Chương 286: Lễ vật quý trọng
Đã qua vài ngày rồi, chuyện Hạ Phạm Hành là con riêng trên trang đầu đã bị những tin tức khác thay thế. Cửa ải cuối năm cũng tới, lúc Hạ Phạm Hành vẫn đang ru rú ở trong bếp thì nhận được thiệp mời tham gia một buổi dạ tiệc trao thưởng từ thiện, đây có thể coi là lần đầu tiên hắn công khai xuất hiện kể từ khi tin con riêng nổ ra.
Buổi dạ tiệc trao thưởng này đều được cử hành hàng năm, có thể nói là dạ tiệc từ thiện có danh tiếng cao nhất ở trong nước, Bạch Khiêm Dập là khách quen mấy năm gần đây.
Đêm trao thưởng ấy có sự tham gia của quan chức cấp cao chính phủ, xã đoàn cao cấp, ông chủ xí nghiệp, ngôi sao điện ảnh và truyền hình, vận động viên thể thao,… và tất nhiên còn có cả giới truyền thông báo chí, cho nên khi Hạ Phạm Hành được mời, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn có chút bận tâm.
Sau đó, Bạch Khiêm Dập gọi điện thoại tới. Người này cũng kì, ngoài kia có bao nhiêu minh tinh, ảnh hậu không tìm mà lại tìm Hạ Phạm Hành để đi thảm đỏ chung với hắn. Nhưng không thể không nói, có Bạch Khiêm Dập ngỏ lời khiến Quách Tĩnh Tĩnh cũng nhẹ nhõm phần nào, dù sao hai người vẫn tốt hơn một người mà.
Đêm dạ tiệc ấy được truyền hình trực tiếp, Quách Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên sẽ không đi tới mấy nơi kiểu thế nên dứt khoát ở nhà ôm Bảy Bảy xem trực tiếp, vừa hay Man cũng tới, Hạ Vân Tuyết tới ăn cơm tối với cậu, tiện đường thay Hạ lão gia đưa ít đồ.
Man cực kì thích Bảy Bảy cho nên ngay cả thời gian về dự kiến của Hạ Vân Tuyết cũng bị Man làm thay đổi. Có điều với tình hình Hạ gia bây giờ, bảo cô bỏ lại Hạ gia mà rời đi cô cũng không an tâm.
Hạ Phạm Hành vẫn rất thu hút ống kính. Có hai cô gái vốn định tới xem thần tượng của mình, lúc thấy hắn đi thảm đỏ với Bạch Khiêm Dập gào thét cực kì cháy, tiếng thét kia chẳng thua kém so với lúc gào tên thần tượng là bao.
“Thấy anh cả chưa?” Hạ Vân Tuyết bưng quýt tới, thuận tay đưa cho Quách Tĩnh Tĩnh một quả. Quách Tĩnh Tĩnh lột vỏ quýt, Bảy Bảy cũng muốn ăn, Quách Tĩnh Tĩnh nếm thử một miếng thấy không chua thì tách một múi ra, bóc đi phần da đầu của miếng quýt rồi đưa cho bé. Bảy Bảy cầm miếng quýt mút thật hăng say.
“Bảy Bảy đáng yêu quá, em ấy đang ăn quýt kìa!”
Hai mắt Man sáng lên. Man xích tới gần Bảy Bảy nhìn chằm chằm bé không thôi, Hạ Vân Tuyết im lặng kéo Man trở lại.
“Ăn quýt của con đi, đừng có quấn lấy em trai như thế.”
“Con đã bảo là em gái mà!”, Man ngậm miếng quýt mà Hạ Vân Tuyết đưa cho bé, phồng má phản bác.
Hạ Vân Tuyết lười chỉnh lại rồi, dù sao nói bao nhiêu lần Man cũng không nghe.
Quách Tĩnh Tĩnh cầm khăn giấy lau nước miếng chảy ở bên mép cho Bảy Bảy, sau đó nói với Hạ Vân Tuyết: “Thấy rồi, anh ấy vừa mới đi thảm đỏ.”
Hạ Phạm Hành cùng Bạch Khiêm Dập, khoác lên mình bộ trang phục một đen một trắng, quả là tuấn mỹ đến độ động lòng người.
Bỗng dưng trên tivi xuất hiện khuôn mặt của Hạ Vân Long, Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày, có chút mất hứng.
Hạ Vân Tuyết thấy cậu phản ứng thẳng thắn như vậy, cảm thấy cực kì tức cười.
“Tĩnh Tĩnh, cậu thực sự rất ghét anh ta đúng không”, Hạ Vân Tuyết thở dài nói.
“Sao anh ta lại ở đây?” Quách Tĩnh Tĩnh hỏi.
“Anh ta đại diện cho Huyền Tể Đường. Những năm này ông nội cũng tham gia rất nhiều hoạt động từ thiện, buổi từ thiện này do chính phủ làm chủ nên Huyền Tể Đường được mời, năm trước là…mẹ tôi sắp xếp người để tham gia. Năm nay Hạ Vân Long đã về nên đương nhiên phải để anh ta xuất hiện”.
Quách Tĩnh Tĩnh cau mày. Thấy đi bên cạnh Hạ Vân Long là một mĩ nữ, cậu có chút kỳ quái hỏi: “Hạ Vân Long không đưa vợ mình đi cùng à? Xuất hiện trước công chúng mà lại dẫn theo một người phụ nữ xa lạ, không bị sao à?”
“Cái này…” Hạ Vân Tuyết có chút lúng túng, cô hơi dừng một chút rồi thở dài nói, “Hai người họ đang cãi nhau muốn li dị, với cả tình hình của Nghiên Nghiên bây giờ cũng không tiện để tham gia dạ tiệc với Vân Long, nhưng mà cô gái đó cũng không phải người lạ. Cô ấy là em gái họ của tôi, năm ngoái mới tham gia vào giới giải trí nên cũng có chút danh tiếng”.
“Ly dị?” Quách Tĩnh Tĩnh có chút kinh ngạc, hai người họ mới cưới nhau chưa đầy nửa năm kia, “Không phải bảo đã có bầu rồi sao?”
Hạ Vân Tuyết nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, có chút cảm khái.
“Mang bầu rồi, nhưng tính cách hai người ấy không hợp nhau”.
Quách Tĩnh Tĩnh dừng lại một chút. Cậu không hiểu, nếu tính cách đã không hợp thì tại sao còn muốn kết hôn, nhưng chủ yếu vẫn tội cho đứa bé kia, nó quả thực vô tội.
Hạ Vân Tuyết nhìn Hạ Vân Long ở trong tivi mà cũng hơi mất hồn.
Lưu Nghiên muốn ly dị dĩ nhiên Hạ Vân Long không đồng ý. Lưu Nghiên cũng là một cô gái hiếu thuận nên tạm thời không làm lớn chuyện lên, dẫu sao đã sắp hết năm rồi, cô không muốn gia đình hai bên phải khó xử. Nhưng mà cô cũng tuyên bố lần cuối với Hạ Vân Long, qua năm mới, nếu như Hạ Vân Long vẫn không đồng ý thì cô chỉ có thể nhờ tới pháp luật để giải quyết chuyện này.
Có điều, cãi nhau một trận xong Hạ Vân Long lại trở nên đàng hoàng hơn, mỗi ngày đều về nhà ăn cơm đúng giờ, ân cần hỏi han, coi Lưu Nghiên như trẻ con mà cưng nựng. Lưu Nghiên hiển nhiên cũng có dấu hiệu mềm lòng.
Hạ Vân Tuyết cũng không phải muốn bọn họ li dị. Nếu như Hạ Vân Long có thể mau chóng tỉnh ngộ, chân tâm thật ý đất đối tốt với Lưu Nghiên thì sẽ có kết cục đại đoàn viên, dù sao đứa trẻ sinh ra có đầy đủ cả cha cả mẹ vẫn là tốt nhất. Chỉ là cô sợ, Hạ Vân Long làm như vậy vì có dụng ý khác.
Bảy giờ rưỡi, dạ tiệc từ thiện chính thức bắt đầu, cũng không khác các buổi lễ trao thưởng khác là mấy, có điều lúc Hạ Phạm Hành lên nhận thưởng Quách Tĩnh Tĩnh vẫn rất vui vẻ. Bạch Khiêm Dập được trao giải nhà từ thiện, Hạ Phạm Hành là xí nghiệp từ thiện, dĩ nhiên hắn không đại diện cho Huyền Tể Đường mà là đại diện cho Tể Ninh. Lúc gặp Hạ Vân Long ở trên sân khấu, Hạ Phạm Hành bày ra dáng vẻ như hai người không hề quen nhau.
Hạ Vân Long hẳn trước đó có nghe Đường Hồng Lan dặn dò rằng ở trước mặt công chúng không nên để người ngoài thấy hai anh em bọn họ có xích mích. Hạ Vân Long cũng nghe lời, qua bao nhiêu năm, hôm nay hiếm thấy mới nghe gã gọi một câu “anh trai”, kết quả Hạ Phạm Hành chẳng buồn đáp lời, hoàn toàn xem gã như không khí.
Hạ Vân Long thiếu chút nữa tức tới hộc máu mồm.
Giới truyền thông cũng phát điên rồi, trước đây ngồi chầu trực trước cửa nhà Hạ Phạm Hành bao lâu cũng không có tí thông tin nào để viết bài giật tít, nhưng hôm nay nhân vật chính lại tự xuất hiện trên màn ảnh lớn. Nhưng không giống như trong tưởng tượng của bọn họ, trông thái độ của hai người thì thấy Hạ Vân Long giống con riêng hơn, cứ đi kè kè bên người Hạ Phạm Hành, còn Hạ Phạm Hành lại cực kì lạnh nhạt, dửng dưng.
Hạ Phạm Hành xuống sân khấu, cầm giấy chứng nhận trở về chỗ ngồi của mình. Bạch Khiêm Dập tới gần, mặt không chút thay đổi nói: “Anh không sợ truyền thông sẽ giật tít nói anh không biết phải trái sao?”
Hạ Phạm Hành cười lạnh: “Tôi nghĩ dù tôi có phản ứng như thế nào thì bọn họ cũng sẽ giật tít được thôi, đã như vậy thì tôi cần gì phải chịu thiệt thòi, tiếp nhận sự dối trá của người khác?
Bạch Khiêm Dập híp mắt: “Không nghĩ tới Hạ tiên sinh cũng là một người hành động theo cảm xúc”.
Hạ Phạm Hành nhìn Bạch Khiêm Dập và nói: “Nào có, tôi còn kém Bạch tổng nhiều lắm.”
Bạch Khiêm Dập cũng to gan lắm. Người ngoài đều biết hắn có một đứa con trai năm tuổi, nhưng nhiều năm như thế mà vẫn không ai biết mẹ đứa bé là ai. Trước đây không lâu, Bạch Khiêm Dập bị người ta chụp cảnh thân mật với người đàn ông khác, khi mà hắn đến nhà người đó tới chiều hôm sau mới đi.
Việc Bạch Khiêm Dập trai gái không kỵ là chuyện ngầm ở trong giới, sau khi trở về nước scandal cũng không ngớt đi. Mấy năm nay luôn luôn nghe thấy scandal của hắn cùng nữ minh tinh, thậm chí là với cả nam tài tử, nhưng mỗi lần xảy ra chuyện thì ngày hôm sau sẽ lên tiếng thanh minh quan hệ trong sạch, duy chỉ lần này, bên ngoài tin vịt bay đầy trời, Bạch Khiêm Dập lại vẫn giữ im lặng.
Dạ tiệc kết thúc vẫn còn có buổi phỏng vấn ở đằng sau. Trong buổi dạ tiệc, Hạ Phạm Hành cùng Bạch Khiêm Dập dĩ nhiên trở thành chủ đề nóng, bị truyền thông bao kín đến mức nước chảy không lọt, như thể nếu đêm nay không moi được chút tin nào thì sẽ không tha đi vậy.
“Xin hỏi Hạ tiên sinh, trước đây có một ít lời đồn đại về ngài, không biết ngài có lời gì muốn nói không?”
“Hôm nay ở trên sân khấu hình như ngài có chút bất mãn với em trai của mình, liệu có liên quan tới tin đồn kia không?”
Hạ Phạm Hành nhìn mọi người, sau đó khẽ mỉm cười nói: “Mọi người nói lời đồn đãi là gì? Gần đây thân thể tôi khó chịu nên vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, cho nên không biết tin đồn mà mọi người truyền tai ở bên ngoài”.
Truyền thông bị hắn hỏi ngược lại, từng người từng người phát hít một hơi khí lạnh. Hóa ra vị này đang công khai đùa giỡn lưu manh sao? Cái gì mà “thân thể khó chịu” chứ? Trông vẻ được thời đắc ý này mà cũng gọi là khó chịu sao? Rõ ràng là biết rõ nhưng giả bộ hồ đồ đây mà.
Có một ký giả đoán chừng là mới vào nghề, vì muốn thu được tin hot nên cũng thật liều mạng. Ký giả hít sâu một hơi,nói: “Liên quan đến chuyện ngài là con riêng…”
Người nọ còn chưa hỏi xong, Hạ Phạm Hành tựa như lơ đãng liếc qua, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn: “Anh mới vừa nói gì nhỉ? Xin nói lại một lần nữa, tôi không nghe rõ lắm”.
“À…”
Người kia như bị nghẹn trong cổ họng, nhổ ra không được mà nuốt xuống cũng không xong, mặt đỏ rần rần.
Một đám người bị Hạ Phạm Hành làm cho xấu hổ nên cũng không dám nhắc lại chuyện này nữa, dẫu sao Hạ Phạm Hành cũng không phải người dễ trêu, mấu chốt là Hạ gia còn chưa có động tĩnh gì. Lúc trước còn tưởng rằng Hạ Vân Long được thế nên Hạ Phạm Hành không dễ qua khỏi, nhưng trông thái độ mà hắn dành cho Hạ Vân Long, tư thái ấy khiến bọn họ không thể yên lòng, làm sao còn dám nói bậy bạ nữa, trừ khi là không muốn sống.
Hạ Phạm Hành đoán chừng chẳng moi được tin gì rồi, cũng may còn có một Bạch Khiêm Dập. Bạch Khiêm Dập khác với Hạ Phạm Hành, Bạch Khiêm Dập chính là trung tâm của các loại thị phi, kết quả vừa mới được hỏi tới thì hắn đã chơi chiêu lớn, đáp thẳng một câu “Còn chưa đuổi được tới tay nữa. Khi nào thành công xin mời mọi người ăn rượu mừng”. Bạch Khiêm Dập cũng buông thả thật, chưa từng thấy ai yêu đàn ông mà lại phách lối như hắn cả.
氺
Lúc Hạ Phạm Hành về Hạ Vân Tuyết đã rời đi, lúc đi cô còn để một cái hộp lại. Lúc này Bảy Bảy đã ngủ, trong phòng khách, Quách Tĩnh Tĩnh ngồi một mình ở đó ngẩn người.
Hạ Phạm Hành cởi áo khoác dài ra đi tới, ôm lấy vai cậu rồi hỏi: “Sao trễ rồi mà em còn chưa ngủ? Không phải anh đã bảo không cần chờ anh sao?”
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Hạ Phạm Hành, trong mắt rõ ràng có lời muốn nói.
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: “Sao thế? Sao lại nhìn anh như vậy?”
Quách Tĩnh Tĩnh hơi dừng một chút, sau đó mới mở miệng nói: “Hôm nay Vân Tuyết đưa tới một cái hộp, nói là đưa cho Bảy Bảy. Em thấy anh chưa về nên đã mở ra xem trước”.
Cậu vừa nói vừa lấy cái hộp ở dưới bàn uống trà ra, đặt ở trước mặt Hạ Phạm Hành. Sau khi Hạ Phạm Hành thấy thì hơi ngẩn ra, tiếp đó hồi lâu không nói năng gì.
Hạ Phạm Hành không mở miệng, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không lên tiếng. Hạ Phạm Hành từ đầu đến cuối cũng không đụng vào cái hộp kia mà cứ lẳng lặng nhìn như vậy.
Một lúc lâu sau hắn mới hỏi: “Vân Tuyết có nói gì không?”
Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu.
Hạ Phạm Hành quay đầu nhìn cậu, hắn cong ngón tay, gõ gõ lên cái hộp rồi hỏi: “Em biết đây là gì không?”
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn rồi gật đầu, trước đây Hạ Phạm Hành đã nói với cậu, đó là toa thuốc của Hạ gia, là thứ mà tổ tiên Hạ gia để lại cho con cháu đời sau.
Bảo vật vô giá được đời trước truyền cho thế hệ sau, một khi Hạ gia xuất hiện biến cố thì ít nhất có bài thuốc bí truyền đó, Hạ gia còn có thể đông sơn tái khởi.
Hôm nay Hạ lão gia lại đưa cái hộp đó cho Bảy Bảy, mà cho Bảy Bảy thì chẳng khác nào cho Hạ Phạm Hành, ý này rất rõ ràng. Nếu như ông trực tiếp đưa cho Hạ Phạm Hành thì Quách Tĩnh Tĩnh có lẽ sẽ không xoắn xuýt như vậy, nhưng ông lại đưa cho Bảy Bảy đương nhiên không giống, Quách Tĩnh Tĩnh không chắc Bảy Bảy có thể nhận phần lễ vật này không.
Buổi dạ tiệc trao thưởng này đều được cử hành hàng năm, có thể nói là dạ tiệc từ thiện có danh tiếng cao nhất ở trong nước, Bạch Khiêm Dập là khách quen mấy năm gần đây.
Đêm trao thưởng ấy có sự tham gia của quan chức cấp cao chính phủ, xã đoàn cao cấp, ông chủ xí nghiệp, ngôi sao điện ảnh và truyền hình, vận động viên thể thao,… và tất nhiên còn có cả giới truyền thông báo chí, cho nên khi Hạ Phạm Hành được mời, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn có chút bận tâm.
Sau đó, Bạch Khiêm Dập gọi điện thoại tới. Người này cũng kì, ngoài kia có bao nhiêu minh tinh, ảnh hậu không tìm mà lại tìm Hạ Phạm Hành để đi thảm đỏ chung với hắn. Nhưng không thể không nói, có Bạch Khiêm Dập ngỏ lời khiến Quách Tĩnh Tĩnh cũng nhẹ nhõm phần nào, dù sao hai người vẫn tốt hơn một người mà.
Đêm dạ tiệc ấy được truyền hình trực tiếp, Quách Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên sẽ không đi tới mấy nơi kiểu thế nên dứt khoát ở nhà ôm Bảy Bảy xem trực tiếp, vừa hay Man cũng tới, Hạ Vân Tuyết tới ăn cơm tối với cậu, tiện đường thay Hạ lão gia đưa ít đồ.
Man cực kì thích Bảy Bảy cho nên ngay cả thời gian về dự kiến của Hạ Vân Tuyết cũng bị Man làm thay đổi. Có điều với tình hình Hạ gia bây giờ, bảo cô bỏ lại Hạ gia mà rời đi cô cũng không an tâm.
Hạ Phạm Hành vẫn rất thu hút ống kính. Có hai cô gái vốn định tới xem thần tượng của mình, lúc thấy hắn đi thảm đỏ với Bạch Khiêm Dập gào thét cực kì cháy, tiếng thét kia chẳng thua kém so với lúc gào tên thần tượng là bao.
“Thấy anh cả chưa?” Hạ Vân Tuyết bưng quýt tới, thuận tay đưa cho Quách Tĩnh Tĩnh một quả. Quách Tĩnh Tĩnh lột vỏ quýt, Bảy Bảy cũng muốn ăn, Quách Tĩnh Tĩnh nếm thử một miếng thấy không chua thì tách một múi ra, bóc đi phần da đầu của miếng quýt rồi đưa cho bé. Bảy Bảy cầm miếng quýt mút thật hăng say.
“Bảy Bảy đáng yêu quá, em ấy đang ăn quýt kìa!”
Hai mắt Man sáng lên. Man xích tới gần Bảy Bảy nhìn chằm chằm bé không thôi, Hạ Vân Tuyết im lặng kéo Man trở lại.
“Ăn quýt của con đi, đừng có quấn lấy em trai như thế.”
“Con đã bảo là em gái mà!”, Man ngậm miếng quýt mà Hạ Vân Tuyết đưa cho bé, phồng má phản bác.
Hạ Vân Tuyết lười chỉnh lại rồi, dù sao nói bao nhiêu lần Man cũng không nghe.
Quách Tĩnh Tĩnh cầm khăn giấy lau nước miếng chảy ở bên mép cho Bảy Bảy, sau đó nói với Hạ Vân Tuyết: “Thấy rồi, anh ấy vừa mới đi thảm đỏ.”
Hạ Phạm Hành cùng Bạch Khiêm Dập, khoác lên mình bộ trang phục một đen một trắng, quả là tuấn mỹ đến độ động lòng người.
Bỗng dưng trên tivi xuất hiện khuôn mặt của Hạ Vân Long, Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày, có chút mất hứng.
Hạ Vân Tuyết thấy cậu phản ứng thẳng thắn như vậy, cảm thấy cực kì tức cười.
“Tĩnh Tĩnh, cậu thực sự rất ghét anh ta đúng không”, Hạ Vân Tuyết thở dài nói.
“Sao anh ta lại ở đây?” Quách Tĩnh Tĩnh hỏi.
“Anh ta đại diện cho Huyền Tể Đường. Những năm này ông nội cũng tham gia rất nhiều hoạt động từ thiện, buổi từ thiện này do chính phủ làm chủ nên Huyền Tể Đường được mời, năm trước là…mẹ tôi sắp xếp người để tham gia. Năm nay Hạ Vân Long đã về nên đương nhiên phải để anh ta xuất hiện”.
Quách Tĩnh Tĩnh cau mày. Thấy đi bên cạnh Hạ Vân Long là một mĩ nữ, cậu có chút kỳ quái hỏi: “Hạ Vân Long không đưa vợ mình đi cùng à? Xuất hiện trước công chúng mà lại dẫn theo một người phụ nữ xa lạ, không bị sao à?”
“Cái này…” Hạ Vân Tuyết có chút lúng túng, cô hơi dừng một chút rồi thở dài nói, “Hai người họ đang cãi nhau muốn li dị, với cả tình hình của Nghiên Nghiên bây giờ cũng không tiện để tham gia dạ tiệc với Vân Long, nhưng mà cô gái đó cũng không phải người lạ. Cô ấy là em gái họ của tôi, năm ngoái mới tham gia vào giới giải trí nên cũng có chút danh tiếng”.
“Ly dị?” Quách Tĩnh Tĩnh có chút kinh ngạc, hai người họ mới cưới nhau chưa đầy nửa năm kia, “Không phải bảo đã có bầu rồi sao?”
Hạ Vân Tuyết nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, có chút cảm khái.
“Mang bầu rồi, nhưng tính cách hai người ấy không hợp nhau”.
Quách Tĩnh Tĩnh dừng lại một chút. Cậu không hiểu, nếu tính cách đã không hợp thì tại sao còn muốn kết hôn, nhưng chủ yếu vẫn tội cho đứa bé kia, nó quả thực vô tội.
Hạ Vân Tuyết nhìn Hạ Vân Long ở trong tivi mà cũng hơi mất hồn.
Lưu Nghiên muốn ly dị dĩ nhiên Hạ Vân Long không đồng ý. Lưu Nghiên cũng là một cô gái hiếu thuận nên tạm thời không làm lớn chuyện lên, dẫu sao đã sắp hết năm rồi, cô không muốn gia đình hai bên phải khó xử. Nhưng mà cô cũng tuyên bố lần cuối với Hạ Vân Long, qua năm mới, nếu như Hạ Vân Long vẫn không đồng ý thì cô chỉ có thể nhờ tới pháp luật để giải quyết chuyện này.
Có điều, cãi nhau một trận xong Hạ Vân Long lại trở nên đàng hoàng hơn, mỗi ngày đều về nhà ăn cơm đúng giờ, ân cần hỏi han, coi Lưu Nghiên như trẻ con mà cưng nựng. Lưu Nghiên hiển nhiên cũng có dấu hiệu mềm lòng.
Hạ Vân Tuyết cũng không phải muốn bọn họ li dị. Nếu như Hạ Vân Long có thể mau chóng tỉnh ngộ, chân tâm thật ý đất đối tốt với Lưu Nghiên thì sẽ có kết cục đại đoàn viên, dù sao đứa trẻ sinh ra có đầy đủ cả cha cả mẹ vẫn là tốt nhất. Chỉ là cô sợ, Hạ Vân Long làm như vậy vì có dụng ý khác.
Bảy giờ rưỡi, dạ tiệc từ thiện chính thức bắt đầu, cũng không khác các buổi lễ trao thưởng khác là mấy, có điều lúc Hạ Phạm Hành lên nhận thưởng Quách Tĩnh Tĩnh vẫn rất vui vẻ. Bạch Khiêm Dập được trao giải nhà từ thiện, Hạ Phạm Hành là xí nghiệp từ thiện, dĩ nhiên hắn không đại diện cho Huyền Tể Đường mà là đại diện cho Tể Ninh. Lúc gặp Hạ Vân Long ở trên sân khấu, Hạ Phạm Hành bày ra dáng vẻ như hai người không hề quen nhau.
Hạ Vân Long hẳn trước đó có nghe Đường Hồng Lan dặn dò rằng ở trước mặt công chúng không nên để người ngoài thấy hai anh em bọn họ có xích mích. Hạ Vân Long cũng nghe lời, qua bao nhiêu năm, hôm nay hiếm thấy mới nghe gã gọi một câu “anh trai”, kết quả Hạ Phạm Hành chẳng buồn đáp lời, hoàn toàn xem gã như không khí.
Hạ Vân Long thiếu chút nữa tức tới hộc máu mồm.
Giới truyền thông cũng phát điên rồi, trước đây ngồi chầu trực trước cửa nhà Hạ Phạm Hành bao lâu cũng không có tí thông tin nào để viết bài giật tít, nhưng hôm nay nhân vật chính lại tự xuất hiện trên màn ảnh lớn. Nhưng không giống như trong tưởng tượng của bọn họ, trông thái độ của hai người thì thấy Hạ Vân Long giống con riêng hơn, cứ đi kè kè bên người Hạ Phạm Hành, còn Hạ Phạm Hành lại cực kì lạnh nhạt, dửng dưng.
Hạ Phạm Hành xuống sân khấu, cầm giấy chứng nhận trở về chỗ ngồi của mình. Bạch Khiêm Dập tới gần, mặt không chút thay đổi nói: “Anh không sợ truyền thông sẽ giật tít nói anh không biết phải trái sao?”
Hạ Phạm Hành cười lạnh: “Tôi nghĩ dù tôi có phản ứng như thế nào thì bọn họ cũng sẽ giật tít được thôi, đã như vậy thì tôi cần gì phải chịu thiệt thòi, tiếp nhận sự dối trá của người khác?
Bạch Khiêm Dập híp mắt: “Không nghĩ tới Hạ tiên sinh cũng là một người hành động theo cảm xúc”.
Hạ Phạm Hành nhìn Bạch Khiêm Dập và nói: “Nào có, tôi còn kém Bạch tổng nhiều lắm.”
Bạch Khiêm Dập cũng to gan lắm. Người ngoài đều biết hắn có một đứa con trai năm tuổi, nhưng nhiều năm như thế mà vẫn không ai biết mẹ đứa bé là ai. Trước đây không lâu, Bạch Khiêm Dập bị người ta chụp cảnh thân mật với người đàn ông khác, khi mà hắn đến nhà người đó tới chiều hôm sau mới đi.
Việc Bạch Khiêm Dập trai gái không kỵ là chuyện ngầm ở trong giới, sau khi trở về nước scandal cũng không ngớt đi. Mấy năm nay luôn luôn nghe thấy scandal của hắn cùng nữ minh tinh, thậm chí là với cả nam tài tử, nhưng mỗi lần xảy ra chuyện thì ngày hôm sau sẽ lên tiếng thanh minh quan hệ trong sạch, duy chỉ lần này, bên ngoài tin vịt bay đầy trời, Bạch Khiêm Dập lại vẫn giữ im lặng.
Dạ tiệc kết thúc vẫn còn có buổi phỏng vấn ở đằng sau. Trong buổi dạ tiệc, Hạ Phạm Hành cùng Bạch Khiêm Dập dĩ nhiên trở thành chủ đề nóng, bị truyền thông bao kín đến mức nước chảy không lọt, như thể nếu đêm nay không moi được chút tin nào thì sẽ không tha đi vậy.
“Xin hỏi Hạ tiên sinh, trước đây có một ít lời đồn đại về ngài, không biết ngài có lời gì muốn nói không?”
“Hôm nay ở trên sân khấu hình như ngài có chút bất mãn với em trai của mình, liệu có liên quan tới tin đồn kia không?”
Hạ Phạm Hành nhìn mọi người, sau đó khẽ mỉm cười nói: “Mọi người nói lời đồn đãi là gì? Gần đây thân thể tôi khó chịu nên vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi, cho nên không biết tin đồn mà mọi người truyền tai ở bên ngoài”.
Truyền thông bị hắn hỏi ngược lại, từng người từng người phát hít một hơi khí lạnh. Hóa ra vị này đang công khai đùa giỡn lưu manh sao? Cái gì mà “thân thể khó chịu” chứ? Trông vẻ được thời đắc ý này mà cũng gọi là khó chịu sao? Rõ ràng là biết rõ nhưng giả bộ hồ đồ đây mà.
Có một ký giả đoán chừng là mới vào nghề, vì muốn thu được tin hot nên cũng thật liều mạng. Ký giả hít sâu một hơi,nói: “Liên quan đến chuyện ngài là con riêng…”
Người nọ còn chưa hỏi xong, Hạ Phạm Hành tựa như lơ đãng liếc qua, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn: “Anh mới vừa nói gì nhỉ? Xin nói lại một lần nữa, tôi không nghe rõ lắm”.
“À…”
Người kia như bị nghẹn trong cổ họng, nhổ ra không được mà nuốt xuống cũng không xong, mặt đỏ rần rần.
Một đám người bị Hạ Phạm Hành làm cho xấu hổ nên cũng không dám nhắc lại chuyện này nữa, dẫu sao Hạ Phạm Hành cũng không phải người dễ trêu, mấu chốt là Hạ gia còn chưa có động tĩnh gì. Lúc trước còn tưởng rằng Hạ Vân Long được thế nên Hạ Phạm Hành không dễ qua khỏi, nhưng trông thái độ mà hắn dành cho Hạ Vân Long, tư thái ấy khiến bọn họ không thể yên lòng, làm sao còn dám nói bậy bạ nữa, trừ khi là không muốn sống.
Hạ Phạm Hành đoán chừng chẳng moi được tin gì rồi, cũng may còn có một Bạch Khiêm Dập. Bạch Khiêm Dập khác với Hạ Phạm Hành, Bạch Khiêm Dập chính là trung tâm của các loại thị phi, kết quả vừa mới được hỏi tới thì hắn đã chơi chiêu lớn, đáp thẳng một câu “Còn chưa đuổi được tới tay nữa. Khi nào thành công xin mời mọi người ăn rượu mừng”. Bạch Khiêm Dập cũng buông thả thật, chưa từng thấy ai yêu đàn ông mà lại phách lối như hắn cả.
氺
Lúc Hạ Phạm Hành về Hạ Vân Tuyết đã rời đi, lúc đi cô còn để một cái hộp lại. Lúc này Bảy Bảy đã ngủ, trong phòng khách, Quách Tĩnh Tĩnh ngồi một mình ở đó ngẩn người.
Hạ Phạm Hành cởi áo khoác dài ra đi tới, ôm lấy vai cậu rồi hỏi: “Sao trễ rồi mà em còn chưa ngủ? Không phải anh đã bảo không cần chờ anh sao?”
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Hạ Phạm Hành, trong mắt rõ ràng có lời muốn nói.
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: “Sao thế? Sao lại nhìn anh như vậy?”
Quách Tĩnh Tĩnh hơi dừng một chút, sau đó mới mở miệng nói: “Hôm nay Vân Tuyết đưa tới một cái hộp, nói là đưa cho Bảy Bảy. Em thấy anh chưa về nên đã mở ra xem trước”.
Cậu vừa nói vừa lấy cái hộp ở dưới bàn uống trà ra, đặt ở trước mặt Hạ Phạm Hành. Sau khi Hạ Phạm Hành thấy thì hơi ngẩn ra, tiếp đó hồi lâu không nói năng gì.
Hạ Phạm Hành không mở miệng, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không lên tiếng. Hạ Phạm Hành từ đầu đến cuối cũng không đụng vào cái hộp kia mà cứ lẳng lặng nhìn như vậy.
Một lúc lâu sau hắn mới hỏi: “Vân Tuyết có nói gì không?”
Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu.
Hạ Phạm Hành quay đầu nhìn cậu, hắn cong ngón tay, gõ gõ lên cái hộp rồi hỏi: “Em biết đây là gì không?”
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn hắn rồi gật đầu, trước đây Hạ Phạm Hành đã nói với cậu, đó là toa thuốc của Hạ gia, là thứ mà tổ tiên Hạ gia để lại cho con cháu đời sau.
Bảo vật vô giá được đời trước truyền cho thế hệ sau, một khi Hạ gia xuất hiện biến cố thì ít nhất có bài thuốc bí truyền đó, Hạ gia còn có thể đông sơn tái khởi.
Hôm nay Hạ lão gia lại đưa cái hộp đó cho Bảy Bảy, mà cho Bảy Bảy thì chẳng khác nào cho Hạ Phạm Hành, ý này rất rõ ràng. Nếu như ông trực tiếp đưa cho Hạ Phạm Hành thì Quách Tĩnh Tĩnh có lẽ sẽ không xoắn xuýt như vậy, nhưng ông lại đưa cho Bảy Bảy đương nhiên không giống, Quách Tĩnh Tĩnh không chắc Bảy Bảy có thể nhận phần lễ vật này không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất