Chương 233: Sống cần thể diện
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Vu Kiều đã trở lại. Trời chưa sáng nàng đã ngồi xe taxi trở về, lần này không mang Diệp Phi đi cùng, chắc do Diệp Phi đang đi thực tập nên cũng không có thời gian, hơn nữa Diệp Phi trở về cũng vô dụng. Có điều làn này nàng lại trở về cùng chồng mình – Diệp Gia Lương.
Diệp Gia Lương là một thầy giáo trung học cơ sở, lần này đi cùng Trương Vu Kiều cũng phải xin trường học cho nghỉ một tuần. Tính tình y đôn hậu thành thật, ở bên Trương Vu Kiều cũng coi như là bổ sung cho nhau. Tính Trương Vu Kiều kỳ thật giống Trương Thị nhất, có điều nàng ngay thẳng hơn Trương Thị, nói chuyện cũng thẳng thắn.
Lần này Trương Vu Kiều trở về, không trực tiếp phát hỏa mà về đến liền dọn dẹp từ trong ra ngoài, giúp đỡ nấu cơm nấu thức ăn, thoạt nhìn thập phần bình tĩnh.
Diệp Gia Lương mang theo rượu ngon tới, mọi người đều không nhắc tới chuyện của Trương Vu Hà. Trương Quốc Phú thấy con rể, con rể thảo luận với lão về rượu, về chuyện công tác, lão tự nhiên cũng đáp lời.
Kỳ thật mọi người đều đang chờ đợi một cái kết quả. Hôm nay nếu như thấy không có tiền, Ngân Ngân chắc chắn sẽ đi tố cáo Trương Kỳ. Trương Quốc Phú vẫn rất muốn gọi điện thoại cho Trương Vu Hà, một bàn tay của Trương Quốc Phú vẫn luôn đặt ở bên trong túi đựng điện thoại di động, niết đi niết lại, chỉ là không có mặt mũi mà lấy ra.
Trương Vu Kiều quét tước xong nhà ở, đi tới nói với Trương Quốc Phú: “Ba, mẹ, lần này con và Gia Lương trở về là muốn đón ba mẹ tới chỗ bọn con ở vài ngày. Ba mẹ xem có cái gì muốn mang theo thì dọn dẹp một chút, việc này con đã nói qua với Trương Thanh rồi, A Thanh không có ý kiến.”
Ánh mắt lão thường nhìn về phía Trương Thị, Trương Thị không có ý kia, lão cũng không dám làm gì.
Trương Thị quay đầu lại nói với Trương Vu Kiều: “Lần trước mẹ đã nói với con rồi, chỗ nào mẹ cũng không đi, mẹ chỉ ở nhà cũng được.”
Trương Quốc Phú dựng lỗ tai nghe, Trương Thị nhìn thoáng qua Trương Thanh, vẻ mặt Trương Thanh vô cùng đứng đắn. Kỳ thật y thật sự không biết việc này, Trương Vu Kiều này là muốn kéo y xuống nước cùng, nhưng nếu là vì tốt cho ba mẹ thì Trương Thanh dĩ nhiên sẽ không vạch trần.
“Tốt cái gì? Phòng ở sắp bị người ta phá tan rồi, còn tốt cái gì? Mẹ có phải muốn chờ bị Vu Hà tức chết rồi mới cam tâm đúng không? Từ nhỏ mẹ đã cưng chiều nó, nó làm cái gì cũng che chở, nhưng mẹ nhìn xem hiện tại đi, nó đã làm những cái gì? Thằng con của nó nếu mà là con con, con đã sớm đánh chết nó rồi!” Trương Vu Kiều oán khí, lúc này rốt cuộc giấu không được nữa. Cũng phải, tính tình này của nàng đổi thế nào mà đổi được.
Diệp Gia Lương thấy nàng một miệng đầy mùi thuốc súng, chạy nhanh tới kéo nàng sang bên cạnh.
“Mẹ, tính tình Vu Kiều nóng nảy, mẹ đừng so đo với em ấy, kỳ thật em ấy không có ý gì khác, chỉ muốn đưa mẹ cùng ba cùng đi Nam Kinh giải sầu thôi.”
Diệp Gia Lương kéo Trương Vu Kiều qua, cười hàm hậu, tiếp đó tiến lên nói với hai ông bà già. Y nói chuyện chậm rãi, ngữ khí cũng không bén nhọn như Trương Vu Kiều, nghe dễ chịu hơn nhiều.
“Mẹ, ba, chuyện của Vu Hà con cũng biết đôi chút. Trong lòng ba mẹ không dễ chịu con có thể hiểu được. Người ta đều nói con rể là nửa con, nhưng trong việc này một chút con cũng không giúp được. Tối hôm qua Vu Kiều đem trà mới về cả đêm, sắp xếp tốt chuyện trong tiệm rồi chợp mắt ba bốn giờ, trời chưa sáng hẳn đã về. Em ấy là phụ nữ, cha mẹ nuôi em ấy thành như vậy, những gì vợ con làm vì ba mẹ là lẽ dĩ nhiên, nhưng trông vợ con mệt như vậy con cũng không chịu nổi.”Quảng cáo
Diệp Gia Lương nói, Trương Vu Kiều đã quay lưng lại lau nước mắt, nhìn ra được nàng xác thật đã gầy hơn lần trước khi trở về, gương mặt cũng lõm vào.
Khoảng thời gian gần đây, nàng cùng Diệp Gia Lương nói rất nhiều, từ nhỏ đến lớn, bao gồm cả chuyện của Trương Thanh, nàng xem như đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Diệp Gia Lương thật ra rất vui vì nàng có thể nghĩ thông suốt. Trước kia đề tài về Trương Thanh y đều không thể chạm vào, vừa nói đến cái này, Trương Vu Kiều liền khai hỏa. Hơn nữa y chỉ là con rể, chuyện của nhà cha vợ y cũng không tiện phát biểu quá nhiều ý kiến. Trương Vu Kiều đôi khi nói những lời y cũng không tán đồng, nhưng y không dễ ra mặt ngăn cản.
Trương Quốc Phú đau lòng con gái, thấy Trương Vu Kiều đã bốn năm chục tuổi đầu rồi. Lúc còn trẻ nha đầu này vô cùng quật cường, ăn bao đòn hiểm của mẹ cũng không khóc, hiện giờ lại bởi vì em trai Vu Hà, vì chuyện của hai vợ chồng lão mà rơi nước mắt. Tước kia lão luôn cảm thấy con gái dường như vẫn chưa trưởng thành, hiện tại nhìn kỹ mới thấy tóc bạc đã không ít. Trong lòng Trương Quốc Phú thấy khó chịu, lão hơi lộ vẻ xúc động.
“Nếu không thì chúng ta tới nhà con ở cũng được.” Thời điểm Trương Quốc Phú nói lời này cũng phải ngừng lại một chút. Trương Thanh biết, lão vẫn không yên tâm Trương Kỳ.
Trương Thị không rơi lệ, chỉ hít hít nước mũi, phỏng chừng là nuốt nước mắt vào trong.
“Vu Kiều, mẹ biết con hiếu thuận. Con có đôi khi nói chuyện không xuôi tai, mẹ nghe rất tức giận, nhưng con gái mà mình nuôi nấng, giận rồi biết phát cáu chỗ nào đây? Mẹ biết tâm tư của con, con còn hiếu thuận hơn cả hai anh trai của mình. Nhưng là, mẹ cùng ba con không thể ở nhà con được. Để ai biết được lại đồn ra đồn vào, không ở được nhà con trai đành phải đi tới tựa nương nhà con gái, nào có đạo lý này? Gia Lương có lòng độ lượng, nhưng mẹ cùng con ba không thể không tự giác.”
“Mẹ, mẹ cùng ba qua đi con tuyệt đối không có ý kiến, kỳ thật con thật ra rất hy vọng hai người qua đó, giúp đỡ con làm cơm cũng tốt. Công việc của Vu Kiều bận rộn, con có đôi khi cũng vội, không có thời gian nấu cơm, cũng chỉ có thể để Diệp Phi mua thức ăn ở bên ngoài. Mẹ nói đồ ăn bên ngoài nào có sạch sẽ được như đồ nhà làm?”
Diệp Gia Lương cười lấy lòng. Người già đều thích cảm giác bản thân được coi trọng, cảm thấy chính mình ít nhất còn hữu dụng. Nếu như bạn nói họ đừng làm cái gì cả, họ ngược lại sẽ không muốn đi nữa.
Người đã già thì sẽ đa tâm rất nhiều chuyện, luôn cảm giác bản thân như người thừa, đây cũng không phải là nhỏ mọn, chắc cũng là bởi vì chết rồi buông tay, không nỡ bỏ nhiều người nhiều chuyện nên sinh ra một loại tâm tính.
Trương Vu Kiều cũng biết Trương Thị bởi vì cái này mà không muốn đi, bèn nói: “Ở con gái nhà thì sao? Có vài gia đình không nuôi con trai, chẳng lẽ cha mẹ cũng không cần sao? Mẹ chỉ muốn thể diện thôi, chết cũng cần thể diện, khổ thân mình.”
“Ừ, mẹ cần thể diện ” Trương Thị lần này lại không nổi giận, “Con người ta sống không phải vì thể diện sao? Mẹ biết, các con chê ba mẹ là lão cổ hủ, nhưng chúng ta đã sống như vậy mà qua hơn nửa đời người rồi, hôm nay muốn đổi cũng không đổi được.”
“Đều do ba, ban đầu không dạy con trai ngoan, sau này ba còn mặt mũi nào mà xuống dưới suối vàng nhìn mặt liệt tổ liệt tông đây!” Trương Quốc Phú ảo não tự tát vào mặt mình, kêu ba ba ba.
“Ba! Ba làm gì vậy!” Trương Vu Kiều ôm lấy tay Trương Quốc Phú vào trong ngực không lão tiếp tục đánh bản thân nữa, còn mình thì giàn dụa nước mắt.
Trương Thị thấy tình cảnh này cũng không nhịn được, lấy khăn ra lau nước mắt. Diệp Gia Lương ôm lấy vai bà, im lặng trấn an.
氺
Trương Thanh đi theo Quách Dực tản bộ về nhà. Trương Vu Kiều trở lại rồi, tối nay y cũng có thể yên tâm trở về.
Bởi vì ăn xong cơm tối mới trở về nên trời đã hơi tối, đi trên đường, từ một mét trở đi thấy rõ bóng người nhưng không thấy rõ mặt người. Trương Thanh và Quách Dực đi gần nhau, đi ở trên đường vai kề vai, cũng không biết đụng phải lẫn nhau.
Trương Thanh thở dài nói: “May là từ nhỏ A Tĩnh đã nghe lời, Tử Chương cũng là một đứa bé ngoan, nếu như em là mẹ em thì chắc em cũng sắp điên mất rồi.”
“Rất nhiều người đều như vậy, ” Quách Dực đáp “Lúc chưa kết hôn vì cha mẹ, kết hôn có con rồi thì tất cả tâm tư đều đặt hết ở trên người con, nhưng cũng là bởi vì sự hi sinh quá mức thuần túy này mà mới có thể chịu đả kích nặng như vậy lúc xảy ra chuyện bất ngờ, cho nên con người có lúc cũng phải sống vì mình. Yêu con là không sai, nhưng lúc nào cũng phải nhắc nhở mình, đời người là cuộc đời của họ, cuối cùng cũng tự bản thân họ kết thúc, không nên đè nặng tất cả hi vọng ở trên người con mình. Điều này đối với hai bên đều là gánh nặng, buông tay đúng lúc, đôi bên đều có thể thoải mái.”
Trương Thanh bất đắc dĩ bĩu môi: “Tuy nói như vậy nhưng tư tưởng của thế hệ trước đã cắm rễ sâu trong suy nghĩ của ba mẹ rồi, không thể nào thay đổi được.”
“Họ không thay đổi được nhưng chúng ta có thể thay đổi chính mình, lấy đây là cảnh cáo, bắt đầu từ ta, tương lai con chúng ta cũng sẽ bị chúng ta ảnh hưởng. Thay đổi chúng nó, từ đó thay đổi thế giới, cũng không phải là không thể được.”
Trương Thanh nghe Quách Dực nói như vậy, cảm thấy rất có đạo lý, từ đáy lòng tự nhiên sinh ra một cảm giác trách nhiệm mãnh liệt. Y gật gật đầu nói: ” Ừ, từ hôm nay trở đi, em phải học cách buông tay, phải để A Tĩnh tự mình lớn lên.”
Quách Dực cười một tiếng, trong lòng thầm nói: Anh thấy lời này nên để A Tĩnh nói thì thích hợp hơn.
“Có điều, Trương Vu Hà hôm nay rốt cuộc đi đâu vậy? Cả ngày không thấy bóng dáng đâu cả. A Dực, anh nói anh ta sẽ cho Ngân Ngân nhiều tiền như vậy sao?”
“Nếu anh ta cho thật thì coi như hoàn toàn hết cách chữa rồi.”
“Hử? Tại sao?” Trương Thanh nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn về phía Quách Dực.
Vừa vặn phía trước có cái hố nhỏ, Quách Dực đưa tay kéo y vào trong ngực mình. Trương Thanh đụng vào trong ngực Quách Dực. Quách Dực vẫn giống như trước, cao giọng quát: “Bao nhiêu tuổi rồi mà đi đường không chịu quan sát dưới chân mình vậy?!”
Quách Dực vừa nói, tay vừa trượt theo cánh tay của Trương Thanh, nắm tay y đi về phía trước. Trương Thanh biết như vậy không tốt, nếu như bị người ta nhìn thấy chắc chắn sẽ bị bàn tán. Y không biết trong lòng Quách Dực nghĩ như thế nào. Quách Dực không buông tay, y cũng không bỏ được ra, cuối cùng đành cắn răng, dứt khoát cúi đầu đi đường, tùy ý Quách Dực dắt về nhà.
Quách Dực đi ở phía trước cong khóe miệng,, tiếp tục trả lời câu hỏi của Trương Thanh.
“Trương Vu Hà vẫn có chút ranh giới cuối cùng. Anh ta mặc dù có thể sống thành như vậy đoán chừng là do Yamada Edako đã tạo ra cho anh ta một bầu không khí gia đình quá đỗi tốt đẹp, mà trên đời này, chuyện càng tốt đẹp thì sẽ không chịu được đả kích. Sau khi chuyện của Trương Kỳ nổ ra, mâu thuẫn của gia đình này cũng sẽ bị kích thích hoàn toàn, quan hệ giữa người nhà hoàn toàn không chịu nổi đả kích. Em đừng thấy Trương Vu Hà bề ngoài lúc nào cũng cao ngạo, thật ra thì loại biểu hiện này thường thường ngược lại với bên trong. Như vậy cũng giống như một người thích đùa, thật ra thì nội tâm của người đó lại cô độc hơn bất kì ai khác, mà Trương Vu Hà càng cao ngạo thì nội tâm của anh ta lại càng tự ti.”
Một người đàn ông sống ở nhà cha vợ tại Nhật Bản nhiều năm như vậy, nội tâm làm sao có thể không chất chứa ủy khuất, than phiền cùng không dối gạt được? Đàn ông khác với phụ nữ, có lẽ phụ nữ sẽ thể hiện ra, ba ngày một đại náo, hai ngày một tiểu nháo, nhưng lại không tách ra nổi. Nhưng người đàn ông lại hoặc là nhẫn nhịn, hoặc là bùng nổ, mà một khi bộc phát ra thì hầu như không có cách nào vãn hồi.
Trương Thanh cau mày: “Thật ra thì trước đây em thật sự không thích Trương Vu Hà, bây giờ lại cảm thấy anh ta có chút đáng thương.”
“Anh ta rất giống ba em, có lúc rất đáng hận, có lúc cũng rất đáng thương, cho nên nói, người đáng thương nhất định sẽ có chỗ đáng hận, lời này cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.”
Trương Thanh mím môi. Ở bên cạnh Quách Dực, y cũng không cần phải che chở cho ba của y. Quách Dực nói đúng, ba y cùng Trương Vu Hà đều là người vừa đáng thương vừa đáng hận, nhưng cả hai đều là người thân của y, cho nên y không thể bỏ lại bọn họ mà không quan tâm được.
“Bây giờ nhìn lại em cũng phải giúp Vu Kiều mới được, để cho ba cùng mẹ đi Nam Kinh ở một thời gian ngắn, điều này tốt cho tất cả mọi người.”
Quách Dực nhăn mày: “Em định làm gì?”
Mặt Trương Thanh nhăn lại như cái bánh bao: “Em không biết.”
Quách Dực không nói, thấy y nói chắc chắn như vậy ông còn tưởng rằng y đã có cách cơ. Ông thở dài, đưa tay xoa xoa đầu Trương Thanh.
“Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Với cái tính bướng bỉnh kia của Trương Thị, nếu đổi là ông, ông cũng phải bó tay.
_________________
Ai đọc xong thấy có lỗi nào thì báo tui nhé!
Diệp Gia Lương là một thầy giáo trung học cơ sở, lần này đi cùng Trương Vu Kiều cũng phải xin trường học cho nghỉ một tuần. Tính tình y đôn hậu thành thật, ở bên Trương Vu Kiều cũng coi như là bổ sung cho nhau. Tính Trương Vu Kiều kỳ thật giống Trương Thị nhất, có điều nàng ngay thẳng hơn Trương Thị, nói chuyện cũng thẳng thắn.
Lần này Trương Vu Kiều trở về, không trực tiếp phát hỏa mà về đến liền dọn dẹp từ trong ra ngoài, giúp đỡ nấu cơm nấu thức ăn, thoạt nhìn thập phần bình tĩnh.
Diệp Gia Lương mang theo rượu ngon tới, mọi người đều không nhắc tới chuyện của Trương Vu Hà. Trương Quốc Phú thấy con rể, con rể thảo luận với lão về rượu, về chuyện công tác, lão tự nhiên cũng đáp lời.
Kỳ thật mọi người đều đang chờ đợi một cái kết quả. Hôm nay nếu như thấy không có tiền, Ngân Ngân chắc chắn sẽ đi tố cáo Trương Kỳ. Trương Quốc Phú vẫn rất muốn gọi điện thoại cho Trương Vu Hà, một bàn tay của Trương Quốc Phú vẫn luôn đặt ở bên trong túi đựng điện thoại di động, niết đi niết lại, chỉ là không có mặt mũi mà lấy ra.
Trương Vu Kiều quét tước xong nhà ở, đi tới nói với Trương Quốc Phú: “Ba, mẹ, lần này con và Gia Lương trở về là muốn đón ba mẹ tới chỗ bọn con ở vài ngày. Ba mẹ xem có cái gì muốn mang theo thì dọn dẹp một chút, việc này con đã nói qua với Trương Thanh rồi, A Thanh không có ý kiến.”
Ánh mắt lão thường nhìn về phía Trương Thị, Trương Thị không có ý kia, lão cũng không dám làm gì.
Trương Thị quay đầu lại nói với Trương Vu Kiều: “Lần trước mẹ đã nói với con rồi, chỗ nào mẹ cũng không đi, mẹ chỉ ở nhà cũng được.”
Trương Quốc Phú dựng lỗ tai nghe, Trương Thị nhìn thoáng qua Trương Thanh, vẻ mặt Trương Thanh vô cùng đứng đắn. Kỳ thật y thật sự không biết việc này, Trương Vu Kiều này là muốn kéo y xuống nước cùng, nhưng nếu là vì tốt cho ba mẹ thì Trương Thanh dĩ nhiên sẽ không vạch trần.
“Tốt cái gì? Phòng ở sắp bị người ta phá tan rồi, còn tốt cái gì? Mẹ có phải muốn chờ bị Vu Hà tức chết rồi mới cam tâm đúng không? Từ nhỏ mẹ đã cưng chiều nó, nó làm cái gì cũng che chở, nhưng mẹ nhìn xem hiện tại đi, nó đã làm những cái gì? Thằng con của nó nếu mà là con con, con đã sớm đánh chết nó rồi!” Trương Vu Kiều oán khí, lúc này rốt cuộc giấu không được nữa. Cũng phải, tính tình này của nàng đổi thế nào mà đổi được.
Diệp Gia Lương thấy nàng một miệng đầy mùi thuốc súng, chạy nhanh tới kéo nàng sang bên cạnh.
“Mẹ, tính tình Vu Kiều nóng nảy, mẹ đừng so đo với em ấy, kỳ thật em ấy không có ý gì khác, chỉ muốn đưa mẹ cùng ba cùng đi Nam Kinh giải sầu thôi.”
Diệp Gia Lương kéo Trương Vu Kiều qua, cười hàm hậu, tiếp đó tiến lên nói với hai ông bà già. Y nói chuyện chậm rãi, ngữ khí cũng không bén nhọn như Trương Vu Kiều, nghe dễ chịu hơn nhiều.
“Mẹ, ba, chuyện của Vu Hà con cũng biết đôi chút. Trong lòng ba mẹ không dễ chịu con có thể hiểu được. Người ta đều nói con rể là nửa con, nhưng trong việc này một chút con cũng không giúp được. Tối hôm qua Vu Kiều đem trà mới về cả đêm, sắp xếp tốt chuyện trong tiệm rồi chợp mắt ba bốn giờ, trời chưa sáng hẳn đã về. Em ấy là phụ nữ, cha mẹ nuôi em ấy thành như vậy, những gì vợ con làm vì ba mẹ là lẽ dĩ nhiên, nhưng trông vợ con mệt như vậy con cũng không chịu nổi.”Quảng cáo
Diệp Gia Lương nói, Trương Vu Kiều đã quay lưng lại lau nước mắt, nhìn ra được nàng xác thật đã gầy hơn lần trước khi trở về, gương mặt cũng lõm vào.
Khoảng thời gian gần đây, nàng cùng Diệp Gia Lương nói rất nhiều, từ nhỏ đến lớn, bao gồm cả chuyện của Trương Thanh, nàng xem như đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Diệp Gia Lương thật ra rất vui vì nàng có thể nghĩ thông suốt. Trước kia đề tài về Trương Thanh y đều không thể chạm vào, vừa nói đến cái này, Trương Vu Kiều liền khai hỏa. Hơn nữa y chỉ là con rể, chuyện của nhà cha vợ y cũng không tiện phát biểu quá nhiều ý kiến. Trương Vu Kiều đôi khi nói những lời y cũng không tán đồng, nhưng y không dễ ra mặt ngăn cản.
Trương Quốc Phú đau lòng con gái, thấy Trương Vu Kiều đã bốn năm chục tuổi đầu rồi. Lúc còn trẻ nha đầu này vô cùng quật cường, ăn bao đòn hiểm của mẹ cũng không khóc, hiện giờ lại bởi vì em trai Vu Hà, vì chuyện của hai vợ chồng lão mà rơi nước mắt. Tước kia lão luôn cảm thấy con gái dường như vẫn chưa trưởng thành, hiện tại nhìn kỹ mới thấy tóc bạc đã không ít. Trong lòng Trương Quốc Phú thấy khó chịu, lão hơi lộ vẻ xúc động.
“Nếu không thì chúng ta tới nhà con ở cũng được.” Thời điểm Trương Quốc Phú nói lời này cũng phải ngừng lại một chút. Trương Thanh biết, lão vẫn không yên tâm Trương Kỳ.
Trương Thị không rơi lệ, chỉ hít hít nước mũi, phỏng chừng là nuốt nước mắt vào trong.
“Vu Kiều, mẹ biết con hiếu thuận. Con có đôi khi nói chuyện không xuôi tai, mẹ nghe rất tức giận, nhưng con gái mà mình nuôi nấng, giận rồi biết phát cáu chỗ nào đây? Mẹ biết tâm tư của con, con còn hiếu thuận hơn cả hai anh trai của mình. Nhưng là, mẹ cùng ba con không thể ở nhà con được. Để ai biết được lại đồn ra đồn vào, không ở được nhà con trai đành phải đi tới tựa nương nhà con gái, nào có đạo lý này? Gia Lương có lòng độ lượng, nhưng mẹ cùng con ba không thể không tự giác.”
“Mẹ, mẹ cùng ba qua đi con tuyệt đối không có ý kiến, kỳ thật con thật ra rất hy vọng hai người qua đó, giúp đỡ con làm cơm cũng tốt. Công việc của Vu Kiều bận rộn, con có đôi khi cũng vội, không có thời gian nấu cơm, cũng chỉ có thể để Diệp Phi mua thức ăn ở bên ngoài. Mẹ nói đồ ăn bên ngoài nào có sạch sẽ được như đồ nhà làm?”
Diệp Gia Lương cười lấy lòng. Người già đều thích cảm giác bản thân được coi trọng, cảm thấy chính mình ít nhất còn hữu dụng. Nếu như bạn nói họ đừng làm cái gì cả, họ ngược lại sẽ không muốn đi nữa.
Người đã già thì sẽ đa tâm rất nhiều chuyện, luôn cảm giác bản thân như người thừa, đây cũng không phải là nhỏ mọn, chắc cũng là bởi vì chết rồi buông tay, không nỡ bỏ nhiều người nhiều chuyện nên sinh ra một loại tâm tính.
Trương Vu Kiều cũng biết Trương Thị bởi vì cái này mà không muốn đi, bèn nói: “Ở con gái nhà thì sao? Có vài gia đình không nuôi con trai, chẳng lẽ cha mẹ cũng không cần sao? Mẹ chỉ muốn thể diện thôi, chết cũng cần thể diện, khổ thân mình.”
“Ừ, mẹ cần thể diện ” Trương Thị lần này lại không nổi giận, “Con người ta sống không phải vì thể diện sao? Mẹ biết, các con chê ba mẹ là lão cổ hủ, nhưng chúng ta đã sống như vậy mà qua hơn nửa đời người rồi, hôm nay muốn đổi cũng không đổi được.”
“Đều do ba, ban đầu không dạy con trai ngoan, sau này ba còn mặt mũi nào mà xuống dưới suối vàng nhìn mặt liệt tổ liệt tông đây!” Trương Quốc Phú ảo não tự tát vào mặt mình, kêu ba ba ba.
“Ba! Ba làm gì vậy!” Trương Vu Kiều ôm lấy tay Trương Quốc Phú vào trong ngực không lão tiếp tục đánh bản thân nữa, còn mình thì giàn dụa nước mắt.
Trương Thị thấy tình cảnh này cũng không nhịn được, lấy khăn ra lau nước mắt. Diệp Gia Lương ôm lấy vai bà, im lặng trấn an.
氺
Trương Thanh đi theo Quách Dực tản bộ về nhà. Trương Vu Kiều trở lại rồi, tối nay y cũng có thể yên tâm trở về.
Bởi vì ăn xong cơm tối mới trở về nên trời đã hơi tối, đi trên đường, từ một mét trở đi thấy rõ bóng người nhưng không thấy rõ mặt người. Trương Thanh và Quách Dực đi gần nhau, đi ở trên đường vai kề vai, cũng không biết đụng phải lẫn nhau.
Trương Thanh thở dài nói: “May là từ nhỏ A Tĩnh đã nghe lời, Tử Chương cũng là một đứa bé ngoan, nếu như em là mẹ em thì chắc em cũng sắp điên mất rồi.”
“Rất nhiều người đều như vậy, ” Quách Dực đáp “Lúc chưa kết hôn vì cha mẹ, kết hôn có con rồi thì tất cả tâm tư đều đặt hết ở trên người con, nhưng cũng là bởi vì sự hi sinh quá mức thuần túy này mà mới có thể chịu đả kích nặng như vậy lúc xảy ra chuyện bất ngờ, cho nên con người có lúc cũng phải sống vì mình. Yêu con là không sai, nhưng lúc nào cũng phải nhắc nhở mình, đời người là cuộc đời của họ, cuối cùng cũng tự bản thân họ kết thúc, không nên đè nặng tất cả hi vọng ở trên người con mình. Điều này đối với hai bên đều là gánh nặng, buông tay đúng lúc, đôi bên đều có thể thoải mái.”
Trương Thanh bất đắc dĩ bĩu môi: “Tuy nói như vậy nhưng tư tưởng của thế hệ trước đã cắm rễ sâu trong suy nghĩ của ba mẹ rồi, không thể nào thay đổi được.”
“Họ không thay đổi được nhưng chúng ta có thể thay đổi chính mình, lấy đây là cảnh cáo, bắt đầu từ ta, tương lai con chúng ta cũng sẽ bị chúng ta ảnh hưởng. Thay đổi chúng nó, từ đó thay đổi thế giới, cũng không phải là không thể được.”
Trương Thanh nghe Quách Dực nói như vậy, cảm thấy rất có đạo lý, từ đáy lòng tự nhiên sinh ra một cảm giác trách nhiệm mãnh liệt. Y gật gật đầu nói: ” Ừ, từ hôm nay trở đi, em phải học cách buông tay, phải để A Tĩnh tự mình lớn lên.”
Quách Dực cười một tiếng, trong lòng thầm nói: Anh thấy lời này nên để A Tĩnh nói thì thích hợp hơn.
“Có điều, Trương Vu Hà hôm nay rốt cuộc đi đâu vậy? Cả ngày không thấy bóng dáng đâu cả. A Dực, anh nói anh ta sẽ cho Ngân Ngân nhiều tiền như vậy sao?”
“Nếu anh ta cho thật thì coi như hoàn toàn hết cách chữa rồi.”
“Hử? Tại sao?” Trương Thanh nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu nhìn về phía Quách Dực.
Vừa vặn phía trước có cái hố nhỏ, Quách Dực đưa tay kéo y vào trong ngực mình. Trương Thanh đụng vào trong ngực Quách Dực. Quách Dực vẫn giống như trước, cao giọng quát: “Bao nhiêu tuổi rồi mà đi đường không chịu quan sát dưới chân mình vậy?!”
Quách Dực vừa nói, tay vừa trượt theo cánh tay của Trương Thanh, nắm tay y đi về phía trước. Trương Thanh biết như vậy không tốt, nếu như bị người ta nhìn thấy chắc chắn sẽ bị bàn tán. Y không biết trong lòng Quách Dực nghĩ như thế nào. Quách Dực không buông tay, y cũng không bỏ được ra, cuối cùng đành cắn răng, dứt khoát cúi đầu đi đường, tùy ý Quách Dực dắt về nhà.
Quách Dực đi ở phía trước cong khóe miệng,, tiếp tục trả lời câu hỏi của Trương Thanh.
“Trương Vu Hà vẫn có chút ranh giới cuối cùng. Anh ta mặc dù có thể sống thành như vậy đoán chừng là do Yamada Edako đã tạo ra cho anh ta một bầu không khí gia đình quá đỗi tốt đẹp, mà trên đời này, chuyện càng tốt đẹp thì sẽ không chịu được đả kích. Sau khi chuyện của Trương Kỳ nổ ra, mâu thuẫn của gia đình này cũng sẽ bị kích thích hoàn toàn, quan hệ giữa người nhà hoàn toàn không chịu nổi đả kích. Em đừng thấy Trương Vu Hà bề ngoài lúc nào cũng cao ngạo, thật ra thì loại biểu hiện này thường thường ngược lại với bên trong. Như vậy cũng giống như một người thích đùa, thật ra thì nội tâm của người đó lại cô độc hơn bất kì ai khác, mà Trương Vu Hà càng cao ngạo thì nội tâm của anh ta lại càng tự ti.”
Một người đàn ông sống ở nhà cha vợ tại Nhật Bản nhiều năm như vậy, nội tâm làm sao có thể không chất chứa ủy khuất, than phiền cùng không dối gạt được? Đàn ông khác với phụ nữ, có lẽ phụ nữ sẽ thể hiện ra, ba ngày một đại náo, hai ngày một tiểu nháo, nhưng lại không tách ra nổi. Nhưng người đàn ông lại hoặc là nhẫn nhịn, hoặc là bùng nổ, mà một khi bộc phát ra thì hầu như không có cách nào vãn hồi.
Trương Thanh cau mày: “Thật ra thì trước đây em thật sự không thích Trương Vu Hà, bây giờ lại cảm thấy anh ta có chút đáng thương.”
“Anh ta rất giống ba em, có lúc rất đáng hận, có lúc cũng rất đáng thương, cho nên nói, người đáng thương nhất định sẽ có chỗ đáng hận, lời này cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý.”
Trương Thanh mím môi. Ở bên cạnh Quách Dực, y cũng không cần phải che chở cho ba của y. Quách Dực nói đúng, ba y cùng Trương Vu Hà đều là người vừa đáng thương vừa đáng hận, nhưng cả hai đều là người thân của y, cho nên y không thể bỏ lại bọn họ mà không quan tâm được.
“Bây giờ nhìn lại em cũng phải giúp Vu Kiều mới được, để cho ba cùng mẹ đi Nam Kinh ở một thời gian ngắn, điều này tốt cho tất cả mọi người.”
Quách Dực nhăn mày: “Em định làm gì?”
Mặt Trương Thanh nhăn lại như cái bánh bao: “Em không biết.”
Quách Dực không nói, thấy y nói chắc chắn như vậy ông còn tưởng rằng y đã có cách cơ. Ông thở dài, đưa tay xoa xoa đầu Trương Thanh.
“Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Với cái tính bướng bỉnh kia của Trương Thị, nếu đổi là ông, ông cũng phải bó tay.
_________________
Ai đọc xong thấy có lỗi nào thì báo tui nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất