông trong nháy mắt trở thành đám tiểu tử, kích động không thôi.
Ví như bay giờ lão già họ Lâu này, bỗng chốc bay thẳng lên không trung, tóm lấy tay của ông.
"Thủ... thủ trưởng, tôi không có gì khác, chỉ là hai lon tiêu ngâm, mấy thứ đồ thôn quê đạm bạc này cũng không tiện cầm tới trước mặt ngài..."
Mới vừa còn nói là bảo bối của mình, vào lúc này lại thành đồ thôn quê đạm bạc, Trương Thanh khẽ cười cười, bỗng nhiên cảm giác được có ai đó đang nhìn mình. Trương Thanh đón ánh mắt nhìn sang, lúc này mới chú ý tới, hôm nay đi theo phía sau thủ trưởng là người khác, là một người trẻ tuổi rất khí phái, tướng mạo hết sức xuất chúng, gương mặt lịch sự, ánh mắt nhưng phá lệ thâm thúy, khí chất giống như là sự kết hợp giữa Quách Tử Chương cùng Hạ Phạm Hành.
Người nọ thấy mình quan sát bị phát hiện nhưng lại không cảm thấy lúng túng chút nào, ngược lại còn gật đầu chào hỏi với Trương Thanh, thái độ ung dung cũng không thân thiện, có thể là do sự kiêu ngạo sẵn có trên người nến thái độ như vậy cũng không khiến người ta cảm thấy đường đột hoặc khó chịu.
Ngược lại là Trương Thanh, có chút cẩn trọng gật đầu đáp lễ lại.
Thủ trưởng và ông Lâu nói chuyện xong rồi lại quay đầu nói với Trương Thanh: "Tôi cũng là hôm nay mới biết nguyên lai phòng này là của Quách Dực. Sao rồi, thân thể có khá hơn chút nào không?"
Với cấp bậc của Quách Dực, người có thể gọi tên của ông cũng không nhiều, nhưng thái độ của vị này lại hết sức tự nhiên, Trương Thanh liền vội vàng cười nói: "Đã tốt hơn nhiều rồi, cám ơn ngài."
Trương Thanh vẫn còn đang suy nghĩ về thân phận của người này, nhất thời cũng không biết nên tiếp đãi như thế nào, cũng may vào lúc này Quách Tử Chương cùng Quách Tĩnh Tĩnh đi ra. Quách Tử Chương vừa thấy người này, ngớ ngẩn rồi vội vàng đi tới, gật đầu kêu một tiếng: "Ông Lục."
Lão thủ trưởng nhìn Quách Tử Chương, không nhận ra được, thần sắc nghi ngờ nói: "Cậu là?"
"Cháu kêu Quách Tử Chương, cha cháu là Quách Lương, trước đây lúc duyệt binh cha cháu có đưa cháu đi chào hỏi ngài."
Lão thủ trưởng nhớ lại một chút, tựa hồ nhớ ra cái gì đó: "À, tôi nhớ ra rồi, Quách gia có một người là cậu, một người là Quách Dực, hai người không bày mưu tính kế, không tham gia vào các vấn đề chính trị, từ quân đội tới cướp chén cơm với chúng tôi."
Lão thủ trưởng nói chúng tôi là chỉ ông cùng ông Lâu, lời này dĩ nhiên là đùa giỡn, ông Lâu cũng vội vàng hùa theo nói: "Còn không phải sao? Quách Dực tiểu tử này quá xấu xa."
Có Quách Tử Chương, bầu không khí rõ ràng hòa hoãn hơn không ít. Hôm nay thời tiết tốt, ba người ngồi ở ghế gỗ trong sân hàn huyên, Trương Thanh đi theo Quách Tĩnh Tĩnh cùng nhau vào nhà thêm trà bánh cho họ.
Trò chuyện mấy câu, có thể thấy được lão thủ trưởng đối với Quách Tử Chương hết sức hài lòng, gật đầu liên tục vỗ vai Quách Tử Chương khen anh là người đàn ông tốt.
"Tử Chương có ý tưởng này quả thật hiếm thấy. Quách Lương làm người biết điều trung hậu, tính cậu lại giống chú cậu Quách Dực như đúc, chỉ tiếc cháu ngoại của tôi, " lão thủ trưởng liếc thanh niên cùng ông vào cửa một cái, "Giống y xì ba nó, làm bộ đội không muốn mà lại cứ muốn đi làm ăn cái gì, sĩ nông công thương, nó hết lần này tới lần khác lại cứ chọn cái cuối cùng."
Người đàn ông nghe ông ngoại mình nói như vậy cũng không tức giận, nhếch khóe miệng cười khẽ. Quách Tử Chương thấy được, lão thủ trưởng ngoài miệng nói như vậy nhưng trong ánh mắt hướng về cháu ngoại lại hết sức hài lòng. Quả nhiên, coi như người đàn ông không biện giải cho mình thì thủ trưởng cũng nói: "Tóm lại nó cũng có chút đầu óc, những năm này làm ăn làm không tệ, kiếm được chút tiền, còn biết làm từ thiện, cũng coi là cống hiến nhỏ vì nước theo đường vòng."
"Thủ trưởng, ngài quá khiêm tốn rồi, năm năm liên tục lọt vào bảng xếp hạng top 10 nhà hảo tâm trong nước, cống hiến nhỏ chỗ nào chứ." Lão Lâu nói không ngừng, chậc lưỡi hít hà, nhớ tới số tiền quyên góp thấy được trên tivi, trong lòng ủy khuất. Bao nhiêu tiền như thế mà còn nói là "kiếm chút tiền", bọn họ chính là dân nghèo đó
Quả nhiên, lời này khiến cho lão thủ trưởng rất hưởng thụ, ông không nói thêm cái gì cả, nhưng mà biểu tình trên mặt lại có thêm chút vui thích.
Sau đó lại trò chuyện một chút, sắp gần mười giờ rưỡi thì nhân tài giải tán. Lúc sắp đi, người đàn ông vẫn luôn không mở miệng lại nói với Quách Tử Chương: "Tử Chương hàng năm ở kinh thành có biết Hạ tiên sinh của Huyền Tể Đường không?"
Quách Tử Chương nhìn hắn ta, khẽ cười nói: "Không biết ngài nói là vị Hạ tiên sinh nào?
"Dĩ nhiên là Hạ Phạm Hành."
"Biết, chúng tôi là bạn lâu năm." Quách Tử Chương không hiểu người này tại sao phải hỏi tới Hạ Phạm Hành, luôn cảm thấy hắn tựa hồ đã biết chút ít cái gì đó.
"Thật sao..." Người đàn ông cười khẽ, ánh mắt như có như không nhìn Quách Tĩnh Tĩnh một cái rồi nói với Quách Tử Chương: "Khoảng thời gian này tôi vẫn đang thảo luận một dự án hợp tác với Huyền Tể Đường, nhưng mà người ra mặt luôn là em trai của Hạ tiên sinh, có cơ hội, tôi hy vọng có thể cùng Hạ tiên sinh ngay mặt nói một chút về dự án hợp tác này, dẫu sao thì cùng một loại người cũng sẽ trao đổi dễ hơn."
Người đàn ông nói xong liền rời đi, Quách Tử Chương một mực không thể biết hắn nói lời này có ý gì.
Cho tới sau này, sau khi người này thật sự hợp tác với Hạ Phạm Hành, anh mới hiểu được cái gọi là "cùng loại người" có ý gì.
*
Cái này chỉ là một nhạc đệm mà thôi, mặc dù hai ngày kia, đề tài của Trương Thanh lúc nào cũng là về hai ông cháu kia, có điều cũng khó trách, hai người như vậy cũng khiến cho người ta phải nhớ kỹ.
Hai mươi chín tháng chạp, nhân viên điều dưỡng và nhà ăn cũng nghỉ để về nhà ăn tết rồi. Sáng sớm Trương Thanh đã xoay vòng khắp vòng, vô cùng vui vẻ nói với hai con trai: "Quá tốt, cái nhà này bây giờ đã thuộc về bốn người chúng ta rồi, A Tĩnh, chúng ta đi mua thức ăn đi, mai nhưng là đêm ba mươi rồi."
"Đừng, hai người đi khẳng định sẽ xảy ra chuyện, hay là con cùng Tĩnh Tĩnh đi, ba vẫn là đàng hoàng ở nhà đi" Quách Tử Chương lại không yên tâm hai người này cùng nhau ra cửa, nếu đi thật thì có thể về nhà trước khi trời tối hay không lại là một chuyện khác.
Trương Thanh thật không vui chu mỏ: "Nhưng mà ba cũng muốn đi, trước đây thức ăn cho đêm ba mươi đều là ba cùng A Tĩnh đi mua."
"Năm nay ba có hai con trai, cũng không cần khổ cực như vậy đâu, ngoan ngoãn cùng cha con ở nhà đi, con cùng Tĩnh Tĩnh đi là được."
Quách Tử Chương đẩy vai Trương Thanh, đẩy y tới phòng Quách Dực. Trương Thanh vừa thấy Quách Dực, lòng liền mềm nhũn.
"Không đi thì không đi, các con đi đi."
Trương Thanh khoát khoát tay, mắt không thấy tâm không phiền, hừ hừ lết đến bên người Quách Dực.
Quách Tử Chương cười một tiếng, xoay người cầm lên chìa khóa xe, mặc vào áo choàng dài rồi đi theo Quách Tĩnh Tĩnh đi siêu thị mua thức ăn.
Ngày hai mươi chín siêu thị tấp nập người, hai anh em đi vào trong vừa đứng đã nghe thấy tiếng huyên náo, nguyên lai hôm nay siêu thị làm hoạt động giảm giá cuối năm, bởi vì là ngày cuối cùng mà chiến đấu hết sức kịch liệt.
Ngay cả Quách Tử Chương thường thấy tình cảnh hỗn loạn cũng phải rụt bước về phía sau, quay đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Quách Tử Chương một cái, ổn định nói: "Ăn tết đều là như vậy, đi chỗ nào cũng tấp nập người, nhất là chợ đồ ăn, đều là gót chân nối tiếp gót chân, một hồi nữa anh đi theo em, loại chuyện này rất dễ tản ra."
"Không, em không thể đi vào được, vạn nhất đụng phải thì làm thế nào? Em tới ngồi bên kia chờ anh đi." Quách Tử Chương chỉ khu giải trí cho trẻ em cách đó không xa. Hôm nay đều là người lớn tới đổ máu, trẻ con ngược lại không nhiều, ở đó còn có mấy chỗ ngồi trống.
Quách Tĩnh Tĩnh nghi ngờ nhìn Quách Tử Chương một cái, do dự một chút rồi mới hỏi: "Anh chắc chắn sao?"
Quách Tử Chương vỗ một cái lên bả vai Quách Tĩnh Tĩnh, nở một nụ cười "yên tâm" với cậu rồi xoay người dứt khoát đâm vào trong biển người.
Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút, vẫn là không có đi tới khu nghỉ ngơi. Cậu đi loanh quanh đi xem một chút còn có cái gì khác muốn mua không, mặc dù phòng bếp của dương phòng không có ai dùng qua, nhưng thứ nên có thì vẫn phải có. Bệnh viện bên này quản lý rất cẩn thận, bất kể bạn có dùng hay không thì vẫn nên có.
Quách Tĩnh Tĩnh thích cho chút tảo tía tươi vào canh, chiêu này là do trước đây đi tới một sạp ăn hoành thánh, học được từ người bán. Đồ ăn vặt ở cửa trường học có rất nhiều, nhưng ông này lại làm đồ ăn ngon nhất, bởi vì mì sợi, hoành thánh nhà ông ta đặc biệt ăn ngon. Quách Tĩnh Tĩnh cố ý chú ý tới, mỗi lần làm xong hoành thánh, lúc bỏ hành vào, ông chủ cũng sẽ cho vào trong chút tảo tía, mùi vị lập tức khác đi.
Quách Tĩnh Tĩnh đã hỏi qua Quách Tử Chương, bọn họ ăn tết thích ăn sủi cảo, vì vậy Quách Tĩnh Tĩnh mua một phần tảo tía, lại đi mua chút da sủi cảo. Hai nơi này cũng không có nhiều người, yếu hoạt động bán giảm giá vẫn là mấy chỗ bán thức ăn, thịt, rượu kia, Quách Tĩnh Tĩnh tận lực tránh đi, khá tốt, không tính là quá chen chúc.
Sau đó lại kéo giỏ mua găng tay dùng một lần, màng bọc thực phẩm các loại đồ dùng hàng ngày. Thức ăn đêm ba mươi ăn không hết, còn dư lại bỏ vào tủ lạnh, nhất định phải dùng đến màng bọc thực phẩm, cũng phải dùng bao tay, lúc làm nhân sủi cảo phải dùng tới.
Sau một hồi, đồ Quách Tĩnh Tĩnh mua cũng chất đầy một giỏ, lúc đi tới quầy thu tiền vừa vặn đụng vào Quách Tử Chương. Tình huống của Quách Tử Chương cũng không tốt lắm, trên chân không biết bị ai đạp mấy dấu chân, ngay cả trên ống quần cũng dính không ít bụi bẩn, quần áo cũng bị kéo nên có hơi nhàu nhĩ, mấu chốt là biểu tình trên mặt đen như cái đít nồi vậy.
Thấy Quách Tĩnh Tĩnh tới, Quách Tử Chương còn thật áy náy, lúng túng cười một cái nói: "Không phải bảo em nghỉ ngơi sao? Sao em lại mua nhiều vậy?"
Quách Tĩnh Tĩnh không lên tiếng mà nhìn xe đẩy trong tay anh. Một cái xe đẩy lớn như vậy mà chỉ có vài ba củ cà rốt ở bên trong. Quách Tử Chương nhìn theo Quách Tĩnh Tĩnh, tiếp bốn mắt nhìn nhau, thảm hại nói một câu: "Xin lỗi, thảm quá em à, quả nhiên sức chiến đấu của các bà bác Trung Quốc không thể khinh thường được."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn bộ dạng như bị thương nặng của anh, rất không phúc hậu nhếch khóe miệng.
"Tĩnh Tĩnh..." Quách Tử Chương híp mắt một cái, "Anh thấy hình như em đang cười trên nỗi đau của người khác thì phải?"
"Không có." Quách Tĩnh Tĩnh đầy đứng đắn lắc đầu một cái.
"Rõ ràng có."
Quách Tử Chương cảm thấy, trên đời này có loại người có bản lĩnh giả heo để ăn cọp nhất định chính là kỹ năng trời sinh! Tỷ như Quách Tĩnh Tĩnh, tỷ như Hạ Phạm Hành, mặc dù cách biểu đạt của hai người này hoàn toàn không giống nhau.
Trước kia anh còn cảm thấy em trai bảo bối nhà mình đi theo Hạ Phạm Hành thật là quá thiệt thòi, đứa nhỏ này vừa biết điều lại biết vị trí, bổn phận của mình, vô cùng dễ thương, vô cùng chính trực, bây giờ anh mới biết, cái gì gọi là không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa.
_______________________________
□ tác giả lời ong tiếng ve:
Cháu ngoại của ông Lục là nam chính của một bộ tiểu thuyết nha ~
Lời của editor: tưởng tượng một quân nhân vào sinh ra tử như Quách Tử Chương lại chen hàng với mấy bà bác đến thảm hại tôi buồn cười quá =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất