Nhà Có Chính Thê

Chương 217: Trở về trong thôn rồi

Trước Sau
"Chuyện bao lâu rồi? Sao ba lại không biết? A Tĩnh, chuyện lớn như vậy con lại không nói cho ba hay." Trương Thanh oán niệm, y cảm thấy con trai mình giống như bị Hạ Phạm Hành lừa đi hoàn toàn rồi, có chút không vui.

Quách Tĩnh Tĩnh dừng lại một chút: "Trước khi anh ấy bị thương, anh ấy nói anh ấy muốn kết hôn với con."

"Chỉ như vậy thôi á? Xong rồi sao?" Quách Tử Hoa rất thất vọng, dù có như thế nào đi nữa thì hoa tươi, bữa ăn tối dưới ánh nến, những thứ này cơ bản nhất cũng phải có chứ.

Quách Tĩnh Tĩnh thản nhiên gật đầu: "Chỉ như vậy thôi ạ."

"Vậy sau đó thì sao? Làm sao lại không thấy mấy đứa nói gì?" Trương Thanh tương đối chú ý chuyện sau này.

Quách Tĩnh Tĩnh hơi đỏ mặt: "Bây giờ con... Không tiện lắm, cho nên bọn con lùi thời gian lại."

Sau khi hết thảy sóng gió lắng xuống, Hạ Phạm Hành cũng đã thảo luận với Quách Tĩnh Tĩnh về chuyện kết hôn, nhưng vào lúc này bụng của Quách Tĩnh Tĩnh đã lồi lên rất rõ ràng, như vậy chắc chắn không thể nào mặc vừa âu phục. Hạ Phạm Hành biết da mặt của Quách Tĩnh Tĩnh mỏng, chỉ có thể chịu đựng, chờ Quách Tĩnh Tĩnh sinh con xong sẽ kết hôn.

Trương Thanh vừa nghe xong, trong lòng cũng thấy tốt hơn. Hạ Phạm Hành thật tỉ mỉ, cứ như vậy, tâm tình mới vừa tệ hại cũng trở nên khá hơn một chút.

"Bất kể như thế nào thì con đường mà hai em cùng đi cũng không dễ dàng gì, chuyện hôn lễ cũng cần thời gian chuẩn bị. Như vậy đi, chuyện này giao cho chị đi, để chị sắp xếp cho, " Quách Tử Hoa cảm thấy nhóm người già này làm chuyện này chắc chắn không đáng tin cậy, vẫn nên để cô làm thì tốt hơn."Nhưng mà các em muốn làm như thế nào? Phải nói với chị chuyện này, nếu không chị không tiện ra tay được."

"Cái này..." Vẻ mặt của Quách Tĩnh Tĩnh hết sức mờ mịt.

"Ai, " Quách Tử Hoa cười một tiếng, trong mắt mang theo vẻ không biết làm sao, "Chị vẫn nên hỏi Phạm Hành thôi."

"Dạ." Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng gật đầu."Chị Hoa, chị chờ anh ấy trở lại thì hãy nói với anh ấy, gần đây chắc anh ấy bận lắm."



"Ây, em còn chưa có gả đi đâu mà đã bắt đầu chuyện gì cũng lo nghĩ thay thằng nhóc đó rồi?"

Quách Tĩnh Tĩnh gãi gãi khuôn mặt đang dần đỏ lên, bĩu môi không nói, như tôm như cá dưới sông vậy, mặc cho người ta có cạy ra như thế nào đi nữa thì cũng cạy không nổi.

*

Buổi tối Dương Tuyền bớt chút thời gian để đi gặp một người, người này chính là Lưu Đội mà Quách Tử Chương giới thiệu cho y biết, bây giờ anh ta đang phụ trách vụ án của Đường Đại Nghiệp.

Vụ án này bởi vì Lưu Đội cố ý giảm chậm tốc độ lại, hơn nữa do mùa xuân mà thời gian bị kéo dài thêm.

Nhưng bởi vì quan hệ giữa Đường Đại Nghiệp và Đường Hồng Lan mà Đường Hồng Lan đã ở kinh thành tìm người, từ sau nguyên tiêu cấp trên gây áp lực nên càng thêm cấp bách, bây giờ khiến cho Lưu Đội rất khó xử, lần này Dương Tuyền trở về cũng là vì giải quyết vấn đề này.

Bởi vì không có chứng cớ mà Phùng Khiêm được bảo lãnh, cũng may y coi như thông minh, không nói chuyện của Hạ Phạm Hành ra.

"Phùng Khiêm coi như có đầu óc, không khai tôi và Hạ Phạm Hành ra là muốn Phạm Hành bảo lãnh hắn." Dương Tuyền ngậm điếu thuốc, trong mắt mang ý cười nhạt. Từ sau khi nghe Hạ Phạm Hành đánh giá tên Phùng Khiêm này, Dương Tuyền đã không ưa y rồi.

Lưu Đội thật ra thì đã đoán được Hạ Phạm Hành lúc ấy hẳn đang ở hiện trường, chẳng qua là không nghĩ tới Dương Tuyền cũng ở đấy, khuôn mặt cương nghị mang một phần cố chấp nói: "Cho nên Đường Đại Nghiệp rốt cuộc là do ai giết?"

"Dĩ nhiên không phải chúng tôi rồi, " Dương Tuyền nhíu mày, "Là Phùng Khiêm giết, trong tay tên đó có súng."

"Quả nhiên." Lưu Đội chắc chắn là Phùng Khiêm, rõ ràng thái độ rất khác, nếu thật sự là Hạ Phạm Hành thì chuyện này sẽ không dễ xử lý, nhưng nếu là Phùng Khiêm, nếu như y giết người, vậy thì bắt trở lại để cho y chịu sự trừng phạt của pháp luật đi.

"Nhưng Phùng Khiêm hình như cũng không tính thừa nhận việc bản thân giết Đường Đại Nghiệp, hắn chỉ nói một câu, súng kia là của Đường Đại Nghiệp. Sau khi chúng tôi điều tra nhiều lần đã phát hiện hắn nói đúng sự thật, súng kia là do thủ hạ của Đường Đại Nghiệp - Hoàng Thịnh mua ở chợ đen, chúng tôi cũng đã tìm được súng tại hiện trường vụ án, có điều đã không thể phát hiện ra bất kỳ đầu mối nào từ trên cây súng kia nữa rồi."



Tìm được súng ném vào trong sông lớn đã tốn rất nhiều công sức rồi, cũng may vùng đó ở gần bờ sông, nếu đổi là lòng sông thì tìm được hay không lại là một chuyện khác.

Lưu Đội ngẩng đầu nhìn Dương Tuyền, do dự trong chốc lát rồi mới thấp giọng nói: "Phùng Khiêm giết người, hắn phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Tôi biết, quan hệ giữa các cậu và Tử Chương không tệ, nếu như không phải các cậu giết người thì tôi hy vọng các cậu có thể đứng ra chỉ bảo Phùng Khiêm"

"Xin lỗi, chuyện này chúng tôi không làm được." Dương Tuyền từ chối rất quả quyết, bây giờ là thời gian đặc biệt của Hạ Phạm Hành, ngay cả Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết chuyện đó, y dĩ nhiên càng rõ ràng hơn, y không thể cho Đường Hồng Lan có bất kỳ cơ hội nào để chèn ép Hạ Phạm Hành.

Lưu Đội cau mày, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: "Tại sao? Tôi không hiểu."

"Đây là ân oán cá nhân, xin lỗi, tôi không thể nói cho anh biết được."

Lưu Đội không quá vui vẻ, nhếch môi nói: "Bất kể Đường Đại Nghiệp đã từng làm cái gì thì cũng phải để pháp luật trừng trị gã, Phùng Khiêm không có quyền lợi được tước đoạt đi tính mạng của một con người, huống chi chuyện này chỉ cần các cậu đứng ra nói rõ tình huống, không có ảnh hưởng lớn tới hai người."

Ánh mắt mà Dương Tuyền nhìn Lưu Đội vô cùng cổ quái, nửa ngày mới nói ra được một câu: "Sao anh làm bạn với Quách Tử Chương được vậy? Hơn nữa hình như anh rất tôn trọng cậu ta, tôi thấy so với anh thì cậu ta càng giống thổ phỉ hơn, nhìn anh chính trực chưa kìa, chậc chậc."

Lưu Đội bình tĩnh nhìn y: "Cậu muốn nói cái gì."

Dương Tuyền hơi nghiêng người về phía anh ta, cười vô lại nói: "Để cho tôi gặp mặt riêng với Phùng Khiêm, tôi bảo đảm hắn sẽ đền tội nhận tội, như vậy vấn đề của anh cũng sẽ được giải quyết, điều kiện là anh đừng đánh chủ ý lên người tôi và Phạm Hành. Thực ra trong cuộc sống có rất nhiều chuyện không phù hợp để nói thẳng, người thông minh sẽ biết có một vài chuyện không nhất thiết phải nói ra, như vậy đôi khi sẽ tốt cho người khác, và cũng tốt cho chính bản thân mình."

Lưu Đội cũng không phải người ngu, ý tứ trong lời nói của Dương Tuyền chỉ cần nghĩ một chút cũng biết là có ý gì, thà nói Dương Tuyền là đang dạy anh ta đạo lý thì không bằng nói Dương Tuyền đang uy hiếp anh ta, một câu cuối cùng này nếu như hiểu ngược lại thì chính là, anh không để bọn tôi thuận lợi thì cũng đừng hòng bọn tôi để anh được thoải mái.

Kẻ thức thời mới là người tài giỏi, nhất là sau khi Lưu Đội đã biết được thân phận của Hạ Phạm Hành thì không có lý nào lại vì tên lắt nhắt như Đường Đại Nghiệp mà đắc tội với Hạ Phạm Hành, đồng thời tổn hại đến cảm tình của mình và Quách Tử Chương.

Như vậy thì cái mất còn nhiều hơn cả cái được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau