Chương 273: Trung thu ám chiến
Hạ Phạm Hành xoa đầu Man, hỏi Hạ Vân Tuyết: “Đây là con em à?”
Hạ Vân Tuyết cười một tiếng: ” Đúng vậy, nó tên là Man, năm nay bảy tuổi, lần này trở về tham gia hôn lễ của Vân Long nó nói kiểu gì cũng muốn đi cùng em, em chẳng còn cách nào cả, chỉ có thể dẫn theo nó về.”
Man đi tới ôm lấy chân Hạ Vân Tuyết, nói: “Cháu không thể rời khỏi mẹ được, cháu phải đi cùng để bảo vệ mẹ.”
Hạ Vân Tuyết ôn nhu cười một tiếng, trong mắt đều là tình thương của người mẹ.
“Ngoan, mẹ sẽ không bỏ lại Man đâu.”
Hạ Phạm Hành nhìn Hạ Vân Tuyết như thế cảm thấy cô đã thay đổi rất nhiều. Cô gái nhu nhược của trước kia đã hoàn toàn biến mất, hôm nay Hạ Vân Tuyết đứng ở trước mặt hắn là một cô gái đẹp, vừa tri thức lại kiên cường độc lập.
Nhớ tới trong túi còn một bọc đồ mài răng, bây giờ răng của Bảy Bảy đã phát triển rồi, mặc dù chỉ trắng trắng nhỏ nhỏ như hạt gạo nhưng rất thích gặm đồ, Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh đều bị cắn rồi. Đừng coi thường cái răng nhỏ kia, cắn cực kỳ đau, cho nên Hạ Phạm Hành mua cho bé đồ ăn mài răng. Kết quả Bảy Bảy chưa ăn được bao nhiêu, Quách Tĩnh Tĩnh lại vô cùng thích ăn, thường xuyên thấy cậu ngậm một cây cắn rốp rốp.
Có lúc ra ngoài quên mang theo cậu lập tức thấy ngứa răng, đi khắp nơi tìm, sau đó Hạ Phạm Hành có thêm một thói quen, luôn để một cây mài răng, hiệu quả Hạ Phạm Hành rất hài lòng bây giờ Quách Tĩnh Tĩnh thường hay bám lấy người hắn lần mò, có lúc vô tình mò tới chỗ không nên sờ, Hạ Phạm Hành sẽ phạt cậu bằng cách hôn một cái, thời gian dài trở thành tình thú giữa đôi chồng chồng.
Hạ Phạm Hành không có nghe lão gia nói tới chuyện của Man cho nên cũng không mang quà cáp, trong túi chỉ còn đồ mài răng đó, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không thể chạy tới kinh thành tìm hắn để đòi được nên bèn lấy ra tới đưa cho Man.
“Muốn ăn không?”
Man tò mò nhìn một chút, đôi mắt to tròn trong sáng hỏi Hạ Phạm Hành: “Là sô cô la sao ạ?”
Hạ Phạm Hành lắc đầu: “Là một loại bánh bích quy.”
“Ồ!” Man cảm thấy rất hứng thú, “Cháu chưa ăn bao giờ… Mẹ, con có thể ăn không ạ?”
Hạ Vân Tuyết gật đầu: “Dĩ nhiên rồi, cậu con không là người ngoài, có thể nhận được.”
Man rất vui vẻ nhận lấy từ trong tay Hạ Phạm Hành, toét miệng cười để lộ ra hàm răng trắng tinh: “Cháu cảm ơn cậu, cháu yêu cậu lắm.”
Không nghĩ tới một cây mài răng lại có thể đổi được phần tình cảm như vậy, Hạ Phạm Hành tự tiếu phi tiếu nhíu mày.
Hạ Vân Tuyết thở dài, nói với Hạ Phạm Hành: “Anh cả, anh đừng để ý, Man nó thẳng thắn lắm.”
Hạ Phạm Hành không ngại cười một tiếng.
Hạ lão gia ở phòng khách đợi nửa ngày mà chẳng thấy người đâu, thế nên ông không đợi nữa mà lập tức đi ra ngoài. Ông thấy Hạ Phạm Hành cùng Hạ Vân Tuyết trò chuyện cũng không tệ lắm, trong mắt cũng lộ vẻ nhu hòa, nhưng chỉ thoáng sau đã quát lên: “Anh em bây đứng đây nói cái gì đấy, đi ăn cơm mau, có gì thì ăn xong rồi nói sau”
“Cháu biết rồi ạ, ông nội.”
Sau đó, ba người đi vào phòng bếp rửa tay thì đụng phải Đường Hồng Lan đang bận bịu giúp làm đồ ăn. Đường Hồng Lan thấy Hạ Vân Tuyết ở sau lưng Hạ Phạm Hành, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, tiếp đó liền ngẩng đầu cười thân thiết nói: “Phạm Hành trở lại rồi đó à? Hình như đây là trung thu đầu tiên con về có đúng không? Biết là mấy con còn trẻ không thích mấy thứ này, nhưng mà dầu gì cũng là ông nội con mong mỏi, để con phải chịu ủy khuất rồi.”.
||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||
“Mẹ, mẹ xem mẹ nói gì kìa. Anh cả về nhà ăn cơm đoàn viên nào có cái gì ủy khuất chứ, hơn nữa Vân Long sắp kết hôn rồi, anh cả cũng mừng thay cho Vân Long nên trở về tham gia hôn lễ.”
Đường Hồng Lan nhìn con gái một cái, Hạ Vân Tuyết vẫn cười ôn hòa như cũ.
“Vân Tuyết, con không biết chứ anh cả con bây giờ bận lắm, lần trước Vân Long đính hôn thằng bé còn không thể về được kia. Thật ra thì chuyện Vân Long kết hôn chỉ là chuyện cỏn con, nếu Phạm Hành quả thực không rảnh thì cũng không sai. Đàn ông mà, nên lấy sự nghiệp làm trọng.”
Đường Hồng Lan vừa nói vừa nhìn về phía Hạ Phạm Hành.
“Phạm Hành, Vân Long kết hôn trước con, con sẽ không tức giận đâu nhỉ? Thật ra thì vốn dĩ dì cũng muốn để nó kết hôn sau con, nhưng mà nó còn trẻ, đôi khi làm việc có phần xúc động. Bây giờ Nghiên Mài đã mang thai rồi, chúng ta chắc chắn phải cho đằng gái một câu trả lời thích hợp con nói có đúng hay không?”
“Mẹ, anh cả sẽ không để ý chuyện này đâu, mẹ đừng suy nghĩ nhiều.”
Hạ Vân Tuyết muốn ngăn Đường Hồng Lan lại, nhưng cô biết điều đó là không thể nào, chỉ có thể cố gắng hòa giải cho đôi bên. Cô cảm thấy, mẹ cô sau nhiều năm không gặp trông càng ngày càng trầm ổn, nhưng khi đối diện với Hạ Phạm Hành thì vẫn hùng hổ dọa người như thế.
Có lúc cô thật sự không hiểu tại sao mẹ cứ phải như vậy, như là nhất định phải chà đạp, ép buộc người khác cúi đầu trước mình thì bà mới có thể thở, có thể sống được.
“Mẹ đang hỏi Phạm Hành, con chen mồm vào làm gì? Ở ngoài bao lâu như thế mà càng ngày càng không biết lễ phép là gì.” Đường Hồng Lan thấy con gái mình cứ liên tục che chở cho Hạ Phạm Hành thì lạnh mặt khiển trách.
Hạ Vân Tuyết ngẩn người, bĩu môi không nói thêm gì nữa.
“Ghét bà!” Man bỗng nhiên đưa tay đẩy Đường Hồng Lan một cái. Bé giống như một con nhím vậy, thở phì phò trợn mắt nhìn Đường Hồng Lan, “Bà dám bắt nạt mẹ cháu, cháu phải bảo Đường Á khâu mồm bà lại!”
“Man!” Hạ Vân Tuyết có chút bối rối kéo con mình lại, thấp giọng nói, “Con không được nói bậy bạ nghe chưa? Con đã đáp ứng với mẹ rồi, có đúng không?”
Man bĩu môi: “Nhưng mà…”
Hạ Vân Tuyết lắc đầu với bé một cái, trong nháy mắt Man liền ủ rũ.
“Con biết rồi…”
Bé vừa nói vừa cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
“Hừ!” Đường Hồng Lan hừ lạnh một tiếng, “Tạp chủng cũng chỉ là tạp chủng mà thôi, thứ không có giáo dục!”
“Mẹ!” Hạ Vân Tuyết lạnh mặt, cô che hai tai Man lại, ánh mắt thâm độc nhìn Đường Hồng Lan, “Man là con trai của con, mẹ có thể không xem nó là cháu trai, nhưng con hi vọng mẹ nể tình mẹ con đừng nói thế nữa.”
Đường Hồng Lan không lên tiếng, bà ta bị Man đẩy nên mới nổi lửa trong lòng, nói ra một câu kia, nếu không thì dù trong lòng có nghĩ vậy bà ta cũng sẽ không nói ra. Hạ Vân Tuyết là con gái của bà ta, con trai của Hạ Vân Tuyết mới là tạp chủng, mắng Hạ Vân Tuyết chẳng khác nào tự mắng mình cả.
Hạ Phạm Hành rửa sạch tay ở cái ao bên cạnh, xong xuôi thì hướng về phía Man vẫy vẫy tay. Hạ Vân Tuyết buông lỏng tay, vỗ một cái lên vai Man rồi nói: “Đi đi, cậu gọi con đấy.”
Man rất vui vẻ đi tới bên cạnh Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành giúp bé rửa tay xong thì dắt đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Đường Hồng Lan, hắn không buồn nhìn tới bà ta, chỉ nói: “Tôi về đây chỉ là vì ông nội. Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, tôi nghĩ bà chắc chắn không hi vọng con trai mình có một hôn lễ không vui nhỉ? Vậy bà tốt nhất bắt đầu từ bây giờ đừng động vào tôi.
Hạ Phạm Hành chưa từng sợ việc đối đầu với Đường Hồng Lan. Khi còn bé hắn đã làm như vậy, khi trưởng thành thái độ vẫn như cũ. Hạ Vân Tuyết nhìn theo bóng lưng của Hạ Phạm Hành, lúc trước cô còn cho rằng Hạ Phạm Hành đã thay đổi, bây giờ lại cảm thấy hắn chưa từng thay đổi, có điều Hạ Phạm Hành như vậy mới khiến cô yên tâm.
Ít nhất Hạ Phạm Hành đối với cô hiền hòa, đối xử tốt với Man đều không phải là giả vờ. Cô thì còn ổn, cô đã sớm nhìn thấu cái nhà này, nhưng Man thì khác, cô hy vọng Man lần này trở về nước có thể có một kỉ niệm vui vẻ mỗi khi nhớ về.
Từ trong phòng bếp đi ra, Hạ Vân Long cũng đã trở lại. Bên cạnh gã là một cô gái điềm đạm nho nhã, trông cô ta có vẻ rất khẩn trương, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc. Hạ Vân Long cùng lão gia trò chuyện, thỉnh thoảng cô ta sẽ tiếp lời một câu, nói năng nhỏ nhẹ, đứng hơi xa một chút sẽ không thể nghe thấy cô ta đang nói gì.
Hạ lão gia thấy Hạ Phạm Hành đi ra thì đứng lên nói: “Đều đến đông đủ cả rồi, A Toàn, dọn cơm đi.”
“Được thưa lão gia.”
Hạ Toàn Hữu đi tới phòng bếp sắp xếp cho người mang thức ăn lên. Lúc ngồi vào bàn, Hạ lão gia bỗng kêu một tiếng: “Vân Tuyết.”
Hạ Vân Tuyết vừa tìm được một vị trí xa nhất để ngồi, lão gia đột nhiên mở miệng kêu cô, Hạ Vân Tuyết lập tức đứng lên.
Lão gia chỉ vào chỗ ngồi gần ông nhất ở bên tay phải.
“Cháu mang con tới bên này ngồi đi.”
Hành động bất ngờ này khiến Đường Hồng Lan lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt kinh ngạc nhìn lão gia.
Hạ Vân Tuyết cười một tiếng: “Không cần đâu ông nội, cháu ngồi ở đây là được rồi.”
Lão gia lắc đầu một cái: “Cháu ngồi đó không thích hợp, đến đây đi.”
Hạ Vân Tuyết không biết làm sao, đành thở dài nói: “Được rồi ạ.”
Hạ Vân Tuyết đưa Man tới ngồi xuống chỗ bên phải Hạ lão gia. Man dịch dịch cái mông nhỏ, như là cảm thấy rất mới lạ với cái ghế thuần gỗ này. Bé ngẩng đầu vẫy vẫy tay với Hạ Phạm Hành.
“Cậu, cậu mau tới chỗ này ngồi đi.”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Man. Đường Hồng Lan cau mày, sự thân thiết mà Man dành cho Hạ Phạm Hành khiến bà ta rất bất mãn.
Đường Hồng Lan ngồi bên tay trái của Hạ lão gia, sau đó là Hạ Vân Long cùng Lưu Nghiên. Lưu Nghiên dường như rất tò mò với ba người ngồi ở đối diện, cứ đưa mắt nhìn mãi.
“Lưu Nghiên, chắc cháu chưa biết có đúng không?” Lão gia lên tiếng giúp Lưu Nghiên giới thiệu, “Đây là Vân Tuyết, con bé với Vân Long là sinh đôi. Lúc ấy cũng không biết rõ đứa nào ra đời trước, nhưng mà Vân Tuyết lớn hơn cháu, gọi là chị cũng không mất mát cái gì đâu. Kia là con của Vân Tuyết, Phạm Hành là anh cả, không thường xuyên ở nhà, đầu năm đã đi ngay tới An Huy rồi, hôm đính hôn của hai đứa thằng bé có chuyện không thể về, giờ về cho cháu quà ra mắt, sau này đều là người một nhà cả, có gì thì không cần giấu diếm, cứ nói thẳng là được.
Lưu Nghiên gật đầu một cái, ánh mắt dừng lại ở trên người Hạ Phạm Hành, khôn khéo gọi: “Cháu biết rồi ông nội, chị, anh cả.”
Hạ Vân Tuyết mở miệng khen Lưu Nghiên thật xinh đẹp, nhưng Hạ Phạm Hành chỉ gật đầu một cái chứ không có nói gì nhiều, có điều nếu hắn khen cô ta đẹp thì Hạ Vân Long chắc chắn sẽ không vui.
Hạ Toàn Hữu bưng món ăn cuối cùng lên, sau đó đứng ở một bên nói: “Lão gia, thức ăn đã đủ rồi.”
” Ừ, vậy thì bắt đầu đi. A Toàn, ông cũng ngồi xuống đi, hôm nay người nhà chúng ta hiếm lắm mới có dịp đoàn tụ.”
Hạ Vân Long vừa nghe thấy lão gia cho phép một người làm cùng ngồi chung bàn, há miệng kêu một tiếng: “Ông nội…”
Đường Hồng Lan như biết gã định nói gì, đưa tay kéo gã rồi lắc đầu.
Hạ Toàn Hữu đã nhìn thấy tất cả nhưng bề ngoài lại tỏ ra như không biết cái gì, cười nói: “Không cần đâu, lão gia, mấy khi cậu chủ nhỏ với cô chủ nhỏ trở về, ngài ăn vui vẻ là được.”
Xưng hô này coi như là trực tiếp hất bay Hạ Vân Long ra ngoài. Trên mặt gã lộ vẻ mất hứng, há mồm nói một câu: “Ông nội, chú Toàn không muốn thì cứ kệ đi, kể cả có ăn chung với ta thì cũng không được tự nhiên đâu.”
“Làm sao mà không được tự nhiên? A Toàn không là người một nhà sao?” Lão gia không vui nói.
Hạ Phạm Hành cười nói: “Chú Toàn, chú cứ ngồi xuống đi.”
Hắn vừa nói vừa đứng dậy kéo ghế ở vị trí bên cạnh mình, tiếp đó ngoắc ngoắc tay với người giúp việc ở một bên: “Lấy thêm một bộ bát đũa tới đây.”
“Được ạ.”
Hạ Toàn Hữu thấy Hạ Phạm Hành tự mình kéo ghế cho ông, lúc này ngồi không được mà không ngồi cũng không xong.
Hạ Vân Tuyết cũng cười nói: “Chú Toàn mau ngồi đi, cháu sắp đói không chịu được rồi.”
Hạ Toàn Hữu nở nụ cười, gật đầu đáp một tiếng rồi ngồi xuống. Lúc này nét mặt lão gia tử mới giãn ra, thúc giục mọi người mau ăn cơm. Hạ Toàn Hữu lớn tuổi hơn Hạ Khải Minh, làm việc ở Hạ gia cả đời cho nên lấy được sự tôn trọng như vậy là chuyện đương nhiên. Xã hội ngày nay đã khác ngày xưa, không có ai hơn ai cả, Hạ Toàn Hữu lựa chọn lưu lại chăm sóc lão gia, trông nom Hạ gia, sự trung thành này dùng bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.
Điểm này Hạ Phạm Hành cùng Hạ Vân Tuyết đều biết rõ. Thời gian bọn họ ở bên lão gia không nhiều, đối với việc Hạ Toàn Hữu luôn luôn kề cận càng có một loại cảm kích khó tả.
Đáng tiếc, Hạ Vân Long tựa như không hề hiểu việc này, trong lòng chỉ nghĩ rằng bọn họ vì muốn nịnh hót lão gia mà cho người làm ngồi chung một bàn cũng vui vẻ như vậy.
Mấu chốt nhất là, hôm nay là lần đầu Lưu Nghiên đến chơi nhà, trong lòng Hạ Vân Long có chút oán trách với cách làm của Hạ lão gia, cảm thấy mất hết mặt mũi trước mặt Lưu Nghiên.
Hạ Vân Tuyết cười một tiếng: ” Đúng vậy, nó tên là Man, năm nay bảy tuổi, lần này trở về tham gia hôn lễ của Vân Long nó nói kiểu gì cũng muốn đi cùng em, em chẳng còn cách nào cả, chỉ có thể dẫn theo nó về.”
Man đi tới ôm lấy chân Hạ Vân Tuyết, nói: “Cháu không thể rời khỏi mẹ được, cháu phải đi cùng để bảo vệ mẹ.”
Hạ Vân Tuyết ôn nhu cười một tiếng, trong mắt đều là tình thương của người mẹ.
“Ngoan, mẹ sẽ không bỏ lại Man đâu.”
Hạ Phạm Hành nhìn Hạ Vân Tuyết như thế cảm thấy cô đã thay đổi rất nhiều. Cô gái nhu nhược của trước kia đã hoàn toàn biến mất, hôm nay Hạ Vân Tuyết đứng ở trước mặt hắn là một cô gái đẹp, vừa tri thức lại kiên cường độc lập.
Nhớ tới trong túi còn một bọc đồ mài răng, bây giờ răng của Bảy Bảy đã phát triển rồi, mặc dù chỉ trắng trắng nhỏ nhỏ như hạt gạo nhưng rất thích gặm đồ, Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh đều bị cắn rồi. Đừng coi thường cái răng nhỏ kia, cắn cực kỳ đau, cho nên Hạ Phạm Hành mua cho bé đồ ăn mài răng. Kết quả Bảy Bảy chưa ăn được bao nhiêu, Quách Tĩnh Tĩnh lại vô cùng thích ăn, thường xuyên thấy cậu ngậm một cây cắn rốp rốp.
Có lúc ra ngoài quên mang theo cậu lập tức thấy ngứa răng, đi khắp nơi tìm, sau đó Hạ Phạm Hành có thêm một thói quen, luôn để một cây mài răng, hiệu quả Hạ Phạm Hành rất hài lòng bây giờ Quách Tĩnh Tĩnh thường hay bám lấy người hắn lần mò, có lúc vô tình mò tới chỗ không nên sờ, Hạ Phạm Hành sẽ phạt cậu bằng cách hôn một cái, thời gian dài trở thành tình thú giữa đôi chồng chồng.
Hạ Phạm Hành không có nghe lão gia nói tới chuyện của Man cho nên cũng không mang quà cáp, trong túi chỉ còn đồ mài răng đó, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không thể chạy tới kinh thành tìm hắn để đòi được nên bèn lấy ra tới đưa cho Man.
“Muốn ăn không?”
Man tò mò nhìn một chút, đôi mắt to tròn trong sáng hỏi Hạ Phạm Hành: “Là sô cô la sao ạ?”
Hạ Phạm Hành lắc đầu: “Là một loại bánh bích quy.”
“Ồ!” Man cảm thấy rất hứng thú, “Cháu chưa ăn bao giờ… Mẹ, con có thể ăn không ạ?”
Hạ Vân Tuyết gật đầu: “Dĩ nhiên rồi, cậu con không là người ngoài, có thể nhận được.”
Man rất vui vẻ nhận lấy từ trong tay Hạ Phạm Hành, toét miệng cười để lộ ra hàm răng trắng tinh: “Cháu cảm ơn cậu, cháu yêu cậu lắm.”
Không nghĩ tới một cây mài răng lại có thể đổi được phần tình cảm như vậy, Hạ Phạm Hành tự tiếu phi tiếu nhíu mày.
Hạ Vân Tuyết thở dài, nói với Hạ Phạm Hành: “Anh cả, anh đừng để ý, Man nó thẳng thắn lắm.”
Hạ Phạm Hành không ngại cười một tiếng.
Hạ lão gia ở phòng khách đợi nửa ngày mà chẳng thấy người đâu, thế nên ông không đợi nữa mà lập tức đi ra ngoài. Ông thấy Hạ Phạm Hành cùng Hạ Vân Tuyết trò chuyện cũng không tệ lắm, trong mắt cũng lộ vẻ nhu hòa, nhưng chỉ thoáng sau đã quát lên: “Anh em bây đứng đây nói cái gì đấy, đi ăn cơm mau, có gì thì ăn xong rồi nói sau”
“Cháu biết rồi ạ, ông nội.”
Sau đó, ba người đi vào phòng bếp rửa tay thì đụng phải Đường Hồng Lan đang bận bịu giúp làm đồ ăn. Đường Hồng Lan thấy Hạ Vân Tuyết ở sau lưng Hạ Phạm Hành, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, tiếp đó liền ngẩng đầu cười thân thiết nói: “Phạm Hành trở lại rồi đó à? Hình như đây là trung thu đầu tiên con về có đúng không? Biết là mấy con còn trẻ không thích mấy thứ này, nhưng mà dầu gì cũng là ông nội con mong mỏi, để con phải chịu ủy khuất rồi.”.
||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||
“Mẹ, mẹ xem mẹ nói gì kìa. Anh cả về nhà ăn cơm đoàn viên nào có cái gì ủy khuất chứ, hơn nữa Vân Long sắp kết hôn rồi, anh cả cũng mừng thay cho Vân Long nên trở về tham gia hôn lễ.”
Đường Hồng Lan nhìn con gái một cái, Hạ Vân Tuyết vẫn cười ôn hòa như cũ.
“Vân Tuyết, con không biết chứ anh cả con bây giờ bận lắm, lần trước Vân Long đính hôn thằng bé còn không thể về được kia. Thật ra thì chuyện Vân Long kết hôn chỉ là chuyện cỏn con, nếu Phạm Hành quả thực không rảnh thì cũng không sai. Đàn ông mà, nên lấy sự nghiệp làm trọng.”
Đường Hồng Lan vừa nói vừa nhìn về phía Hạ Phạm Hành.
“Phạm Hành, Vân Long kết hôn trước con, con sẽ không tức giận đâu nhỉ? Thật ra thì vốn dĩ dì cũng muốn để nó kết hôn sau con, nhưng mà nó còn trẻ, đôi khi làm việc có phần xúc động. Bây giờ Nghiên Mài đã mang thai rồi, chúng ta chắc chắn phải cho đằng gái một câu trả lời thích hợp con nói có đúng hay không?”
“Mẹ, anh cả sẽ không để ý chuyện này đâu, mẹ đừng suy nghĩ nhiều.”
Hạ Vân Tuyết muốn ngăn Đường Hồng Lan lại, nhưng cô biết điều đó là không thể nào, chỉ có thể cố gắng hòa giải cho đôi bên. Cô cảm thấy, mẹ cô sau nhiều năm không gặp trông càng ngày càng trầm ổn, nhưng khi đối diện với Hạ Phạm Hành thì vẫn hùng hổ dọa người như thế.
Có lúc cô thật sự không hiểu tại sao mẹ cứ phải như vậy, như là nhất định phải chà đạp, ép buộc người khác cúi đầu trước mình thì bà mới có thể thở, có thể sống được.
“Mẹ đang hỏi Phạm Hành, con chen mồm vào làm gì? Ở ngoài bao lâu như thế mà càng ngày càng không biết lễ phép là gì.” Đường Hồng Lan thấy con gái mình cứ liên tục che chở cho Hạ Phạm Hành thì lạnh mặt khiển trách.
Hạ Vân Tuyết ngẩn người, bĩu môi không nói thêm gì nữa.
“Ghét bà!” Man bỗng nhiên đưa tay đẩy Đường Hồng Lan một cái. Bé giống như một con nhím vậy, thở phì phò trợn mắt nhìn Đường Hồng Lan, “Bà dám bắt nạt mẹ cháu, cháu phải bảo Đường Á khâu mồm bà lại!”
“Man!” Hạ Vân Tuyết có chút bối rối kéo con mình lại, thấp giọng nói, “Con không được nói bậy bạ nghe chưa? Con đã đáp ứng với mẹ rồi, có đúng không?”
Man bĩu môi: “Nhưng mà…”
Hạ Vân Tuyết lắc đầu với bé một cái, trong nháy mắt Man liền ủ rũ.
“Con biết rồi…”
Bé vừa nói vừa cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
“Hừ!” Đường Hồng Lan hừ lạnh một tiếng, “Tạp chủng cũng chỉ là tạp chủng mà thôi, thứ không có giáo dục!”
“Mẹ!” Hạ Vân Tuyết lạnh mặt, cô che hai tai Man lại, ánh mắt thâm độc nhìn Đường Hồng Lan, “Man là con trai của con, mẹ có thể không xem nó là cháu trai, nhưng con hi vọng mẹ nể tình mẹ con đừng nói thế nữa.”
Đường Hồng Lan không lên tiếng, bà ta bị Man đẩy nên mới nổi lửa trong lòng, nói ra một câu kia, nếu không thì dù trong lòng có nghĩ vậy bà ta cũng sẽ không nói ra. Hạ Vân Tuyết là con gái của bà ta, con trai của Hạ Vân Tuyết mới là tạp chủng, mắng Hạ Vân Tuyết chẳng khác nào tự mắng mình cả.
Hạ Phạm Hành rửa sạch tay ở cái ao bên cạnh, xong xuôi thì hướng về phía Man vẫy vẫy tay. Hạ Vân Tuyết buông lỏng tay, vỗ một cái lên vai Man rồi nói: “Đi đi, cậu gọi con đấy.”
Man rất vui vẻ đi tới bên cạnh Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành giúp bé rửa tay xong thì dắt đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Đường Hồng Lan, hắn không buồn nhìn tới bà ta, chỉ nói: “Tôi về đây chỉ là vì ông nội. Chúng ta nước giếng không phạm nước sông, tôi nghĩ bà chắc chắn không hi vọng con trai mình có một hôn lễ không vui nhỉ? Vậy bà tốt nhất bắt đầu từ bây giờ đừng động vào tôi.
Hạ Phạm Hành chưa từng sợ việc đối đầu với Đường Hồng Lan. Khi còn bé hắn đã làm như vậy, khi trưởng thành thái độ vẫn như cũ. Hạ Vân Tuyết nhìn theo bóng lưng của Hạ Phạm Hành, lúc trước cô còn cho rằng Hạ Phạm Hành đã thay đổi, bây giờ lại cảm thấy hắn chưa từng thay đổi, có điều Hạ Phạm Hành như vậy mới khiến cô yên tâm.
Ít nhất Hạ Phạm Hành đối với cô hiền hòa, đối xử tốt với Man đều không phải là giả vờ. Cô thì còn ổn, cô đã sớm nhìn thấu cái nhà này, nhưng Man thì khác, cô hy vọng Man lần này trở về nước có thể có một kỉ niệm vui vẻ mỗi khi nhớ về.
Từ trong phòng bếp đi ra, Hạ Vân Long cũng đã trở lại. Bên cạnh gã là một cô gái điềm đạm nho nhã, trông cô ta có vẻ rất khẩn trương, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc. Hạ Vân Long cùng lão gia trò chuyện, thỉnh thoảng cô ta sẽ tiếp lời một câu, nói năng nhỏ nhẹ, đứng hơi xa một chút sẽ không thể nghe thấy cô ta đang nói gì.
Hạ lão gia thấy Hạ Phạm Hành đi ra thì đứng lên nói: “Đều đến đông đủ cả rồi, A Toàn, dọn cơm đi.”
“Được thưa lão gia.”
Hạ Toàn Hữu đi tới phòng bếp sắp xếp cho người mang thức ăn lên. Lúc ngồi vào bàn, Hạ lão gia bỗng kêu một tiếng: “Vân Tuyết.”
Hạ Vân Tuyết vừa tìm được một vị trí xa nhất để ngồi, lão gia đột nhiên mở miệng kêu cô, Hạ Vân Tuyết lập tức đứng lên.
Lão gia chỉ vào chỗ ngồi gần ông nhất ở bên tay phải.
“Cháu mang con tới bên này ngồi đi.”
Hành động bất ngờ này khiến Đường Hồng Lan lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt kinh ngạc nhìn lão gia.
Hạ Vân Tuyết cười một tiếng: “Không cần đâu ông nội, cháu ngồi ở đây là được rồi.”
Lão gia lắc đầu một cái: “Cháu ngồi đó không thích hợp, đến đây đi.”
Hạ Vân Tuyết không biết làm sao, đành thở dài nói: “Được rồi ạ.”
Hạ Vân Tuyết đưa Man tới ngồi xuống chỗ bên phải Hạ lão gia. Man dịch dịch cái mông nhỏ, như là cảm thấy rất mới lạ với cái ghế thuần gỗ này. Bé ngẩng đầu vẫy vẫy tay với Hạ Phạm Hành.
“Cậu, cậu mau tới chỗ này ngồi đi.”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Man. Đường Hồng Lan cau mày, sự thân thiết mà Man dành cho Hạ Phạm Hành khiến bà ta rất bất mãn.
Đường Hồng Lan ngồi bên tay trái của Hạ lão gia, sau đó là Hạ Vân Long cùng Lưu Nghiên. Lưu Nghiên dường như rất tò mò với ba người ngồi ở đối diện, cứ đưa mắt nhìn mãi.
“Lưu Nghiên, chắc cháu chưa biết có đúng không?” Lão gia lên tiếng giúp Lưu Nghiên giới thiệu, “Đây là Vân Tuyết, con bé với Vân Long là sinh đôi. Lúc ấy cũng không biết rõ đứa nào ra đời trước, nhưng mà Vân Tuyết lớn hơn cháu, gọi là chị cũng không mất mát cái gì đâu. Kia là con của Vân Tuyết, Phạm Hành là anh cả, không thường xuyên ở nhà, đầu năm đã đi ngay tới An Huy rồi, hôm đính hôn của hai đứa thằng bé có chuyện không thể về, giờ về cho cháu quà ra mắt, sau này đều là người một nhà cả, có gì thì không cần giấu diếm, cứ nói thẳng là được.
Lưu Nghiên gật đầu một cái, ánh mắt dừng lại ở trên người Hạ Phạm Hành, khôn khéo gọi: “Cháu biết rồi ông nội, chị, anh cả.”
Hạ Vân Tuyết mở miệng khen Lưu Nghiên thật xinh đẹp, nhưng Hạ Phạm Hành chỉ gật đầu một cái chứ không có nói gì nhiều, có điều nếu hắn khen cô ta đẹp thì Hạ Vân Long chắc chắn sẽ không vui.
Hạ Toàn Hữu bưng món ăn cuối cùng lên, sau đó đứng ở một bên nói: “Lão gia, thức ăn đã đủ rồi.”
” Ừ, vậy thì bắt đầu đi. A Toàn, ông cũng ngồi xuống đi, hôm nay người nhà chúng ta hiếm lắm mới có dịp đoàn tụ.”
Hạ Vân Long vừa nghe thấy lão gia cho phép một người làm cùng ngồi chung bàn, há miệng kêu một tiếng: “Ông nội…”
Đường Hồng Lan như biết gã định nói gì, đưa tay kéo gã rồi lắc đầu.
Hạ Toàn Hữu đã nhìn thấy tất cả nhưng bề ngoài lại tỏ ra như không biết cái gì, cười nói: “Không cần đâu, lão gia, mấy khi cậu chủ nhỏ với cô chủ nhỏ trở về, ngài ăn vui vẻ là được.”
Xưng hô này coi như là trực tiếp hất bay Hạ Vân Long ra ngoài. Trên mặt gã lộ vẻ mất hứng, há mồm nói một câu: “Ông nội, chú Toàn không muốn thì cứ kệ đi, kể cả có ăn chung với ta thì cũng không được tự nhiên đâu.”
“Làm sao mà không được tự nhiên? A Toàn không là người một nhà sao?” Lão gia không vui nói.
Hạ Phạm Hành cười nói: “Chú Toàn, chú cứ ngồi xuống đi.”
Hắn vừa nói vừa đứng dậy kéo ghế ở vị trí bên cạnh mình, tiếp đó ngoắc ngoắc tay với người giúp việc ở một bên: “Lấy thêm một bộ bát đũa tới đây.”
“Được ạ.”
Hạ Toàn Hữu thấy Hạ Phạm Hành tự mình kéo ghế cho ông, lúc này ngồi không được mà không ngồi cũng không xong.
Hạ Vân Tuyết cũng cười nói: “Chú Toàn mau ngồi đi, cháu sắp đói không chịu được rồi.”
Hạ Toàn Hữu nở nụ cười, gật đầu đáp một tiếng rồi ngồi xuống. Lúc này nét mặt lão gia tử mới giãn ra, thúc giục mọi người mau ăn cơm. Hạ Toàn Hữu lớn tuổi hơn Hạ Khải Minh, làm việc ở Hạ gia cả đời cho nên lấy được sự tôn trọng như vậy là chuyện đương nhiên. Xã hội ngày nay đã khác ngày xưa, không có ai hơn ai cả, Hạ Toàn Hữu lựa chọn lưu lại chăm sóc lão gia, trông nom Hạ gia, sự trung thành này dùng bao nhiêu tiền cũng không thể mua được.
Điểm này Hạ Phạm Hành cùng Hạ Vân Tuyết đều biết rõ. Thời gian bọn họ ở bên lão gia không nhiều, đối với việc Hạ Toàn Hữu luôn luôn kề cận càng có một loại cảm kích khó tả.
Đáng tiếc, Hạ Vân Long tựa như không hề hiểu việc này, trong lòng chỉ nghĩ rằng bọn họ vì muốn nịnh hót lão gia mà cho người làm ngồi chung một bàn cũng vui vẻ như vậy.
Mấu chốt nhất là, hôm nay là lần đầu Lưu Nghiên đến chơi nhà, trong lòng Hạ Vân Long có chút oán trách với cách làm của Hạ lão gia, cảm thấy mất hết mặt mũi trước mặt Lưu Nghiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất