Chương 203: Bị phát hiện rồi
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy Hạ Phạm Hành gần đây trở nên rất xấu, không có việc gì liền thích kéo cậu đi bộ khắp nơi, trước kia đều là ở nhà tự xem phim, bây giờ thì hay rồi, cứ thích đi tới rạp chiếu phim.
Quách Tĩnh Tĩnh bị hai chữ "bà Hạ" kích thích, căn bản là không nguyện ý ra cửa. Hạ Phạm Hành nhìn cậu rồi thở dài nói: "Ban đầu em còn có thể đi xem cùng người phụ nữ kia..."
Người phụ nữ kia là ai tất nhiên không cần nói nữa, đương nhiên chính là Triệu A Mỹ. Quách Tĩnh Tĩnh cong môi, làm bộ như nghe không hiểu.
Bên tai còn nghe Hạ Phạm Hành sâu kín nói thêm một câu: "Đó là lần đầu tiên của em đúng không? Thế mà lại không phải cùng anh, đáng tiếc..."
Cái gì gọi là "lần đầu tiên chứ!" Quách Tĩnh Tĩnh trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành, người này trước kia thật nghiêm chỉnh, nhưng sau khi tảo mộ về thì lại càng hư hỏng. Đây là tình huống gì vậy?
Bất kể như thế nào đi nữa thì cuối cùng vẫn đi xem phim, nơi này người đông giống như ăn tết vậy, rạp chiếu bóng tất nhiên cũng sẽ có nhiều người, cho nên nói Hạ Phạm Hành thật đáng hận. Hắn cũng không rõ nói, chỉ theo phía sau Quách Tĩnh Tĩnh, không biết là vô tình hay hữu ý mà cản ra một vùng, không để cho người nào đến gần Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh đang buồn ngủ, mặc dù đã tận lực che thật kín nhưng cậu vẫn có chút cảm giác đứng ngồi không yên.
Hạ Phạm Hành thì lại thả ra hết, khẩu trang hay mũ một món cũng không đeo, cứ như vậy sáng ngời đứng ở trước mặt người ta, phong cách ăn mặc trẻ trung, trang phục cũng trẻ trung kết hợp với chiều cao đáng để kiêu ngạo cùng với khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, Quách Tĩnh Tĩnh đã nhìn thấy mấy tốp nữ sinh dùng điện thoại di động đứng ở đó len lén chụp hình.
Nếu là lúc trước thì Hạ Phạm Hành đã sớm không vui rồi, theo phép lịch sự hắn có thể sẽ lên tiếng cảnh cáo, nhưng hôm nay người này rõ ràng tâm tình rất tốt, dắt tay Quách Tĩnh Tĩnh hỏi cậu muốn xem cái gì.
Những bộ phim năm mới dù chỉ mới nhìn tấm áp phích thôi cũng thấy rất xuất sắc, Quách Tĩnh Tĩnh cân nhắc đến bảo bảo trong bụng nên chọn một bộ phim hoạt hình, đội hình phối âm trên tấm áp phích cũng tương đối mạnh mẽ. Sau khi Quách Tĩnh Tĩnh chọn xong, Hạ Phạm Hành nhìn cậu, ý cười nồng sâu. Xem full trên wordpress/blog James Neverland.
Lúc mua vé xem phim, không biết cô gái bán vé có phải bị sắc đẹp của hắn mê hoặc hay không mà cười cực kì có kiên nhẫn nhắc nhở: "Anh đẹp trai có thẻ hội viên không? Thẻ hội viên giảm năm mươi phần trăm đó nha."
"Tôi không có." Giọng của Hạ Phạm Hành vốn trầm thấp, hôm nay cũng không biết có phải vì phối hợp với trang phục của hắn hay không mà lúc nói chuyện còn tận lực cao giọng, cảm giác cả người trẻ đi mấy tuổi. Ánh mắt Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn lúc này thật sự phải dùng từ "chết lặng" mà hình dung.
"Không có sao?" Nhân viên bán vé xích lại gần nhỏ giọng nói, "Nếu không thì tìm người khác mượn một chút cũng được, tiền còn lại có thể mua bỏng ngô và trà sữa."
Hạ Phạm Hành gật đầu một cái: "Có lý."
Quách Tĩnh Tĩnh trợn mắt nhìn hắn, sẽ không thật sự đi mượn đó chứ? Người này là Hạ Phạm Hành sao? Không phải là người khác giả mạo đó chứ?
Quách Tĩnh Tĩnh đang cảm thấy khó hiểu đã thấy Hạ Phạm Hành vỗ cô gái đang xếp hàng đối diện rồi. Cô gái kia vừa xách túi xách vừa nói chuyện phiếm với các chị em, trong tay còn cầm thẻ hội viên.
Hạ Phạm Hành chuẩn bị xong sau đó mới nói: "Người đẹp, tôi có thể mượn thẻ hội viên của cô một chút không?"
"Hả! À, được, được, cho anh này."
Cô gái ngẩn người, có chút bối rối đưa thẻ ra. Hạ Phạm Hành cảm kích cười một tiếng rồi xoay người đưa cho nhân viên bán vé. Cô gái ở một bên kích động muốn nhảy lên, dùng tấm áp phích tuyên truyền trong tay che đi nửa khuôn mặt nhỏ giọng nói chuyện với các chị em. Ba người cùng nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh.
Quách Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên có hơi... Mất hứng.
Hạ Phạm Hành mua xong vé xem phim liền trả thẻ lại cho mấy cô gái kia, còn rất khách sáo nói tiếng cám ơn khiến mấy cô gái vui muốn chết. Hạ Phạm Hành xoay người dắt tay Quách Tĩnh Tĩnh đi qua một bên.
"Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu chiếu phim, em muốn uống chút gì không? Có muốn ăn bỏng không? Hay là khoai tây chiên?"
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, không muốn quan tâm tới hắn.
Hạ Phạm Hành đưa tay lấy vai cậu, kéo cậu vào trong ngực mình rồi nhìn thực đơn trước mặt: "Ừm... Uống cái gì đây?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, Hạ Phạm Hành cúi đầu cười ôn nhu với cậu: "Em muốn uống gì? Trước tiên nói một chút, em không được uống trà sữa với cà phê đâu."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn, thấp giọng nói một câu: "Nhưng em muốn uống cà phê."
Thật ra thì Quách Tĩnh Tĩnh uống gì cũng không có vấn đề, nhưng cậu đang muốn gây khó khăn cho Hạ Phạm Hành, người này hôm nay quá "càn rỡ" rồi.
Hạ Phạm Hành lắc đầu không đồng ý. Bị từ chối, Quách Tĩnh Tĩnh liền không nói, ăn cái gì, uống gì cũng không thèm nói.
Hạ Phạm Hành đành thở dài, hỏi: "Vậy em muốn loại cà phê nào?"
Quách Tĩnh Tĩnh bị hai chữ "bà Hạ" kích thích, căn bản là không nguyện ý ra cửa. Hạ Phạm Hành nhìn cậu rồi thở dài nói: "Ban đầu em còn có thể đi xem cùng người phụ nữ kia..."
Người phụ nữ kia là ai tất nhiên không cần nói nữa, đương nhiên chính là Triệu A Mỹ. Quách Tĩnh Tĩnh cong môi, làm bộ như nghe không hiểu.
Bên tai còn nghe Hạ Phạm Hành sâu kín nói thêm một câu: "Đó là lần đầu tiên của em đúng không? Thế mà lại không phải cùng anh, đáng tiếc..."
Cái gì gọi là "lần đầu tiên chứ!" Quách Tĩnh Tĩnh trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành, người này trước kia thật nghiêm chỉnh, nhưng sau khi tảo mộ về thì lại càng hư hỏng. Đây là tình huống gì vậy?
Bất kể như thế nào đi nữa thì cuối cùng vẫn đi xem phim, nơi này người đông giống như ăn tết vậy, rạp chiếu bóng tất nhiên cũng sẽ có nhiều người, cho nên nói Hạ Phạm Hành thật đáng hận. Hắn cũng không rõ nói, chỉ theo phía sau Quách Tĩnh Tĩnh, không biết là vô tình hay hữu ý mà cản ra một vùng, không để cho người nào đến gần Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh đang buồn ngủ, mặc dù đã tận lực che thật kín nhưng cậu vẫn có chút cảm giác đứng ngồi không yên.
Hạ Phạm Hành thì lại thả ra hết, khẩu trang hay mũ một món cũng không đeo, cứ như vậy sáng ngời đứng ở trước mặt người ta, phong cách ăn mặc trẻ trung, trang phục cũng trẻ trung kết hợp với chiều cao đáng để kiêu ngạo cùng với khuôn mặt tuấn mĩ của hắn, Quách Tĩnh Tĩnh đã nhìn thấy mấy tốp nữ sinh dùng điện thoại di động đứng ở đó len lén chụp hình.
Nếu là lúc trước thì Hạ Phạm Hành đã sớm không vui rồi, theo phép lịch sự hắn có thể sẽ lên tiếng cảnh cáo, nhưng hôm nay người này rõ ràng tâm tình rất tốt, dắt tay Quách Tĩnh Tĩnh hỏi cậu muốn xem cái gì.
Những bộ phim năm mới dù chỉ mới nhìn tấm áp phích thôi cũng thấy rất xuất sắc, Quách Tĩnh Tĩnh cân nhắc đến bảo bảo trong bụng nên chọn một bộ phim hoạt hình, đội hình phối âm trên tấm áp phích cũng tương đối mạnh mẽ. Sau khi Quách Tĩnh Tĩnh chọn xong, Hạ Phạm Hành nhìn cậu, ý cười nồng sâu. Xem full trên wordpress/blog James Neverland.
Lúc mua vé xem phim, không biết cô gái bán vé có phải bị sắc đẹp của hắn mê hoặc hay không mà cười cực kì có kiên nhẫn nhắc nhở: "Anh đẹp trai có thẻ hội viên không? Thẻ hội viên giảm năm mươi phần trăm đó nha."
"Tôi không có." Giọng của Hạ Phạm Hành vốn trầm thấp, hôm nay cũng không biết có phải vì phối hợp với trang phục của hắn hay không mà lúc nói chuyện còn tận lực cao giọng, cảm giác cả người trẻ đi mấy tuổi. Ánh mắt Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn lúc này thật sự phải dùng từ "chết lặng" mà hình dung.
"Không có sao?" Nhân viên bán vé xích lại gần nhỏ giọng nói, "Nếu không thì tìm người khác mượn một chút cũng được, tiền còn lại có thể mua bỏng ngô và trà sữa."
Hạ Phạm Hành gật đầu một cái: "Có lý."
Quách Tĩnh Tĩnh trợn mắt nhìn hắn, sẽ không thật sự đi mượn đó chứ? Người này là Hạ Phạm Hành sao? Không phải là người khác giả mạo đó chứ?
Quách Tĩnh Tĩnh đang cảm thấy khó hiểu đã thấy Hạ Phạm Hành vỗ cô gái đang xếp hàng đối diện rồi. Cô gái kia vừa xách túi xách vừa nói chuyện phiếm với các chị em, trong tay còn cầm thẻ hội viên.
Hạ Phạm Hành chuẩn bị xong sau đó mới nói: "Người đẹp, tôi có thể mượn thẻ hội viên của cô một chút không?"
"Hả! À, được, được, cho anh này."
Cô gái ngẩn người, có chút bối rối đưa thẻ ra. Hạ Phạm Hành cảm kích cười một tiếng rồi xoay người đưa cho nhân viên bán vé. Cô gái ở một bên kích động muốn nhảy lên, dùng tấm áp phích tuyên truyền trong tay che đi nửa khuôn mặt nhỏ giọng nói chuyện với các chị em. Ba người cùng nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh.
Quách Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên có hơi... Mất hứng.
Hạ Phạm Hành mua xong vé xem phim liền trả thẻ lại cho mấy cô gái kia, còn rất khách sáo nói tiếng cám ơn khiến mấy cô gái vui muốn chết. Hạ Phạm Hành xoay người dắt tay Quách Tĩnh Tĩnh đi qua một bên.
"Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu chiếu phim, em muốn uống chút gì không? Có muốn ăn bỏng không? Hay là khoai tây chiên?"
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, không muốn quan tâm tới hắn.
Hạ Phạm Hành đưa tay lấy vai cậu, kéo cậu vào trong ngực mình rồi nhìn thực đơn trước mặt: "Ừm... Uống cái gì đây?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, Hạ Phạm Hành cúi đầu cười ôn nhu với cậu: "Em muốn uống gì? Trước tiên nói một chút, em không được uống trà sữa với cà phê đâu."
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn, thấp giọng nói một câu: "Nhưng em muốn uống cà phê."
Thật ra thì Quách Tĩnh Tĩnh uống gì cũng không có vấn đề, nhưng cậu đang muốn gây khó khăn cho Hạ Phạm Hành, người này hôm nay quá "càn rỡ" rồi.
Hạ Phạm Hành lắc đầu không đồng ý. Bị từ chối, Quách Tĩnh Tĩnh liền không nói, ăn cái gì, uống gì cũng không thèm nói.
Hạ Phạm Hành đành thở dài, hỏi: "Vậy em muốn loại cà phê nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất